Chương 16: Công việc mới
Cô ở lại qua đêm với bà Dịch Luân chỉ đành về nhà mình, ngày hôm sau anh lại tới sớm lần này còn cầm thêm ít đồ ăn sáng cho cả hai người phụ nữ.
" Dịch Luân cháu tới rồi à, sao lại tới sớm như vậy? "
" Cháu hứa với bác rồi hơn nữa cháu biết sẽ có người quên lo cho dạ dày của mình nên mới đem đồ ăn tới nữa, có cháo dinh dưỡng cho bác gái và súp cho Hân Hân "
Anh đặt hộp đồ ăn lên bàn vừa nói vừa mở từng hộp ra, mùi hương thoáng qua xem ra vị không tệ.
" Anh không cần gì phải phí công như thế, vốn dĩ em tự lo cho được mà "
" Tất cả đều do anh chính tay nấu đảm bảo an toàn em không cần lo lắng, hai người ăn luôn đi cho nóng "
Bà Như và Lạc Hân nhìn nhau chỉ biết cười trừ, anh đứng một bên nhìn hai người ăn ngon lành tự giác bản thân vui vẻ liền. Kế hoạch lấy lòng mẹ vợ tương lai và vợ tương lai xem ra thành công rất mĩ mãn, anh sẽ không bỏ lở người phụ nữ anh yêu đâu.
" Em chiều nay đến Thịnh Thế Vi Sang đi, hiện tại tập đoàn cần những người có năng lực như em "
Cô dừng lại động tác lau miệng, đưa mắt sang anh: " Ừm em cảm ơn, em nhất định sẽ tới ứng tuyển em sẽ không phụ sự kì vọng của anh đâu "
" Ừ với năng lực của em không cần anh giúp cũng có thể dư sức trúng tuyển, anh tin em "
" Vâng! "
Rất nhanh đã tới chiều lúc này là 2 giờ chiều Lạc Hân chuẩn bị tươm tất mà đi đến ứng tuyển.
Đứng trước cửa to lớn của tòa nhà cô trong lòng cảm thán, lúc trước cô có đi vào mấy lần đều ấn tượng rất sâu, bây giờ lại đến đây với tư cách là ứng viên ứng tuyển.
Cô tự khích lệ bản thân trên môi nở ra một nụ cười tự tin đi vào trong.
Nơi cô phỏng vấn ở tầng 5, lúc cô đến thì đã có hai ba người đến trước rồi, cô lặng lẽ ngồi xuống ghế bên cạnh một cô gái.
Cô gái có vẻ đàn rất phấn khởi cứ liên tục nhòm người nhìn vào trong, dù không có nghe được gì.
Cô gái bất chợt để ý đến cô ánh mắt chăm chú nhìn cô, Lạc Hân bị nhìn có chút mất tự nhiên đến khi giọng nói của cô gái vang lên
" A! Chị chị chị có phải là chị Dư Lạc Hân không? Nhà thiết kế trẻ từng đoạt được thành tích sáng tạo ở cuộc thi quốc tế? "
" Em biết tôi? "
" Biết chứ! Em cũng được xem là fan của chị, hai năm trước chị còn ở nước ngoài em đã biết đến chị rồi, chị cũng đến đây để phỏng vấn ư? "
" Ừm đúng vậy "
" Em là Triệu Nguyên Mẫn sinh viên thiết kế của trường đại học công nghệ, rất vui được gặp chị, em có thể bắt tay với chị không? "
Lạc Hân nhìn cô gái trước mắt, cô để ý ánh mắt của cô gái không có chút gì mờ ám chỉ toàn là sự kích động vui mừng.
Cô đưa tay bắt tay với Triệu Nguyên Mẫn, được Lạc Hân bắt tay Nguyên Mẫn cười đến ngây ngốc.
Cô ấy nhìn Lạc Hân mà tim không ngừng nhảy dựng lên, trông chị ấy ở ngoài dễ gần lại thân thiện hò nhã còn xinh đẹp hơn trong hình nhiều. Bàn tay còn rất mềm và nhỏ, bản chất mê chị gái xinh lại nổi lên trong người.
Triệu Nguyên Mẫn cứ mãi không nỡ buông tay, Lạc Hân khó hiểu nhìn cô gái nhỏ chỉ biết cười thầm.
Sau đó Triệu Nguyên Mẫn được gọi vào phỏng vấn, Lạc Hân cũng được gọi vào.
