Chương 79: Cháu bị dị ứng à? Bôi ít thuốc mỡ nhé
Không khí tĩnh lặng trong giây lát.
Sau một khắc, Nhiễm Ninh rút cánh tay ra khỏi tay Lục Thiều, nói: "Có chuyện này sao?"
Nàng lại vỗ vai cô và cau mày, "Cậu đang nói cái quái gì vậy."
Lục Thiều biết nàng không tin nên cô lùi lại một bước nhỏ, dựa vào lưng ghế trước bàn ăn, nhún vai: "Tôi không đùa đâu."
Cô cầm lon nước ngọt vừa lấy ra khỏi tủ lạnh, đầu tiên nhét ống hút vào, cho vào miệng hút một cái.
Nhiễm Ninh đưa tay nhéo mũi cô, vẻ mặt này chắc chắn cô đang nói bậy: "Tôi và Bạch Lê quen nhau từ năm nhất trung học. Cho đến bây giờ, chúng tôi chưa bao giờ xa nhau dù ở trường đại học. Chúng tôi đã biết nhau hơn mười năm. Tôi biết cậu ấy còn lâu hơn biết cậu, lẽ nào tôi không biết cậu ấy là người như thế nào? Cậu ấy không thích phụ nữ, và cậu ấy toàn quen người khác giới nên đừng đưa ra những suy đoán mù quáng."
"Này! Cậu nói như vậy cũng đâu có đúng. Trước khi gặp tôi, cậu chưa từng thích con gái."
Nhiễm Ninh bắt gặp ánh mắt tươi cười của Lục Thiều, nàng dừng lại vài giây: "Cái này khác, tôi chưa bao giờ thích cả đàn ông lẫn phụ nữ."
"Có gì khác nhau? Làm sao tình cảm có thể tuyệt đối như vậy? Cậu chưa từng nghe câu nói đó à? Trên thế giới này chỉ có một định hướng duy nhất, đó là điều mà trái tim mong muốn. Bạch Lê không thể thay đổi xu hướng sao?"
"Làm sao có thể dễ dàng thay đổi như vậy? Là một cô gái thẳng ở độ tuổi 30, cậu có thể thay đổi xu hướng tình dục của mình à? Giống như một người chưa bao giờ ăn ngò bỗng nhiên bị bắt phải ăn ngò vậy? Sao chuyện đó có thể xảy được?"
"Không đúng đâu. Ngò đâu có khó ăn, ăn nó còn tốt cho sức khỏe."
Nhiễm Ninh liếc nhìn cô: "Cậu là đồ ngốc à?"
"Tại sao tôi lại là đồ ngốc? Chúng ta hãy thảo luận về vấn đề này. Lấy phép ẩn dụ của cậu... cậu có nghĩ nó phù hợp không? Con người là loài động vật có cảm xúc cao nhất. Làm sao cậu có thể dùng thực phẩm như một phép loại suy? Cậu có ăn được rau ngò hay không thì có liên quan gì đến cảm xúc con người? Hôm nay có thể yêu mà ngày mai không yêu à?"
"Cậu nói thế thì chẳng có ý nghĩa gì cả. Gái thẳng hôm nay thì ngày mai hết thẳng à?"
Lục Thiều mỉm cười, đặt tay lên vai Nhiễm Ninh, nhẹ nhàng bóp, cô đã từng học xoa bóp, mỗi lần bóp vai như thế này, Nhiễm Ninh luôn cảm thấy rất dễ chịu, xoa vài cái, chỗ đau rõ ràng trở nên thoải mái hơn.
"Đối với người khác có thể không có lý, nhưng Bạch Lê có thể sẽ không..."
"Ý nghĩa là gì?"
"Cậu không thấy Bạch Lê rất bối rối sao? Ý tôi là về mặt tình cảm, cậu ấy dường như không có định nghĩa rõ ràng về điều mình thích và không thích. Và... tôi nghĩ cậu ấy có thể chưa từng thực sự yêu ai, chỉ có ấn tượng tốt thôi. Giống như cậu ấy đối với Vạn Khang, tôi chỉ nghĩ cậu ấy tức giận và buồn bã, nhưng chắc chắn không nhiều, nếu không cậu ấy đã không vượt qua nhanh như vậy. Cậu biết cậu ấy rõ hơn tôi, giờ cậu nghĩ thế nào?"
Nhiễm Ninh không nói gì, nhưng trong mắt lại trống rỗng... Bạch Lê là người rất giàu tình cảm, hình như cô ấy chưa bao giờ thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, cũng như không thân thiết lâu dài, có vẻ như cô ấy chỉ thích ở một khoảng nhất định.
Nếu thấy thích, cô ấy sẽ tiếp tục.
Được thì ở bên nhau, không được thì thôi, hợp nhau thì nói chuyện, không hợp thì chia tay.
Cô ấy không bao giờ nghĩ nhiều, không giống như nàng... Bất cứ khi nào có vấn đề, nàng phải ngồi phân tích, tìm ra sự khác biệt gần như cực độ giữa đúng và sai. Không chỉ trong học tập, mà còn trong các mối quan hệ, theo quan điểm riêng của nàng... Nếu nàng không biết tại sao lại thích điều đó có nghĩa đó không phải một tình cảm rõ ràng, nếu không rõ ràng thì sẽ rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Bạch Lê vẫn luôn nói, yêu đương chỉ là chuyện vui vẻ thôi, sao phải đặt gánh nặng lớn như vậy lên vai mình.
Đúng vậy, tại sao lại có gánh nặng lớn như vậy?
Nhiễm Ninh cũng tự hỏi, có lẽ là vì người đối diện, vì đó là Lục Thiều... nên nàng mới trở nên tham lam, nàng không chỉ muốn yêu mà còn muốn ở bên cô ấy, cùng nhau già đi.
