Chương : 33
Mạt Thứ Băng Kỳ
Tác giả:Mộ Dung Huyễn Thương
Dịch: QT
Edit: Phùng Điệp
Beta: Nguyệt Du
11191932889da5cd70l
Hình chẳng liên quan =w=
Lại một lần chấm dứt cấm túc, Harry giống như trong quá khứ đưa tay đặt viên thuốc bài tập lên bàn công tác của giáo viên, sau đó cúi đầu đúng theo tiêu chuẩn 60 độ, xoay người rời đi, làm bộ không biết tầm mắt phức tạp khó hiểu của giáo viên đang ở trên người mình.
Dọc theo đường về tháp Ravenclaw quen thuộc — ở Hogwarts một năm, con đường cậu quen thuộc nhất chính là con đường từ hầm dẫn về phòng ngủ. Ít nhiều giáo phụ Snape, không thì đối với một đứa trẻ mà nói, đến nơi thấp nhất trong tòa tháp cao nhất của trường, rất khó để nhớ kỹ đường đi chỉ trong chưa đến một tháng — Harry im lặng bước đi như hòa làm một thể với toàn bộ trường học. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ nơi hành lang chiếu vào, tựa như thường ngày, nó cánh cậu bé chỉ có nửa bước chân.
Thật giống như lúc cuối kỳ năm nhất. Đi trên hành lang này, có đôi khi Harry lại nhớ tới buổi tối hôm đó. Cậu biết sau đầu giáo sư Quirrel có cái gì, dù sao cuối kỳ năm hai cậu cũng đã gặp qua bản thể của Chúa tể Hắc ám một lần, tuy rằng đó là lúc còn trẻ. Nhưng, có quan hệ gì chứ? Tựa như điều cậu đã nói với quyển nhật kí, quá khứ của hắn và tương lai của hắn đều không có bất cứ quan hệ nào.
Không biết cuối cùng bọn họ thế nào. Nhắm mắt, Harry đã đi qua hành lang, bước lên một chiếc cầu thang.
Chuyện này, cũng không phải là chuyện cậu có thể quyết định.
~*~
Nguyên bản đến cửa phòng nghỉ công cộng là thấy Phillips hoặc là huynh trưởng đương nhiệm, mỗi ngày bọn họ đều chờ cậu về, giúp cậu mở cửa, nhưng lần này lại không có, chỉ có một con chó lớn màu đen nom khá giống gấu bất an nôn nóng đi tới đi lui trước cửa. Harry liếc mắt một cái đã nhận ra đó là thứ mà cậu đã gặp qua ở sân lúc nghỉ hè. Nó tựa hồ sống khá khó khăn, lông lá màu đen rối thành một cục, bộ dáng dơ bẩn và hỗn độn, cho dù là chó, nhưng nhìn qua nó cũng quá gầy, hiển nhiên là thiếu dinh dưỡng vô cùng.
Con chó mực chú ý tới phía sau có người xuất hiện, cánh giác xoay người, đè thấp giọng gầm nhẹ một cái, sau đó lại thấy đó là một học viên năm nhất [ Mỗ miêu: Harry, nhóc thiệt bi đát mà, cuối cùng thì phải qua bao nhiêu ải đây?], nó lại một lần nữa đứng lên, ánh mắt lòe lòe sáng nhìn kẻ vừa đến.
Ha ha! Một học sinh! Cuối cùng cũng có thể vào cửa rồi!!
Cẩu cẩu giáo sư nào đó không trả lời được câu hỏi của cửa chính sung sướng liều mạng vẫy đuôi, bày tỏ biểu tình lấy lòng.
Bởi vì ánh sáng thật tối, nên nó không nhận ra đứa trẻ trước mặt chính là người nó tân tân khổ khổ chạy khắp nơi tìm kiếm.
Harry yên lặng đi qua người con chó bự, bước đến trước cửa.
“Mọi thứ biết mất ở đâu?” Con chim ưng khắc trên cửa mở miệng, tiếng nói cứng nhắc không hề có cảm xúc.
