Chương : 15
Theo phản ứng, một luồn khí nóng đột ngột nổi lên, dâng trào khắp cơ thể, nhưng gương mặt Mộ Yến Thần vẫn không chút biểu cảm, dưới ánh đèn tỏa ánh sáng mê ly.
Người phụ nữ hôn đến nghiện, cứ triền miên trằn trọc bên môi anh. Môi Mộ Yến Thần vẫn mím chặt, không phản đối cũng chẳng hùa theo.
Khuya áo bằng kim loại phản chiếu ánh đèn, phát ra những tia sáng chói mắt, anh nâng ly rượu lên môi, tai vẫn lắng nghe Nhiếp Minh Hiên bình luận những chuyện đen tối xảy ra gần đây trong thành phố. Giọng anh ta mang theo ý châm biếm, hài hước, bộ điệu như khi ở cùng người thân thiết nhất, không chút cố kị, thoải mái đàm tiếu những việc xấu xa, dơ bẩn.
Người phụ nữ vẫn chăm chỉ, miệt mài đốt lửa trên người Mộ Yến Thần, bàn tay cô ả ngày càng lớn mật, cởi ra một cái cúc trên cổ áo anh, ý đồ mon men luồn vào trong cổ áo để được chạm vào làn da nóng bỏng bên trong.
Còn chưa chạm được tí da thịt nào, Mộ Yến Thần đã liếc mắt xuống, hàng mi dài che khuất đôi mắt sâu nên không ai có thể đoán biết được tâm tư anh lúc này. Anh dùng một tay giữ chặt cổ áo, tay còn lại dùng sức nắm cổ tay người phụ nữ “dâm đãng” này kéo mạnh ra xa, rồi tiếp tục mở miệng, giọng nói trầm thấp ưu nhã: "Tôi đi ra ngoài tí."
Người phụ nữ bị đẩy, ngã ngửa ra, đụng phải khay trà làm bằng đá cẩm thạch, đau điếng người!
Nhiếp Minh Hiên cười cười, hớp một ngụm rượu, làm động tác cạn ly với bóng lưng Mộ Yến Thần., thầm nghĩ: “Nhiều năm đã trôi qua, tính tình của thằng nhóc này vẫn không thay đổi”..
Người phụ nữ đau đến mức nước mắt ào ào chảy xuống, cổ tay bị bóp như muốn bể ra. Cô ả vừa không ngừng xoa tay vừa không ngừng run rẩy. Nhiếp Minh Hiên cười đến chói sáng, đưa cho cô ả một ly rượu, bàn tay sờ sờ cằm cô ả, tỏ vẻ muốn an ủi, nói thật nhỏ: "Được rồi! Nín đi, sau này nhớ kĩ, muốn trêu chọc ai cũng được, nhưng phải tránh xa tên kia đó."
***
Từ phòng vệ sinh đi ra, liền thấy được một dáng người mảnh khảnh , đang oằn người dựa trên bồn rửa tay nôn thốc nôn tháo.
Mộ Yến Thần không quan tâm, thu hồi ánh mắt , nghiêng người rời đi.
"Bé cưng, nôn xong chưa? Có cần chú giúp một tay không. . . . . ." Một gã đàn ông say khướt ,đang từ từ đi đến, ôm lấy bả vai cô.
Lan Khê cau mày, khuôn mặt nhăn như khỉ ăn ớt, tỏ ra chán ghét cực độ.
"Bé tới đây cho chú xem một chút, xem bé khó chịu chỗ nào?. . . . . ."
Cô ghê tởm, tay nhỏ bé cố đẩy khuôn mặt dâm tà đang hướng sát mình, giọng nói mềm nhũn: "Chú cái đầu ông đó, cút đi. . . . . ."
Mộ Yến Thần bước chân dừng lại, đôi mắt bắn ra những tia sáng lạnh lùng.
