Chương : 9
[Edited by Andie Trần]
Bên này Giang gia sau khi Cố Duẫn Tu vừa đi khỏi, liền náo loạn. Chu thị trách Giang Kế Dịch không cho nàng mặt mũi, Giang Kế Dịch trách Chu thị không biết lễ nghĩa chọc giận Thế tử gia, Chu thị liền lại nói do Cố Duẫn Tu quá phách lối...... Hai người tranh cãi hồi lâu, cuối cùng thế nhưng đổ hết mọi tội lỗi tới rồi trên đầu Giang Lam Tuyết—— nếu không phải là do nàng, Cố Duẫn Tu sẽ không tới Giang gia. Đặc biệt là Giang Lam Hân, nói cái gì Giang Lam Tuyết nàng câu dẫn Thế tử gia.
Giang Lam Tuyết nhìn bọn họ náo hồi lâu vẫn không lên tiếng, thẳng đến khi Giang Lam Hân nói nàng câu dẫn Cố Duẫn Tu, nàng mới nghe không nổi nữa, kéo Giang Kế Viễn đang khuyên giải bọn họ rời đi. Ở phía sau Chu thị còn hùng hùng hổ hổ, ngôn ngữ không chút kiềm chế, câu trước câu sau đều cạnh khóe Giang Lam Tuyết. Những người này chính là như vậy, rõ ràng chính mình đã làm sai chuyện, tự ném bỏ mặt mũi, càng muốn nói đông nói tây, liên lụy đến người khác, làm cho tất cả mọi người đều phải mất mặt mũi giống họ, có như vậy trong lòng họ mới cảm thấy an ủi.
Hôm nay Giang Lam Tuyết có chút mệt, không muốn cùng bọn họ nói thêm cái gì, Giang Kế Viễn nghe được những lời Chu thị nói không nhịn nổi nữa, hất tay Giang Lam Tuyết qua một bên, muốn trở lại đại sảnh.
"Đại ca! Lời nói của đại tẩu ngươi cũng đều nghe được rồi đó! Việc này sao có thể trách đến trên đầu Lam Tuyết?" Giang Kế Viễn cả giận.
Giang Kế Dịch nghĩ đến việc Giang Lam Tuyết sau này rất có thể cùng Hầu phủ có quan hệ tốt, tự nhiên sẽ không dám đắc tội nàng. Giang Kế Dịch vội nói: "Là đại tẩu ngươi hồ đồ, ta thay nàng hướng Lam Tuyết xin lỗi. Lam Tuyết, cũng đừng cùng đại bá nương ngươi so đo". [Edited by Andie Trần]
Chu thị cũng nghĩ đến lỡ như Giang Lam Tuyết thật cùng Hầu phủ có quan hệ, không thể không biết tốt xấu đắc tội nàng quá mức, liền nói theo: "Bá nương chính là nhất thời hồ đồ, lời nói không phải thật tâm, Lam Tuyết hảo hài tử không cần để trong lòng đi a".
Nếu phụ thân đã bênh vực nàng như vậy, Giang Lam Tuyết tự nhiên cũng không thể không tỏ thái độ: "Hôm nay Lam Tuyết cũng có sai, ta vừa rồi cùng Thế tử đắc tội, có lẽ về sau hắn sẽ không tới nữa. Hầu phủ là hào môn quý gia, không phải loại Giang gia nhỏ bé ít người như chúng ta có thể trèo cao. Cho nên đại bá cùng đại bá nương không cần bực bội, đừng vì một ngoại nhân mà tổn thương tình cảm người trong nhà".
Giang Lam Tuyết nói nhiều như vậy, bọn họ chỉ nghe được ba chữ "hắn không tới".
Giang Kế Dịch, Giang Lam Hân cha con trăm miệng một lời: "Thế tử gia sẽ không tới nữa sao?"
"Không tới liền không tới, vốn là không nên tới". Giang Kế Viễn ở một bên nói. Hắn luôn cảm thấy Cố Duẫn Tu chính là nhận ra Giang Lam Tuyết là nữ nhi nên mới đến, kẻ ăn chơi như vậy, tốt nhất đừng tới!
"Phụ thân nói rất đúng".
"Như vậy sao được, là do chúng ta thất lễ, dù sao cũng phải tìm Thế tử gia nhận lỗi chứ! Lam Tuyết ngươi lần sau lại mời Thế tử gia về nhà, chúng ta bồi tội cùng hắn". Giang Kế Dịch nói.
Giang Lam Tuyết cười, đại bá này của nàng, bị Chu thị cưỡi lên đầu nhiều năm như vậy, hẳn là muốn tìm một cái chỗ dựa để vượt mặt Chu gia, hôm nay Cố Duẫn Tu tới cửa, hắn tự nhiên sẽ không muốn buông tha.
