Chương : 18
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Theo lệ thường Severus Snape vẫn cấm đoán bằng việc xử lý sâu bướm.
Nó chính là “nhiệm vụ tốt nhất cho cấm đoán” mà kiếp trước hắn đã phát hiện —— vừa tạo ra nguyên liệu độc dược, vừa có thể giáo huấn mấy đứa học trò bướng bỉnh. Chỉ cần lấy ra những con sâu mập mạp này ra, là có thể khiến lũ động vật nhỏ kia cả đám như mất cha mẹ, đảm bảo lần sau tuyệt đối không tái phạm.
Vì vậy lần này hắn cũng ném nhiệm vụ này cho Tom… Thế nhưng cuối cùng Severus phát hiện, lần thứ hai hắn đánh giá thấp đường lối tư duy cổ quái của thiếu niên Hắc Ma Vương này.
Tom Riddle cúi đầu ngoan ngoãn làm xong việc, sau đó lặng lẽ thấp giọng nói một câu:
“Cảm ơn ngươi, Severus, ngươi không cần vì ta mà làm nhiều việc như vậy.”
“Đại não ngu xuẩn của ngươi đã bắt đầu chỉ huy miệng của ngươi lảm nhảm mê sảng à?” Sắc mặt Severus nhất thời âm trầm hẳn.
Đã nhận cấm đoán còn cảm tạ, lẽ nào đứa bé này muốn công bố mình rất thích sâu lông?
“Thế nhưng… Severus, kỳ thực ngươi không cần vì ta làm nhiều việc như vậy.” Tom ngẩng đầu, lộ vẻ xấu hổ ngượng ngùng, “Ta biết trong trường học thân phận của chúng ta khác nhau, ngươi là giáo sư, mà ta là học sinh. Cho nên khi nào có người ngoài ta mới xưng hô “Giáo sư Snape”, việc này ta hiểu rõ, cho nên ngươi có thể đối đãi ta như học sinh khác, không cần để ý đặc biệt đến ta.”
Ngươi không cần, vì ta, làm nhiều như vậy?
Severus thiếu chút nữa bị những lời lộn xộn trên làm cho tức không thở được, đứa bé này dùng con mắt nào nhìn thấy hắn “để ý đặc biệt” a?
“Ngươi xem, ta làm sai chuyện ngươi cũng không trừ điểm học viện, ngược lại đưa ta đến đây lấy lệ cho qua. Rõ ràng ngươi hận rắn đến thấu xương, kết quả ngươi cư nhiên bắt đầu thiên vị Slytherin rồi.” Tom giải thích xong còn bổ sung, “cảm ơn ngươi, Severus, nhưng ngươi miễn cưỡng bản thân như thế thật sự không tốt.”
Bất công Slytherin chỉ vì tập quán thường xuyên, thế nhưng những lời Tom nói, cư nhiên có loại cảm giác hy sinh chịu nhục… Đến tột cùng thế nào mới có đường lối tư duy như vậy chứ hả.
Khí thế xung quanh Sverus hoàn toàn hóa âm u, trầm mặc hồi lâu cuối cùng triệt để bùng nổ:
“Ngươi —— cút ra ngoài —— cho ta!”
Lần đầu tiên cho cả hai cuộc đời, Giáo sư Severus Snape cư nhiên bị học sinh đến chịu cấm đoán kích thích thần kinh không thể nhịn được, còn học sinh thì lại muốn nấn ná thêm một hồi. Tom lộ ra vẻ mặt bị từ bỏ, nhào tới vẻ muốn giải thích.
Mà khi Tom vừa bước tới, bên cạnh cái giá… không cẩn thận chạm vào rơi xuống.
Mọi người đều biết Severus có tình yêu nồng nhiệt với độc dược, giống như mọi nhà nghệ thuật gia yêu thương nhiệt tình nghề nghiệp chuyên môn của hắn.