Lấy tự bản ra, Harry lưu loát viết xuống vài chữ, nó lật tức được dịch ra tiếng Anh, sau đó cậu đưa cho con có phía sau xem.
“Gâu?” Đại cẩu thật buồn bực. Rõ ràng đã biết đáp án, sao không tự trả lời luôn đi, nhất định phải đưa nó xem làm gì? Đây là đang hy vọng mình thay nó trả lời sao? Nhưng hiện tại mình đang trong hình thái Animagus, làm sao mở miệng phun lời nói ra được chớ?
…..
Khoan đã! Đại cẩu ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cậu bé, đồng thời im lặng lui về một bước, thân thể cũng tự động điều chỉnh thành tư thế dễ dàng cho việc tấn công.
Không phải là nó chuyện bé xé ra to. Nhưng theo lý thuyết, trong mắt người khác chính nó đang trong hình dạng một con chó, nhiều nhất thì to hơn một chút thôi, vì sao thằng nhóc trước mặt này lại dơ đáp án cho nó xem? Một tiểu phù thủy mới vô trường có vài tháng đã có thể nhận ra người thú được sao?[ Mỗ miêu: Cẩu cẩu giáo sư à, ông vẫn nghĩ tiểu Harry mới năm nhất thiệt sao?]
Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ công cộng lại mở ra, cấp trưởng năm sáu mới được bổ nhiệm bước ra: “Chà, xin lỗi, tôi đang đọc sách. Đợi có lâu không, Harry?”
Cậu bé khẽ nâng mặt, lộ ra một nụ cười nhẹ.
“Mau vào đi, đã tới giờ cấm nghiêm rồi, giáo phụ Snape thật là, mỗi lần đều lưu cậu lâu như vậy.” Nói sau nữ cấp trưởng đưa tay kéo Harry vào phòng nghỉ, “A!….Harry này, đây là vật nuôi mới của cậu sao? Hogwarts không cho phép nuôi động vật lớn vậy đâu? Tôi tưởng cậu biết rồi chứ?”
Harry quay đầu, nhận ra con chó bự kia đã đi theo bọn họ bước vào phòng ngủ, hiện tại đang ra sức vẫy đuôi lấy lòng với cấp trưởng đối diện cậu. Nếu không phải bận tâm chính mình quá bẩn, nói không chừng nó còn có thể chạy tới làm nũng.
[ Gặp ở cửa, mai đuổi đi.]
Nhìn câu trả lời ngắn gọn của Harry, cấp trưởng gật gật đầu: “Vậy được rồi, đêm nay cứ để nó ở trong phòng cậu đi. Vừa lúc Phillips bị em trai hắn chộp tới Gryffindor, đêm – nay – chắc – không – về – đâu.” Nói tới đây, thiếu nữ ái muội thoáng nói chậm lại. Không nghĩ tới anh em nhà này lại phát triển nhanh đến vậy nha, Morris quả nhiên rất lợi hại mờ!!! Nữ hiệp cao cấp của Hogwarts hoàn toàn hiểu nhầm tiến triển của anh em nhà người ta bắt đầu tự động não suy nghĩ đến hình ảnh tình yêu hường phấn nào đó….( Fangirling:)))))
Gật đầu, Harry nhìn xung quanh nữ cấp trưởng bắt đầu xuất hiện hường phấn bay lung tung, quay đầu vẫy tay chó bự mấy cái, đem con người đang YY vứt ra sau đầu, chạy nhanh về phòng ngủ.
Hồi năm nhất, nữ hiệp kia đã biên soạn một câu chuyện DH ( DracoxHarry) thiệt dài rồi cho in trong sách báo, còn bị hai đương sự phát hiện nữa chứ. Harry thì không thật để ý nó cho lắm, còn đối với mớ văn vẻ hoa mỹ ấy biểu đạt một chút tán tưởng, còn Draco thì hắc tuyến đầy mặt, còn nghĩ sẽ đến đập cho cô ta vài cái. Nhưng đối với người cảm thấy hứng thú với những loại này, vẫn là tránh thì tránh, đều nhắm mắt làm ngơ là xong.
