Chương : 19
[Edit by Lê Như Quỳnh]
Beta: Andie Trần.
Mai Hoán Chi gắng sức đuổi theo Giang Lam Tuyết, một tay vịn vào bả vai nàng thở hổn hển: "Người Tây Bắc...... Các ngươi...... Quá...... Quá dũng mãnh".
Mai gia ở Sùng Châu vốn là vùng đồng bằng bằng phẳng, không có núi, đương nhiên cũng không cần thường xuyên phải leo núi. Lại thêm Mai Hoán Chi này lại là một chàng công tử được nuông chiều từ bé, lần này lên núi hưởng nhạc*, hắn ta chẳng tài nào hưởng thụ được phong cảnh.
* Vào dịp Tết trùng cửu, văn nhân tài tử sẽ lên vùng cao (núi cao, đài cao) để ngâm thơ, thưởng trà,...
Giang Lam Tuyết tránh sang một bên, hất bàn tay khi của hắn xuống: "Là ngươi lười vận động, nếu mỗi ngày ngươi chịu khó luyện tập thì sẽ thấy bình thường thôi".
Mai Hoán Chi lập tức lắc đầu nguầy nguậy: "Ta biết ngay Lục Trường Thanh không có ý gì tốt mà! Còn nói cái gì mà mang ta đi chơi, có mà muốn ta mệt đến chết mới đúng!"
Giang Lam Tuyết lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, sau lại nhặt một cành cây ven đường đưa cho Mai Hoán Chi: "Này, ngươi chống cái này mà đi".
Mai Hoán Chi lại nhất định không chịu nhận lấy: "Ta không phải là một lão già".
Giang Lam Tuyết thấy hắn không cần liền ném cành cây kia sang một bên: "Vậy ngươi cũng đừng dựa vào người ta nữa".
Đi chưa được bao xa, Mai Hoán Chi dần đi chậm lại. Lục Trường Thanh đi ở phía trước bỏ hắn một đoạn rất xa, Giang Lam Tuyết cũng đi nhanh hơn hắn vài bước. Mai Hoán Chi thấy vậy liền gào to ở phía sau. Giang Lam Tuyết sợ tiếng kêu gào của hắn làm kinh động người khác đành phải đi một chút lại dừng một chút để chờ hắn. Hắn còn có thể kêu gào như vậy chứng tỏ vẫn còn khỏe mạnh lắm a.
Khi Giang Lam Tuyết quay đầu nhìn thì không biết từ khi nào Mai Hoán Chi đã tự nhặt một cái cây làm gậy chống.
Mai Hoán Chi hì hà hì hụt đi đến chỗ Giang Lam Tuyết, thở hổn hển hỏi nàng: "Còn xa lắm không?"
"Cũng sắp rồi". Giang Lam Tuyết cảm thấy cái tên Mai Hoán Chi này thật sự quá yếu ớt, nàng là một cô nương nhưng còn khỏe hơn hắn. Kiếp trước Giang Lam Tuyết từng nghe Mai Cửu Nương kể qua về đệ đệ Mai Hoán Chi này. Mai Cửu Nương khen hắn hết lời, nào là con người hắn thiện lương, nào là biết phân rõ phải trái, yêu ghét đều hiện rõ trên mặt. Qua mấy hôm Mai Hoán Chi đến ở Lục gia, Giang Lam Tuyết cảm thấy lời Mai Cửu Nương nói đều là vô cùng chính xác, cho nên bọn họ ở chung cũng coi như là hòa hợp.
Cố Duẫn Tu và Hứa Thính Tùng đợi một lúc lâu ở phía trên mới thấy Giang Lam Tuyết và một nam nhân trẻ tuổi lên tới. Hai người nói nói cười cười nhìn qua rất vui vẻ.
Còn cách một chút, Hứa Thính Tùng liền vẫy tay gọi với Giang Lam Tuyết: "Giang công tử......"
Giang Lam Tuyết ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Thính Tùng, cũng vẫy tay lại với hắn.
"Ơ, là bằng hữu của ngươi à?" Mai Hoán Chi nói.
"Đúng vậy, chúng ta mau tới đó đi". Giang Lam Tuyết nói xong liền bước nhanh hơn một bước đi trước, Mai Hoán Chi lén lút vứt cành cây kia đi, thở phù phù điều chỉnh hơi thở rồi mới đuổi theo.
Khi nãy Giang Lam Tuyết nhìn lên do bị nhánh cây chắn mất tầm mắt nên không nhìn thấy Cố Duẫn Tu. Khi đến gần thấy hắn cũng ở đây liền hơi sửng sốt nhưng cũng lên tiếng chào hỏi: "Thế tử gia, Hứa công tử".
Cố Duẫn Tu không trả lời lại nàng, ánh mắt không rời nhìn tên nam nhân trẻ tuổi đi cùng nàng. Vừa nhìn đã biết hắn không phải nam nhân Tây Bắc, da trắng như vậy, còn gầy gò yếu ớt, mới leo núi được một đoạn đã thở dốc như vậy.
