Chương 35 : Lý Tiếu
Triệu Vô Cực thì không hề biết mình đang bị mẫu thân đại nhân nhòm ngó, hắn đang đắm chìm trong thử nghiệm chưởng pháp vui sướng. Mỗi lần thử nghiệm hắn đều bị thương nhưng hắn không hề từ bỏ, bị thương cắn đan lại tiếp tục thử nghiệm lại bị thương. Cái này như một vòng tuần hoàn , Triệu Vô Cực lại làm không biết mệt, hắn cảm giác mỗi lần bị thương hắn lại gần với thành công thêm một bước. Vì bản thân không thể suy tính ra chính xác tỉ lệ kết hợp, hắn đành phải dùng cách ngu ngốc nhất thử nghiệm loại trừ. Loại trừ hết những cái không thể thực hiện, còn lại chính là phương pháp chính xác rồi.
.
“Vận công, bị thương, cắn đan, lại vận công, lại bị thương...” Triệu Vô Cực không ngừng nghỉ lặp đi lặp lại thử nghiệm.
.
Trải qua nhiều lần thất bại cuối cùng hắn cũng có một lần thành công, trên cổ tay phải của hắn ngưng tụ ra một vòng âm dương hoàn, âm dương hoàn chậm chậm xoay tròn không ngừng nghỉ, Triệu Vô Cực cảm nhận một chút lực lượng trong tay mình, sau đó hướng một viên cự thạch cao cỡ một người chưởng tới.
.
“Ầm”!
Thiên Địa Tinh biến chưởng lập tức tiếp xúc cùng cự thạch trong giây lát, lực lượng từ cánh tay như tháo nước lũ tuôn ra hướng tới cự thạch, cự thạch nổ to một tiếng , chia năm xẻ bảy bảy thành từng khối không đồng đều bay toán loạn.
.
Triệu Vô Cực ngắm nhìn một chút cánh tay mình, hoàn hảo không tổn hao gì, đây chính là một vòng âm dương hoàn uy lực, có thể khiến cự thạch cao cỡ một người thiếu niên tan tành, hơn nữa đây chỉ là 1 vòng âm dương hoàn, sau này thực lực hắn tăng lên, số vòng âm dương hoàn càng nhiều uy lực sẽ càng mạnh.
.
“đáng tiếc” Triệu Vô Cực thở dài. Tuy lần này thí nghiệm đã thành công nhưng so với trong lòng hắn kì vọng vẫn chưa hài lòng. Có thể đây chỉ là một trong các tỉ lệ phối hợp chính xác mà thôi,hắn còn cần thí nghiệm thêm xem có những tỉ lệ nào phối hợp nào thích hợp nữa không, Triệu Vô Cực cảm thấy đã không sáng tạo chưởng pháp thì thôi, nếu sáng tạo rồi thì phải làm cho đến nơi đến chốn.
.
Thế là trên Loạn Thạch Lâm xuất hiện một khung cảnh kì lạ, một tiểu thí hài đứng ở giữa loạn thạch không ngừng đổ máu lại ăn đan dược chữa thương lại đổ máu, thỉnh thoáng hắn còn đánh vào cự thạch làm cho cự thạch nát tan ,sau đó hắn lại tiếp tục đổi một cái khác cự thạch tiếp tục đánh. Một khu vực hắn đứng gần như bị máu của bản thân hắn nhuốm đỏ, nhưng bởi có sự giúp đỡ của đan dược ,tuy mặt hắn tái nhợt nhưng vẫn cắn răng kiên trì được.
.
“Hổn hển” Triệu Vô Cực cảm thấy hơi choáng váng, đây là do mất máu quá nhiều dẫn tới, mặc dù hắn có đan dược chữa thương hỗ trợ nhưng vẫn không thể tránh khỏi hoàn toàn việc chảy máu. Mỗi lần cho dù chỉ một ít nhưng đối với hắn cũng là một gánh nặng không nhỏ khiến hắn càng ngày càng cảm thấy chóng mặt, nhưng ý chí của Triệu Vô Cực vốn kiên cường hơn người khác nhiều lần, hắn có thể hoàn toàn dựa vào ý chí gượng chống tới hiện tại. May mắn cuối cùng hắn cũng thử nghiệm xong, Thiên Địa Tinh biến chưởng được hắn hoàn mĩ thôi diễn ra.
.
