Chương 25: Hiểu rõ tâm ý
Nhược Hàm ngồi vào xe, khuôn mặt lộ rõ tâm trạng không tốt. Cô chưa vội lái xe, mở túi tìm điện thoại gọi cho Liễu Khuê.
“Khuê Khuê, mình đang không vui. Chúng ta đi uống mấy ly đi!”
Người bên kia im lặng hồi lâu, cô gọi mấy lần mới có tiếng nói cất lên.
“Mình đây.”
“Khuê Khuê, cậu sao thế? Nãy giờ mình gọi cậu mãi mà chẳng nghe thấy ai nói cả.”
“Mình đang có chút chuyện, lát nữa gọi lại sau nhé.” Giọng Liễu Khuê có chút gấp gáp khác hẳn thường ngày.
Nhược Hàm còn chưa hiểu gì thì người kia đã tắt máy. Cô bực bội lẩm bẩm: “Ngày gì thế này, đến cả Khuê Khuê cũng không đi cùng mình.”
Tại quán café Lovely
Liễu Khuê đang ngồi cùng một vị khách nam. Trên tầng ba của quán chỉ có duy nhất hai người họ.
Cô nói bằng ngữ khí dè chừng: “Gia Mộc đại thần, em đã tắt máy rồi. Rốt cuộc là anh muốn tìm em để làm gì?”
Buổi trưa hôm nay, lúc quán của Liễu Khuê vắng khách nhất, Tần Gia Mộc mở cửa đi vào trong khiến nhân viên bên trong không khỏi kinh ngạc.
“Tôi muốn tìm chủ quán. Tôi đã có hẹn trước với cô ấy.” Thanh âm đều đều không có trầm bổng làm cô nhân viên phải bất ngờ.
Lần đầu tiên gặp được ngôi sao lớn lại là như vậy, anh lạnh lùng và thẳng thắn, thẳng thắn đến mức vô tình và có chút khó gần.
Cô nhân viên kia dẫn Tần Gia Mộc lên tầng ba theo lời dặn dò của Liễu Khuê.
Anh đến đây đúng là đã có hẹn gặp trước. Ngọn nguồn của cuộc gặp gỡ có mục đích này, lại phải nói đến buổi tối hôm trước, Liễu Khuê vừa trèo lên giường định đi ngủ thì cuộc gọi bất ngờ ập đến. Cô nhìn đối phương là Tần Gia Mộc thì không khỏi phấn khích.
Là đại thần tượng của cô đấy, và cũng là chồng sắp cưới của bạn thân cô.
Kết quả anh chỉ nói đúng hai câu không thể ngắn gọn hơn.
“Ngày mai khi nào cô rảnh? Chúng ta có thể gặp nhau không?”
Cô không biết Tần Gia Mộc tìm mình vì vấn đề gì, nhưng vẫn đồng ý hẹn gặp trực tiếp anh ở Lovely.
Trước khi tắt máy, Tần Gia Mộc không quên dặn câu cuối cùng đặc biệt quan trọng: “Đừng để Nhược Hàm biết.”
Trong lòng Liễu Khuê không khỏi thắc mắc, chính là chuyện gì mà bí mật đến mức Nhược Hàm không được phép biết.
Hiện giờ ngồi đối mặt với Tần Gia Mộc, Liễu Khuê cảm thấy bản thân giống như bị thứ áp lực vô hình nào đó đè nặng lên, làm cô rất căng thẳng. Người đàn ông trước mắt sắc mặt nghiêm túc, dường như chuyện mà anh sắp sửa nói không hề đơn giản.
“Cô có quen biết người tên A Viễn không?”
Liễu Khuê sửng sốt, tròn mắt nhìn anh. Cô không tin chính tai mình vừa nghe anh nói ra tên “A Viễn”.
“Làm sao…. làm sao anh biết A Viễn?”
Nhược Hàm chắc chắn sẽ không nói cho anh về chuyện của Từ Viễn, nếu không anh cũng sẽ không tự mình đến đây hỏi cô. Nhưng nếu không phải Nhược Hàm thì còn ai có thể cho anh biết về Từ Viễn.
Tần Gia Mộc trầm giọng nói: “Trong lúc Nhược Hàm ngủ cô ấy đã gọi tên người này. Cô biết A Viễn là ai đúng không?”
Liễu Khuê hiện giờ đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cô không biết bản thân có nên nói cho Tần Gia Mộc biết hay không.
“Sao anh lại muốn biết về A Viễn?”