"Vị này chính là Mai Hoán Chi - Mai công tử, là đại tài tử Sùng Châu". Giang Lam Tuyết giới thiệu hắn với hai người Cố Duẫn Tu.
Mai Hoán Chi vội xua tay vờ khiêm tốn: "Không dám không dám".
Giang Lam Tuyết lại quay sang Mai Hoán Chi: "Vị này là Cố Thế tử phủ Trấn Viễn Hầu, vị này là đại tài tử Ngân Châu thành của chúng ta - Hứa Thính Tùng".
Người khác đều là tài tử, còn ta là Thế tử, rõ ràng ta cũng rất có tài mà, Cố Duẫn Tu thầm nghĩ.
"Vinh hạnh vinh hạnh!" Mai Hoán Chi chắp tay thi lễ với hai người.
Hứa Thính Tùng cũng trả lễ, còn Cố Duẫn Tu chỉ gật gật đầu.
Bốn người bọn họ lại tiếp tục đi lên. Cố Duẫn Tu và Hứa Thính Tùng càng đi càng nhanh. Giang Lam Tuyết tưởng rằng Mai Hoán Chi sẽ theo không kịp, hoặc lại muốn kêu gào than vãn lại không nghĩ tới hắn tuy chậm hơn bọn họ một chút, nhưng vẫn đuổi kịp. Vì thế Cố Duẫn Tu và Hứa Thính Tùng đi đằng trước, Giang Lam Tuyết cùng Mai Hoán Chi đi theo sau bọn họ, vẫn luôn giữ được khoảng cách không xa hơn một trượng*.
*một trượng = 3,33m.
"Ngươi giống người ngày càng có lực nha!" Giang Lam Tuyết trêu chọc Mai Hoán Chi.
Mai Hoán Chi tiến lại gần Giang Lam Tuyết nói: "Ngươi nói ta là đại tài tử Sùng Châu, ta cũng không thể bị xem thường được, ta còn để mặt mũi tài tử Sùng Châu ở đâu được chứ".
Giang Lam Tuyết cười nhẹ một tiếng: "Sớm biết thế ta vừa lên núi đã tuyên bố với mọi người ngươi là đại tài tử Sùng Châu rồi, có khi bây giờ ngươi đã leo đến đỉnh rồi".
Mai Hoán Chi nghe xong cười ha ha một tiếng lúc sau lại nhỏ giọng: "Thế thì lấy mạng ta luôn cho rồi, chờ ta trở về, ta sẽ bắt Lục Trường Thanh hầu hạ ta, kêu hắn bưng trà đổ nước, rửa chân đấm chân cho ta trong vòng ba ngày nữa".
Giang Lam Tuyết lại cười cười, cái tên Mai Hoán Chi thật là đáng yêu a.
Tiếng cười nhẹ nhàng của Giang Lam Tuyết truyền tới lỗ tai Cố Duẫn Tu, trong lòng hắn cảm thấy là lạ. Nữ nhân này hoá ra cũng có thể cười như thế sao. Là nụ cười vui sướng tự nhiên nhất của thiếu nữ, hắn còn tưởng nàng chỉ biết giả vờ cười với cười lạnh thôi chứ.
Không biết tên tiểu bạch kiểm từ Sùng Châu kia đã nói cái gì có thể khiến nàng vui vẻ đến vậy. Cố Duẫn Tu thả chậm bước chân, muốn nghe xem bọn họ rốt cuộc là đang nói chuyện gì.
Thấy Cố Duẫn Tu chậm lại, Hứa Thính Tùng hỏi: "Thế tử mệt rồi sao? Phía trước có đình nghỉ chân hay là chúng ta dừng lại nghỉ một chút đi".
Cố Duẫn Tu chỉ ừ một tiếng. Hứa Thính Tùng thật sự là một tên ngốc!
Giang Lam Tuyết và Mai Hoán Chi cũng nhanh chóng đuổi kịp bọn họ, nghe được Hứa Thính Tùng nói vậy, Mai Hoán Chi bước tới trước mặt Giang Lam Tuyết nhỏ giọng: "Ngươi xem, tài tử ở Ngân Châu cũng biết mệt mỏi, cũng muốn nghỉ ngơi nữa nha".
Giang Lam Tuyết cười: "Tài tử Sùng Châu ngươi muốn hay không nhân cơ hội này vượt mặt tài tử ở Ngân Châu?"
Mai Hoán Chi cười hì hì: "Không được không được, như vậy không tốt lắm a. Tài tử ở Sùng Châu chúng tôi không thích tranh thắng thua".
Giang Lam Tuyết lại cười cười, cái tên Mai Hoán Chi này!
Cố Duẫn Tu chỉ nghe thấy Giang Lam Tuyết cười khẽ hai tiếng, một chữ cũng không nghe ra bọn họ đang nói cái gì.
Hứa Thính Tùng thấy hai người đã theo kịp liền chỉ tay về phía trước: "Phía trước chính là giữa sườn núi. Bên kia có đình nghỉ chân. chúng ta đến đó nghỉ ngơi một chút đi".
