Chương : 143
Trong nháy mắt, Mộ Yến Thần cảm thấy xung quanh vắng lặng đến đáng sợ.
Đồng hồ treo tường vẫn gỏ từng nhịp từng nhịp, tiếng rắc rắc lúc nửa đêm làm cho lòng người đang cô đơn phải hốt hoảng.
Anh một thân cao ngất đầy sát khí, hai cánh tay xanh lét đặt trên lưng sofa, chợt nhớ tới cô vừa mới chạy ra bên ngoài , cô chỉ mặc một cái mỏng manh, lại bị thương nặng như vậy, chân trần, giống như một đứa trẻ không có nhà để về.
Trong lòng Mộ Yến Thần nổ vang.
Sắc mặt trắng bệch, cái tay đang chống đở thân thể của anh cũng bắt đầu run rẩy, không kịp suy nghĩ gì thêm nữa, đi tới lấy cái chìa khóa treo trên tủ rồi lao ra ngoài cửa!
Ở bên ngoài, gió lạnh không ngừng thổi vào da thịt, quét qua vô cùng đau.
Bóng đêm mịt mờ phản chiếu xuống nền tuyết trắng, tạo nên một cảnh đầy cô đơn, khắc nghiệt, không có một tiếng động nào.
Run rẩy nắm lấy chìa khóa mở cửa xe ra, khởi động, điên cuồng lao ra khỏi cửa, anh không biết cô chạy đi hướng nào, chỉ biết điên cuồng mở cửa ra trước, gương mặt tuấn tú trắng bệch như tờ giấy, trong đầu ông ông, chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
Lan Khê, dừng xảy ra chuyện gì.
Xem như anh cầu xin em. . . . . . Đừng xảy ra chuyện gì cả.
***
Chân bị vùi sâu vào trong tuyết, cấn rất đau, cũng lạnh đến mức không còn tri giác.
Tiếng gió gào rít thổi qua, xẹt qua lổ tai, sắc bén cắt qua!
Từ trước đến nay, Lan Khê chưa bao giờ chạy nhanh đến như vậy ——
Vết thương trên người cũng bị rách ra, vừa lạnh vừa đau, cô cái gì cũng không cảm thấy, chỉ thấy nước mắt rơi ra bị gió nhanh chóng cuốn đi mất, cô muốn chạy nhanh hơn một chút, nhanh hơn nữa.
Làm cho thời gian trôi qua nhanh hơn.
Làm cho tất cả đảo ngược lại.
Quay lại khoảng thời gian, hai người yêu nhau, cho dù có lúc vì hiểu lầm mà khổ sở —— cũng tốt. Kết quả sẽ dễ chịu hơn bây giờ. Tất cả đều không phải là giả, anh thương cô, hoặc yêu cô. Giống như anh từng nói như vậy, Mộ Yến Thần yêu Mộ Lan Khê..
Thở hổn hển.
Gió từ khoang miệng luồng vào trong phổi, cắt qua cổ họng vô cùng đau rát.
Những sợi tóc màu đen hỗn độn phiêu tán trong gió.
Những giọt nước mắt nóng bỏng bao trùm cả hai mắt, cả người lạnh như băng cùng những với đau đớn, thậm chí vết thương ở trên trán bị rách ra máu chảy từ trên gò má chảy xuống ,bị khí lạnh làm cho đọng lại, nước mắt càng ngày càng nhiều, Lan Khê chỉ cảm thấy một vật bén nhọn đâm vào trong ngực,làm cô sắp nổ tung ra.
Cô chỉ có thể nén lệ, chạy trốn càng lúc càng nhanh! !
—— Có phải do tôi lừa em quá lâu, nên tôi nói gì em cũng tin?
—— Trừ thân thể ra, em cảm thấy mình có điểm gì, để cho tôi thích?
cô muốn nói, muốn hét to, muốn lớn tiếng bác bỏ! ! Nhưng cô lại không phát ra được tiếng nào, gió lạnh quá mạnh, tất cả nước mắt của cô đều bị nghẹn lại trong cổ họng, đè nén vô cùng đau đớn! !
Không biết đã chạy bao lâu, dưới chân đột nhiên một vấp một cái, hòn đá nằm trên tuyết lăn qua một bên, Lan Khê "Rầm! !" một cái ngã lăn xuống đất! !