"Đại bá, trước nay ta chỉ nghe nói qua tới cửa thỉnh tội, còn không có nghe nói qua đem người mời trở về bồi tội". Giang Lam Tuyết nói.
"Lam Tuyết nói như thế không sai, đại ca, Hầu phủ không phải chỗ nhà chúng ta có thể leo tới được. Hôm nay Lam Tuyết cũng đã mệt mỏi, chúng ta đi trước". Giang Kế Viễn nói xong, liền mang theo Giang Lam Tuyết rời khỏi. [Edited by Andie Trần]
Sự bảo vệ của Giang Kế Viễn khiến tâm can Giang Lam Tuyết trở nên ấm áp, kiếp trước sau khi nàng gả cho Cố Duẫn Tu không đến hai năm liền chuyển đến kinh thành, núi cao sông dài, đối với cha nương nàng cho dù nàng có tâm, cũng không thể chiếu cố đến. Giang Lam Tuyết tự nhủ đời này bất luận như thế nào cũng không thể lại cách xa cha nương của nàng.
Chính sảnh náo loạn lớn như vậy, khẳng định Nhị phu nhân Vi thị cũng nghe tới rồi, bất quá bà không phải loại người thích lắm chuyện, liền không đi đến xem náo nhiệt. Thấy hai cha con nàng trở lại vội hỏi mọi chuyện sao lại thành ra như vậy, Giang Kế Viễn liền đem mọi chuyện xảy ra hôm nay kể hết cho Vi thị.
Vi thị sau khi nghe xong liền nhíu mày: "Đại tẩu này cũng thật quá đáng, thật chẳng ra làm sao".
"Còn có nha đầu Lam Hân kia, còn nhỏ tuổi, vừa thấy Thế tử đến liền bày ra bộ dáng gượng ép như vậy, chỗ nào giống với một cô nương có gia giáo". Giang Kế Viễn lại nói.
Tâm Vi thị nghe vậy liền động, gấp gáp hỏi khuê nữa: "Lam Tuyết, ngươi cùng Thế tử gia kia không có quan hệ gì đi?"
"Nương, Thế tử hắn tưởng ta là nam tử nên mới đến. Hầu phủ người ta là nhà như thế nào, so chúng ta càng quan trọng thể diện hơn hẳn? Ngài đừng suy nghĩ nhiều, Thế tử gia cho rằng ta là nam tử, muốn cùng ta kết nghĩa huynh đệ!"
Vi thị vẫn có chút không yên tâm: "Đều là do ngươi ham chơi gây chuyện phiền phức. Thế còn Lục tiên sinh thì sao? Hắn không phải đã thu ngươi làm đồ đệ, hắn cũng biết ngươi là nữ tử ư?"
"Tiên sinh mắt sáng như đuốc, liếc mắt một cái liền nhìn ra ta là nữ tử". Giang Lam Tuyết cười nói.
"Nếu không...... Vẫn là đừng đi......" Vi thị đồng ý để Giang Lam Tuyết tham gia, cũng chỉ là muốn để nàng đi ra ngoài chơi vui, căn bản không nghĩ tới nàng thật có thể được Lục Trường Thanh nhìn trúng, lúc này bà có chút hối hận.
"Như thế nào sao được, chuyện này người khác muốn còn không dám mơ, như thế nào để nàng bỏ qua chứ!" Giang Kế Viễn nói.
"Phải, nương, ngươi, người cứ yên tâm. Ta hiện tại chính là Giang Lam, là nam tử a". Giang Lam Tuyết nói.
Vi thị thở dài: "Ngươi a......"
Giang Lam Tuyết biết nương nàng lo lắng cái gì, liền nói: "Nương, người yên tâm, ta tự biết chừng mực".
Một mình Vi thị làm sao nói qua được hai cha con bọn họ, đành phải đáp ứng chuyện này. [Edited by Andie Trần] Bất quá Vi thị lén lút đem Vân Thi gọi vào, hung hăng mà gõ một phen, yêu cầu Vân Thi mỗi ngày sau khi trở về phải đem những chuyện Giang Lam Tuyết làm ở bên ngoài một năm một mười kể lại rõ ràng cho bà.
Chuyện Giang Lam Tuyết hóa trang thành Giang Lam theo Lục Trường Thanh học nghệ liền như vậy quyết định xong. Sáng sớm ngày thứ hai, Vi thị liền chuẩn bị hậu lễ, kêu Giang Kế Viễn đưa Giang Lam Tuyết đến chỗ Lục Trường Thanh.
Vi thị suốt đêm gấp gáp may cho Giang Lam Tuyết một bộ đồ mới, buổi sáng lại tự mình mặc cho nàng, Giang Lam Tuyết trong lòng cảm động không thôi, thiếu chút nữa không kìm được rơi nước mắt. Có nương là tốt nhất, Giang Lam Tuyết ôm nương nàng không muốn buông tay.