Cả hai đều được trúng tuyển nhận vào tập đoàn, nằm trong nhóm nhà thiết kế của dự án * Đột phá sao *
Lạc Hân kết thúc phỏng vấn liền tranh thủ còn sớm đi tìm phòng trọ ở, mặc dù Khả Tinh nói cô cứ tự nhiên tới nhà cô ấy sống cùng nhưng Lạc Hân không muốn phiền bạn mình.
Cô sống một mình thì tiện hơn, lúc đi lúc về chăm mẹ, làm việc thì không ảnh hưởng tới ai.
Vấn đề là tiền viện phí anh lo cho mẹ của cô, cô muốn nhân cuộc thi thiết kế này mà kiếm tiền trả được bao nhiêu hay bấy nhiêu, còn không đủ cô đến sòng bạc chơi mấy ván chắc không sao đâu.
Cánh cửa xe hơi mở ra Mạnh Dịch Luân đợi cô sẵn từ trước, anh vẩy tay gọi cô lại Lạc Hân ngoan ngoản nghe theo đi vào trong xe.
Anh gật đầu tài xế liền lái xe đi, Lạc Hân hai tay để trên đùi ngồi thẳng lưng từ lúc lên xe cả hai không nói lời nào.
Lạc Hân liếc trộm ánh mắt sang phía anh, nhìn thấy anh đang cầm ipad ngón tay dài lướt trên màn hình, toàn là chữ tiếng anh không có cả số liệu.
Cô nhìn không hiểu gì, về mặt thiết kế thì ưu tú nhưng tính toán số học thì không được tốt. Cô không thích toán học đâu, đau đầu rất đau đầu nghĩ đến cô liền gợn người lắc đầu.
Một lúc sau thì xe dừng lại anh ngừng tay tắt ipad bỏ vào túi, tài xế thông báo đã đến nhà hàng Thượng Vân.
" Cậu chủ đã đến nơi rồi "
" Chúng ta đi xuống thôi "
" Hả? "
Tay cô bị anh nắm lấy dìu xuống xe, hai người đứng trước một cửa nhà hàng trông có vẻ sang trọng cao cấp.
Anh dắt tay cô đi vào nhân viên lịch sự cúi chào, phục vụ đi tới cần cạnh khi hai người ngồi xuống bàn.
" Chào ngài Mạnh chúng tôi sẽ lên món ngài dặn liền ngay, hai vị chờ một chút nhé "
" Ừm "
" Vâng "
Món ăn lần lượt được bưng ra, đặt lên bàn sau đó nhân viên rời đi. Lạc Hân nhìn một bàn đồ ăn, đây là anh đã đặt trước dành cho cô sao? Bữa ăn này chắc đắt lắm, anh chu đáo lau lại dao nỉa một lần nữa, rồi đặt vào đĩa cho cô.
" Em ăn đi, bữa ăn hôm nay anh mời chúc mừng em được công việc mới! "
" Anh không cần phải đối xử tốt với em như thế, anh thế này làm sao em có thể trả hết nợ cho anh đây...em không xứng đáng đâu. "
Lời cô nói anh nghe xong không biểu hiện gì quá, chỉ thấy anh giữ lấy miếng bò cắt nhỏ rồi đổi dĩa cho cô.
" Anh không muốn nghe em nói như vậy nữa, đói rồi đúng không? Ăn đi ăn hết anh gọi thêm. "
Lạc Hân nhìn gương mặt nghiêm túc của anh, cô cúi đầu cầm nĩa mà gắp lấy miếng thịt rồi ăn. Ăn đến phân nữa thì cô dừng lại, cô đang bị suy nghĩ và cảm xúc chi phối.
Mạnh Dịch Luân nháy mắt liền để ý, anh hơi nhíu mày cơ thể cũng không ngồi yên được nữa.
Anh đứng dậy đi tới cạnh cô, dùng tay nâng mặt của cô lên xem, anh muốn xem có phải cô bé này đang khóc hay không.
" Không muốn..."
Cô không muốn để anh thấy vẻ mặt xấu xí này của cô, nhất quyết không chịu ngẩn mặt lên.
" Lạc Hân em "
" Hức! "
Nước mắt cô rơi ào ra, rơi xuống ướt cả lên váy của cô. Cảm xúc muốn ngăn lại thì đâu dễ dàng cô không muốn khóc nhưng sao nước mắt cứ tuôn mãi, lúc này đây cô cảm thấy bản thân mình thật yếu đuối vô dụng.
