Chương : 39
Mạt Thứ Băng Kỳ
Tác giả: Mộ Dung Huyễn Thương
Edit: Phùng Điệp, Beta: Nguyệt Du
308727
Zero bưng một cái đĩa ăn bằng bạc đi trong một lối đi thật dài. Từ nơi này có thể nghe thấy tiếng cười hi ha vui vẻ ở phòng khách, cả tiếng kẻ nào đó thẹn quá hóa giận rống to. Khóe miệng nhếch lên. Mấy năm qua, hắn đã dần dần quên đi cảnh tượng chỉ có một mình mình sống trong một trang viên rộng lớn, cô đơn và tĩnh lặng, tất cả đều theo bước chân chủ nhân đi mất, để lại nơi này chỉ còn bụi bẩn và sự đen tối.
Thật hiếm thấy. Hắn nghĩ, chầm chậm bước tới cuối con đường, đứng trước một cánh cửa. Bàn tay mang găng tay trắng tinh khẽ gõ lên cửa ba lần, sau đó đẩy cửa vào.
Sau chiếc bàn hoa lệ bằng đá cẩm thạch, thiếu gia của hắn đang lẳng lặng đứng đó, dáng người cao ngất. Cậu đã không còn là một đứa trẻ suy dinh dưỡng đến không tưởng nổi luôn cúi đầu nhắm mắt, thường chôn đầu vào đôi tay ôm lấy đầu gối như nhiều năm trước nữa. Sau khi giải trừ câu thần chú, cậu lật tức trưởng thành, vô luận từ tâm lý hay thân thể. Bây giờ, cậu tựa như một cuốn phim chiếu lại*, trở thành gia chủ nhà Potter đời đầu tiên đứng trước mặt mình mỉm cười, hoàn mỹ và mạnh mẽ.(*Nguyên văn Raw:他就如从已经失效的油画)
“Thiếu gia, đây là trà chiều của ngài.” Thấy người đàn ông ngẩng đầu nhìn mình một cái, Zero đi qua, đem cái đĩa đầy trà bánh bằng bạc đặt lên bàn. Harry gật gật đầu, đem thẻ đánh dấu sách đặt vào trang sách đang đọc:“Hắn đâu?”
“Vị đại nhân kia đang ở trong phòng tập luyện.”Zero ôm khay đứng trước bàn ăn,“Hiệu trưởng đang ở dưới tầng hầm, những người khác đều ở phòng khách — Cựu hiệu trưởng Dumbledore cũng đã đến.”
Gật gật đầu, Harry nhẹ bưng chiếc tách nhỏ lên: “Chuyện kia chuẩn bị sao rồi?”
“Đã chuẩn bị đúng theo yêu cầu của ngài rồi. ”Giọng nói Zero đầy bình tĩnh.
“Ông không phản đối sao? ”Harry lúc này lại ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia sáng đùa giỡn.
“Thiếu gia, ngài có thể hạnh phúc là tốt rồi.” Zero nói, “Tôi vĩnh viễn là quản gia của ngài a.”
~*~
“Năm mới vui vẻ nhé, Harry!!”Sirius hưng phấn hô to ngay khi nhìn thấy con đỡ đầu của mình, xuyên qua đám người náo nhiệt trong phòng chạy thẳng đến chỗ Harry.
“Ngày mai mới là năm mới chứ, Sirius.” Harry tốt tính cười, đi đến chỗ cầu thang trong phòng khách, “Cả nhà đến phòng ăn đi, đợi mọi người đến đông đủ là chúng ta có thể khai tiệc cuối năm rồi.”Vừa nói, cậu vừa bước.
Tầng hầm một có hai phòng, chiếm cứ hai bên hành lang. Một bên là phòng thí nghiệm độc dược, một bên là kho lưu trữ độc dược. Tất cả nơi này đều được Severus Snape giăng bùa phòng ngự. Harry chỉ liếc mắt nhìn hành lang đen tối một lần, không dừng lại, trực tiếp xoay người đi xuống dưới.
Tầng hầm hai có bố cục không khác tầng trên là mấy, cũng có hai phòng, một bên là phòng đọc có đủ loại sách, một bên là phòng tập luyện. Điểm bất đồng duy nhất chính là màng phòng ngự nơi này còn mạnh hơn so với tầng trên, một khi xúc động là nguy hiểm càng tăng thêm.