". . . . . ." Cô khẽ rên một riếng, cảm thấy trời đất quay cuồng, hai đầu gối quỳ ttrên mặt đất phát ra âm thanh vỡ vụn, đau đến mức tưỡng như xương cốt đều rơi ra. Tay cô đầy tuyết, quỳ rạp xuống ven đường, lạnh đến mức đỏ hồng lên, xương cốt cũng bắt đầu thấy đau.
Phía trước không xa, một chiếc xe sáng đèn thoáng xẹt qua trên người cô, chậm rãi dừng lại ở chổ không xa.
Gần hai giờ khuya .
"Anh làm cái gì mà nhất định phải xuất viện vào giờ này hả? Anh có biết bây giờ đầu anh không những bị may năm mũi mà lại còn bị chấn động nữa ! Ba mẹ vì muốn để cho anh nghĩ ngơi mới đi ra ngoài, ngày mai xuất thì có khác gì hôm nay đâu chứ? ! Lan Khê nhất định sẽ trở về, Mộ gia cũng đã gọi điện báo cảnh sát rồi, ngày mai họ sẽ đi tìm!" Kỷ Diêu cau mày xuống xe, giận đến lờ mờ, ở trước cửa nhà giơ chân mắng.
"Cũng không biết anh náo cái gì. . . . . . Ngày mai ba mẹ mà biết nửa đêm em lái xe đến bệnh viện đón anh về, sẽ mắng em đến chết, nói cho anh hay, anh nhất định phải thay em chịu trách nhiệm! !" Kỷ Diêu cầm túi đồ, mở cửa cửa ra đỏ mắt nói mấy câu.
Kỷ Hằng tựa vào ghế, khuôn mặt anh tuấn hơi mệt mỏi, môi mỏng trắng bệch, không nói gì.
"Em có để ý lúc chúng ta quẹo cua, có thấy gì đó không?" Anh ngước mắt lên hỏi.
Kỷ Diêu cười lạnh: "Thấy cái gì? Linh hồn? Anh nhanh cút xuống xe cho em!"
Kỷ Hằng mím môi, con mắt sắc dần dần trở nên lạnh.
Xuống xe, anh đóng cửa xe lại đi ra phía sau: "Em lên trước đi, anh quay lại xem một chút."
Kỷ Diêu ngẩn ra.
"Mẹ kiếp. . . . . . anh trai chết tiệt. . . . . .Rốt cuộc anh bị làm sao vậy hả? !" Cô tức giận đuổi theo anh.
Kỷ Hằng càng cắn chặt đôi môi tái nhợt lại: ". . . . . . vừa rồi hình như anh nhìn thấy Lan Khê."
". . . . . ." Toàn thân Kỷ Diêu hoàn như bị sét đánh trúng.
Mie nó, bị thương thật không nhẹ nha, đã hai giờ khuya rồi, Anh lại còn dám nói nhìn thấy Lan Khê ở trên đường? ? Đầu óc bị đụng làm cho hư rồi !
Lòng Kỷ Hằng càng thắt chặt hơn, lúc vừa rẽ cua thì đột nhiên dừng lại ——
Tuyết dầy đọng lại, ánh sáng sáng ngời,trời đất gần như mang chung một loại màu sắc, đường phố vắng vẻ muốn kiếm một chiếc xe chạy qua cũng rất hiếm, nhưng lại Kỷ Hằng còn thấy được có một bóng dáng màu trắng quỳ ở ven đường.
Bóng dáng đó.
". . . . . . Lan Khê?" Anh thấp giọng hòi , thử kêu một tiếng.
Nơi xa, Lan Khê đang quỳ quỳ gối trên mặt đất cảm thấy chung quanh rét lạnh thấu xương cùng đau đớn, ngước cặp mắt ướt nhẹp lên, xương cốt bị đông cứng nên khi khi cử đông có chút đau, thấy được người đứng cách đó không xa, trên trán băng một vòng trắng, là kỷ Hằng.
Nhẹ nhàng liếc mắt một cái, kỷ hằng gần như bị đông cứng tại chổ.