"Như thế nào? Không muốn đi nữa sao? Vậy liền ở nhà đi". Vi thị cười nói.
Giang Lam Tuyết lúc này mới buông tay: "Nương, ngài yên tâm, ta sẽ ngoan, sư phụ cũng là người tốt, ta sẽ học thật chăm chỉ".
"Được rồi, ta đều đã cho phép ngươi. Không cần phải nói vòng vo nữa, mau đến chỗ tổ phụ ngươi thỉnh an, cha ngươi đang chờ ngươi ở đó". Vi thị thay Giang Lam Tuyết sửa tóc, từ ái mà nói.
Giang Lam Tuyết ngoan ngoãn gật gật đầu.
Giang Lam Tuyết đi vào phòng tổ phụ nàng, thấy Giang lão thái gia mặc chỉnh tề, có vẻ muốn ra cửa.
"Tổ phụ muốn ra cửa?"
"Hắc hắc, ta cho ngươi một cái thư đồng được không a?" Giang lão thái gia híp mắt cười.
"Ngài đừng nói giỡn, ta làm sao có thể để ngài làm thư đồng a?" Giang Lam Tuyết có chút dở khóc dở cười.
Giang lão thái gia nói: "Ta đây là muốn đưa ngươi đi bái sư không được sao".
Vì thế, Giang Lam Tuyết mang theo cha, mang theo tổ phụ, một đường đến chỗ Lục Trường Thanh.
Lục Trường Thanh nghe gã sai vặt nói ba thế hệ tổ tôn nam Giang gia đều tới, vội ra nghênh đón
Giang Kế Viễn vừa thấy Lục Trường Thanh, liền cung kính: "Tiểu nữ liền giao cho tiên sinh dạy dỗ, nàng nếu là không nghe lời, tiên sinh cứ việc trách phạt".
Giang Lam Tuyết đầu đầy vạch đen, đây là cha ruột nàng sao!
Giang lão thái gia một bên lại nói: "Nghe nói Lục tiên sinh có đại tài, bên cạnh trà kỹ, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, Lam Tuyết chúng ta phiền ngài dạy dỗ nhiều rồi!"
Ân, đây mới là tổ phụ ruột thịt của nàng a!
"Giang lão tiên sinh, Giang đại nhân khách khí. Hai vị đều là người học thức uyên bác Ngân Châu, Lục mỗ chỉ biết một ít trò vặt vãnh thôi, những cái khác còn mời hai người chỉ giáo thêm". Lục Trường Thanh nói.
Giang Lam Tuyết vừa nghe liền biết, Lục Trường Thanh đã điều tra qua gốc gác nhà nàng. Chắc là vì muốn tìm Mai Cửu Nương đi.
Giang gia phụ tử cùng Lục Trường Thanh đều là văn nhân, ngồi vào một chỗ nói chuyện liền hợp ý dừng không được, đem Giang Lam Tuyết quăng sang một bên. [Edited by Andie Trần] Thế nhưng nhìn bọn họ bàn luận đến vui vẻ, Giang Lam Tuyết cũng cảm thấy vui vẻ.
Bọn họ vui vẻ nhưng có người lại phi thường không vui. Cố Thế tử chờ ở ngoài cửa đã lâu là người không vui nhất. Hắn biết hôm nay Giang Lam Tuyết sẽ tới nơi này, dậy thật sớm chờ ở đây. Không nghĩ tới hắn vừa đến đã bị báo lại rằng Giang gia lão thái gia cùng Nhị lão gia đều đã đến trước một bước.
Cố Duẫn Tu hôm qua đến Giang gia không cho bọn họ chút mặt mũi, lúc này tự nhiên không thể đi vào. Lại nói, hắn cũng sợ chính mình không kiềm chế được nhìn chằm chằm nàng, lỡ người Giang gia hoài nghi hắn có ý đồ, đến lúc đó lại tìm hắn ăn vạ liền không tốt. Hắn đành phải đi đường vòng, đến cửa sau mà chờ.
Trái hỏi một lần, vẫn chưa đi; phải hỏi một lần, còn chưa đi. Cố Duẫn Tu càng chờ càng phiền, hơn nữa đêm qua ngủ không ngon cứ như vậy ngủ quên trên xe ngựa. Ai ngờ hắn ngủ một giấc này liền ngủ đến chiều, chờ đến khi hắn tỉnh lại, lại hỏi được Giang lão thái gia cùng Giang nhị lão gia đều đi rồi, cả Giang công tử cũng cùng họ trở về......
Cố Duẫn Tu nghe xong tức khắc nổi trận lôi đình, đem gã sai vặt Bảo Khánh luôn đi theo bên người mắng một trận, trách hắn không đánh thức mình.
