Chương 12: Giằng Co
Ở trên đài cao, mọi người đều nhìn thấy động tĩnh ở phía dưới sân, hàng loạt tiếng bình luận vang lên. Bàn luận cơ bản chia thành hai phe.Một phe là những người có chút kiến thức về hành quân đánh trận, có thể lý giải được chiến lược và đội hình sử dụng của hai bên, những người này đã phần đều nghiêng về phía đội hai. Người có chút ánh mắt đều có thể nhìn ra tuy đội một có thực lực vượt trội hơn nhưng đội ngũ lại thiếu sự liên kết.Mà phe còn lại là những người hoàn toàn không có khái niệm về việc đánh trận, họ chỉ thấy những người thuộc đội một đều có vóc dáng cao to hơn, lại đang hùng hổ đánh về phía đội hai, trong khi bên kia chỉ co cụm lại phòng ngự. Rõ ràng đội một có khả năng thắng cao hơn.Mà ở vị trí trung tâm, thượng hoàng và quan gia cũng đang nhận định về vấn đề này, một bên có khí thế, một bên lại có sự trầm ổn, khó bề phân định hơn thua. Mà cả hai người đều không rành việc hành quân đánh trận, bèn cho truyền một người đến để hỏi.Chỉ thấy một vị quan lớn tiến đến hành lễ với hai người.- Thần tham kiến thượng hoàng, tham kiến quan gia.- Quý Ly không cần đã lễ, đây không phải là triều đình, không cần quá câu nệ lễ tiết.Mà quan gia ở bên cũng lên tiếng.- Lê ái khanh mau đứng lên, ta và thựơng hoàng đang chưa phân định được một việc nhỏ, muốn tham khảo ý kiến của ái khanh- Thần xin vâng lệnh thượng hoàng, vâng lệnh quan gia.Nói rồi Quý Ly liền đứng sang một bên chờ hầu. Thượng hoàng khẽ vuốt râu mỉm cười, đây là vị đại thần mà ngài tin tưởng nhất, những lúc thế này tất nhiên sẽ gọi hắn ta. Quan gia thấy thượng hòang chỉ cười không nói liền hiểu ý, liền lên tiếng.- Ái khanh là kẻ cầm quân đánh trận đã lâu năm, có thể phân tích tình hình trong sân xem giống với suy nghĩ của thượng hoàng hay giống với suy nghĩ của trẫm.Thoạt nhìn thì có vẻ câu hỏi của quan gia rất bình thường, cũng rất xem trọng Lê Quý Ly, nhưng phải biết rằng quan gia vốn không hề ưa tên ngoại thích này. Câu hỏi bình thường này lại có hàm ý sâu sa trong đó.Mà hiển nhiên,một kẻ cáo già như Quý Ly làm gì có lý không hiểu hàm ý trong câu hỏi đó. Mục đích của câu hỏi không nằm ở thắng thua của trận đấu mà ở vế sau của câu nói. Nếu Lê Quý Ly nói giống với ý của thượng hoàng thì tất nhiên là tốt nhưng nếu nói giống với ý quan gia thì sẽ khiến thượng hoàng không vui.Tuy đang cúi đầu, nhưng Lê Quý Ly vấn khẽ liếc nhìn vẻ mặt của thượng hoàng và quan gia, chỉ thấy quan gia vẻ mặt bình thường nhưng trong ánh mắt vẫn để lộ ra chút đắc ý. Mà thượng hoàng thì vẻ mặt lẫn anh mắt đều rất thản nhiên, không rõ người có suy nghĩ gì.Lê Quý Ly thầm tính toán trong đầu.“ Quan gia à quan gia, suy nghĩ củ ngài có chút ngây thơ rồi, định dùng việc này khiến khiến thượng hoàng giảm bớt tín nhiệm với thần ư”Chỉnh lại ý tứ, Lê Quý Ly bước ra phía trước một bước, cúi đầu rồi thưa chuyện với hai người.- Thưa đức bề trên, Quý Ly tài hèn, suy nghĩ thiển cận, nhưng bề trên đã hỏi thì thần cũng xin nói vài ý kiến thô lỗ, nếu có gì không phải xin bề trên coi như câu chuyện giải khuây.Lê Quý Ly là con cáo gìà trong quan trường mấy chục năm, kiểu nói phủ đầu này hiển nhiên đã giảm thiểu nguy cơ làm mất lòng thượng hoàng.Mà thượng hoàng lúc này cũng lên tiếng.- Quý Ly cứ nói, ta sẽ không trách ái khanh.Thấy mục đích đã đạt được, Lê Quý Ly liền bắt đầu nói về tình hình trong sân.