Chương : 4
Từ Hẻm Xéo trở về, Harry kiên trì đọc nốt cuốn [Bách Khoa Toàn Thư] của mình để sau này có thời gian đọc mấy quyển sách về giới Phù Thủy. Vì thế, nhà Dursley thường xuyên chứng kiến cảnh Harry vừa nấu cơm vừa trầm ngâm đọc cuốn [Thuốc Ma Thuật], hoặc là thấy cậu vừa đọc [Tiêu Chuẩn Thần Chú Sơ Cấp] vừa bận rộn chăm sóc vườn tược.
Mới đầu, Dudley hoảng sợ trừng mắt nhìn cậu một tay cầm sách một tay dọn đồ ăn. Cho dù Harry đã mỉm cười an ủi nói không sao đâu nhưng nó vẫn không sao dám động đến đống đồ ăn kia a ~- đương nhiên là sau đó cái dạ dày cũng đã chiến thắng mớ suy nghĩ vớ vẩn của nó, thành ra nó bắt đầu cắm đầu cắm cổ vào ăn. Trải qua mấy lần ăn thử, bọn họ đều xác nhận là đồ Harry nấu vẫn không có chút gì đáng ngại. Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn, như lúc Harry tỉnh lại lúc cậu 5 tuổi, vẫn không gây cho bọn họ chút phiền toái gì quá ghê gớm cả. Riêng Petunia thì vẫn khuẩn trương lo sợ “sự việc kỳ quái” kia sẽ lại tiếp diễn ra một lần nữa…
Harry gọi con cú mèo của cậu là Kuro.
Trong lúc nghỉ hè, cậu có gọi Dudley đến hỗ trợ cậu viết một lá thư cho hiệu sách [Flourish và Blotts], đặt mua thêm mấy cuốn sách nữa. Trong đó có một quyển tên là [Cách sử dụng 1000 loại độc dược có thể dễ dàng pha chế] được in màu vàng kim trên bìa sách khiến cho Dudley vừa sùng bái vừa hoảng sợ.
Harry ôn hòa cười, nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Cười gì chứ?? Nhìn qua thật đáng sợ mà ~” Dudley nghĩ nghĩ rồi lại liếc mắt nhìn cuốn sáng của Harry, trên đó có vẽ một loại thuốc gì đó, nhìn qua cũng thật đáng sợ a ~ Dudley mặt mày xanh lét, đấy là lần đầu tiên nó chưa ăn cơm chiều mà đã bỏ chạy về phòng – sau này, nhờ có Harry mà mấy bữa ăn của cậu nhóc sẽ ngày càng “phong phú”.
Harry nhìn nhìn vị anh họ của mình trong chốc lát, lấy bút ta viết xuống tờ giấy một câu chẳng ngắn cũng chẳng dài: [Muốn có loại thuốc không cần ăn uống điều độ cũng có thể giảm béo không?]
Dudley trừng lớn mắt, sau đó ai oán nhìn em họ mình hạ mi mắt, im lặng ngồi đọc sách. Hừm ~ Em họ nó, quả nhiên không phải là một người bình thường mà.
Sự việc phát sinh ở căn nhà nhỏ ở ngoại ô đã khiến cho mọi thái độ của Dudley đối với Harry đều hoàn toàn thay đổi. Nó không còn lấy Harry ra làm đối tượng cho nó trêu chọc nữa, ăn cơm cũng sẽ không chê bai cơm cậu nấu dở nữa, thậm chí nó còn giúp Harry không ít việc lặt vặt. Vernon và Petunia còn có lần tưởng cậu nhóc bị Harry khống chế, nhưng nó đã tự nói với cha mẹ rằng nó chơi với Harry là hoàn toàn do nó tự nguyện. Nghe vậy, Petunia lại khoa trương, khóc lóc hô: “Nga ~~~ Bảo bối Dudley của mẹ ~~~” Một bên kia, Harry nhìn Dudley đang hít thở không thông cố gắng thoát khỏi vòng tay siết chặt đến nghẹn thở của mẹ cậu nhóc, miệng không ngừng toe toét.
Rất nhanh, ngày mùng 1 tháng 9 rốt cục cũng đã đến. Harry đề nghị nhà Dursley đừng tiễn cậu ra sân ga. Một mình cậu đem theo túi đồ, chậm rãi rời đi.
“Harry…” Khi sắp rời khỏi cửa nhà, Harry chợt nghe thấy tiếng gọi cậu từ phía sau. Xoay người nhìn, ra là Dudley, khuôn mặt tròn xoe của cậu nhóc đỏ hồng lên, bộ dạng thật đáng yêu a ~
Harry nâng lên mắt, trong ánh mắt lộ ra vài tia nghi hoặc.
“Cái kia…… Tao……” Cậu nhóc mặt đỏ lựng, ngay cả một câu nói lưu loát cũng không nói nổi.
Harry nhợt nhạt giơ tay lên mỉm cười, viết xuống một câu đưa cho cậu nhóc kia: [Chúng ta là người nhà mà].
Dudley xấu hổ cười, đột nhiên học theo Harry bày ra bộ dạng đứng thẳng tắp rồi khẽ nở một nụ cười ngọt ngào.
Buông xuống mi mắt, Harry xoay người, mặc áo khoác vào, bước ra ngoài, dáng người gầy yếu nhanh chóng biến mất.
“Dudley?” Vernon bước ra, nhìn đứa con mình đứng sững ở cửa nhà: “Sao lại không ăn điểm tâm?”
“Ba ba.” Dudley nhìn chằm chằm ra ngoài, nói: “ Đây là lần đầu tiên con có cảm giác, Harry chính là em họ của con.”
Harry lẻ loi đi vào nhà ga, lấy từ trong túi ra vé tàu. Nhìn nhìn, sân ga 9 3/4? Cậu do dự một chút rồi tìm đến khoảng trống nằm giữa sân ga thứ 9 và sân ga thứ 10.Thời gian vẫn còn sớm, mới có 9 giờ sáng, tàu tốc hành tới Hogwarts phải đến 11 gờ trưa mới bắt đầu xuất phát. Cậu cũng không rõ tại sao cậu lại không tìm thấy sân ga đâu. Harry nhắm mắt lại, thử cảm nhận không gian ma pháp giao động trong sân ga, cậu chậm rãi di chuyển, chạm tay vào một bức tường lớn — Chỗ có luồng ma pháp mạnh nhất. Cậu quan sát xung quanh, rất tốt, không có ai chú ý, cậu hơi hơi khom người, chạy xuyên qua bức tường.
