Chương : 8
"Hả?" khuôn mặt nhỏ nhắn đần ra một lúc , không kịp tiêu hóa những lời vừa nghe.
Một người đàn ông to xác, lại thích uống cà phê ngọt à? Cô không có hiểu sai đó chứ?
Mộ yến thần khẽ cau mày.
Những năm làm việc ở nước ngoài, anh tích lũy cho mình gia tài cả bạc tỉ. Chỉ là trong những thời điểm bận rộn, đầu tắt mặt tối với công việc, để duy trì sự tỉnh táo, anh buộc phải nhờ đến những tách cà phê. Anh có thói quen phải thêm ba thìa đường vào tách cà phê, nếu không sẽ không thể nuốt trôi, đắng lắm.
"Tôi không biết cô thư kí có bỏ đường vào không nữa, nhưng tôi có mang theo nước trái cây nè, cũng ngọt lắm, anh có muốn dùng không?" Cô thận trọng hỏi lại.
Mộ Yến Thần vẫn nhíu chặt chân mày, giống như đang bất mãn, phụng phịu với việc không theo ý mình. Lan Khê trong thoáng chốc bỗng dưng không còn sợ anh. Cô cảm thấy người này cũng bình thường như mọi người khác, uhm, chỉ có đôi lúc hơi lập dị.
"Không cần." Anh lãnh đạm nói.
Lan Khê vẫn đứng nguyên tại chỗ , quan sát cách anh xử lí chuyện công ty. Cổ tay áo bẻ cao lên,lộ ra rõ ràng những đường gân xanh trên cánh tay. Lan Khê bất giác nhớ lại sự tiếp xúc trong phòng tắm. Bàn tay cô vẫn còn nhớ đến xúc cảm khi chạm vào da thịt nóng bỏng của anh, nó như ẩn chứa một cỗ sức mạnh to lớn bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra, cô vừa nhớ lại vừa nuốt từng ngụm nước miến.
Tuy chưa trưởng thành, nhưng cô cũng chẳng còn bé bỏng, không hiếm lạ gì thân thể của phái nam. Ngoài những điều biết được từ sách vở, khi đi học trong trường, thỉnh thoảng cô vẫn thấy được một vài nam sinh cởi trần. Nhưng thân thể thiếu niên vẫn còn khá mảnh khảnh. Người nào trổ mã tốt thì cũng chỉ có cơ một chút thôi à. Không giống như thân hình của Mộ Yến Thần, bắp thịt săn chắc, múi nào ra múi nấy đó nha. Thân hình này khi mặc áo sơ mi, khoác tây trang bằng phẳng sang trọng lại càng thêm thêm mị hoặc đến mê người. ( con bé đúng là sắc nữ mà)
Ma xui quỷ khiến cô lại cất bước đi về phía anh.
Lúc Mộ Yến Thần cảm giác được có người đi tới, thì mũi anh đã ngửi được mùi vị trái cây thoang thoảng, chân mày còn chưa kịp chau lại, liền nhìn thấy một viên kẹo đã được lột sạch vỏ, lộ rõ màu vàng cam trơn bóng đang ngay sát miệng mình.
"Vị cam đó! Anh ăn thử đi?" Lan Khê nhẹ nhàng lên tiếng.
. Mộ Yến Thần cơ hồ muốn bốc lửa, vạch đen nổi đầy đầu. Không phải anh không biết cách đối nhân xử thế, nhưng tình huống bất ngờ này vẫn khiến anh nhất thời chưa tìm được đối sách thỏa đáng, môi mỏng càng thêm mím chặt. Cô nhóc này cứ làm như hai người thân nhau lắm, mà cho dù tình cảm hai người có tốt lên, anh cũng không chấp nhận nỗi hành động hiện giờ của cô.
Giờ phút này anh nên làm sao mới phải? Quát lớn bào cô dừng lại – như vậy thì mình chấp nhặt quá, không lẽ há miệng ăn viên kẹo- thôi giết anh đi cho rồi.
Hành động như thế nào thì cũng không phù hợp với tác phong của anh.
"Mộ Lan Khê. . . . . ." Anh khẽ hít một hơi, giọng khàn khàn.