Giang Lam Tuyết gật gật đầu, Mai Hoán Chi cũng đáp một tiếng được.
Bọn họ đi thêm một lát liền đến đình nghỉ chân. Trong đình cũng không có nhiều người lắm, vẫn còn có chỗ cho bốn người ngồi nghỉ tạm. Mai Hoán Chi còn đang bận tâm mặt mũi tài tử Sùng Châu, thấy bọn họ ba người đều ngồi xuống trước mới dám ngồi gần Giang Lam Tuyết.
Trong đình có bán nước trà cùng điểm tâm, Hứa Thính Tùng gọi một bình trà, lại thêm hai đĩa điểm tâm.
Giang Lam Tuyết uống một ngụm trà, cảm khái trà này cũng không quá kém. Còn Mai Hoán Chi chỉ nhấp một chút đã nhanh chóng nhíu mày lại. Giang Lam Tuyết thấy hắn nhìn nàng, rồi lại nhìn hai người Cố Duẫn Tu, vẻ mặt kia giống như nghi ngờ bọn họ không biết thưởng trà.
Giang Lam Tuyết nhỏ giọng nói: "Đang ở bên ngoài nên ngươi tạm thời chấp nhận đi. Sau khi quay về rồi hãy nhờ sư phụ tự mình pha cho ngươi uống".
Chủ ý này được, Mai Hoán Chi cười cười: "Ngươi nói rất đúng".
Cố Duẫn Tu vẫn luôn chú ý động tĩnh của hai người. Hắn cũng không biết vì cái gì, chỉ là hắn luôn không thể lờ đi được, nhịn không được phải chú ý tới bọn họ.
"Mai công tử hiện tại đang ở Lục gia sao? Chẳng hay Lục tiên sinh cùng với công tử có quan hệ gì?" Cố Duẫn Tu hỏi.
Giang Lam Tuyết vừa định trả lời là thân thích nhưng Mai Hoán Chi đã lòng đầy căm phẫn đáp: "Là kẻ thù!"
Lời này làm cho hai người Cố Duẫn Tu và Hứa Thính Tùng không kịp phản ứng, cả người ngây ngẩn, nào có ai lại để kẻ thù ở trong nhà mình. Nhìn Giang công tử cùng hắn nói cười đùa giỡn vui vẻ đến như vậy, như thế nào cũng không giống như kẻ thù a.
Giang Lam Tuyết đành thêm một câu: "Là thân thích, chỉ là có chút hiểu lầm".
Mai Hoán Chi nhỏ giọng lầu bầu: "Ai là thân thích với hắn chứ".
"Vậy Mai công tử dự tính sẽ ở Ngân Châu trong bao lâu. Hiếm khi có cơ hội quen biết cùng tài tử từ Sùng Châu, bọn ta như thế nào cũng muốn làm tròn lễ nghĩa của chủ nhà. Muốn dẫn Mai công tử đi khắp nơi thăm thú một lần". Cố Duẫn Tu lại nói.
Mai Hoán Chi cũng chưa nghĩ tới vấn đề này, liền đáp: "Tạm thời ta còn chưa biết, trước cứ ở lại một thời gian đã". Thù còn chưa báo xong, ít nhất cũng phải cạy xong góc tường của Lục Trường Thanh, đem đệ tử này của hắn mang đi, cho hắn nếm thử cảm giác của người cô đơn.
Hứa Thính Tùng tiếp lời: "Nếu đã như thế, mấy ngày nữa ở đây sẽ tổ chức hội thơ, Mai công tử cũng cùng tham gia đi ".
"Hội thơ?" Mai Hoán Chi có chút hứng thú.
"Đúng vậy, lát nữa ta sẽ đem thiệp đưa tới chỗ Lục tiên sinh, các ngươi cùng nhau đến". Hứa Thính Tùng nói.
"Ta sẽ không đi đâu...... Ta cũng không biết làm thơ......" Giang Lam Tuyết nói.
"Không biết làm thơ thì ngươi có thể điểm trà mà! Cùng nhau đi thôi". Mai Hoán Chi vừa lay cánh tay vừa giở giọng dỗi hờn.
Cố Duẫn Tu thấy thế không khỏi nhíu mày lại. Giang tam đây là thật sự xem chính mình là nam tử? Nào có ai lại như vậy... Không biết giữ quy củ! Cố Duẫn Tu nhìn thoáng qua Giang Lam Tuyết, ánh mắt sắc bén. Giang Lam Tuyết cũng cảm giác được, có chút không thể hiểu được hắn tại sao lại như vậy, ánh mắt người này sao cứ như mũi tên nhằm vào nàng chứ.
"Nói rồi đấy, đến lúc đó Mai công tử nhất định phải mang theo Giang công tử cùng đến". Hứa Thính Tùng cười nói.
Mai Hoán Chi thay Giang Lam Tuyết đáp lời: "Được, bọn ta đều sẽ đến".
