Chương : 16
“Được, chúng ta về nhà.”
Phạm Thông quay đầu cười cười nhìn Phạm Tiểu Ngư, rồi ôm vai nàng đi về phía trước.
Hắn bình thường tuy hay can thiệp chuyện bất bình, không nhịn được khi kẻ yếu bị khi dễ, thật ra trong lòng rất khoan dung độ lượng, đôi khi người ta coi thường hắn quá thành thật, tuy trong lòng biết rõ nhưng trên mặt lại chỉ cười hiền lành bỏ qua, không để tâm. Lúc này, nếu không phải đối phương muốn đụng đến con gái, hắn sẽ không ra tay, hiện giờ Tiểu Ngư đã không quan tâm, hắn đương nhiên càng không đi chấp nhặt một đứa trẻ con.
Chỉ tiếc cha con Phạm Tiểu Ngư đã muốn bỏ qua, đối phương lại không nguyện ý.
“Công tử nhà ta chưa nói cho các ngươi đi, các ngươi không được phép đi!”
Hộ vệ vừa bị Phạm Thông cản lại ban nãy tiến lên quát, hắn tuổi còn trẻ, trong mắt lộ ra vẻ hiếu chiến không khác gì Phạm Thông, có lẽ hiện giờ trong lòng hắn, việc dốc sức cho chủ tử đã xếp hàng hai, cảm giác gặp được kỳ phùng địch thủ phải giao đấu quyền cước, so tài cao thấp mới là điều hắn muốn nhất.
Phạm Đại lập tức khinh thường buông một tiếng cười nhạo.
“Nhị thúc!” Phạm Tiểu Ngư cảnh cáo đồng thời trừng mắt nhìn hắn, đôi mày nhỏ hơi nhíu lại, đã có quyết định, bảo Phạm Thông cúi thắt lưng, ghé sát tai hắn thấp giọng nói: “Cha, ôm con chạy thoát ra, nếu mấy kẻ này còn đuổi theo, đợi ra ngoài trấn chỗ không người sẽ cho hắn một bài học.”
Nàng nhìn không vừa mắt hành động của đối phương là một chuyện, không có nghĩa là có thể hành động theo cảm tính.
Hai huynh đệ võ công tuy cao, không nói đến bốn người này, cho dù tiểu chính thái có sai tất cả những người bên cạnh xuống thì cũng không dễ mà thắng nổi hai huynh đệ song sinh, vấn đề là, hiện giờ không phải thời loạn lạc mà có thể làm loạn, lại càng không giống thế giới giang hồ của tiểu thuyết võ hiệp dù giết người cũng không ai quản, đánh người là phạm pháp. Huống chỉ ở xã hội phong kiến mà nói đến những thứ như công bằng dân chủ lại càng nực cười, cái gọi là quan lại bao che cho nhau, lấy thân phận dân chúng tầm thường như bọn họ, không cần nói nhiều, quan phủ nhất định thiên vị cho tiểu chính thái, những người dân chứng kiến trên đường cũng không chắc có thể làm chứng rằng bọn họ là tự vệ mới đánh trả, huống chi hiện giờ lại ở ngay trước cửa tửu lâu của Trương gia, Trương Đức Tuyên kia hôm qua bị nàng thừa cơ vơ vét, nhất định ghi hận trong lòng, không chừng có thể lật lọng vu tội, cho nên, nàng vẫn là lui mấy bước, nếu đối phương không thức thời, tìm một nơi không người dạy dỗ một chút cũng không muộn.
Đương nhiên, nếu không đuổi theo, chuyện này coi như bỏ qua, dù sao bọn họ chỉ đi ngang qua, coi như bị chó dữ sủa sau lưng hai tiếng là được.
“Ê, các ngươi thì thầm cái gì?” Tiểu chính thái trên lầu hiển nhiên là một chủ nhân thiếu kiên nhẫn.