Chỉ cần một người có trách nhiệm, sự quan tâm và gánh nặng đặt lên vai là điều khó tránh khỏi.
Nhưng trong mắt Nhiễm Ninh, đây không phải là gánh nặng mà là ánh sao có thể soi sáng màn đêm đen tối của thế giới.
Điều nàng muốn chưa bao giờ là sự vĩ đại, cũng không phải sự lãng mạn vô song...
Đơn giản và trong sáng... Nàng chỉ muốn cùng cô gắn bó lâu dài, sống một cuộc sống tầm thường.
Lục Thiều nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt Nhiễm Ninh, liền cúi đầu tìm kiếm ánh mắt của nàng.
"Cậu đang nghĩ gì đó?"
Nhiễm Ninh nhìn thấy bóng mình trong mắt Lục Thiều, cắn môi, hơi cau mày, nghiêm túc...
Đột nhiên, nàng nhếch khóe miệng và nói với giọng điệu thoải mái hơn.
"Vậy ý cậu là mục tiêu ban đầu của cậu rất rõ ràng?"
"Đương nhiên!" Lục Thiều không cần suy nghĩ liền buột miệng nói: "Những thứ khác có thể tôi không biết, cũng lười tìm hiểu, nhưng đối với cậu... tôi không thể chắc chắn hơn, nghĩ đến thôi mà chỗ này lại đau đến thế. Cậu nói đây không phải là tình yêu thì là gì?"
Đôi mắt Nhiễm Ninh lóe lên, đầu ngón tay thon dài trắng nõn chỉ nơi đặt trái tim ngọt ngào trước mặt, nàng ấn ấn mấy cái, mím môi nói: "Cũng có thể do cậu bị té khi trượt ván."
Cái này....
"Đúng không?"
"Ừ."
Lục Thiều nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nhỏ bé trước mặt, trong đôi mắt cười có chút phù phiếm...
Ánh mắt của cô nàng này gian xảo đến mức trái tim Nhiễm Ninh run lên, nàng xấu hổ nói.
"Cậu đang nhìn gì đó?"
"Nhìn..."
Giọng điệu của cô kéo dài, đột nhiên nghiêng người, Nhiễm Ninh bị cô ôm vào lòng, Lục Thiều tập luyện nhiều năm, cơ bắp trên cánh tay cũng không phải giả, nghĩ đến vòng eo thon gọn của người này, cổ họng không khỏi cuộn lên.
"Có bị té khi trượt ván không? Được rồi ~ Tôi sẽ để cậu kiểm tra cẩn thận!"
Nhìn thấy người này chuẩn bị vào nhà vệ sinh, Nhiễm Ninh không dám làm loạn nữa, đành phải khuất phục nói.
"Tôi sai rồi, sai rồi, cậu không có té. Không!"
"Muộn rồi!"
"Lục Thiều! Đừng nói bậy, hôm nay tôi mới tới ngày!"
Cạch một tiếng, cửa phòng tắm bị Lục Thiều đá đóng lại, ngay sau đó, Nhiễm Ninh đang vùng vẫy trong vòng tay cô đã bị đặt vững chắc lên bồn rửa.
Lục Thiều hơi nhướng mày, khịt mũi.
"Cậu thật sự cho rẳng tôi là cầm thú sao?" Cô véo mũi nàng, nói: "Chờ một chút, tôi đi tắm."
Sau đó, cô cởi áo ra.
Nhiễm Ninh ngồi ở bồn rửa mặt, thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng bị phân tâm, đỏ mặt liếc nhìn bóng lưng của Lục Thiều, tuy nàng đã hôn và chạm vào cô nhưng những đường gân trên lưng cô khiến nàng đỏ mặt, bụng đang khó chịu liền cảm thấy ấm áp ngay lập tức.
Đúng lúc nàng đang tập trung ngắm nhìn thì cánh cửa đang đóng lại bị đẩy ra.
Với đôi mắt tinh tường và đôi tay nhanh nhẹn, Nhiễm Ninh kéo chiếc khăn tắm ra quấn lên người Lục Thiều, sau đó trượt xuống bồn rửa, che mất tầm nhìn ở cửa.
Lục Thiều quấn khăn tắm, kinh hãi quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt Bạch Lê mờ mịt, vẫn còn say, nói.
"Có nước không? Tôi khát."
"Ừ, ừ! Tôi sẽ rót cho cậu!"
...
Nhiễm Ninh kéo cô về phòng ngủ, đi vào bếp rót cho cô một ly nước, Bạch Lê cầm lên vào bụng.
"Cậu vẫn cảm thấy khó chịu à? Cậu có muốn uống thêm chút gì không?"
Lúc Bạch Lê say, cô không làm ầm ĩ... chỉ muốn đi ngủ, nếu không phải khát quá, căn bản không dậy nổi, hiện tại uống nước xong, liền cảm thấy thoải mái.
Lắc đầu, cô kéo chăn lại và ngủ tiếp.
Nhiễm Ninh sờ đầu cô.
Trong trường hợp này, cậu có muốn nghỉ phép vào ngày mai không?
...
Lục Thiều tắm xong, cô vừa tắt van trộn thì nghe thấy bên ngoài có người đi ngang qua gõ cửa, khiến cô lại run rẩy.
"Ai đó?!"
"Tôi! Lau khô và bôi kem dưỡng da đi, mùa đông rồi..."
"Biết rồi."
Mở tủ gương ra, bên trong có một đống cha lọ, Lục Thiều vặn cái chai cao, dùng ngón tay ấn ra một ít, bôi lên mặt, tùy tiện vỗ nhẹ.
Khi bước ra, mặt cô đỏ bừng.
