Chương : 16
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tom khẩn trương nhìn quanh bốn phía, tay phải chậm rãi đưa tới gần đũa phép.
Cậu cũng nghe thấy âm thanh kỳ quặc rồi.
shar——se——
Hình như là giọng nữ, âm thanh kéo dài theo hơi. Cậu lần theo âm thanh tìm phương hướng, kết quả phát hiện không có ai chạy tới theo dõi cậu… Âm thanh được phát ra từ bức họa.
Medusa trên vách tường chẳng biết từ thuở bao giờ đã mở mắt, dùng giọng điệu chia sẻ bí mật thì thầm với cậu: [shar——se——]
Có ý gì?
Tom sợ run lên, sau một giây đồng hồ bỗng nhiên hiểu rõ hàm nghĩa trong đó.
[khẩu lệnh]
Bức họa Medusa nói “xà ngữ” với cậu.
Tom Riddle vừa tới Hogwarts chợt nghe đến hàm nghĩa quan trọng của Xà ngữ, đó là thiên phú của Salazar Slytherin. Sau đó cậu hiểu vì sao nón phân viện ném cậu tới Nhà Slytherin, không để ý tới khẩn cầu muốn vào Nhà Hufflepuff của cậu…
Hiện tại cậu ở phòng nghỉ công cộng nghe được bức họa nói Xà ngữ, có nghĩa gì?
Tom Riddle nhíu nhíu mày, ấn cái đầu tò mò của rắn nhỏ Meilin vào túi, dùng xà ngữ hỏi Medusa: [đằng sau có cửa ạ?]
Bức họa không trả lời, chỉ tiếp tục mang theo nụ cười tao nhã lặp lại: [khẩu lệnh]
Ai biết khẩu lệnh là cái gì a, nói không chừng chính bản thân Salazar Slytherin lưu lại… Tom thở dài, thấy xung quanh vắng vẻ liền thuận miệng hô hoán:
[mở?]
Hiển nhiên “mở” không phải khẩu lệnh, Medusa vẫn mỉm cười như cũ.
Trên thực tế Medusa trên bức họa không di động vào ban ngày cũng không nói lời nào, ở phòng nghỉ công cộng luôn có chút quái dị. Có chút tân sinh suy đoán, có đúng hay không có Giáo sư nào đầu rút đặt bức họa Muggle ở đây… Dù sao chỉ có bức họa của Muggle mới không nhúc nhích…
Hiện tại Tom hiểu, bức họa không có vấn đề gì, chỉ “có xà ngữ mới có thể mở ra”.
Khi bên cạnh có người nói xà ngữ, bức họa Medusa sẽ chủ động hỏi khẩu lệnh… Thế nhưng khẩu lệnh xong sẽ mở ra cái gì? Thư phòng bí mật của Salazar Slytherin?
Đáp án này phỏng chừng chỉ khi nào có khẩu lệnh mở ra mới giải quyết xong.
Tom lén lút chuồn về phòng ngủ ngủ một giấc.
Mấy ngày tiếp theo, cậu vẫn duy trì quy luật làm việc và nghỉ ngơi “đi học —— lạc đường —— đi học”.
Bí mật bức họa Medusa cậu tạm gác sang một bên, dù sao suy nghĩ chốc lát cũng không ra khẩu lệnh.
“Ban đêm ngươi chạy đến phòng nghỉ công cộng làm cái gì?” Đấu cờ ban đêm giữa Tom với rắn nhỏ Meilin bị Abraxas chú ý tới, thiếu niên tóc vàng sáp mặt vào: “nửa đêm hẹn hò?”
“Đầu óc của ngươi chỉ nghĩ đến hẹn hò thôi hả?” Tom thu hồi sách giáo khoa độc dược, sau đó chuẩn bị nghiên cứu một chút sách về biển báo giao thông pháp thuật lấy từ thư viện —— cậu không tin bệnh lạc đường của mình không có đường cứu chữa.
“Không hẹn hò còn cần thần bí như vậy? Ngươi lừa gạt ai đấy?”
Tom quay đầu, nhìn vẻ mặt tò mò của Abraxas. Vì vậy cậu mở hai tay, thẳng thắn trả lời: “Ta chơi cờ cùng vật nuôi của ta —— ngươi đã thấy nàng, nàng tên Nagini.”
Cậu trực tiếp ăn ngay nói thực.
Vốn cậu không định giấu diếm Abraxas, dù sao cậu cùng hắn là bạn cùng phòng.
Cậu để rắn nhỏ chui ra từ tay áo, lập tức biểu diễn cách chơi cờ —— rắn nhỏ cắn quân nhúc nhích đặt lên bàn cờ.