Đi lên một chiếc xe lửa không hề có một bóng người, Harry chọn đại một vị trí tương đối kín đáo, ngồi xuống, nhanh chóng đổi quần áo, lấy vài quyển sách ra.
Không biết bao lâu sau, một tiếng đập cửa thanh thúy vang lên. Chỉ một lát sau, cửa liền mở ra: “Xin hỏi, nơi này còn chỗ trống không vậy? Các ghế khác đều có người ngồi mất rồi?” Một cậu bé có mái tóc đỏ rực tiến lại gần, hỏi. Đáng tiếc là không có ai đáp lại cậu.
Cậu do dự nhìn chung quanh, mãi mới nhận ra có một cậu bé cũng trạc tuổi mình đang ngồi trong góc chăm chú đọc sách. Lại liếc mắt nhìn cuốn sách trong tay cậu ta, cậu nhóc gian nan nuốt nước miếng, vừa rồi mình có hỏi, nhưng rõ ràng là không có ai trả lời mà. Đợi gần 5 phút sau, cậu lại nuốt nước miếng một lần nữa, hạ quyết tâm, kéo hành lý của mình vào, phòng này chỉ có một người thôi mà ~
Sắp xếp xong, cậu rốt cục cũng có thể ngồi xuống, lại gương mắt lên nhìn cậu bé trước mặt, cậu ta vẫn duy trì thân hình thẳng tắp, chỉ ngồi 1/3 cái ghế, một tay cầm một cuốn sách, một tay vé tàu. Cậu bé tóc đỏ đầu đầy hắc tuyến: Ngồi hoài cái tư thế này, thằng nhóc đó không mệt sao? Ngay cả anh Percy cũng chưa chắc đã ngồi lâu được như vậy đâu nha ~~?
“Chào buổi sáng!!” Cậu nghĩ nghĩ, quyết định chào hỏi một phen. Dù sao sau này cậu ta hẳn sẽ là bạn học của mình, tuy rằng cậu vẫn chưa dám chắc người trước mắt kia sẽ vào nhà Gryffindor.
“Tớ là Ron Weasley, rất vui được gặp cậu.”
Không phản ứng. Nếu như người kia mà không lật trang sách, Ron hẳn sẽ cho rằng cậu ấy đang ngủ. Cậu có chút buồn bực ngậm miệng lại, vô cùng hối hận khi không chịu ngồi cùng Fred và George, tuy rằng khẳng định nếu đồng ý ngồi cùng sẽ bị bọn họ chọc đến thảm thương nhưng xem ra còn vui hơn là ngồi cùng một kẻ không chịu nói bất cứ một tiếng nào kia.
“Nga! Ron!”
“Em trai yêu quý của anh a ~~~~”
“Thì ra em ở chỗ đây~~~!”
Hai giọng nói giống hệt nhau vang lên, lại hai người giống hệt nhau với mái tóc đỏ rực nữa xuất hiện.
“Nga!” Ron ảo não thở dài.
“Không ngồi cạnh bọn anh một lúc được sao??” Một người hỏi.
“Bọn anh đang muốn đi đến khoang giữa tàu!!” Một người nói
“Em đi cùng nha!!” Hai người hợp thanh.
“Đến đây đi!” Bên trái vươn tay kéo lấy tay trái cậu bé.
“Dũng cảm chút!!” Một người ôm lấy tay phải Ron..
“Giống một người nha Gryffindor chân chính coi!” Lại là hợp thanh.
“Không cần!” Ron hét lên một tiếng,tận lực tránh xa hai người anh đang cố sức lôi kéo cậu. Được rồi, thu lại cái ý nghĩ trước kia đi, cậu nguyện ở đây với “kẻ câm” kia chứ không bao giờ muốn ngồi cùng hai “kẻ điên” này!
“Nga! Em lại làm bọn anh đau lòng đó ~~” Bên trái bóp trán.
“Đau lòng lắm nha ~~” Bên phải ôm ngực.
“Ma ma nói chúng ta phải chăm sóc em đó!!!” Lại hợp thanh.
Ron thở dài, than thở một câu nhỏ xíu không ai nghe rõ, cậu không biểu tình nhìn hai người anh song sinh của mình. Bọn họ chán nản nhìn lại, rất nhanh liền rời đi. Ron lúc này mới có thể vụng trộm liếc nhìn cậu bé vẫn yên lặng kia. Cậu ta vẫn đọc sách a ~~ Thậm chí tốc độ đọc và lật trang sách vẫn không hề giảm a ~~~ Cư nhiên ~~ Không một chút ảnh hưởng gì với màn lộn xộn vừa rồi a ~~
Khóe miệng Ron….. khẽ run rẩy…
Sau một hồi yên lặng, không khí nhàm chán đến nỗi cậu bé có mái tóc màu đỏ cuối cùng cũng chịu không nổi mà lăn ra ngủ. Cũng may là tối hôm trước vì quá hưng phấn và hồi hộp nên cậu đã ngủ không yên, lúc này cậu thực sự rất muốn ngủ a ~ Cậu ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cho đến khi không gian yên tĩnh lại bị phá vỡ.
“Mấy người có ai nhìn thấy một con cóc không? Neville đã để xổng mất nó.” Một cô bé tóc xám bước vào, cô lớn tiếng hỏi, đáng thức Ron dậy từ giấc ngủ chập chờn “A ~ Xin lỗi nhé, tôi không thấy cậu đang ngủ.” Cô gái với Ron.
Cậu nhóc mơ màng tỉnh dậy, có chút tức giận hỏi: “Chuyện gì??”
“Tôi hỏi, cậu có thấy một con cóc nhảy qua đây hay không? Neville đã để xổng mất nó!!” Cô bé lui sang một bên nhường chỗ cho một cậu bé nữa bước vào.
