Chương : 7
“Mộ Mộ.”
“?”
“Tôi nghĩ, hình như tôi không biết rõ anh một chút nào cả.”
“… Mộ Ni Thụy • Tata • Wittelsbach • Gangrel.”
“Hả?”
“Tên của ta.”
“Ách… Tôi không phải nói cái này…” Tiểu miêu còn chưa kịp châm chọc độ dài cái tên này, đã bị Mộ xách qua, ghé đầu vào gối đầu mình.
Tiểu miêu hóa thành hình người từng một lần kháng nghị ghé đầu vào đầu gối Mộ như động tác bị xoa lông xoa tóc, nhưng mà mấy thập niên đã trôi qua, liền cũng không phản kháng nữa.
Chỉ là lần này tại sao lại có chút xấu hổ nhàn nhạt chứ?
Quên đi, cái kiểu đa sầu đa cảm không thích hợp với tiểu miêu yêu vô tư vô lo bị nuôi nhốt từ nhỏ. Hắn biến về thân mèo, rúc vào trong lòng Mộ.
“Mộ Mộ, anh có thể sống bao lâu.”
“Cực kỳ lâu.”
“Thật lâu là bao lâu hả lão quỷ!” Mộ Hi lại phát điên một lần nữa, “Tôi còn không biết anh bao nhiêu tuổi, mỗi lần đều là do người khác nói cho tôi biết về anh, thật có chút khó chịu lắm…”
“Cậu không hỏi ta.”
“Trò chuyện với anh sẽ mắc bệnh trầm cảm đúng không? A, anh làm gì!” Mộ xốc tiểu miêu lên nhét vào trong áo, đứng dậy đi lên lầu.
“Nên ngủ rồi.” Tâm tình của Mộ có chút mơ hồ không nói rõ.
“Mộ Mộ, mượn chuyện cổ quái anh ngủ trong ngăn tủ mà nói…” Mộ kéo cánh cửa lại, một chút nguồn sáng đều bị cắt đứt, ánh mắt xanh biếc của hắc miêu trong bóng đêm phát sáng.
“Hình như rất lâu trước đây tôi có hỏi qua anh, anh nhớ anh trả lời làm sao không?” Tiểu miêu táo bạo nắm cổ áo Mộ —— Tuy rằng hình thể cách biệt một trời một vực, thế nhưng đích thật là biểu tình nhìn chằm chằm.
“Thói quen?” Mộ hơi nghiêng đầu, động tác hơi có vẻ trẻ con đều được Mộ Hi thu vào trong mắt.
“Nói cũng bằng chưa nói!” Tiểu hắc miêu rốt cuộc nhịn không được, há miệng hướng mặt Mộ táp tới, đụng đến làn da lạnh lẽo, nhưng lại không dám hạ răng, chỉ là lè lưỡi buồn bực liếm liếm.
Mộ đè đầu tiểu miêu lại, suy nghĩ một chút mới mở miệng, thanh âm trầm thấp: “Tata họ phụ thân, ta chưa từng thấy qua ông ấy. Wittelsbach là họ vương thất của mẹ ta, bà ấy là công chúa Bavaria thế kỷ mười bảy, cha biến bà ấy thành hấp huyết quỷ, Gangrel —— là thị tộc của ta.”
“Cái này tôi biết, mười ba thị tộc hấp huyết quỷ, có thấy trong bách khoa toàn thư.”
“Cha ta… Ông ấy bị các trưởng lão cưỡng chế ngủ sâu, mẹ ta mang theo ta trốn tránh lệnh truy nã của huyết tộc, sau đó cũng…” Hơn một trăm năm chạy trốn, cuộc sống khiến công chúa nhu nhược luyện thành nữ quân nhân huyết tộc thân kinh bách chiến, tuy rằng kế thừa toàn bộ sức mạnh của Tata, nhưng khi Linith sinh hạ Mộ Ni Thụy bắt đầu từ từ suy yếu, cuối cùng cũng bị nhóm người mật đảng bắt được.
“Hấp huyết quỷ có quy định không thể vô cớ xử quyết đồng loại, mật đảng tự xưng là công chính, không thể giết mẹ ta ngoài sáng, cho nên để bà ấy cùng cha ta ngủ say.” —— Ngủ say vĩnh viễn không thức tỉnh.
“Mộ Mộ?” Đây dường như là lần đầu Mộ Hi nghe Mộ nói về chuyện trước kia, một lần nói nhiều như thế, cũng mẫn cảm ý thức được tâm tình dao động của Mộ.