Bảo Khánh thật sự ủy khuất, Thế tử gia ngủ, hắn nào dám kêu: "Kia...... Thế tử gia còn muốn đi vào sao?"
"Người đều đi rồi còn vào cái rắm a!" Cố Duẫn Tu mắng!
Cố Duẫn Tu vừa định đi, một cái nha hoàn từ cửa bước ra: "Trong xe ngựa chính là Thế tử gia phải không, tiên sinh chúng ta nói Thế tử ở bên ngoài đợi một ngày nhất định lại đói lại khát, mời Thế tử đi vào ăn chút trà bánh".
Vừa nói xong, Cố Duẫn Tu liền cảm thấy vừa đói lại khát, lại trừng mắt hung tợn mà liếc Bảo Khánh một cái. Nhưng hắn như thế nào lại cảm thấy lời nói của nha hoàn này không có ý tốt! Cố Duẫn Tu còn muốn rời đi, cố tình bụng hắn lúc này vang lên, xác thật hắn rất đói bụng. Cố Duẫn Tu liền xuống xe ngựa, hướng nha hoàn kia nói: "Đa tạ tiên sinh đã mời".
Nha hoàn cười khanh khách: "Thế tử gia mời vào trong".
Cố Duẫn Tu đi theo nha hoàn đi vào trong viện, đến phòng ăn của Lục Trường Thanh.
Trên bàn trà bày vài loại điểm tâm, trái cây, còn có trà ngon vừa mới pha xong, hương tỏa ra bốn phía.
"Thế tử gia, mời". Lục Trường Thanh vẫn ngồi tại chỗ chỉ vào đệm hương bồ ở đối diện.
"Đa tạ tiên sinh tương mời". Cố Duẫn Tu nói liền ngồi xuống.
"Thế tử là đến tìm Lam Tuyết?" Lục Trường Thanh cũng không mời Cố Duẫn Tu dùng trà ăn điểm tâm, liền hỏi chuyện.
Thế tử gia quan trọng nhất lễ nghĩa, chủ nhân gia không mời, hắn nào không biết xấu hổ mà ăn, đành phải nuốt nuốt nước miếng, liếm liếm môi đáp: "Đúng, là đến tìm nàng".
"Thế tử gia cùng Lam Tuyết có quen biết từ trước sao?" Lục Trường Thanh suốt đêm hôm qua tìm người hỏi thăm về Giang Lam Tuyết, cũng không có nghe được cái gì, cũng không có nghe được nàng cùng Cố Duẫn Tu có quen biết khi nào.
Cố Duẫn Tu suy nghĩ lại nói: "Xem như là có đi, không tính là quá quen thuộc, trùng hợp có một số việc muốn hỏi nàng, thứ cho những chuyện này không tiện nói cho tiên sinh biết".
Lục Trường Thanh cười cười: "Nguyên lai là như thế sao".
Cố Duẫn Tu nhìn chằm chằm trà bánh, trong lòng thầm mắng Lục Trường Thanh, không phải là nói mời ta tới dùng trà ăn điểm tâm sao!
"Thế tử gia có quen biết người nào họ Mai sao?" Lục Trường Thanh lại hỏi.
Cố Duẫn Tu nghĩ nghĩ: "Không quen biết......"
"Như vậy a......" Lục Trường Thanh không hỏi nữa, tựa hồ lâm vào trầm tư. Cố Duẫn Tu trong lòng lý trí và tay hắn đang đấu tranh với nhau, muốn hay không lấy một cái điểm tâm...... Lấy hay là không lấy?
Bụng của Cố Duẫn Tu đúng lúc lại "Thầm thì" một tiếng, không biết Lục Trường Thanh có nghe được hay không.
Rốt cuộc tay Thế tử thắng, hắn cầm lên một cái điểm tâm, vừa định bỏ vào trong miệng, Lục Trường Thanh liền lại nói: "Thế tử cảm thấy Lam Tuyết là người thế nào!"
Hắn nhất định là cố ý! [Edited by Andie Trần] Cố Duẫn Tu mặc kệ, một ngụm nuốt lấy miếng điểm tâm, nhấp một ngụm trà mới trả lời: "Tiên sinh đừng hỏi, ta cùng nàng thật sự không thân, tiên sinh đừng tưởng rằng ta đối nàng có ý định gì, tuyệt đối không có! Ngày trước không có, hiện tại không có, về sau cũng sẽ không có. Chính là có một số việc, nàng vừa lúc biết rõ, ta là muốn tìm cơ hội hỏi nàng một chút mà thôi".
"Thế tử cứ thoải mái dùng chút điểm tâm, đều là Lam Tuyết hôm nay mang đến". Lục Trường Thanh nhìn Cố Duẫn Tu cười nói.