“Không thấy, hay để tớ giúp cậu tìm.” Sau khi tỉnh táo lại, Ron nhận ra đây sẽ là một chuyện thú vị. Cậu ta bắt đầu lục lọi khắp nơi, tất cả đều không thấy, trừ chỗ của cậu bé đang đọc sách kia là cậu chưa có tìm thôi.
Ron thật hết nói nổi. Đã qua một quãng thời gian lâu thế mà cậu ta vẫn duy trì cái tư thế thẳng tắp ấy. Nếu không phải quyển sách kia đã được xem xong, đặt gọn ở bên cạnh thì Ron đã nghĩ cậu nhóc đó đơn giản chỉ là một pho tượng.
“A Cậu nhìn gì vậy?” Cô bé tóc xám nhìn nhìn cậu, rồi chuyển ánh mắt qua cậu bé kia.
Đúng lúc ấy, Ron lại không cẩn thận đụng vào Harry.
Harry giật mình, ngẩng đầu nhìn, thấy trong phòng thế nhưng lại có đến 3 người lận.
“Cuối cùng cậu cũng có phản ứng.” Ron nâng tay, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh “Thật lợi hại nha. Tớ chưa từng thấy ai đọc sách chăm chú như vậy. Xin chào. Tớ là Ron Weasley!!”
“[Thuật Biến Hình Trung Cấp]?? Đây chẳng phải sách giáo khoa năm ba của chúng ta sao??” Cô bé do dự hỏi. “Xin chào, tôi là Hermiastory Granger, bên kia là Neville Longbottom.”
Harry nhìn một lượt, bỏ cuốn sách vào trong bao, sau đó lấy một tờ giấy ra, viết viết: [Chào mọi người. Lần đầu gặp mặt mong mọi người giúp đỡ tôi. Tôi là Harry Potter.]
“Harry Potter!!! Cậu là Harry Potter sao??????” Ron kinh ngạc nói, tầm mắt cậu dời đến cái trán của Harry. Vết sẹo hình tia chớp thản nhiên lúc ẩn lúc hiện trên trán cậu ta.
“Cậu là Harry Potter thật hả??” Hermiastory hưng phấn hỏi “ Chuyện của cậu tôi biết!! Mấy cuốn [Những Sự Kiện Trong Hai Mươi Thế Kỷ Vừa Qua Của Giới Pháp Thuật], [ Hắc Ma Pháp], [Lịch sử ma pháp hiện đại] đều có nhắc đến cậu!”
Lúc này Ron bày ra vẻ mặt sùng bái ngồi xuống cạnh Harry.
Harry hạ mắt, một lát sau cậu lại viết: [Cần tôi giúp gì sao?]
“Nga, thiếu chút nữa thì quên, chúng tôi tới tìm con cóc của Neville”
Harry nhìn vẻ mặt cầu xin của Neville, nghĩ nghĩ, lấy đũa phép từ trong túi áo ra, nhẹ nhàng phất một cái, chỉ một lát sau, một con cóc nhỏ giãy dụa bay từ hành lang đến chỗ bọn họ, rơi chuẩn xác xuống cái bàn gần đó.Tiếp theo, cậu lấy từ trong hành lý ra một chiếc hộp nhỏ, lại vung đũa một cái, lập tức chiếc hộp biến thành một cái bình bằng thủy tinh, bên trong có một ít đất, nước và vài viên đá cuội. Rồi cậu cầm lấy con cóc, thả nó vào cái bình, sau đó lấy nắp đã được đục nhiều lỗ thông khí đậy bình lại. Khẽ mỉm cười rồi đưa cái bình cho Neville. Nụ cười kia của cậu tựa như muốn nói: [Không sao nữa rồi!]
Neville kinh ngạc nhìn Harry, vô thức nhận lấy cái bình, nói năng lộn xộn vài câu cảm ơn. Còn hai người kia thì si ngốc đứng nhìn.
“A, trời a!!! Harry cậu lợi hại quá!! Cư nhiên lại sử dụng được cả [Vô Thanh Chú]! Hơn nữa phép [Bay] đến năm thứ năm chúng ta mới được học kia mà! Thật đáng ngạc nhiên!!” Hermiastory kêu lên ầm ngạc nhiên, còn Ron vẫn còn ngây ngốc chưa hề khôi phục lại…
Cậu cúi đầu hạ mi mắt, lại viết: [Tôi đã xem xong nguyên bộ [Tiêu Chuẩn Chú Ngữ] nên mới làm được.]
“Nguyên bộ! Nhưng mà lý thuyết với thực hành đâu có giống nhau?” Hermiastory mặt đầy nghi hoặc nói “Còn nữa, sao cậu lại không nói? Tôi đâu thấy có quyển sách nào nói cậu không thể nói được đâu?”
Harry dừng một chút, lại viết: [Sự cố]
“Sự cố sao?? Sao lại vậy?? Tớ nghe nói cậu sống tại nhà của một Muggle?” Ron rốt cục cũng khôi phục lại thần trí, cậu bé quan tâm hỏi.
Harry lắc đầu, không viết nữa.
Lúc này, từ ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân, chỉ một lúc sau, một cậu nhóc có mái tóc màu bạch kim bước đến, phía sau cậu ta có thêm hai cậu trai nữa.
“Tôi nghe nói, Harry Potter đang đi trên chuyến xe này. Nếu vậy, hẳn là cậu?” Cậu nhóc cao ngạo dùng tròng mắt màu lam xám nhìn một vòng quanh phòng, cuối cùng ánh mắt cậu ta dừng lại ở Harry đang ngồi sâu trong góc phòng, cậu cố tình kéo dài âm điệu, chậm rãi nói.
“Sao cậu biết cậu ấy là Harry Potter?” Hermiastory nghi hoặc hỏi.
“Rất đơn giản. Không có khả năng Harry Potter là con gái, loại trừ cô. Tôi nghe nói cậu ấy bị nhà Muggle ngược đãi nên không có khả năng cậu ấy sẽ mập mạp. Còn kẻ kia, nhìn là biết. Mặt tàn nhang, tóc đỏ, mặc áo choàng cũ thì chỉ có thể là người nhà Weasley nổi tiếng đó thôi…”
Ron nghe vậy liền nhảy dựng lên “Mày cũng thế, khẳng định là người nhà Malfoy. Cha tao nói, người nhà Malfoy đều coi người khác là “kẻ hầu” của mình, không một ai tốt đẹp cả!”