“Nội lực 32% thân thể gánh chịu 68%” chính là tỉ số lợi dụng tốt nhất, chỉ đạt đến mức độ này mới có thể khiến cho Thiên Địa Tinh biến chưởng đạt đến lực sát thương to lớn nhất, tiêu hao cùng nội lực được sử dụng đến tình trạng tinh chuẩn nhất. Triệu Vô Cực trong lòng vui mừng, hắn lại càng thêm tự hào. Từ lúc tới thế giới này đã hơn 2 năm, hắn đã học được ngôn ngữ của thế giới này cùng sáng tạo ra chiến pháp cho bản thân, không có bàn tay vàng hắn cũng có thể tự lực tự cường, chỉ cần hắn có thể giữ vững tốc độ này tiến bộ tương lai tiếu ngạo thiên hạ của hắn đã không còn xa.
.
Kéo thân thể mệt mỏi trở về nhà, nhìn thấy Sở Phi Huyền đang chăm chú dùng ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn lấy hắn, Triệu Vô Cực trong lòng có chút ngọt ngọt, hắn liền nói: “Mẫu thân, ngươi nấu cơm chưa, hôm nay ăn sớm được không, ta thật đói. Đúng rồi, làm nhiều một chút món gan, ta muốn ăn bổ huyết.”
.
Sở Phi Huyền cưng chiều nhìn hắn , đưa tới một viên đan dược nói : “ ăn viên đan dược này vào, chờ một lát mẫu thân tự xuống bếp nấu cho ngươi ăn.”
.
Triệu Vô Cực vui vẻ tiếp lấy đan dược liền bỏ vào miệng, một luồn sinh cơ từ đan dược hòa tan tỏa khắp cơ thể hắn, hắn cảm thấy mệt mỏi như được bớt đi rất nhiều, liền đi tới tĩnh tọa chờ Sở Phi Huyền nấu ăn.
.
Ngày hôm sau, Triệu Vô Cực cũng không bỏ dở tu luyện , hắn gần đây tu luyện tiến triển rất nhanh, nhất là nhờ Tử Hà Bất Diệt thần công nội lực trong cơ thể hắn đang không ngừng uẩn dưỡng lấy làn da cùng cơ nhục của hắn khiến hắn càng mạnh mẽ . Phải biết Thiên Địa Tinh biến chưởng cơ thể hắn gánh chịu tới 68% sức mạnh vận hành chưởng pháp này, điều này khiến hắn không thể không luyện thể, đi lệch với đa số tu sĩ ở Thanh Vân Tông, Thanh Vân Tông tu sĩ không chú trọng luyện thể , ngược lại cùng cạnh tranh thường xuyên với Thanh Vân Tông là Thất Tinh Tông lại lấy luyện thể làm chủ tu. Mặc dù rất muốn xem một lần môn phái này công pháp luyện thể có bao nhiêu đặc sắc, nhưng hắn cũng cảm thấy bản thân công pháp đã là cực kì đỉnh tiêm loại kia, khó có thể có công pháp nào có thể cùng Tử Hà Bất Diệt thần công tranh phong.
.
Ở nhà tu luyện mấy ngày , Triệu Vô Cực lại cảm thấy bản thân sáng tạo chưởng pháp tuy có thể đánh nát cự thạch nhưng không biết đối với các tu sĩ so sánh thì như thế nào, thời gian này hắn không ngừng cắn đan tu luyện , mỗi ngày đều đặn sử dụng một viên tụ khí đan , bây giờ trong đan điền hắn độ rộng tích trữ đã tăng lên một khoảng lớn, tuy không có cái gì để làm thước đo với những cái kia nhân sĩ võ lâm giang hồ nhưng hắn khẳng định bản thân cũng đã có gần 15 20 năm công lực . Nội lực giai đoạn trước rất dễ tu luyện lại tăng trưởng nhanh, nhưng càng về sau càng chậm ,nếu không có công pháp đỉnh cấp thì cuối cùng cũng chỉ có thể làm cái nhất nhị lưu cao thủ mà không thể đặt chân vào hàng ngũ đỉnh cấp cao thủ được. Kinh nghiệm thực chiến cũng rất quan trọng, vì vậy Triệu Vô Cực quyết định hôm nay tiếp tục xuống ngoại môn tìm một cái nào đó sư huynh luận bàn một chút xem thực lực bản thân ra sao.
----------
Triệu Vô Cực vừa xuống núi , tên đệ tử lần trước báo tin lại tìm tới Ngụy Tuấn.
.
“Ngụy sư huynh, Triệu Vô Cực lại xuống núi rồi”
.