Chỉ cần không thể hiện thiên phú “xà ngữ”, việc rắn nhỏ biết chơi cờ phù thủy cũng không đặc biệt mấy. Biểu hiện của Meilin làm Abraxas tán thán hai ba câu, thế nhưng cũng không kinh ngạc mấy. Cuối cùng Abraxas nhéo nhéo cái đuôi của Meilin, quay đầu nói với Tom rằng: “Vật nhỏ ngươi dưỡng thật hay… Thế nhưng ngươi có cho nó ăn nhiều nhiều không vậy? Nó thật gầy.”
Những lời này làm cho vị thiếu niên thần linh – càng ngày càng xui xẻo – rắn nhỏ Meilin bùng nổ… Hiện tại có thể thấy, dường như vị trí “vật nuôi” của “nó” càng ngày càng được chắc chắn…
Cùng lúc đó, danh tiếng của Giáo sư Snape môn PCNTHA trong trường càng ngày càng nồng nhiệt.
Không ngừng có học sinh khóc rống: “Ai đã bình chọn hắn là “Một trong ba vị Giáo sư đáng sợ nhất” vậy, sai rồi, hoàn toàn sai rồi, lão dơi này phải chiếm vị thứ nhất, ai dám đặt vị trí song song với hắn a!” Học sinh Griffindor tiếp tục kêu rên: “Đây là mãnh thú nguy hiểm chưa từng có ở Hogwarts…”
“Cái gì là pháp thuật Đen?” Giáo sư Severus Snape điểm danh ở đầu khóa, dùng ánh mắt như chim ưng khủng bố quét nhìn toàn phòng, “Hugh Browder, ngươi trả lời?”
Nam sinh Griffindor kia đứng lên sửng sốt nửa ngày: “Ách… ta… ta… ta không có chuẩn bị bài…”
“Vấn đề này ta cho rằng không cần sách cũng có thể trả lời, đã học hai tuần rồi các ngươi còn không biết vì sao học khóa này?” Snape giáo sư có giọng điệu vô cùng đặc biệt, âm trầm, mang theo giọng cao châm chọc, “Hiện tại, Browder tiên sinh, mời dùng chút đại não còn sót lại ít ỏi của ngươi, trả lời ta, —— cái gì là pháp thuật Đen?”
Nam sinh bị điểm danh kia trực tiếp ngốc, mơ hồ mở miệng đáp: “Ách… dùng đũa phép đen tạo pháp thuật đen?
“Griffindor trừ 5 điểm, bởi vì trong đầu của ngươi chỉ có chút màu đen kỳ quái.”
Tình huống cùng kiểu loại liên tiếp sinh ra, toàn bộ phòng học, đối với việc hưởng thụ cùng thỏa mãn không gì sánh bằng khóa học cùng cách dạy học của Giáo sư Snape —— chỉ có một người Tom Riddle mà thôi.
Bao giờ cậu cũng vô cùng vui vẻ chạy đến phòng học thật sớm, ngồi vào bàn đầu tiên ở dãy giữa. Hơn nữa thủy chung như nhất, cũng chỉ có một mình Tom dám ngồi vị trí kia ở khóa PCNTHA. Để phòng ngừa việc lạc đường không đi học được, mỗi lần cậu đều túm Abraxas đi cùng. Sauk hi tới phòng học, cậu có thể thản nhiên trước bao ánh mặt trân trối nghẹn họng của bao bạn cùng học, dùng thái độ thưởng thức lời nói ác độc của Giáo sư Snape.
Vì thế Abraxas vẫn bó tay: “Dù ta không có mấy phản cảm đối với Giáo sư này, cũng không có nghĩa ta nguyện ý cùng ngươi mỗi ngày ngồi gần hắn như vậy a…”
Mà mấy nữ sinh Slytherin trực tiếp đánh giá hành vi của Tom là: “Ách, tân sinh học đệ Tom này… Hắn chẳng lẽ bị ngược cuồng ha?”
…
Tom Riddle cứ như vậy tiếp tục cuộc sống sung sướng và hưởng thụ cuộc sống vườn trường của cậu. Thế nhưng nửa tháng sau đó, loại cuộc sống bình tĩnh này bị đánh vỡ…
Bởi vì có một lần Abraxas không có ở bên, cậu dự định dùng biển báo giao thông học được ở thư viện để tìm đường dò phòng học… Kết quả khi tìm được phòng học cậu đã mất tròn nửa giờ, sau đó, cứ như vậy tại khóa PCNTHA của Giáo sư Snape, cậu lạc đường đến muộn.
