Chương : 9
Sau khi trở về, Mộ Hi thật sự nín chừng mấy ngày liền, đối với Mộ đều bày ra hình dạng lỗ mũi hướng lên trời hừ tới hừ đi không muốn phản ứng, ngay cả cơm cũng chỉ làm một phần —— Tuy rằng đây chẳng phải uy hiếp gì, bởi vì Mộ chỉ cần đảm bảo nửa tháng có máu tươi một lần là được.
Vì vậy, mỗi ngày lão hấp huyết quỷ biệt khuất ngoại trừ đi quán bar kiếm chút sinh hoạt phí, thời gian còn lại hầu như đều trốn trong ngăn tủ.
Công việc ở hộp đêm chỉ là thuận tiện thôi, thân là một thanh niên tốt tuân kỷ thủ pháp có trách nhiệm, Mộ không trộm không cướp không bạo lực.
Sau cùng của sau cùng, không nhịn được luôn luôn yêu thương tiểu miêu tạc mao kia.
Mới vừa từ bên ngoài trở về, Mộ đi qua phòng khách —— Mặc áo thun ba ngày chưa thay, đã nhìn thấy Mộ Hi ai oán nhìn hắn, một lúc lâu, buồn bã nói:
“Mộ Mộ, anh không thương tôi nữa.”
Hấp huyết quỷ muộn tao lảo đảo một cái, lại dùng tốc độ không thể dùng mắt thường nhận ra khôi phục lại khuôn mặt than bình tĩnh của mình.
“Mộ Mộ, tôi cho rằng, anh sẽ mãi bảo vệ tôi.” Bĩu môi, Mộ Hi nháy nháy mắt, chậm rãi nói xong thì gục đầu xuống. Sau lại nâng lên, mắt lộ hung quang, chợt từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên đến bên cạnh Mộ.
“Quỷ chết tiệt, cư nhiên anh đem tôi ném ra ngoài, anh có biết tên kia vừa xấu vừa hung tàn vừa bạo lực, anh ta đánh tôi bây giờ còn đau!!!”
Mộ vươn tay ôm lấy eo hắn, để cho tiểu miêu thấp hơn hắn một cái đầu có thể níu quần áo rồi lên án hắn.
Im lặng thở dài, Mộ lột tiểu miêu từ trên người xuống.
“Mộ Hi, ta gặp phiền phức, cậu phải học tự chăm sóc mình.”
Mộ Hi không phủ nhận, mỗi lần Mộ gọi hắn đủ tên đủ họ, trong lòng hắn luôn luôn có một trận cảm giác run rẩy —— Hấp huyết quỷ ngoại lai được dạy tốt, phát âm rõ ràng, lúc chậm rãi gọi “Mộ Hi”, luôn luôn có một loại thân thiết không nói rõ được.
Mộ Hi nhìn hắn, trong mắt có loại nghi hoặc xen chăm chú.
“Là bởi vì thợ săn Ám Chi Quang tìm ra anh?”
“Ừ, đừng nên coi thường mấy lão hấp huyết quỷ Châu Âu, cơ sở ngầm của bọn họ… rất lợi hại.” Dường như Mộ cũng không thể tìm được từ hình dung khác, “Lần này chỉ sợ không thể dễ dàng tránh thoát được.”
“Vậy anh cũng không thể ném tôi đi.” Mộ Hi ôm lấy eo của Mộ cọ cọ. Tiểu miêu khó có được lúc nhu thuận như thế, chỉ là trong lòng vẫn đang sợ. Bọn họ chưa từng xa nhau, nhưng tiểu miêu biết, sinh mệnh không thể thừa nhận ly biệt.
“Ừm, Hi ——” Thanh âm của Mộ có chút chần chờ. Mộ Hi ngẩng đầu nhìn hắn, nghe được một câu nói khiến người đen mặt.
“Ta muốn ăn cái gì đó.”
“…”
Thân ơi, anh còn có thể sát phong cảnh được thêm nữa không?
Rất khó định nghĩa quan hệ của Mộ và Mộ Hi, bạn bè hoặc là người nhà.