Bao nhiêu mạnh mẽ kiên cường biến đâu mất, hai bàn tay cô run run mười ngón tay tự nắm chặt vào lòng.
Mạnh Dịch Luân sắc mặt liền hoảng lên, nhìn thấy bộ dạng của cô hiện tại anh khó chịu lắm trái tim anh nó đau nhói.
" Dư Lạc Hân em còn không ngẩn lên nhìn anh thì anh sẽ không quan tâm em nữa! "
Lạc Hân nghe giọng anh như đang tức giận, cô bĩu môi ủy khuất, hai bàn tay trên đùi từ từ giản ra.
Cô chậm rãi ngẩn đầu lên, mặt đối mặt với nhau Lạc Hân bị nét mặt của anh chọc cho sợ.
Anh tức giận thật rồi, cái vẻ mặt này kiếp trước khi anh nhìn nhà họ Triệu còn dữ tợn hơn.
Làm sao đây, làm sao đây, cô chọc anh giận mất rồi.
Dịch Luân nét mặt càng ngày càng đen, anh không hề thích cái gương mặt lắm lem nước mắt kia, ánh mắt run run hoảng loạn.
" Hức...Em "
Anh lấy khăn giữ mặt cô mà lau sạch sẽ, động tác cố gắng nhẹ nhàng. Anh trước giờ chưa làm chuyện này, nếu vô ý làm đau cô thì người đau lòng là chính anh.
" Khóc xấu như vậy mà còn khóc nhiều, em nhiều nước mắt lắm à? Lần sau còn khóc vô cớ nữa là anh đánh mông em đó, anh nói sẽ làm em có thể thử vi phạm xem "
" Anh uy hiếp em! "
" Anh không uy hiếp em anh thông báo. "
" Dịch Luân..."
" Hả "
" Em sai rồi em sẽ không chọc anh giận nữa!"
Cô níu lấy tay áo của anh nhỏ giọng cầu hòa, anh không nói gì chỉ cúi đầu xuống hôn lấy hai cánh môi nhỏ đang ủy khuất kia. Lạc Hân nhắm mắt hai bàn tay nhỏ từ từ phá vỡ tự ti mà ôm lấy cổ anh chủ động đáp lại.
Dịch Luân mở hé đôi mắt nhìn thấy gương mặt chủ động ngoan ngoãn của cô, động tác càng không ngần ngại nữa.
Anh ôm lấy eo cô, hai cánh môi mạnh mẽ gặm lấy hai cánh môi của cô, đưa cái lưỡi vào câu lấy lưỡi cô dây dưa một lúc cái miệng nhỏ bị anh ăn đến mức tê rần.
Anh đang rất hưởng thụ mật ngọt, vô thức những âm thanh phát ra từ nụ hôn từng âm thanh có thể nghe rõ mồn một.
" Ưm ~ ha "
Đến khi thỏa mãn anh mới chậm rãi buông tha cho cái miệng nhỏ non nót của cô, cô giật mình ôm lấy cổ anh vì anh bất ngờ bế cô lên. Đi đến ghế phía anh mà ngồi xuống, đặt cô ngồi trên đùi mình hai tay giữ chặt vòng eo thon của cô.
Anh hôn lên môi cô tiếp, nụ hôn lần này tuy thoáng chốc nhưng muôn phần cưng chiều dịu dàng.
Cô gục mặt đỏ lựng không dám nhìn thẳng mặt anh, cô cảm thấy cả người như có lửa tự nhiên nóng rang rộn ràng.
Anh cười sủng thành tiếng, hai tay ôm lấy gương mặt đang phát hỏa của người trong lòng.
Nhìn cô đáng yêu quá anh thực sự rất hạnh phúc, từ ngày bên cạnh cô cuộc sống bình thường của anh trở nên thú vị hơn.
Hân Hân em phải chăng sinh ra đã định là bảo bối của anh, để anh yêu để anh sủng anh thương.
" Em đồng ý làm người yêu anh nhé? "
Lạc Hân đôi mắt mở to long lanh nhìn người đàn ông trước mắt, cô chậm rãi lắng nghe lý trí và con tim.
Lý trí cô chắc chắn người đàn ông này đáng tin cậy, con tim thì mách bảo qua từng nhịp đập thổn thức.