Nghệ thuật gia có cố chấp của nghệ thuật gia. Cho nên hiện tại Severus là giáo sư PCNTHA, trên giá của hắn đặt loạn một đống bình chai nguyên liệc độc dược… Mà mất thứ này cũng được đặt theo kiểu rất có phong cách nghệ thuật —— nói cách khác, không có trật tự.
Những thứ bình chai đặt loạn lên không hề trật tự ấy lại dễ nứt vỡ, càng không cần nói đến việc nó đối mặt với trận đối thoại kịch liệt của Severus với Tom nữa. Vì vậy khi Tom vừa định bước thêm nửa bước biểu đạt quan điểm của mình, cái giá và những bình lọ trên mình nó thoáng rơi xuống ——
“Wingardium Leviosa!” Tom theo bản năng làm chú bay lên. Nếu cậu không có phản ứng nhanh như vậy, phỏng chừng toàn bộ cái giá nghệ thuật rơi đổ thẳng xuống nền nhà.
Thế nhưng hiện tại tình huống cũng chẳng cải thiện được bao nhiêu… Bởi vì cái giá quả thực đã bay lên rồi… Thế những những nước thuốc cổ quái lại rơi thẳng xuống.
…
Khi Severus ý thức được chuyện gì đã xảy ra, tất cả đã không còn kịp rồi.
Hắn cứ như vậy mắt mở trừng trừng nhìn toàn bộ bình lọ của mình rơi nát xuống… Càng không xong là, những dung dịch nước ấy tưới thẳng lên cánh tay của Tom. Không biết độc dược nào có hiệu quả gì, cánh tay của Tom cư nhiên biến thành màu than đen cháy.
“Ngươi phát điên gì vậy?” Severus hoàn toàn không nghĩ sẽ xảy ra loại chuyện này. Bản thân hắn chỉ cưỡng chế lao động phục vụ sớm kết thúc, giúp Tom mau chóng quay về phòng ngủ để khỏi kích thích thần kinh hắn thêm… Không ngờ sau khi Tom nghe câu “đi ra ngoài cho ta”, đột nhiên lại làm ra phản ứng kịch liệt như vậy.
Lẽ nào đứa bé này luôn sợ bị vứt bỏ như thế? Câu nói đầu tiên như vậy đã khiến cậu nổi điên?
Những độc dược lộn xộn này có thể tạo ra thương tổn như thế nào, Severus cũng không rõ ràng. Bởi vì hắn chưa bao giờ thử, đem thành phẩm thuốc nói thật cùng dịch nhầy sâu lông, nhị hoa cây lưu huỳnh, độc rắn cùng hỗn hợp các loại nguyên liệu độc dược trộn lẫn vào nhau, sau đó tưới lên người sẽ phát sinh phản ứng pháp thuật gì… Có điều nhìn Tom Riddle nhếch miệng, sự cố bất ngờ này hiển nhiên không chỉ tạo hậu quả cánh tay biến màu đơn giản như vậy.
Severus Snape chỉ có thể trước làm chú giảm đau cùng trị liệu cho Tom, sau đó nỗ lực phân tích thành phần những bình lọ độc dược trên. Cho dù đó là bình lọ của hắn, cũng phải mất nhiều thời gian mới có thể chữa cho tốt thương tổn bởi đống hỗn hợp lộn xộn này.
“Đau…” Tom nâng mặt vẻ tội nghiệp nhìn hắn, quả thực giống như… như… con chó nhỏ không muốn bị đuổi ra ngoài.
Nhìn vẻ mặt ấy, Severus càng phiền muộn trong lòng. “Đừng nhúc nhích.” Hắn nói.
“Ta không cần về phòng ngủ nữa?”
“Ta cần một chút thì giờ để giải quyết vấn đề tự làm tự chịu của ngươi, phỏng chừng buổi tối hôm nay ngươi không đi được.” Câu này vừa dứt, mắt Tom lập tức sáng rực lên.
