Chương 20
Lúc này Diệp Tiêu bỗng nói: “Muốn đi xem thử à?”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Diệp Tiêu trầm giọng nói: “Ý của bọn ta cũng thế, nhưng ngươi cũng nên biết Nam Sơn xuất hiện bí cảnh này có lẽ không phải là bí cảnh thông thường, chắc chắn trong đó cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa bọn ta đã nhận được tin nhà họ Lý và nhà họ Nam đã phái người đến đó, không chỉ thế, thành Ung Châu cách chúng ta khá gần chắc cũng đã bảo người đến, nên…”
Diệp Quân cười nói: “Tộc trưởng yên tâm, ta sẽ cẩn thận”.
Diệp Tiêu gật đầu: “Ta biết ngươi rất tỉ mỉ, làm người khá thận trọng…”
Nói đến đây, ông ngừng một chốc lại nói: “Ngươi phải nhớ kỹ bí cảnh này chắc sẽ có nhiều thế lực tranh giành, nếu có thể lấy được cơ duyên trong bí cảnh, dĩ nhiên là tốt nhưng nếu không thể thì đừng tham lam, ngươi quan trọng hơn bất kỳ thứ gì với gia tộc họ Diệp”.
Nhị trưởng lão ở một bên cũng đi đến, trầm giọng nói: “Tiểu Quân, điểm nào của ngươi cũng tốt chỉ là làm việc không đủ tàn nhẫn và hiểm ác, mềm lòng nhân từ trong bí cảnh này là điều cấm kỵ, ngươi phải nhớ lấy”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết rồi”.
Diệp Tiêu bỗng lấy một bộ áo giáp mềm màu đen đưa cho Diệp Quân: “Cho ngươi cái này”.
Áo giáp Hắc Nhuyễn!
Diệp Quân sửng sốt.
Các trưởng lão trong điện cũng sửng sốt.
Ở Nam Châu, pháp khí cũng chia làm cấp bậc, là huyền khí, linh khí, bảo khí, pháp khí, đạo khí, tiên khí, thần khí.
Áo giáp Hắc Nhuyễn này là một linh khí duy nhất của gia tộc họ Diệp.
Không còn cách nào khác, gia tộc họ Diệp nghèo!
Linh khí này đều được tổ tiên truyền lại, chỉ có tộc trưởng mới có thể dùng.
Mà trang bị cũng rất quan trọng, nhiều lúc thực lực không đủ mạnh thì dùng đến trang bị.
Diệp Quân nhìn áo giáp Hắc Nhuyễn trước mặt, trong lòng như có dòng nước ấm chảy quá, hắn vừa định từ chối, Diệp Tiêu lại nhét vào trong tay hắn: “Đừng lằng nhằng nữa, cho ngươi thì ngươi cứ lấy đi”.
Diệp Quân do dự, sau đó gật đầu: “Vâng”.
Hắn vừa nói vừa cất áo giáp Hắc Nhuyễn vào.
Diệp Quân cúi người xuống: “Vậy ta đi đây”.
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Trong điện, Diệp Tiêu nhìn Diệp Quân rời đi, ánh mắt u ám không biết đang nghĩ gì.
Lúc này Nhị trưởng lão bỗng nói: “Bây giờ ta đã hiểu tại sao năm đó lão tộc trưởng lại cho đại ca làm tộc trưởng rồi. Đại trưởng lão làm người mạnh mẽ, mắt nhìn nông cạn, chỉ biết đến cái lợi nhất thời… Còn ta thích bày mưu tính kế… chỉ có ông trọng tình nghĩa, quan tâm đến tình hình chung…”
Ông ta lắc đầu: “Bọn ta đều không bằng ông”.
Diệp Tiêu nhìn Nhị trưởng lão: “Ông thấy Tiểu Quân thế nào?”