“Phạm lão đại, là ngươi không đúng rồi, tiểu công tử người ta chẳng qua chỉ tò mò nên mới muốn xem cháu gái đang ôm cái gì, cũng không phải cướp đoạt, nhìn một cái cũng không thiếu mất con gái ngươi một miếng thịt, ngươi là người được phụ lão hương thân mười dặm quanh đây tôn xưng là đại hiệp, sao hôm nay lại keo kiệt thế, chẳng lẽ ngươi bất mãn gì với tiểu công tử sao?”
Phạm Đại đang gật gật đầu, tính ôm Tiểu Ngư bắt đầu chạy, Trương Đức Tuyên đột nhiên từ tửu lâu đi ra, mặt đầy chính nghĩa, miệng đầy nghiêm trang, còn thuận tiện châm ngòi.
Khốn kiếp! Phạm Tiểu Ngư nghe vậy trong lòng thầm mắng một câu, biết là gian thương Trương Đức Tuyên sẽ không bỏ qua cơ hội mượn dao giết người tốt thế này mà, quả nhiên đã muốn trả thù.
Phạm Thông sửng sốt, mở miệng định phản bác, lại cảm thấy hình như mình đúng là không có lý, Phạm Đại đứng bên cạnh nhìn thấy Trương Đức Tuyên, nghĩ đến nợ nần còn chưa xong theo bản năng muốn giấu những thứ cầm trong tay giấu ra sau, miễn cho Trương Đức Tuyên đòi gán nợ, tâm trạng “hiếu chiến” mới dâng trào bất giác đã bị đè bẹp.
“Nhìn một cái đương nhiên không thiếu mất miếng thịt nào.” Lão tử không giỏi cãi, không có nghĩa con gái là nàng dễ nói chuyện, Phạm Thông còn đang sững sờ, Phạm Tiểu Ngư đã tựa tiếu phi tiếu nhìn Trương Đức Tuyên, “Bất quá cũng phải xem là cho người nào nhìn! Nếu có người hiểu được rằng khi nói chuyện thêm vào một chữ “thỉnh” thôi, không chỉ là liếc mắt một cái, ngay cả hai mắt ba mắt nhìn một lúc lâu cũng không sao. Ngay cả lễ phép cơ bản nhất cũng không hiểu, thứ của nhà ta, dựa vào cái gì đem cho người ngoài xem? Đại thúc, nếu mọi người muốn nhìn tượng phật bằng vàng của nhà ông, ông chẳng lẽ cũng thoải mái lấy ra cho mọi người nhìn hay sao?”
“Đây….đây căn bản là hai việc khác nhau, hiện giờ tiểu công tử muốn xem là hai con cáo ranh con nhà ngươi mà thôi, cũng chẳng phải là thứ quý hiếm gì.” Trương Đức Tuyên thôi cười giả dối, nói, “Đinh tiểu công tử là người tôn quý, có địa vị cao như vậy chịu nói chuyện với tiểu nha đầu thấp kém như ngươi đã đủ khách khí, ngươi không cần mặt mũi nữa phải không?”
Hắn miệng nói là con cáo ranh con nhà ngươi, nhưng giọng rõ ràng muốn chế giễu Phạm Tiểu Ngư và Phạm Bạch Thái cũng là hai con cáo ranh con, khiến cho Phạm Tiểu Ngư lòng càng thêm phản cảm.
“Mặt mũi?” Phạm Tiểu Ngư khó hiểu chớp mắt rồi nghi hoặc mở to mắt hỏi Phạm Thông, “Cha, chẳng lẽ mặt con bị mất sao? Đại thúc tại sao lại cho con mặt mũi được?
Phạm Thông buồn cười xoa đầu nàng, nói:
“Mặt con không mất, vẫn ở trên đầu đấy thôi.”
Phạm Tiểu Ngư nghiêm trang gật đầu, lại quay đầu nói với Trương Đức Tuyên sắc mặt đã muốn rớt xuống: “Đại thúc, ông không cần cho tôi mặt đâu, mặt tôi không có bị rơi.”