Bên này Giang gia sau khi Cố Duẫn Tu vừa đi khỏi, liền náo loạn. Chu thị trách Giang Kế Dịch không cho nàng mặt mũi, Giang Kế Dịch trách Chu thị không biết lễ nghĩa chọc giận Thế tử gia, Chu thị liền lại nói do Cố Duẫn Tu quá phách lối...... Hai người tranh cãi hồi lâu, cuối cùng thế nhưng đổ hết mọi tội lỗi tới rồi trên đầu Giang Lam Tuyết—— nếu không phải là do nàng, Cố Duẫn Tu sẽ không tới Giang gia. Đặc biệt là Giang Lam Hân, nói cái gì Giang Lam Tuyết nàng câu dẫn Thế tử gia.
Giang Lam Tuyết nhìn bọn họ náo hồi lâu vẫn không lên tiếng, thẳng đến khi Giang Lam Hân nói nàng câu dẫn Cố Duẫn Tu, nàng mới nghe không nổi nữa, kéo Giang Kế Viễn đang khuyên giải bọn họ rời đi. Ở phía sau Chu thị còn hùng hùng hổ hổ, ngôn ngữ không chút kiềm chế, câu trước câu sau đều cạnh khóe Giang Lam Tuyết. Những người này chính là như vậy, rõ ràng chính mình đã làm sai chuyện, tự ném bỏ mặt mũi, càng muốn nói đông nói tây, liên lụy đến người khác, làm cho tất cả mọi người đều phải mất mặt mũi giống họ, có như vậy trong lòng họ mới cảm thấy an ủi.
Hôm nay Giang Lam Tuyết có chút mệt, không muốn cùng bọn họ nói thêm cái gì, Giang Kế Viễn nghe được những lời Chu thị nói không nhịn nổi nữa, hất tay Giang Lam Tuyết qua một bên, muốn trở lại đại sảnh.
"Đại ca! Lời nói của đại tẩu ngươi cũng đều nghe được rồi đó! Việc này sao có thể trách đến trên đầu Lam Tuyết?" Giang Kế Viễn cả giận.
Giang Kế Dịch nghĩ đến việc Giang Lam Tuyết sau này rất có thể cùng Hầu phủ có quan hệ tốt, tự nhiên sẽ không dám đắc tội nàng. Giang Kế Dịch vội nói: "Là đại tẩu ngươi hồ đồ, ta thay nàng hướng Lam Tuyết xin lỗi. Lam Tuyết, cũng đừng cùng đại bá nương ngươi so đo". [Edited by Andie Trần]
Chu thị cũng nghĩ đến lỡ như Giang Lam Tuyết thật cùng Hầu phủ có quan hệ, không thể không biết tốt xấu đắc tội nàng quá mức, liền nói theo: "Bá nương chính là nhất thời hồ đồ, lời nói không phải thật tâm, Lam Tuyết hảo hài tử không cần để trong lòng đi a".
Nếu phụ thân đã bênh vực nàng như vậy, Giang Lam Tuyết tự nhiên cũng không thể không tỏ thái độ: "Hôm nay Lam Tuyết cũng có sai, ta vừa rồi cùng Thế tử đắc tội, có lẽ về sau hắn sẽ không tới nữa. Hầu phủ là hào môn quý gia, không phải loại Giang gia nhỏ bé ít người như chúng ta có thể trèo cao. Cho nên đại bá cùng đại bá nương không cần bực bội, đừng vì một ngoại nhân mà tổn thương tình cảm người trong nhà".
Giang Lam Tuyết nói nhiều như vậy, bọn họ chỉ nghe được ba chữ "hắn không tới".
Giang Kế Dịch, Giang Lam Hân cha con trăm miệng một lời: "Thế tử gia sẽ không tới nữa sao?"
"Không tới liền không tới, vốn là không nên tới". Giang Kế Viễn ở một bên nói. Hắn luôn cảm thấy Cố Duẫn Tu chính là nhận ra Giang Lam Tuyết là nữ nhi nên mới đến, kẻ ăn chơi như vậy, tốt nhất đừng tới!
"Phụ thân nói rất đúng".
"Như vậy sao được, là do chúng ta thất lễ, dù sao cũng phải tìm Thế tử gia nhận lỗi chứ! Lam Tuyết ngươi lần sau lại mời Thế tử gia về nhà, chúng ta bồi tội cùng hắn". Giang Kế Dịch nói.
Giang Lam Tuyết cười, đại bá này của nàng, bị Chu thị cưỡi lên đầu nhiều năm như vậy, hẳn là muốn tìm một cái chỗ dựa để vượt mặt Chu gia, hôm nay Cố Duẫn Tu tới cửa, hắn tự nhiên sẽ không muốn buông tha.