- Thưa đức bề trên, xét theo tình hình trong sân thì khả năng thắng thua là năm- năm. Đội một có khí thế lấn át như sóng lớn, đội hai lại có cái trầm ổn như thái sơn. Theo kinh nghiệm của thần nếu trong vòng nửa giờ đầu tiên mà đội một đánh tan được sự phòng ngự của đội hai thì đội một sẽ là kẻ chiến thắng, ngược lại thì đội hai sẽ có thể phản công, lúc đó thế trận sẽ đảo chiều.Không thể không nói tầm mắt của Lê Quý Ly rất sắc bén, thoáng cái đã nói ra được mạnh yếu của hai bên. Dù sao cũng là người cầm quân lâu năm, chút ít kinh nghiệm thì vẫn có. Hơn nữa nếu Quý Ly quả thực là kẻ bất tài chỉ biết tranh quyền đoạt lợi như trong sử sách thì sao có thể lật đổ nhà Trần, tự mình lên ngôi.Thượng hoàng gật gì, vuốt chòm râu,mỉm cười nhìn về phía quan gia.- Quan gia thấy lời Quý Ly nói có thỏa đáng không ?- Thưa thượng hoàng, lời Quý Ly cũng hợp với với suy nghĩ của trẫm.- Haha hai người đã có suy nghĩ hợp nhau như vậy, sau sày quan gia nên thường xuyên trao đổi với Quý Ly để sớm thông việc triều chính.- Thượng hoàng dạy rất đúng, sau này mong Lê khanh chỉ bảo trẫm nhiều hơn.Quan gia nói với giọng điệu đều đều, không tỏ chút cảm xúc. Mà Quý Ly nghe thế vội vàng quỳ xuống, vừa lạy vừa thưa.- Hạ thần đâu dám chỉ bảo quan gia, thần là bề tôi, quan gia nói sao thì thần sẽ làm như vậy. Mong quan gia hiểu cho tấm lòng của kẻ hạ thần này.Thượng hoàng thấy vậy bèn phất tay nói.- Được rồi, được rồi. Quý Ly về chỗ mình đi. Chỉ là việc nhỏ thôi mà,coi như ta chưa nói gì.Khấu tạ xong, Lê Quý Ly liền lùi về chỗ mình. Ông ta làm sao không biết quan gia không thích mình, nhưng chỉ cần ôm chắc cái cây cổ thụ thái thượng hoàng thì ông ta cũng không cần lo lắng.Sự việc trên chỉ là một chút điểm vào câu chuyện, mà lúc này dưới sân không khí cũng đã nóng dần lên. Đội xanh lúc này đã tiến đến phạm vi trăm mét xa với đội đỏ. Nếu là trận đánh thực sự đây đã là phạm vi sát thương của cung tiễn, nhưng hiện giừo không có lên hai bên cũng không cần phải đề phòng nhau làm gì.Đứng lại một chút, thằng Thạch híp mắt nhìn về phía Nguyên Hãng, phất tay một cái ra lệnh.- Mọi người lên, đánh tan bọn chúng.Toàn bộ thành viên của đội xanh hò hét ầm ĩ lao về phía đội hình phòng ngự của đội đỏ. Mà lúc này thậm chí còn chẳng có chút đội hình nào,đơn thuần là mạnh ai người ấy lao lên.Nguyên Hãng thấy đối phương đã xông lên liền hét một tiếng, những người ở hàng đầu liền đổi từu tư thế đứng thẳng sang tư thế khom người thấp, một chân bước lên phía trước đồng thời trùng xuống, mà chân còn lại thì lùi sau một chút ở tư thế chéo làm trụ chống.Khiên được đưa lên chắn trước mặt, mà người ở hàng thứ ba lúc này cũng bước qua hàng hai, đoản côn đã bỏ đi, chỉ cầm mối khiên chắn, một tay giữ vai người đứng đầu, tay còn lại giơ khiên lên cao che phần đầu.Tiếng hò hét, tiếng bước chân ngày càng gần, Nguyên Hãng nhìn qua tấm khiên chắn, đã thấy rõ khuôn mặt của từng thằng bên đối phương. Miệng hết lớn.- Mọi người chuẩn bị, giữ vững hàng ngũ.Năm mươi mét, ba mươi mét, mười mét...Khoảng cách rút ngắn nhanh chóng, tất cả thành viên hàng đầu của đội đỏ đều cúi thấp đầu, hai tay giữ chặt tấm khiến chắn.Rầm, bịch, hự...Hàng loạt âm thanh vang lên, người của đội xanh như cơn sóng lớn, lợi dụng quán tính từ việc chạy đà, va chạm thẳng với bức tường khiên của đội đỏ. Nhưng đối với mặt với làn sóng ấy, người đội đỏ alị như tảng đá ngầm, mặc kệ sóng to đến đâu vẫn lừng lững đứng vững.Lực xung kích mạnh khiến cho rất nhiều người hàng đầu bị va lui lại, nhưng người đứng ở phía sau liền mau chóng dùng sức giữ ổn