Chương 2
【2】Chương sauHứa Lệ Tử vừa mới xem xong một bài luận, nhỏ thuốc nhỏ mắt, đang nằm nghỉ ngơi trên ghế.Hứa Lệ Tử nhìn Trịnh Lộ Lộ có vẻ không tình nguyện nhưng thực chất đã sung sướng đến khoa chân múa tay, biết ngay người này sẽ không nghe thấy cô nói chuyện đâu mà.Cô nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, lại thở dài một lần nữa, tại sao mọi người đều bằng tuổi nhau mà Trịnh Lộ Lộ có thể hoạt bát như vậy nhỉ.“Này, cậu đừng khóc, tớ, tớ không nghĩ tới, cậu thích kiếm tiền mà, tớ thấy giá cả ổn, cũng dễ làm, chỉ cần đạt tiêu chuẩn cuối kỳ là được nên mới giành giật cho cậu đấy.”Trong lúc bối rối, Hứa Lệ Tử lướt xem vòng bạn bè của Đường Từ.“Hạt Dẻ! Trên tường thổ lộ có một sinh viên thể dục muốn bổ túc môn Ngữ Văn đại học, tớ đưa thông tin liên lạc của cậu qua cho cậu ấy rồi!”“Chị à, em không có ý gì khác. Chỉ là chiều mai em có buổi tập, sau khi tan học rất đói, chị đi cùng với em được không?”Hứa Lệ Tử mở to mắt, thuốc nhỏ mắt chảy dọc xuống dưới theo khóe mắt của cô.Cậu ôm quả bóng rổ, đồng phục màu đỏ kết hợp với sợi băng đô thể thao màu đen, mái tóc ướt đẫm mồ hôi. Dưới ánh nắng chói chang, cậu ung dung cười tỏa nắng.“Này, cậu đừng khóc, tớ, tớ không nghĩ tới, cậu thích kiếm tiền mà, tớ thấy giá cả ổn, cũng dễ làm, chỉ cần đạt tiêu chuẩn cuối kỳ là được nên mới giành giật cho cậu đấy.”Chỉ thấy Hứa Lệ Tử ôm chặt lấy Trịnh Lộ Lộ: “Cậu tin tớ đi, tớ đang khóc vì sung sướng!”“Chị mời em, khuyến khích em chăm chỉ học tập, cũng không để em đói đâu.”“Nếu cậu không thích thì để tớ nói lại với người ta, không làm, không làm nữa.”Edit: Thư Quân.fepauwzer.wordpress.comTrịnh Lộ Lộ còn tưởng cô cảm thấy bị sỉ nhục nên vội vàng gửi tin nhắn Wechat qua đó nói không dạy nữa.“Hạt Dẻ! Ngày mai tớ đi thu hoạch túi xách, à không, tớ phải đi dự tiệc, không đi ăn với cậu được rồi.”Chỉ thấy Hứa Lệ Tử ôm chặt lấy Trịnh Lộ Lộ: “Cậu tin tớ đi, tớ đang khóc vì sung sướng!”Đường: “Vậy thì tối mai em mời chị ăn một bữa cơm, sau đó chúng ta lên lớp?”Thông qua lời mời kết bạn, Hứa Lệ Tử nhìn thấy ảnh đại diện của đối phương là ảnh do chính chủ chụp, bố cục rất tốt, chỉnh màu cũng rất tuyệt…“Nếu cậu không thích thì để tớ nói lại với người ta, không làm, không làm nữa.”Hứa Lệ Tử vừa khẽ đánh vào mặt mình, thầm mắng bản thân không đứng đắn, ngay cả đàn em năm nhất cũng có thể mơ tưởng được. Mặt khác, cô lại biến thành một viên kẹo bông gòn vị hạt dẻ cho đàn em nhỏ đáng thương.“Haiz, có người trọng túi khinh bạn này.” Hứa Lệ Tử tỏ vẻ mình bị bỏ rơi, thậm chí còn đáng thương lau đi nước mắt không tồn tại.Là một cây vợt bóng bàn với một quả hạt dẻ nhỏ bên cạnh nó.Sau khi thống nhất thời gian và địa điểm, Hứa Lệ Tử kết thúc cuộc trò chuyện, đứng lên xoay cổ vặn eo, cơ thể kêu răng rắc.Trịnh Lộ Lộ diễn kịch với cô, vỗ bả vai cô một cách tượng trưng: “Ồ, không phải cậu đã có em trai đi cùng rồi sao, không cần phải lo lắng về bữa tối của cậu.”Có lẽ là thấy cô trả lời chậm, đối phương lại nhắn thêm ba câu:Thông tin xác thực: Tôi là Đường Từ.[Nguồn edit: fepauwzer.wordpress.com]Gương mặt Hứa Lệ Tử hơi ửng đỏ, tất cả là tại chữ “chị” này, nghe cũng khá hay.Cô nhìn hạt dẻ nhỏ rồi mỉm cười, nghĩ trùng hợp ghê, đây cũng là một người yêu thích hạt dẻ.“Sao cậu biết tớ ăn tối với em ấy?”Hứa Lệ Tử nghĩ chắc cô phải tập thể dục, chi bằng để hôm nào hỏi Đường Từ.Đối phương gửi Wechat đến, là tin nhắn thoại.Hứa Lệ Tử cười nhạt nhìn cô ấy chạy thối chết.“Từ bé em đã thói quen đói bụng là phải ăn rồi.”Đường: “Chào chị. Khi nào tiện học bù ạ?”Gương mặt Hứa Lệ Tử hơi ửng đỏ, tất cả là tại chữ “chị” này, nghe cũng khá hay.Cô nhìn hạt dẻ nhỏ rồi mỉm cười, nghĩ trùng hợp ghê, đây cũng là một người yêu thích hạt dẻ.Hạt Dẻ: “Ngày mai bạn có lớp học buổi tối không? Nếu không có thì ngay buổi tối mai nhé?”Bên trong khung chat hiển thị “đối phương đang nhập….” ít nhất ba lần, Hứa Lệ Tử nghi ngờ rằng điện thoại có vấn đề.