Lồng ngực cô ấm lên, cô đưa tay giữ lấy lồng ngực mình, chớp chớp đôi mắt cánh môi khẽ cong lên.
" Vâng! Em đồng ý! "
Cô chân thật mà trả lời câu hỏi của anh, Mạnh Dịch Luân đáy mắt liền xúc động hai tay vẫn giữ lấy khuôn mặt nhỏ của cô, cúi đầu sát mặt nhỏ hôn hôn lên khắp khuôn mặt.
Lạc Hân ngoan ngoãn để anh tùy ý hôn mình, khung cảnh giữ hai người tự nhiên ngọt ngào đến phát hờn.
" Hân Hân anh yêu em! "
" Dạ "
" Em cũng yêu anh, Luân! "
Hân Hân cuối cùng cũng nói yêu anh rồi, mặc dù thời gian cô tiếp xúc với anh ngắn nhưng đối với lời nói của cô anh luôn tin. Trái tim anh cảm nhận được sự chân thật và cảm xúc khi cô nói.
Anh vuốt ve gương mặt mềm mại, chạm vào từ chi tiết trên gương mặt của cô. Đôi mắt hai mí to tròn mi dài cong xinh đẹp, đôi lông mày tự nhiên, cái mũi vừa vặn không to không thấp, đôi môi nhỏ có chút sưng đỏ do anh hôn hơi mạnh.
Lạc Hân gương mặt không quá kiều diễm sắc xảo nhưng mang nét hài hòa thanh tú, kiểu vẻ đẹp nhìn vào làm người ta dễ chịu ý.
Điểm đặc biệt nhất là mặc dù cô trông mảnh khảnh nhưng khuôn mặt lại véo ra cái bánh bao mềm.
Anh rất thích bánh bao nhỏ này Lạc Hân nheo mắt bất lực, má bánh bao bị anh véo trông anh có vẻ thích thú lắm.
" Anh thích cái má em sao? "
" Ừm thích, má bánh bao mềm mại chạm vào rất sướng. "
" Vậy thì sau này chỉ cho mình anh mình anh chạm thôi nhé "
" Không chỉ cho chạm thôi mà cho anh cắn nữa được không? "
" Ưm...cũng được đây là đặc quyền dành người đàn ông của em "
" Ha đúng vậy anh là người đàn ông của em!"
" Hì Hì "
" Dịch Luân cháu tới rồi à, sao lại tới sớm như vậy? "
" Cháu hứa với bác rồi hơn nữa cháu biết sẽ có người quên lo cho dạ dày của mình nên mới đem đồ ăn tới nữa, có cháo dinh dưỡng cho bác gái và súp cho Hân Hân "
Anh đặt hộp đồ ăn lên bàn vừa nói vừa mở từng hộp ra, mùi hương thoáng qua xem ra vị không tệ.
" Anh không cần gì phải phí công như thế, vốn dĩ em tự lo cho được mà "
" Tất cả đều do anh chính tay nấu đảm bảo an toàn em không cần lo lắng, hai người ăn luôn đi cho nóng "
Bà Như và Lạc Hân nhìn nhau chỉ biết cười trừ, anh đứng một bên nhìn hai người ăn ngon lành tự giác bản thân vui vẻ liền. Kế hoạch lấy lòng mẹ vợ tương lai và vợ tương lai xem ra thành công rất mĩ mãn, anh sẽ không bỏ lở người phụ nữ anh yêu đâu.
" Em chiều nay đến Thịnh Thế Vi Sang đi, hiện tại tập đoàn cần những người có năng lực như em "
Cô dừng lại động tác lau miệng, đưa mắt sang anh: " Ừm em cảm ơn, em nhất định sẽ tới ứng tuyển em sẽ không phụ sự kì vọng của anh đâu "
" Ừ với năng lực của em không cần anh giúp cũng có thể dư sức trúng tuyển, anh tin em "
" Vâng! "
Rất nhanh đã tới chiều lúc này là 2 giờ chiều Lạc Hân chuẩn bị tươm tất mà đi đến ứng tuyển.
Đứng trước cửa to lớn của tòa nhà cô trong lòng cảm thán, lúc trước cô có đi vào mấy lần đều ấn tượng rất sâu, bây giờ lại đến đây với tư cách là ứng viên ứng tuyển.
Cô tự khích lệ bản thân trên môi nở ra một nụ cười tự tin đi vào trong.