Ngụy Tuấn từ lần trước bị Triệu Vô Cực bạo đánh một trận thành đầu heo mất hết mặt mũi về sau hắn rất tức giận, hắn căm thù Triệu Vô Cực , Triệu Vô Cực chẳng phải là xuất thân tốt hơn hắn một chút thôi sao, có gì vênh váo đắc ý. Đối phương có thể sớm tiếp xúc tu luyện linh lực lại không đi tu luyện linh lực mà tu luyện nội công , điều này khiến Ngụy Tuấn hết sức khó hiểu, hắn cho rằng Triệu Vô Cực làm thế là hết sức ngu xuẩn. Một kẻ ngu xuẩn lại gia thế tốt hơn hắn, được trưởng bối quan tâm hơn hắn, hưởng thụ tài nguyên nhiều hơn hắn, điều này sao có thể khiến Ngụy Tuấn cam lòng. Ghen ghét đố kị hận như một con độc xà ở trong lòng Ngụy Tuấn bò qua bò lại khiến hắn trăm phương ngàn kế tìm cách hãm hại Triệu Vô Cực.Đồng thời hắn bắt đầu nghiên cứu tu luyện, sự ghen ghét với Triệu Vô Cực khiến hắn bỏ qua cảnh cáo về độ tuổi tu luyện cũng như nguy cơ phải gánh chịu khi tu luyện sớm , hắn muốn một ngày nào đó có thể chính tay mình đánh bại Triệu Vô Cực , sau đó giết hắn.
.
Ngụy Tuấn ném cho tên kia đệ tử một viên đan dược rồi phất phất tay, ý bảo ra ngoài. Tên đệ tử kia hết sức vui mừng liên tục cảm ơn.
.
“ Đa tạ Ngụy sư huynh, đa tạ Ngụy sư huynh, được làm việc cho Ngụy sư huynh là vinh hạnh của ta” Quả thật công việc này đối với hắn quá béo bở, làm tạp dịch cả một tháng còn chưa chắc nhiều xem mấy lần Triệu Vô Cực xuống núi báo cho Ngụy Tuấn, chỉ đi báo cái tin phần thưởng đối với hắn lại hết sức phong phú, đúng là đốt đèn lồng cũng tìm không thấy, vì vậy hắn làm việc rất ra sức.
.
Đuổi tên đệ tử kia đi, Ngụy Tuấn gọi vào một tên hầu cận của bản thân nói : “ đi tới ngoại môn báo cho Lý Tiếu một tiếng ,Triệu Vô Cực đã xuống núi , tìm cơ hội khiêu chiến hắn, tốt nhất không cần tận lực chọc tức hắn, Triệu Vô Cực không phải kẻ ngu sẽ không mắc một chiêu 2 lần, có thể mượn cớ ở trên người Đông Phương Uyển Nhi”
.
“ Vâng ,thiếu chủ” Tên hầu cận này rất nhanh rời đi, Ngụy Tuấn ở trong phòng không tiếp tu luyện mà là ngồi trầm ngâm cười lạnh , lần trước Triệu Vô Cực có thể đánh bại Trình Tú, chung quy Trình Tú cũng chỉ là một cái tạp dịch phong đệ tử mà thôi. Lần này Lý Tiếu là ngoại môn đệ tử, đã là luyện khí kì Một tầng đỉnh phong, chẳng lẽ còn không đánh nổi Triệu Vô Cực. Ngụy Tuấn trong lòng cười gằn : “ Triệu Vô Cực a Triệu Vô Cực , ta muốn xem ngươi mạnh mẽ như thế nào, giới hạn của ngươi ở đâu? Tu luyện nội công phải nhanh lên a, nếu không một ngày nào đó chính tay ta sẽ đánh chết ngươi , khặc khặc khặc ha ha ha” Nghĩ tới đây hắn liền cười như điên, cả khuôn mặt vặn vẹo xấu xí đứng lên, kết hợp với bóng tối trong phòng càng thêm sấn người hoảng sợ.
.
Triệu Vô Cực lúc này đang rất hào hứng đứng ở ngoại môn diễn võ trường nhìn xem các sư huynh luận bàn võ công, tuy có trận đánh đặc sắc , có trận thật nhàm chán, nhưng cũng không ngăn cản hắn xem được hứng khởi.
.
Lúc này bên tai hắn bỗng vang lên một giọng nam có vẻ căm tức: “ lại là ngươi cái này tiểu quỷ, hôm nay không tiếp tục bám theo Đông phương sư tỷ nữa sao?”
.