Harry đứng trước cánh cửa bên trái, nâng tay gõ cửa.
Một lát sau, bên trong bỗng nhiên có tiếng hát. Harry đẩy cửa bước vào, đập vào mắt cậu chính là cái sàn cháy đen xì.
“………..Anh lại làm chuyện nguy hiểm rồi.” Trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ, lại có chút khoan dung. Thấy người đàn ông dáng người cao ngất ngẩng đầu, cậu lộ ra nụ cười ấm áp,“ Đến lúc ăn cơm chiều rồi, Voldy.”
Người đàn ông đẹp trai tiêu sái trong phòng dừng động tác trên tay lại, vươn tay vuốt ve áo choàng vốn không hề tồn tại nếp uốn của mình, cười đến không có chỗ hở: “Vậy đi thôi.” Sau đó hắn bước về phía trước, nắm lấy bàn tay có vẻ nhỏ hơn mình một chút của thanh niên.
Lúc trở lại tầng một, lại gặp phải hiệu trưởng đương nhiệm của Hogwarts, áo choàng màu đen ngàn năm không đổi quá hợp với mái tóc chưa biết đã bao lâu chưa xử lý qua khiến cho Harry trong nháy mắt cảm thấy mình biến trở lại là học sinh. Bên người hắn, là Zero đến gọi hắn ra ăn cơm, áo bành tô màu đen, mỗi chỗ đều được chăm chút vô cùng tinh xảo, hai người hoàn toàn bất đồng đứng với cùng một chỗ lại thành hài hòa dị thường.
“Chào buổi tối, giáo sư. ”Nhiều năm trôi qua, Harry vẫn quen thói xưng hắn là giáo sư.
“Ờ.” Đơn giản gật đầu, Severus hơi hơi thi lễ với chủ nhân, sau đó tránh qua một bên, ý bảo bọn họ đi trước.
“Thiếu gia, những người khác đều đang chờ trong nhà ăn. Nói xong, Zero cũng lui sang một bên.
Chúa tể Hắc ám đã giải nghệ nào đó ung dung nắm tay vị Thánh cứu thế đã từ chức nào đó lướt qua mặt họ.
~*~
Ong mật đen Dumbledore cười ha hả biến một đám bươm bướm rõ ràng là được biến ra từ phép thuật múa vòng tròn, nhìn thấy người tới lật tức cuồng nhiệt chào hỏi: “A! Harry! Voldy!!! Mấy người đến đây mau! Cả Severus nữa, năm mới vui vẻ nha!!”
“Năm mới vui vẻ, giáo sư Dumbledore.” Harry có lễ có tiết đáp lại một câu, đi đến chỗ chủ vị rồi ngồi xuống, Zero đứng sau lưng cậu hầu rượu cho cậu. Hai tên già mà không cần đeo kính nào đó chia nhau ngồi hai bên trái và phải cạnh Harry. Sirius bất mãn trừng mắt nhìn vị Độc dược đại sư nào đó chiếm mất vị trí bên tay phải Harry, căm giận ngồi xuống, nhưng dù sao ông ta cũng học được là không được phát biểu bất cứ ý kiến gì — lần đầu dị nghị về chỗ ngồi, Harry đã trực tiếp biến ông trở lại hình dạng Animagus và bắt ông ngồi dưới chân bàn……
Sau bữa tối phóng túng cuốii năm, là thời gian trao quà truyền thống. Harry mỉm cười nhìn một đám Gryffindor náo nhiệt trao đổi quà tặng, và một đám Slytherin cầm ra những món đồ tuyệt đối phù hợp với thẩm mĩ người ta đồng thời gợi ra hứng thú ở người khác đưa cho vài người chung quanh.
Một quyển nhật kí có vẻ cũ đưa cho Voldy, đồng thời có thêm một chiếc hộp nhỏ được bao bởi giấu gói màu bạc ánh xanh. Hắn mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn vô cùng mộc mạc màu bạc.
“Harry?” Hắn nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thanh niên, khóe môi giơ lên.
Lúc này, Harry đứng lên, sau khi chờ đợi mọi người an tĩnh lại, cậu cũng không biết từ đâu lấy ra một phong thư lớn, mặt trên cho ấn con dấu của Bộ Pháp thuật.
“Đây là quà tôi tặng anh, Voldy.” Harry nói rồi đem phong thư qua, “Tuy rằng tôi không có biết anh có thích không, nhưng…..sinh nhật vui vẻ.”
