Chương 123.1 : Chung cực chiêu thức của khai sơn quyền
Mọi người nhiệt liệt thảo luận bởi vì bọn hắn không thể trông thấy bên trong tình huống thế nào .
Người ngoài nghề xem náo nhiệt người trong nghề xem môn đạo.
Các loại võ giả đều đang căng mắt lên tìm kiếm Triệu Vô Cực tung tích , bởi vì bọn hắn biết lấy Triệu Vô Cực thể hiện ra chiến lực từ đầu trậ tới giờ , hắn không hề dễ dàng gì bị một cước bại trận như vậy .
Quả nhiên , ở một chỗ khác của đấu trường , Triệu Vô Cực thân ảnh lại như là bóng ma ngưng tụ ra , hắn vừa từ trạng thái cao tốc di chuyển của Ngũ Quỷ mật tịch đi ra .
“ Các ngươi nhìn kìa , bên kia , Triệu Vô Cực vẫn chưa chết !”
“ trời , hắn làm sao thoát được một đòn vừa rồi a ? Cát Hổ một chiêu kia vừa nhanh vừa mạnh đến nỗi ta cũng không kịp nhìn rõ ràng tình huống mà Triệu Vô Cực có thể né được sao ?”
“ hừ chớ lấy của ngươi phàm tục đôi mắt đi đối xử võ giả, bọn họ so ngươi tưởng tượng còn mạnh mẽ nhiều lắm !”
“ cảm tạ ông trời , Triệu Vô Cực còn sống , tiền đặt cược của ta vẫn còn hi vọng !”
Phốc !
Từ trong đám bụi trần , Cát Hổ như là một cái nhảy cao bọ ngựa lao lên trời , lại là hướng Triệu Vô Cực một chân đá tới .
Toái sơn bộ lặp lại phát huy , Triệu Vô Cực thân ảnh lại lần nữa mờ nhạt đi .
Ầm !
Tình cảnh lúc nãy lần nữa tái diễn , Triệu Vô Cực lại từ một góc đấu trường hiện hình ra .
Từ trong cát bụi đi ra , Cát Hổ sắc mặt âm trầm nói :
“ ngươi chỉ biết trốn chui trốn lủi như một con chuột thôi sao ? thế cũng xứng xưng làm võ giả ? làm nhân sĩ giang hồ ?”
Triệu Vô Cực cười khểnh nói :
“ chớ cùng ta một bộ này , khích tướng đối với mấy tên ngu ngốc có tác dụng , đối với ta vô dụng . thân pháp cũng là một loại bản lĩnh , ngươi nếu có bản lĩnh có thể dùng ngươi thân pháp cùng ta đấu !”
Cát Hổ âm trầm nói :
“ thân pháp cho dù mạnh nữa ngươi không dám cùng ta chiến đấu thì làm sao có thể đánh bại ta ?”
Triệu Vô Cực gật đầu :
“ bởi vậy ta đang chờ ngươi không phát động chiêu thức đạp sơn bộ nữa a , chỉ cần ngươi vừa phát động chiêu này ta liền phải trốn xa ngàn dặm không cùng ngươi giao phong !”
Triệu Vô Cực nói vậy là để Cát Hổ hiểu rõ , hắn nhất quyết sẽ không cùng Cát Hổ đánh khi hắn dùng đại chiêu , Cát Hổ một cái này đạp sơn bộ đại chiêu uy lực dũng mãnh nhưng Triệu Vô Cực không cùng hắn đánh , hắn cũng không làm gì được Triệu Vô Cực .
Mấy câu nói đơn giản liền có thể bỏ đi đối thủ một cái đại chiêu, Triệu Vô Cực cảm thấy có lời .
Cát Hổ sắc mặt âm trầm bất định , không biết trong lòng đang suy nghĩ gì .
Triệu Vô Cực cười nói :
“nếu ngươi đã rõ ràng , ta liền chứng minh cho ngươi thấy ,thân pháp nhanh nhẹn cũng không phải chỉ dùng để chạy !”
Triệu Vô Cực rống to :
“ Ngũ quỷ dạ hành !”
Thủy Thượng Phiêu cùng Ngũ Quỷ mật tịch lập tức song song phát động bổ trợ lẫn nhau , Triệu Vô Cực như là một cái quỷ ảnh nhanh chóng di chuyển hướng Cát Hổ lao tới .
Thủy Thượng Phiêu vốn đã là một môn thượng thừa thân pháp trên giang hồ , lại có Ngũ Quỷ mật tịch bổ trợ cho tốc độ , Triệu Vô Cực toàn lực phát động có thể nói là nhanh tới làm người ta chóng mặt , chỉ cần không phải võ giả ở trên đài cao chỉ nhìn thấy Triệu Vô Cực như một cái bóng đen đang lao nhanh .