"Lan Khê! !" Trong cổ họng anh phát ra một tiếng gầm nhẹ, ánh mắt căn thẳng, đột nhiên nhấc chân chạy tới chổ cô! Hắn quả thật không tin vào mắt mình, giữa đêm khuya như thế này, cô ở trên đường cái làm cái gì? !
Nắm lấy hai cánh tay của cô, kỷ Hằng run lên một cái!
Lúc này anh mới để ý thấy cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ đơn giản, trên trán còn có vài vết máu đáng sợ, đỏ thắm từ trên gò má chảy đi, áo cũng trắng tinh của bô cũng loang lổ vết máu, cô thậm chí còn đi chân không nữa !
"Ôi trời ơi. . . . . ." Cổ họng khô khốc phát ra mấy chữ đầy run rẩy, mắt kỷ Hằng kịch liệt run rẩy, một tay kéo cô qua , một tay lau nước mắt ở trên sườn mặt đã lạnh như băng của cô, run giọng hỏi, "Sao vậy, tại sao nửa đêm rồi mà em vẫn còn ở trên đường? . . . . . . Em chạy từ nhà đến đây đúng không ? Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì!"
Lan Khê kinh ngạc, lạnh đến toàn thân phát run, nói không ra chữ.
Kỷ Diêu ở phía sau chạy tới cũng hoàn toàn sợ ngây người.
"Anh. . . . . . Anh đây là. . . . . ." Cô sợ quá nên bật khóc, một tay chỉ Lan Khê một tay che miệng lại.
Kỷ Hằng đã phản ứng lại.
Mặc dù anh không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng hôm nay nghe kỷ Diêu nói, Lan Khê bị bắt cóc nhưng tám giờ sau lại tìm được, lúc cô được mang về khắp người đều bị thương, giống như là vừa bị người ta bạo hành, nhưng chỉ biết đưa cô về nhà, cũng không dám hỏi cô nhiều. Thực sự là có chuyện dữ dội này sao, cảnh sát cũng tìm theo dâu vết nhưng đến ngày mai mới có kết quả.
Nhất định là ở nhà cô, đã xảy ra chuyện gì.
"Em đừng ồn nữa. . . . . ." Kỷ Hằng đè xuống cơn sóng thần đang dâng lên trong lòng, nhìn chằm chằm gương mặt của người ở trong ngực, tròng mắt ửng hồng, giọng nói khàn khàn, "Em đi mở cửa đi, anh ôm em ấy vào phòng em."
Kỷ Diêu cũng gắt gao đè lại những giọt nước mắt khiếp sợ, gật đầu mạnh: " Được!"
Luống cuống tay chân ôm cô lên , hai người hướng cửa nhà đi tới.
Mà tất cả bọn họ đều không thấy, một chiếc xe đang chậm rãi lái đến nơi này, đèn xe sáng lên , người trong xe lẳng lặng nhìn bọn họ ôm cô lên, mang đi, mang về một nơi nhìn qua coi như cũng rất ấm áp rất an toàn.
Gương mặt tuấn tú của anh tái nhợt, tay gắt gao bấu chặt tay lái, không nhúc nhích.
Đúng, chính là như vậy.
Bảo bối, em nên đi tìm một nơi ấm áp hơn.
Ở bên cạnh anh em nhất định sẽ chịu nhiều tổn thương.
Bóng đêm mênh mong càng trở nên yên tĩnh, Mộ Yến Thần nghĩ như vậy, môi mỏng trắng bệch ngậm lại thành một đường thẳng, thu hồi ánh mắt khởi động xe, nhưng muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được.
Trước kia anh không hề biết, đau đớn cũng có thể làm mất hết hơi sức.
Nhất thời làm tổn thương người mình yêu thương nhất, làm tổn thương cô, cũng làm tổn thương chính mình, đau giống như bị từng dao cắt xuống.
Một hồi lâu sau mới từ từ lấy lại được khí lực, từ từ khởi động xe, lại mờ mịt không biết phải chạy hướng nào, bởi vì lái đến đâu cũng đều không có cô, anh muốn tách ra, nhưng không biết khi tách ra rồi về sau anh phải làm như thế nào để sống.
Điện thoại di động trong túi rung lên.
Rung một hồi lâu Mộ Yến Thần mới nghe, bắt máy, lại là Nhiếp Minh Hiên.