Đóng cửa phòng, Harry kéo chú chó bước vào phòng tắm mở nước tắm rửa. Chó bự còn ở một bên sợ hãi sự phát triển của nữ hiệp kia, một bên thì lại cảm thấy may mắn khi bước vào được phòng ngủ nhà Ravenclaw. Nhưng xem ra nó chỉ có cơ hội này thôi, hơn nữa chỉ có thể là buổi tối. Cũng không phải hôm nào cũng có thể gặp được một học sinh nhà Ravenclaw bị nhốt đến lúc này. Nếu thật vất vả mới vào được, vậy phải nhanh chóng tìm ra con đỡ đầu thân thương của mình đi thôi!! Cẩu cẩu giáo sư nào đó nắm chặt tay, bắt đầu nghĩ xem làm sao có thể thoát khỏi đứa trẻ luôn im lặng trước mặt này, dù sao thời gian của nó cũng rất ít, lại không quen thuộc địa hình nhà Ravenclaw, phòng ngủ năm hai nằm ở đâu cũng không biết…..
Chó bự bị bỏ vào bồn nước đầy xà phòng đau khổ lấy móng vuốt vò đầu. Harry, nhóc cuối cùng là ở nơi nào chứ???!
Đột nhiên cơ thể chó bự chợt cứng đờ, tựa như máy móc nhìn lại. Đôi mắt màu mực nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt của cậu bé đang ở phía sau giúp nó chảy lông…..Con chó nào đó hóa đá…..
Khi cẩu cẩu hóa đá được lau sạch lông tóc bóng loáng và được ôm trở lại phòng, nằm xuống một tấm thảm lông thật dày mới bắt đầu hồi phục tinh thần lại, khinh ngạc nhìn cậu bé nhỏ gầy đã đổi sang đồ ngủ ngồi trên giường, vừa định tiến lên rửa mặt cậu bằng nước miếng liền đụng vào một cái bình trướng vô hình, “Phanh” một tiếng chỗ mông xuống đất — may là có thảm.
Cẩu cẩu giáo sư ai oán nhìn đứa con đỡ đầu mình nhớ nhơ mong mong. Tóc tai cậu cũng không có lộn như cha, không biết dùng loại phép thuật gì mà trở nên rủ xuống, ánh mắt màu xanh biếc hệt như mẹ cậu bị che dấu dưới một cặp lông mi thật dài. Cả thân thể nằm gọn trong áo choàng khiến cho cậu trở nên đặc biệt tinh tế và nhu nhược [………Dùng từ này tức là ta vô cùng tải xuống……], khiến cho con chó nào đó đau lòng đến nghiến răng nghiến lợi muốn đi tìm kẻ khởi xướng để trả-thù.
Nhìn quanh cậu bé vài lần, cũng không phát hiện ra cậu có dấu hiệu sẽ nói chuyện, im lặng tựa như không tồn tài, cẩu cẩu giáo sư buồn bực nằm phịch xuống thảm lông, bày ra tư thế nhận chân nghe giảng.
Sau đó nó nhìn thấy Harry cầm tự bản vừa rồi lên, viết lên đó vài chữ rồi đưa đến trước mặt nó.
[ Ông sắm vai chó cũng thiệt dễ thương ha, Sirius Black.]
Cẩu cẩu bị đả kích chạy đến góc tường vẽ vòng tròn.
Vẽ xong vòng tròn, con chó nào đó tự động biến thành hình người, thật cẩn thận quan sát bốn phía một phen, cuối cùng mặt đầy nóng bỏng nhìn cậu bé ngồi trên giường, trong đầy hoài niệm, áy náy vào đau lòng.
“Harry, con nghe ta nói,”Sirius bổ nhào vào tấm thảm trước mặt Harry, muốn bắt lấy tay cậu, nhưng lại do dự thu tay về,“Ta không biết con hiện tại lý giải được bao nhiêu, nhưng ta đến Hogwarts không phải là muốn làm gì đó với con — ách, đại khái là thuận tiện nhìn con lấy một cái. Lần cuối cùng ta nhìn thấy con đã là rất nhiều năm trước rồi…..”
