Chương : 141
Tiếng gọi nhẹ nhàng như vậy, thế nhưng cô lại không có chút phản ứng nào.
Cố Tử Nghiêu có chút sợ.
Tại sao lại sợ ư? Lúc anh tìm thấy cô thì cô đã bất tỉnh, quần áo bị xé rách , cánh tay cùng xương quai xanh có mấy vết cắt đọng lại thành vết máu, lộ ra thịt ở bên trong nhìn vô cùng đáng sợ, anh quả thật khó có thể tưởng tượng cô rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì!
Đi được nữa đường anh liền liên lạc với bác sĩ riêng của Mộ gia, sau đó gọi cho Mộ Yến Thần.
—— Anh muốn hỏi tình hình như thế này, có cần báo cảnh sát hay không?
Trong lòng đau đớn mãnh liệt , Cố Tử Nghiêu nhích tới gần hơn một chút giọng khàn khàn nói: "Lan Khê, anh trai em tới rồi, đứng lên đi."
Mãi cho đến kho nghe được những lời này, cơ thể dính đầy máu tanh và bùn lầy mới chợt run lên, ngón tay nhỏ nhắn của cô khẽ siết chặt mái tóc xốc xếch, nắm chặt đến mức suýt ra máu, mặt đang chôn ở giữa hai đầu gối cũng từ từ ngước lên.
Mặt ướt nhẹp nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy lại có vài vết máu.
Tai họa giống như sóng thần , dường như cũng đã qua.
"Thật ngại. . . . . ." Đây là câu nố đầu tiên từ lúc cô tỉnh lại đến giờ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, ánh mắt đầy đau thương, giọng khàn khàn mà suy yếu, "Em làm dơ xe của anh rồi."
Cố Tử Nghiêu sửng sốt, ngay sau đó lập tức phục hồi tinh thần lại, cái tay đang nắm cửa xe run nhè nhẹ, cười yếu ớt: "Không sao đâu. Vết thương của em có đau không? Xuống đi, bác sĩ đã đến rồi, rất nhanh sẽ không sao."
Vết thương có đau hay không?
Lông mi dầy của cô đầy vết máu của cô run rẩy, Lan Khê không hề cảm thấy gì, ánh mắt không hề có mục tiêu, chỉ cảm thấy trái tim vô cùng đau đớn, đau đớn khi nhìn thấy bóng dáng ở bên ngoài cửa xe, muốn đem tất cả đau thương nói cho anh nghe.
Trong mắt nổi đầy tơ máu, tuyệt vọng rơi lệ.
"Muốn tự làm mình mất mặt?" Một giọng nói lạnh nhạt lạnh như băng, kèm theo tiếng bước chân chậm rãi, ở bên ngoài vang lên.
Lan Khê ngẩn ra.
Cố Tử Nghiêu khẽ khiếp sợ, không thể tin được ngoái đầu lại nói: "Mộ thiếu, cô ấy bị thương, rất nặng."
Ánh mắt Mộ Yến Thần lành lạnh, nhàn nhạt quét qua cửa sổ xe, môi mỏng lạnh lùng mím lại, một hồi lâu sau mới nhẹ giọng mở miệng: "Tử Nghiêu. Bế cô ấy vào đi."
Anh nói xong, thu hồi ánh mắt , quay người lại, ưu nhã mà lạnh lùng đi thẳng vào trong nhà.
Cố Tử Nghiêu quả thật bị chấn động đến mức đứng yên tại chỗ, một hồi lâu sau mới trở lại bình thường được.
"Mộ Thiếu . . . . ."
Nghe được câu nói đó, Lan Khê đang ở bên trong xe cũng run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tái nhợt, cảm thấy không thở nổi. Ánh mắt cô đầy đau đớn mà khát vọng nhìn ra bên ngoài cửa xe, tay nhè nhẹ kéo cửa sổ xe ra, nhìn rất rõ ràng, anh đang bước đi.
Bóng lưng của anh càng ngày càng xa.
"Mộ thiếu... " Cố Tử Nghiêu không hiểu chuyện đang xãy ra, cau mày nói, "Cô ấy giống như vừa bị bắt cóc sau rồi còn bạo hành nữa, chúng ta tại sao không báo. . . . . ."
"Vậy thì báo cảnh sát đi!" Tiếng gầm lạnh lùng, vô tình từ ca xa truyền đến.
Cố Tử Nghiêu vẫn cảm thấy có gì đó, nhưng lại không sao hiểu ra được, vô cùng mờ mịt. Nhưng anh nhớ mình nên làm những gì, xoay người vào trong xe nắm ấy hai cánh tay của Lan Khê: "Anh ôm em xuống xe."