Nơi cô phỏng vấn ở tầng 5, lúc cô đến thì đã có hai ba người đến trước rồi, cô lặng lẽ ngồi xuống ghế bên cạnh một cô gái.
Cô gái có vẻ đàn rất phấn khởi cứ liên tục nhòm người nhìn vào trong, dù không có nghe được gì.
Cô gái bất chợt để ý đến cô ánh mắt chăm chú nhìn cô, Lạc Hân bị nhìn có chút mất tự nhiên đến khi giọng nói của cô gái vang lên
" A! Chị chị chị có phải là chị Dư Lạc Hân không? Nhà thiết kế trẻ từng đoạt được thành tích sáng tạo ở cuộc thi quốc tế? "
" Em biết tôi? "
" Biết chứ! Em cũng được xem là fan của chị, hai năm trước chị còn ở nước ngoài em đã biết đến chị rồi, chị cũng đến đây để phỏng vấn ư? "
" Ừm đúng vậy "
" Em là Triệu Nguyên Mẫn sinh viên thiết kế của trường đại học công nghệ, rất vui được gặp chị, em có thể bắt tay với chị không? "
Lạc Hân nhìn cô gái trước mắt, cô để ý ánh mắt của cô gái không có chút gì mờ ám chỉ toàn là sự kích động vui mừng.
Cô đưa tay bắt tay với Triệu Nguyên Mẫn, được Lạc Hân bắt tay Nguyên Mẫn cười đến ngây ngốc.
Cô ấy nhìn Lạc Hân mà tim không ngừng nhảy dựng lên, trông chị ấy ở ngoài dễ gần lại thân thiện hò nhã còn xinh đẹp hơn trong hình nhiều. Bàn tay còn rất mềm và nhỏ, bản chất mê chị gái xinh lại nổi lên trong người.
Triệu Nguyên Mẫn cứ mãi không nỡ buông tay, Lạc Hân khó hiểu nhìn cô gái nhỏ chỉ biết cười thầm.
Sau đó Triệu Nguyên Mẫn được gọi vào phỏng vấn, Lạc Hân cũng được gọi vào.
Cả hai đều được trúng tuyển nhận vào tập đoàn, nằm trong nhóm nhà thiết kế của dự án * Đột phá sao *
Lạc Hân kết thúc phỏng vấn liền tranh thủ còn sớm đi tìm phòng trọ ở, mặc dù Khả Tinh nói cô cứ tự nhiên tới nhà cô ấy sống cùng nhưng Lạc Hân không muốn phiền bạn mình.
Cô sống một mình thì tiện hơn, lúc đi lúc về chăm mẹ, làm việc thì không ảnh hưởng tới ai.
Vấn đề là tiền viện phí anh lo cho mẹ của cô, cô muốn nhân cuộc thi thiết kế này mà kiếm tiền trả được bao nhiêu hay bấy nhiêu, còn không đủ cô đến sòng bạc chơi mấy ván chắc không sao đâu.
Cánh cửa xe hơi mở ra Mạnh Dịch Luân đợi cô sẵn từ trước, anh vẩy tay gọi cô lại Lạc Hân ngoan ngoản nghe theo đi vào trong xe.
Anh gật đầu tài xế liền lái xe đi, Lạc Hân hai tay để trên đùi ngồi thẳng lưng từ lúc lên xe cả hai không nói lời nào.
Lạc Hân liếc trộm ánh mắt sang phía anh, nhìn thấy anh đang cầm ipad ngón tay dài lướt trên màn hình, toàn là chữ tiếng anh không có cả số liệu.
Cô nhìn không hiểu gì, về mặt thiết kế thì ưu tú nhưng tính toán số học thì không được tốt. Cô không thích toán học đâu, đau đầu rất đau đầu nghĩ đến cô liền gợn người lắc đầu.
Một lúc sau thì xe dừng lại anh ngừng tay tắt ipad bỏ vào túi, tài xế thông báo đã đến nhà hàng Thượng Vân.
" Cậu chủ đã đến nơi rồi "
" Chúng ta đi xuống thôi "
" Hả? "
Tay cô bị anh nắm lấy dìu xuống xe, hai người đứng trước một cửa nhà hàng trông có vẻ sang trọng cao cấp.
Anh dắt tay cô đi vào nhân viên lịch sự cúi chào, phục vụ đi tới cần cạnh khi hai người ngồi xuống bàn.