Máy nhanh chóng được kết bối làm cho đối phương hơi ngẩn ra, một hồi lâu sau cười yếu ớt đứng lên: "Mình biết ngay là cậu còn chưa ngủ, vừa lúc mình cũng bị chuyện ngày hôm nay làm cho phiền muộn nên ra ngoài đi dạo, lúc nghe được tin tức của cảnh sát, ngược lại mình càng ngày càng lo lắng ——"
Nhiếp Minh Hiên trong lòng sợ hết hồn hết vía .
Bởi vì anh nhớ rõ ràng lúc cùng Mộ Yến Thần chia ra tìm vẫn không có chút tin tức nào, nhưng sau đó Lan Khê lại an toàn trở về nhà, không biết rốt cuộc suốt mấy tiếng đó đã xảy ra chuyện gì, lại còn nghe được Lan Khê bị người ta đánh đập, lúc này Nhiếp Minh Hiên mới có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì.
"Cậu đang ở đâu?" Mộ Yến Thần khàn khàn giọng hỏi một câu.
Nhiếp Minh Hiên ngẩn ra.
Điện thoại di động từ bên tai dời đi, anh liếc nhìn địa chỉ, đáp: "Dạ Vạn Cương, 3605, phòng VIP."
"Mình sẽ qua đó." Anh lạnh lùng cúp điện thoại.
Xe quẹo một cái, hướng địa chỉ đó chạy tới.
***
Bên trong Dạ Vạn Cương, Nhiếp Minh Hiên kinh ngạc nghe Mộ Yến Thần giải thích mấy câu đơn giản, đang nghe đến đoạn "Cô có lẽ đã bị cường bạo" "Hình ảnh bị phát tán nên có thể bị nhà trường đuổi học" "Dư luận xôn xao náo nhiệt" sau khi nghe xong những câu này, sắc mặt trắng bệch đông cứng tại chỗ, mắt trừng lớn, suýt nữa đem cái ly bóp vỡ.
Một hồi lâu sau anh mới nở nụ cười lạnh lùng, nhìn Mộ Yến Thần, giọng khàn khàn nói: ". . . . . .Rốt cuộc bà ta có phải là mẹ ruột của cậu không vậy?"
Đồng hồ treo tường vẫn gỏ từng nhịp từng nhịp, tiếng rắc rắc lúc nửa đêm làm cho lòng người đang cô đơn phải hốt hoảng.
Anh một thân cao ngất đầy sát khí, hai cánh tay xanh lét đặt trên lưng sofa, chợt nhớ tới cô vừa mới chạy ra bên ngoài , cô chỉ mặc một cái mỏng manh, lại bị thương nặng như vậy, chân trần, giống như một đứa trẻ không có nhà để về.
Trong lòng Mộ Yến Thần nổ vang.
Sắc mặt trắng bệch, cái tay đang chống đở thân thể của anh cũng bắt đầu run rẩy, không kịp suy nghĩ gì thêm nữa, đi tới lấy cái chìa khóa treo trên tủ rồi lao ra ngoài cửa!
Ở bên ngoài, gió lạnh không ngừng thổi vào da thịt, quét qua vô cùng đau.
Bóng đêm mịt mờ phản chiếu xuống nền tuyết trắng, tạo nên một cảnh đầy cô đơn, khắc nghiệt, không có một tiếng động nào.
Run rẩy nắm lấy chìa khóa mở cửa xe ra, khởi động, điên cuồng lao ra khỏi cửa, anh không biết cô chạy đi hướng nào, chỉ biết điên cuồng mở cửa ra trước, gương mặt tuấn tú trắng bệch như tờ giấy, trong đầu ông ông, chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
Lan Khê, dừng xảy ra chuyện gì.
Xem như anh cầu xin em. . . . . . Đừng xảy ra chuyện gì cả.
***
Chân bị vùi sâu vào trong tuyết, cấn rất đau, cũng lạnh đến mức không còn tri giác.
Tiếng gió gào rít thổi qua, xẹt qua lổ tai, sắc bén cắt qua!
Từ trước đến nay, Lan Khê chưa bao giờ chạy nhanh đến như vậy ——
Vết thương trên người cũng bị rách ra, vừa lạnh vừa đau, cô cái gì cũng không cảm thấy, chỉ thấy nước mắt rơi ra bị gió nhanh chóng cuốn đi mất, cô muốn chạy nhanh hơn một chút, nhanh hơn nữa.