"Đại bá, trước nay ta chỉ nghe nói qua tới cửa thỉnh tội, còn không có nghe nói qua đem người mời trở về bồi tội". Giang Lam Tuyết nói.
"Lam Tuyết nói như thế không sai, đại ca, Hầu phủ không phải chỗ nhà chúng ta có thể leo tới được. Hôm nay Lam Tuyết cũng đã mệt mỏi, chúng ta đi trước". Giang Kế Viễn nói xong, liền mang theo Giang Lam Tuyết rời khỏi. [Edited by Andie Trần]
Sự bảo vệ của Giang Kế Viễn khiến tâm can Giang Lam Tuyết trở nên ấm áp, kiếp trước sau khi nàng gả cho Cố Duẫn Tu không đến hai năm liền chuyển đến kinh thành, núi cao sông dài, đối với cha nương nàng cho dù nàng có tâm, cũng không thể chiếu cố đến. Giang Lam Tuyết tự nhủ đời này bất luận như thế nào cũng không thể lại cách xa cha nương của nàng.
Chính sảnh náo loạn lớn như vậy, khẳng định Nhị phu nhân Vi thị cũng nghe tới rồi, bất quá bà không phải loại người thích lắm chuyện, liền không đi đến xem náo nhiệt. Thấy hai cha con nàng trở lại vội hỏi mọi chuyện sao lại thành ra như vậy, Giang Kế Viễn liền đem mọi chuyện xảy ra hôm nay kể hết cho Vi thị.
Vi thị sau khi nghe xong liền nhíu mày: "Đại tẩu này cũng thật quá đáng, thật chẳng ra làm sao".
"Còn có nha đầu Lam Hân kia, còn nhỏ tuổi, vừa thấy Thế tử đến liền bày ra bộ dáng gượng ép như vậy, chỗ nào giống với một cô nương có gia giáo". Giang Kế Viễn lại nói.
Tâm Vi thị nghe vậy liền động, gấp gáp hỏi khuê nữa: "Lam Tuyết, ngươi cùng Thế tử gia kia không có quan hệ gì đi?"
"Nương, Thế tử hắn tưởng ta là nam tử nên mới đến. Hầu phủ người ta là nhà như thế nào, so chúng ta càng quan trọng thể diện hơn hẳn? Ngài đừng suy nghĩ nhiều, Thế tử gia cho rằng ta là nam tử, muốn cùng ta kết nghĩa huynh đệ!"
Vi thị vẫn có chút không yên tâm: "Đều là do ngươi ham chơi gây chuyện phiền phức. Thế còn Lục tiên sinh thì sao? Hắn không phải đã thu ngươi làm đồ đệ, hắn cũng biết ngươi là nữ tử ư?"
"Tiên sinh mắt sáng như đuốc, liếc mắt một cái liền nhìn ra ta là nữ tử". Giang Lam Tuyết cười nói.
"Nếu không...... Vẫn là đừng đi......" Vi thị đồng ý để Giang Lam Tuyết tham gia, cũng chỉ là muốn để nàng đi ra ngoài chơi vui, căn bản không nghĩ tới nàng thật có thể được Lục Trường Thanh nhìn trúng, lúc này bà có chút hối hận.
"Như thế nào sao được, chuyện này người khác muốn còn không dám mơ, như thế nào để nàng bỏ qua chứ!" Giang Kế Viễn nói.
"Phải, nương, ngươi, người cứ yên tâm. Ta hiện tại chính là Giang Lam, là nam tử a". Giang Lam Tuyết nói.
Vi thị thở dài: "Ngươi a......"
Giang Lam Tuyết biết nương nàng lo lắng cái gì, liền nói: "Nương, người yên tâm, ta tự biết chừng mực".
Một mình Vi thị làm sao nói qua được hai cha con bọn họ, đành phải đáp ứng chuyện này. [Edited by Andie Trần] Bất quá Vi thị lén lút đem Vân Thi gọi vào, hung hăng mà gõ một phen, yêu cầu Vân Thi mỗi ngày sau khi trở về phải đem những chuyện Giang Lam Tuyết làm ở bên ngoài một năm một mười kể lại rõ ràng cho bà.
Chuyện Giang Lam Tuyết hóa trang thành Giang Lam theo Lục Trường Thanh học nghệ liền như vậy quyết định xong. Sáng sớm ngày thứ hai, Vi thị liền chuẩn bị hậu lễ, kêu Giang Kế Viễn đưa Giang Lam Tuyết đến chỗ Lục Trường Thanh.
Vi thị suốt đêm gấp gáp may cho Giang Lam Tuyết một bộ đồ mới, buổi sáng lại tự mình mặc cho nàng, Giang Lam Tuyết trong lòng cảm động không thôi, thiếu chút nữa không kìm được rơi nước mắt. Có nương là tốt nhất, Giang Lam Tuyết ôm nương nàng không muốn buông tay.