Lục Thiều đứng ở cửa, giẫm lên tấm thảm chùi chân, Nhiễm Ninh nửa nằm nửa ngồi trên đầu giường, ánh đèn đêm màu vàng nhạt chiếu lên mặt nàng ấm áp, chân nàng được quấn trong chăn bông. Với thân hình mảnh khảnh... thật giống như một nàng tiên cá, với một sức quyến rũ khó tả, người đang đứng ở cửa không khỏi mất hồn.
"Đứng đó làm gì? Lại đây ngủ đi." Thấy cô không nhúc nhích, Nhiễm Ninh vẫy tay.
"Ồ." Lục Thiều cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đi tới trèo lên giường, hỏi: "Bạch Lê ngủ rồi à?"
Nhiễm Ninh ậm ừ, đặt cuốn sách trong tay xuống, tắt đèn đầu giường.
Trong bóng tối, Lục Thiều nghe thấy nàng hít một hơi.
"Cậu có bị đau bụng không?"
"Vẫn ổn."
Lục Thiều vén áo lên nói: "Lại đây, tôi sưởi ấm cho cậu."
Nhiễm Ninh nghiêng người, lưng dưới lập tức ấm áp.
"Xem cậu nè... không thấy khó chịu sao? Eo lạnh quá! Cậu đã uống gelatin da lừa tôi mua chưa?"
"Uống rồi, uống đến chảy máu cam luôn."
"Mà cậu càm ràm cái gì..." Nhiễm Ninh dùng cùi chỏ thúc cô, không vui lẩm bẩm: "Hàng ngày đều nhắn tin, thử hỏi tôi dám không uống sao?"
Tâm trạng của phụ nữ trong thời kỳ kinh nguyệt dao động rất lớn, Lục Thiều lập tức dịu giọng, dùng tay xoa bụng nàng: "Chảy máu cam... vậy... tôi phải làm gì nữa đây? Cậu vẫn luôn đau đớn."
Hai người đang nằm gần nhau, mỗi khi Lục Thiều lên tiếng, một luồng nhiệt truyền vào tai Nhiễm Ninh.
Nhiễm Ninh lập tức mềm nhũn ra, tai tê dại, toàn thân như không còn xương, ngã gục trong vòng tay của người này.
Lục Thiều có thể chất tốt, chưa bao giờ bị đau bụng kinh, trong những ngày đèn đỏ của mỗi tháng, cô ấy muốn làm gì cũng được, không có sự thay đổi nào cả, giống như đang chơi đùa vậy. Còn Nhiễm Ninh mỗi khi bà dì đến lại hành nàng muốn chết, trên người vốn không có nhiều thịt, nhưng mấy ngày đó lại sụt mất hai cân, sắc mặt nhỏ nhắn vô cùng tái nhợt. Lục Thiều muốn giúp đỡ nhưng không thể. Cô ấy không thể làm gì khác cho nàng ngoài lo lắng, miệng bỏng rát và phồng rộp, thuốc cũng không có tác dụng.
Kỳ lạ thay, chỉ cần bà dì vừa rời khỏi thì Nhiễm Ninh khỏe mạnh trở lại là không cần thuốc thang gì.
Nhiễm Ninh trong lòng vui vẻ, lại cười nhạo cô, hoàng đế không vội, thái giám vội cái gì, mà cô cũng chỉ là người ngoại đạo mà thôi.
Người này giống như một cái bếp lò, chỉ cần có cô ở bên, chiếc giường lạnh lẽo sẽ được sưởi ấm.
Nhiễm Ninh cong môi... toát mồ hôi.
"Sao đột nhiên lại nói Bạch Lê thích Thương Nam?"
Lục Thiều ôm chặt lấy nàng từ phía sau, thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: "Không biết có tính là phát hiện hay không... nhưng cậu ấy quả thực rất kỳ quái."
"Cái gì?"
"Cậu ấy bảo Thương Nam trả tiền giặt thảm... một nghìn tệ."
"Bao nhiêu?!"
"Cậu có nghĩ là hơi quá đáng không."
Lục Thiều do dự một chút, sau đó liền kể cho Nhiễm Ninh chuyện ngày hôm đó.
Thương Nam ngày hôm trước không có trở về đội, ngày hôm sau mới trở về.
Cậu ấy có mùi rượu và mặc quần áo không phù hợp.
"Cậu có nhớ bộ đồ denim màu xanh nước biển của Bạch Lê không? Bộ có ba hàng cúc trước ngực."
Nhiễm Ninh sửng sốt một chút, còn chưa kịp mở miệng, Lục Thiều lại nói: "Ngày đó Thương Nam mặc bộ đồ này về, mượn quần áo cũng được đi. Chẳng phải cậu ấy có chút... mắc chứng sợ hãi thần bí sao?"
"Sau đó, Thương Nam ra ban công hút thuốc, cậu ấy để điện thoại di động trên bàn mà không cầm theo, vô tình nó rung lên, tôi nhìn thấy... Bạch Lê nhắn tin bảo phí giặt thảm không phải một ngàn tệ, cũng không cần phải trả tiền."
Lục Thiều cau mày.
"Lúc đó tôi rất bối rối, tại sao phí giặt thảm lại tốn tới một nghìn tệ? Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ hơn, hình như không phải vấn đề phí giặt thảm. Thương Nam cả đêm không về, cho nên là đã ở chỗ Bạch Lê. Bạch Lê từng nói sau khi ba mẹ chuyển đi, cậu ấy chưa từng đến căn nhà đó."
"Có thể nào là trùng hợp?"