Tom khẩn trương nhìn quanh bốn phía, tay phải chậm rãi đưa tới gần đũa phép.
Cậu cũng nghe thấy âm thanh kỳ quặc rồi.
shar——se——
Hình như là giọng nữ, âm thanh kéo dài theo hơi. Cậu lần theo âm thanh tìm phương hướng, kết quả phát hiện không có ai chạy tới theo dõi cậu… Âm thanh được phát ra từ bức họa.
Medusa trên vách tường chẳng biết từ thuở bao giờ đã mở mắt, dùng giọng điệu chia sẻ bí mật thì thầm với cậu: [shar——se——]
Có ý gì?
Tom sợ run lên, sau một giây đồng hồ bỗng nhiên hiểu rõ hàm nghĩa trong đó.
[khẩu lệnh]
Bức họa Medusa nói “xà ngữ” với cậu.
Tom Riddle vừa tới Hogwarts chợt nghe đến hàm nghĩa quan trọng của Xà ngữ, đó là thiên phú của Salazar Slytherin. Sau đó cậu hiểu vì sao nón phân viện ném cậu tới Nhà Slytherin, không để ý tới khẩn cầu muốn vào Nhà Hufflepuff của cậu…
Hiện tại cậu ở phòng nghỉ công cộng nghe được bức họa nói Xà ngữ, có nghĩa gì?
Tom Riddle nhíu nhíu mày, ấn cái đầu tò mò của rắn nhỏ Meilin vào túi, dùng xà ngữ hỏi Medusa: [đằng sau có cửa ạ?]
Bức họa không trả lời, chỉ tiếp tục mang theo nụ cười tao nhã lặp lại: [khẩu lệnh]
Ai biết khẩu lệnh là cái gì a, nói không chừng chính bản thân Salazar Slytherin lưu lại… Tom thở dài, thấy xung quanh vắng vẻ liền thuận miệng hô hoán:
[mở?]
Hiển nhiên “mở” không phải khẩu lệnh, Medusa vẫn mỉm cười như cũ.
Trên thực tế Medusa trên bức họa không di động vào ban ngày cũng không nói lời nào, ở phòng nghỉ công cộng luôn có chút quái dị. Có chút tân sinh suy đoán, có đúng hay không có Giáo sư nào đầu rút đặt bức họa Muggle ở đây… Dù sao chỉ có bức họa của Muggle mới không nhúc nhích…
Hiện tại Tom hiểu, bức họa không có vấn đề gì, chỉ “có xà ngữ mới có thể mở ra”.
Khi bên cạnh có người nói xà ngữ, bức họa Medusa sẽ chủ động hỏi khẩu lệnh… Thế nhưng khẩu lệnh xong sẽ mở ra cái gì? Thư phòng bí mật của Salazar Slytherin?
Đáp án này phỏng chừng chỉ khi nào có khẩu lệnh mở ra mới giải quyết xong.
Tom lén lút chuồn về phòng ngủ ngủ một giấc.
Mấy ngày tiếp theo, cậu vẫn duy trì quy luật làm việc và nghỉ ngơi “đi học —— lạc đường —— đi học”.
Bí mật bức họa Medusa cậu tạm gác sang một bên, dù sao suy nghĩ chốc lát cũng không ra khẩu lệnh.
“Ban đêm ngươi chạy đến phòng nghỉ công cộng làm cái gì?” Đấu cờ ban đêm giữa Tom với rắn nhỏ Meilin bị Abraxas chú ý tới, thiếu niên tóc vàng sáp mặt vào: “nửa đêm hẹn hò?”
“Đầu óc của ngươi chỉ nghĩ đến hẹn hò thôi hả?” Tom thu hồi sách giáo khoa độc dược, sau đó chuẩn bị nghiên cứu một chút sách về biển báo giao thông pháp thuật lấy từ thư viện —— cậu không tin bệnh lạc đường của mình không có đường cứu chữa.
“Không hẹn hò còn cần thần bí như vậy? Ngươi lừa gạt ai đấy?”
Tom quay đầu, nhìn vẻ mặt tò mò của Abraxas. Vì vậy cậu mở hai tay, thẳng thắn trả lời: “Ta chơi cờ cùng vật nuôi của ta —— ngươi đã thấy nàng, nàng tên Nagini.”
Cậu trực tiếp ăn ngay nói thực.
Vốn cậu không định giấu diếm Abraxas, dù sao cậu cùng hắn là bạn cùng phòng.
Cậu để rắn nhỏ chui ra từ tay áo, lập tức biểu diễn cách chơi cờ —— rắn nhỏ cắn quân nhúc nhích đặt lên bàn cờ.