[Không, lần cuối gặp là lúc nghỉ hè…]
Nhìn thấy dòng chữ có chút sáng sáng trong bóng đêm, Sirius ngẩn người, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì đó, hắn nhảy dựng lên:“Ha ha ha ha lợi! Con nhận ra……”
Gật đầu, cậu nhóc không nói gì cả, chỉ bày ra bộ dáng cẩn thận lắng nghe..
“Ách, cái kia, Harry, ta còn có chút việc, xong chuyện sẽ đến tìm con.” Tự hỏi trong chốc lát, người đàn ông cảm thấy trước không nên nói cho Harry biết tình hình hiện tại, dù sao chuyện liên quan đến cha mẹ cậu, thân là giáo sư, hắn không hy vọng trong lòng cậu có lưu giữ bất cứ một bóng ma ám ảnh nào. Nó hẳn là nên khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành, mấy cái đen tối gì đó, không phải là thứ nên để cậu thừa nhận. Hơn nữa Harry….rõ ràng đã năm hai, vậy mà nó chỉ cao hơn mẹ nó lúc trước một chút, nếu không phải nó trông quá mức gầy yếu, hắn cũng sẽ chẳng nhận ra nó đâu.
Đứa con đỡ đầu đáng thương của hắn mấy năm nay sống thế nào vậy?
[ Không giải thích sao?]
Tự hỏi hoàn tất, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy mấy chữ trên tự bản. Xác nhận người đàn ông đối diện đã nhìn thấy, Harry bay qua lau lau chữ, viết thêm một dòng nữa:[ Fidelius Charm*] (* Bùa trung tín)
Trên mặt là hoàn toàn khiếp sợ, Sirius nhìn cậu nhóc im lặng, trong lòng dần dần nổi lên nghi hoặc? Con đỡ đầu nhà mình biết được việc này ở đâu? Chuyện kia, ngoại trừ hắn, James và Lily, còn có cái đồ phản bội kia nữa thì không ai biết được, Harry kia, sao lại biết…? Có lẽ nó chỉ biết chuyện năm đó, cũng không rõ ràng rằng mình bị oan, thậm chí còn xem mình là kẻ thù…..Nghĩ đến đây, cẩu cẩu giáo sư buồn bực.
Buồn bực a buồn bực, có không muốn vẫn là muốn nói:“Harry, không phải ta không giải thích, chỉ là hiện tại không có phương tiện. Chờ ta làm xong chuyện ta muốn làm, ta cam đoan sẽ mang tất cả mọi chuyện giải thích cho con nghe”Cẩu cẩu giáo sư vỗ ngực – ing~
Harry gật đầu, nhắm mắt, vứt tự bản ra đầu giường, xoay người nằm xuống mạn giường, vùi cơ thể vào trong tấm chăn thật dày. Mùa đông năm nay, hình như lạnh hơn một chút.
Nhìn cậu bé nằm xuống nhắm mắt lại, Sirius vươn tay muốn giúp cậu dịch góc chăn, cuối cùng vẫn chỉ im lặng không làm. Một lát sau, hô hấp của cậu trở nên đều đặn. Nhìn thoáng qua một lần cuối cùng, Sirius xoay người rời đi, hắn còn có chuyện phải làm, đợi đến giết chết tên phản bội kia xong, hắn sẽ dành thời gian ở cùng với con đỡ đầu nhà mình.
Dư quang nhìn đến tự bản nơi đầu giường, mặt trên vẫn còn ánh sáng mỏng manh. Rất kỳ quái, toàn bộ buổi tối Harry đều không có nói chuyện, trao đổi cũng là viết chữ. Sirius chưa từng đụng vào tình huống này, không biết…….Xem ra, để sau này hỏi lại đi.
Lại nhìn một cái, cẩu cẩu ngây ngẩn cả người, lật tức, khóe mắt liếc đến giấy bút trên bàn, chúng nó mới tinh như vừa mới được mua từ cửa hàng về…..
[Thật ra, ông có thể viết thư cho giáo sư Lupin….]