Giang Lam Tuyết cũng không từ chối nữa. Dù sao nàng cũng muốn học thêm nhiều kiến thức từ những người khác nữa. Nàng hiểu rõ có những thứ, những chuyện ở bên ngoài nếu nàng mãi ở trong nội trạch sẽ không bao giờ có thể học được. Vậy nên nàng mới phải giả trang nam tử, bái Lục Trường Thanh làm thầy.
Bốn người nghỉ ngơi ước chừng được một nén nhang thì lại tiếp tục lên đường. Mai Hoán Chi vừa nãy phải tự vực dậy chính mình, cổ vũ bản thân lắm có thể miễn cưỡng đuổi kịp bọn họ. Sau khi nghỉ ngơi một lát liền mất hết ý chí. Giang Lam Tuyết cũng chỉ có chút thể lực nên chống đỡ hết nổi, hai người bọn họ lại tụt về sau, càng đi càng chậm, dần dần cách một khoảng xa với hai người Cố Duẫn Tu.
Cố Duẫn Tu vốn vẫn luôn chú ý động tĩnh hai người phía sau thì Hứa Thính Tùng lại không ngừng cùng hắn trò chuyện khiến hắn phân tâm, đến khi hắn quay đầu nhìn lại đã không thấy Giang Lam Tuyết cùng Mai Hoán Chi đâu nữa.
Một lát sau, bọn họ liền nghe thấy một tiếng ầm ầm ầm trầm đục, ngay sau đó nghe được có tiếng người ồn ào cùng tiếng thét chói tai, thấp thoáng giống như là giọng Mai Hoán Chi.
Lòng Cố Duẫn Tu lập tức trầm xuống, quay đầu chạy theo hướng phát ra tiếng thét. Hứa Thính Tùng cũng vội vàng đuổi theo sau.
Khi bọn họ đến nơi, chỉ thấy toàn bộ con đường lên núi bị chặn bởi hàng trăm tảng đá lớn bé, dựng thành một khối cao bằng đầu người. Cố Duẫn Tu vội tìm kiếm một vòng trong đám đông đang vây xem, không có Giang Lam Tuyết và Mai Hoán Chi.
Cố Duẫn Tu hỏi nam nhân bên cạnh: "Có người nào bị thương không?"
"Phía dưới tảng đá hình như có hai người". Nam nhân kia đáp.
Cố Duẫn Tu tìm một chỗ cao đứng quan sát nhưng vẫn không tìm thấy hai người Giang Lam Tuyết. Tim Cố Duẫn Tu liền căng thẳng: "Sao các ngươi còn đứng yên như thế, mau đem mấy tảng đá kia dời đi!"
Cố Duẫn Tu nói xong cũng tự mình hành động, Hứa Thính Tùng cũng tiến đến giúp đỡ. Những người khác lại bày bộ dáng xem kịch hay, cũng không muốn tiến lên giúp đỡ, còn có người châm chọc nói gì mà nhất định người đã bị đè chết rồi.
"Thế tử gia, cẩn thận tay ngươi". Hứa Thính Tùng nhắc nhở.
Đám người vẫn luôn đứng một bên vừa nghe thấy ba chữ Thế tử gia, sắc mặt lập tức thay đổi, đều tiến tới đem những tảng đá kia dọn đi.
Cố Duẫn Tu nhìn Hứa Thính Tùng lòng thầm khen ngợi, tên này cuối cùng cũng được một lần thông minh. Hắn mà không nói câu này, Thế tử gia đây cũng sắp tức điên rồi.
Cố Duẫn Tu càng dời đá trong lòng càng hoảng, nếu Giang tam thật sự có chuyện gì...... Không đâu không đâu, nữ nhân này đời trước sống đến 88 tuổi, phúc lớn mạng lớn, nhất định không phải nàng, không phải nàng.
Hứa Thính Tùng thấy Cố Duẫn Tu liều mạng dời đá, muốn khuyên vài câu cuối cùng lại không nói được thành lời, cũng chỉ còn cách cùng liều mạng dời đá, hắn cũng lo lắng không biết người kẹt phía dưới có phải Giang công tử và Mai công tử không.
Cố Duẫn Tu lại đem một tảng đá dời đi, liền lộ ra một đoạn quần áo, màu xanh đen, Giang Lam Tuyết hôm nay cũng mặc màu xanh đen. Tim Cố Duẫn Tu giống như bị đập một nhát búa, quát: "Nhanh tay cho bổn Thế tử!"
Mọi người thấy Thế tử tức giận lại thấy đã lộ ra một góc áo, tốc độ cũng nhanh hơn.
Cố Duẫn Tu cũng không dừng lại, tay hắn đang run nhè nhẹ, không phải vì đau, mà là vì trong lòng hắn đang hoảng sợ. Mọi người hợp lực lại đào ra một ít đá, lộ ra một mảng lưng, Cố Duẫn Tu nhìn thoáng qua sống lưng người nọ, cả người bừng tỉnh, nhẹ nhàng thở ra, không phải Giang tam.