Đường: “Vậy thì tối mai em mời chị ăn một bữa cơm, sau đó chúng ta lên lớp?”Bên trong khung chat hiển thị “đối phương đang nhập….” ít nhất ba lần, Hứa Lệ Tử nghi ngờ rằng điện thoại có vấn đề.Hứa Lệ Tử hơi bất ngờ, không ngờ đối phương lại hẹn ăn cơm khi chưa từng gặp mặt?Cô định hỏi Trịnh Lộ Lộ là chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại nghe thấy cô ấy đang gọi điện thoại:“Tối mai có tiệc á? Không đi không đi!”“Năm cái!”Đối phương gửi Wechat đến, là tin nhắn thoại.“Được rồi được rồi, ba tuần lễ thời trang đều có phiên bản giới hạn, cậu nói nữa thì tớ sẽ không mặc cả với cậu nữa đâu!”Hứa Lệ Tử nhìn Trịnh Lộ Lộ có vẻ không tình nguyện nhưng thực chất đã sung sướng đến khoa chân múa tay, biết ngay người này sẽ không nghe thấy cô nói chuyện đâu mà.Trong lúc bối rối, Hứa Lệ Tử lướt xem vòng bạn bè của Đường Từ.Đường: “Chào chị. Khi nào tiện học bù ạ?”Dáng người cao gầy, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt tròn xoe ngây thơ như chó con vô tội, lúc mỉm cười thì để lộ chiếc răng nanh nghịch ngợm, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của Hứa Lệ Tử.Trong bức ảnh nhóm đó, đàn em đang đứng ở vị trí chính giữa.Cậu ôm quả bóng rổ, đồng phục màu đỏ kết hợp với sợi băng đô thể thao màu đen, mái tóc ướt đẫm mồ hôi. Dưới ánh nắng chói chang, cậu ung dung cười tỏa nắng.Khí thế tuổi trẻ hăng hái và tinh thần phấn chấn khiến trái tim Hứa Lệ Tử đập lỡ một nhịp.“Tối mai có tiệc á? Không đi không đi!”Thông tin xác thực: Tôi là Đường Từ.Có lẽ là thấy cô trả lời chậm, đối phương lại nhắn thêm ba câu:“Chị à, em không có ý gì khác. Chỉ là chiều mai em có buổi tập, sau khi tan học rất đói, chị đi cùng với em được không?”Hứa Lệ Tử hơi bất ngờ, không ngờ đối phương lại hẹn ăn cơm khi chưa từng gặp mặt?“Không sao đâu chị, nếu làm tốn thời gian của chị thì em có thể học trước rồi ăn sau.”“Từ bé em đã thói quen đói bụng là phải ăn rồi.”Hứa Lệ Tử vừa khẽ đánh vào mặt mình, thầm mắng bản thân không đứng đắn, ngay cả đàn em năm nhất cũng có thể mơ tưởng được. Mặt khác, cô lại biến thành một viên kẹo bông gòn vị hạt dẻ cho đàn em nhỏ đáng thương.“Tối ngày mai chị rảnh, hay là chúng ta tới căn tin đi. Ở đó ít người lại yên tĩnh, chị sẽ dạy em ở đó.”Hạt Dẻ: “Ngày mai bạn có lớp học buổi tối không? Nếu không có thì ngay buổi tối mai nhé?”“Chị mời em, khuyến khích em chăm chỉ học tập, cũng không để em đói đâu.”Là một cây vợt bóng bàn với một quả hạt dẻ nhỏ bên cạnh nó.Sau khi thống nhất thời gian và địa điểm, Hứa Lệ Tử kết thúc cuộc trò chuyện, đứng lên xoay cổ vặn eo, cơ thể kêu răng rắc.Hứa Lệ Tử nghĩ chắc cô phải tập thể dục, chi bằng để hôm nào hỏi Đường Từ.Thông qua lời mời kết bạn, Hứa Lệ Tử nhìn thấy ảnh đại diện của đối phương là ảnh do chính chủ chụp, bố cục rất tốt, chỉnh màu cũng rất tuyệt…“Hạt Dẻ! Ngày mai tớ đi thu hoạch túi xách, à không, tớ phải đi dự tiệc, không đi ăn với cậu được rồi.”“Haiz, có người trọng túi khinh bạn này.” Hứa Lệ Tử tỏ vẻ mình bị bỏ rơi, thậm chí còn đáng thương lau đi nước mắt không tồn tại.Trịnh Lộ Lộ diễn kịch với cô, vỗ bả vai cô một cách tượng trưng: “Ồ, không phải cậu đã có em trai đi cùng rồi sao, không cần phải lo lắng về bữa tối của cậu.”“Sao cậu biết tớ ăn tối với em ấy?”Đôi mắt Trịnh Lộ Lộ đảo hai vòng, nói qua loa là mình đoán thế, sau đó lập tức chạy ra ngoài, nói là sang phòng ngủ khác bàn luận bài tập nhóm.Hứa Lệ Tử vừa mới xem xong một bài luận, nhỏ thuốc nhỏ mắt, đang nằm nghỉ ngơi trên ghế.“Không sao đâu chị, nếu làm tốn thời gian của chị thì em có thể học trước rồi ăn sau.”Hứa Lệ Tử cười nhạt nhìn cô ấy chạy thối chết.