"Thật là trùng hợp? Chuyện lớn đấy. Hai người cũng chưa bao giờ đề cập đến, bọn họ đang giấu giếm điều gì? Và quan trọng nhất là cậu phải hiểu rõ tính tình của Bạch Lê hơn tôi. Mỗi lần cậu ấy có chuyện gì, đều cào cấu trở nên hung dữ hay biểu hiện kỳ lạ. Phí dọn dẹp tận một ngàn tệ, chẳng phải cắt cổ sao? Mua một cái mới cũng không đắt lắm ".
Nhiễm Ninh hồi lâu không nói chuyện, nghĩ đến Bạch Lê mấy ngày nay dị thường, "Thương Nam có biết không?"
"Không biết là có biết hay không, nhưng điều tôi chắc chắn là Thương Nam có lẽ không có ý định đó với cậu ấy, cũng không hướng về cậu ấy..."
"Ý cậu đó chỉ là tình cảm đơn phương à?" Nhiễm Ninh trêu chọc cô ấy, lập tức phản bác, "Cô ấy không thích Bạch Lê? Tôi nghĩ Bạch Lê cũng không thích cô ấy."
Lục Thiều ôm nàng, nhanh chóng liếm tóc nàng: "Sao cậu lại tức giận như vậy? Cứ để bọn họ ở bên nhau đi! Bọn họ nhất định sẽ ở bên nhau!"
"Không."
"Không thích cũng không được, ở bên nhau cũng không được, vậy cậu muốn làm gì?" Lục Thiều dở khóc dở cười.
Nhiễm Ninh xoay người, do dự: "Người khác thì không sao, nhưng Thương Nam... Tôi thấy cô ấy suy nghĩ quá thâm sâu khó lường. Bạch Lê trước mặt cô ấy giống như một tờ giấy, thậm chí không phải là một tờ giấy trắng... mà là trong suốt. Tôi không nói Thương Nam không tốt, tôi biết cô ấy là người rất tốt, nhưng..."
"Cậu sợ Bạch Lê bị tổn thương."
Lục Thiều chỉ ra lo lắng của Nhiễm Ninh, kỳ thật không cần nói cũng có thể đoán được.
So với Bạch Lê, Thương Nam quả thực quá u ám.
Cô đặt tay lên đầu nàng, nhìn sang: "Vẫn chưa có gì chắc chắn, có lẽ chúng ta đều nghĩ sai. Bạch Lê không có ý đó."
"...hi vọng vậy."
Nhiễm Ninh suy nghĩ rất nhiều, chưa kịp tiêu hóa thông tin này, toàn thân đã cảm thấy ngứa ngáy.
"Cậu đang làm gì thế?"
Hai tay Lục Thiều đang "câu cá" trong chăn.
"Tôi sẽ hôn cậu, chỉ hôn thôi... không sao đâu."
"Sao cậu lại thế..."
"Gợi cảm không? Tôi biết, tôi biết mà."
——
Ngày hôm sau--
Bởi vì đêm qua say rượu, hôm nay Bạch Lê đau đầu dữ dội, uống hai viên ibuprofen, thái dương vẫn còn nhức nhối.
Lợi dụng buổi trưa cô không trực, Nhiễm Ninh đi xuống căng tin lấy đồ ăn, bảo cô ăn nhanh rồi ngủ một giấc.
Bạch Lê không có cảm giác thèm ăn và cảm thấy đầy bụng dù không ăn nhiều.
Nhiễm Ninh vốn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của cô, lời nói lại bị nuốt vào, cầm áo khoác choàng qua vai cô.
"Cậu đi ngủ đi, tôi về phòng làm việc trước."
"Ừm."
Người vừa rời đi, đôi mắt nhắm nghiền của Bạch Lê lập tức mở ra, chiếc điện thoại di động giấu dưới cánh tay lộ ra.
Bấm vào vòng tròn bạn bè.
Bạch Lê cắn má chửi: "Cho một like có chết được không?!"
....
Hành lang dài và hẹp tràn ngập mùi thuốc khử trùng, không biết lúc nào, trên bậu cửa sổ xuất hiện một hàng củ cải nhỏ màu lá xanh, Nhiễm Ninh nhìn thấy Ultraman Tiga (Siêu nhân điện quang) được gắn vào chậu hoa.
Nghĩ đến tình cảm đặc biệt của ai đó dành cho Siêu nhân điện quang, nàng không khỏi bật cười. Bao nhiêu tuổi rồi vẫn có thể xem phim Ultraman thoải mái.
Nhiễm Ninh mỉm cười, chụp ảnh rồi gửi.
Tôi sẽ liên hệ lại với cậu sớm [Ultraman Tiga]
[Bingo! ]
Đột nhiên, một mùi cà phê nồng nặc bay tới.
Nhiễm Ninh ngẩng đầu liền nhìn thấy Viện trưởng La.
La Ngọc Thư gần đây gần như hình thành thói quen uống cà phê, có khi tự pha, có khi mua ở bên ngoài.
Bà mỉm cười với Nhiễm Ninh.
"Kế hoạch lần trước cháu đề xuất rất hay, nhưng có một số chi tiết vẫn cần nghiên cứu thêm. Cháu có thể suy nghĩ nhiều hơn, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ càng tại cuộc họp thường kỳ vào thứ ba tuần sau."
"Được rồi, Viện trưởng La."
Bình thường lúc này La Ngọc Thư sẽ rời đi, nhưng lần này bà không hề cử động, nhìn thẳng vào Nhiễm Ninh, khiến nàng cảm thấy khó chịu, ngay lúc đang suy nghĩ nên nói gì thì La Ngọc Thư giơ ngón tay lên chỉ vào cổ nàng.
"Cháu bị dị ứng à? Lát nữa bôi chút thuốc mỡ nhé."
Nói xong, La Ngọc Thư liền rời đi.
Dị ứng?
Nhiễm Ninh nghĩ tới điều gì đó, vội vàng mở cổ áo ra xem.