Beta: Andie Trần.
Mai Hoán Chi gắng sức đuổi theo Giang Lam Tuyết, một tay vịn vào bả vai nàng thở hổn hển: "Người Tây Bắc...... Các ngươi...... Quá...... Quá dũng mãnh".
Mai gia ở Sùng Châu vốn là vùng đồng bằng bằng phẳng, không có núi, đương nhiên cũng không cần thường xuyên phải leo núi. Lại thêm Mai Hoán Chi này lại là một chàng công tử được nuông chiều từ bé, lần này lên núi hưởng nhạc*, hắn ta chẳng tài nào hưởng thụ được phong cảnh.
* Vào dịp Tết trùng cửu, văn nhân tài tử sẽ lên vùng cao (núi cao, đài cao) để ngâm thơ, thưởng trà,...
Giang Lam Tuyết tránh sang một bên, hất bàn tay khi của hắn xuống: "Là ngươi lười vận động, nếu mỗi ngày ngươi chịu khó luyện tập thì sẽ thấy bình thường thôi".
Mai Hoán Chi lập tức lắc đầu nguầy nguậy: "Ta biết ngay Lục Trường Thanh không có ý gì tốt mà! Còn nói cái gì mà mang ta đi chơi, có mà muốn ta mệt đến chết mới đúng!"
Giang Lam Tuyết lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, sau lại nhặt một cành cây ven đường đưa cho Mai Hoán Chi: "Này, ngươi chống cái này mà đi".
Mai Hoán Chi lại nhất định không chịu nhận lấy: "Ta không phải là một lão già".
Giang Lam Tuyết thấy hắn không cần liền ném cành cây kia sang một bên: "Vậy ngươi cũng đừng dựa vào người ta nữa".
Đi chưa được bao xa, Mai Hoán Chi dần đi chậm lại. Lục Trường Thanh đi ở phía trước bỏ hắn một đoạn rất xa, Giang Lam Tuyết cũng đi nhanh hơn hắn vài bước. Mai Hoán Chi thấy vậy liền gào to ở phía sau. Giang Lam Tuyết sợ tiếng kêu gào của hắn làm kinh động người khác đành phải đi một chút lại dừng một chút để chờ hắn. Hắn còn có thể kêu gào như vậy chứng tỏ vẫn còn khỏe mạnh lắm a.
Khi Giang Lam Tuyết quay đầu nhìn thì không biết từ khi nào Mai Hoán Chi đã tự nhặt một cái cây làm gậy chống.
Mai Hoán Chi hì hà hì hụt đi đến chỗ Giang Lam Tuyết, thở hổn hển hỏi nàng: "Còn xa lắm không?"
"Cũng sắp rồi". Giang Lam Tuyết cảm thấy cái tên Mai Hoán Chi này thật sự quá yếu ớt, nàng là một cô nương nhưng còn khỏe hơn hắn. Kiếp trước Giang Lam Tuyết từng nghe Mai Cửu Nương kể qua về đệ đệ Mai Hoán Chi này. Mai Cửu Nương khen hắn hết lời, nào là con người hắn thiện lương, nào là biết phân rõ phải trái, yêu ghét đều hiện rõ trên mặt. Qua mấy hôm Mai Hoán Chi đến ở Lục gia, Giang Lam Tuyết cảm thấy lời Mai Cửu Nương nói đều là vô cùng chính xác, cho nên bọn họ ở chung cũng coi như là hòa hợp.
Cố Duẫn Tu và Hứa Thính Tùng đợi một lúc lâu ở phía trên mới thấy Giang Lam Tuyết và một nam nhân trẻ tuổi lên tới. Hai người nói nói cười cười nhìn qua rất vui vẻ.
Còn cách một chút, Hứa Thính Tùng liền vẫy tay gọi với Giang Lam Tuyết: "Giang công tử......"
Giang Lam Tuyết ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Thính Tùng, cũng vẫy tay lại với hắn.
"Ơ, là bằng hữu của ngươi à?" Mai Hoán Chi nói.
"Đúng vậy, chúng ta mau tới đó đi". Giang Lam Tuyết nói xong liền bước nhanh hơn một bước đi trước, Mai Hoán Chi lén lút vứt cành cây kia đi, thở phù phù điều chỉnh hơi thở rồi mới đuổi theo.
Khi nãy Giang Lam Tuyết nhìn lên do bị nhánh cây chắn mất tầm mắt nên không nhìn thấy Cố Duẫn Tu. Khi đến gần thấy hắn cũng ở đây liền hơi sửng sốt nhưng cũng lên tiếng chào hỏi: "Thế tử gia, Hứa công tử".
Cố Duẫn Tu không trả lời lại nàng, ánh mắt không rời nhìn tên nam nhân trẻ tuổi đi cùng nàng. Vừa nhìn đã biết hắn không phải nam nhân Tây Bắc, da trắng như vậy, còn gầy gò yếu ớt, mới leo núi được một đoạn đã thở dốc như vậy.