_______________________
Tác giả:Mộ Dung Huyễn Thương
Dịch: QT
Edit: Phùng Điệp
Beta: Nguyệt Du
11191932889da5cd70l
Hình chẳng liên quan =w=
Lại một lần chấm dứt cấm túc, Harry giống như trong quá khứ đưa tay đặt viên thuốc bài tập lên bàn công tác của giáo viên, sau đó cúi đầu đúng theo tiêu chuẩn 60 độ, xoay người rời đi, làm bộ không biết tầm mắt phức tạp khó hiểu của giáo viên đang ở trên người mình.
Dọc theo đường về tháp Ravenclaw quen thuộc — ở Hogwarts một năm, con đường cậu quen thuộc nhất chính là con đường từ hầm dẫn về phòng ngủ. Ít nhiều giáo phụ Snape, không thì đối với một đứa trẻ mà nói, đến nơi thấp nhất trong tòa tháp cao nhất của trường, rất khó để nhớ kỹ đường đi chỉ trong chưa đến một tháng — Harry im lặng bước đi như hòa làm một thể với toàn bộ trường học. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ nơi hành lang chiếu vào, tựa như thường ngày, nó cánh cậu bé chỉ có nửa bước chân.
Thật giống như lúc cuối kỳ năm nhất. Đi trên hành lang này, có đôi khi Harry lại nhớ tới buổi tối hôm đó. Cậu biết sau đầu giáo sư Quirrel có cái gì, dù sao cuối kỳ năm hai cậu cũng đã gặp qua bản thể của Chúa tể Hắc ám một lần, tuy rằng đó là lúc còn trẻ. Nhưng, có quan hệ gì chứ? Tựa như điều cậu đã nói với quyển nhật kí, quá khứ của hắn và tương lai của hắn đều không có bất cứ quan hệ nào.
Không biết cuối cùng bọn họ thế nào. Nhắm mắt, Harry đã đi qua hành lang, bước lên một chiếc cầu thang.
Chuyện này, cũng không phải là chuyện cậu có thể quyết định.
~*~
Nguyên bản đến cửa phòng nghỉ công cộng là thấy Phillips hoặc là huynh trưởng đương nhiệm, mỗi ngày bọn họ đều chờ cậu về, giúp cậu mở cửa, nhưng lần này lại không có, chỉ có một con chó lớn màu đen nom khá giống gấu bất an nôn nóng đi tới đi lui trước cửa. Harry liếc mắt một cái đã nhận ra đó là thứ mà cậu đã gặp qua ở sân lúc nghỉ hè. Nó tựa hồ sống khá khó khăn, lông lá màu đen rối thành một cục, bộ dáng dơ bẩn và hỗn độn, cho dù là chó, nhưng nhìn qua nó cũng quá gầy, hiển nhiên là thiếu dinh dưỡng vô cùng.
Con chó mực chú ý tới phía sau có người xuất hiện, cánh giác xoay người, đè thấp giọng gầm nhẹ một cái, sau đó lại thấy đó là một học viên năm nhất [ Mỗ miêu: Harry, nhóc thiệt bi đát mà, cuối cùng thì phải qua bao nhiêu ải đây?], nó lại một lần nữa đứng lên, ánh mắt lòe lòe sáng nhìn kẻ vừa đến.
Ha ha! Một học sinh! Cuối cùng cũng có thể vào cửa rồi!!
Cẩu cẩu giáo sư nào đó không trả lời được câu hỏi của cửa chính sung sướng liều mạng vẫy đuôi, bày tỏ biểu tình lấy lòng.
Bởi vì ánh sáng thật tối, nên nó không nhận ra đứa trẻ trước mặt chính là người nó tân tân khổ khổ chạy khắp nơi tìm kiếm.
Harry yên lặng đi qua người con chó bự, bước đến trước cửa.
“Mọi thứ biết mất ở đâu?” Con chim ưng khắc trên cửa mở miệng, tiếng nói cứng nhắc không hề có cảm xúc.