Lập tức toát mồ hôi lạnh.
Sau một khắc, Nhiễm Ninh rút cánh tay ra khỏi tay Lục Thiều, nói: "Có chuyện này sao?"
Nàng lại vỗ vai cô và cau mày, "Cậu đang nói cái quái gì vậy."
Lục Thiều biết nàng không tin nên cô lùi lại một bước nhỏ, dựa vào lưng ghế trước bàn ăn, nhún vai: "Tôi không đùa đâu."
Cô cầm lon nước ngọt vừa lấy ra khỏi tủ lạnh, đầu tiên nhét ống hút vào, cho vào miệng hút một cái.
Nhiễm Ninh đưa tay nhéo mũi cô, vẻ mặt này chắc chắn cô đang nói bậy: "Tôi và Bạch Lê quen nhau từ năm nhất trung học. Cho đến bây giờ, chúng tôi chưa bao giờ xa nhau dù ở trường đại học. Chúng tôi đã biết nhau hơn mười năm. Tôi biết cậu ấy còn lâu hơn biết cậu, lẽ nào tôi không biết cậu ấy là người như thế nào? Cậu ấy không thích phụ nữ, và cậu ấy toàn quen người khác giới nên đừng đưa ra những suy đoán mù quáng."
"Này! Cậu nói như vậy cũng đâu có đúng. Trước khi gặp tôi, cậu chưa từng thích con gái."
Nhiễm Ninh bắt gặp ánh mắt tươi cười của Lục Thiều, nàng dừng lại vài giây: "Cái này khác, tôi chưa bao giờ thích cả đàn ông lẫn phụ nữ."
"Có gì khác nhau? Làm sao tình cảm có thể tuyệt đối như vậy? Cậu chưa từng nghe câu nói đó à? Trên thế giới này chỉ có một định hướng duy nhất, đó là điều mà trái tim mong muốn. Bạch Lê không thể thay đổi xu hướng sao?"
"Làm sao có thể dễ dàng thay đổi như vậy? Là một cô gái thẳng ở độ tuổi 30, cậu có thể thay đổi xu hướng tình dục của mình à? Giống như một người chưa bao giờ ăn ngò bỗng nhiên bị bắt phải ăn ngò vậy? Sao chuyện đó có thể xảy được?"
"Không đúng đâu. Ngò đâu có khó ăn, ăn nó còn tốt cho sức khỏe."
Nhiễm Ninh liếc nhìn cô: "Cậu là đồ ngốc à?"
"Tại sao tôi lại là đồ ngốc? Chúng ta hãy thảo luận về vấn đề này. Lấy phép ẩn dụ của cậu... cậu có nghĩ nó phù hợp không? Con người là loài động vật có cảm xúc cao nhất. Làm sao cậu có thể dùng thực phẩm như một phép loại suy? Cậu có ăn được rau ngò hay không thì có liên quan gì đến cảm xúc con người? Hôm nay có thể yêu mà ngày mai không yêu à?"
"Cậu nói thế thì chẳng có ý nghĩa gì cả. Gái thẳng hôm nay thì ngày mai hết thẳng à?"
Lục Thiều mỉm cười, đặt tay lên vai Nhiễm Ninh, nhẹ nhàng bóp, cô đã từng học xoa bóp, mỗi lần bóp vai như thế này, Nhiễm Ninh luôn cảm thấy rất dễ chịu, xoa vài cái, chỗ đau rõ ràng trở nên thoải mái hơn.
"Đối với người khác có thể không có lý, nhưng Bạch Lê có thể sẽ không..."
"Ý nghĩa là gì?"
"Cậu không thấy Bạch Lê rất bối rối sao? Ý tôi là về mặt tình cảm, cậu ấy dường như không có định nghĩa rõ ràng về điều mình thích và không thích. Và... tôi nghĩ cậu ấy có thể chưa từng thực sự yêu ai, chỉ có ấn tượng tốt thôi. Giống như cậu ấy đối với Vạn Khang, tôi chỉ nghĩ cậu ấy tức giận và buồn bã, nhưng chắc chắn không nhiều, nếu không cậu ấy đã không vượt qua nhanh như vậy. Cậu biết cậu ấy rõ hơn tôi, giờ cậu nghĩ thế nào?"
Nhiễm Ninh không nói gì, nhưng trong mắt lại trống rỗng... Bạch Lê là người rất giàu tình cảm, hình như cô ấy chưa bao giờ thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, cũng như không thân thiết lâu dài, có vẻ như cô ấy chỉ thích ở một khoảng nhất định.
Nếu thấy thích, cô ấy sẽ tiếp tục.
Được thì ở bên nhau, không được thì thôi, hợp nhau thì nói chuyện, không hợp thì chia tay.
Cô ấy không bao giờ nghĩ nhiều, không giống như nàng... Bất cứ khi nào có vấn đề, nàng phải ngồi phân tích, tìm ra sự khác biệt gần như cực độ giữa đúng và sai. Không chỉ trong học tập, mà còn trong các mối quan hệ, theo quan điểm riêng của nàng... Nếu nàng không biết tại sao lại thích điều đó có nghĩa đó không phải một tình cảm rõ ràng, nếu không rõ ràng thì sẽ rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Bạch Lê vẫn luôn nói, yêu đương chỉ là chuyện vui vẻ thôi, sao phải đặt gánh nặng lớn như vậy lên vai mình.
Đúng vậy, tại sao lại có gánh nặng lớn như vậy?
Nhiễm Ninh cũng tự hỏi, có lẽ là vì người đối diện, vì đó là Lục Thiều... nên nàng mới trở nên tham lam, nàng không chỉ muốn yêu mà còn muốn ở bên cô ấy, cùng nhau già đi.