Anh nhớ rõ lúc đưa cô về, anh ngồi trong xe, xác định cô đã vào trong nhà mới rời đi. Nhưng giờ thì sao? Cô nhóc này y phục không chỉnh tề, đầu óc mơ mơ màng màng, xuất hiện tại địa phương không phù hợp với độ tuổi, eo cùng chân đang bị cánh tay ghê tởm của gã đàn ông kia khinh nhờn.
Một cỗ tức giận bùng lên trong người, lan tràn ra tận khóe mắt.
Lan Khê dạ dày khó chịu, hai hàng chân mày nhíu chặt, vô cùng hối hận vì lúc nãy đã một hơi nốc cạn ly rượu kia. Cả người cô vô lực, mềm nhũn, phải men theo vách tường trượt xuống. Vốn không muốn ngồi bệt xuống đất, nhưng hai chân cô giờ không còn sức lực để chống đỡ cả thân người nên một phát té nhào xuống nền đất, áo khoác mang ở ngoài bị thấm nước. Cô bực mình, lấy tay vẫy vẫy để nước văng ra.
Trong mơ hồ, Lan Khê nghe được tiếng giày da nện xuống đất cùng tầng áp suất lạnh đang tiến về phía mình..
Cố gắng ngửa đầu nhìn lên, khi nhìn thấy rõ gương mặt của người đàn ông phía trên đỉnh đầu, hai mắt Lan Khê lập tức mở to. Tròng mắt cô đen láy to tròn, sáng lóng lánh y hệt như quả nho chín mọng. Khuôn mặt đang đỏ hồng lập tức biến sang trắng bệch, không thể hít thở!
Mà gã đàn ông vô sỉ kia, lúc này đang ôm một con mắt bầm tím, chạy thục mạng như gặp phải quỷ!.
—— Hic , sao tự nhiên có cảm giác cô lén đi yêu đương vụ trộm, bị người lớn trong nhà tóm được quá!.
Lan Khê chật vật đứng dậy, đầu cô choáng váng, nhưng cố sức giả vờ trấn tỉnh. Ngón tay cô chỉ về hướng hành lang, lắp bắp: "Tôi đi cùng bạn học. . . . . . chúng tôi chỉ tới ca hát, tôi đã xin phép. . . . . . Ba tôi đã đồng ý . . . . . ."
Người phụ nữ hôn đến nghiện, cứ triền miên trằn trọc bên môi anh. Môi Mộ Yến Thần vẫn mím chặt, không phản đối cũng chẳng hùa theo.
Khuya áo bằng kim loại phản chiếu ánh đèn, phát ra những tia sáng chói mắt, anh nâng ly rượu lên môi, tai vẫn lắng nghe Nhiếp Minh Hiên bình luận những chuyện đen tối xảy ra gần đây trong thành phố. Giọng anh ta mang theo ý châm biếm, hài hước, bộ điệu như khi ở cùng người thân thiết nhất, không chút cố kị, thoải mái đàm tiếu những việc xấu xa, dơ bẩn.
Người phụ nữ vẫn chăm chỉ, miệt mài đốt lửa trên người Mộ Yến Thần, bàn tay cô ả ngày càng lớn mật, cởi ra một cái cúc trên cổ áo anh, ý đồ mon men luồn vào trong cổ áo để được chạm vào làn da nóng bỏng bên trong.
Còn chưa chạm được tí da thịt nào, Mộ Yến Thần đã liếc mắt xuống, hàng mi dài che khuất đôi mắt sâu nên không ai có thể đoán biết được tâm tư anh lúc này. Anh dùng một tay giữ chặt cổ áo, tay còn lại dùng sức nắm cổ tay người phụ nữ “dâm đãng” này kéo mạnh ra xa, rồi tiếp tục mở miệng, giọng nói trầm thấp ưu nhã: "Tôi đi ra ngoài tí."
Người phụ nữ bị đẩy, ngã ngửa ra, đụng phải khay trà làm bằng đá cẩm thạch, đau điếng người!
Nhiếp Minh Hiên cười cười, hớp một ngụm rượu, làm động tác cạn ly với bóng lưng Mộ Yến Thần., thầm nghĩ: “Nhiều năm đã trôi qua, tính tình của thằng nhóc này vẫn không thay đổi”..