định cho người hàng đầu. Cũng có vài chỗ bị xô ra lỗ hổng nhưng người hàng thứ ba mau chóng lên trợ giúp khôi phục lại đội hình. Mà đa phần kết quả là người của đội xnah va vào khiên chắn bị bắn ngược lại.Dù sao sức của hai người vẫn mạnh hơn lực quán tính,. Những người bị bật ngược phía sau mất đà kẻ ngã, người đổ, thậm chí có thằng còn bị người phía sau va vào, tiếng hét đau đớn, tiếng mắng chửi vang lên khắp nơi.Nhưng dù sao cũng đều là những có chút võ nghệ, sau lộn xộn ban đầu đội xanh cũng bắt đầu sử dụng vũ khí đánh tới. Mà lúc này tác dụng của những cái khiến che cũng bắt đầu biểu lộ ra.Giáp mấy chịu va đập rất tốt, huống chi dều là gậy gỗ côn gỗ đầu bịt vải, người phía sau tấm khiên dù sức kém hơn vẫn có thể dễ dàng chống đỡ được cú đánh từ người mạnh hơn. Cùng lúc những tấm khiên mây chống đỡ, những người cầm gậy dài phía sau cũng bắt đầu phản công.Thay vì đánh phần trên cao, đội đỏ tập trung đánh ở vùng thấp dưới độ cao của tấm khiên che, cững tức là vùng bụng trở xuống. Các thành viên của đội đỏ chuyên nhắm vào chân, bụng, họ cũng không cần phải tốn sức quét ngang quét dọc, đơn giản cứ đâm thẳng về phía trước mà đâm.Việc này chủ yếu để bảo vệ vùng chân của hàng đầu tiên tránh bị đối phương đục vào điểm yếu. Mà rõ ràng việc này phát huy hiệu quả rất tốt, rất nhiều người đang hăng hái vung gậy đập bỗng chân trụ bị chọc một cái, tuy không thương tổn gì nhưng lại khó chịu vô cùng, buộc phải lùi lại hoạc nhảy qua lại tránh gậy.Cứ như vậy dĩ nhiên nhịp độ tấn công sẽ bị giảm. Mà đội đỏ cũng thực hiện việc luân phiên lên xuống, cứ mười phút lại đổi người hàng đầu. Phía đội xanh cũng lần lượt thay đổi việc tấn công.Nguyên Hãng cũng đã nhìn ra tuy đội xanh khí thế hung ác nhưng có một bộ phận lại không ra sức, rõ ràng chỉ đối phó cho có lệ, hầu hết là tránh việc bị thương. Vì vậy mà mặc dù lấy ưu thế một trăm tám mươi đấu một trăm năm mươi, lại có lợi về hình thể, nhưng cuộc chiến lại trở lên giằng co.Trong khi phía đội đỏ tuân thủ sự điều động của chỉ huy, tuy có lúc bị đục ra lỗ hổng nhưng ngay sau đó đã nhanh chóng lấp lại được. Ngược lại, phía đội xanh tuy không ít lần dựa vào sự dũng mãnh của một người đánh ngã được người đội đỏ mở ra được lỗ hổng, nhưng do không có sự phối hợp tiếp viện nên rất nhanh liền bị đẩy bật trở ra.Thằng Thạch lúc này đã hét khản giọng, đã mấy lần nó xông vào được bên trong, nhưng do không có quân tiếp viện lại bị đẩy bật trở ra. Trên người cũng ăn không ít gậy, mà khổ nỗi giờ không ai nghe lệnh của nó, mỗi người một kiểu hoàn toàn không có sự phối hợp.Đã hơn nửa tiếng trôi qua, hai đội đều lần lượt xuất hiện người bị thương, dù gậy gỗ có bọc vải nhưng ăn nhiều gậy thì vẫn không dễ chịu gì. Nhất là bị đánh vào các vị trí yếu hại như cổ tay, cổ chân, đầu gối, việc tay chân bị tê liệt tạm thời là không tránh khỏi.Đội xanh lúc này đã có gần hai chục người phải lui hẳn về phía sau, không thể tái chiến, chủ yêu salf do cổ chân, đầu gối bị đnahs trúng nhiều không thể di chuyển một cách thuận lợi.Mà đội đỏ cũng có hơn chục người bị thương, phải lùi vào vòng trong cùng. Nhưng xét toàn diện thì đội đỏ đã dần lấy được thượng phong. Người ta nói công ba thủ một, kẻ tấn công sẽ tốn sức hơn người phòng thủ rất nhiều.Rõ ràng thể lực của đội xanh đang suy giảm nhanh hơn đội đỏ, sức tấn công cũng ngày càng yếu hơn. Nguyên Hãng ở vòng trong cũng đã nhìn thấy chuyển biến trong sân, cơ hội cậu chờ đợi cuối cùng đã xuất hiện.