Chỉ cần một người có trách nhiệm, sự quan tâm và gánh nặng đặt lên vai là điều khó tránh khỏi.
Nhưng trong mắt Nhiễm Ninh, đây không phải là gánh nặng mà là ánh sao có thể soi sáng màn đêm đen tối của thế giới.
Điều nàng muốn chưa bao giờ là sự vĩ đại, cũng không phải sự lãng mạn vô song...
Đơn giản và trong sáng... Nàng chỉ muốn cùng cô gắn bó lâu dài, sống một cuộc sống tầm thường.
Lục Thiều nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt Nhiễm Ninh, liền cúi đầu tìm kiếm ánh mắt của nàng.
"Cậu đang nghĩ gì đó?"
Nhiễm Ninh nhìn thấy bóng mình trong mắt Lục Thiều, cắn môi, hơi cau mày, nghiêm túc...
Đột nhiên, nàng nhếch khóe miệng và nói với giọng điệu thoải mái hơn.
"Vậy ý cậu là mục tiêu ban đầu của cậu rất rõ ràng?"
"Đương nhiên!" Lục Thiều không cần suy nghĩ liền buột miệng nói: "Những thứ khác có thể tôi không biết, cũng lười tìm hiểu, nhưng đối với cậu... tôi không thể chắc chắn hơn, nghĩ đến thôi mà chỗ này lại đau đến thế. Cậu nói đây không phải là tình yêu thì là gì?"
Đôi mắt Nhiễm Ninh lóe lên, đầu ngón tay thon dài trắng nõn chỉ nơi đặt trái tim ngọt ngào trước mặt, nàng ấn ấn mấy cái, mím môi nói: "Cũng có thể do cậu bị té khi trượt ván."
Cái này....
"Đúng không?"
"Ừ."
Lục Thiều nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nhỏ bé trước mặt, trong đôi mắt cười có chút phù phiếm...
Ánh mắt của cô nàng này gian xảo đến mức trái tim Nhiễm Ninh run lên, nàng xấu hổ nói.
"Cậu đang nhìn gì đó?"
"Nhìn..."
Giọng điệu của cô kéo dài, đột nhiên nghiêng người, Nhiễm Ninh bị cô ôm vào lòng, Lục Thiều tập luyện nhiều năm, cơ bắp trên cánh tay cũng không phải giả, nghĩ đến vòng eo thon gọn của người này, cổ họng không khỏi cuộn lên.
"Có bị té khi trượt ván không? Được rồi ~ Tôi sẽ để cậu kiểm tra cẩn thận!"
Nhìn thấy người này chuẩn bị vào nhà vệ sinh, Nhiễm Ninh không dám làm loạn nữa, đành phải khuất phục nói.
"Tôi sai rồi, sai rồi, cậu không có té. Không!"
"Muộn rồi!"
"Lục Thiều! Đừng nói bậy, hôm nay tôi mới tới ngày!"
Cạch một tiếng, cửa phòng tắm bị Lục Thiều đá đóng lại, ngay sau đó, Nhiễm Ninh đang vùng vẫy trong vòng tay cô đã bị đặt vững chắc lên bồn rửa.
Lục Thiều hơi nhướng mày, khịt mũi.
"Cậu thật sự cho rẳng tôi là cầm thú sao?" Cô véo mũi nàng, nói: "Chờ một chút, tôi đi tắm."
Sau đó, cô cởi áo ra.
Nhiễm Ninh ngồi ở bồn rửa mặt, thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng bị phân tâm, đỏ mặt liếc nhìn bóng lưng của Lục Thiều, tuy nàng đã hôn và chạm vào cô nhưng những đường gân trên lưng cô khiến nàng đỏ mặt, bụng đang khó chịu liền cảm thấy ấm áp ngay lập tức.
Đúng lúc nàng đang tập trung ngắm nhìn thì cánh cửa đang đóng lại bị đẩy ra.
Với đôi mắt tinh tường và đôi tay nhanh nhẹn, Nhiễm Ninh kéo chiếc khăn tắm ra quấn lên người Lục Thiều, sau đó trượt xuống bồn rửa, che mất tầm nhìn ở cửa.
Lục Thiều quấn khăn tắm, kinh hãi quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt Bạch Lê mờ mịt, vẫn còn say, nói.
"Có nước không? Tôi khát."
"Ừ, ừ! Tôi sẽ rót cho cậu!"
...
Nhiễm Ninh kéo cô về phòng ngủ, đi vào bếp rót cho cô một ly nước, Bạch Lê cầm lên vào bụng.
"Cậu vẫn cảm thấy khó chịu à? Cậu có muốn uống thêm chút gì không?"
Lúc Bạch Lê say, cô không làm ầm ĩ... chỉ muốn đi ngủ, nếu không phải khát quá, căn bản không dậy nổi, hiện tại uống nước xong, liền cảm thấy thoải mái.
Lắc đầu, cô kéo chăn lại và ngủ tiếp.
Nhiễm Ninh sờ đầu cô.
Trong trường hợp này, cậu có muốn nghỉ phép vào ngày mai không?
...
Lục Thiều tắm xong, cô vừa tắt van trộn thì nghe thấy bên ngoài có người đi ngang qua gõ cửa, khiến cô lại run rẩy.
"Ai đó?!"
"Tôi! Lau khô và bôi kem dưỡng da đi, mùa đông rồi..."
"Biết rồi."
Mở tủ gương ra, bên trong có một đống cha lọ, Lục Thiều vặn cái chai cao, dùng ngón tay ấn ra một ít, bôi lên mặt, tùy tiện vỗ nhẹ.
Khi bước ra, mặt cô đỏ bừng.