“Thời gian mẹ ra ngoài kiếm ăn, đều đặt ta vào tủ quần áo, cho nên cuối cùng, ta còn sống.” Mi mắt Mộ rũ xuống, lập tức tiểu miêu nóng nảy, móng vuốt duỗi một cái ra liền biến thành hình người, nhẹ nhàng phất qua gò má của hắn —— May quá, không có nước mắt.
“Mộ Mộ —— Sau này tôi không hỏi quá khứ của anh nữa, bi tình như thế không thích hợp với anh đâu!”
Mộ vươn tay kéo đầu Mộ Hi vào ngực mình, cúi đầu cọ cọ mái tóc rối của hắn, thì thào nói câu gì đó.
“Ai, Mộ Mộ, anh đừng buồn, tôi nhớ anh ra đời ở Munich [1] đúng không, tôi nghĩ, cha mẹ anh nhất định đều rất thương anh, chính là không có dạy anh… Ôi chao, đừng nhéo nữa, đuôi tôi sắp lộ ra rồi. Không sao cả, đều đã qua rồi, sau này có tôi cùng anh, đi chỗ nào cũng được…”
[1] Munich: thành phố phía đông nam nước Đức, thủ đô của Bavaria.
Thiếu niên vẫn lầm bầm thẳng đến khi ngủ, lúc tỉnh lại eo mỏi lưng đau mới hối tiếc không kịp —— Tựa hồ đã đến lúc thay đổi thói xấu của hấp huyết quỷ bề ngoài cường đại thật ra nội tâm rất yếu ớt rồi.
.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: [Lải nhải, tui đang nghĩ lúc miêu miêu hoá thành hình người có mặc quần áo hay không, sói tru = = Nhưng mà biến một lần xích loã tiểu miêu đều cho người khác thấy hết – -] — Bắt trùng [2]: Mộ Ni Thụy • Tata • Wittelsbach • Gangrel.
[2] Bắt trùng: từ này có những nghĩa sau, thứ nhất là nghĩa lỗi (bug); thứ hai trong tiểu thuyết trên mạng, thường có người ngồi không dùng “bắt trùng” để thay thế buồn chán.
“?”
“Tôi nghĩ, hình như tôi không biết rõ anh một chút nào cả.”
“… Mộ Ni Thụy • Tata • Wittelsbach • Gangrel.”
“Hả?”
“Tên của ta.”
“Ách… Tôi không phải nói cái này…” Tiểu miêu còn chưa kịp châm chọc độ dài cái tên này, đã bị Mộ xách qua, ghé đầu vào gối đầu mình.
Tiểu miêu hóa thành hình người từng một lần kháng nghị ghé đầu vào đầu gối Mộ như động tác bị xoa lông xoa tóc, nhưng mà mấy thập niên đã trôi qua, liền cũng không phản kháng nữa.
Chỉ là lần này tại sao lại có chút xấu hổ nhàn nhạt chứ?
Quên đi, cái kiểu đa sầu đa cảm không thích hợp với tiểu miêu yêu vô tư vô lo bị nuôi nhốt từ nhỏ. Hắn biến về thân mèo, rúc vào trong lòng Mộ.
“Mộ Mộ, anh có thể sống bao lâu.”
“Cực kỳ lâu.”
“Thật lâu là bao lâu hả lão quỷ!” Mộ Hi lại phát điên một lần nữa, “Tôi còn không biết anh bao nhiêu tuổi, mỗi lần đều là do người khác nói cho tôi biết về anh, thật có chút khó chịu lắm…”
“Cậu không hỏi ta.”
“Trò chuyện với anh sẽ mắc bệnh trầm cảm đúng không? A, anh làm gì!” Mộ xốc tiểu miêu lên nhét vào trong áo, đứng dậy đi lên lầu.
“Nên ngủ rồi.” Tâm tình của Mộ có chút mơ hồ không nói rõ.
“Mộ Mộ, mượn chuyện cổ quái anh ngủ trong ngăn tủ mà nói…” Mộ kéo cánh cửa lại, một chút nguồn sáng đều bị cắt đứt, ánh mắt xanh biếc của hắc miêu trong bóng đêm phát sáng.
“Hình như rất lâu trước đây tôi có hỏi qua anh, anh nhớ anh trả lời làm sao không?” Tiểu miêu táo bạo nắm cổ áo Mộ —— Tuy rằng hình thể cách biệt một trời một vực, thế nhưng đích thật là biểu tình nhìn chằm chằm.