Là võ giả thì cũng vì hắn một bộ thân pháp này mà sâu hít một ngụm khí lạnh , quá nhanh rồi .
Bọn hắn cho dù luyện cả đời cũng không thể nào luyện tới được cảnh giới thân pháp như vậy , huống chi Triệu Vô Cực tuổi còn trẻ như vậy , đúng là thiên tài không thể dùng lẽ thường để tính toán , Triệu Vô Cực đúng là rộng phượng trong loài người , tương lai không thể hạn lượng .
Một số người muốn đánh giết Triệu Vô Cực cũng là trong lòng âm trầm xuống , muốn tính toán lại kế hoạch một phen .
Dựa vào hắn cỡ này tốc độ , nếu ra tay một kích không thành công để hắn chạy thoát cùng điều tra ra , bọn hắn chỉ sợ cả đời không yên ổn .
Ngàn ngày làm tặc chứ không thể ngàn ngày phong tặc , đạo lí này bọn hắn vẫn hiểu .
Triệu Vô Cực có thể đến có thể đi , có thể bất cứ lúc nào đột kích bọn họ quấy rối tinh thần .
Cho dù bọn hắn cảnh giới có cao thâm hơn hắn cũng sẽ có lúc không chịu nổi , cuối cùng bị phản sát .
Bởi vậy , muốn giết Triệu Vô Cực nhất định phải chắc chắn một kích thành công . mà chuyện này nói ra , khó càng thêm khó .
Không nhìn Cát Hổ chính là nhất lưu còn phải cùng hắn đánh sống đánh chết sao ? ngươi dựa vào cái gì có thể chắc chắn bản thân mình sẽ thành công như vậy ?
Bởi vậy vẫn là rất khó đánh mấy tên này thiếu niên thiên tài chủ ý , nên thu liễm một chút khí tức , đánh bọn họ chủ ý còn không bằng đánh đang suy bại mất đi trụ cột Mộc gia chủ ý !
Trong lúc nhất thời , rất nhiều người như là sói đói rời đi đấu trường ánh mắt bốc hỏa nhìn về phía mộc gia đại viện .
Triệu Vô Cực một đường lao nhanh , hắn có thể cảm giác được gió đang ở hai bên hắn xoẹt qua , lưu lại từng tiếng xe gió mà tới , cảnh vật cũng nhanh chóng rút lui , Triệu Vô Cực giống như ở một cái cảm giác tuyệt diệu.
Hắn cảm giác giống như bản thân lại đang ở kiếp trước ngồi trên chiếc xe máy của mình đi tốc độ cao , chỉ khác một chỗ hắn dùng chính là chính đôi chân này mà thôi .
Kiếp này , hắn đã có thể vượt qua nhân loại bình thường nhận thức cùng giới hạn , đạt được võ giả thành tựu .
Hắn cũng ở trong võ giả đám người là một cái thiên tài nổi bật .
Thành tựu này , khiến Triệu Vô Cực cảm thấy rất tự hào nhưng không thỏa mãn .
Hắn lúc nào còn chưa trở thành chí cường võ giả , hắn vẫn còn sẽ không thỏa mãn .
Bởi vậy không ngừng khiêu chiến đánh bại người mạnh hơn mình , chính là Triệu Vô Cực hành trình tất yếu trải qua .
Cát Hổ cũng chỉ là một cái phong cảnh trên con đường đó mà thôi , hắn đi qua lập tức phong cảnh đó sẽ lùi lại cứ tiếp tục như thế mãi mãi , một ngày hắn sẽ không còn thấy phong cảnh lùi lại nữa chính là hắn điểm đến cuối cùng, chí cường võ giả .
Triệu Vô Cực cảm giác bản thân đột nhiên sinh ra một cỗ cảm khái hào hùng , một cỗ vô biên tự tin sức mạnh , trong tâm hồn hắn giống như có một thứ gì vừa được gieo xuống , có thể nó giống như là hạt giống cũng có thể không phải .
Nhưng hắn biết giờ phút này hắn đang thăng hoa , ở về mặt tinh thần thăng hoa .
Triệu Vô Cực ở trong tinh thần một mảnh sung sướng , nhưng ở trên chiến trường cũng không hề chậm chân .
Hắn nhanh chóng di chuyển xung quanh Cát Hổ , tạo thành một vòng tròn bụi mờ .
Cát Hổ cũng không dám xem thường , lên tinh thần cao độ chú ý , cương khí của hắn cũng bắt đầu ngưng tụ lại , tăng cường phòng thủ , chỉ còn có đôi tay vẫn là như hỏa diễm bốc cháy mà thôi .