“Ta nói là Đinh công tử cho ngươi mặt mũi, ngươi đừng có có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” Trương Đức Tuyên nhất thời bực mình, nếu không phải tối qua mới thấy Phạm Tiểu Ngư mồm miệng lanh lẹ, hắn có lẽ nghĩ rằng Phạm Tiểu Ngư vẫn là con bé ngốc như trước, nhưng hiện giờ “con bé ngốc” này lại muốn đem hắn thành đồ ngốc.
“Cha, con không hiểu, đại thúc mời chúng ta uống rượu lúc nào vậy? Người lớn mới có thể uống rượu, con là trẻ con, trẻ con chẳng lẽ cũng uống rượu được ạ?” Phạm Tiểu Ngư mặt càng thêm ngây thơ, trong lòng lại buồn cười muốn chết, đột nhiên phát hiện làm trẻ con thật ra cũng không tồi, nếu đổi thành tuổi kiếp trước của nàng, chỉ sợ lời này vừa nói ra, da gà cũng muốn rơi đầy đất.
Thấy Phạm Tiểu Ngư nói đông nói tây chuyện nọ xọ chuyện kia, khiến mình đang tìm cách giáo huấn Phạm gia tiện thể lấy lòng tiểu chính thái mà giống như đấm phải bông, không chút ảnh hưởng, lại nhìn hàng xóm láng giềng bên cạnh cũng vài người đang không nhịn được cười trộm, Trương Đức Tuyên tức giận đến nỗi mặt hết xanh lại chuyển sang hồng, cố gắng đem câu cãi thứ ba nuốt xuống, chĩa mũi nhọn về phía Phạm Thông, hừ nói: “Một tiểu nha đầu lừa đảo, không thể nói chuyện đạo lý với ngươi được, Phạm lão đại, ta nể tình ngươi thường ngày có danh tiếng tốt, hảo tâm giúp ngươi hòa giải miễn cho tổn thương hòa khí với tiểu công tử, ngươi đã không hiểu được, vậy thì tự đi mà xử lý.”
Nói xong, lùi lại hai bước, bộ dáng hưng phấn khi người gặp họa nhìn đám hộ vệ của tiểu chính thái đang áp sát tiến đến.
Phạm Thông quay đầu cười cười nhìn Phạm Tiểu Ngư, rồi ôm vai nàng đi về phía trước.
Hắn bình thường tuy hay can thiệp chuyện bất bình, không nhịn được khi kẻ yếu bị khi dễ, thật ra trong lòng rất khoan dung độ lượng, đôi khi người ta coi thường hắn quá thành thật, tuy trong lòng biết rõ nhưng trên mặt lại chỉ cười hiền lành bỏ qua, không để tâm. Lúc này, nếu không phải đối phương muốn đụng đến con gái, hắn sẽ không ra tay, hiện giờ Tiểu Ngư đã không quan tâm, hắn đương nhiên càng không đi chấp nhặt một đứa trẻ con.
Chỉ tiếc cha con Phạm Tiểu Ngư đã muốn bỏ qua, đối phương lại không nguyện ý.
“Công tử nhà ta chưa nói cho các ngươi đi, các ngươi không được phép đi!”
Hộ vệ vừa bị Phạm Thông cản lại ban nãy tiến lên quát, hắn tuổi còn trẻ, trong mắt lộ ra vẻ hiếu chiến không khác gì Phạm Thông, có lẽ hiện giờ trong lòng hắn, việc dốc sức cho chủ tử đã xếp hàng hai, cảm giác gặp được kỳ phùng địch thủ phải giao đấu quyền cước, so tài cao thấp mới là điều hắn muốn nhất.
Phạm Đại lập tức khinh thường buông một tiếng cười nhạo.
“Nhị thúc!” Phạm Tiểu Ngư cảnh cáo đồng thời trừng mắt nhìn hắn, đôi mày nhỏ hơi nhíu lại, đã có quyết định, bảo Phạm Thông cúi thắt lưng, ghé sát tai hắn thấp giọng nói: “Cha, ôm con chạy thoát ra, nếu mấy kẻ này còn đuổi theo, đợi ra ngoài trấn chỗ không người sẽ cho hắn một bài học.”