Lan Khê dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ nhìn anh, trong con ngươi trong suốt ấy không ngừng lộ ra ưu thương.
Cô vừa từ trong thập tử nhất sinh trở về.
Nhưng anh cũng không thèm liếc nhìn cô một cái, chỉ cách cô một bước thôi, cũng không thèm bước tới.
Tong chóp mắt, nổi sợ hãi trong lòng Lan Khê kéo đến, không ngừng gào thét, che mất anh.
Một hồi lâu sau cô mới nhẹ nhàng mở mắt, cười yếu ớt, giọng khàn khàn nói: ". . . . . . Em không sao, em có thể tự đi được."
Cô xuống xe, trên người khoắc một cái ái không biết là của ai, nhưng tứ chi cũng đã bị đông cứng lại, lúc mới bước xuống, lảo đảo một cái suýt nữa ngã xuống đất, Cố Tử Nghiêu cau mày nói muốn ôm cô, nhưng cô lại cố chấp cự tuyệt.
Trương tẩu dọc theo bậc thang chạy xuống, tròng mắt tràn đầy nước mắt vô cùng lo lắng, run giọng gọi: "Tiểu thư!"
Lúc chạy tới gần mới nhìn thấy những vết thương trên người do bị xâm phạm cùng với bộ dạng chật vật của cô, Trương tẩu đau lòng không biết phải nói gì, thật muốn chạy đến trước mặt phu nhân đòi lại công đạo cho cô, ôm cô vào lòng một lúc lâu rồi mới ôm cô đi vào Mộ gia.
***
Tắm gội, sấy tóc, cũng là do Trương tẩu cùng một vài người giúp việc giúp cô làm.
Lan Khê không cho bọn họ vào phòng tắm, nhưng lại không yên lòng, lúc đi ngang qua cố nhìn vào, lại thấy cô đang tháo bao ni-lon dùng để che vết thương lại không cho nước vào xuống để lên bồn tắm, xung quanh bồn tắm đều bị dính máu, nhìn rất đáng sợ.
Nước nóng đi vào trong cơ thể, tay chân liền cảm thấy ấm hơn, rốt cuộc cô cảm thấy đau.
Vô cùng đau.
Trương tẩu luống cuống tay chân trách móc cô, gần như sắp khóc rồi, một lần nữa giúp cô xử lí vết thương, trùm một cái khăn tắm cho cô đi ra ngoài, khi thấy trên khăn tắm cũng bị nhuộm đỏ, Trương tẩu liền run rẩy nói không nên lời.
Không có thói quen bị người khác nhìn thấy thân thể, Lan Khê lạnh lùng bảo bọn họ đi ra ngoài, rự cô thay quần áo.
Áo ngủ bằng bông rộng thùng thình khoác lên trên người, rất mềm mại.
Bác sĩ đã đợi ở bên dưới rất lâu rồi, lúc xử lý vết thương liền cau mày nhìn cô, cô bé này rất đặc biệt, cặp mắt trong suốt như nước vô cùng xinh đẹp, vẻ mặt lành lạnh mà nhu nhược, Giống như không ai có thể vào bên trong nội tâm của cô được.
—— Nhưng ai có thể nói cho ông biết, cô lấy dũng khí từ đâu, mà dám lấy mãnh thủy tinh làm cho mình bị thương như thế này?
Trong lòng vị bác sĩ vô cùng kích động.
"Trong vòng một tuần không được động vào vết thương, nó sẽ tự khép lại, " bác sĩ ngước mắt ngắm nhìn cô, lại nhàn nhạt nói thêm một câu, "Nhưng vết thương quá sâu, có thể để lại sẹo, cô nhớ phải giữ kỹ một chút."
Sau một hồi lâu ông không nhịn được liền cau mày, lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Cô có nghe không vậy?"
—— Vẻ mặt của đứa bé này, rõ ràng là không thèm để ý đến lời nói của ông mà.
Lan Khê ngẩng đầu lên nhìn nhìn ông, khàn giọng hỏi: "Anh tôi đâu?"
Bác sĩ thoáng chốc cứng họng!
"Tôi mới vừa thấy anh ấy, anh ấy đâu rồi?" Ánh mắt lành lạnh nhìn chằm chằm những người ở đây, chất vấn.