Triệu Vô Cực nghi ngờ quay đầu lại nhìn đối phương một chút, nam nhân này mặc trang phục ngoại môn đệ tử, khuôn mặt khá dài, cái mũi lại to đến mức mất cân đối, đối với Triệu Vô Cực cái này nhìn quen mĩ nhân mà nói hắn quả thực xấu như mã diện vậy. Hắn cũng giống chưa đắc tội đối phương a, sao lại tức giận với bản thân rồi.
.
Chờ đã , đối phương nói cái gì Đông Phương Uyển Nhi cơ mà, Triệu Vô Cực nghi ngờ vô cùng hỏi đổi phương : “không biết sư huynh quý tính đại danh, ta chỗ nào đắc tội sư huynh rồi?”
.
Đối phương một mặt khinh thường nhìn Triệu Vô Cực nói : “ngươi không chỉ đắc tội ta, còn đắc tội rất nhiều người . Ngươi có biết Đông Phương Uyển Nhi sư tỉ là nữ thần trong lòng chúng ta không? Thế mà ngươi cái này nhóc con suốt ngày giả ngây giả dại bám lấy nàng, lại còn lợi dụng lòng tốt của nàng thường xuyên có những hành động không bằng cầm thú. Ngươi nói xem có thể không đắc tội không?Lần trước nàng còn cùng ngươi cưỡi phi kiếm bay qua ngoại môn ta chính mắt nhìn thấy các ngươi đi tới phàm nhân thành thị vui chơi. Đừng tưởng có chút bản lĩnh là ngon. Ở đây các sư huynh ai cũng có thể dạy dỗ ngươi”
.
Triệu Vô Cực nghi ngờ nhìn xung quanh một chút, ở đây rất nhiều người đều biết Đông Phương Uyển Nhi cái kia ngốc bạch ngọt lại có siêu cấp hung khí, nàng đúng thật là là chuẩn cấp nữ thần trong lòng nhiều người nhưng mọi người không hề biết quan hệ của Triệu Vô Cực cùng Đông Phương Uyển Nhi , Ngược lại nghe cái này Lý Tiếu nói mọi người lại như bừng tỉnh đại ngộ, nhiều người ánh mắt bất thiện nhìn về phía hắn.
.
Công bằng một câu mà nói, nữ thần chính là để trong lòng thờ phụng, Triệu Vô Cực ở gần mái hiên được hưởng trước ánh trăng hành động khiến bọn họ rất ghen ghét đố kị nhưng sẽ không ai chủ động tìm hắn gây chuyện mà chỉ trừng hắn vài mắt mà thôi , như thế còn chưa đủ để đưa tới mâu thuẫn. Nhưng nếu đối phương là fan cuồng thì lại là một loại thái độ khác đối đãi, fan cuồng não mạch kín thật không dám đảm bảo.
.
Triệu Vô Cực quay sang nhìn Lý Tiếu, từ đối phương uy thế đến xem hẳn là luyện khí kì 1 tầng, không, là 1 tầng đỉnh phong. Triệu Vô Cực không biết bây giờ hắn mạnh đến đâu, nhưng bây giờ hắn vừa nhận được truyện thừa, lại sáng tạo ra chưởng pháp đúng lúc lòng tin đang tăng mạnh , hắn không muốn tìm đối thủ quá yếu, như thế quá không có tính khiêu chiến, trong người hắn đan dược đầy đủ, trong lúc giao chiến cũng có thể sử dụng đan dược, cùng lắm thì nhận thua, đối với Triệu Vô Cực mà nói thắng thua không quá quan trọng, hắn coi trọng chính là cảm ngộ đối với võ đạo, hơn nữa hắn đối với bản thân thực lực rất có tự tin, chắc gì hắn sẽ thua đây.
.
Nghĩ tới đây Triệu Vô Cực liền nói với đối phương “ Nếu sư huynh muốn giáo huấn ta như vậy thì ta sẽ cho sư huynh một cơ hội, chúng ta luận bàn một chút, không sử dụng vũ khí thế nào?”
.
Lý Tiếu không ngờ Triệu Vô Cực lại dễ dàng mắc câu như vậy, bản thân hắn luyện cũng là quyền pháp mà không phải kiếm pháp , rất nhanh hắn liền đáp ứng xuống rồi: “ Nếu sư đệ đã có lòng cầu đạo như vậy ta liền chỉ điểm một phen”
.
Nói xong 2 người liền bước lên võ đài, trước sự chứng nhận của trọng tài bắt đầu tranh tài.