Nàng nhìn không vừa mắt hành động của đối phương là một chuyện, không có nghĩa là có thể hành động theo cảm tính.
Hai huynh đệ võ công tuy cao, không nói đến bốn người này, cho dù tiểu chính thái có sai tất cả những người bên cạnh xuống thì cũng không dễ mà thắng nổi hai huynh đệ song sinh, vấn đề là, hiện giờ không phải thời loạn lạc mà có thể làm loạn, lại càng không giống thế giới giang hồ của tiểu thuyết võ hiệp dù giết người cũng không ai quản, đánh người là phạm pháp. Huống chỉ ở xã hội phong kiến mà nói đến những thứ như công bằng dân chủ lại càng nực cười, cái gọi là quan lại bao che cho nhau, lấy thân phận dân chúng tầm thường như bọn họ, không cần nói nhiều, quan phủ nhất định thiên vị cho tiểu chính thái, những người dân chứng kiến trên đường cũng không chắc có thể làm chứng rằng bọn họ là tự vệ mới đánh trả, huống chi hiện giờ lại ở ngay trước cửa tửu lâu của Trương gia, Trương Đức Tuyên kia hôm qua bị nàng thừa cơ vơ vét, nhất định ghi hận trong lòng, không chừng có thể lật lọng vu tội, cho nên, nàng vẫn là lui mấy bước, nếu đối phương không thức thời, tìm một nơi không người dạy dỗ một chút cũng không muộn.
Đương nhiên, nếu không đuổi theo, chuyện này coi như bỏ qua, dù sao bọn họ chỉ đi ngang qua, coi như bị chó dữ sủa sau lưng hai tiếng là được.
“Ê, các ngươi thì thầm cái gì?” Tiểu chính thái trên lầu hiển nhiên là một chủ nhân thiếu kiên nhẫn.
“Phạm lão đại, là ngươi không đúng rồi, tiểu công tử người ta chẳng qua chỉ tò mò nên mới muốn xem cháu gái đang ôm cái gì, cũng không phải cướp đoạt, nhìn một cái cũng không thiếu mất con gái ngươi một miếng thịt, ngươi là người được phụ lão hương thân mười dặm quanh đây tôn xưng là đại hiệp, sao hôm nay lại keo kiệt thế, chẳng lẽ ngươi bất mãn gì với tiểu công tử sao?”
Phạm Đại đang gật gật đầu, tính ôm Tiểu Ngư bắt đầu chạy, Trương Đức Tuyên đột nhiên từ tửu lâu đi ra, mặt đầy chính nghĩa, miệng đầy nghiêm trang, còn thuận tiện châm ngòi.
Khốn kiếp! Phạm Tiểu Ngư nghe vậy trong lòng thầm mắng một câu, biết là gian thương Trương Đức Tuyên sẽ không bỏ qua cơ hội mượn dao giết người tốt thế này mà, quả nhiên đã muốn trả thù.
Phạm Thông sửng sốt, mở miệng định phản bác, lại cảm thấy hình như mình đúng là không có lý, Phạm Đại đứng bên cạnh nhìn thấy Trương Đức Tuyên, nghĩ đến nợ nần còn chưa xong theo bản năng muốn giấu những thứ cầm trong tay giấu ra sau, miễn cho Trương Đức Tuyên đòi gán nợ, tâm trạng “hiếu chiến” mới dâng trào bất giác đã bị đè bẹp.
“Nhìn một cái đương nhiên không thiếu mất miếng thịt nào.” Lão tử không giỏi cãi, không có nghĩa con gái là nàng dễ nói chuyện, Phạm Thông còn đang sững sờ, Phạm Tiểu Ngư đã tựa tiếu phi tiếu nhìn Trương Đức Tuyên, “Bất quá cũng phải xem là cho người nào nhìn! Nếu có người hiểu được rằng khi nói chuyện thêm vào một chữ “thỉnh” thôi, không chỉ là liếc mắt một cái, ngay cả hai mắt ba mắt nhìn một lúc lâu cũng không sao. Ngay cả lễ phép cơ bản nhất cũng không hiểu, thứ của nhà ta, dựa vào cái gì đem cho người ngoài xem? Đại thúc, nếu mọi người muốn nhìn tượng phật bằng vàng của nhà ông, ông chẳng lẽ cũng thoải mái lấy ra cho mọi người nhìn hay sao?”
