Chương 74.1 : 2
Người thua sẽ bị người thắng đánh tan chưởng pháp và bị trọng thương
Đương nhiên Cát La chính bản thân hắn cũng không nghĩ mình có thể ở chưởng pháp thắng được Triệu Vô Cực
Hắn ở Thần Điện có vô số loại chưởng pháp nhưng chưa hề gặp qua loại nào giống như Triệu Vô Cực đang sử dụng
Tài liệu giang hồ hắn xem qua không ít, cũng không hề thấy nhắc tới qua
Cát La chưởng pháp khí thế càng ngày càng yếu, càng ngày càng bị Triệu Vô Cực đánh tan xu thế
Triệu Vô Cực rống to một tiếng:
“Phá!”
Ầm!
Tiếng nổ to lớn vang lên sóng xung kích cuốn ra tứ phương
Cát La chưởng bị Triệu Vô Cực đánh tan
Răng rắc!
Lập tức Cát La cảm thấy tay trái mình bỗng nhiên đau đớn tột độ, một cỗ đau đớn cũng đang không ngừng từ cánh tay hắn theo thần kinh truyền tới đại não khiến hắn như muốn ngất đi
Triệu Vô Cực đánh tan Cát La chưởng pháp thuận thế xông tới đánh gãy tay hắn
Xương cánh tay Cát La lập tức lệch ra đâm da thịt phồng lên một góc trông vô cùng đáng sợ
Triệu Vô Cực thế tới cũng chưa ngừng lại ở đó hắn chưởng lại lao tới đánh vào ngực của Cát La
Răng rắc!
Tiếng gãy xương lần thứ hai vang lên, Cát La xương ngực lập tức bị Triệu Vô Cực đánh vỡ sáu cái , một số xương xung quanh thì bị rạn nứt ra
Một luồng ám kình còn đang không ngừng ở bên trong cơ thể hắn len lỏi phá hoại lúc phủ ngũ tạng của hắn khiến Cát La lúc này càng là đau đến muốn ngất đi , hắn không nhịn được phun ra một ngụm máu
Cát La như diều đứt dây bay ngược mà ra, Triệu Vô Cực thì lại đứng yên tại chỗ lấy đan dược ra lập tức bỏ vào miệng
Hành động này Triệu Vô Cực làm được quá quen thuộc nhu là một hành động tiềm thức của hắn
Cát La bay ngược mà ra, trong đại não bây giờ không ngừng là những tín hiệu đau đớn từ khắp cơ thể phản hồi về cho hắn.
Cát La cảm thấy thời gian lúc này giống như dừng lại, hắn nghĩ về Thần Điện
Thần Điện trưởng bối khen ngợi hắn, nói hắn là trong đám người thiên kiêu nhân vật tương lai sẽ ở Thần Điện tỏa sáng hào quang
Các trưởng bối còn nói hắn tương lai chỉ cần cố gắng một chút, tu luyện có thành tựu trở thành điện chủ cũng là dễ dàng
Hắn nhớ tới đám kia dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, nếu bây giờ bọn họ biết được hắn bị đánh bại sẽ thất vọng như thế nào
Hắn nhờ tới đám kia ghen ghét hắn, thường thường tụ tập cùng nhau nói xấu hắn
Bởi vì bọn họ thực lực không đủ nên trước không dám làm cái gì động tác
Nhưng lần này hắn nhận nhiệm vụ thu hồi đi ra ngoài mà lại một thân thương thất bại trở về bọn họ sẽ không từ bỏ cơ hội này
Các loại bỏ đá xuống giếng cùng châm chọc sẽ không ngừng mà tới
Trưởng bối đối với hắn thất vọng, hắn không thể hoàn thành một cái nhiệm vụ thu hồi, đây là nhiệm vụ đầu tiên Thần Điện đưa ra cho hắn để khảo sát hắn
Nghĩ tới đây Cát La liền nghĩ tới hung thủ, Triệu Vô Cực
“Chính hắn đã hại ta, ta không thể bỏ qua cho hắn, ta phải giết hắn”
Đừng nhìn Cát La lúc nãy cùng Triệu Vô Cực nói chuyện được bao nhiêu tốt, đó là hắn đối với Triệu Vô Cực thực lực coi trọng nên mới nói nhiều vài câu mà thôi
Hắn lúc đến thái độ cao cao tại thượng đến giờ vẫn là cao cao tại thượng
Đám kia giang hồ nhân sĩ hắn không hề để ở trong mắt
Chỉ có Triệu Vô Cực thắng được tôn trọng của hắn
Tôn trong là tôn trọng nhưng thù vẫn là thù, Triệu Vô Cực đánh hắn thành ra thế này, tất cả đều là lỗi của Triệu Vô Cực .