" Chào ngài Mạnh chúng tôi sẽ lên món ngài dặn liền ngay, hai vị chờ một chút nhé "
" Ừm "
" Vâng "
Món ăn lần lượt được bưng ra, đặt lên bàn sau đó nhân viên rời đi. Lạc Hân nhìn một bàn đồ ăn, đây là anh đã đặt trước dành cho cô sao? Bữa ăn này chắc đắt lắm, anh chu đáo lau lại dao nỉa một lần nữa, rồi đặt vào đĩa cho cô.
" Em ăn đi, bữa ăn hôm nay anh mời chúc mừng em được công việc mới! "
" Anh không cần phải đối xử tốt với em như thế, anh thế này làm sao em có thể trả hết nợ cho anh đây...em không xứng đáng đâu. "
Lời cô nói anh nghe xong không biểu hiện gì quá, chỉ thấy anh giữ lấy miếng bò cắt nhỏ rồi đổi dĩa cho cô.
" Anh không muốn nghe em nói như vậy nữa, đói rồi đúng không? Ăn đi ăn hết anh gọi thêm. "
Lạc Hân nhìn gương mặt nghiêm túc của anh, cô cúi đầu cầm nĩa mà gắp lấy miếng thịt rồi ăn. Ăn đến phân nữa thì cô dừng lại, cô đang bị suy nghĩ và cảm xúc chi phối.
Mạnh Dịch Luân nháy mắt liền để ý, anh hơi nhíu mày cơ thể cũng không ngồi yên được nữa.
Anh đứng dậy đi tới cạnh cô, dùng tay nâng mặt của cô lên xem, anh muốn xem có phải cô bé này đang khóc hay không.
" Không muốn..."
Cô không muốn để anh thấy vẻ mặt xấu xí này của cô, nhất quyết không chịu ngẩn mặt lên.
" Lạc Hân em "
" Hức! "
Nước mắt cô rơi ào ra, rơi xuống ướt cả lên váy của cô. Cảm xúc muốn ngăn lại thì đâu dễ dàng cô không muốn khóc nhưng sao nước mắt cứ tuôn mãi, lúc này đây cô cảm thấy bản thân mình thật yếu đuối vô dụng.
Bao nhiêu mạnh mẽ kiên cường biến đâu mất, hai bàn tay cô run run mười ngón tay tự nắm chặt vào lòng.
Mạnh Dịch Luân sắc mặt liền hoảng lên, nhìn thấy bộ dạng của cô hiện tại anh khó chịu lắm trái tim anh nó đau nhói.
" Dư Lạc Hân em còn không ngẩn lên nhìn anh thì anh sẽ không quan tâm em nữa! "
Lạc Hân nghe giọng anh như đang tức giận, cô bĩu môi ủy khuất, hai bàn tay trên đùi từ từ giản ra.
Cô chậm rãi ngẩn đầu lên, mặt đối mặt với nhau Lạc Hân bị nét mặt của anh chọc cho sợ.
Anh tức giận thật rồi, cái vẻ mặt này kiếp trước khi anh nhìn nhà họ Triệu còn dữ tợn hơn.
Làm sao đây, làm sao đây, cô chọc anh giận mất rồi.
Dịch Luân nét mặt càng ngày càng đen, anh không hề thích cái gương mặt lắm lem nước mắt kia, ánh mắt run run hoảng loạn.
" Hức...Em "
Anh lấy khăn giữ mặt cô mà lau sạch sẽ, động tác cố gắng nhẹ nhàng. Anh trước giờ chưa làm chuyện này, nếu vô ý làm đau cô thì người đau lòng là chính anh.
" Khóc xấu như vậy mà còn khóc nhiều, em nhiều nước mắt lắm à? Lần sau còn khóc vô cớ nữa là anh đánh mông em đó, anh nói sẽ làm em có thể thử vi phạm xem "
" Anh uy hiếp em! "
" Anh không uy hiếp em anh thông báo. "
" Dịch Luân..."
" Hả "
" Em sai rồi em sẽ không chọc anh giận nữa!"
Cô níu lấy tay áo của anh nhỏ giọng cầu hòa, anh không nói gì chỉ cúi đầu xuống hôn lấy hai cánh môi nhỏ đang ủy khuất kia. Lạc Hân nhắm mắt hai bàn tay nhỏ từ từ phá vỡ tự ti mà ôm lấy cổ anh chủ động đáp lại.