Làm cho thời gian trôi qua nhanh hơn.
Làm cho tất cả đảo ngược lại.
Quay lại khoảng thời gian, hai người yêu nhau, cho dù có lúc vì hiểu lầm mà khổ sở —— cũng tốt. Kết quả sẽ dễ chịu hơn bây giờ. Tất cả đều không phải là giả, anh thương cô, hoặc yêu cô. Giống như anh từng nói như vậy, Mộ Yến Thần yêu Mộ Lan Khê..
Thở hổn hển.
Gió từ khoang miệng luồng vào trong phổi, cắt qua cổ họng vô cùng đau rát.
Những sợi tóc màu đen hỗn độn phiêu tán trong gió.
Những giọt nước mắt nóng bỏng bao trùm cả hai mắt, cả người lạnh như băng cùng những với đau đớn, thậm chí vết thương ở trên trán bị rách ra máu chảy từ trên gò má chảy xuống ,bị khí lạnh làm cho đọng lại, nước mắt càng ngày càng nhiều, Lan Khê chỉ cảm thấy một vật bén nhọn đâm vào trong ngực,làm cô sắp nổ tung ra.
Cô chỉ có thể nén lệ, chạy trốn càng lúc càng nhanh! !
—— Có phải do tôi lừa em quá lâu, nên tôi nói gì em cũng tin?
—— Trừ thân thể ra, em cảm thấy mình có điểm gì, để cho tôi thích?
cô muốn nói, muốn hét to, muốn lớn tiếng bác bỏ! ! Nhưng cô lại không phát ra được tiếng nào, gió lạnh quá mạnh, tất cả nước mắt của cô đều bị nghẹn lại trong cổ họng, đè nén vô cùng đau đớn! !
Không biết đã chạy bao lâu, dưới chân đột nhiên một vấp một cái, hòn đá nằm trên tuyết lăn qua một bên, Lan Khê "Rầm! !" một cái ngã lăn xuống đất! !
". . . . . ." Cô khẽ rên một riếng, cảm thấy trời đất quay cuồng, hai đầu gối quỳ ttrên mặt đất phát ra âm thanh vỡ vụn, đau đến mức tưỡng như xương cốt đều rơi ra. Tay cô đầy tuyết, quỳ rạp xuống ven đường, lạnh đến mức đỏ hồng lên, xương cốt cũng bắt đầu thấy đau.
Phía trước không xa, một chiếc xe sáng đèn thoáng xẹt qua trên người cô, chậm rãi dừng lại ở chổ không xa.
Gần hai giờ khuya .
"Anh làm cái gì mà nhất định phải xuất viện vào giờ này hả? Anh có biết bây giờ đầu anh không những bị may năm mũi mà lại còn bị chấn động nữa ! Ba mẹ vì muốn để cho anh nghĩ ngơi mới đi ra ngoài, ngày mai xuất thì có khác gì hôm nay đâu chứ? ! Lan Khê nhất định sẽ trở về, Mộ gia cũng đã gọi điện báo cảnh sát rồi, ngày mai họ sẽ đi tìm!" Kỷ Diêu cau mày xuống xe, giận đến lờ mờ, ở trước cửa nhà giơ chân mắng.
"Cũng không biết anh náo cái gì. . . . . . Ngày mai ba mẹ mà biết nửa đêm em lái xe đến bệnh viện đón anh về, sẽ mắng em đến chết, nói cho anh hay, anh nhất định phải thay em chịu trách nhiệm! !" Kỷ Diêu cầm túi đồ, mở cửa cửa ra đỏ mắt nói mấy câu.
Kỷ Hằng tựa vào ghế, khuôn mặt anh tuấn hơi mệt mỏi, môi mỏng trắng bệch, không nói gì.
"Em có để ý lúc chúng ta quẹo cua, có thấy gì đó không?" Anh ngước mắt lên hỏi.
Kỷ Diêu cười lạnh: "Thấy cái gì? Linh hồn? Anh nhanh cút xuống xe cho em!"
Kỷ Hằng mím môi, con mắt sắc dần dần trở nên lạnh.
