Chương : 12
"Thiên. . . . . . Lỗi. . . . . . Không nên như vậy đối với em . . . . . Em van xin anh. . . . . . Em van xin anh, không cần buổi tối như vậy, bỏ rơi em . . . . . Thiên Lỗi. . . . . ." Đường Khả Hinh ô ô ô đôi tay che mặt, lên tiếng khóc rống, nước mắt cũng từ giữa kẽ tay, lăn ra.
Bi thiết muốn chết như vậy, cảm động lòng người như vậy! !
Đông Anh và hai người thư ký thật sự kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh, ngay cả vệ sĩ làm thành bức tường người cũng có chút phân tâm quay đầu liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh ngã tại mặt đất, khóc đến đau thấu tim phổi.
Bên cạnh, cảnh sát đi tới đi lui, cũng đứng ở đó đầu châu đầu ghé tai.
Nơi xa, mấy đàn ông áo đen càng thêm nghi ngờ nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh, âm thầm nói: Cô gái này không phải là người phụ nữ của Tưởng Thiên Lỗi chứ?
Tưởng Thiên Lỗi ôm vai, lồng ngực tức giận đến muốn nổ tung ngồi ở trong xe Rolls-Royce, hai mắt rối rắm rũ xuống, mới rốt cuộc mở miệng nói: "Lên xe!"
Vẻ mặt của Đường Khả Hinh thu lại ngẩng đầu lên, có chút không thể tin nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Tưởng Thiên Lỗi bên trong xe, đột nhiên cảm động cười một tiếng, nước mắt từ hai bên má chảy xuống, cô vừa cười vừa khóc, ôm chai rượu đỏ, giống y như con chó leo lên xe, nhào tới trong ngực của anh nói: "Em biết ngay anh sẽ không đối với em như vậy! !"
Ô ô ô ô ô, cô lại kích động lên tiếng khóc rống, tay còn muốn ôm cổ của anh, ở trong lòng anh cọ cọ! Diễn trò cho đủ!
Tưởng Thiên Lỗi khẽ cắn răng!
Rốt cuộc xe chậm rãi khởi động, đang từ từ lái rời khỏi cục cảnh sát.
Lúc này Đường Khả Hinh, rốt cuộc thật dài thở phào nhẹ nhõm, cô tránh ra khỏi Tưởng Thiên Lỗi một chút, phát điên quay kính xe xuống, thò đầu ra nhìn mấy đàn ông áo đen phía xa như có điều cố kỵ đứng bên ngoài bức tường vệ sĩ, đang nghi ngờ nhìn mình, lại không dám vượt qua hàng rào nửa bước!
Máy bay trực thăng vẫn còn đang lẩn quẩn trên bầu trời cục cảnh sát, đi theo đường xe của Tưởng Thiên Lỗi, bảo đảm an toàn của anh, không để cho bất luận kẻ nào đến gần chiếc xe!
Đường Khả Hinh hắc một tiếng, cười vui vẻ, đột nhiên rất vui vẻ vươn tay, hướng về phía mấy người đàn ông kia vẫy vẫy, thậm chí còn đưa tay, ném cho người ta một nụ hôn gió, kêu to: "Bái bai! ! Bái bai! Có thời gian tới chơi! !"
Cô thật sự hả hê lùi đầu vào, ngồi trở lại vị trí, đôi tay che miệng vừa định lên tiếng cười to, lại nhìn thấy gương mặt của Tưởng Thiên Lỗi chôn một đống thuốc nổ, đã cắn răng nghiến lợi, sắc mặt của cô thu lại, có chút ngượng ngùng nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi ôm vai, mặt lạnh nhìn xe hơi chạy dọc theo con đường tối tăm chạy tới phía trước, bầu trời vẫn u ám kì lạ, mặc dù cực độ tức giận, nhưng vẫn kiềm chế cảm xúc, nhìn cô, cặp mắt anh sáng lên giống dã thú, trầm giọng hỏi: "Cô muốn đi đâu?"