Chỉ cần không thể hiện thiên phú “xà ngữ”, việc rắn nhỏ biết chơi cờ phù thủy cũng không đặc biệt mấy. Biểu hiện của Meilin làm Abraxas tán thán hai ba câu, thế nhưng cũng không kinh ngạc mấy. Cuối cùng Abraxas nhéo nhéo cái đuôi của Meilin, quay đầu nói với Tom rằng: “Vật nhỏ ngươi dưỡng thật hay… Thế nhưng ngươi có cho nó ăn nhiều nhiều không vậy? Nó thật gầy.”
Những lời này làm cho vị thiếu niên thần linh – càng ngày càng xui xẻo – rắn nhỏ Meilin bùng nổ… Hiện tại có thể thấy, dường như vị trí “vật nuôi” của “nó” càng ngày càng được chắc chắn…
Cùng lúc đó, danh tiếng của Giáo sư Snape môn PCNTHA trong trường càng ngày càng nồng nhiệt.
Không ngừng có học sinh khóc rống: “Ai đã bình chọn hắn là “Một trong ba vị Giáo sư đáng sợ nhất” vậy, sai rồi, hoàn toàn sai rồi, lão dơi này phải chiếm vị thứ nhất, ai dám đặt vị trí song song với hắn a!” Học sinh Griffindor tiếp tục kêu rên: “Đây là mãnh thú nguy hiểm chưa từng có ở Hogwarts…”
“Cái gì là pháp thuật Đen?” Giáo sư Severus Snape điểm danh ở đầu khóa, dùng ánh mắt như chim ưng khủng bố quét nhìn toàn phòng, “Hugh Browder, ngươi trả lời?”
Nam sinh Griffindor kia đứng lên sửng sốt nửa ngày: “Ách… ta… ta… ta không có chuẩn bị bài…”
“Vấn đề này ta cho rằng không cần sách cũng có thể trả lời, đã học hai tuần rồi các ngươi còn không biết vì sao học khóa này?” Snape giáo sư có giọng điệu vô cùng đặc biệt, âm trầm, mang theo giọng cao châm chọc, “Hiện tại, Browder tiên sinh, mời dùng chút đại não còn sót lại ít ỏi của ngươi, trả lời ta, —— cái gì là pháp thuật Đen?”
Nam sinh bị điểm danh kia trực tiếp ngốc, mơ hồ mở miệng đáp: “Ách… dùng đũa phép đen tạo pháp thuật đen?
“Griffindor trừ 5 điểm, bởi vì trong đầu của ngươi chỉ có chút màu đen kỳ quái.”
Tình huống cùng kiểu loại liên tiếp sinh ra, toàn bộ phòng học, đối với việc hưởng thụ cùng thỏa mãn không gì sánh bằng khóa học cùng cách dạy học của Giáo sư Snape —— chỉ có một người Tom Riddle mà thôi.
Bao giờ cậu cũng vô cùng vui vẻ chạy đến phòng học thật sớm, ngồi vào bàn đầu tiên ở dãy giữa. Hơn nữa thủy chung như nhất, cũng chỉ có một mình Tom dám ngồi vị trí kia ở khóa PCNTHA. Để phòng ngừa việc lạc đường không đi học được, mỗi lần cậu đều túm Abraxas đi cùng. Sauk hi tới phòng học, cậu có thể thản nhiên trước bao ánh mặt trân trối nghẹn họng của bao bạn cùng học, dùng thái độ thưởng thức lời nói ác độc của Giáo sư Snape.
Vì thế Abraxas vẫn bó tay: “Dù ta không có mấy phản cảm đối với Giáo sư này, cũng không có nghĩa ta nguyện ý cùng ngươi mỗi ngày ngồi gần hắn như vậy a…”
Mà mấy nữ sinh Slytherin trực tiếp đánh giá hành vi của Tom là: “Ách, tân sinh học đệ Tom này… Hắn chẳng lẽ bị ngược cuồng ha?”
…
Tom Riddle cứ như vậy tiếp tục cuộc sống sung sướng và hưởng thụ cuộc sống vườn trường của cậu. Thế nhưng nửa tháng sau đó, loại cuộc sống bình tĩnh này bị đánh vỡ…
Bởi vì có một lần Abraxas không có ở bên, cậu dự định dùng biển báo giao thông học được ở thư viện để tìm đường dò phòng học… Kết quả khi tìm được phòng học cậu đã mất tròn nửa giờ, sau đó, cứ như vậy tại khóa PCNTHA của Giáo sư Snape, cậu lạc đường đến muộn.