Khuôn mặt tái nhợt của Malfoy khẽ ửng hồng lên, cậu ta không thèm để ý đến Ron nữa mà quay người đối với Harry nói: “Tôi là Draco Malfoy. Đây là Crabbe và Goyle. Sau này cậu sẽ thấy người của những gia tộc thuần khiết tốt hơn nhiều so với lũ ngoại lai. Tại thế giới Phù Thủy này, tốt nhất cậu hãy chọn đúng bạn mà chơi. Đến! Tôi sẽ giúp đỡ cậu!” Nói rồi, cậu ta vươn tay về phía Harry.
Harry nghe vậy, liền đứng dậy, buông xuống mí mắt, thân hình thẳng tắp nhưng cậu ta lại không nắm lấy tay của cậu bé kia.
Chờ trong chốc lát, Draco căm giận thu tay lại, trừng mắt nhìn kẻ đang cười nhạo không hề che giấu là Ron kia, vẫn kéo dài âm điệu như trước nói: “Nếu tôi là cậu Potter, tôi sẽ phải cẩn thận lắm đấy, nếu không…” Lời cậu còn chưa dứt đã thấy một mảnh giấy được đưa ra trước mặt mình.
[Tôi là Harry Potter. Lại gặp mặt, về sau mong cậu giúp đỡ tôi. Tôi có thể gọi cậu là Draco không?]
Draco đắc ý liếc mắt sang phía Ron, nói: “Đương nhiên rồi!! Tôi cũng sẽ gọi cậu là Harry!”
Harry gật gật đầu, lại viết: [Draco, cậu có giận không khi tôi không phải người nhà Slytherin?]
Draco sắc mặt khẽ biến: “Nói vậy tức lại cậu không muốn vào nhà Slytherin?” Trong giọng nói cậu ta nói ra có thêm vài phần cảnh cáo.
Harry rốt cục cũng mở mắt ra nhìn chăm chú vào đôi mắt màu lam xám xinh đẹp của Draco, ánh mắt không hề có một tia cảm xúc. Draco bị đôi mắt màu xanh biếc ấy làm cho hoảng sợ, không tự chủ nhớ tới một người mà cậu vẫn quen thuộc, hai tròng mắt hắn cũng vô cùng thâm thúy, không một gợi xúc cảm nào…
Chậm rãi, Harry lắc lắc đầu.
“Harry!!” Ron trợn mắt há mồm nhìn cậu bé: “Cậu phải là người nhà Gryffindor chứ? Nhà Gryffindor là nhà tốt nhất trường a ~~ Ngàn vạn lần đừng vào nhà Slytherin, chỗ đó đều là những phù thủy xấu xa thôi. Nghe nói “Người-đó”cũng là từ nhà đó mà tốt nghiệp ra!!”
“Hơn nữa cha mẹ cậu đều là người nhà Gryffindor. Thời điểm phân nhà chắc chắn sẽ suy xét đến điều đó!” Hermiastory vốn không nói gì cũng bổ sung thêm, dường như cô không hề có chút hảo cảm nào với cậu bé tóc bạch kim cao ngạo kia.
Draco khinh bỉ liếc Ron một cái, rồi lại quay sang nói với Harry: “Qúy tộc chân chính đều vào nhà Slytherin, đó mới là nhà vĩ đại nhất trường. Nhà Potter cũng là một gia tộc thuần huyết, tuy rằng…” Cậu ta dùng ánh mắt khủng hoảng đánh giá Harry một lần nữa rồi lại nói: “Lễ nghi của cậu rất hoàn mỹ. Tôi thậm chí còn hoài nghi không biết là cậu có theo học khóa học nào về lễ nghi quý tộc hay không nữa. Không cần lo lắng gì đâu, cậu sẽ là một người nhà Slytherin vĩ đại”
“Không phải vậy!!” Ron nổi giận giống như biến thành một con sư tử nhỏ nói: “Harry là người đả bại “Người-kia”, Harry là người trải qua đại nạn mà không chết, sao cậu ấy lại chuyển sang phe lũ người âm hiểm như rắn độc chúng mày được??“
“Đồ ngu ngốc!!” Draco khinh miệt hừ một tiếng, lại tiếp tục nói với Harry: “Nơi đó thực sự rất tốt mà. Cậu có muốn đi tới hàng ghế của tôi ngồi không? Nó ở phía trước của xe lửa. Chỗ đó mới là chỗ để cho quý tộc như chúng ta ngồi!!”
“Đừng!! Harry đừng đi!!!” Ron vội vàng nói, cậu liếc mắt nhìn sang Hermiastory.
“Đây là quyền của Harry, Weasley!!” Hermiastory cau mày nói.
Lúc này, lại một mảnh giấy nữa được đưa qua.
[Draco vì muốn tìm tôi mà đi từ đầu xe xuống tận cuối xe sao?]
Xem xong, vành tai của Draco thoáng cái đã đỏ lên.
Harry ôn hòa cười rộ lên, khiến tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi. Cậu thật không hay cười, nhưng mà khi cậu cười lên thì thật ấm áp. Giống như rét lạnh mùa đông đều bị cậu xua đi hết thảy.
Đang phát ngốc thì một mảnh giấy nữa lại đươc truyền tới.
[Độc xà và sư tử, đơn giản cũng đều giống nhau cả thôi!]
Neville cùng Ron dùng ánh mắt quỷ quái nhìn Harry, Hermiastory thì lại dùng ánh mắt phức tạp, như đang ngẫm nghĩ điều gì đó. Còn Draco, cậu ta khiếp sợ trừng lớn mắt nhìn Harry trong chốc lát, rồi nhanh chóng chạy mất!!
Căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại. Harry trở lại chỗ của mình, lại cầm một quyển sách nữa lên, lại kiên nhẫn đọc.
Một lát sau, Hermiastory nói: “Thôi! Tôi và Neville về nhé. Mấy người mau chuẩn bị đi, sắp đến nơi rồi!” Cô đi ra khỏi phòng, ánh mắt vẫn phức tạp, quay đầu lại nhìn cậu bé đang thẳng lưng đọc sách kia một cái, rồi bước đi. Neville ôm cái bình chứa cóc của cậu, cậu ta vui vẻ nghĩ, tốt rồi ~~ Cứ vậy là sẽ không mất được nữa!!