Cánh tay nhỏ bé chộp được cơ hội, nhanh chóng đẩy viên kẹo vào trong miệng Mộ Yến Thần. Bị tấn công đột ngột , sắc mặt Mộ Yến Thần giờ đây không khác gì màu của đáy nồi. Vị kẹo ngọt liệm đã tràn ra khắp khoang miệng, quấn quanh trên đầu lưỡi. Bàn tay anh quăng mạnh cây bút máy, những tờ văn kiện bị dính mực, anh cũng không quan tâm.
"Ngọt không?" Lan Khê tò mò, nghiêng mặt sang chăm chú nhìn anh. ( đọc khúc này chết cười với bé Khê, đáng yêu ghê)
Mộ Yến Thần tay nắm thành quyền, bụm lại môi mình, sắc mặt đen kịt rất khó coi. Chết tiệt, đã bao lâu rồi anh không hề đụng tới mấy thứ này. Anh giống như mấy đứa trẻ suốt ngày mê kẹo ngọt lắm sao? Hôm nay ra đường chắc không xem hướng rồi, muốn trong phòng an tĩnh làm việc, mà cứ bị con nhóc này quấy phá hết lần này tới lần khác. Lửa giận ngùn ngụt bốc lên, không thể kiềm chế.
"Đi ra ngoài." Giọng nói giống như đang phát ra từ hầm băng.
Lan Khê run lên, lông mi giật giật, vội vàng lui về sau một bước, bộ dạng vẫn ngây ngô đáng yêu.
"Bảo cô đi ra ngoài, không nghe hả!" Mộ Yến Thần thật sự bó tay với bộ dáng này của cô rồi, lạnh giọng quát lớn.
Lan Khê tưởng mình gặp phải quỷ dữ, đứng hình luôn.
Cô cứng mình hồi lâu mới chậm chạp xoay người, dở khóc dở cười nhanh chân bước ra cửa, không dám nhìn đến khuôn mặt dọa người của ai kia. Đóng lại cửa phòng, Lan Khê dựa vào cánh cửa, liên tục hấp khí: “Đồ thần kinh. . . . . . muốn dọa chết người, gây ra án mạng sao?”
Một người đàn ông to xác, lại thích uống cà phê ngọt à? Cô không có hiểu sai đó chứ?
Mộ yến thần khẽ cau mày.
Những năm làm việc ở nước ngoài, anh tích lũy cho mình gia tài cả bạc tỉ. Chỉ là trong những thời điểm bận rộn, đầu tắt mặt tối với công việc, để duy trì sự tỉnh táo, anh buộc phải nhờ đến những tách cà phê. Anh có thói quen phải thêm ba thìa đường vào tách cà phê, nếu không sẽ không thể nuốt trôi, đắng lắm.
"Tôi không biết cô thư kí có bỏ đường vào không nữa, nhưng tôi có mang theo nước trái cây nè, cũng ngọt lắm, anh có muốn dùng không?" Cô thận trọng hỏi lại.
Mộ Yến Thần vẫn nhíu chặt chân mày, giống như đang bất mãn, phụng phịu với việc không theo ý mình. Lan Khê trong thoáng chốc bỗng dưng không còn sợ anh. Cô cảm thấy người này cũng bình thường như mọi người khác, uhm, chỉ có đôi lúc hơi lập dị.
"Không cần." Anh lãnh đạm nói.
Lan Khê vẫn đứng nguyên tại chỗ , quan sát cách anh xử lí chuyện công ty. Cổ tay áo bẻ cao lên,lộ ra rõ ràng những đường gân xanh trên cánh tay. Lan Khê bất giác nhớ lại sự tiếp xúc trong phòng tắm. Bàn tay cô vẫn còn nhớ đến xúc cảm khi chạm vào da thịt nóng bỏng của anh, nó như ẩn chứa một cỗ sức mạnh to lớn bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra, cô vừa nhớ lại vừa nuốt từng ngụm nước miến.