Tần Gia Mộc khẽ khựng lại. Đúng vậy, tại sao anh lại muốn tìm hiểu về người này?
Đêm hôm ấy, trong lúc Nhược Hàm ngủ mơ màng vô tình nhắc đến người tên A Viễn rất tự nhiên, cách gọi cũng vô cùng thân thiết, cho thấy quan hệ giữa họ không bình thường.
Lúc ấy anh cảm thấy khó chịu trong lòng, không nhịn được muốn lập tức biết A Viễn là ai, có quen biết như thế nào với Nhược Hàm.
“A Viễn là cách gọi mà ngoại trừ ba mẹ anh ấy thì chỉ có Nhược Hàm mới gọi như vậy. Anh ấy tên là Từ Viễn, là bạn trai cũ của Nhược Hàm.” Liễu Khuê từ tốn nói.
Cô ngước mặt nhìn Tần Gia Mộc, “Anh hứa với em là đừng nói với cô ấy những gì em nói với anh hôm nay!”
Tần Gia Mộc không hề chần chừ: “Tôi hứa.”
Giọng nói của anh rất chắc chắn, Liễu Khuê mới tiếp tục: “Từ Viễn chính là vết thương lòng sâu sắc nhất của Nhược Hàm. Hai người họ quen biết nhau từ nhỏ, cụ thể thế nào thì em không biết. Từ khi em quen biết Nhược Hàm lúc mới lên cấp ba họ đã rất thân nhau, sau đó một thời gian thì chính thức yêu nhau. Nhược Hàm thực sự rất yêu Từ Viễn, họ thậm chí còn nghĩ đến chuyện kết hôn sau khi tốt nghiệp đại học….”
“Kết hôn?” Tần Gia Mộc nghi ngờ những gì anh vừa nghe.
Cô gật đầu, “Đúng vậy. Nhưng năm năm trước, Từ Viễn gặp tai nạn đột ngột qua đời, Nhược Hàm đau khổ vô cùng. Cậu ấy dưới trời mưa lớn khóc ngất đi, tỉnh lại cũng không chịu ăn uống, không muốn gặp ai. Mãi cho đến một năm sau đó trở nên nổi tiếng mới khá hơn một chút, nhưng rốt cuộc lại liều mạng làm việc, bỏ bê chính mình. Suốt mấy năm nay cậu ấy trước mặt mọi người giống như biến thành người khác vậy, tươi cười lạc quan lắm, có ai ngờ lúc ở một mình vẫn đau khổ khóc một mình như thế.”
Tần Gia Mộc bỗng nhớ lại đêm mà Nhược Hàm gục đầu bên chiếc đàn piano khóc lớn. Đêm hôm ấy cô khóc rất nhiều, tiếng khóc bi thương nhói lòng, anh cũng vì thế mà muộn phiền hết một đêm không rõ nguyên nhân.
Thì ra từ đầu đến cuối đều là vì người bạn trai đã mất nên Nhược Hàm mới đau lòng nhiều như vậy.
“Những chuyện anh muốn biết em đều đã nói rồi. Anh…. đừng nhắc đến Từ Viễn trước mặt Nhược Hàm, cũng đừng nói đến bất cứ thứ gì liên quan đến với cô ấy.”
Tần Gia Mộc trầm mặc một hồi lâu, khó khăn lắm mới thốt ra một câu: “Tôi biết rồi.”
Sau nghe xong quá khứ của Nhược Hàm, anh thực sự không biết cảm xúc của chính mình là gì nữa. Anh chỉ thấy lồng ngực của mình như đang có thứ gì đè nặng lên khó thở cực kỳ, trong lòng lại trống trải đến không thể làm quen được, tóm lại là một loại trạng thái khó chịu tột cùng, không cách nào diễn tả nổi.
Không biết qua bao lâu, Tần Gia Mộc mới nặng nề đứng dậy nói: “Hôm nay đã làm phiền cô.”
Anh vừa quay người rời khỏi ghế thì người phía sau tâm trạng hết sức bình thản ngồi nhìn cốc cà phê trước mặt, đưa mắt di chuyển dần lên bóng lưng anh, nhẹ nhàng hỏi một câu:
“Anh có yêu Nhược Hàm không?”
Một câu hỏi phát ra hết thảy đều là sự thản nhiên, nhưng lại khiến Tần Gia Mộc hoàn toàn chấn động, anh chôn chân đứng yên ở tư thế đó, tâm trí hoảng loạn.