Tuy rằng ngay từ đầu Mộ đã cứu mạng tiểu miêu, thế nhưng nói đến chăm sóc —— Có thể tưởng tượng mỗi ngày tiểu miêu “được” cho ăn rau xà lách có bao nhiêu phiền muộn, mà thật vất cả trông mong chủ nhận hoàn toàn tỉnh ngộ chiên được một con cá bé tí nhưng bởi vì biến chất mà ăn đến thượng thổ hạ tả. Ngoại trừ thỉnh thoảng Mộ lộng xảo thành chuyên (lợn lành chữa thành lợn què) tiến cống thực phẩm trúng độc ở ngoài, tiểu miêu còn phải chịu đựng Mộ là người không có quan niệm thời gian hay quên giờ cơm của nó.
Cho nên —— Mộ Hi có thể sống đến bây giờ hoàn toàn bởi vì hắn là miêu yêu chứ không phải một tiểu miêu bình thường.
Cho nên —— Về vấn đề Mộ có chăm sóc cho tiểu miêu hay không, có thể minh xác trả lời là NO.
Thế nhưng ỷ vào quan hệ nhất định không thể kéo dài bao lâu, ban đầu Mộ Hi chỉ là xuất phát từ truyền thống mỹ đức yêu quái Trung Hoa tốt mới ở bên cạnh Mộ tu luyện báo ân rồi đi, thế nhưng dùng thời gian hàng trăm này qua đi ——
Mộ một thân một mình, Mộ mờ mịt, Mộ hầu như không cùng thế gian này có quan hệ.
Một tiểu miêu lẻ loi một mình, một tiểu miêu mềm lòng, một tiểu miêu có một khoả từ mẫu tâm bao che khuyết điểm. (Nhân → thê?)
Sau đó cũng không biết là ai ỷ lại ai, ai cưng chiều ai, ai bao dung ai, là ai không – rời xa ai.
.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Dùng Tấn Giang [1] quả nhiên không quen T.T Muội ơi… Vì cái lông gì cái từ nhân | thê [2] cũng không thể xuất hiện?! Tui out! Tui chính là dùng từ ý trên mặt chữ mà!!
[1] Tấn Giang (đầy đủ là Tấn Giang Văn Học Thành): là một trang mạng đăng truyện rất lớn ở Trung Quốc, nhiều tác giả nổi lên từ trang này, địa chỉ:
[2] Nhân thê: lúc này dùng để chỉ người vợ, sau này dùng rộng ra, dùng trong lĩnh vực truyện khiêu d*m, trong AV, sau này còn chỉ ngoại tình, thông ***. Tóm lại từ này lúc đầu dùng nghĩa đàng hoàng, sau này dùng nghĩa “tối” quá nên Tấn Giang mới không cho.
Vì vậy, mỗi ngày lão hấp huyết quỷ biệt khuất ngoại trừ đi quán bar kiếm chút sinh hoạt phí, thời gian còn lại hầu như đều trốn trong ngăn tủ.
Công việc ở hộp đêm chỉ là thuận tiện thôi, thân là một thanh niên tốt tuân kỷ thủ pháp có trách nhiệm, Mộ không trộm không cướp không bạo lực.
Sau cùng của sau cùng, không nhịn được luôn luôn yêu thương tiểu miêu tạc mao kia.
Mới vừa từ bên ngoài trở về, Mộ đi qua phòng khách —— Mặc áo thun ba ngày chưa thay, đã nhìn thấy Mộ Hi ai oán nhìn hắn, một lúc lâu, buồn bã nói:
“Mộ Mộ, anh không thương tôi nữa.”
Hấp huyết quỷ muộn tao lảo đảo một cái, lại dùng tốc độ không thể dùng mắt thường nhận ra khôi phục lại khuôn mặt than bình tĩnh của mình.
“Mộ Mộ, tôi cho rằng, anh sẽ mãi bảo vệ tôi.” Bĩu môi, Mộ Hi nháy nháy mắt, chậm rãi nói xong thì gục đầu xuống. Sau lại nâng lên, mắt lộ hung quang, chợt từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên đến bên cạnh Mộ.
“Quỷ chết tiệt, cư nhiên anh đem tôi ném ra ngoài, anh có biết tên kia vừa xấu vừa hung tàn vừa bạo lực, anh ta đánh tôi bây giờ còn đau!!!”
Mộ vươn tay ôm lấy eo hắn, để cho tiểu miêu thấp hơn hắn một cái đầu có thể níu quần áo rồi lên án hắn.
Im lặng thở dài, Mộ lột tiểu miêu từ trên người xuống.
“Mộ Hi, ta gặp phiền phức, cậu phải học tự chăm sóc mình.”