Một đám người không ai lên tiếng, mặt Trương tẩu lúc đỏ lúc trắng, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia vừa nhận được điện thoại nói công ty có chuyện gấp, nên đã đi xử lý rồi lát nữa sẽ trở về." Xin mạn phép cho ta được thỏa mản lòng câm hờn bằng n lần câu chửi. Đây là chương mở đầu cho n chương “máu chó” phía đây. Mn từ từ chiêm ngưỡng nhá.
"Khuya thế này rồi, mà công ty vẫn còn có việc phải xử lý sao?" Lan Khê nhẹ giọng hỏi ngược lại.
Trương tẩu cứng họng! Không biết phải nói gì, xoắn vạt áo, vờ quay sang nói với bác sĩ: "Ông băng bó kỹ chưa? Cứ kê toa thuốc rồi về đi, cũng không còn sớm."
Một trân chua xót cùng cô đơn ập vào lòng, Lan Khê nhẹ nhàng ôm lấy mình, từ trên ghế sofa ngồi dậy.
Cho đến khi bác sĩ đã về rồi mà Lan Khê vẫn còn ngồi yên tại chỗ, không nói câu nào. Trương tẩu lại gần khuyên giải: "Tiểu thư, hôm nay cô cũng mệt mỏi, nên nghỉ ngơi sớm một chút, cảnh sát vừa gọi điện thoại đến nói ngày mai sẽ tới nhà lấy khẩu cung, bây giờ cũng muộn lắm rồi, chúng ta đừng. . . . . ."
"Đã qua mười hai giờ rồi sao?" Lan Khê đột nhiên hỏi.
Trương tẩu kinh ngạc, nhìn đồng hồ treo ở sau lưng, gật đầu một cái: "Đã qua rồi."
Đã qua mười hai giờ rồi.
Ngày cô tròn 18 tuổi, lai trôi qua như vậy.
"Anh ấy vẫn chưa chúc con sinh nhật vui vẻ." Sắc mặt cô có chút tái nhợt nhẹ nhàng nói , mắt nổi lên tơ máu, hơi nước bao phủ xung quanh.
Trương tẩu sắp không ứng phó được nữa rồi.
"Con ở đây chờ anh ấy, dì lên trước đi." Lan Khê nói.
Trương tẩu nhíu chặt mày: "Như vậy sao được? ! !"
Trong giọng nói có chút kích động: "Tiểu thư, sức khỏe của cô không tốt, không chịu được lạnh, ngồi ở đây sẽ bị nhiễm bệnh! Tiểu thư, cô nghe lời tôi đi, đi lên nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai chúng ta lại nói tiếp có được hay không. . . . . ."
"Con không có lạnh, đợi đến khi anh ấy về con sẽ ngủ, dì lên trước đi." Cô cố chấp kiên trì.
Trương tẩu khuyên cô không được, thở dài, chau mày lại xoay quanh. Không thể làm gì khác hơn là mở máy điều hòa thật ấm, đi lên lầu đem chăn xuống cho cô, lúc từ lầu hai đi xuống gặp phải Mạc Như Khanh, bà có chút lúng túng, né tránh, nhẹ giọng gọi: "Phu nhân."
Mạc Như Khanh nhìn lướt qua cái chăn rồi lại nhìn xuống dưới liền biết chuyện gì xảy ra, con mắt sắc càng lạnh lùng hơn.
"Tiểu thư đợi thiếu gia trở lại,tôi khuyên không được, không thể làm gì khác hơn là đem chăn xuống cho cô ấy. . . . . ." Trương tẩu giải thích.
"Tôi có nói không cho bà đem sao?" Mạc Như Khanh lạnh giọng cắt ngang lời bà, ưu nhã nói, "Bà đi đi, đưa xong thì đi nghỉ ngơi, tôi sẽ trông nó, đợi lát nữa sẽ ngủ tiếp."
Trương tẩu nghe xong không tránh khỏi kinh tâm động phách, một hồi lâu sau mới đi xuống dưới lầu.
Phòng khách đã tắt đèn, chỉ còn lại hai ba chén đèn nhỏ ở trên tường, rất ấm áp, tỏa xuống bóng dáng đang co rút trên ghế, có một cô gái không ngủ được.
Bóng tối kéo tơi, yên tĩnh vô cùng, cô không phải là không sợ.
Đã trải qua chuyện như vậy, Lan Khê không biết tại sao mình lại có thể bình tĩnh như vậy, giống như ngày mẹ qua đời cô cũng bình tĩnh như vậy. Cô không muốn biết là ai bắt cóc mình, không muốn biết tại sao cô có thể an toàn trở lại, không muốn biết tại sao lúc này chỉ có bác sỉ cùng với người giúp việc ở bên cạnh mình, đến một người thân cũng không có. . . . . .