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt kia, trái tim của mình không khỏi run rẩy, mới ha ha cười nói: "Ách. . . . . . Thì ở phố xá sầm uất phía trước, dừng lại là được rồi. . . . . ."
Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi lại cứng ngắc, giống như điềm báo trước bão táp, khẽ động môi nói: "Tiễn cô về nhà chứ? Mẹ đứa bé. . . . . . Nếu không, một chút nữa cô lại mất trí nhớ, làm bộ nhức đầu, thần kinh mơ hồ, bò trở lại cục cảnh sát!"
Đường Khả Hinh liếm môi của mình nhìn anh, ha ha ha nói: "Không cần á. Ách. . . . . . Mọi người không phải rất quen, mới vừa rồi tôi thật sự rất bất đắc dĩ! Thì ném tôi xuống ở phía trước là được rồi. . . . . . Không cần khách khí, hiện tại tinh thần của tôi rất tốt, tuyệt đối! ! Sẽ không đi cục cảnh sát! Tôi bảo đảm!"
Chi . . . . . .
Chiếc Rolls-Royce thắng gấp ở một khu vườn chuối bên lề đường, Đường Khả Hinh ah một tiếng, quả thật bị người ném xuống xe, lăn trên mặt đất ướt nhẹp, cảm xúc của Tưởng Thiên Lỗi quả thật bạo phát, không thể nhịn được nữa, lúc đẩy Đường Khả Hinh xuống xe, còn muốn đưa tay kéo tây trang cô đang ôm trong ngực!
"Anh cho tôi cái này đi!" Đường Khả Hinh liều mạng không buông tay, níu chặt tây trang này, kéo trở về, vừa kéo vừa kêu to: "Anh có tiền như vậy còn muốn để ý đến một tây trang à?"
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, tay chợt buông lỏng! !
"A . . . . . ." Cả người Đường Khả Hinh ngã ngồi trên đất, chai rượu đỏ kia đột nhiên từ trong tây trang rơi xuống lăn lông lốc, lăn đến cây ngô đồng trên đường, ánh sáng đèn xe chiếu rọi chai rượu đỏ trăm năm lịch sử vô cùng quỷ dị!
Bi thiết muốn chết như vậy, cảm động lòng người như vậy! !
Đông Anh và hai người thư ký thật sự kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh, ngay cả vệ sĩ làm thành bức tường người cũng có chút phân tâm quay đầu liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh ngã tại mặt đất, khóc đến đau thấu tim phổi.
Bên cạnh, cảnh sát đi tới đi lui, cũng đứng ở đó đầu châu đầu ghé tai.
Nơi xa, mấy đàn ông áo đen càng thêm nghi ngờ nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh, âm thầm nói: Cô gái này không phải là người phụ nữ của Tưởng Thiên Lỗi chứ?
Tưởng Thiên Lỗi ôm vai, lồng ngực tức giận đến muốn nổ tung ngồi ở trong xe Rolls-Royce, hai mắt rối rắm rũ xuống, mới rốt cuộc mở miệng nói: "Lên xe!"
Vẻ mặt của Đường Khả Hinh thu lại ngẩng đầu lên, có chút không thể tin nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Tưởng Thiên Lỗi bên trong xe, đột nhiên cảm động cười một tiếng, nước mắt từ hai bên má chảy xuống, cô vừa cười vừa khóc, ôm chai rượu đỏ, giống y như con chó leo lên xe, nhào tới trong ngực của anh nói: "Em biết ngay anh sẽ không đối với em như vậy! !"
Ô ô ô ô ô, cô lại kích động lên tiếng khóc rống, tay còn muốn ôm cổ của anh, ở trong lòng anh cọ cọ! Diễn trò cho đủ!
Tưởng Thiên Lỗi khẽ cắn răng!
Rốt cuộc xe chậm rãi khởi động, đang từ từ lái rời khỏi cục cảnh sát.