Mộ Hi không phủ nhận, mỗi lần Mộ gọi hắn đủ tên đủ họ, trong lòng hắn luôn luôn có một trận cảm giác run rẩy —— Hấp huyết quỷ ngoại lai được dạy tốt, phát âm rõ ràng, lúc chậm rãi gọi “Mộ Hi”, luôn luôn có một loại thân thiết không nói rõ được.
Mộ Hi nhìn hắn, trong mắt có loại nghi hoặc xen chăm chú.
“Là bởi vì thợ săn Ám Chi Quang tìm ra anh?”
“Ừ, đừng nên coi thường mấy lão hấp huyết quỷ Châu Âu, cơ sở ngầm của bọn họ… rất lợi hại.” Dường như Mộ cũng không thể tìm được từ hình dung khác, “Lần này chỉ sợ không thể dễ dàng tránh thoát được.”
“Vậy anh cũng không thể ném tôi đi.” Mộ Hi ôm lấy eo của Mộ cọ cọ. Tiểu miêu khó có được lúc nhu thuận như thế, chỉ là trong lòng vẫn đang sợ. Bọn họ chưa từng xa nhau, nhưng tiểu miêu biết, sinh mệnh không thể thừa nhận ly biệt.
“Ừm, Hi ——” Thanh âm của Mộ có chút chần chờ. Mộ Hi ngẩng đầu nhìn hắn, nghe được một câu nói khiến người đen mặt.
“Ta muốn ăn cái gì đó.”
“…”
Thân ơi, anh còn có thể sát phong cảnh được thêm nữa không?
Rất khó định nghĩa quan hệ của Mộ và Mộ Hi, bạn bè hoặc là người nhà.
Tuy rằng ngay từ đầu Mộ đã cứu mạng tiểu miêu, thế nhưng nói đến chăm sóc —— Có thể tưởng tượng mỗi ngày tiểu miêu “được” cho ăn rau xà lách có bao nhiêu phiền muộn, mà thật vất cả trông mong chủ nhận hoàn toàn tỉnh ngộ chiên được một con cá bé tí nhưng bởi vì biến chất mà ăn đến thượng thổ hạ tả. Ngoại trừ thỉnh thoảng Mộ lộng xảo thành chuyên (lợn lành chữa thành lợn què) tiến cống thực phẩm trúng độc ở ngoài, tiểu miêu còn phải chịu đựng Mộ là người không có quan niệm thời gian hay quên giờ cơm của nó.
Cho nên —— Mộ Hi có thể sống đến bây giờ hoàn toàn bởi vì hắn là miêu yêu chứ không phải một tiểu miêu bình thường.
Cho nên —— Về vấn đề Mộ có chăm sóc cho tiểu miêu hay không, có thể minh xác trả lời là NO.
Thế nhưng ỷ vào quan hệ nhất định không thể kéo dài bao lâu, ban đầu Mộ Hi chỉ là xuất phát từ truyền thống mỹ đức yêu quái Trung Hoa tốt mới ở bên cạnh Mộ tu luyện báo ân rồi đi, thế nhưng dùng thời gian hàng trăm này qua đi ——
Mộ một thân một mình, Mộ mờ mịt, Mộ hầu như không cùng thế gian này có quan hệ.
Một tiểu miêu lẻ loi một mình, một tiểu miêu mềm lòng, một tiểu miêu có một khoả từ mẫu tâm bao che khuyết điểm. (Nhân → thê?)
Sau đó cũng không biết là ai ỷ lại ai, ai cưng chiều ai, ai bao dung ai, là ai không – rời xa ai.
.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Dùng Tấn Giang [1] quả nhiên không quen T.T Muội ơi… Vì cái lông gì cái từ nhân | thê [2] cũng không thể xuất hiện?! Tui out! Tui chính là dùng từ ý trên mặt chữ mà!!
[1] Tấn Giang (đầy đủ là Tấn Giang Văn Học Thành): là một trang mạng đăng truyện rất lớn ở Trung Quốc, nhiều tác giả nổi lên từ trang này, địa chỉ:
[2] Nhân thê: lúc này dùng để chỉ người vợ, sau này dùng rộng ra, dùng trong lĩnh vực truyện khiêu d*m, trong AV, sau này còn chỉ ngoại tình, thông ***. Tóm lại từ này lúc đầu dùng nghĩa đàng hoàng, sau này dùng nghĩa “tối” quá nên Tấn Giang mới không cho.