Tuy chưa trưởng thành, nhưng cô cũng chẳng còn bé bỏng, không hiếm lạ gì thân thể của phái nam. Ngoài những điều biết được từ sách vở, khi đi học trong trường, thỉnh thoảng cô vẫn thấy được một vài nam sinh cởi trần. Nhưng thân thể thiếu niên vẫn còn khá mảnh khảnh. Người nào trổ mã tốt thì cũng chỉ có cơ một chút thôi à. Không giống như thân hình của Mộ Yến Thần, bắp thịt săn chắc, múi nào ra múi nấy đó nha. Thân hình này khi mặc áo sơ mi, khoác tây trang bằng phẳng sang trọng lại càng thêm thêm mị hoặc đến mê người. ( con bé đúng là sắc nữ mà)
Ma xui quỷ khiến cô lại cất bước đi về phía anh.
Lúc Mộ Yến Thần cảm giác được có người đi tới, thì mũi anh đã ngửi được mùi vị trái cây thoang thoảng, chân mày còn chưa kịp chau lại, liền nhìn thấy một viên kẹo đã được lột sạch vỏ, lộ rõ màu vàng cam trơn bóng đang ngay sát miệng mình.
"Vị cam đó! Anh ăn thử đi?" Lan Khê nhẹ nhàng lên tiếng.
. Mộ Yến Thần cơ hồ muốn bốc lửa, vạch đen nổi đầy đầu. Không phải anh không biết cách đối nhân xử thế, nhưng tình huống bất ngờ này vẫn khiến anh nhất thời chưa tìm được đối sách thỏa đáng, môi mỏng càng thêm mím chặt. Cô nhóc này cứ làm như hai người thân nhau lắm, mà cho dù tình cảm hai người có tốt lên, anh cũng không chấp nhận nỗi hành động hiện giờ của cô.
Giờ phút này anh nên làm sao mới phải? Quát lớn bào cô dừng lại – như vậy thì mình chấp nhặt quá, không lẽ há miệng ăn viên kẹo- thôi giết anh đi cho rồi.
Hành động như thế nào thì cũng không phù hợp với tác phong của anh.
"Mộ Lan Khê. . . . . ." Anh khẽ hít một hơi, giọng khàn khàn.
Cánh tay nhỏ bé chộp được cơ hội, nhanh chóng đẩy viên kẹo vào trong miệng Mộ Yến Thần. Bị tấn công đột ngột , sắc mặt Mộ Yến Thần giờ đây không khác gì màu của đáy nồi. Vị kẹo ngọt liệm đã tràn ra khắp khoang miệng, quấn quanh trên đầu lưỡi. Bàn tay anh quăng mạnh cây bút máy, những tờ văn kiện bị dính mực, anh cũng không quan tâm.
"Ngọt không?" Lan Khê tò mò, nghiêng mặt sang chăm chú nhìn anh. ( đọc khúc này chết cười với bé Khê, đáng yêu ghê)
Mộ Yến Thần tay nắm thành quyền, bụm lại môi mình, sắc mặt đen kịt rất khó coi. Chết tiệt, đã bao lâu rồi anh không hề đụng tới mấy thứ này. Anh giống như mấy đứa trẻ suốt ngày mê kẹo ngọt lắm sao? Hôm nay ra đường chắc không xem hướng rồi, muốn trong phòng an tĩnh làm việc, mà cứ bị con nhóc này quấy phá hết lần này tới lần khác. Lửa giận ngùn ngụt bốc lên, không thể kiềm chế.
"Đi ra ngoài." Giọng nói giống như đang phát ra từ hầm băng.
Lan Khê run lên, lông mi giật giật, vội vàng lui về sau một bước, bộ dạng vẫn ngây ngô đáng yêu.
"Bảo cô đi ra ngoài, không nghe hả!" Mộ Yến Thần thật sự bó tay với bộ dáng này của cô rồi, lạnh giọng quát lớn.
Lan Khê tưởng mình gặp phải quỷ dữ, đứng hình luôn.
Cô cứng mình hồi lâu mới chậm chạp xoay người, dở khóc dở cười nhanh chân bước ra cửa, không dám nhìn đến khuôn mặt dọa người của ai kia. Đóng lại cửa phòng, Lan Khê dựa vào cánh cửa, liên tục hấp khí: “Đồ thần kinh. . . . . . muốn dọa chết người, gây ra án mạng sao?”