Tuy rằng gặp xui xẻo cùng cánh tay chịu đau, nhưng vẻ mặt của cậu rõ ràng viết “nếu được ở lại đây thì đau cũng đáng”.
Severus nhìn biểu hiện hưng phấn của Tom, cảm giác mí mắt của mình lại nhảy loạn. Hắn nghĩ càng ngày hắn càng không có cách nào với Tom nữa… Thật không rõ, việc có thể ở cùng một đêm với Giáo sư được công nhận âm trầm nhất trường học tại hầm lạnh, chẳng lẽ có thể đáng giá vui sướng đến thế à?
Càng ngày hắn càng hoài nghi tính cách của Tom có vấn đề… Đứa bé này ngày nào cũng dính ở bên hắn, quả thực là… rõ ràng là cự quái nhỏ ngu ngốc… Hơn nữa đá cũng đá không chạy, mắng cũng mắng không đi…
Hắn nhìn Tom Riddle biến thành cự quái nhỏ bám dính, nghĩ thế giới này quá khùng mất rồi.
Đây rõ ràng là tiểu Tom hoạt bát sáng sủa, chí hướng vào Nhà Hufflepuff, sở thích bám dính lấy người giám hộ a… Severus bỗng nhiên nghĩ còn hơn đứa bé mang đường lối tư duy quỷ dị này, có lẽ ma vương mặt rắn rồ dại còn thân thiết hơn chút. Dù sao người sau có phương thức hành xử còn có chút logic…
Nhưng Bậc thầy Độc dược của chúng ta đã không có ý thức được, rằng chính hắn tự tạo phiền toái cho chính mình. Chính hắn đã tạo cơ hội cho tiểu Tom hồi đó đến bên người, chính hắn từ đầu thủy chung không an tâm để Tom đi học một mình, chính hắn đã hành động làm Tom dưỡng thành tập quán ỷ lại ngưỡng mộ… Hiện tại Tom Riddle có đường lối tư duy quỷ dị, …ít nhất… có hơn phân nửa nguyên nhân do hắn tạo thành mà thôi.
Theo lệ thường Severus Snape vẫn cấm đoán bằng việc xử lý sâu bướm.
Nó chính là “nhiệm vụ tốt nhất cho cấm đoán” mà kiếp trước hắn đã phát hiện —— vừa tạo ra nguyên liệu độc dược, vừa có thể giáo huấn mấy đứa học trò bướng bỉnh. Chỉ cần lấy ra những con sâu mập mạp này ra, là có thể khiến lũ động vật nhỏ kia cả đám như mất cha mẹ, đảm bảo lần sau tuyệt đối không tái phạm.
Vì vậy lần này hắn cũng ném nhiệm vụ này cho Tom… Thế nhưng cuối cùng Severus phát hiện, lần thứ hai hắn đánh giá thấp đường lối tư duy cổ quái của thiếu niên Hắc Ma Vương này.
Tom Riddle cúi đầu ngoan ngoãn làm xong việc, sau đó lặng lẽ thấp giọng nói một câu:
“Cảm ơn ngươi, Severus, ngươi không cần vì ta mà làm nhiều việc như vậy.”
“Đại não ngu xuẩn của ngươi đã bắt đầu chỉ huy miệng của ngươi lảm nhảm mê sảng à?” Sắc mặt Severus nhất thời âm trầm hẳn.
Đã nhận cấm đoán còn cảm tạ, lẽ nào đứa bé này muốn công bố mình rất thích sâu lông?
“Thế nhưng… Severus, kỳ thực ngươi không cần vì ta làm nhiều việc như vậy.” Tom ngẩng đầu, lộ vẻ xấu hổ ngượng ngùng, “Ta biết trong trường học thân phận của chúng ta khác nhau, ngươi là giáo sư, mà ta là học sinh. Cho nên khi nào có người ngoài ta mới xưng hô “Giáo sư Snape”, việc này ta hiểu rõ, cho nên ngươi có thể đối đãi ta như học sinh khác, không cần để ý đặc biệt đến ta.”