“Thói quen?” Mộ hơi nghiêng đầu, động tác hơi có vẻ trẻ con đều được Mộ Hi thu vào trong mắt.
“Nói cũng bằng chưa nói!” Tiểu hắc miêu rốt cuộc nhịn không được, há miệng hướng mặt Mộ táp tới, đụng đến làn da lạnh lẽo, nhưng lại không dám hạ răng, chỉ là lè lưỡi buồn bực liếm liếm.
Mộ đè đầu tiểu miêu lại, suy nghĩ một chút mới mở miệng, thanh âm trầm thấp: “Tata họ phụ thân, ta chưa từng thấy qua ông ấy. Wittelsbach là họ vương thất của mẹ ta, bà ấy là công chúa Bavaria thế kỷ mười bảy, cha biến bà ấy thành hấp huyết quỷ, Gangrel —— là thị tộc của ta.”
“Cái này tôi biết, mười ba thị tộc hấp huyết quỷ, có thấy trong bách khoa toàn thư.”
“Cha ta… Ông ấy bị các trưởng lão cưỡng chế ngủ sâu, mẹ ta mang theo ta trốn tránh lệnh truy nã của huyết tộc, sau đó cũng…” Hơn một trăm năm chạy trốn, cuộc sống khiến công chúa nhu nhược luyện thành nữ quân nhân huyết tộc thân kinh bách chiến, tuy rằng kế thừa toàn bộ sức mạnh của Tata, nhưng khi Linith sinh hạ Mộ Ni Thụy bắt đầu từ từ suy yếu, cuối cùng cũng bị nhóm người mật đảng bắt được.
“Hấp huyết quỷ có quy định không thể vô cớ xử quyết đồng loại, mật đảng tự xưng là công chính, không thể giết mẹ ta ngoài sáng, cho nên để bà ấy cùng cha ta ngủ say.” —— Ngủ say vĩnh viễn không thức tỉnh.
“Mộ Mộ?” Đây dường như là lần đầu Mộ Hi nghe Mộ nói về chuyện trước kia, một lần nói nhiều như thế, cũng mẫn cảm ý thức được tâm tình dao động của Mộ.
“Thời gian mẹ ra ngoài kiếm ăn, đều đặt ta vào tủ quần áo, cho nên cuối cùng, ta còn sống.” Mi mắt Mộ rũ xuống, lập tức tiểu miêu nóng nảy, móng vuốt duỗi một cái ra liền biến thành hình người, nhẹ nhàng phất qua gò má của hắn —— May quá, không có nước mắt.
“Mộ Mộ —— Sau này tôi không hỏi quá khứ của anh nữa, bi tình như thế không thích hợp với anh đâu!”
Mộ vươn tay kéo đầu Mộ Hi vào ngực mình, cúi đầu cọ cọ mái tóc rối của hắn, thì thào nói câu gì đó.
“Ai, Mộ Mộ, anh đừng buồn, tôi nhớ anh ra đời ở Munich [1] đúng không, tôi nghĩ, cha mẹ anh nhất định đều rất thương anh, chính là không có dạy anh… Ôi chao, đừng nhéo nữa, đuôi tôi sắp lộ ra rồi. Không sao cả, đều đã qua rồi, sau này có tôi cùng anh, đi chỗ nào cũng được…”
[1] Munich: thành phố phía đông nam nước Đức, thủ đô của Bavaria.
Thiếu niên vẫn lầm bầm thẳng đến khi ngủ, lúc tỉnh lại eo mỏi lưng đau mới hối tiếc không kịp —— Tựa hồ đã đến lúc thay đổi thói xấu của hấp huyết quỷ bề ngoài cường đại thật ra nội tâm rất yếu ớt rồi.
.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: [Lải nhải, tui đang nghĩ lúc miêu miêu hoá thành hình người có mặc quần áo hay không, sói tru = = Nhưng mà biến một lần xích loã tiểu miêu đều cho người khác thấy hết – -] — Bắt trùng [2]: Mộ Ni Thụy • Tata • Wittelsbach • Gangrel.
[2] Bắt trùng: từ này có những nghĩa sau, thứ nhất là nghĩa lỗi (bug); thứ hai trong tiểu thuyết trên mạng, thường có người ngồi không dùng “bắt trùng” để thay thế buồn chán.