Cô chỉ muốn đợi Mộ Yến Thần trở lại. Ở trong lòng anh, cô có thể an tâm.
Hơn một giờ, bên ngoài rốt cuộc cũng có động tĩnh.
Mộ gia thật ra là do ộng nội của Lan Khê lúc còn trẻ đi gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng tạo thành, diện tích quá lớn, mỗi lần vào ban đem Lan Khê xuống uống nước hoặc là lấy thứ gì đó, đều cảm thấy nó yên tĩnh đến đáng sợ, bất kể bên trong chứa bao nhiêu người cũng vẫn có cảm giác cô độc , sau khi Mộ Yến Thần tới, cô mới cảm thấy tòa nhà này có chút ấm áp.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, rất giống với ngày hôm đó, thong thả, bình tĩnh.
Lan Khêi run lên một cái, ngước mắt.
Cửa mở ra, trong đêm tối, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đó bọc một thân khí lạnh đi vào, mở đèn trong phòng khách lên, khẽ cau mày, liền nhìn thấy một người đang nằm co rút trên ghế, bốn mắt chạm nhau, đụng vào nhau liền dính chặt, giống như muốn nhìn thấy cả tâm hồn của nhau, không cách nào tách ra.
"Còn chưa ngủ?" Ánh mắt anh lạnh nhạt, đem chìa khóa ném xuống, lạnh nhạt nói.
Lông mi Lan Khê run lên, không biết tại sao anh lại đột nhiên xa cách như vậy.
Cô khẽ gọi: "Anh."
Mộ Yến Thần đưa mắt nhìn cô một cái, rồi dời đi, lạnh lùng đi tới ngồi xuống ghế sofa, xoa xoa mi tâm, ngước mắt nói: "Đang chờ tôi?" (Đến khúc này mình đổi cách xưng hô cho nó hợp nhá)
Lan Khê kinh ngạc, gật đầu một cái.
"Chờ tôi làm cái gì?" Giọng anh từ tính hỏi tiếp.
Lan Khê mơ màng.
Cô không biết vì sao, tuy vết thương đã được băng bó rồi nhưng vẫn cảm thấy rất đau, cánh tay, ngực, lòng bàn tay, cũng bắt đầu đau đến tê liệt, ánh mắt mang mê mang, hít thở không thông, đi một vòng rồi trở về trên người anh, môi đỏ mọng mở ra định nói nhưng không biết phải nói gì, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi kia vẫn đang an vị , hai cánh đặt trên gối, cười tà một tiếng, mị hoặc đến bức người nhìn cô nói: "Hôm nay, tôi không có uống rượi ——"
"Thế nào, nửa đêm ở chỗ này, chờ tôi trở về ‘ xâm phạm ’ em sao?"
Sắc mặt của Lan Khê, chợt tái đi!
Dây cung ở trong đầu đột nhiên đứt đoạn!
Cho tới bây giờ, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghe Mộ Yến Thần nói như vậy bao giờ. Đối với cô, anh sẽ không bao giờ dùng thái độ lạnh lùng đến bức người này để nói chuyện, càng sẽ không giống như bây giờ. . . . . . Nói như vậy không khác gì đang "Vũ nhục" cô.
Ánh mắt trong veo chợt sáng lên, Mộ Yến Thần cười tà mị, mang theo lạnh lùng nhẹ nhàng nắm lấy cằm của cô, nhẹ giọng nói: "Tôi đúng là có hứng thú ‘ xâm phạm ’ em, nhưng là vì trước đó, em rất sạch sẽ."
"Nhưng em bây giờ, thân thể này không biết có bao nhiêu người xài qua rồi. . . . . . Bẩn như thế này, tôi làm sao có thể có hứng thú đụng vào em được chứ?" Anh nói xong thở mạnh một cái, từng câu từng chữ được nói ra rất rõ ràng.
Tay để trên cằm, lạnh đến chết người.
Môi Lan Khê yếu ớt mở ra một chút, nói không nên lời, ánh mắt khiếp sợ không thể tưởng tượng nổi, mang theo đau đớn cuốn lấy cô, cô không thể nhúc nhích nổi nữa.
Mộ Yến Thần ngưng mắt nhìn bộ dạng tràn đầy khiếp sợ, không tin nổi của cô, cười cười.
Ưu nhã dựa vào ghế sofa, ngón tay thon dài bám lấy đầu, anh ngước mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp dễ nghe, mang theo chút hài hước: "Thế nào, chẳng lẽ là do lừa em quá lâu, cho nên em liền tin rằng —— tôi thích em, hả?"