"Như thế nào? Không muốn đi nữa sao? Vậy liền ở nhà đi". Vi thị cười nói.
Giang Lam Tuyết lúc này mới buông tay: "Nương, ngài yên tâm, ta sẽ ngoan, sư phụ cũng là người tốt, ta sẽ học thật chăm chỉ".
"Được rồi, ta đều đã cho phép ngươi. Không cần phải nói vòng vo nữa, mau đến chỗ tổ phụ ngươi thỉnh an, cha ngươi đang chờ ngươi ở đó". Vi thị thay Giang Lam Tuyết sửa tóc, từ ái mà nói.
Giang Lam Tuyết ngoan ngoãn gật gật đầu.
Giang Lam Tuyết đi vào phòng tổ phụ nàng, thấy Giang lão thái gia mặc chỉnh tề, có vẻ muốn ra cửa.
"Tổ phụ muốn ra cửa?"
"Hắc hắc, ta cho ngươi một cái thư đồng được không a?" Giang lão thái gia híp mắt cười.
"Ngài đừng nói giỡn, ta làm sao có thể để ngài làm thư đồng a?" Giang Lam Tuyết có chút dở khóc dở cười.
Giang lão thái gia nói: "Ta đây là muốn đưa ngươi đi bái sư không được sao".
Vì thế, Giang Lam Tuyết mang theo cha, mang theo tổ phụ, một đường đến chỗ Lục Trường Thanh.
Lục Trường Thanh nghe gã sai vặt nói ba thế hệ tổ tôn nam Giang gia đều tới, vội ra nghênh đón
Giang Kế Viễn vừa thấy Lục Trường Thanh, liền cung kính: "Tiểu nữ liền giao cho tiên sinh dạy dỗ, nàng nếu là không nghe lời, tiên sinh cứ việc trách phạt".
Giang Lam Tuyết đầu đầy vạch đen, đây là cha ruột nàng sao!
Giang lão thái gia một bên lại nói: "Nghe nói Lục tiên sinh có đại tài, bên cạnh trà kỹ, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, Lam Tuyết chúng ta phiền ngài dạy dỗ nhiều rồi!"
Ân, đây mới là tổ phụ ruột thịt của nàng a!
"Giang lão tiên sinh, Giang đại nhân khách khí. Hai vị đều là người học thức uyên bác Ngân Châu, Lục mỗ chỉ biết một ít trò vặt vãnh thôi, những cái khác còn mời hai người chỉ giáo thêm". Lục Trường Thanh nói.
Giang Lam Tuyết vừa nghe liền biết, Lục Trường Thanh đã điều tra qua gốc gác nhà nàng. Chắc là vì muốn tìm Mai Cửu Nương đi.
Giang gia phụ tử cùng Lục Trường Thanh đều là văn nhân, ngồi vào một chỗ nói chuyện liền hợp ý dừng không được, đem Giang Lam Tuyết quăng sang một bên. [Edited by Andie Trần] Thế nhưng nhìn bọn họ bàn luận đến vui vẻ, Giang Lam Tuyết cũng cảm thấy vui vẻ.
Bọn họ vui vẻ nhưng có người lại phi thường không vui. Cố Thế tử chờ ở ngoài cửa đã lâu là người không vui nhất. Hắn biết hôm nay Giang Lam Tuyết sẽ tới nơi này, dậy thật sớm chờ ở đây. Không nghĩ tới hắn vừa đến đã bị báo lại rằng Giang gia lão thái gia cùng Nhị lão gia đều đã đến trước một bước.
Cố Duẫn Tu hôm qua đến Giang gia không cho bọn họ chút mặt mũi, lúc này tự nhiên không thể đi vào. Lại nói, hắn cũng sợ chính mình không kiềm chế được nhìn chằm chằm nàng, lỡ người Giang gia hoài nghi hắn có ý đồ, đến lúc đó lại tìm hắn ăn vạ liền không tốt. Hắn đành phải đi đường vòng, đến cửa sau mà chờ.
Trái hỏi một lần, vẫn chưa đi; phải hỏi một lần, còn chưa đi. Cố Duẫn Tu càng chờ càng phiền, hơn nữa đêm qua ngủ không ngon cứ như vậy ngủ quên trên xe ngựa. Ai ngờ hắn ngủ một giấc này liền ngủ đến chiều, chờ đến khi hắn tỉnh lại, lại hỏi được Giang lão thái gia cùng Giang nhị lão gia đều đi rồi, cả Giang công tử cũng cùng họ trở về......
Cố Duẫn Tu nghe xong tức khắc nổi trận lôi đình, đem gã sai vặt Bảo Khánh luôn đi theo bên người mắng một trận, trách hắn không đánh thức mình.