"Vị này chính là Mai Hoán Chi - Mai công tử, là đại tài tử Sùng Châu". Giang Lam Tuyết giới thiệu hắn với hai người Cố Duẫn Tu.
Mai Hoán Chi vội xua tay vờ khiêm tốn: "Không dám không dám".
Giang Lam Tuyết lại quay sang Mai Hoán Chi: "Vị này là Cố Thế tử phủ Trấn Viễn Hầu, vị này là đại tài tử Ngân Châu thành của chúng ta - Hứa Thính Tùng".
Người khác đều là tài tử, còn ta là Thế tử, rõ ràng ta cũng rất có tài mà, Cố Duẫn Tu thầm nghĩ.
"Vinh hạnh vinh hạnh!" Mai Hoán Chi chắp tay thi lễ với hai người.
Hứa Thính Tùng cũng trả lễ, còn Cố Duẫn Tu chỉ gật gật đầu.
Bốn người bọn họ lại tiếp tục đi lên. Cố Duẫn Tu và Hứa Thính Tùng càng đi càng nhanh. Giang Lam Tuyết tưởng rằng Mai Hoán Chi sẽ theo không kịp, hoặc lại muốn kêu gào than vãn lại không nghĩ tới hắn tuy chậm hơn bọn họ một chút, nhưng vẫn đuổi kịp. Vì thế Cố Duẫn Tu và Hứa Thính Tùng đi đằng trước, Giang Lam Tuyết cùng Mai Hoán Chi đi theo sau bọn họ, vẫn luôn giữ được khoảng cách không xa hơn một trượng*.
*một trượng = 3,33m.
"Ngươi giống người ngày càng có lực nha!" Giang Lam Tuyết trêu chọc Mai Hoán Chi.
Mai Hoán Chi tiến lại gần Giang Lam Tuyết nói: "Ngươi nói ta là đại tài tử Sùng Châu, ta cũng không thể bị xem thường được, ta còn để mặt mũi tài tử Sùng Châu ở đâu được chứ".
Giang Lam Tuyết cười nhẹ một tiếng: "Sớm biết thế ta vừa lên núi đã tuyên bố với mọi người ngươi là đại tài tử Sùng Châu rồi, có khi bây giờ ngươi đã leo đến đỉnh rồi".
Mai Hoán Chi nghe xong cười ha ha một tiếng lúc sau lại nhỏ giọng: "Thế thì lấy mạng ta luôn cho rồi, chờ ta trở về, ta sẽ bắt Lục Trường Thanh hầu hạ ta, kêu hắn bưng trà đổ nước, rửa chân đấm chân cho ta trong vòng ba ngày nữa".
Giang Lam Tuyết lại cười cười, cái tên Mai Hoán Chi thật là đáng yêu a.
Tiếng cười nhẹ nhàng của Giang Lam Tuyết truyền tới lỗ tai Cố Duẫn Tu, trong lòng hắn cảm thấy là lạ. Nữ nhân này hoá ra cũng có thể cười như thế sao. Là nụ cười vui sướng tự nhiên nhất của thiếu nữ, hắn còn tưởng nàng chỉ biết giả vờ cười với cười lạnh thôi chứ.
Không biết tên tiểu bạch kiểm từ Sùng Châu kia đã nói cái gì có thể khiến nàng vui vẻ đến vậy. Cố Duẫn Tu thả chậm bước chân, muốn nghe xem bọn họ rốt cuộc là đang nói chuyện gì.
Thấy Cố Duẫn Tu chậm lại, Hứa Thính Tùng hỏi: "Thế tử mệt rồi sao? Phía trước có đình nghỉ chân hay là chúng ta dừng lại nghỉ một chút đi".
Cố Duẫn Tu chỉ ừ một tiếng. Hứa Thính Tùng thật sự là một tên ngốc!
Giang Lam Tuyết và Mai Hoán Chi cũng nhanh chóng đuổi kịp bọn họ, nghe được Hứa Thính Tùng nói vậy, Mai Hoán Chi bước tới trước mặt Giang Lam Tuyết nhỏ giọng: "Ngươi xem, tài tử ở Ngân Châu cũng biết mệt mỏi, cũng muốn nghỉ ngơi nữa nha".
Giang Lam Tuyết cười: "Tài tử Sùng Châu ngươi muốn hay không nhân cơ hội này vượt mặt tài tử ở Ngân Châu?"
Mai Hoán Chi cười hì hì: "Không được không được, như vậy không tốt lắm a. Tài tử ở Sùng Châu chúng tôi không thích tranh thắng thua".
Giang Lam Tuyết lại cười cười, cái tên Mai Hoán Chi này!
Cố Duẫn Tu chỉ nghe thấy Giang Lam Tuyết cười khẽ hai tiếng, một chữ cũng không nghe ra bọn họ đang nói cái gì.
Hứa Thính Tùng thấy hai người đã theo kịp liền chỉ tay về phía trước: "Phía trước chính là giữa sườn núi. Bên kia có đình nghỉ chân. chúng ta đến đó nghỉ ngơi một chút đi".