Xuống xe, anh đóng cửa xe lại đi ra phía sau: "Em lên trước đi, anh quay lại xem một chút."
Kỷ Diêu ngẩn ra.
"Mẹ kiếp. . . . . . anh trai chết tiệt. . . . . .Rốt cuộc anh bị làm sao vậy hả? !" Cô tức giận đuổi theo anh.
Kỷ Hằng càng cắn chặt đôi môi tái nhợt lại: ". . . . . . vừa rồi hình như anh nhìn thấy Lan Khê."
". . . . . ." Toàn thân Kỷ Diêu hoàn như bị sét đánh trúng.
Mie nó, bị thương thật không nhẹ nha, đã hai giờ khuya rồi, Anh lại còn dám nói nhìn thấy Lan Khê ở trên đường? ? Đầu óc bị đụng làm cho hư rồi !
Lòng Kỷ Hằng càng thắt chặt hơn, lúc vừa rẽ cua thì đột nhiên dừng lại ——
Tuyết dầy đọng lại, ánh sáng sáng ngời,trời đất gần như mang chung một loại màu sắc, đường phố vắng vẻ muốn kiếm một chiếc xe chạy qua cũng rất hiếm, nhưng lại Kỷ Hằng còn thấy được có một bóng dáng màu trắng quỳ ở ven đường.
Bóng dáng đó.
". . . . . . Lan Khê?" Anh thấp giọng hòi , thử kêu một tiếng.
Nơi xa, Lan Khê đang quỳ quỳ gối trên mặt đất cảm thấy chung quanh rét lạnh thấu xương cùng đau đớn, ngước cặp mắt ướt nhẹp lên, xương cốt bị đông cứng nên khi khi cử đông có chút đau, thấy được người đứng cách đó không xa, trên trán băng một vòng trắng, là kỷ Hằng.
Nhẹ nhàng liếc mắt một cái, kỷ hằng gần như bị đông cứng tại chổ.
"Lan Khê! !" Trong cổ họng anh phát ra một tiếng gầm nhẹ, ánh mắt căn thẳng, đột nhiên nhấc chân chạy tới chổ cô! Hắn quả thật không tin vào mắt mình, giữa đêm khuya như thế này, cô ở trên đường cái làm cái gì? !
Nắm lấy hai cánh tay của cô, kỷ Hằng run lên một cái!
Lúc này anh mới để ý thấy cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ đơn giản, trên trán còn có vài vết máu đáng sợ, đỏ thắm từ trên gò má chảy đi, áo cũng trắng tinh của bô cũng loang lổ vết máu, cô thậm chí còn đi chân không nữa !
"Ôi trời ơi. . . . . ." Cổ họng khô khốc phát ra mấy chữ đầy run rẩy, mắt kỷ Hằng kịch liệt run rẩy, một tay kéo cô qua , một tay lau nước mắt ở trên sườn mặt đã lạnh như băng của cô, run giọng hỏi, "Sao vậy, tại sao nửa đêm rồi mà em vẫn còn ở trên đường? . . . . . . Em chạy từ nhà đến đây đúng không ? Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì!"
Lan Khê kinh ngạc, lạnh đến toàn thân phát run, nói không ra chữ.
Kỷ Diêu ở phía sau chạy tới cũng hoàn toàn sợ ngây người.
"Anh. . . . . . Anh đây là. . . . . ." Cô sợ quá nên bật khóc, một tay chỉ Lan Khê một tay che miệng lại.
Kỷ Hằng đã phản ứng lại.
Mặc dù anh không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng hôm nay nghe kỷ Diêu nói, Lan Khê bị bắt cóc nhưng tám giờ sau lại tìm được, lúc cô được mang về khắp người đều bị thương, giống như là vừa bị người ta bạo hành, nhưng chỉ biết đưa cô về nhà, cũng không dám hỏi cô nhiều. Thực sự là có chuyện dữ dội này sao, cảnh sát cũng tìm theo dâu vết nhưng đến ngày mai mới có kết quả.
Nhất định là ở nhà cô, đã xảy ra chuyện gì.
