Chương : 2
1. Gặp lại
Chủ nhật, ngày nắng đẹp. “Gió phong lưu đi mãi, không bao giờ dừng chân. Để hoa một mình nơi đây, lặng im trong bất lực. Ngày lại ngày tan trong nỗi nhớ, hoa rời cây tìm gió nơi xa… Nước mắt tuôn rơi, rơi, rơi mãi…” Bài “Nước mắt bồ công anh” phát ra từ chiếc điện thoại cứ không ngừng được lặp đi lặp lại khiến cho bài hát thường ngày nó thích nghe nhất giờ đây cũng khiến nó cảm thấy khó chịu. Zen với tay lấy chiếc điện thoại ở trên bàn và nhấn nút nghe một cách miễn cưỡng:
- Alo, có chuyện gì đấy?
- Này, giờ này mày vẫn còn chưa dậy à? Hôm qua tao đã nhắc mày rồi mà, 8h có mặt ở sân bay Tân Sơn Nhất để đón Nhược Huyên, đừng có mà đến trễ đấy! – Nói rồi đầu bên kia cúp máy chỉ còn tiếng tút tút dài trong điện thoại.
Zen ngái ngủ nhìn vào thời gian trên chiếc điện thoại - 7h50. Nó hốt hoảng bật dậy như chiếc lò xo, chạy vào buồng tắm chuẩn bị xong xuôi rồi lao như tên bắn ra khỏi nhà trước sự ngạc nhiên của anh và mẹ nó, bên tai còn văng vẳng lại tiếng mẹ gọi ăn sáng.
8h10, sân bay Tân Sơn Nhất…
- Zen, ở đây!
Trong khi nó đang dáo dác nhìn quanh để xác định vị trí bọn bạn nó đang đứng thì nghe thấy tiếng gọi, nó liền ngoảnh đầu lại nhìn theo phản xạ. Là Vũ… và hai thằng bạn còn lại của nó: Thiên và Vân. Nhìn đứa nào cũng đằng đằng sát khí và vẻ sốt ruột vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt là nó cũng đủ biết bọn này đã chờ mình lâu như thế nào. Zen ôm bó hoa (mà nó mua bên đường đến để chuộc tội) chạy lại chỗ bọn bạn đang đứng, rồi chắp hai tay tỏ vẻ thành khẩn và đáng thương: "Tao xin lỗi, tao xin lỗi..." Thiên cốc vào đầu nó đau điếng khiến nó phải đưa tay lên ôm đầu: "Tội mày là đáng chết lắm biết chưa? Cứ để đó xử sau, bây giờ chuẩn bị đón Huyên cái đã, máy bay sắp hạ cánh rồi."
Vài phút sau, máy bay hạ cánh, có tiếng thông báo của cô phát thanh viên từ loa vọng xuống, cả nhóm đứa nào đứa nấy đều mang chung một tâm trạng: hồi hộp, nôn nao, và ngóng chờ. Đã hai năm rồi bọn nó chưa được gặp lại Huyên, kể từ cái ngày Huyên rời xa mấy đứa bạn thân này để đi du học ở đất nước Nhật Bản xa xôi kia. Nó vẫn còn nhớ, Huyên vẫn thường hay đứng ra bảo vệ nó mỗi lần nó chí chóe với mấy thằng bạn và luôn có mặt bên cạnh những lúc nó cần một người để chia sẻ những tâm sự. Khi ấy, cậu ta chỉ lặng im ngồi bên lắng nghe nó nói, rồi lại dẫn nó đi ăn kem để vơi đi nỗi buồn. Ngày Huyên ra đi để sang Nhật cũng là ngày nó buồn nhất, nó đã không ra sân bay tiễn Huyên mặc cho tụi bạn có ra sức lôi kéo và thuyết phục. Vô ích. Nó đã quyết cái gì thì dù trời có sập cũng không lay chuyển được. Nó không muốn phải chứng kiến cảnh chia tay đó, nó sợ rằng sẽ không kìm được mà khóc mất. Thế mà thời gian trôi đi nhanh quá, mới đó mà đã đến ngày gặp lại Huyên rồi, không biết giờ đây cậu ta đã thay đổi như thế nào? Dòng suy nghĩ của Zen bỗng bị đứt mạch khi cánh cửa ngăn cách giữa phòng chờ và bên trong được đẩy ra. Hàng loạt người ồ ạt nối tiếp nhau tiến ra ngoài với đủ thứ hành lí bên mình. Không biết bao nhiêu người xung quanh cũng như bọn nó đang đón chờ người thân, và biết bao giọt nước mắt đã rơi vì niềm vui đoàn tụ. Nhìn thấy những gì đang diễn ra quanh mình càng làm dâng lên sự nôn nao, mong chờ trong lòng mỗi đứa. Zen giơ cao tấm bảng để tên “Từ Nhược Huyên” và không ngừng hướng mắt về phía đoàn khách đang tiến ra để kiếm tìm một dáng hình thân thuộc.