Cố Tử Nghiêu có chút sợ.
Tại sao lại sợ ư? Lúc anh tìm thấy cô thì cô đã bất tỉnh, quần áo bị xé rách , cánh tay cùng xương quai xanh có mấy vết cắt đọng lại thành vết máu, lộ ra thịt ở bên trong nhìn vô cùng đáng sợ, anh quả thật khó có thể tưởng tượng cô rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì!
Đi được nữa đường anh liền liên lạc với bác sĩ riêng của Mộ gia, sau đó gọi cho Mộ Yến Thần.
—— Anh muốn hỏi tình hình như thế này, có cần báo cảnh sát hay không?
Trong lòng đau đớn mãnh liệt , Cố Tử Nghiêu nhích tới gần hơn một chút giọng khàn khàn nói: "Lan Khê, anh trai em tới rồi, đứng lên đi."
Mãi cho đến kho nghe được những lời này, cơ thể dính đầy máu tanh và bùn lầy mới chợt run lên, ngón tay nhỏ nhắn của cô khẽ siết chặt mái tóc xốc xếch, nắm chặt đến mức suýt ra máu, mặt đang chôn ở giữa hai đầu gối cũng từ từ ngước lên.
Mặt ướt nhẹp nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy lại có vài vết máu.
Tai họa giống như sóng thần , dường như cũng đã qua.
"Thật ngại. . . . . ." Đây là câu nố đầu tiên từ lúc cô tỉnh lại đến giờ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, ánh mắt đầy đau thương, giọng khàn khàn mà suy yếu, "Em làm dơ xe của anh rồi."
Cố Tử Nghiêu sửng sốt, ngay sau đó lập tức phục hồi tinh thần lại, cái tay đang nắm cửa xe run nhè nhẹ, cười yếu ớt: "Không sao đâu. Vết thương của em có đau không? Xuống đi, bác sĩ đã đến rồi, rất nhanh sẽ không sao."
Vết thương có đau hay không?
Lông mi dầy của cô đầy vết máu của cô run rẩy, Lan Khê không hề cảm thấy gì, ánh mắt không hề có mục tiêu, chỉ cảm thấy trái tim vô cùng đau đớn, đau đớn khi nhìn thấy bóng dáng ở bên ngoài cửa xe, muốn đem tất cả đau thương nói cho anh nghe.
Trong mắt nổi đầy tơ máu, tuyệt vọng rơi lệ.
"Muốn tự làm mình mất mặt?" Một giọng nói lạnh nhạt lạnh như băng, kèm theo tiếng bước chân chậm rãi, ở bên ngoài vang lên.
Lan Khê ngẩn ra.
Cố Tử Nghiêu khẽ khiếp sợ, không thể tin được ngoái đầu lại nói: "Mộ thiếu, cô ấy bị thương, rất nặng."
Ánh mắt Mộ Yến Thần lành lạnh, nhàn nhạt quét qua cửa sổ xe, môi mỏng lạnh lùng mím lại, một hồi lâu sau mới nhẹ giọng mở miệng: "Tử Nghiêu. Bế cô ấy vào đi."
Anh nói xong, thu hồi ánh mắt , quay người lại, ưu nhã mà lạnh lùng đi thẳng vào trong nhà.
Cố Tử Nghiêu quả thật bị chấn động đến mức đứng yên tại chỗ, một hồi lâu sau mới trở lại bình thường được.
"Mộ Thiếu . . . . ."
Nghe được câu nói đó, Lan Khê đang ở bên trong xe cũng run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tái nhợt, cảm thấy không thở nổi. Ánh mắt cô đầy đau đớn mà khát vọng nhìn ra bên ngoài cửa xe, tay nhè nhẹ kéo cửa sổ xe ra, nhìn rất rõ ràng, anh đang bước đi.
Bóng lưng của anh càng ngày càng xa.
"Mộ thiếu... " Cố Tử Nghiêu không hiểu chuyện đang xãy ra, cau mày nói, "Cô ấy giống như vừa bị bắt cóc sau rồi còn bạo hành nữa, chúng ta tại sao không báo. . . . . ."
"Vậy thì báo cảnh sát đi!" Tiếng gầm lạnh lùng, vô tình từ ca xa truyền đến.
Cố Tử Nghiêu vẫn cảm thấy có gì đó, nhưng lại không sao hiểu ra được, vô cùng mờ mịt. Nhưng anh nhớ mình nên làm những gì, xoay người vào trong xe nắm ấy hai cánh tay của Lan Khê: "Anh ôm em xuống xe."