Bảo Khánh thật sự ủy khuất, Thế tử gia ngủ, hắn nào dám kêu: "Kia...... Thế tử gia còn muốn đi vào sao?"
"Người đều đi rồi còn vào cái rắm a!" Cố Duẫn Tu mắng!
Cố Duẫn Tu vừa định đi, một cái nha hoàn từ cửa bước ra: "Trong xe ngựa chính là Thế tử gia phải không, tiên sinh chúng ta nói Thế tử ở bên ngoài đợi một ngày nhất định lại đói lại khát, mời Thế tử đi vào ăn chút trà bánh".
Vừa nói xong, Cố Duẫn Tu liền cảm thấy vừa đói lại khát, lại trừng mắt hung tợn mà liếc Bảo Khánh một cái. Nhưng hắn như thế nào lại cảm thấy lời nói của nha hoàn này không có ý tốt! Cố Duẫn Tu còn muốn rời đi, cố tình bụng hắn lúc này vang lên, xác thật hắn rất đói bụng. Cố Duẫn Tu liền xuống xe ngựa, hướng nha hoàn kia nói: "Đa tạ tiên sinh đã mời".
Nha hoàn cười khanh khách: "Thế tử gia mời vào trong".
Cố Duẫn Tu đi theo nha hoàn đi vào trong viện, đến phòng ăn của Lục Trường Thanh.
Trên bàn trà bày vài loại điểm tâm, trái cây, còn có trà ngon vừa mới pha xong, hương tỏa ra bốn phía.
"Thế tử gia, mời". Lục Trường Thanh vẫn ngồi tại chỗ chỉ vào đệm hương bồ ở đối diện.
"Đa tạ tiên sinh tương mời". Cố Duẫn Tu nói liền ngồi xuống.
"Thế tử là đến tìm Lam Tuyết?" Lục Trường Thanh cũng không mời Cố Duẫn Tu dùng trà ăn điểm tâm, liền hỏi chuyện.
Thế tử gia quan trọng nhất lễ nghĩa, chủ nhân gia không mời, hắn nào không biết xấu hổ mà ăn, đành phải nuốt nuốt nước miếng, liếm liếm môi đáp: "Đúng, là đến tìm nàng".
"Thế tử gia cùng Lam Tuyết có quen biết từ trước sao?" Lục Trường Thanh suốt đêm hôm qua tìm người hỏi thăm về Giang Lam Tuyết, cũng không có nghe được cái gì, cũng không có nghe được nàng cùng Cố Duẫn Tu có quen biết khi nào.
Cố Duẫn Tu suy nghĩ lại nói: "Xem như là có đi, không tính là quá quen thuộc, trùng hợp có một số việc muốn hỏi nàng, thứ cho những chuyện này không tiện nói cho tiên sinh biết".
Lục Trường Thanh cười cười: "Nguyên lai là như thế sao".
Cố Duẫn Tu nhìn chằm chằm trà bánh, trong lòng thầm mắng Lục Trường Thanh, không phải là nói mời ta tới dùng trà ăn điểm tâm sao!
"Thế tử gia có quen biết người nào họ Mai sao?" Lục Trường Thanh lại hỏi.
Cố Duẫn Tu nghĩ nghĩ: "Không quen biết......"
"Như vậy a......" Lục Trường Thanh không hỏi nữa, tựa hồ lâm vào trầm tư. Cố Duẫn Tu trong lòng lý trí và tay hắn đang đấu tranh với nhau, muốn hay không lấy một cái điểm tâm...... Lấy hay là không lấy?
Bụng của Cố Duẫn Tu đúng lúc lại "Thầm thì" một tiếng, không biết Lục Trường Thanh có nghe được hay không.
Rốt cuộc tay Thế tử thắng, hắn cầm lên một cái điểm tâm, vừa định bỏ vào trong miệng, Lục Trường Thanh liền lại nói: "Thế tử cảm thấy Lam Tuyết là người thế nào!"
Hắn nhất định là cố ý! [Edited by Andie Trần] Cố Duẫn Tu mặc kệ, một ngụm nuốt lấy miếng điểm tâm, nhấp một ngụm trà mới trả lời: "Tiên sinh đừng hỏi, ta cùng nàng thật sự không thân, tiên sinh đừng tưởng rằng ta đối nàng có ý định gì, tuyệt đối không có! Ngày trước không có, hiện tại không có, về sau cũng sẽ không có. Chính là có một số việc, nàng vừa lúc biết rõ, ta là muốn tìm cơ hội hỏi nàng một chút mà thôi".
"Thế tử cứ thoải mái dùng chút điểm tâm, đều là Lam Tuyết hôm nay mang đến". Lục Trường Thanh nhìn Cố Duẫn Tu cười nói.