Nhị trưởng lão trầm giọng nói: “Trầm lắng, bình tĩnh, suy nghĩ tỉ mỉ, trọng tình nghĩa nhưng không hèn yếu, làm việc quyết đoán, có can đảm…”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Diệp Tiêu trầm giọng nói: “Ý của bọn ta cũng thế, nhưng ngươi cũng nên biết Nam Sơn xuất hiện bí cảnh này có lẽ không phải là bí cảnh thông thường, chắc chắn trong đó cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa bọn ta đã nhận được tin nhà họ Lý và nhà họ Nam đã phái người đến đó, không chỉ thế, thành Ung Châu cách chúng ta khá gần chắc cũng đã bảo người đến, nên…”
Diệp Quân cười nói: “Tộc trưởng yên tâm, ta sẽ cẩn thận”.
Diệp Tiêu gật đầu: “Ta biết ngươi rất tỉ mỉ, làm người khá thận trọng…”
Nói đến đây, ông ngừng một chốc lại nói: “Ngươi phải nhớ kỹ bí cảnh này chắc sẽ có nhiều thế lực tranh giành, nếu có thể lấy được cơ duyên trong bí cảnh, dĩ nhiên là tốt nhưng nếu không thể thì đừng tham lam, ngươi quan trọng hơn bất kỳ thứ gì với gia tộc họ Diệp”.
Nhị trưởng lão ở một bên cũng đi đến, trầm giọng nói: “Tiểu Quân, điểm nào của ngươi cũng tốt chỉ là làm việc không đủ tàn nhẫn và hiểm ác, mềm lòng nhân từ trong bí cảnh này là điều cấm kỵ, ngươi phải nhớ lấy”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết rồi”.
Diệp Tiêu bỗng lấy một bộ áo giáp mềm màu đen đưa cho Diệp Quân: “Cho ngươi cái này”.
Áo giáp Hắc Nhuyễn!
Diệp Quân sửng sốt.
Các trưởng lão trong điện cũng sửng sốt.
Ở Nam Châu, pháp khí cũng chia làm cấp bậc, là huyền khí, linh khí, bảo khí, pháp khí, đạo khí, tiên khí, thần khí.
Áo giáp Hắc Nhuyễn này là một linh khí duy nhất của gia tộc họ Diệp.
Không còn cách nào khác, gia tộc họ Diệp nghèo!
Linh khí này đều được tổ tiên truyền lại, chỉ có tộc trưởng mới có thể dùng.
Mà trang bị cũng rất quan trọng, nhiều lúc thực lực không đủ mạnh thì dùng đến trang bị.
Diệp Quân nhìn áo giáp Hắc Nhuyễn trước mặt, trong lòng như có dòng nước ấm chảy quá, hắn vừa định từ chối, Diệp Tiêu lại nhét vào trong tay hắn: “Đừng lằng nhằng nữa, cho ngươi thì ngươi cứ lấy đi”.
Diệp Quân do dự, sau đó gật đầu: “Vâng”.
Hắn vừa nói vừa cất áo giáp Hắc Nhuyễn vào.
Diệp Quân cúi người xuống: “Vậy ta đi đây”.
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Trong điện, Diệp Tiêu nhìn Diệp Quân rời đi, ánh mắt u ám không biết đang nghĩ gì.
Lúc này Nhị trưởng lão bỗng nói: “Bây giờ ta đã hiểu tại sao năm đó lão tộc trưởng lại cho đại ca làm tộc trưởng rồi. Đại trưởng lão làm người mạnh mẽ, mắt nhìn nông cạn, chỉ biết đến cái lợi nhất thời… Còn ta thích bày mưu tính kế… chỉ có ông trọng tình nghĩa, quan tâm đến tình hình chung…”
Ông ta lắc đầu: “Bọn ta đều không bằng ông”.
Diệp Tiêu nhìn Nhị trưởng lão: “Ông thấy Tiểu Quân thế nào?”
Nhị trưởng lão trầm giọng nói: “Trầm lắng, bình tĩnh, suy nghĩ tỉ mỉ, trọng tình nghĩa nhưng không hèn yếu, làm việc quyết đoán, có can đảm…”