Liễu Khuê dễ dàng nhìn ra tâm tư của anh, nhỏ giọng nói: “Anh không cần phải trả lời em vội đâu, cứ từ từ tìm câu trả lời cho chính bản thân mình trước đã.”
Đến cuối cùng có lẽ anh đã biết rõ được tâm trạng của chính mình là gì. Tại thời khắc này, anh đã nhìn thấu được trái tim mình. Anh yêu Nhược Hàm, nhìn cô đau lòng anh cũng đau lòng, nhìn cô tươi cười anh càng đau lòng hơn. Anh biết, đó chẳng qua là sự gắng gượng, sự che giấu đi nỗi buồn từ sâu trong đáy lòng cô mà thôi.
Anh cũng biết rằng, Nhược Hàm hiện tại chỉ yêu duy nhất người bạn trai đó, nhưng anh vẫn muốn tự cho mình một cơ hội, xem anh có thể xoa dịu được nỗi đau trong lòng cô không, anh có thể bước vào trái tim cô không.
Chờ khi Tần Gia Mộc đi khỏi, Liễu Khuê mới gọi lại cho Nhược Hàm: “Hàm Hàm, mình xong việc rồi, lúc nãy cậu gọi mình có việc gì?”
Giọng Nhược Hàm lộ rõ vẻ mất hứng: “Vừa rồi mình gọi cậu vì mình đang không vui muốn đi uống với cậu vài ly, bây giờ cậu rảnh thì người bận lại là mình. Thôi bỏ đi, để lần khác vậy.”
“Vậy cậu làm việc tiếp đi. Mình cúp máy đây!”
Nhược Hàm vừa về đến nhà thì Doãn Ngọc Dao đã gửi cho cô một đống kịch bản từ các đoàn làm phim.
Lần này tham gia vào dự án phim mới là chắc chắn, nhưng cô cũng chỉ vừa hoàn thành xong bộ phim trước đó có một tháng, mà trong một tháng này có quá nhiều chuyện xảy ra, vậy nên cô ưu tiên chọn những bộ có ngày khởi quay dự kiến xa một chút.
Hơn nữa sắp kết hôn rồi, phải tính thời gian cho phù hợp.
Nhược Hàm nghĩ ngợi một hồi, bản thân đã bắt đầu đóng phim được một thời gian, đến lúc cần phải chọn lọc kịch bản để tham gia. Về vấn đề này vẫn là hỏi qua ý kiến của Tần Gia Mộc thì hơn.
Đợi đến lúc Tần Gia Mộc quay về đã là nửa đêm, Nhược Hàm ngồi trên nền đất cả buổi, khoanh tay trên bàn ngủ ngon lành. Gần đây tình trạng giấc ngủ của cô được cải thiện rất nhiều, ở bất cứ chỗ nào cũng có thể yên giấc.
Tần Gia Mộc tham gia ghi hình chương trình thực tế với vai trò khách mời suốt từ chiều đến giờ mệt mỏi quay về.
Lúc quay trở về cả căn nhà vẫn sáng đèn, Tần Gia Mộc vừa bước đến phòng khách thì đã thấy Nhược Hàm ngoan ngoãn ngồi ngủ giữa một đống giấy tờ lộn xộn từ trên bàn đến nền đất, điện thoại và máy tính bảng để bừa bãi trên ghế sô pha.
Tần Gia Mộc muốn đưa Nhược Hàm về phòng ngủ đàng hoàng, nhưng tư thế này của cô thực sự làm khó anh, nếu anh bế cô về thì sẽ khiến cô tỉnh dậy, mà anh không nỡ để cô thức giấc. Anh đi lên phòng ngủ lấy một cái chăn bông ấm áp mang xuống chùm lên cho cô.
Đèn cảm ứng tắt, Tần Gia Mộc ngồi lên ghế sô pha ngay cạnh Nhược Hàm đang ngủ. Trong bóng tối, anh vẫn có thể nhìn cô rõ ràng vô cùng. Mỹ nhân kiều diễm tuyệt trần say giấc nồng, dáng vẻ khi ngủ của cô lộ rõ vẻ thơ ngây thuần khiết như thiếu nữ tuổi trăng tròn.
Tần Gia Mộc ngắm nhìn cô ngủ đến si mê, khóe miệng không tự chủ được khẽ cong lên. Lại nhớ đến ngày đó, khi màn đêm buông xuống, cô cũng xinh đẹp như vậy ngồi bên chiếc đàn piano gào khóc đau đớn, lồng ngực anh bỗng co thắt lại.