Lấy tự bản ra, Harry lưu loát viết xuống vài chữ, nó lật tức được dịch ra tiếng Anh, sau đó cậu đưa cho con có phía sau xem.
“Gâu?” Đại cẩu thật buồn bực. Rõ ràng đã biết đáp án, sao không tự trả lời luôn đi, nhất định phải đưa nó xem làm gì? Đây là đang hy vọng mình thay nó trả lời sao? Nhưng hiện tại mình đang trong hình thái Animagus, làm sao mở miệng phun lời nói ra được chớ?
…..
Khoan đã! Đại cẩu ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cậu bé, đồng thời im lặng lui về một bước, thân thể cũng tự động điều chỉnh thành tư thế dễ dàng cho việc tấn công.
Không phải là nó chuyện bé xé ra to. Nhưng theo lý thuyết, trong mắt người khác chính nó đang trong hình dạng một con chó, nhiều nhất thì to hơn một chút thôi, vì sao thằng nhóc trước mặt này lại dơ đáp án cho nó xem? Một tiểu phù thủy mới vô trường có vài tháng đã có thể nhận ra người thú được sao?[ Mỗ miêu: Cẩu cẩu giáo sư à, ông vẫn nghĩ tiểu Harry mới năm nhất thiệt sao?]
Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ công cộng lại mở ra, cấp trưởng năm sáu mới được bổ nhiệm bước ra: “Chà, xin lỗi, tôi đang đọc sách. Đợi có lâu không, Harry?”
Cậu bé khẽ nâng mặt, lộ ra một nụ cười nhẹ.
“Mau vào đi, đã tới giờ cấm nghiêm rồi, giáo phụ Snape thật là, mỗi lần đều lưu cậu lâu như vậy.” Nói sau nữ cấp trưởng đưa tay kéo Harry vào phòng nghỉ, “A!….Harry này, đây là vật nuôi mới của cậu sao? Hogwarts không cho phép nuôi động vật lớn vậy đâu? Tôi tưởng cậu biết rồi chứ?”
Harry quay đầu, nhận ra con chó bự kia đã đi theo bọn họ bước vào phòng ngủ, hiện tại đang ra sức vẫy đuôi lấy lòng với cấp trưởng đối diện cậu. Nếu không phải bận tâm chính mình quá bẩn, nói không chừng nó còn có thể chạy tới làm nũng.
[ Gặp ở cửa, mai đuổi đi.]
Nhìn câu trả lời ngắn gọn của Harry, cấp trưởng gật gật đầu: “Vậy được rồi, đêm nay cứ để nó ở trong phòng cậu đi. Vừa lúc Phillips bị em trai hắn chộp tới Gryffindor, đêm – nay – chắc – không – về – đâu.” Nói tới đây, thiếu nữ ái muội thoáng nói chậm lại. Không nghĩ tới anh em nhà này lại phát triển nhanh đến vậy nha, Morris quả nhiên rất lợi hại mờ!!! Nữ hiệp cao cấp của Hogwarts hoàn toàn hiểu nhầm tiến triển của anh em nhà người ta bắt đầu tự động não suy nghĩ đến hình ảnh tình yêu hường phấn nào đó….( Fangirling:)))))
Gật đầu, Harry nhìn xung quanh nữ cấp trưởng bắt đầu xuất hiện hường phấn bay lung tung, quay đầu vẫy tay chó bự mấy cái, đem con người đang YY vứt ra sau đầu, chạy nhanh về phòng ngủ.
Hồi năm nhất, nữ hiệp kia đã biên soạn một câu chuyện DH ( DracoxHarry) thiệt dài rồi cho in trong sách báo, còn bị hai đương sự phát hiện nữa chứ. Harry thì không thật để ý nó cho lắm, còn đối với mớ văn vẻ hoa mỹ ấy biểu đạt một chút tán tưởng, còn Draco thì hắc tuyến đầy mặt, còn nghĩ sẽ đến đập cho cô ta vài cái. Nhưng đối với người cảm thấy hứng thú với những loại này, vẫn là tránh thì tránh, đều nhắm mắt làm ngơ là xong.