Người phụ nữ đau đến mức nước mắt ào ào chảy xuống, cổ tay bị bóp như muốn bể ra. Cô ả vừa không ngừng xoa tay vừa không ngừng run rẩy. Nhiếp Minh Hiên cười đến chói sáng, đưa cho cô ả một ly rượu, bàn tay sờ sờ cằm cô ả, tỏ vẻ muốn an ủi, nói thật nhỏ: "Được rồi! Nín đi, sau này nhớ kĩ, muốn trêu chọc ai cũng được, nhưng phải tránh xa tên kia đó."
***
Từ phòng vệ sinh đi ra, liền thấy được một dáng người mảnh khảnh , đang oằn người dựa trên bồn rửa tay nôn thốc nôn tháo.
Mộ Yến Thần không quan tâm, thu hồi ánh mắt , nghiêng người rời đi.
"Bé cưng, nôn xong chưa? Có cần chú giúp một tay không. . . . . ." Một gã đàn ông say khướt ,đang từ từ đi đến, ôm lấy bả vai cô.
Lan Khê cau mày, khuôn mặt nhăn như khỉ ăn ớt, tỏ ra chán ghét cực độ.
"Bé tới đây cho chú xem một chút, xem bé khó chịu chỗ nào?. . . . . ."
Cô ghê tởm, tay nhỏ bé cố đẩy khuôn mặt dâm tà đang hướng sát mình, giọng nói mềm nhũn: "Chú cái đầu ông đó, cút đi. . . . . ."
Mộ Yến Thần bước chân dừng lại, đôi mắt bắn ra những tia sáng lạnh lùng.
Anh nhớ rõ lúc đưa cô về, anh ngồi trong xe, xác định cô đã vào trong nhà mới rời đi. Nhưng giờ thì sao? Cô nhóc này y phục không chỉnh tề, đầu óc mơ mơ màng màng, xuất hiện tại địa phương không phù hợp với độ tuổi, eo cùng chân đang bị cánh tay ghê tởm của gã đàn ông kia khinh nhờn.
Một cỗ tức giận bùng lên trong người, lan tràn ra tận khóe mắt.
Lan Khê dạ dày khó chịu, hai hàng chân mày nhíu chặt, vô cùng hối hận vì lúc nãy đã một hơi nốc cạn ly rượu kia. Cả người cô vô lực, mềm nhũn, phải men theo vách tường trượt xuống. Vốn không muốn ngồi bệt xuống đất, nhưng hai chân cô giờ không còn sức lực để chống đỡ cả thân người nên một phát té nhào xuống nền đất, áo khoác mang ở ngoài bị thấm nước. Cô bực mình, lấy tay vẫy vẫy để nước văng ra.
Trong mơ hồ, Lan Khê nghe được tiếng giày da nện xuống đất cùng tầng áp suất lạnh đang tiến về phía mình..
Cố gắng ngửa đầu nhìn lên, khi nhìn thấy rõ gương mặt của người đàn ông phía trên đỉnh đầu, hai mắt Lan Khê lập tức mở to. Tròng mắt cô đen láy to tròn, sáng lóng lánh y hệt như quả nho chín mọng. Khuôn mặt đang đỏ hồng lập tức biến sang trắng bệch, không thể hít thở!
Mà gã đàn ông vô sỉ kia, lúc này đang ôm một con mắt bầm tím, chạy thục mạng như gặp phải quỷ!.
—— Hic , sao tự nhiên có cảm giác cô lén đi yêu đương vụ trộm, bị người lớn trong nhà tóm được quá!.
Lan Khê chật vật đứng dậy, đầu cô choáng váng, nhưng cố sức giả vờ trấn tỉnh. Ngón tay cô chỉ về hướng hành lang, lắp bắp: "Tôi đi cùng bạn học. . . . . . chúng tôi chỉ tới ca hát, tôi đã xin phép. . . . . . Ba tôi đã đồng ý . . . . . ."