"Em đừng ồn nữa. . . . . ." Kỷ Hằng đè xuống cơn sóng thần đang dâng lên trong lòng, nhìn chằm chằm gương mặt của người ở trong ngực, tròng mắt ửng hồng, giọng nói khàn khàn, "Em đi mở cửa đi, anh ôm em ấy vào phòng em."
Kỷ Diêu cũng gắt gao đè lại những giọt nước mắt khiếp sợ, gật đầu mạnh: " Được!"
Luống cuống tay chân ôm cô lên , hai người hướng cửa nhà đi tới.
Mà tất cả bọn họ đều không thấy, một chiếc xe đang chậm rãi lái đến nơi này, đèn xe sáng lên , người trong xe lẳng lặng nhìn bọn họ ôm cô lên, mang đi, mang về một nơi nhìn qua coi như cũng rất ấm áp rất an toàn.
Gương mặt tuấn tú của anh tái nhợt, tay gắt gao bấu chặt tay lái, không nhúc nhích.
Đúng, chính là như vậy.
Bảo bối, em nên đi tìm một nơi ấm áp hơn.
Ở bên cạnh anh em nhất định sẽ chịu nhiều tổn thương.
Bóng đêm mênh mong càng trở nên yên tĩnh, Mộ Yến Thần nghĩ như vậy, môi mỏng trắng bệch ngậm lại thành một đường thẳng, thu hồi ánh mắt khởi động xe, nhưng muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được.
Trước kia anh không hề biết, đau đớn cũng có thể làm mất hết hơi sức.
Nhất thời làm tổn thương người mình yêu thương nhất, làm tổn thương cô, cũng làm tổn thương chính mình, đau giống như bị từng dao cắt xuống.
Một hồi lâu sau mới từ từ lấy lại được khí lực, từ từ khởi động xe, lại mờ mịt không biết phải chạy hướng nào, bởi vì lái đến đâu cũng đều không có cô, anh muốn tách ra, nhưng không biết khi tách ra rồi về sau anh phải làm như thế nào để sống.
Điện thoại di động trong túi rung lên.
Rung một hồi lâu Mộ Yến Thần mới nghe, bắt máy, lại là Nhiếp Minh Hiên.
Máy nhanh chóng được kết bối làm cho đối phương hơi ngẩn ra, một hồi lâu sau cười yếu ớt đứng lên: "Mình biết ngay là cậu còn chưa ngủ, vừa lúc mình cũng bị chuyện ngày hôm nay làm cho phiền muộn nên ra ngoài đi dạo, lúc nghe được tin tức của cảnh sát, ngược lại mình càng ngày càng lo lắng ——"
Nhiếp Minh Hiên trong lòng sợ hết hồn hết vía .
Bởi vì anh nhớ rõ ràng lúc cùng Mộ Yến Thần chia ra tìm vẫn không có chút tin tức nào, nhưng sau đó Lan Khê lại an toàn trở về nhà, không biết rốt cuộc suốt mấy tiếng đó đã xảy ra chuyện gì, lại còn nghe được Lan Khê bị người ta đánh đập, lúc này Nhiếp Minh Hiên mới có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì.
"Cậu đang ở đâu?" Mộ Yến Thần khàn khàn giọng hỏi một câu.
Nhiếp Minh Hiên ngẩn ra.
Điện thoại di động từ bên tai dời đi, anh liếc nhìn địa chỉ, đáp: "Dạ Vạn Cương, 3605, phòng VIP."
"Mình sẽ qua đó." Anh lạnh lùng cúp điện thoại.
Xe quẹo một cái, hướng địa chỉ đó chạy tới.
***
Bên trong Dạ Vạn Cương, Nhiếp Minh Hiên kinh ngạc nghe Mộ Yến Thần giải thích mấy câu đơn giản, đang nghe đến đoạn "Cô có lẽ đã bị cường bạo" "Hình ảnh bị phát tán nên có thể bị nhà trường đuổi học" "Dư luận xôn xao náo nhiệt" sau khi nghe xong những câu này, sắc mặt trắng bệch đông cứng tại chỗ, mắt trừng lớn, suýt nữa đem cái ly bóp vỡ.
Một hồi lâu sau anh mới nở nụ cười lạnh lùng, nhìn Mộ Yến Thần, giọng khàn khàn nói: ". . . . . .Rốt cuộc bà ta có phải là mẹ ruột của cậu không vậy?"