Lan Khê dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ nhìn anh, trong con ngươi trong suốt ấy không ngừng lộ ra ưu thương.
Cô vừa từ trong thập tử nhất sinh trở về.
Nhưng anh cũng không thèm liếc nhìn cô một cái, chỉ cách cô một bước thôi, cũng không thèm bước tới.
Tong chóp mắt, nổi sợ hãi trong lòng Lan Khê kéo đến, không ngừng gào thét, che mất anh.
Một hồi lâu sau cô mới nhẹ nhàng mở mắt, cười yếu ớt, giọng khàn khàn nói: ". . . . . . Em không sao, em có thể tự đi được."
Cô xuống xe, trên người khoắc một cái ái không biết là của ai, nhưng tứ chi cũng đã bị đông cứng lại, lúc mới bước xuống, lảo đảo một cái suýt nữa ngã xuống đất, Cố Tử Nghiêu cau mày nói muốn ôm cô, nhưng cô lại cố chấp cự tuyệt.
Trương tẩu dọc theo bậc thang chạy xuống, tròng mắt tràn đầy nước mắt vô cùng lo lắng, run giọng gọi: "Tiểu thư!"
Lúc chạy tới gần mới nhìn thấy những vết thương trên người do bị xâm phạm cùng với bộ dạng chật vật của cô, Trương tẩu đau lòng không biết phải nói gì, thật muốn chạy đến trước mặt phu nhân đòi lại công đạo cho cô, ôm cô vào lòng một lúc lâu rồi mới ôm cô đi vào Mộ gia.
***
Tắm gội, sấy tóc, cũng là do Trương tẩu cùng một vài người giúp việc giúp cô làm.
Lan Khê không cho bọn họ vào phòng tắm, nhưng lại không yên lòng, lúc đi ngang qua cố nhìn vào, lại thấy cô đang tháo bao ni-lon dùng để che vết thương lại không cho nước vào xuống để lên bồn tắm, xung quanh bồn tắm đều bị dính máu, nhìn rất đáng sợ.
Nước nóng đi vào trong cơ thể, tay chân liền cảm thấy ấm hơn, rốt cuộc cô cảm thấy đau.
Vô cùng đau.
Trương tẩu luống cuống tay chân trách móc cô, gần như sắp khóc rồi, một lần nữa giúp cô xử lí vết thương, trùm một cái khăn tắm cho cô đi ra ngoài, khi thấy trên khăn tắm cũng bị nhuộm đỏ, Trương tẩu liền run rẩy nói không nên lời.
Không có thói quen bị người khác nhìn thấy thân thể, Lan Khê lạnh lùng bảo bọn họ đi ra ngoài, rự cô thay quần áo.
Áo ngủ bằng bông rộng thùng thình khoác lên trên người, rất mềm mại.
Bác sĩ đã đợi ở bên dưới rất lâu rồi, lúc xử lý vết thương liền cau mày nhìn cô, cô bé này rất đặc biệt, cặp mắt trong suốt như nước vô cùng xinh đẹp, vẻ mặt lành lạnh mà nhu nhược, Giống như không ai có thể vào bên trong nội tâm của cô được.
—— Nhưng ai có thể nói cho ông biết, cô lấy dũng khí từ đâu, mà dám lấy mãnh thủy tinh làm cho mình bị thương như thế này?
Trong lòng vị bác sĩ vô cùng kích động.
"Trong vòng một tuần không được động vào vết thương, nó sẽ tự khép lại, " bác sĩ ngước mắt ngắm nhìn cô, lại nhàn nhạt nói thêm một câu, "Nhưng vết thương quá sâu, có thể để lại sẹo, cô nhớ phải giữ kỹ một chút."
Sau một hồi lâu ông không nhịn được liền cau mày, lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Cô có nghe không vậy?"
—— Vẻ mặt của đứa bé này, rõ ràng là không thèm để ý đến lời nói của ông mà.
Lan Khê ngẩng đầu lên nhìn nhìn ông, khàn giọng hỏi: "Anh tôi đâu?"
Bác sĩ thoáng chốc cứng họng!
"Tôi mới vừa thấy anh ấy, anh ấy đâu rồi?" Ánh mắt lành lạnh nhìn chằm chằm những người ở đây, chất vấn.
Một đám người không ai lên tiếng, mặt Trương tẩu lúc đỏ lúc trắng, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia vừa nhận được điện thoại nói công ty có chuyện gấp, nên đã đi xử lý rồi lát nữa sẽ trở về." Xin mạn phép cho ta được thỏa mản lòng câm hờn bằng n lần câu chửi. Đây là chương mở đầu cho n chương “máu chó” phía đây. Mn từ từ chiêm ngưỡng nhá.