“Đây….đây căn bản là hai việc khác nhau, hiện giờ tiểu công tử muốn xem là hai con cáo ranh con nhà ngươi mà thôi, cũng chẳng phải là thứ quý hiếm gì.” Trương Đức Tuyên thôi cười giả dối, nói, “Đinh tiểu công tử là người tôn quý, có địa vị cao như vậy chịu nói chuyện với tiểu nha đầu thấp kém như ngươi đã đủ khách khí, ngươi không cần mặt mũi nữa phải không?”
Hắn miệng nói là con cáo ranh con nhà ngươi, nhưng giọng rõ ràng muốn chế giễu Phạm Tiểu Ngư và Phạm Bạch Thái cũng là hai con cáo ranh con, khiến cho Phạm Tiểu Ngư lòng càng thêm phản cảm.
“Mặt mũi?” Phạm Tiểu Ngư khó hiểu chớp mắt rồi nghi hoặc mở to mắt hỏi Phạm Thông, “Cha, chẳng lẽ mặt con bị mất sao? Đại thúc tại sao lại cho con mặt mũi được?
Phạm Thông buồn cười xoa đầu nàng, nói:
“Mặt con không mất, vẫn ở trên đầu đấy thôi.”
Phạm Tiểu Ngư nghiêm trang gật đầu, lại quay đầu nói với Trương Đức Tuyên sắc mặt đã muốn rớt xuống: “Đại thúc, ông không cần cho tôi mặt đâu, mặt tôi không có bị rơi.”
“Ta nói là Đinh công tử cho ngươi mặt mũi, ngươi đừng có có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” Trương Đức Tuyên nhất thời bực mình, nếu không phải tối qua mới thấy Phạm Tiểu Ngư mồm miệng lanh lẹ, hắn có lẽ nghĩ rằng Phạm Tiểu Ngư vẫn là con bé ngốc như trước, nhưng hiện giờ “con bé ngốc” này lại muốn đem hắn thành đồ ngốc.
“Cha, con không hiểu, đại thúc mời chúng ta uống rượu lúc nào vậy? Người lớn mới có thể uống rượu, con là trẻ con, trẻ con chẳng lẽ cũng uống rượu được ạ?” Phạm Tiểu Ngư mặt càng thêm ngây thơ, trong lòng lại buồn cười muốn chết, đột nhiên phát hiện làm trẻ con thật ra cũng không tồi, nếu đổi thành tuổi kiếp trước của nàng, chỉ sợ lời này vừa nói ra, da gà cũng muốn rơi đầy đất.
Thấy Phạm Tiểu Ngư nói đông nói tây chuyện nọ xọ chuyện kia, khiến mình đang tìm cách giáo huấn Phạm gia tiện thể lấy lòng tiểu chính thái mà giống như đấm phải bông, không chút ảnh hưởng, lại nhìn hàng xóm láng giềng bên cạnh cũng vài người đang không nhịn được cười trộm, Trương Đức Tuyên tức giận đến nỗi mặt hết xanh lại chuyển sang hồng, cố gắng đem câu cãi thứ ba nuốt xuống, chĩa mũi nhọn về phía Phạm Thông, hừ nói: “Một tiểu nha đầu lừa đảo, không thể nói chuyện đạo lý với ngươi được, Phạm lão đại, ta nể tình ngươi thường ngày có danh tiếng tốt, hảo tâm giúp ngươi hòa giải miễn cho tổn thương hòa khí với tiểu công tử, ngươi đã không hiểu được, vậy thì tự đi mà xử lý.”
Nói xong, lùi lại hai bước, bộ dáng hưng phấn khi người gặp họa nhìn đám hộ vệ của tiểu chính thái đang áp sát tiến đến.