Chương 112.2 : Hư quản gia thuận tay vơ vét , Cát Mẫn !
Đánh Cát Liễu không khác gì đánh Cát gia mặt , mặt mũi này nhất định phải tìm về !
Cho dù là cường long cũng không ép địa đầu xà , bọn hắn ở Hỏa Vân Thành kinh doanh nhiều năm cũng không sợ các loại thế lực ngoại lai , đối với trả thù việc cũng rất có lòng tin .
Hắn tiếp tục hỏi :
“ Biết tên tuổi của bọn hắn sao ? ”
“ Cái này . . . đối phương lúc trước khi ra tay đều chưa hề xưng tên ra , ta đã hỏi qua nhưng hắn đều lấp liếm cho qua ! ”
Cát Hổ gật đầu , nếu như thật sự chỉ là như thế , nhất định phải đi tìm tên kia thiếu niên phiền phức một phen , nếu không bọn hăn đại gia tộc mặt mũi biết để vào đâu .
Cát Liễu lúc này mới cẩn thận nói :
“ Phụ thân , lúc đánh nhau với tên kia , hắn đánh ta bay ra khỏi Mãn Nguyệt Lâu , va vào Long Đằng thương hội mái nhà , va vỡ bọn họ không mái ngói , bị bọn hắn bắt đền ! ”
Cát Hổ nhướng mày lên , còn có chuyện này ? hắn hỏi :
“ mấy cái mái ngói mà thôi , đền thì đền đi , bao nhiêu tiền đâu ! những chuyện nhỏ này lần sau không cần cùng ta nói ! ”
Cát Liễu sợ sệt nói :
“ nhưng tên Hư quản gia của Long Đằng thương hội ra mặt , tranh thủ cơ hội giở công phu sư tử ngoạm một phen , bắt đền ta bốn ngàn lượng hoàng kim bốn trăm lượng bạc ! ”
Cát Liễu tuy là quần là áo lượt công tử , nhưng hắn về nhà vẫn phải là sợ phụ thân hắn . ở ngoài có bao nhiêu phách lối về tới nhà đều phải thu lại .
Số tiền này cũng không phải số tiền nhỏ , nếu không hắn đã sớm tự mình dốc hầu bao trả rồi mà không phải về nói với cha hắn .
Bốn ngàn lượng hoàng kim thêm bốn trăm lượng bạc cũng là Cát gia kinh doanh một quãng thời gian mới có thể kiếm về , lần này chỉ vì ở ngoài đánh nhau với người mà làm mất đi , quả thật chính là muốn chết .
Hắn không dám nói đối phương là đòi một vạn lương hoàng kim một vạn lượng bạc , nếu không chỉ sợ Cát Hổ ngay lập tức tại chỗ nổi điên đánh chết hắn .
Hắn cũng không dám nói hắn thay Mục Giang cùng Trần Mai ôm đầu to một ngàn lượng hoàng kim cùng một trăm lượng bạch ngân , nếu không Cát Hổ cũng sẽ vì hắn làm thủ lĩnh của đám quần là áo lụa này mà đánh chết hắn .
Tuy vậy Cát Hổ nghe xong vẫn là nổi trận lôi đình nói :
“ Ngươi một mình ra vào có thể va vỡ bao nhiêu mái ngói , đối phương lại dám mở miệng đòi nhiều tiền như vậy ? ”
Cát Liễu run run trả lời :
“ thực ra ta va vào không được bao nhiêu nhưng ta mang theo gia đinh trong nhà tới đánh hắn đều bị hắn đánh bay ra ngoài , va nát mái ngói rất nhiều ! ”
Cát Hổ sắc mặt ủng đỏ lên , có dấu hiệu sắp bạo tẩu , hắn gầm lên nói :
“ Ngươi cái này phế vật vô dụng , suốt ngày chỉ biết ăn chơi trác táng đồ vật , không giúp gì được cho lão tử cho gia tộc thì thôi còn chỉ luôn biết phá tiền ! Ngươi có biết bốn ngàn lượng hoàng kim cùng bốn trăm lượng bạch ngân quý giá như thế nào không ? thế mà ngươi chỉ cùng một cái vô danh tiểu tử đánh nhau liền ném đi số tiền này ? Ngươi là đang nói đùa với ta sao ? Lại còn đánh không lại đối phương , mang theo người cũng đánh không lại đối phương , ngươi là phế vật sao? ta Cát Hổ sao lại có thể có một đứa con phế vật như ngươi ? ”
Bép !
Một cái tát thanh thúy vang lên , Cát Hổ tức giận đánh mạnh Cát Liễu một cái , Cát Liễu lập tức bay ngược mà ra , va vào góc tường mới dừng lại được .
Phụt !
Cát Liễu nôn ra một ngụm máu , hắn biết lần này trở về nhất định sẽ bị ăn đòn , nên đã sớm chuẩn bị tâm lí .
Hắn trên mặt vết thương cũ chưa khỏi vết thương mới lại tăng thêm , sợ rằng khuôn mặt này một tuần cũng đừng nghĩ xẹp xuống .