Dần dần, xe lửa chạy chậm lại. Rồi dừng lại hẳn. Đến nơi rồi!
Mới đầu, Dudley hoảng sợ trừng mắt nhìn cậu một tay cầm sách một tay dọn đồ ăn. Cho dù Harry đã mỉm cười an ủi nói không sao đâu nhưng nó vẫn không sao dám động đến đống đồ ăn kia a ~- đương nhiên là sau đó cái dạ dày cũng đã chiến thắng mớ suy nghĩ vớ vẩn của nó, thành ra nó bắt đầu cắm đầu cắm cổ vào ăn. Trải qua mấy lần ăn thử, bọn họ đều xác nhận là đồ Harry nấu vẫn không có chút gì đáng ngại. Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn, như lúc Harry tỉnh lại lúc cậu 5 tuổi, vẫn không gây cho bọn họ chút phiền toái gì quá ghê gớm cả. Riêng Petunia thì vẫn khuẩn trương lo sợ “sự việc kỳ quái” kia sẽ lại tiếp diễn ra một lần nữa…
Harry gọi con cú mèo của cậu là Kuro.
Trong lúc nghỉ hè, cậu có gọi Dudley đến hỗ trợ cậu viết một lá thư cho hiệu sách [Flourish và Blotts], đặt mua thêm mấy cuốn sách nữa. Trong đó có một quyển tên là [Cách sử dụng 1000 loại độc dược có thể dễ dàng pha chế] được in màu vàng kim trên bìa sách khiến cho Dudley vừa sùng bái vừa hoảng sợ.
Harry ôn hòa cười, nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Cười gì chứ?? Nhìn qua thật đáng sợ mà ~” Dudley nghĩ nghĩ rồi lại liếc mắt nhìn cuốn sáng của Harry, trên đó có vẽ một loại thuốc gì đó, nhìn qua cũng thật đáng sợ a ~ Dudley mặt mày xanh lét, đấy là lần đầu tiên nó chưa ăn cơm chiều mà đã bỏ chạy về phòng – sau này, nhờ có Harry mà mấy bữa ăn của cậu nhóc sẽ ngày càng “phong phú”.
Harry nhìn nhìn vị anh họ của mình trong chốc lát, lấy bút ta viết xuống tờ giấy một câu chẳng ngắn cũng chẳng dài: [Muốn có loại thuốc không cần ăn uống điều độ cũng có thể giảm béo không?]
Dudley trừng lớn mắt, sau đó ai oán nhìn em họ mình hạ mi mắt, im lặng ngồi đọc sách. Hừm ~ Em họ nó, quả nhiên không phải là một người bình thường mà.
Sự việc phát sinh ở căn nhà nhỏ ở ngoại ô đã khiến cho mọi thái độ của Dudley đối với Harry đều hoàn toàn thay đổi. Nó không còn lấy Harry ra làm đối tượng cho nó trêu chọc nữa, ăn cơm cũng sẽ không chê bai cơm cậu nấu dở nữa, thậm chí nó còn giúp Harry không ít việc lặt vặt. Vernon và Petunia còn có lần tưởng cậu nhóc bị Harry khống chế, nhưng nó đã tự nói với cha mẹ rằng nó chơi với Harry là hoàn toàn do nó tự nguyện. Nghe vậy, Petunia lại khoa trương, khóc lóc hô: “Nga ~~~ Bảo bối Dudley của mẹ ~~~” Một bên kia, Harry nhìn Dudley đang hít thở không thông cố gắng thoát khỏi vòng tay siết chặt đến nghẹn thở của mẹ cậu nhóc, miệng không ngừng toe toét.
Rất nhanh, ngày mùng 1 tháng 9 rốt cục cũng đã đến. Harry đề nghị nhà Dursley đừng tiễn cậu ra sân ga. Một mình cậu đem theo túi đồ, chậm rãi rời đi.
“Harry…” Khi sắp rời khỏi cửa nhà, Harry chợt nghe thấy tiếng gọi cậu từ phía sau. Xoay người nhìn, ra là Dudley, khuôn mặt tròn xoe của cậu nhóc đỏ hồng lên, bộ dạng thật đáng yêu a ~
Harry nâng lên mắt, trong ánh mắt lộ ra vài tia nghi hoặc.
“Cái kia…… Tao……” Cậu nhóc mặt đỏ lựng, ngay cả một câu nói lưu loát cũng không nói nổi.
Harry nhợt nhạt giơ tay lên mỉm cười, viết xuống một câu đưa cho cậu nhóc kia: [Chúng ta là người nhà mà].
Dudley xấu hổ cười, đột nhiên học theo Harry bày ra bộ dạng đứng thẳng tắp rồi khẽ nở một nụ cười ngọt ngào.
Buông xuống mi mắt, Harry xoay người, mặc áo khoác vào, bước ra ngoài, dáng người gầy yếu nhanh chóng biến mất.
“Dudley?” Vernon bước ra, nhìn đứa con mình đứng sững ở cửa nhà: “Sao lại không ăn điểm tâm?”
“Ba ba.” Dudley nhìn chằm chằm ra ngoài, nói: “ Đây là lần đầu tiên con có cảm giác, Harry chính là em họ của con.”
Harry lẻ loi đi vào nhà ga, lấy từ trong túi ra vé tàu. Nhìn nhìn, sân ga 9 3/4? Cậu do dự một chút rồi tìm đến khoảng trống nằm giữa sân ga thứ 9 và sân ga thứ 10.Thời gian vẫn còn sớm, mới có 9 giờ sáng, tàu tốc hành tới Hogwarts phải đến 11 gờ trưa mới bắt đầu xuất phát. Cậu cũng không rõ tại sao cậu lại không tìm thấy sân ga đâu. Harry nhắm mắt lại, thử cảm nhận không gian ma pháp giao động trong sân ga, cậu chậm rãi di chuyển, chạm tay vào một bức tường lớn — Chỗ có luồng ma pháp mạnh nhất. Cậu quan sát xung quanh, rất tốt, không có ai chú ý, cậu hơi hơi khom người, chạy xuyên qua bức tường.