Anh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Nhược Hàm, giọng nói ấm áp rất nhỏ nhưng vẫn đủ bao trùm không gian:
“Em chịu khổ nhiều rồi.”
“Khuê Khuê, mình đang không vui. Chúng ta đi uống mấy ly đi!”
Người bên kia im lặng hồi lâu, cô gọi mấy lần mới có tiếng nói cất lên.
“Mình đây.”
“Khuê Khuê, cậu sao thế? Nãy giờ mình gọi cậu mãi mà chẳng nghe thấy ai nói cả.”
“Mình đang có chút chuyện, lát nữa gọi lại sau nhé.” Giọng Liễu Khuê có chút gấp gáp khác hẳn thường ngày.
Nhược Hàm còn chưa hiểu gì thì người kia đã tắt máy. Cô bực bội lẩm bẩm: “Ngày gì thế này, đến cả Khuê Khuê cũng không đi cùng mình.”
Tại quán café Lovely
Liễu Khuê đang ngồi cùng một vị khách nam. Trên tầng ba của quán chỉ có duy nhất hai người họ.
Cô nói bằng ngữ khí dè chừng: “Gia Mộc đại thần, em đã tắt máy rồi. Rốt cuộc là anh muốn tìm em để làm gì?”
Buổi trưa hôm nay, lúc quán của Liễu Khuê vắng khách nhất, Tần Gia Mộc mở cửa đi vào trong khiến nhân viên bên trong không khỏi kinh ngạc.
“Tôi muốn tìm chủ quán. Tôi đã có hẹn trước với cô ấy.” Thanh âm đều đều không có trầm bổng làm cô nhân viên phải bất ngờ.
Lần đầu tiên gặp được ngôi sao lớn lại là như vậy, anh lạnh lùng và thẳng thắn, thẳng thắn đến mức vô tình và có chút khó gần.
Cô nhân viên kia dẫn Tần Gia Mộc lên tầng ba theo lời dặn dò của Liễu Khuê.
Anh đến đây đúng là đã có hẹn gặp trước. Ngọn nguồn của cuộc gặp gỡ có mục đích này, lại phải nói đến buổi tối hôm trước, Liễu Khuê vừa trèo lên giường định đi ngủ thì cuộc gọi bất ngờ ập đến. Cô nhìn đối phương là Tần Gia Mộc thì không khỏi phấn khích.
Là đại thần tượng của cô đấy, và cũng là chồng sắp cưới của bạn thân cô.
Kết quả anh chỉ nói đúng hai câu không thể ngắn gọn hơn.
“Ngày mai khi nào cô rảnh? Chúng ta có thể gặp nhau không?”
Cô không biết Tần Gia Mộc tìm mình vì vấn đề gì, nhưng vẫn đồng ý hẹn gặp trực tiếp anh ở Lovely.
Trước khi tắt máy, Tần Gia Mộc không quên dặn câu cuối cùng đặc biệt quan trọng: “Đừng để Nhược Hàm biết.”
Trong lòng Liễu Khuê không khỏi thắc mắc, chính là chuyện gì mà bí mật đến mức Nhược Hàm không được phép biết.
Hiện giờ ngồi đối mặt với Tần Gia Mộc, Liễu Khuê cảm thấy bản thân giống như bị thứ áp lực vô hình nào đó đè nặng lên, làm cô rất căng thẳng. Người đàn ông trước mắt sắc mặt nghiêm túc, dường như chuyện mà anh sắp sửa nói không hề đơn giản.
“Cô có quen biết người tên A Viễn không?”
Liễu Khuê sửng sốt, tròn mắt nhìn anh. Cô không tin chính tai mình vừa nghe anh nói ra tên “A Viễn”.
“Làm sao…. làm sao anh biết A Viễn?”
Nhược Hàm chắc chắn sẽ không nói cho anh về chuyện của Từ Viễn, nếu không anh cũng sẽ không tự mình đến đây hỏi cô. Nhưng nếu không phải Nhược Hàm thì còn ai có thể cho anh biết về Từ Viễn.
Tần Gia Mộc trầm giọng nói: “Trong lúc Nhược Hàm ngủ cô ấy đã gọi tên người này. Cô biết A Viễn là ai đúng không?”
Liễu Khuê hiện giờ đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cô không biết bản thân có nên nói cho Tần Gia Mộc biết hay không.
“Sao anh lại muốn biết về A Viễn?”
Tần Gia Mộc khẽ khựng lại. Đúng vậy, tại sao anh lại muốn tìm hiểu về người này?
