Chương 1: Trở Về Tất Cả..bắt Đầu Lại
*Nỗi đau này ai hiểu cho cô nhân sinh này do cô nắm lấy nói mình một tay che trời không phải nói quá vậy mà*...Cơn đau cơn đau từ trong cơ thể đang lan truyền khắp thể xác này nó khiếp cô thật bất lực giống như cô đang trở về điểm xuất phát của mình " Một kẻ vô dụng ".Chẳng lẽ cứ như vậy mà đi sao....THẬT KHÔNG CAN TÂM..."Nếu như có một cơ hội ta nguyện không gặp người..."...----------------...Lời vừa dứt, xung quanh cô đã trở nên trôi nổi, vô định. Cơ thể cô đầu có cảm giác nhẹ bâng..."Có lẽ, đi thật sự là sự kết thúc của cô!"Trong không gian đen khịt này...sẽ thật sự có một nơi cô thuộc về đúng chứ! Một tia sáng chợt lóe lên, nó ôm trọn cô sự ấm áp của nó khiến cô cảm thấy thật bình yên làm sao." Như thế này cũng rất tốt..."Không hiểu sao lúc đầu cô lại cố chấp như thế nữa, một kiếp người có mấy chứ... có lặp đi lặp lại thì vốn dĩ nó cũng chỉ trong "một kiếp" mà thôi.....................................Ánh sáng ấm áp đó, làm cô thật buồn ngủ.. cô ngủ rồi có tỉnh dậy nữa không đây!..." Tí... Tí..."" Âm thanh gì thế!""Mình nghe thấy... đây là địa ngục sao!"Không khí nơi này chẳng thoải mái chút nào... Theo đó, cô dần hé mở đôi mi " Có chút hơi chói.."" Là một căn phòng...! Cái mùi này là clo sao "...Vừa tỉnh cô gái nằm trên giường đã từ lâu ban đầu là cảm thấy ế ẩm, theo sau đó là một cơn choáng váng đến say sẩm mặt mày.Cô cố gắng định hình lại sự việc trước mắt, nhìn cách bố trí này chắc không phải làm một phòng thí nghiệm đi. Tay đang truyền dịch, chân có chút vô lực, đầu mình đều ê ẩm...Nhìn ngó sung quanh một hồi, bỗng có cô y tá theo đó đi vào. Nhìn thấy người trên giường đã tỉnh lại còn chớp mắt nhìn mình, bất giác không biết phản ứng như thế nào người đó liền quay đi gọi lớn.- Bác sĩ! Bác sĩ!...Bệnh nhân giường hồi sức đặc biệt đã tỉnh lại rồi!...Bác sĩ! Chất giọng thật to và thanh làm sao, làm cho cô là bệnh nhân cũng thấy đau đầu...Một lúc sau, người y tá dẫn đến một bác sĩ đã đứng tuổi. Nhìn thấy cô lại cả hai đều rất bất ngờ, nhanh chóng dùng đèn pin nhỏ và ống nghe kiểm tra lại sơ bộ cho cô trước.Nghe một hồi, soi một hồi mọi thứ đều bình thường. Người bác sĩ vang giọng thúc giục cô y tá bên mình thông báo cho bên chụp X - quang chuẩn bị làm một cuộc dò xét tổng thể trước.- Nhanh... cô nhanh báo với bên khoa chuẩn bị làm cho tôi một đợt chụp X - quang đi! Y tá Lâm.Theo lời ông, cô đi cũng rất nhanh lời chưa dứt hết đã kịp đi ra ngoài đến cửa. Lúc này, chỉ còn lại một bác sĩ và một bệnh nhân ở trong phòng.Bác sĩ nhìn cô mà hớn hở, giọng không giấu được sự bất ngờ và niềm vui của mình nói lớn.Mỗi tội giọng ông rất vang làm cô có chút đau đầu không tự chủ được mà câu mày lại.- Thật là một kỳ tích mà! Cháu có thất đau ở đâu không?..._ Ông ấy hỏi cô như cũng không cho cô cơ hội trả lời.- ... _ Làm cô cảm thấy bất lực làm sao ấy!- Không sao! Giờ thế là tốt rồi! Cháu hãy nghỉ ngơi lấy một lúc, lát nữa sẽ có người đến đưa cháu đi kiểm tra đơn giản một chút là xong!Xong lại nhìn cô như muốn được đáp lại, khổ nỗi cô mới tỉnh dậy đến nơi đây là đâu cũng không biết, đành làm cho có lệ cô cố gắng gật đầu đáp lại......----------------......Một lúc sau......Cô y tá khi nãy trở trên tay cầm sổ kiểm tra định kỳ của cô, đi lại xem xét một hồi xong cũng bắt đầu thoát ống dẫn nước dinh dưỡng cho cô. Cô nhìn cô y tá đi xung quanh mà cũng thấy chóng cả mặt, Thôi thì cô không nhìn nữa vậy.Xong việc cô ấy đến hỏi cô:- Em thấy trong người ổn chứ? Nguyệt YCô ngẫm lại một lúc rồi gật đầu ra hiệu vẫn ổn. Ý tá chỉ theo đó cười nhẹ, nói thêm:- Lát em sẽ chụp X - quang để kiểm tra tổng quát nhé! Xong ở lại theo dõi một vài hôm nữa, không có vấn đề gì thì ta sẽ xuất viện.Cô tỏ ý đã rõ, cô y tá cũng nhìn cô một cái rồi rời đi... Cô nằm trên giường cũng thiết đi một chút......----------------......Lúc sau......Cô y tá đã mang một chiếc xe lăn chuyên dụng đến, nhìn thấy nó quả thực là không muốn ngồi lên chút nào.Nhưng chân cô đã một thời gian không dùng sức rồi, đến đứng thôi cũng không ổn đành phải chấp nhận cho cô y tá dìu lên xe mà đẩy đi...