Đi lên một chiếc xe lửa không hề có một bóng người, Harry chọn đại một vị trí tương đối kín đáo, ngồi xuống, nhanh chóng đổi quần áo, lấy vài quyển sách ra.
Không biết bao lâu sau, một tiếng đập cửa thanh thúy vang lên. Chỉ một lát sau, cửa liền mở ra: “Xin hỏi, nơi này còn chỗ trống không vậy? Các ghế khác đều có người ngồi mất rồi?” Một cậu bé có mái tóc đỏ rực tiến lại gần, hỏi. Đáng tiếc là không có ai đáp lại cậu.
Cậu do dự nhìn chung quanh, mãi mới nhận ra có một cậu bé cũng trạc tuổi mình đang ngồi trong góc chăm chú đọc sách. Lại liếc mắt nhìn cuốn sách trong tay cậu ta, cậu nhóc gian nan nuốt nước miếng, vừa rồi mình có hỏi, nhưng rõ ràng là không có ai trả lời mà. Đợi gần 5 phút sau, cậu lại nuốt nước miếng một lần nữa, hạ quyết tâm, kéo hành lý của mình vào, phòng này chỉ có một người thôi mà ~
Sắp xếp xong, cậu rốt cục cũng có thể ngồi xuống, lại gương mắt lên nhìn cậu bé trước mặt, cậu ta vẫn duy trì thân hình thẳng tắp, chỉ ngồi 1/3 cái ghế, một tay cầm một cuốn sách, một tay vé tàu. Cậu bé tóc đỏ đầu đầy hắc tuyến: Ngồi hoài cái tư thế này, thằng nhóc đó không mệt sao? Ngay cả anh Percy cũng chưa chắc đã ngồi lâu được như vậy đâu nha ~~?
“Chào buổi sáng!!” Cậu nghĩ nghĩ, quyết định chào hỏi một phen. Dù sao sau này cậu ta hẳn sẽ là bạn học của mình, tuy rằng cậu vẫn chưa dám chắc người trước mắt kia sẽ vào nhà Gryffindor.
“Tớ là Ron Weasley, rất vui được gặp cậu.”
Không phản ứng. Nếu như người kia mà không lật trang sách, Ron hẳn sẽ cho rằng cậu ấy đang ngủ. Cậu có chút buồn bực ngậm miệng lại, vô cùng hối hận khi không chịu ngồi cùng Fred và George, tuy rằng khẳng định nếu đồng ý ngồi cùng sẽ bị bọn họ chọc đến thảm thương nhưng xem ra còn vui hơn là ngồi cùng một kẻ không chịu nói bất cứ một tiếng nào kia.
“Nga! Ron!”
“Em trai yêu quý của anh a ~~~~”
“Thì ra em ở chỗ đây~~~!”
Hai giọng nói giống hệt nhau vang lên, lại hai người giống hệt nhau với mái tóc đỏ rực nữa xuất hiện.
“Nga!” Ron ảo não thở dài.
“Không ngồi cạnh bọn anh một lúc được sao??” Một người hỏi.
“Bọn anh đang muốn đi đến khoang giữa tàu!!” Một người nói
“Em đi cùng nha!!” Hai người hợp thanh.
“Đến đây đi!” Bên trái vươn tay kéo lấy tay trái cậu bé.
“Dũng cảm chút!!” Một người ôm lấy tay phải Ron..
“Giống một người nha Gryffindor chân chính coi!” Lại là hợp thanh.
“Không cần!” Ron hét lên một tiếng,tận lực tránh xa hai người anh đang cố sức lôi kéo cậu. Được rồi, thu lại cái ý nghĩ trước kia đi, cậu nguyện ở đây với “kẻ câm” kia chứ không bao giờ muốn ngồi cùng hai “kẻ điên” này!
“Nga! Em lại làm bọn anh đau lòng đó ~~” Bên trái bóp trán.
“Đau lòng lắm nha ~~” Bên phải ôm ngực.
“Ma ma nói chúng ta phải chăm sóc em đó!!!” Lại hợp thanh.
Ron thở dài, than thở một câu nhỏ xíu không ai nghe rõ, cậu không biểu tình nhìn hai người anh song sinh của mình. Bọn họ chán nản nhìn lại, rất nhanh liền rời đi. Ron lúc này mới có thể vụng trộm liếc nhìn cậu bé vẫn yên lặng kia. Cậu ta vẫn đọc sách a ~~ Thậm chí tốc độ đọc và lật trang sách vẫn không hề giảm a ~~~ Cư nhiên ~~ Không một chút ảnh hưởng gì với màn lộn xộn vừa rồi a ~~
Khóe miệng Ron….. khẽ run rẩy…
Sau một hồi yên lặng, không khí nhàm chán đến nỗi cậu bé có mái tóc màu đỏ cuối cùng cũng chịu không nổi mà lăn ra ngủ. Cũng may là tối hôm trước vì quá hưng phấn và hồi hộp nên cậu đã ngủ không yên, lúc này cậu thực sự rất muốn ngủ a ~ Cậu ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cho đến khi không gian yên tĩnh lại bị phá vỡ.
“Mấy người có ai nhìn thấy một con cóc không? Neville đã để xổng mất nó.” Một cô bé tóc xám bước vào, cô lớn tiếng hỏi, đáng thức Ron dậy từ giấc ngủ chập chờn “A ~ Xin lỗi nhé, tôi không thấy cậu đang ngủ.” Cô gái với Ron.
Cậu nhóc mơ màng tỉnh dậy, có chút tức giận hỏi: “Chuyện gì??”
“Tôi hỏi, cậu có thấy một con cóc nhảy qua đây hay không? Neville đã để xổng mất nó!!” Cô bé lui sang một bên nhường chỗ cho một cậu bé nữa bước vào.
“Không thấy, hay để tớ giúp cậu tìm.” Sau khi tỉnh táo lại, Ron nhận ra đây sẽ là một chuyện thú vị. Cậu ta bắt đầu lục lọi khắp nơi, tất cả đều không thấy, trừ chỗ của cậu bé đang đọc sách kia là cậu chưa có tìm thôi.