Ngươi không cần, vì ta, làm nhiều như vậy?
Severus thiếu chút nữa bị những lời lộn xộn trên làm cho tức không thở được, đứa bé này dùng con mắt nào nhìn thấy hắn “để ý đặc biệt” a?
“Ngươi xem, ta làm sai chuyện ngươi cũng không trừ điểm học viện, ngược lại đưa ta đến đây lấy lệ cho qua. Rõ ràng ngươi hận rắn đến thấu xương, kết quả ngươi cư nhiên bắt đầu thiên vị Slytherin rồi.” Tom giải thích xong còn bổ sung, “cảm ơn ngươi, Severus, nhưng ngươi miễn cưỡng bản thân như thế thật sự không tốt.”
Bất công Slytherin chỉ vì tập quán thường xuyên, thế nhưng những lời Tom nói, cư nhiên có loại cảm giác hy sinh chịu nhục… Đến tột cùng thế nào mới có đường lối tư duy như vậy chứ hả.
Khí thế xung quanh Sverus hoàn toàn hóa âm u, trầm mặc hồi lâu cuối cùng triệt để bùng nổ:
“Ngươi —— cút ra ngoài —— cho ta!”
Lần đầu tiên cho cả hai cuộc đời, Giáo sư Severus Snape cư nhiên bị học sinh đến chịu cấm đoán kích thích thần kinh không thể nhịn được, còn học sinh thì lại muốn nấn ná thêm một hồi. Tom lộ ra vẻ mặt bị từ bỏ, nhào tới vẻ muốn giải thích.
Mà khi Tom vừa bước tới, bên cạnh cái giá… không cẩn thận chạm vào rơi xuống.
Mọi người đều biết Severus có tình yêu nồng nhiệt với độc dược, giống như mọi nhà nghệ thuật gia yêu thương nhiệt tình nghề nghiệp chuyên môn của hắn.
Nghệ thuật gia có cố chấp của nghệ thuật gia. Cho nên hiện tại Severus là giáo sư PCNTHA, trên giá của hắn đặt loạn một đống bình chai nguyên liệc độc dược… Mà mất thứ này cũng được đặt theo kiểu rất có phong cách nghệ thuật —— nói cách khác, không có trật tự.
Những thứ bình chai đặt loạn lên không hề trật tự ấy lại dễ nứt vỡ, càng không cần nói đến việc nó đối mặt với trận đối thoại kịch liệt của Severus với Tom nữa. Vì vậy khi Tom vừa định bước thêm nửa bước biểu đạt quan điểm của mình, cái giá và những bình lọ trên mình nó thoáng rơi xuống ——
“Wingardium Leviosa!” Tom theo bản năng làm chú bay lên. Nếu cậu không có phản ứng nhanh như vậy, phỏng chừng toàn bộ cái giá nghệ thuật rơi đổ thẳng xuống nền nhà.
Thế nhưng hiện tại tình huống cũng chẳng cải thiện được bao nhiêu… Bởi vì cái giá quả thực đã bay lên rồi… Thế những những nước thuốc cổ quái lại rơi thẳng xuống.
…
Khi Severus ý thức được chuyện gì đã xảy ra, tất cả đã không còn kịp rồi.
Hắn cứ như vậy mắt mở trừng trừng nhìn toàn bộ bình lọ của mình rơi nát xuống… Càng không xong là, những dung dịch nước ấy tưới thẳng lên cánh tay của Tom. Không biết độc dược nào có hiệu quả gì, cánh tay của Tom cư nhiên biến thành màu than đen cháy.
“Ngươi phát điên gì vậy?” Severus hoàn toàn không nghĩ sẽ xảy ra loại chuyện này. Bản thân hắn chỉ cưỡng chế lao động phục vụ sớm kết thúc, giúp Tom mau chóng quay về phòng ngủ để khỏi kích thích thần kinh hắn thêm… Không ngờ sau khi Tom nghe câu “đi ra ngoài cho ta”, đột nhiên lại làm ra phản ứng kịch liệt như vậy.