Trong ngực một ngụm nghịch huyết không nhịn được phun ra , khí huyết lôn xộn trong cơ thể cũng không hề có bớt đi chút nào , Cát Liễu lúc này lại không dám chậm trễ , nén đau mở miệng nói :
“ Cha , ta thật biết sai , lần này là ta sai . nhưng nếu không giết chết cái kia tiểu tử , chúng ta gia tộc mặt mũi chỉ sợ là sẽ phải tổn thất nặng nề ! ”
Cát Hổ phát điên rống :
“ ngươi cũng biết gia tộc mặt mũi tổn thất nặng nề ? Nếu không phải vì ngươi , chúng ta có gặp hoàn cảnh như vậy sao ? Ngươi chính là một cái phế vật vô dụng ! thời gian tới nếu còn ra ngoài tìm mấy cái hồ bằng cẩu hữu của ngươi ăn chơi , lão tử chặt gãy chân của ngươi ! Nghe rõ chưa ? ”
Cát Liễu khổ sở nói :
“ Rõ rồi ! ”
Hắn đã sớm biết trận này mắng chửi không thể tránh khỏi , nhưng đối với một cái quần là áo lụa công tử như hắn mà nói , không thể ra ngoài ăn chơi trác tán không khác gì đang dày vò hắn , khiến hắn muốn phát điên .
Nhưng lệnh này lại là từ lão cha của hắn mà ra , hắn không dám trái lệnh .
Dám tranh thủ trốn ra ngoài , chỉ sợ là sẽ bị đánh gãy chân .
Tốt nhất thời gian tới vẫn là bé ngoan ở nhà , cho phụ thân hắn bớt giận một thời gian rồi mới tiếp tục ra ngoài .
Dù sao mặt của hắn vẫn cần chữa thương đây .
Càng nghĩ tới những thứ này , Cát Liễu đối với thiếu niên kia càng là hận thù khắc sâu , nghiến răng nghiến lợi .
Lần này phụ thân ra tay , tên kia nhất định phải chết . thù này cũng coi như được báo . Hắn sẽ ở đây chống mắt lên xem tên kia thiếu niên còn có thể vui vẻ nhảy nhót bao lâu ?
Cát Hổ phát tiết xong trong lòng cũng là thở phì phò ngồi xuống ghế .
Hắn cái này con trai quần là áo lụa hắn vốn biết rõ , nhưng vợ của hắn vì sinh ra tên này con trai cho hắn mà qua đời , bởi vậy hắn rất yêu thương Cát Liễu .
Sau đó hắn cũng không lấy thêm vợ bé, chuyên tâm quản lí gia tộc , bởi vậy Cát gia lụi bại xu thế mới có thể giảm xuống một chút .
Không ngờ đối phương suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm , ỷ mạnh hiếp yếu bắt nạt dân nữ nhà lành , khiến hắn đau đầu không ngớt .
Nhưng hắn cũng không nỡ đánh đối phương , dù sao cũng là vợ hắn cố hết sức , dùng cả tính mạng sinh hạ được , hắn hi vọng đối phương có thể một ngày tỉnh ngộ , lãng tử quay đầu quý hơn vàng .
Đáng tiếc chờ bao nhiêu năm , đối phương vẫn là như vậy , không chút biến đổi ngược lại càng có phế vật phương hướng phát triển .
Thở dài ra một hơi , Cát Hổ nghĩ, trước hết vẫn là xử lí chuyện này , lấy về cho gia tộc mặt mũi đã rồi nói !
Hắn ra lệnh một tiếng :
“ Gọi Cát Mẫn tới đây ! ”
Bên ngoài cửa lập tức vang lên một tiếng trả lời :
“ Vâng ! ”
Sau đó trong phòng lập tức lâm vào yên tĩnh , Cát Hổ suy nghĩ giống như thả ra xa xôi, hồi tưởng lại của mình thê tử . Cát Liễu thì lại yên lặng dưỡng thương , không dám hé răng một lời .
Một lát sau cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa , Cát Hổ nói :
“ vào đi ! ”
Cửa phòng mở ra , một cái thân hình bốc lửa thiếu nữ đi vào . Nàng trước lồi sau vểnh , núi non chập trùng , phía trước áo giống quá mỏng không che lấp được hai cái đỉnh vu sơn , hơi hơi nhô lên .
Tóc dài bóng mượt , phía sau đầu được một cái lộng lẫy bằng vàng quan mão cài lên , càng tôn lên vẻ đẹp của nàng .
Nàng ăn mặc cũng rất táo bạo , trước ngực xương quai xanh lộ ra , bên trong nội y cũng chỉ quấn lên một chút , hai cái tròn to viên cầu như ẩn như hiện chọc người mơ màng , váy xẻ dọc gần tới đầu gối , lộ ra của nàng một cái chân trắng non mịn thon dài , chỉ cần nhìn thấy cũng đủ để người khác hiểu phía dưới lớp váy chính là như thế nào một cặp chân dài .
Đáng tiếc nàng khuôn mặt tuy xinh đẹp nhưng sâu trong ánh mắt lại ẩn chứ vẻ giảo hoạt cùng tàn nhẫn , nếu là người bình thường tất nhiên sẽ bị vẻ đẹp của nàng làm cho lu mờ thần trí , nhưng nếu là người có linh cảm nhạy bén như Triệu Vô Cực sẽ dễ dàng nhận ra , nàng cũng không phải loại tốt đẹp gì nữ nhân .
Nàng đương nhiên là Cát gia đại tiểu thư Cát Mẫn , hiện tại chính là cùng Cát Hổ kinh doanh quản lí gia tộc , viên minh châu trên tay Cát Hổ .
Bởi vì trời sinh ưu ái nhan sắc , nàng ở trong kinh doanh rất được lòng người , mọi nơi đều thuận lợi vui vẻ .
Nam nhân nhìn thấy nàng đều thèm nhỏ dãi nhan sắc của nàng , nhưng Cát Mẫn trước giờ đều rất khéo đưa đẩy , chưa hề có ai ở chỗ nàng chiếm được tiện nghi .
Cát Mẫn nhẹ nhàng lên tiếng chào :
“ Phụ thân ! ”