Chương : 10
Lan Khê mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy đói bụng quá, đói đến nỗi dạ dày cũng đau lên, cô bực bội nhíu chặt lông mày.
.". . . . . . Buổi tối hôm nay con không về, mẹ không cần gấp gáp dọn dẹp lại phòng, tạm thời chưa cần thiết” Mộ Yến Thần giọng trầm thấp , rất có từ tính, lễ phép nhưng xa cách, không dễ dàng tiếp cận. Đôi mắt sâu hun hút nhìn về phía Lan Khê, nói thật nhỏ, "Về phần cô ta…. Con sẽ đưa cô ta trở về”
Lan Khê đứng lên khỏi ghế , giơ tay vuốt vuốt bụng, cau mày, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Anh cố tình ngược đãi tôi phải không?"
Đôi mắt Mộ Yến Thần sắc như dao, nhìn cô mấy giây, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi chậm rãi đứng dậy, nắm chặt chìa khóa: ". . . . . . Tôi đưa cô về nhà."
Lan Khê sửa sang lại váy: "Ngày mai, tôi sẽ không đến đây nữa !"
Cô lúc này như một đứa bé đang hờn dỗi, cô uất ức lắm nha, cả ngày không làm gì hết, tựa như một đứa đầu gỗ, di động mang theo cũng hết pin. Còn phải chờ anh ta đằng đẵng suốt mấy tiếng đồng hồ, giờ thì hay rồi, dạ dày đau muốn ngất luôn!
Mộ Yến Thần dừng lại bước chân.
Khí thế cường tráng của anh lại xuất hiện, ánh mắt rơi trên đỉnh đầu của cô, Lan Khê lập tức khẩn trương, cắn môi. Nhưng cô đâu nói gì sai, anh còn muốn nổi giận? Cô không được cảm thấy tủi thân sao?
"Tới công ty hay không là chuyện của cô, là tự cô muốn chờ đợi, cô có đủ hai tay hai chân, không lẽ còn muốn người khác hầu hạ.”
Giọng nói trần thấp bình tĩnh, tựa như mặt hồ yên ả, không chút nhấp nhô hay lăn tăn gợn sóng.
Lan Khê chỉ còn biết câm nín!
Khuôn mặt cô lúc này rất đặc sắc, hai màu trắng, đỏ liên tục thay nhau biến đổi. Ánh mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm Mộ Yến Thần. Cô giờ đã hiểu rõ, người đàn ông này không những là một tên tự cao tự đại mà còn là một kẻ máu lạnh, tên này quả thật không còn thuốc chữa!
Cô kéo thẳng nếp gấp trên váy, xong thẳng người tiến lên phía trước.
Khi hai người lướt qua nhau, hàng lông mi của Mộ Yến Thần khẽ rũ xuống, khí tức lãnh đạm cũng tan đi vài phần. Lan Khê có cảm giác cánh tay mình bị một khối lực lượng nắm chặt lại, cô lảo đảo suýt té ngã, trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh trầm tĩnh.
"Tôi một khi làm việc sẽ không để ý tới thời gian, để cho cô phải đợi lâu, tôi xin lỗi. Lần sau nếu tình huống này xảy ra, cô cứ lên tiếng nhắc nhở, không cần im lặng chờ đợi."
Giọng nói anh mang theo sự thành khẩn, hoàn toàn mất đi sự lạnh lùng, thay thế bằng sự hiền hòa, thân thiện.
Không đợi Lan Khê phục hồi lại từ trong cơn chấn động vì sự thay đổi đột ngột của mình, Mộ Yến Thần đã buông tay cô ra.
"Ba cô đang chờ cô ở nhà, tôi đưa cô trở về." Mộ Yến Thần thu hồi ánh mắt , cầm chìa khóa đi thẳng ra ngoài.
Lan Khê vẫn ngơ ngác, cho tới khi Mộ Yến Thần đã đi tới cửa chính, cô vẫn chưa tìm lại được phản ứng tự nhiên.
Mộ Yến Thần cau mày, quay đầu lại: "Còn sao nữa?"
—— Anh đã cố kiên nhẫn , nhẫn nại nói chuyện, giải thích cho cô hiểu, cô còn chưa hài lòng sao?
Lan Khê hơi hoảng hốt, chậm rãi đi tới cửa, bàn tay đặt trên nắm cửa, lúng túng nói: "Tôi không muốn về nhà."
Có trời mới hiểu tại sao cô lại không muốn về ngôi nhà đó!.
Cô vốn có gia đình hạnh phúc, một nhà ba người trải qua cuộc sống ngọt ngào, vui vẻ, hiện tại đã hoàn toàn biến mất. Một cuộc hôn nhân xa lạ đột ngột chen vào, phá hủy mọi thứ, ba cô vui vẻ với tình yêu mới. Tiểu tam phá hoại gia đình cô lại còn mang theo một đứa trai đến chiếm cứ ngôi nhà. Hạnh phúc gia đình ngày xưa cùng tình thương yêu của ba ngày càng rời xa, cô cái gì cũng chẳng còn.
Mộ Yến Thần dĩ nhiên hiểu được tâm trạng hiện giờ của cô, gương mặt lại dấy lên sự lạnh lùng.
Anh cố đè nén cỗ tức giận đang muốn cháy lên, đôi tay cắm vào túi quần, lạnh lùng xoay người: "Việc này không thể do cô quyết định."