Lục Thiều đứng ở cửa, giẫm lên tấm thảm chùi chân, Nhiễm Ninh nửa nằm nửa ngồi trên đầu giường, ánh đèn đêm màu vàng nhạt chiếu lên mặt nàng ấm áp, chân nàng được quấn trong chăn bông. Với thân hình mảnh khảnh... thật giống như một nàng tiên cá, với một sức quyến rũ khó tả, người đang đứng ở cửa không khỏi mất hồn.
"Đứng đó làm gì? Lại đây ngủ đi." Thấy cô không nhúc nhích, Nhiễm Ninh vẫy tay.
"Ồ." Lục Thiều cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đi tới trèo lên giường, hỏi: "Bạch Lê ngủ rồi à?"
Nhiễm Ninh ậm ừ, đặt cuốn sách trong tay xuống, tắt đèn đầu giường.
Trong bóng tối, Lục Thiều nghe thấy nàng hít một hơi.
"Cậu có bị đau bụng không?"
"Vẫn ổn."
Lục Thiều vén áo lên nói: "Lại đây, tôi sưởi ấm cho cậu."
Nhiễm Ninh nghiêng người, lưng dưới lập tức ấm áp.
"Xem cậu nè... không thấy khó chịu sao? Eo lạnh quá! Cậu đã uống gelatin da lừa tôi mua chưa?"
"Uống rồi, uống đến chảy máu cam luôn."
"Mà cậu càm ràm cái gì..." Nhiễm Ninh dùng cùi chỏ thúc cô, không vui lẩm bẩm: "Hàng ngày đều nhắn tin, thử hỏi tôi dám không uống sao?"
Tâm trạng của phụ nữ trong thời kỳ kinh nguyệt dao động rất lớn, Lục Thiều lập tức dịu giọng, dùng tay xoa bụng nàng: "Chảy máu cam... vậy... tôi phải làm gì nữa đây? Cậu vẫn luôn đau đớn."
Hai người đang nằm gần nhau, mỗi khi Lục Thiều lên tiếng, một luồng nhiệt truyền vào tai Nhiễm Ninh.
Nhiễm Ninh lập tức mềm nhũn ra, tai tê dại, toàn thân như không còn xương, ngã gục trong vòng tay của người này.
Lục Thiều có thể chất tốt, chưa bao giờ bị đau bụng kinh, trong những ngày đèn đỏ của mỗi tháng, cô ấy muốn làm gì cũng được, không có sự thay đổi nào cả, giống như đang chơi đùa vậy. Còn Nhiễm Ninh mỗi khi bà dì đến lại hành nàng muốn chết, trên người vốn không có nhiều thịt, nhưng mấy ngày đó lại sụt mất hai cân, sắc mặt nhỏ nhắn vô cùng tái nhợt. Lục Thiều muốn giúp đỡ nhưng không thể. Cô ấy không thể làm gì khác cho nàng ngoài lo lắng, miệng bỏng rát và phồng rộp, thuốc cũng không có tác dụng.
Kỳ lạ thay, chỉ cần bà dì vừa rời khỏi thì Nhiễm Ninh khỏe mạnh trở lại là không cần thuốc thang gì.
Nhiễm Ninh trong lòng vui vẻ, lại cười nhạo cô, hoàng đế không vội, thái giám vội cái gì, mà cô cũng chỉ là người ngoại đạo mà thôi.
Người này giống như một cái bếp lò, chỉ cần có cô ở bên, chiếc giường lạnh lẽo sẽ được sưởi ấm.
Nhiễm Ninh cong môi... toát mồ hôi.
"Sao đột nhiên lại nói Bạch Lê thích Thương Nam?"
Lục Thiều ôm chặt lấy nàng từ phía sau, thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: "Không biết có tính là phát hiện hay không... nhưng cậu ấy quả thực rất kỳ quái."
"Cái gì?"
"Cậu ấy bảo Thương Nam trả tiền giặt thảm... một nghìn tệ."
"Bao nhiêu?!"
"Cậu có nghĩ là hơi quá đáng không."
Lục Thiều do dự một chút, sau đó liền kể cho Nhiễm Ninh chuyện ngày hôm đó.
Thương Nam ngày hôm trước không có trở về đội, ngày hôm sau mới trở về.
Cậu ấy có mùi rượu và mặc quần áo không phù hợp.
"Cậu có nhớ bộ đồ denim màu xanh nước biển của Bạch Lê không? Bộ có ba hàng cúc trước ngực."
Nhiễm Ninh sửng sốt một chút, còn chưa kịp mở miệng, Lục Thiều lại nói: "Ngày đó Thương Nam mặc bộ đồ này về, mượn quần áo cũng được đi. Chẳng phải cậu ấy có chút... mắc chứng sợ hãi thần bí sao?"
"Sau đó, Thương Nam ra ban công hút thuốc, cậu ấy để điện thoại di động trên bàn mà không cầm theo, vô tình nó rung lên, tôi nhìn thấy... Bạch Lê nhắn tin bảo phí giặt thảm không phải một ngàn tệ, cũng không cần phải trả tiền."
Lục Thiều cau mày.
"Lúc đó tôi rất bối rối, tại sao phí giặt thảm lại tốn tới một nghìn tệ? Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ hơn, hình như không phải vấn đề phí giặt thảm. Thương Nam cả đêm không về, cho nên là đã ở chỗ Bạch Lê. Bạch Lê từng nói sau khi ba mẹ chuyển đi, cậu ấy chưa từng đến căn nhà đó."
"Có thể nào là trùng hợp?"
"Thật là trùng hợp? Chuyện lớn đấy. Hai người cũng chưa bao giờ đề cập đến, bọn họ đang giấu giếm điều gì? Và quan trọng nhất là cậu phải hiểu rõ tính tình của Bạch Lê hơn tôi. Mỗi lần cậu ấy có chuyện gì, đều cào cấu trở nên hung dữ hay biểu hiện kỳ lạ. Phí dọn dẹp tận một ngàn tệ, chẳng phải cắt cổ sao? Mua một cái mới cũng không đắt lắm ".