Triệu Vô Cực phải trả giá cho hành động này
Cát La như lâm vào trạng thái điên cuồng, cơn đau cũng giống như bị hắn điên cuồng trạng thái che đậy đi
Tay phải vốn không thể động của hắn giờ này lại đang thần kì hoạt động móc vào trong túi lấy ra một cái bình
Mở bình ra , bên trong chính là cuồng bạo đan
Hắn muốn cùng Triệu Vô Cực chết, nếu không thể thì cùng đồng quy vu tận cũng được
Triệu Vô Cực cũng là mắt tinh, hắn lúc này liền biết Cát La là đang muốn làm gì
Triệu Vô Cực bây giờ đối với cuồng bạo đan vật này không thể nào quen thuộc hơn được nữa
Hắn lại một lần nữa cảm giác được thế giới này đối với hắn ác ý
Hắn đường đường là con trai Sở Phi Huyền một cái luyện đan sư lại không có cuồng bạo đan trong người dùng để bảo mệnh
Mà đối thủ của hắn hết người này đến người khác lại có
Từ trên lôi đài giao thủ Lý Tiếu cho đến Hoàng Tông , hắn gặp không ít rắc rối với vật này
Bởi vậy chỉ cần cuồng bạo đan xuất hiện trong tầm mắt hắn , hắn liền có thể nhận ra ngay lập tức
Triệu Vô Cực tâm mệt, tại sao ta luôn gặp phải mấy tên liều mạng a?
Trong lòng suy nghĩ nhưng hành động của hắn là không chậm , Triệu Vô Cực lập tức rống to:
“Tiểu Hoàng !”
Phía dưới mặt đất lập tức nứt ra , Tiểu Hoàng tiềm phục đã lâu lập tức như một cái có kinh nghiệm lâu năm lão thích khách sử xuất ra chiêu bài của nó: “đâm cúc nhất kích”
“Rống”!
Vô cùng thống khổ , khuất nhục, không thể tin tưởng lại pha chút khoái cảm từ trong miệng Cát La lập tức vang lên
Cuồng bạo đan trong tay hắn vào lúc này cũng không thể dữ chặt lập tức rơi xuống đất
Cát La từ điên cuồng trạng thái tỉnh lại, vô số đau đớn tín hiệu lại truyền tới
Hắn lần này không hề có được ý chí mạnh mẽ chống đỡ, Cát La lập tức lâm vào hôn mê
Triệu Vô Cực cũng không tiếp tục đuổi giết hắn mà là liếc mắt nhìn đám người kia
Bọn họ giống như không hề động nhưng Triệu Vô Cực biết nếu hắn muốn giết Cát La bọn họ sẽ lập tức xông tới cùng hắn quyết đấu
Triệu Vô Cực thu tay, ra lệnh Tiểu Hoàng thu dọn phi châm. Lúc này tình thế đối với hắn bất lợi hắn không cần thiết phải giết chết Cát La .
Hắn hướng về Trang Huyền Nhi phương hướng vẫy vẫy tay
Trang Huyền Nhi hiểu ý lập tức xông tới ôm lấy cánh tay của hắn ân cần hỏi:
“Triệu công tử , người không sao chứ ? bị thương có nặng lắm không? Mỗi lần người chiến đấu đều đổ nhiều máu như thế này sao?”
Nàng ánh mắt ân cần liên tục ở trên người hắn đảo qua, Triệu Vô Cực cảm thấy không được tự nhiên
Dù sao hắn lúc này quần áo đã nát chỉ còn lại mỗi cái dài đến đầu gối quần mà thôi
Nàng liên tục nhìn như thế hắn cũng ngại ngùng có được không
Triệu Vô Cực lập tức vỗ tay nàng nói:
“đừng ôm tay ta, ta cần thoải mái tay phải để có thể phản ứng bất cứ tình huống nào. Ngươi ôm như thế ta không tiện hoạt động”
Hắn nói là sự thật mà không phải có ý từ chối Trang Huyền Nhi quan tâm
Bên ngoài đang có không ít người như sói đói chằm chằm nhìn hắn đây
Nói không chắc đi ra ngoài lập tức có người đánh lén , vì vậy hắn cần chuẩn bị bất cứ tình huống nào
Trang Huyền Nhi lập tức hiểu ý nhẹ nhàng buông tay hắn ra nhưng vẫn là một mặt đầy quan tâm nhìn hắn
Triệu Vô Cực đành phải lắc đầu cười khổ nói:
“Ta tạm thời không sao! còn không chết được! một chút thương thế mà thôi ! quen thuộc liền tốt rồi”
Trang Huyền Nhi trong lòng đau xót, quen thuộc sao?
Hắn rốt cuộc đã quen thuộc đau đớn như vậy sao? cả người là thương!