"Khuya thế này rồi, mà công ty vẫn còn có việc phải xử lý sao?" Lan Khê nhẹ giọng hỏi ngược lại.
Trương tẩu cứng họng! Không biết phải nói gì, xoắn vạt áo, vờ quay sang nói với bác sĩ: "Ông băng bó kỹ chưa? Cứ kê toa thuốc rồi về đi, cũng không còn sớm."
Một trân chua xót cùng cô đơn ập vào lòng, Lan Khê nhẹ nhàng ôm lấy mình, từ trên ghế sofa ngồi dậy.
Cho đến khi bác sĩ đã về rồi mà Lan Khê vẫn còn ngồi yên tại chỗ, không nói câu nào. Trương tẩu lại gần khuyên giải: "Tiểu thư, hôm nay cô cũng mệt mỏi, nên nghỉ ngơi sớm một chút, cảnh sát vừa gọi điện thoại đến nói ngày mai sẽ tới nhà lấy khẩu cung, bây giờ cũng muộn lắm rồi, chúng ta đừng. . . . . ."
"Đã qua mười hai giờ rồi sao?" Lan Khê đột nhiên hỏi.
Trương tẩu kinh ngạc, nhìn đồng hồ treo ở sau lưng, gật đầu một cái: "Đã qua rồi."
Đã qua mười hai giờ rồi.
Ngày cô tròn 18 tuổi, lai trôi qua như vậy.
"Anh ấy vẫn chưa chúc con sinh nhật vui vẻ." Sắc mặt cô có chút tái nhợt nhẹ nhàng nói , mắt nổi lên tơ máu, hơi nước bao phủ xung quanh.
Trương tẩu sắp không ứng phó được nữa rồi.
"Con ở đây chờ anh ấy, dì lên trước đi." Lan Khê nói.
Trương tẩu nhíu chặt mày: "Như vậy sao được? ! !"
Trong giọng nói có chút kích động: "Tiểu thư, sức khỏe của cô không tốt, không chịu được lạnh, ngồi ở đây sẽ bị nhiễm bệnh! Tiểu thư, cô nghe lời tôi đi, đi lên nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai chúng ta lại nói tiếp có được hay không. . . . . ."
"Con không có lạnh, đợi đến khi anh ấy về con sẽ ngủ, dì lên trước đi." Cô cố chấp kiên trì.
Trương tẩu khuyên cô không được, thở dài, chau mày lại xoay quanh. Không thể làm gì khác hơn là mở máy điều hòa thật ấm, đi lên lầu đem chăn xuống cho cô, lúc từ lầu hai đi xuống gặp phải Mạc Như Khanh, bà có chút lúng túng, né tránh, nhẹ giọng gọi: "Phu nhân."
Mạc Như Khanh nhìn lướt qua cái chăn rồi lại nhìn xuống dưới liền biết chuyện gì xảy ra, con mắt sắc càng lạnh lùng hơn.
"Tiểu thư đợi thiếu gia trở lại,tôi khuyên không được, không thể làm gì khác hơn là đem chăn xuống cho cô ấy. . . . . ." Trương tẩu giải thích.
"Tôi có nói không cho bà đem sao?" Mạc Như Khanh lạnh giọng cắt ngang lời bà, ưu nhã nói, "Bà đi đi, đưa xong thì đi nghỉ ngơi, tôi sẽ trông nó, đợi lát nữa sẽ ngủ tiếp."
Trương tẩu nghe xong không tránh khỏi kinh tâm động phách, một hồi lâu sau mới đi xuống dưới lầu.
Phòng khách đã tắt đèn, chỉ còn lại hai ba chén đèn nhỏ ở trên tường, rất ấm áp, tỏa xuống bóng dáng đang co rút trên ghế, có một cô gái không ngủ được.
Bóng tối kéo tơi, yên tĩnh vô cùng, cô không phải là không sợ.
Đã trải qua chuyện như vậy, Lan Khê không biết tại sao mình lại có thể bình tĩnh như vậy, giống như ngày mẹ qua đời cô cũng bình tĩnh như vậy. Cô không muốn biết là ai bắt cóc mình, không muốn biết tại sao cô có thể an toàn trở lại, không muốn biết tại sao lúc này chỉ có bác sỉ cùng với người giúp việc ở bên cạnh mình, đến một người thân cũng không có. . . . . .