Đóng cửa phòng, Harry kéo chú chó bước vào phòng tắm mở nước tắm rửa. Chó bự còn ở một bên sợ hãi sự phát triển của nữ hiệp kia, một bên thì lại cảm thấy may mắn khi bước vào được phòng ngủ nhà Ravenclaw. Nhưng xem ra nó chỉ có cơ hội này thôi, hơn nữa chỉ có thể là buổi tối. Cũng không phải hôm nào cũng có thể gặp được một học sinh nhà Ravenclaw bị nhốt đến lúc này. Nếu thật vất vả mới vào được, vậy phải nhanh chóng tìm ra con đỡ đầu thân thương của mình đi thôi!! Cẩu cẩu giáo sư nào đó nắm chặt tay, bắt đầu nghĩ xem làm sao có thể thoát khỏi đứa trẻ luôn im lặng trước mặt này, dù sao thời gian của nó cũng rất ít, lại không quen thuộc địa hình nhà Ravenclaw, phòng ngủ năm hai nằm ở đâu cũng không biết…..
Chó bự bị bỏ vào bồn nước đầy xà phòng đau khổ lấy móng vuốt vò đầu. Harry, nhóc cuối cùng là ở nơi nào chứ???!
Đột nhiên cơ thể chó bự chợt cứng đờ, tựa như máy móc nhìn lại. Đôi mắt màu mực nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt của cậu bé đang ở phía sau giúp nó chảy lông…..Con chó nào đó hóa đá…..
Khi cẩu cẩu hóa đá được lau sạch lông tóc bóng loáng và được ôm trở lại phòng, nằm xuống một tấm thảm lông thật dày mới bắt đầu hồi phục tinh thần lại, khinh ngạc nhìn cậu bé nhỏ gầy đã đổi sang đồ ngủ ngồi trên giường, vừa định tiến lên rửa mặt cậu bằng nước miếng liền đụng vào một cái bình trướng vô hình, “Phanh” một tiếng chỗ mông xuống đất — may là có thảm.
Cẩu cẩu giáo sư ai oán nhìn đứa con đỡ đầu mình nhớ nhơ mong mong. Tóc tai cậu cũng không có lộn như cha, không biết dùng loại phép thuật gì mà trở nên rủ xuống, ánh mắt màu xanh biếc hệt như mẹ cậu bị che dấu dưới một cặp lông mi thật dài. Cả thân thể nằm gọn trong áo choàng khiến cho cậu trở nên đặc biệt tinh tế và nhu nhược [………Dùng từ này tức là ta vô cùng tải xuống……], khiến cho con chó nào đó đau lòng đến nghiến răng nghiến lợi muốn đi tìm kẻ khởi xướng để trả-thù.
Nhìn quanh cậu bé vài lần, cũng không phát hiện ra cậu có dấu hiệu sẽ nói chuyện, im lặng tựa như không tồn tài, cẩu cẩu giáo sư buồn bực nằm phịch xuống thảm lông, bày ra tư thế nhận chân nghe giảng.
Sau đó nó nhìn thấy Harry cầm tự bản vừa rồi lên, viết lên đó vài chữ rồi đưa đến trước mặt nó.
[ Ông sắm vai chó cũng thiệt dễ thương ha, Sirius Black.]
Cẩu cẩu bị đả kích chạy đến góc tường vẽ vòng tròn.
Vẽ xong vòng tròn, con chó nào đó tự động biến thành hình người, thật cẩn thận quan sát bốn phía một phen, cuối cùng mặt đầy nóng bỏng nhìn cậu bé ngồi trên giường, trong đầy hoài niệm, áy náy vào đau lòng.
“Harry, con nghe ta nói,”Sirius bổ nhào vào tấm thảm trước mặt Harry, muốn bắt lấy tay cậu, nhưng lại do dự thu tay về,“Ta không biết con hiện tại lý giải được bao nhiêu, nhưng ta đến Hogwarts không phải là muốn làm gì đó với con — ách, đại khái là thuận tiện nhìn con lấy một cái. Lần cuối cùng ta nhìn thấy con đã là rất nhiều năm trước rồi…..”