Chủ nhật, ngày nắng đẹp. “Gió phong lưu đi mãi, không bao giờ dừng chân. Để hoa một mình nơi đây, lặng im trong bất lực. Ngày lại ngày tan trong nỗi nhớ, hoa rời cây tìm gió nơi xa… Nước mắt tuôn rơi, rơi, rơi mãi…” Bài “Nước mắt bồ công anh” phát ra từ chiếc điện thoại cứ không ngừng được lặp đi lặp lại khiến cho bài hát thường ngày nó thích nghe nhất giờ đây cũng khiến nó cảm thấy khó chịu. Zen với tay lấy chiếc điện thoại ở trên bàn và nhấn nút nghe một cách miễn cưỡng:
- Alo, có chuyện gì đấy?
- Này, giờ này mày vẫn còn chưa dậy à? Hôm qua tao đã nhắc mày rồi mà, 8h có mặt ở sân bay Tân Sơn Nhất để đón Nhược Huyên, đừng có mà đến trễ đấy! – Nói rồi đầu bên kia cúp máy chỉ còn tiếng tút tút dài trong điện thoại.
Zen ngái ngủ nhìn vào thời gian trên chiếc điện thoại - 7h50. Nó hốt hoảng bật dậy như chiếc lò xo, chạy vào buồng tắm chuẩn bị xong xuôi rồi lao như tên bắn ra khỏi nhà trước sự ngạc nhiên của anh và mẹ nó, bên tai còn văng vẳng lại tiếng mẹ gọi ăn sáng.
8h10, sân bay Tân Sơn Nhất…
- Zen, ở đây!
Trong khi nó đang dáo dác nhìn quanh để xác định vị trí bọn bạn nó đang đứng thì nghe thấy tiếng gọi, nó liền ngoảnh đầu lại nhìn theo phản xạ. Là Vũ… và hai thằng bạn còn lại của nó: Thiên và Vân. Nhìn đứa nào cũng đằng đằng sát khí và vẻ sốt ruột vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt là nó cũng đủ biết bọn này đã chờ mình lâu như thế nào. Zen ôm bó hoa (mà nó mua bên đường đến để chuộc tội) chạy lại chỗ bọn bạn đang đứng, rồi chắp hai tay tỏ vẻ thành khẩn và đáng thương: "Tao xin lỗi, tao xin lỗi..." Thiên cốc vào đầu nó đau điếng khiến nó phải đưa tay lên ôm đầu: "Tội mày là đáng chết lắm biết chưa? Cứ để đó xử sau, bây giờ chuẩn bị đón Huyên cái đã, máy bay sắp hạ cánh rồi."
Vài phút sau, máy bay hạ cánh, có tiếng thông báo của cô phát thanh viên từ loa vọng xuống, cả nhóm đứa nào đứa nấy đều mang chung một tâm trạng: hồi hộp, nôn nao, và ngóng chờ. Đã hai năm rồi bọn nó chưa được gặp lại Huyên, kể từ cái ngày Huyên rời xa mấy đứa bạn thân này để đi du học ở đất nước Nhật Bản xa xôi kia. Nó vẫn còn nhớ, Huyên vẫn thường hay đứng ra bảo vệ nó mỗi lần nó chí chóe với mấy thằng bạn và luôn có mặt bên cạnh những lúc nó cần một người để chia sẻ những tâm sự. Khi ấy, cậu ta chỉ lặng im ngồi bên lắng nghe nó nói, rồi lại dẫn nó đi ăn kem để vơi đi nỗi buồn. Ngày Huyên ra đi để sang Nhật cũng là ngày nó buồn nhất, nó đã không ra sân bay tiễn Huyên mặc cho tụi bạn có ra sức lôi kéo và thuyết phục. Vô ích. Nó đã quyết cái gì thì dù trời có sập cũng không lay chuyển được. Nó không muốn phải chứng kiến cảnh chia tay đó, nó sợ rằng sẽ không kìm được mà khóc mất. Thế mà thời gian trôi đi nhanh quá, mới đó mà đã đến ngày gặp lại Huyên rồi, không biết giờ đây cậu ta đã thay đổi như thế nào? Dòng suy nghĩ của Zen bỗng bị đứt mạch khi cánh cửa ngăn cách giữa phòng chờ và bên trong được đẩy ra. Hàng loạt người ồ ạt nối tiếp nhau tiến ra ngoài với đủ thứ hành lí bên mình. Không biết bao nhiêu người xung quanh cũng như bọn nó đang đón chờ người thân, và biết bao giọt nước mắt đã rơi vì niềm vui đoàn tụ. Nhìn thấy những gì đang diễn ra quanh mình càng làm dâng lên sự nôn nao, mong chờ trong lòng mỗi đứa. Zen giơ cao tấm bảng để tên “Từ Nhược Huyên” và không ngừng hướng mắt về phía đoàn khách đang tiến ra để kiếm tìm một dáng hình thân thuộc.