“…… Hôm nay là sinh nhật hắn?” Cẩu cẩu giáo phụ phản ứng lại đầu tiên. Hoặc có thể nói là ông vốn chẳng hề phản ứng lại mà chỉ là lặp lại lời nói của cậu theo bản năng.
“…… Tôi nhớ rõ hình như là vậy.” Dumbledore cảm giác chính mình nhất định đã già rồi, một số chuyện nhớ không được, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại để ông nhìn khuôn mặt biến sắc của đứa học sinh nào đó làm phiền ông nửa đời người.
“Cảm ơn anh đã sinh ra, để tôi có cơ hội gặp được anh.” Bộc bạch trước mọi người nhưng lời nói từ trong miệng Harry lại vô cùng thâm ý.
Voldy thật sự căm ghét ngày này, cho nên đã quên, nhưng nếu người yêu thân mến trước mặt mọi người cố tình khơi ra như vậy, hắn liền nhận quà tặng. Không biết Harry chuẩn bị cho hắn cái gì ta.
Hắn bất động thanh sắc cầm lấy phong thư, mở ra, bên trong — một văn kiện lớn của Bộ Pháp Thuật, quản lý sự vụ gia đình.
“Tôi biết anh không thích đống trình tự của Bộ pháp thuật, cho nên đều làm giùm anh cả rồi.” Harry nhìn hắn, nở nụ cười tươi, ấm áp và có chút chờ mong “Anh cứ kí tên vô chỗ dành cho chồng là được — đương nhiên anh có thể từ chối.”
……
Voldy bình tĩnh biến ra một cái lông vũ, kí tên lên giấy. Một ánh sáng màu đỏ từ tờ giấy lóe lên, lượn quanh tay hai người sau đó trở về tờ giấy. Khế ước ma pháp hình thành.
“Từ nay về sau, tôi liền đổi tên thành Harry Voldemort.” Harry cong mắt lên, “Phần quà tặng này, vừa lòng chứ?”
“……” Nhìn hắn, Voldy thật lâu nói không ra lời, cuối cùng than nhẹ một tiếng, vươn tay nâng cằm Harry lên, chầm chầm in môi lên môi cậu, hôn.
“Em nói xem……” Thấp giọng nỉ non, tiếng nói mỏng manh như tơ lụa rất nhanh tan vào không khí.
~*~
Nhanh tay ôm lấy cậu thanh niên, Voldy bất đắc dĩ hôn lên trán cậu mấy cái: “Trước kia thế đó, ngươi luôn khiến cho người ta không sao thấy ghét được mà.”
Harry hơi hơi thở phì phò, có chút ngượng ngùng cười cười:“Bởi vì anh thật sự rất căm ghét ngày hôm nay a, năm nào cũng cau mày. Cho nên tôi luôn nghĩ xem nên dùng bao nhiêu hạnh phút để triệt để vùi lấp sự đen tối trong trí nhớ anh. Tôi là kẻ thật bá đạo, vậy nên, tôi muốn anh mỗi phút mỗi giây đều phải lấp đầy hình bóng tôi mới được.”
“Ha ha.” Tiếng nói trầm thấp mị hoặc phiêu tán nơi vành tay cậu, Voldy nhìn lỗ tay hồng hồng của cậu, ý xấu càng tăng.
“Ưm……” Người thanh niên trong lòng vặn vẹo một chút, phát ra tiếng hừ nhẹ không hề áp chế.
“Là thế, về sau cứ ngày này mỗi năm, tôi chỉ có thể nhớ đến đây là ngày kỷ niệm chúng ta kết hôn đi. Thật sự là, đủ bá đạo mà.”Nghiêng người áp lên người cậu, Voldy chiếm lấy đôi môi tiên diễm sáng bóng kia, ngăn nó không thể phát ra âm thanh.
Harry rất phối hợp mở hai tay, ôm lấy người yêu.
Phòng sâu nhất trong trang viên nhà Potter, trên chiếc thảm hoa lệ treo trên tường, dưới cái tên Harry Potter, một đạo ánh sáng đỏ rực hiện ra, sau đó là….cái tên Tom Marvolo Riddle.
_________________
Hoàn Quyển III
Nghỉ MTBK từ giờ cho đến hết 20/11 để beta lại và làm thêm hàng tồn.