Ron thật hết nói nổi. Đã qua một quãng thời gian lâu thế mà cậu ta vẫn duy trì cái tư thế thẳng tắp ấy. Nếu không phải quyển sách kia đã được xem xong, đặt gọn ở bên cạnh thì Ron đã nghĩ cậu nhóc đó đơn giản chỉ là một pho tượng.
“A Cậu nhìn gì vậy?” Cô bé tóc xám nhìn nhìn cậu, rồi chuyển ánh mắt qua cậu bé kia.
Đúng lúc ấy, Ron lại không cẩn thận đụng vào Harry.
Harry giật mình, ngẩng đầu nhìn, thấy trong phòng thế nhưng lại có đến 3 người lận.
“Cuối cùng cậu cũng có phản ứng.” Ron nâng tay, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh “Thật lợi hại nha. Tớ chưa từng thấy ai đọc sách chăm chú như vậy. Xin chào. Tớ là Ron Weasley!!”
“[Thuật Biến Hình Trung Cấp]?? Đây chẳng phải sách giáo khoa năm ba của chúng ta sao??” Cô bé do dự hỏi. “Xin chào, tôi là Hermiastory Granger, bên kia là Neville Longbottom.”
Harry nhìn một lượt, bỏ cuốn sách vào trong bao, sau đó lấy một tờ giấy ra, viết viết: [Chào mọi người. Lần đầu gặp mặt mong mọi người giúp đỡ tôi. Tôi là Harry Potter.]
“Harry Potter!!! Cậu là Harry Potter sao??????” Ron kinh ngạc nói, tầm mắt cậu dời đến cái trán của Harry. Vết sẹo hình tia chớp thản nhiên lúc ẩn lúc hiện trên trán cậu ta.
“Cậu là Harry Potter thật hả??” Hermiastory hưng phấn hỏi “ Chuyện của cậu tôi biết!! Mấy cuốn [Những Sự Kiện Trong Hai Mươi Thế Kỷ Vừa Qua Của Giới Pháp Thuật], [ Hắc Ma Pháp], [Lịch sử ma pháp hiện đại] đều có nhắc đến cậu!”
Lúc này Ron bày ra vẻ mặt sùng bái ngồi xuống cạnh Harry.
Harry hạ mắt, một lát sau cậu lại viết: [Cần tôi giúp gì sao?]
“Nga, thiếu chút nữa thì quên, chúng tôi tới tìm con cóc của Neville”
Harry nhìn vẻ mặt cầu xin của Neville, nghĩ nghĩ, lấy đũa phép từ trong túi áo ra, nhẹ nhàng phất một cái, chỉ một lát sau, một con cóc nhỏ giãy dụa bay từ hành lang đến chỗ bọn họ, rơi chuẩn xác xuống cái bàn gần đó.Tiếp theo, cậu lấy từ trong hành lý ra một chiếc hộp nhỏ, lại vung đũa một cái, lập tức chiếc hộp biến thành một cái bình bằng thủy tinh, bên trong có một ít đất, nước và vài viên đá cuội. Rồi cậu cầm lấy con cóc, thả nó vào cái bình, sau đó lấy nắp đã được đục nhiều lỗ thông khí đậy bình lại. Khẽ mỉm cười rồi đưa cái bình cho Neville. Nụ cười kia của cậu tựa như muốn nói: [Không sao nữa rồi!]
Neville kinh ngạc nhìn Harry, vô thức nhận lấy cái bình, nói năng lộn xộn vài câu cảm ơn. Còn hai người kia thì si ngốc đứng nhìn.
“A, trời a!!! Harry cậu lợi hại quá!! Cư nhiên lại sử dụng được cả [Vô Thanh Chú]! Hơn nữa phép [Bay] đến năm thứ năm chúng ta mới được học kia mà! Thật đáng ngạc nhiên!!” Hermiastory kêu lên ầm ngạc nhiên, còn Ron vẫn còn ngây ngốc chưa hề khôi phục lại…
Cậu cúi đầu hạ mi mắt, lại viết: [Tôi đã xem xong nguyên bộ [Tiêu Chuẩn Chú Ngữ] nên mới làm được.]
“Nguyên bộ! Nhưng mà lý thuyết với thực hành đâu có giống nhau?” Hermiastory mặt đầy nghi hoặc nói “Còn nữa, sao cậu lại không nói? Tôi đâu thấy có quyển sách nào nói cậu không thể nói được đâu?”
Harry dừng một chút, lại viết: [Sự cố]
“Sự cố sao?? Sao lại vậy?? Tớ nghe nói cậu sống tại nhà của một Muggle?” Ron rốt cục cũng khôi phục lại thần trí, cậu bé quan tâm hỏi.
Harry lắc đầu, không viết nữa.
Lúc này, từ ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân, chỉ một lúc sau, một cậu nhóc có mái tóc màu bạch kim bước đến, phía sau cậu ta có thêm hai cậu trai nữa.
“Tôi nghe nói, Harry Potter đang đi trên chuyến xe này. Nếu vậy, hẳn là cậu?” Cậu nhóc cao ngạo dùng tròng mắt màu lam xám nhìn một vòng quanh phòng, cuối cùng ánh mắt cậu ta dừng lại ở Harry đang ngồi sâu trong góc phòng, cậu cố tình kéo dài âm điệu, chậm rãi nói.
“Sao cậu biết cậu ấy là Harry Potter?” Hermiastory nghi hoặc hỏi.
“Rất đơn giản. Không có khả năng Harry Potter là con gái, loại trừ cô. Tôi nghe nói cậu ấy bị nhà Muggle ngược đãi nên không có khả năng cậu ấy sẽ mập mạp. Còn kẻ kia, nhìn là biết. Mặt tàn nhang, tóc đỏ, mặc áo choàng cũ thì chỉ có thể là người nhà Weasley nổi tiếng đó thôi…”
Ron nghe vậy liền nhảy dựng lên “Mày cũng thế, khẳng định là người nhà Malfoy. Cha tao nói, người nhà Malfoy đều coi người khác là “kẻ hầu” của mình, không một ai tốt đẹp cả!”