Cô chỉ muốn đợi Mộ Yến Thần trở lại. Ở trong lòng anh, cô có thể an tâm.
Hơn một giờ, bên ngoài rốt cuộc cũng có động tĩnh.
Mộ gia thật ra là do ộng nội của Lan Khê lúc còn trẻ đi gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng tạo thành, diện tích quá lớn, mỗi lần vào ban đem Lan Khê xuống uống nước hoặc là lấy thứ gì đó, đều cảm thấy nó yên tĩnh đến đáng sợ, bất kể bên trong chứa bao nhiêu người cũng vẫn có cảm giác cô độc , sau khi Mộ Yến Thần tới, cô mới cảm thấy tòa nhà này có chút ấm áp.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, rất giống với ngày hôm đó, thong thả, bình tĩnh.
Lan Khêi run lên một cái, ngước mắt.
Cửa mở ra, trong đêm tối, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đó bọc một thân khí lạnh đi vào, mở đèn trong phòng khách lên, khẽ cau mày, liền nhìn thấy một người đang nằm co rút trên ghế, bốn mắt chạm nhau, đụng vào nhau liền dính chặt, giống như muốn nhìn thấy cả tâm hồn của nhau, không cách nào tách ra.
"Còn chưa ngủ?" Ánh mắt anh lạnh nhạt, đem chìa khóa ném xuống, lạnh nhạt nói.
Lông mi Lan Khê run lên, không biết tại sao anh lại đột nhiên xa cách như vậy.
Cô khẽ gọi: "Anh."
Mộ Yến Thần đưa mắt nhìn cô một cái, rồi dời đi, lạnh lùng đi tới ngồi xuống ghế sofa, xoa xoa mi tâm, ngước mắt nói: "Đang chờ tôi?" (Đến khúc này mình đổi cách xưng hô cho nó hợp nhá)
Lan Khê kinh ngạc, gật đầu một cái.
"Chờ tôi làm cái gì?" Giọng anh từ tính hỏi tiếp.
Lan Khê mơ màng.
Cô không biết vì sao, tuy vết thương đã được băng bó rồi nhưng vẫn cảm thấy rất đau, cánh tay, ngực, lòng bàn tay, cũng bắt đầu đau đến tê liệt, ánh mắt mang mê mang, hít thở không thông, đi một vòng rồi trở về trên người anh, môi đỏ mọng mở ra định nói nhưng không biết phải nói gì, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi kia vẫn đang an vị , hai cánh đặt trên gối, cười tà một tiếng, mị hoặc đến bức người nhìn cô nói: "Hôm nay, tôi không có uống rượi ——"
"Thế nào, nửa đêm ở chỗ này, chờ tôi trở về ‘ xâm phạm ’ em sao?"
Sắc mặt của Lan Khê, chợt tái đi!
Dây cung ở trong đầu đột nhiên đứt đoạn!
Cho tới bây giờ, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghe Mộ Yến Thần nói như vậy bao giờ. Đối với cô, anh sẽ không bao giờ dùng thái độ lạnh lùng đến bức người này để nói chuyện, càng sẽ không giống như bây giờ. . . . . . Nói như vậy không khác gì đang "Vũ nhục" cô.
Ánh mắt trong veo chợt sáng lên, Mộ Yến Thần cười tà mị, mang theo lạnh lùng nhẹ nhàng nắm lấy cằm của cô, nhẹ giọng nói: "Tôi đúng là có hứng thú ‘ xâm phạm ’ em, nhưng là vì trước đó, em rất sạch sẽ."
"Nhưng em bây giờ, thân thể này không biết có bao nhiêu người xài qua rồi. . . . . . Bẩn như thế này, tôi làm sao có thể có hứng thú đụng vào em được chứ?" Anh nói xong thở mạnh một cái, từng câu từng chữ được nói ra rất rõ ràng.
Tay để trên cằm, lạnh đến chết người.
Môi Lan Khê yếu ớt mở ra một chút, nói không nên lời, ánh mắt khiếp sợ không thể tưởng tượng nổi, mang theo đau đớn cuốn lấy cô, cô không thể nhúc nhích nổi nữa.
Mộ Yến Thần ngưng mắt nhìn bộ dạng tràn đầy khiếp sợ, không tin nổi của cô, cười cười.
Ưu nhã dựa vào ghế sofa, ngón tay thon dài bám lấy đầu, anh ngước mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp dễ nghe, mang theo chút hài hước: "Thế nào, chẳng lẽ là do lừa em quá lâu, cho nên em liền tin rằng —— tôi thích em, hả?"