Đêm hôm ấy, trong lúc Nhược Hàm ngủ mơ màng vô tình nhắc đến người tên A Viễn rất tự nhiên, cách gọi cũng vô cùng thân thiết, cho thấy quan hệ giữa họ không bình thường.
Lúc ấy anh cảm thấy khó chịu trong lòng, không nhịn được muốn lập tức biết A Viễn là ai, có quen biết như thế nào với Nhược Hàm.
“A Viễn là cách gọi mà ngoại trừ ba mẹ anh ấy thì chỉ có Nhược Hàm mới gọi như vậy. Anh ấy tên là Từ Viễn, là bạn trai cũ của Nhược Hàm.” Liễu Khuê từ tốn nói.
Cô ngước mặt nhìn Tần Gia Mộc, “Anh hứa với em là đừng nói với cô ấy những gì em nói với anh hôm nay!”
Tần Gia Mộc không hề chần chừ: “Tôi hứa.”
Giọng nói của anh rất chắc chắn, Liễu Khuê mới tiếp tục: “Từ Viễn chính là vết thương lòng sâu sắc nhất của Nhược Hàm. Hai người họ quen biết nhau từ nhỏ, cụ thể thế nào thì em không biết. Từ khi em quen biết Nhược Hàm lúc mới lên cấp ba họ đã rất thân nhau, sau đó một thời gian thì chính thức yêu nhau. Nhược Hàm thực sự rất yêu Từ Viễn, họ thậm chí còn nghĩ đến chuyện kết hôn sau khi tốt nghiệp đại học….”
“Kết hôn?” Tần Gia Mộc nghi ngờ những gì anh vừa nghe.
Cô gật đầu, “Đúng vậy. Nhưng năm năm trước, Từ Viễn gặp tai nạn đột ngột qua đời, Nhược Hàm đau khổ vô cùng. Cậu ấy dưới trời mưa lớn khóc ngất đi, tỉnh lại cũng không chịu ăn uống, không muốn gặp ai. Mãi cho đến một năm sau đó trở nên nổi tiếng mới khá hơn một chút, nhưng rốt cuộc lại liều mạng làm việc, bỏ bê chính mình. Suốt mấy năm nay cậu ấy trước mặt mọi người giống như biến thành người khác vậy, tươi cười lạc quan lắm, có ai ngờ lúc ở một mình vẫn đau khổ khóc một mình như thế.”
Tần Gia Mộc bỗng nhớ lại đêm mà Nhược Hàm gục đầu bên chiếc đàn piano khóc lớn. Đêm hôm ấy cô khóc rất nhiều, tiếng khóc bi thương nhói lòng, anh cũng vì thế mà muộn phiền hết một đêm không rõ nguyên nhân.
Thì ra từ đầu đến cuối đều là vì người bạn trai đã mất nên Nhược Hàm mới đau lòng nhiều như vậy.
“Những chuyện anh muốn biết em đều đã nói rồi. Anh…. đừng nhắc đến Từ Viễn trước mặt Nhược Hàm, cũng đừng nói đến bất cứ thứ gì liên quan đến với cô ấy.”
Tần Gia Mộc trầm mặc một hồi lâu, khó khăn lắm mới thốt ra một câu: “Tôi biết rồi.”
Sau nghe xong quá khứ của Nhược Hàm, anh thực sự không biết cảm xúc của chính mình là gì nữa. Anh chỉ thấy lồng ngực của mình như đang có thứ gì đè nặng lên khó thở cực kỳ, trong lòng lại trống trải đến không thể làm quen được, tóm lại là một loại trạng thái khó chịu tột cùng, không cách nào diễn tả nổi.
Không biết qua bao lâu, Tần Gia Mộc mới nặng nề đứng dậy nói: “Hôm nay đã làm phiền cô.”
Anh vừa quay người rời khỏi ghế thì người phía sau tâm trạng hết sức bình thản ngồi nhìn cốc cà phê trước mặt, đưa mắt di chuyển dần lên bóng lưng anh, nhẹ nhàng hỏi một câu:
“Anh có yêu Nhược Hàm không?”
Một câu hỏi phát ra hết thảy đều là sự thản nhiên, nhưng lại khiến Tần Gia Mộc hoàn toàn chấn động, anh chôn chân đứng yên ở tư thế đó, tâm trí hoảng loạn.
Liễu Khuê dễ dàng nhìn ra tâm tư của anh, nhỏ giọng nói: “Anh không cần phải trả lời em vội đâu, cứ từ từ tìm câu trả lời cho chính bản thân mình trước đã.”