P/S: Hình như Voldy vẫn nằm trên OxO, tớ bị lọt hố
Tác giả: Mộ Dung Huyễn Thương
Edit: Phùng Điệp, Beta: Nguyệt Du
308727
Zero bưng một cái đĩa ăn bằng bạc đi trong một lối đi thật dài. Từ nơi này có thể nghe thấy tiếng cười hi ha vui vẻ ở phòng khách, cả tiếng kẻ nào đó thẹn quá hóa giận rống to. Khóe miệng nhếch lên. Mấy năm qua, hắn đã dần dần quên đi cảnh tượng chỉ có một mình mình sống trong một trang viên rộng lớn, cô đơn và tĩnh lặng, tất cả đều theo bước chân chủ nhân đi mất, để lại nơi này chỉ còn bụi bẩn và sự đen tối.
Thật hiếm thấy. Hắn nghĩ, chầm chậm bước tới cuối con đường, đứng trước một cánh cửa. Bàn tay mang găng tay trắng tinh khẽ gõ lên cửa ba lần, sau đó đẩy cửa vào.
Sau chiếc bàn hoa lệ bằng đá cẩm thạch, thiếu gia của hắn đang lẳng lặng đứng đó, dáng người cao ngất. Cậu đã không còn là một đứa trẻ suy dinh dưỡng đến không tưởng nổi luôn cúi đầu nhắm mắt, thường chôn đầu vào đôi tay ôm lấy đầu gối như nhiều năm trước nữa. Sau khi giải trừ câu thần chú, cậu lật tức trưởng thành, vô luận từ tâm lý hay thân thể. Bây giờ, cậu tựa như một cuốn phim chiếu lại*, trở thành gia chủ nhà Potter đời đầu tiên đứng trước mặt mình mỉm cười, hoàn mỹ và mạnh mẽ.(*Nguyên văn Raw:他就如从已经失效的油画)
“Thiếu gia, đây là trà chiều của ngài.” Thấy người đàn ông ngẩng đầu nhìn mình một cái, Zero đi qua, đem cái đĩa đầy trà bánh bằng bạc đặt lên bàn. Harry gật gật đầu, đem thẻ đánh dấu sách đặt vào trang sách đang đọc:“Hắn đâu?”
“Vị đại nhân kia đang ở trong phòng tập luyện.”Zero ôm khay đứng trước bàn ăn,“Hiệu trưởng đang ở dưới tầng hầm, những người khác đều ở phòng khách — Cựu hiệu trưởng Dumbledore cũng đã đến.”
Gật gật đầu, Harry nhẹ bưng chiếc tách nhỏ lên: “Chuyện kia chuẩn bị sao rồi?”
“Đã chuẩn bị đúng theo yêu cầu của ngài rồi. ”Giọng nói Zero đầy bình tĩnh.
“Ông không phản đối sao? ”Harry lúc này lại ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia sáng đùa giỡn.
“Thiếu gia, ngài có thể hạnh phúc là tốt rồi.” Zero nói, “Tôi vĩnh viễn là quản gia của ngài a.”
~*~
“Năm mới vui vẻ nhé, Harry!!”Sirius hưng phấn hô to ngay khi nhìn thấy con đỡ đầu của mình, xuyên qua đám người náo nhiệt trong phòng chạy thẳng đến chỗ Harry.
“Ngày mai mới là năm mới chứ, Sirius.” Harry tốt tính cười, đi đến chỗ cầu thang trong phòng khách, “Cả nhà đến phòng ăn đi, đợi mọi người đến đông đủ là chúng ta có thể khai tiệc cuối năm rồi.”Vừa nói, cậu vừa bước.
Tầng hầm một có hai phòng, chiếm cứ hai bên hành lang. Một bên là phòng thí nghiệm độc dược, một bên là kho lưu trữ độc dược. Tất cả nơi này đều được Severus Snape giăng bùa phòng ngự. Harry chỉ liếc mắt nhìn hành lang đen tối một lần, không dừng lại, trực tiếp xoay người đi xuống dưới.
Tầng hầm hai có bố cục không khác tầng trên là mấy, cũng có hai phòng, một bên là phòng đọc có đủ loại sách, một bên là phòng tập luyện. Điểm bất đồng duy nhất chính là màng phòng ngự nơi này còn mạnh hơn so với tầng trên, một khi xúc động là nguy hiểm càng tăng thêm.
Harry đứng trước cánh cửa bên trái, nâng tay gõ cửa.