Lẽ nào đứa bé này luôn sợ bị vứt bỏ như thế? Câu nói đầu tiên như vậy đã khiến cậu nổi điên?
Những độc dược lộn xộn này có thể tạo ra thương tổn như thế nào, Severus cũng không rõ ràng. Bởi vì hắn chưa bao giờ thử, đem thành phẩm thuốc nói thật cùng dịch nhầy sâu lông, nhị hoa cây lưu huỳnh, độc rắn cùng hỗn hợp các loại nguyên liệu độc dược trộn lẫn vào nhau, sau đó tưới lên người sẽ phát sinh phản ứng pháp thuật gì… Có điều nhìn Tom Riddle nhếch miệng, sự cố bất ngờ này hiển nhiên không chỉ tạo hậu quả cánh tay biến màu đơn giản như vậy.
Severus Snape chỉ có thể trước làm chú giảm đau cùng trị liệu cho Tom, sau đó nỗ lực phân tích thành phần những bình lọ độc dược trên. Cho dù đó là bình lọ của hắn, cũng phải mất nhiều thời gian mới có thể chữa cho tốt thương tổn bởi đống hỗn hợp lộn xộn này.
“Đau…” Tom nâng mặt vẻ tội nghiệp nhìn hắn, quả thực giống như… như… con chó nhỏ không muốn bị đuổi ra ngoài.
Nhìn vẻ mặt ấy, Severus càng phiền muộn trong lòng. “Đừng nhúc nhích.” Hắn nói.
“Ta không cần về phòng ngủ nữa?”
“Ta cần một chút thì giờ để giải quyết vấn đề tự làm tự chịu của ngươi, phỏng chừng buổi tối hôm nay ngươi không đi được.” Câu này vừa dứt, mắt Tom lập tức sáng rực lên.
Tuy rằng gặp xui xẻo cùng cánh tay chịu đau, nhưng vẻ mặt của cậu rõ ràng viết “nếu được ở lại đây thì đau cũng đáng”.
Severus nhìn biểu hiện hưng phấn của Tom, cảm giác mí mắt của mình lại nhảy loạn. Hắn nghĩ càng ngày hắn càng không có cách nào với Tom nữa… Thật không rõ, việc có thể ở cùng một đêm với Giáo sư được công nhận âm trầm nhất trường học tại hầm lạnh, chẳng lẽ có thể đáng giá vui sướng đến thế à?
Càng ngày hắn càng hoài nghi tính cách của Tom có vấn đề… Đứa bé này ngày nào cũng dính ở bên hắn, quả thực là… rõ ràng là cự quái nhỏ ngu ngốc… Hơn nữa đá cũng đá không chạy, mắng cũng mắng không đi…
Hắn nhìn Tom Riddle biến thành cự quái nhỏ bám dính, nghĩ thế giới này quá khùng mất rồi.
Đây rõ ràng là tiểu Tom hoạt bát sáng sủa, chí hướng vào Nhà Hufflepuff, sở thích bám dính lấy người giám hộ a… Severus bỗng nhiên nghĩ còn hơn đứa bé mang đường lối tư duy quỷ dị này, có lẽ ma vương mặt rắn rồ dại còn thân thiết hơn chút. Dù sao người sau có phương thức hành xử còn có chút logic…
Nhưng Bậc thầy Độc dược của chúng ta đã không có ý thức được, rằng chính hắn tự tạo phiền toái cho chính mình. Chính hắn đã tạo cơ hội cho tiểu Tom hồi đó đến bên người, chính hắn từ đầu thủy chung không an tâm để Tom đi học một mình, chính hắn đã hành động làm Tom dưỡng thành tập quán ỷ lại ngưỡng mộ… Hiện tại Tom Riddle có đường lối tư duy quỷ dị, …ít nhất… có hơn phân nửa nguyên nhân do hắn tạo thành mà thôi.