.". . . . . . Buổi tối hôm nay con không về, mẹ không cần gấp gáp dọn dẹp lại phòng, tạm thời chưa cần thiết” Mộ Yến Thần giọng trầm thấp , rất có từ tính, lễ phép nhưng xa cách, không dễ dàng tiếp cận. Đôi mắt sâu hun hút nhìn về phía Lan Khê, nói thật nhỏ, "Về phần cô ta…. Con sẽ đưa cô ta trở về”
Lan Khê đứng lên khỏi ghế , giơ tay vuốt vuốt bụng, cau mày, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Anh cố tình ngược đãi tôi phải không?"
Đôi mắt Mộ Yến Thần sắc như dao, nhìn cô mấy giây, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi chậm rãi đứng dậy, nắm chặt chìa khóa: ". . . . . . Tôi đưa cô về nhà."
Lan Khê sửa sang lại váy: "Ngày mai, tôi sẽ không đến đây nữa !"
Cô lúc này như một đứa bé đang hờn dỗi, cô uất ức lắm nha, cả ngày không làm gì hết, tựa như một đứa đầu gỗ, di động mang theo cũng hết pin. Còn phải chờ anh ta đằng đẵng suốt mấy tiếng đồng hồ, giờ thì hay rồi, dạ dày đau muốn ngất luôn!
Mộ Yến Thần dừng lại bước chân.
Khí thế cường tráng của anh lại xuất hiện, ánh mắt rơi trên đỉnh đầu của cô, Lan Khê lập tức khẩn trương, cắn môi. Nhưng cô đâu nói gì sai, anh còn muốn nổi giận? Cô không được cảm thấy tủi thân sao?
"Tới công ty hay không là chuyện của cô, là tự cô muốn chờ đợi, cô có đủ hai tay hai chân, không lẽ còn muốn người khác hầu hạ.”
Giọng nói trần thấp bình tĩnh, tựa như mặt hồ yên ả, không chút nhấp nhô hay lăn tăn gợn sóng.
Lan Khê chỉ còn biết câm nín!
Khuôn mặt cô lúc này rất đặc sắc, hai màu trắng, đỏ liên tục thay nhau biến đổi. Ánh mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm Mộ Yến Thần. Cô giờ đã hiểu rõ, người đàn ông này không những là một tên tự cao tự đại mà còn là một kẻ máu lạnh, tên này quả thật không còn thuốc chữa!
Cô kéo thẳng nếp gấp trên váy, xong thẳng người tiến lên phía trước.
Khi hai người lướt qua nhau, hàng lông mi của Mộ Yến Thần khẽ rũ xuống, khí tức lãnh đạm cũng tan đi vài phần. Lan Khê có cảm giác cánh tay mình bị một khối lực lượng nắm chặt lại, cô lảo đảo suýt té ngã, trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh trầm tĩnh.
"Tôi một khi làm việc sẽ không để ý tới thời gian, để cho cô phải đợi lâu, tôi xin lỗi. Lần sau nếu tình huống này xảy ra, cô cứ lên tiếng nhắc nhở, không cần im lặng chờ đợi."
Giọng nói anh mang theo sự thành khẩn, hoàn toàn mất đi sự lạnh lùng, thay thế bằng sự hiền hòa, thân thiện.
Không đợi Lan Khê phục hồi lại từ trong cơn chấn động vì sự thay đổi đột ngột của mình, Mộ Yến Thần đã buông tay cô ra.
"Ba cô đang chờ cô ở nhà, tôi đưa cô trở về." Mộ Yến Thần thu hồi ánh mắt , cầm chìa khóa đi thẳng ra ngoài.
Lan Khê vẫn ngơ ngác, cho tới khi Mộ Yến Thần đã đi tới cửa chính, cô vẫn chưa tìm lại được phản ứng tự nhiên.
Mộ Yến Thần cau mày, quay đầu lại: "Còn sao nữa?"
—— Anh đã cố kiên nhẫn , nhẫn nại nói chuyện, giải thích cho cô hiểu, cô còn chưa hài lòng sao?
Lan Khê hơi hoảng hốt, chậm rãi đi tới cửa, bàn tay đặt trên nắm cửa, lúng túng nói: "Tôi không muốn về nhà."
Có trời mới hiểu tại sao cô lại không muốn về ngôi nhà đó!.
Cô vốn có gia đình hạnh phúc, một nhà ba người trải qua cuộc sống ngọt ngào, vui vẻ, hiện tại đã hoàn toàn biến mất. Một cuộc hôn nhân xa lạ đột ngột chen vào, phá hủy mọi thứ, ba cô vui vẻ với tình yêu mới. Tiểu tam phá hoại gia đình cô lại còn mang theo một đứa trai đến chiếm cứ ngôi nhà. Hạnh phúc gia đình ngày xưa cùng tình thương yêu của ba ngày càng rời xa, cô cái gì cũng chẳng còn.
Mộ Yến Thần dĩ nhiên hiểu được tâm trạng hiện giờ của cô, gương mặt lại dấy lên sự lạnh lùng.
Anh cố đè nén cỗ tức giận đang muốn cháy lên, đôi tay cắm vào túi quần, lạnh lùng xoay người: "Việc này không thể do cô quyết định."