Giang Lam Tuyết gật gật đầu, Mai Hoán Chi cũng đáp một tiếng được.
Bọn họ đi thêm một lát liền đến đình nghỉ chân. Trong đình cũng không có nhiều người lắm, vẫn còn có chỗ cho bốn người ngồi nghỉ tạm. Mai Hoán Chi còn đang bận tâm mặt mũi tài tử Sùng Châu, thấy bọn họ ba người đều ngồi xuống trước mới dám ngồi gần Giang Lam Tuyết.
Trong đình có bán nước trà cùng điểm tâm, Hứa Thính Tùng gọi một bình trà, lại thêm hai đĩa điểm tâm.
Giang Lam Tuyết uống một ngụm trà, cảm khái trà này cũng không quá kém. Còn Mai Hoán Chi chỉ nhấp một chút đã nhanh chóng nhíu mày lại. Giang Lam Tuyết thấy hắn nhìn nàng, rồi lại nhìn hai người Cố Duẫn Tu, vẻ mặt kia giống như nghi ngờ bọn họ không biết thưởng trà.
Giang Lam Tuyết nhỏ giọng nói: "Đang ở bên ngoài nên ngươi tạm thời chấp nhận đi. Sau khi quay về rồi hãy nhờ sư phụ tự mình pha cho ngươi uống".
Chủ ý này được, Mai Hoán Chi cười cười: "Ngươi nói rất đúng".
Cố Duẫn Tu vẫn luôn chú ý động tĩnh của hai người. Hắn cũng không biết vì cái gì, chỉ là hắn luôn không thể lờ đi được, nhịn không được phải chú ý tới bọn họ.
"Mai công tử hiện tại đang ở Lục gia sao? Chẳng hay Lục tiên sinh cùng với công tử có quan hệ gì?" Cố Duẫn Tu hỏi.
Giang Lam Tuyết vừa định trả lời là thân thích nhưng Mai Hoán Chi đã lòng đầy căm phẫn đáp: "Là kẻ thù!"
Lời này làm cho hai người Cố Duẫn Tu và Hứa Thính Tùng không kịp phản ứng, cả người ngây ngẩn, nào có ai lại để kẻ thù ở trong nhà mình. Nhìn Giang công tử cùng hắn nói cười đùa giỡn vui vẻ đến như vậy, như thế nào cũng không giống như kẻ thù a.
Giang Lam Tuyết đành thêm một câu: "Là thân thích, chỉ là có chút hiểu lầm".
Mai Hoán Chi nhỏ giọng lầu bầu: "Ai là thân thích với hắn chứ".
"Vậy Mai công tử dự tính sẽ ở Ngân Châu trong bao lâu. Hiếm khi có cơ hội quen biết cùng tài tử từ Sùng Châu, bọn ta như thế nào cũng muốn làm tròn lễ nghĩa của chủ nhà. Muốn dẫn Mai công tử đi khắp nơi thăm thú một lần". Cố Duẫn Tu lại nói.
Mai Hoán Chi cũng chưa nghĩ tới vấn đề này, liền đáp: "Tạm thời ta còn chưa biết, trước cứ ở lại một thời gian đã". Thù còn chưa báo xong, ít nhất cũng phải cạy xong góc tường của Lục Trường Thanh, đem đệ tử này của hắn mang đi, cho hắn nếm thử cảm giác của người cô đơn.
Hứa Thính Tùng tiếp lời: "Nếu đã như thế, mấy ngày nữa ở đây sẽ tổ chức hội thơ, Mai công tử cũng cùng tham gia đi ".
"Hội thơ?" Mai Hoán Chi có chút hứng thú.
"Đúng vậy, lát nữa ta sẽ đem thiệp đưa tới chỗ Lục tiên sinh, các ngươi cùng nhau đến". Hứa Thính Tùng nói.
"Ta sẽ không đi đâu...... Ta cũng không biết làm thơ......" Giang Lam Tuyết nói.
"Không biết làm thơ thì ngươi có thể điểm trà mà! Cùng nhau đi thôi". Mai Hoán Chi vừa lay cánh tay vừa giở giọng dỗi hờn.
Cố Duẫn Tu thấy thế không khỏi nhíu mày lại. Giang tam đây là thật sự xem chính mình là nam tử? Nào có ai lại như vậy... Không biết giữ quy củ! Cố Duẫn Tu nhìn thoáng qua Giang Lam Tuyết, ánh mắt sắc bén. Giang Lam Tuyết cũng cảm giác được, có chút không thể hiểu được hắn tại sao lại như vậy, ánh mắt người này sao cứ như mũi tên nhằm vào nàng chứ.
"Nói rồi đấy, đến lúc đó Mai công tử nhất định phải mang theo Giang công tử cùng đến". Hứa Thính Tùng cười nói.
Mai Hoán Chi thay Giang Lam Tuyết đáp lời: "Được, bọn ta đều sẽ đến".