Đến cuối cùng có lẽ anh đã biết rõ được tâm trạng của chính mình là gì. Tại thời khắc này, anh đã nhìn thấu được trái tim mình. Anh yêu Nhược Hàm, nhìn cô đau lòng anh cũng đau lòng, nhìn cô tươi cười anh càng đau lòng hơn. Anh biết, đó chẳng qua là sự gắng gượng, sự che giấu đi nỗi buồn từ sâu trong đáy lòng cô mà thôi.
Anh cũng biết rằng, Nhược Hàm hiện tại chỉ yêu duy nhất người bạn trai đó, nhưng anh vẫn muốn tự cho mình một cơ hội, xem anh có thể xoa dịu được nỗi đau trong lòng cô không, anh có thể bước vào trái tim cô không.
Chờ khi Tần Gia Mộc đi khỏi, Liễu Khuê mới gọi lại cho Nhược Hàm: “Hàm Hàm, mình xong việc rồi, lúc nãy cậu gọi mình có việc gì?”
Giọng Nhược Hàm lộ rõ vẻ mất hứng: “Vừa rồi mình gọi cậu vì mình đang không vui muốn đi uống với cậu vài ly, bây giờ cậu rảnh thì người bận lại là mình. Thôi bỏ đi, để lần khác vậy.”
“Vậy cậu làm việc tiếp đi. Mình cúp máy đây!”
Nhược Hàm vừa về đến nhà thì Doãn Ngọc Dao đã gửi cho cô một đống kịch bản từ các đoàn làm phim.
Lần này tham gia vào dự án phim mới là chắc chắn, nhưng cô cũng chỉ vừa hoàn thành xong bộ phim trước đó có một tháng, mà trong một tháng này có quá nhiều chuyện xảy ra, vậy nên cô ưu tiên chọn những bộ có ngày khởi quay dự kiến xa một chút.
Hơn nữa sắp kết hôn rồi, phải tính thời gian cho phù hợp.
Nhược Hàm nghĩ ngợi một hồi, bản thân đã bắt đầu đóng phim được một thời gian, đến lúc cần phải chọn lọc kịch bản để tham gia. Về vấn đề này vẫn là hỏi qua ý kiến của Tần Gia Mộc thì hơn.
Đợi đến lúc Tần Gia Mộc quay về đã là nửa đêm, Nhược Hàm ngồi trên nền đất cả buổi, khoanh tay trên bàn ngủ ngon lành. Gần đây tình trạng giấc ngủ của cô được cải thiện rất nhiều, ở bất cứ chỗ nào cũng có thể yên giấc.
Tần Gia Mộc tham gia ghi hình chương trình thực tế với vai trò khách mời suốt từ chiều đến giờ mệt mỏi quay về.
Lúc quay trở về cả căn nhà vẫn sáng đèn, Tần Gia Mộc vừa bước đến phòng khách thì đã thấy Nhược Hàm ngoan ngoãn ngồi ngủ giữa một đống giấy tờ lộn xộn từ trên bàn đến nền đất, điện thoại và máy tính bảng để bừa bãi trên ghế sô pha.
Tần Gia Mộc muốn đưa Nhược Hàm về phòng ngủ đàng hoàng, nhưng tư thế này của cô thực sự làm khó anh, nếu anh bế cô về thì sẽ khiến cô tỉnh dậy, mà anh không nỡ để cô thức giấc. Anh đi lên phòng ngủ lấy một cái chăn bông ấm áp mang xuống chùm lên cho cô.
Đèn cảm ứng tắt, Tần Gia Mộc ngồi lên ghế sô pha ngay cạnh Nhược Hàm đang ngủ. Trong bóng tối, anh vẫn có thể nhìn cô rõ ràng vô cùng. Mỹ nhân kiều diễm tuyệt trần say giấc nồng, dáng vẻ khi ngủ của cô lộ rõ vẻ thơ ngây thuần khiết như thiếu nữ tuổi trăng tròn.
Tần Gia Mộc ngắm nhìn cô ngủ đến si mê, khóe miệng không tự chủ được khẽ cong lên. Lại nhớ đến ngày đó, khi màn đêm buông xuống, cô cũng xinh đẹp như vậy ngồi bên chiếc đàn piano gào khóc đau đớn, lồng ngực anh bỗng co thắt lại.
Anh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Nhược Hàm, giọng nói ấm áp rất nhỏ nhưng vẫn đủ bao trùm không gian:
“Em chịu khổ nhiều rồi.”