Lúc này Đường Khả Hinh, rốt cuộc thật dài thở phào nhẹ nhõm, cô tránh ra khỏi Tưởng Thiên Lỗi một chút, phát điên quay kính xe xuống, thò đầu ra nhìn mấy đàn ông áo đen phía xa như có điều cố kỵ đứng bên ngoài bức tường vệ sĩ, đang nghi ngờ nhìn mình, lại không dám vượt qua hàng rào nửa bước!
Máy bay trực thăng vẫn còn đang lẩn quẩn trên bầu trời cục cảnh sát, đi theo đường xe của Tưởng Thiên Lỗi, bảo đảm an toàn của anh, không để cho bất luận kẻ nào đến gần chiếc xe!
Đường Khả Hinh hắc một tiếng, cười vui vẻ, đột nhiên rất vui vẻ vươn tay, hướng về phía mấy người đàn ông kia vẫy vẫy, thậm chí còn đưa tay, ném cho người ta một nụ hôn gió, kêu to: "Bái bai! ! Bái bai! Có thời gian tới chơi! !"
Cô thật sự hả hê lùi đầu vào, ngồi trở lại vị trí, đôi tay che miệng vừa định lên tiếng cười to, lại nhìn thấy gương mặt của Tưởng Thiên Lỗi chôn một đống thuốc nổ, đã cắn răng nghiến lợi, sắc mặt của cô thu lại, có chút ngượng ngùng nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi ôm vai, mặt lạnh nhìn xe hơi chạy dọc theo con đường tối tăm chạy tới phía trước, bầu trời vẫn u ám kì lạ, mặc dù cực độ tức giận, nhưng vẫn kiềm chế cảm xúc, nhìn cô, cặp mắt anh sáng lên giống dã thú, trầm giọng hỏi: "Cô muốn đi đâu?"
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt kia, trái tim của mình không khỏi run rẩy, mới ha ha cười nói: "Ách. . . . . . Thì ở phố xá sầm uất phía trước, dừng lại là được rồi. . . . . ."
Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi lại cứng ngắc, giống như điềm báo trước bão táp, khẽ động môi nói: "Tiễn cô về nhà chứ? Mẹ đứa bé. . . . . . Nếu không, một chút nữa cô lại mất trí nhớ, làm bộ nhức đầu, thần kinh mơ hồ, bò trở lại cục cảnh sát!"
Đường Khả Hinh liếm môi của mình nhìn anh, ha ha ha nói: "Không cần á. Ách. . . . . . Mọi người không phải rất quen, mới vừa rồi tôi thật sự rất bất đắc dĩ! Thì ném tôi xuống ở phía trước là được rồi. . . . . . Không cần khách khí, hiện tại tinh thần của tôi rất tốt, tuyệt đối! ! Sẽ không đi cục cảnh sát! Tôi bảo đảm!"
Chi . . . . . .
Chiếc Rolls-Royce thắng gấp ở một khu vườn chuối bên lề đường, Đường Khả Hinh ah một tiếng, quả thật bị người ném xuống xe, lăn trên mặt đất ướt nhẹp, cảm xúc của Tưởng Thiên Lỗi quả thật bạo phát, không thể nhịn được nữa, lúc đẩy Đường Khả Hinh xuống xe, còn muốn đưa tay kéo tây trang cô đang ôm trong ngực!
"Anh cho tôi cái này đi!" Đường Khả Hinh liều mạng không buông tay, níu chặt tây trang này, kéo trở về, vừa kéo vừa kêu to: "Anh có tiền như vậy còn muốn để ý đến một tây trang à?"
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, tay chợt buông lỏng! !
"A . . . . . ." Cả người Đường Khả Hinh ngã ngồi trên đất, chai rượu đỏ kia đột nhiên từ trong tây trang rơi xuống lăn lông lốc, lăn đến cây ngô đồng trên đường, ánh sáng đèn xe chiếu rọi chai rượu đỏ trăm năm lịch sử vô cùng quỷ dị!