Giang Lam Tuyết cũng không từ chối nữa. Dù sao nàng cũng muốn học thêm nhiều kiến thức từ những người khác nữa. Nàng hiểu rõ có những thứ, những chuyện ở bên ngoài nếu nàng mãi ở trong nội trạch sẽ không bao giờ có thể học được. Vậy nên nàng mới phải giả trang nam tử, bái Lục Trường Thanh làm thầy.
Bốn người nghỉ ngơi ước chừng được một nén nhang thì lại tiếp tục lên đường. Mai Hoán Chi vừa nãy phải tự vực dậy chính mình, cổ vũ bản thân lắm có thể miễn cưỡng đuổi kịp bọn họ. Sau khi nghỉ ngơi một lát liền mất hết ý chí. Giang Lam Tuyết cũng chỉ có chút thể lực nên chống đỡ hết nổi, hai người bọn họ lại tụt về sau, càng đi càng chậm, dần dần cách một khoảng xa với hai người Cố Duẫn Tu.
Cố Duẫn Tu vốn vẫn luôn chú ý động tĩnh hai người phía sau thì Hứa Thính Tùng lại không ngừng cùng hắn trò chuyện khiến hắn phân tâm, đến khi hắn quay đầu nhìn lại đã không thấy Giang Lam Tuyết cùng Mai Hoán Chi đâu nữa.
Một lát sau, bọn họ liền nghe thấy một tiếng ầm ầm ầm trầm đục, ngay sau đó nghe được có tiếng người ồn ào cùng tiếng thét chói tai, thấp thoáng giống như là giọng Mai Hoán Chi.
Lòng Cố Duẫn Tu lập tức trầm xuống, quay đầu chạy theo hướng phát ra tiếng thét. Hứa Thính Tùng cũng vội vàng đuổi theo sau.
Khi bọn họ đến nơi, chỉ thấy toàn bộ con đường lên núi bị chặn bởi hàng trăm tảng đá lớn bé, dựng thành một khối cao bằng đầu người. Cố Duẫn Tu vội tìm kiếm một vòng trong đám đông đang vây xem, không có Giang Lam Tuyết và Mai Hoán Chi.
Cố Duẫn Tu hỏi nam nhân bên cạnh: "Có người nào bị thương không?"
"Phía dưới tảng đá hình như có hai người". Nam nhân kia đáp.
Cố Duẫn Tu tìm một chỗ cao đứng quan sát nhưng vẫn không tìm thấy hai người Giang Lam Tuyết. Tim Cố Duẫn Tu liền căng thẳng: "Sao các ngươi còn đứng yên như thế, mau đem mấy tảng đá kia dời đi!"
Cố Duẫn Tu nói xong cũng tự mình hành động, Hứa Thính Tùng cũng tiến đến giúp đỡ. Những người khác lại bày bộ dáng xem kịch hay, cũng không muốn tiến lên giúp đỡ, còn có người châm chọc nói gì mà nhất định người đã bị đè chết rồi.
"Thế tử gia, cẩn thận tay ngươi". Hứa Thính Tùng nhắc nhở.
Đám người vẫn luôn đứng một bên vừa nghe thấy ba chữ Thế tử gia, sắc mặt lập tức thay đổi, đều tiến tới đem những tảng đá kia dọn đi.
Cố Duẫn Tu nhìn Hứa Thính Tùng lòng thầm khen ngợi, tên này cuối cùng cũng được một lần thông minh. Hắn mà không nói câu này, Thế tử gia đây cũng sắp tức điên rồi.
Cố Duẫn Tu càng dời đá trong lòng càng hoảng, nếu Giang tam thật sự có chuyện gì...... Không đâu không đâu, nữ nhân này đời trước sống đến 88 tuổi, phúc lớn mạng lớn, nhất định không phải nàng, không phải nàng.
Hứa Thính Tùng thấy Cố Duẫn Tu liều mạng dời đá, muốn khuyên vài câu cuối cùng lại không nói được thành lời, cũng chỉ còn cách cùng liều mạng dời đá, hắn cũng lo lắng không biết người kẹt phía dưới có phải Giang công tử và Mai công tử không.
Cố Duẫn Tu lại đem một tảng đá dời đi, liền lộ ra một đoạn quần áo, màu xanh đen, Giang Lam Tuyết hôm nay cũng mặc màu xanh đen. Tim Cố Duẫn Tu giống như bị đập một nhát búa, quát: "Nhanh tay cho bổn Thế tử!"
Mọi người thấy Thế tử tức giận lại thấy đã lộ ra một góc áo, tốc độ cũng nhanh hơn.
Cố Duẫn Tu cũng không dừng lại, tay hắn đang run nhè nhẹ, không phải vì đau, mà là vì trong lòng hắn đang hoảng sợ. Mọi người hợp lực lại đào ra một ít đá, lộ ra một mảng lưng, Cố Duẫn Tu nhìn thoáng qua sống lưng người nọ, cả người bừng tỉnh, nhẹ nhàng thở ra, không phải Giang tam.