Một lát sau, bên trong bỗng nhiên có tiếng hát. Harry đẩy cửa bước vào, đập vào mắt cậu chính là cái sàn cháy đen xì.
“………..Anh lại làm chuyện nguy hiểm rồi.” Trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ, lại có chút khoan dung. Thấy người đàn ông dáng người cao ngất ngẩng đầu, cậu lộ ra nụ cười ấm áp,“ Đến lúc ăn cơm chiều rồi, Voldy.”
Người đàn ông đẹp trai tiêu sái trong phòng dừng động tác trên tay lại, vươn tay vuốt ve áo choàng vốn không hề tồn tại nếp uốn của mình, cười đến không có chỗ hở: “Vậy đi thôi.” Sau đó hắn bước về phía trước, nắm lấy bàn tay có vẻ nhỏ hơn mình một chút của thanh niên.
Lúc trở lại tầng một, lại gặp phải hiệu trưởng đương nhiệm của Hogwarts, áo choàng màu đen ngàn năm không đổi quá hợp với mái tóc chưa biết đã bao lâu chưa xử lý qua khiến cho Harry trong nháy mắt cảm thấy mình biến trở lại là học sinh. Bên người hắn, là Zero đến gọi hắn ra ăn cơm, áo bành tô màu đen, mỗi chỗ đều được chăm chút vô cùng tinh xảo, hai người hoàn toàn bất đồng đứng với cùng một chỗ lại thành hài hòa dị thường.
“Chào buổi tối, giáo sư. ”Nhiều năm trôi qua, Harry vẫn quen thói xưng hắn là giáo sư.
“Ờ.” Đơn giản gật đầu, Severus hơi hơi thi lễ với chủ nhân, sau đó tránh qua một bên, ý bảo bọn họ đi trước.
“Thiếu gia, những người khác đều đang chờ trong nhà ăn. Nói xong, Zero cũng lui sang một bên.
Chúa tể Hắc ám đã giải nghệ nào đó ung dung nắm tay vị Thánh cứu thế đã từ chức nào đó lướt qua mặt họ.
~*~
Ong mật đen Dumbledore cười ha hả biến một đám bươm bướm rõ ràng là được biến ra từ phép thuật múa vòng tròn, nhìn thấy người tới lật tức cuồng nhiệt chào hỏi: “A! Harry! Voldy!!! Mấy người đến đây mau! Cả Severus nữa, năm mới vui vẻ nha!!”
“Năm mới vui vẻ, giáo sư Dumbledore.” Harry có lễ có tiết đáp lại một câu, đi đến chỗ chủ vị rồi ngồi xuống, Zero đứng sau lưng cậu hầu rượu cho cậu. Hai tên già mà không cần đeo kính nào đó chia nhau ngồi hai bên trái và phải cạnh Harry. Sirius bất mãn trừng mắt nhìn vị Độc dược đại sư nào đó chiếm mất vị trí bên tay phải Harry, căm giận ngồi xuống, nhưng dù sao ông ta cũng học được là không được phát biểu bất cứ ý kiến gì — lần đầu dị nghị về chỗ ngồi, Harry đã trực tiếp biến ông trở lại hình dạng Animagus và bắt ông ngồi dưới chân bàn……
Sau bữa tối phóng túng cuốii năm, là thời gian trao quà truyền thống. Harry mỉm cười nhìn một đám Gryffindor náo nhiệt trao đổi quà tặng, và một đám Slytherin cầm ra những món đồ tuyệt đối phù hợp với thẩm mĩ người ta đồng thời gợi ra hứng thú ở người khác đưa cho vài người chung quanh.
Một quyển nhật kí có vẻ cũ đưa cho Voldy, đồng thời có thêm một chiếc hộp nhỏ được bao bởi giấu gói màu bạc ánh xanh. Hắn mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn vô cùng mộc mạc màu bạc.
“Harry?” Hắn nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thanh niên, khóe môi giơ lên.
Lúc này, Harry đứng lên, sau khi chờ đợi mọi người an tĩnh lại, cậu cũng không biết từ đâu lấy ra một phong thư lớn, mặt trên cho ấn con dấu của Bộ Pháp thuật.
“Đây là quà tôi tặng anh, Voldy.” Harry nói rồi đem phong thư qua, “Tuy rằng tôi không có biết anh có thích không, nhưng…..sinh nhật vui vẻ.”