Dịch Luân mở hé đôi mắt nhìn thấy gương mặt chủ động ngoan ngoãn của cô, động tác càng không ngần ngại nữa.
Anh ôm lấy eo cô, hai cánh môi mạnh mẽ gặm lấy hai cánh môi của cô, đưa cái lưỡi vào câu lấy lưỡi cô dây dưa một lúc cái miệng nhỏ bị anh ăn đến mức tê rần.
Anh đang rất hưởng thụ mật ngọt, vô thức những âm thanh phát ra từ nụ hôn từng âm thanh có thể nghe rõ mồn một.
" Ưm ~ ha "
Đến khi thỏa mãn anh mới chậm rãi buông tha cho cái miệng nhỏ non nót của cô, cô giật mình ôm lấy cổ anh vì anh bất ngờ bế cô lên. Đi đến ghế phía anh mà ngồi xuống, đặt cô ngồi trên đùi mình hai tay giữ chặt vòng eo thon của cô.
Anh hôn lên môi cô tiếp, nụ hôn lần này tuy thoáng chốc nhưng muôn phần cưng chiều dịu dàng.
Cô gục mặt đỏ lựng không dám nhìn thẳng mặt anh, cô cảm thấy cả người như có lửa tự nhiên nóng rang rộn ràng.
Anh cười sủng thành tiếng, hai tay ôm lấy gương mặt đang phát hỏa của người trong lòng.
Nhìn cô đáng yêu quá anh thực sự rất hạnh phúc, từ ngày bên cạnh cô cuộc sống bình thường của anh trở nên thú vị hơn.
Hân Hân em phải chăng sinh ra đã định là bảo bối của anh, để anh yêu để anh sủng anh thương.
" Em đồng ý làm người yêu anh nhé? "
Lạc Hân đôi mắt mở to long lanh nhìn người đàn ông trước mắt, cô chậm rãi lắng nghe lý trí và con tim.
Lý trí cô chắc chắn người đàn ông này đáng tin cậy, con tim thì mách bảo qua từng nhịp đập thổn thức.
Lồng ngực cô ấm lên, cô đưa tay giữ lấy lồng ngực mình, chớp chớp đôi mắt cánh môi khẽ cong lên.
" Vâng! Em đồng ý! "
Cô chân thật mà trả lời câu hỏi của anh, Mạnh Dịch Luân đáy mắt liền xúc động hai tay vẫn giữ lấy khuôn mặt nhỏ của cô, cúi đầu sát mặt nhỏ hôn hôn lên khắp khuôn mặt.
Lạc Hân ngoan ngoãn để anh tùy ý hôn mình, khung cảnh giữ hai người tự nhiên ngọt ngào đến phát hờn.
" Hân Hân anh yêu em! "
" Dạ "
" Em cũng yêu anh, Luân! "
Hân Hân cuối cùng cũng nói yêu anh rồi, mặc dù thời gian cô tiếp xúc với anh ngắn nhưng đối với lời nói của cô anh luôn tin. Trái tim anh cảm nhận được sự chân thật và cảm xúc khi cô nói.
Anh vuốt ve gương mặt mềm mại, chạm vào từ chi tiết trên gương mặt của cô. Đôi mắt hai mí to tròn mi dài cong xinh đẹp, đôi lông mày tự nhiên, cái mũi vừa vặn không to không thấp, đôi môi nhỏ có chút sưng đỏ do anh hôn hơi mạnh.
Lạc Hân gương mặt không quá kiều diễm sắc xảo nhưng mang nét hài hòa thanh tú, kiểu vẻ đẹp nhìn vào làm người ta dễ chịu ý.
Điểm đặc biệt nhất là mặc dù cô trông mảnh khảnh nhưng khuôn mặt lại véo ra cái bánh bao mềm.
Anh rất thích bánh bao nhỏ này Lạc Hân nheo mắt bất lực, má bánh bao bị anh véo trông anh có vẻ thích thú lắm.
" Anh thích cái má em sao? "
" Ừm thích, má bánh bao mềm mại chạm vào rất sướng. "
" Vậy thì sau này chỉ cho mình anh mình anh chạm thôi nhé "
" Không chỉ cho chạm thôi mà cho anh cắn nữa được không? "
" Ưm...cũng được đây là đặc quyền dành người đàn ông của em "
" Ha đúng vậy anh là người đàn ông của em!"
" Hì Hì "