[Không, lần cuối gặp là lúc nghỉ hè…]
Nhìn thấy dòng chữ có chút sáng sáng trong bóng đêm, Sirius ngẩn người, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì đó, hắn nhảy dựng lên:“Ha ha ha ha lợi! Con nhận ra……”
Gật đầu, cậu nhóc không nói gì cả, chỉ bày ra bộ dáng cẩn thận lắng nghe..
“Ách, cái kia, Harry, ta còn có chút việc, xong chuyện sẽ đến tìm con.” Tự hỏi trong chốc lát, người đàn ông cảm thấy trước không nên nói cho Harry biết tình hình hiện tại, dù sao chuyện liên quan đến cha mẹ cậu, thân là giáo sư, hắn không hy vọng trong lòng cậu có lưu giữ bất cứ một bóng ma ám ảnh nào. Nó hẳn là nên khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành, mấy cái đen tối gì đó, không phải là thứ nên để cậu thừa nhận. Hơn nữa Harry….rõ ràng đã năm hai, vậy mà nó chỉ cao hơn mẹ nó lúc trước một chút, nếu không phải nó trông quá mức gầy yếu, hắn cũng sẽ chẳng nhận ra nó đâu.
Đứa con đỡ đầu đáng thương của hắn mấy năm nay sống thế nào vậy?
[ Không giải thích sao?]
Tự hỏi hoàn tất, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy mấy chữ trên tự bản. Xác nhận người đàn ông đối diện đã nhìn thấy, Harry bay qua lau lau chữ, viết thêm một dòng nữa:[ Fidelius Charm*] (* Bùa trung tín)
Trên mặt là hoàn toàn khiếp sợ, Sirius nhìn cậu nhóc im lặng, trong lòng dần dần nổi lên nghi hoặc? Con đỡ đầu nhà mình biết được việc này ở đâu? Chuyện kia, ngoại trừ hắn, James và Lily, còn có cái đồ phản bội kia nữa thì không ai biết được, Harry kia, sao lại biết…? Có lẽ nó chỉ biết chuyện năm đó, cũng không rõ ràng rằng mình bị oan, thậm chí còn xem mình là kẻ thù…..Nghĩ đến đây, cẩu cẩu giáo sư buồn bực.
Buồn bực a buồn bực, có không muốn vẫn là muốn nói:“Harry, không phải ta không giải thích, chỉ là hiện tại không có phương tiện. Chờ ta làm xong chuyện ta muốn làm, ta cam đoan sẽ mang tất cả mọi chuyện giải thích cho con nghe”Cẩu cẩu giáo sư vỗ ngực – ing~
Harry gật đầu, nhắm mắt, vứt tự bản ra đầu giường, xoay người nằm xuống mạn giường, vùi cơ thể vào trong tấm chăn thật dày. Mùa đông năm nay, hình như lạnh hơn một chút.
Nhìn cậu bé nằm xuống nhắm mắt lại, Sirius vươn tay muốn giúp cậu dịch góc chăn, cuối cùng vẫn chỉ im lặng không làm. Một lát sau, hô hấp của cậu trở nên đều đặn. Nhìn thoáng qua một lần cuối cùng, Sirius xoay người rời đi, hắn còn có chuyện phải làm, đợi đến giết chết tên phản bội kia xong, hắn sẽ dành thời gian ở cùng với con đỡ đầu nhà mình.
Dư quang nhìn đến tự bản nơi đầu giường, mặt trên vẫn còn ánh sáng mỏng manh. Rất kỳ quái, toàn bộ buổi tối Harry đều không có nói chuyện, trao đổi cũng là viết chữ. Sirius chưa từng đụng vào tình huống này, không biết…….Xem ra, để sau này hỏi lại đi.
Lại nhìn một cái, cẩu cẩu ngây ngẩn cả người, lật tức, khóe mắt liếc đến giấy bút trên bàn, chúng nó mới tinh như vừa mới được mua từ cửa hàng về…..
[Thật ra, ông có thể viết thư cho giáo sư Lupin….]
_______________________