“…… Hôm nay là sinh nhật hắn?” Cẩu cẩu giáo phụ phản ứng lại đầu tiên. Hoặc có thể nói là ông vốn chẳng hề phản ứng lại mà chỉ là lặp lại lời nói của cậu theo bản năng.
“…… Tôi nhớ rõ hình như là vậy.” Dumbledore cảm giác chính mình nhất định đã già rồi, một số chuyện nhớ không được, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại để ông nhìn khuôn mặt biến sắc của đứa học sinh nào đó làm phiền ông nửa đời người.
“Cảm ơn anh đã sinh ra, để tôi có cơ hội gặp được anh.” Bộc bạch trước mọi người nhưng lời nói từ trong miệng Harry lại vô cùng thâm ý.
Voldy thật sự căm ghét ngày này, cho nên đã quên, nhưng nếu người yêu thân mến trước mặt mọi người cố tình khơi ra như vậy, hắn liền nhận quà tặng. Không biết Harry chuẩn bị cho hắn cái gì ta.
Hắn bất động thanh sắc cầm lấy phong thư, mở ra, bên trong — một văn kiện lớn của Bộ Pháp Thuật, quản lý sự vụ gia đình.
“Tôi biết anh không thích đống trình tự của Bộ pháp thuật, cho nên đều làm giùm anh cả rồi.” Harry nhìn hắn, nở nụ cười tươi, ấm áp và có chút chờ mong “Anh cứ kí tên vô chỗ dành cho chồng là được — đương nhiên anh có thể từ chối.”
……
Voldy bình tĩnh biến ra một cái lông vũ, kí tên lên giấy. Một ánh sáng màu đỏ từ tờ giấy lóe lên, lượn quanh tay hai người sau đó trở về tờ giấy. Khế ước ma pháp hình thành.
“Từ nay về sau, tôi liền đổi tên thành Harry Voldemort.” Harry cong mắt lên, “Phần quà tặng này, vừa lòng chứ?”
“……” Nhìn hắn, Voldy thật lâu nói không ra lời, cuối cùng than nhẹ một tiếng, vươn tay nâng cằm Harry lên, chầm chầm in môi lên môi cậu, hôn.
“Em nói xem……” Thấp giọng nỉ non, tiếng nói mỏng manh như tơ lụa rất nhanh tan vào không khí.
~*~
Nhanh tay ôm lấy cậu thanh niên, Voldy bất đắc dĩ hôn lên trán cậu mấy cái: “Trước kia thế đó, ngươi luôn khiến cho người ta không sao thấy ghét được mà.”
Harry hơi hơi thở phì phò, có chút ngượng ngùng cười cười:“Bởi vì anh thật sự rất căm ghét ngày hôm nay a, năm nào cũng cau mày. Cho nên tôi luôn nghĩ xem nên dùng bao nhiêu hạnh phút để triệt để vùi lấp sự đen tối trong trí nhớ anh. Tôi là kẻ thật bá đạo, vậy nên, tôi muốn anh mỗi phút mỗi giây đều phải lấp đầy hình bóng tôi mới được.”
“Ha ha.” Tiếng nói trầm thấp mị hoặc phiêu tán nơi vành tay cậu, Voldy nhìn lỗ tay hồng hồng của cậu, ý xấu càng tăng.
“Ưm……” Người thanh niên trong lòng vặn vẹo một chút, phát ra tiếng hừ nhẹ không hề áp chế.
“Là thế, về sau cứ ngày này mỗi năm, tôi chỉ có thể nhớ đến đây là ngày kỷ niệm chúng ta kết hôn đi. Thật sự là, đủ bá đạo mà.”Nghiêng người áp lên người cậu, Voldy chiếm lấy đôi môi tiên diễm sáng bóng kia, ngăn nó không thể phát ra âm thanh.
Harry rất phối hợp mở hai tay, ôm lấy người yêu.
Phòng sâu nhất trong trang viên nhà Potter, trên chiếc thảm hoa lệ treo trên tường, dưới cái tên Harry Potter, một đạo ánh sáng đỏ rực hiện ra, sau đó là….cái tên Tom Marvolo Riddle.
_________________
Hoàn Quyển III
Nghỉ MTBK từ giờ cho đến hết 20/11 để beta lại và làm thêm hàng tồn.
P/S: Hình như Voldy vẫn nằm trên OxO, tớ bị lọt hố