Khuôn mặt tái nhợt của Malfoy khẽ ửng hồng lên, cậu ta không thèm để ý đến Ron nữa mà quay người đối với Harry nói: “Tôi là Draco Malfoy. Đây là Crabbe và Goyle. Sau này cậu sẽ thấy người của những gia tộc thuần khiết tốt hơn nhiều so với lũ ngoại lai. Tại thế giới Phù Thủy này, tốt nhất cậu hãy chọn đúng bạn mà chơi. Đến! Tôi sẽ giúp đỡ cậu!” Nói rồi, cậu ta vươn tay về phía Harry.
Harry nghe vậy, liền đứng dậy, buông xuống mí mắt, thân hình thẳng tắp nhưng cậu ta lại không nắm lấy tay của cậu bé kia.
Chờ trong chốc lát, Draco căm giận thu tay lại, trừng mắt nhìn kẻ đang cười nhạo không hề che giấu là Ron kia, vẫn kéo dài âm điệu như trước nói: “Nếu tôi là cậu Potter, tôi sẽ phải cẩn thận lắm đấy, nếu không…” Lời cậu còn chưa dứt đã thấy một mảnh giấy được đưa ra trước mặt mình.
[Tôi là Harry Potter. Lại gặp mặt, về sau mong cậu giúp đỡ tôi. Tôi có thể gọi cậu là Draco không?]
Draco đắc ý liếc mắt sang phía Ron, nói: “Đương nhiên rồi!! Tôi cũng sẽ gọi cậu là Harry!”
Harry gật gật đầu, lại viết: [Draco, cậu có giận không khi tôi không phải người nhà Slytherin?]
Draco sắc mặt khẽ biến: “Nói vậy tức lại cậu không muốn vào nhà Slytherin?” Trong giọng nói cậu ta nói ra có thêm vài phần cảnh cáo.
Harry rốt cục cũng mở mắt ra nhìn chăm chú vào đôi mắt màu lam xám xinh đẹp của Draco, ánh mắt không hề có một tia cảm xúc. Draco bị đôi mắt màu xanh biếc ấy làm cho hoảng sợ, không tự chủ nhớ tới một người mà cậu vẫn quen thuộc, hai tròng mắt hắn cũng vô cùng thâm thúy, không một gợi xúc cảm nào…
Chậm rãi, Harry lắc lắc đầu.
“Harry!!” Ron trợn mắt há mồm nhìn cậu bé: “Cậu phải là người nhà Gryffindor chứ? Nhà Gryffindor là nhà tốt nhất trường a ~~ Ngàn vạn lần đừng vào nhà Slytherin, chỗ đó đều là những phù thủy xấu xa thôi. Nghe nói “Người-đó”cũng là từ nhà đó mà tốt nghiệp ra!!”
“Hơn nữa cha mẹ cậu đều là người nhà Gryffindor. Thời điểm phân nhà chắc chắn sẽ suy xét đến điều đó!” Hermiastory vốn không nói gì cũng bổ sung thêm, dường như cô không hề có chút hảo cảm nào với cậu bé tóc bạch kim cao ngạo kia.
Draco khinh bỉ liếc Ron một cái, rồi lại quay sang nói với Harry: “Qúy tộc chân chính đều vào nhà Slytherin, đó mới là nhà vĩ đại nhất trường. Nhà Potter cũng là một gia tộc thuần huyết, tuy rằng…” Cậu ta dùng ánh mắt khủng hoảng đánh giá Harry một lần nữa rồi lại nói: “Lễ nghi của cậu rất hoàn mỹ. Tôi thậm chí còn hoài nghi không biết là cậu có theo học khóa học nào về lễ nghi quý tộc hay không nữa. Không cần lo lắng gì đâu, cậu sẽ là một người nhà Slytherin vĩ đại”
“Không phải vậy!!” Ron nổi giận giống như biến thành một con sư tử nhỏ nói: “Harry là người đả bại “Người-kia”, Harry là người trải qua đại nạn mà không chết, sao cậu ấy lại chuyển sang phe lũ người âm hiểm như rắn độc chúng mày được??“
“Đồ ngu ngốc!!” Draco khinh miệt hừ một tiếng, lại tiếp tục nói với Harry: “Nơi đó thực sự rất tốt mà. Cậu có muốn đi tới hàng ghế của tôi ngồi không? Nó ở phía trước của xe lửa. Chỗ đó mới là chỗ để cho quý tộc như chúng ta ngồi!!”
“Đừng!! Harry đừng đi!!!” Ron vội vàng nói, cậu liếc mắt nhìn sang Hermiastory.
“Đây là quyền của Harry, Weasley!!” Hermiastory cau mày nói.
Lúc này, lại một mảnh giấy nữa được đưa qua.
[Draco vì muốn tìm tôi mà đi từ đầu xe xuống tận cuối xe sao?]
Xem xong, vành tai của Draco thoáng cái đã đỏ lên.
Harry ôn hòa cười rộ lên, khiến tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi. Cậu thật không hay cười, nhưng mà khi cậu cười lên thì thật ấm áp. Giống như rét lạnh mùa đông đều bị cậu xua đi hết thảy.
Đang phát ngốc thì một mảnh giấy nữa lại đươc truyền tới.
[Độc xà và sư tử, đơn giản cũng đều giống nhau cả thôi!]
Neville cùng Ron dùng ánh mắt quỷ quái nhìn Harry, Hermiastory thì lại dùng ánh mắt phức tạp, như đang ngẫm nghĩ điều gì đó. Còn Draco, cậu ta khiếp sợ trừng lớn mắt nhìn Harry trong chốc lát, rồi nhanh chóng chạy mất!!
Căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại. Harry trở lại chỗ của mình, lại cầm một quyển sách nữa lên, lại kiên nhẫn đọc.
Một lát sau, Hermiastory nói: “Thôi! Tôi và Neville về nhé. Mấy người mau chuẩn bị đi, sắp đến nơi rồi!” Cô đi ra khỏi phòng, ánh mắt vẫn phức tạp, quay đầu lại nhìn cậu bé đang thẳng lưng đọc sách kia một cái, rồi bước đi. Neville ôm cái bình chứa cóc của cậu, cậu ta vui vẻ nghĩ, tốt rồi ~~ Cứ vậy là sẽ không mất được nữa!!
Dần dần, xe lửa chạy chậm lại. Rồi dừng lại hẳn. Đến nơi rồi!