Nhiễm Ninh hồi lâu không nói chuyện, nghĩ đến Bạch Lê mấy ngày nay dị thường, "Thương Nam có biết không?"
"Không biết là có biết hay không, nhưng điều tôi chắc chắn là Thương Nam có lẽ không có ý định đó với cậu ấy, cũng không hướng về cậu ấy..."
"Ý cậu đó chỉ là tình cảm đơn phương à?" Nhiễm Ninh trêu chọc cô ấy, lập tức phản bác, "Cô ấy không thích Bạch Lê? Tôi nghĩ Bạch Lê cũng không thích cô ấy."
Lục Thiều ôm nàng, nhanh chóng liếm tóc nàng: "Sao cậu lại tức giận như vậy? Cứ để bọn họ ở bên nhau đi! Bọn họ nhất định sẽ ở bên nhau!"
"Không."
"Không thích cũng không được, ở bên nhau cũng không được, vậy cậu muốn làm gì?" Lục Thiều dở khóc dở cười.
Nhiễm Ninh xoay người, do dự: "Người khác thì không sao, nhưng Thương Nam... Tôi thấy cô ấy suy nghĩ quá thâm sâu khó lường. Bạch Lê trước mặt cô ấy giống như một tờ giấy, thậm chí không phải là một tờ giấy trắng... mà là trong suốt. Tôi không nói Thương Nam không tốt, tôi biết cô ấy là người rất tốt, nhưng..."
"Cậu sợ Bạch Lê bị tổn thương."
Lục Thiều chỉ ra lo lắng của Nhiễm Ninh, kỳ thật không cần nói cũng có thể đoán được.
So với Bạch Lê, Thương Nam quả thực quá u ám.
Cô đặt tay lên đầu nàng, nhìn sang: "Vẫn chưa có gì chắc chắn, có lẽ chúng ta đều nghĩ sai. Bạch Lê không có ý đó."
"...hi vọng vậy."
Nhiễm Ninh suy nghĩ rất nhiều, chưa kịp tiêu hóa thông tin này, toàn thân đã cảm thấy ngứa ngáy.
"Cậu đang làm gì thế?"
Hai tay Lục Thiều đang "câu cá" trong chăn.
"Tôi sẽ hôn cậu, chỉ hôn thôi... không sao đâu."
"Sao cậu lại thế..."
"Gợi cảm không? Tôi biết, tôi biết mà."
——
Ngày hôm sau--
Bởi vì đêm qua say rượu, hôm nay Bạch Lê đau đầu dữ dội, uống hai viên ibuprofen, thái dương vẫn còn nhức nhối.
Lợi dụng buổi trưa cô không trực, Nhiễm Ninh đi xuống căng tin lấy đồ ăn, bảo cô ăn nhanh rồi ngủ một giấc.
Bạch Lê không có cảm giác thèm ăn và cảm thấy đầy bụng dù không ăn nhiều.
Nhiễm Ninh vốn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của cô, lời nói lại bị nuốt vào, cầm áo khoác choàng qua vai cô.
"Cậu đi ngủ đi, tôi về phòng làm việc trước."
"Ừm."
Người vừa rời đi, đôi mắt nhắm nghiền của Bạch Lê lập tức mở ra, chiếc điện thoại di động giấu dưới cánh tay lộ ra.
Bấm vào vòng tròn bạn bè.
Bạch Lê cắn má chửi: "Cho một like có chết được không?!"
....
Hành lang dài và hẹp tràn ngập mùi thuốc khử trùng, không biết lúc nào, trên bậu cửa sổ xuất hiện một hàng củ cải nhỏ màu lá xanh, Nhiễm Ninh nhìn thấy Ultraman Tiga (Siêu nhân điện quang) được gắn vào chậu hoa.
Nghĩ đến tình cảm đặc biệt của ai đó dành cho Siêu nhân điện quang, nàng không khỏi bật cười. Bao nhiêu tuổi rồi vẫn có thể xem phim Ultraman thoải mái.
Nhiễm Ninh mỉm cười, chụp ảnh rồi gửi.
Tôi sẽ liên hệ lại với cậu sớm [Ultraman Tiga]
[Bingo! ]
Đột nhiên, một mùi cà phê nồng nặc bay tới.
Nhiễm Ninh ngẩng đầu liền nhìn thấy Viện trưởng La.
La Ngọc Thư gần đây gần như hình thành thói quen uống cà phê, có khi tự pha, có khi mua ở bên ngoài.
Bà mỉm cười với Nhiễm Ninh.
"Kế hoạch lần trước cháu đề xuất rất hay, nhưng có một số chi tiết vẫn cần nghiên cứu thêm. Cháu có thể suy nghĩ nhiều hơn, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ càng tại cuộc họp thường kỳ vào thứ ba tuần sau."
"Được rồi, Viện trưởng La."
Bình thường lúc này La Ngọc Thư sẽ rời đi, nhưng lần này bà không hề cử động, nhìn thẳng vào Nhiễm Ninh, khiến nàng cảm thấy khó chịu, ngay lúc đang suy nghĩ nên nói gì thì La Ngọc Thư giơ ngón tay lên chỉ vào cổ nàng.
"Cháu bị dị ứng à? Lát nữa bôi chút thuốc mỡ nhé."
Nói xong, La Ngọc Thư liền rời đi.
Dị ứng?
Nhiễm Ninh nghĩ tới điều gì đó, vội vàng mở cổ áo ra xem.
Lập tức toát mồ hôi lạnh.