Chương 35: Bánh đậu đỏ
Về đến cung của mình, Tử Ngọc cho người sửa soạn cho hai đứa trẻ, chúng vừa trải qua màn giằng co nên tiểu muội muội còn rất sợ hãi, đi tắm chẳng chịu buông tay ca ca, còn không cho người lạ động vào.
"Ra ngoài đi, để ta!"
Manh Tử Ngọc lạnh giọng nói ra, thanh âm của cô đối với người khác luôn sắc lạnh như thế, nhưng lại pha vào chút ôn nhu lương thiện, làm cho tiểu muội muội vừa nghe cũng buông lỏng sự gò bó.
Hai đứa trẻ chỉ mới chạc 13 14 tuổi, cũng đã đến tuổi tiếp thu, cô buộc lòng phải tách hai đứa ra, tắm cho từng đứa. Tới tiểu đệ đệ cô lại có chút sượng sùng trong hành động, dẫu sao cũng là nam nhi, còn là đang tuổi lớn, cô nhìn thấy hết đúng là điều không nên, miễn cưỡng bảo người tự tắm, cô đứng ở ngoài canh chừng, sửa soạn tiểu muội muội.
Xong xuôi, Tử Ngọc dẫn cả hai đứa nhỏ về phòng riêng, chợt phát hiện, tiểu đệ nắm rất chặt tay cô, ánh mắt thanh lãnh nhìn cô mãi. Cô còn làm tưởng người sợ, nhẹ mỉm cười trấn an.
"Đừng sợ, sau này các ngươi ở đây, theo ta thì phải nghe lời của ta!"
"Dạ, tỷ tỷ."
Chỉ có tiểu muội muội đáp lời, tiểu đệ kia từ đầu chí cuối điều một mặt im thinh thích, Manh Tử Ngọc cũng không bận lòng, dẫn hai đến vào trong liền bắt đầu dò la thân thế.
Cả hai đều đã mất cha mẹ từ rất nhỏ, được người ta nhận nuôi, sau đó lại bị bán cho nhà khác làm nô bộc, cứ bán như vậy trong mấy năm qua ít nhiều cũng 5 6 lần.
Mỗi lần chúng bị bán đều kiên quyết ở cạnh nhau, còn không sẽ tự sát, Tử Ngọc nghe đến đây không khỏi kinh ngạc, tuổi còn nhỏ mà đã có gan như vầy, khiến cho cô phải có cái nhìn khác về chúng.
"Sao hai đứa còn nhỏ tuổi mà bị bán qua bán lại nhiều lần như vậy?"
"Vì...tụi muội..."
Tiểu muội muội có chút ngập ngừng, xong rồi lấy hết can đảm nói ra sự thật.
"Huynh muội bọn muội đều có số sát chủ, cho nên..."
"SÁT CHỦ?"
Manh Tử Ngọc lập tức chưng hửng, lỗ tai lùng bùng cả lên, hệ thống liền phát ra âm thanh nhắc nhở cô.
"Manh Tử Ngọc, hai đứa trẻ này đều không rõ lai lịch, hệ thống không khuyến cáo bạn giữ người, cũng không đồng tình bạn đuổi người, hãy cân nhắc trước khi đưa ra quyết định."
Thanh âm lập tức tắt ngấm, khóe miệng của Tử Ngọc giật giật không ngừng, cô thế mà lại ôm hai đứa sát chủ về nuôi. Nhưng, chỉ nghe chúng nói một phía, cô là người hiện đại làm sao lại tin vào những lời nói phù phiếm đó 100%?
Vả lại, trông chúng đáng thương thế này thật sự cô không nỡ bỏ rơi, bỏ rồi chúng sẽ đi về đâu? Cũng đã dẫn về phủ, chẳng lẽ cô độc ác đến mức bây giờ đuổi chúng đi?
- Manh Tử Ngọc, đừng có tin những lời tầm phào.
Cô cười tươi như chẳng hề để tâm, xoa đầu chúng thấp giọng trấn an.
"Không sao cả, đừng bận tâm.
Nếu thật sự sát chủ cùng lắm ta chết rồi mang theo hai đứa xuống địa phủ ở ta!"
Hai đứa nhỏ mặt không biến sắc, không vui không buồn, tĩnh lặng như tờ, cúi đầu như lạy Manh Tử Ngọc.
"Từ nay xin phó thác cuộc đời cho chủ nhân."
Trông bộ dáng của chúng hiểu chuyện đến đau lòng, cử chỉ và lời nói của chúng có đôi phần giống cái ngày cô được thầy nhận nuôi, cũng cúi đầu trước ông phó thác cuộc đời.
Chính sự trùng hợp này khiến Tử Ngọc kiên định, dù xảy ra chuyện gì cô cũng sẽ bảo vệ chúng.
"Hai đứa tên họ là gì?"
Bấy giờ cô mới hỏi đến tên tuổi, nhưng chúng căn bản cũng không biết, bởi vì lang thang từ nhỏ, đổi qua nhiều chủ, mỗi chủ đặt cho cái tên nên đã không còn biết tên thật sự là gì.
Tử Ngọc càng thêm thương cảm, bẹo má cả hai đứa, 3 phần ấm áp 7 phần yêu chiều, nói.
"Được rồi, vậy giờ ta sẽ đặt tên cho hai đứa!"
"Tiểu đệ đệ, từ nay ta gọi đệ là Vô Tường."
"Còn muội, ta sẽ gọi là Tĩnh Nhi nhé?"
Cô xoa đầu hai đứa nhỏ, chúng rất biết nghe lời, nhận được tên lại cúi đầu ngầm tạ ơn, sau đó Manh Tử Ngọc liền sai nha hoàn mang chút thức ăn đến cho chúng lót dạ.
Cả hai đều rất ngoan, không quấy rối, không làm phiền, nhất là bé trai Vô Tường, khá ít nói, lạnh lùng nhưng cũng không phải là vấn đề.
Chiều tối, Tử Ngọc bắt đầu vào việc cần làm, hôm nay cô lại làm món bánh đậu đỏ, kì công vô cùng, Vô Tường và Tĩnh Nhi mới đến rất hiểu chuyện, còn ra phụ giúp cô một tay.
Tối đến, Tử Ngọc mang theo hai giỏ điểm tâm, tay cầm chiếc đèn lồng đến ngay Đại Điện chờ người đi qua.
Từ Dạ Tuân cùng thuộc hạ vừa xuất hiện cô bèn nhanh chân đi qua chỗ người.
"Từ cẩm y vệ!"
"Manh tướng quân!"
Trông người xách đồ lỉnh kỉnh, Từ Dạ Tuân thầm mừng trong lòng, ngày nào cũng được ăn đồ của người mình thích, mặc dù không phải làm riêng cho một mình mình, nhưng thế cũng đã vượt qua những mơ ước mà Từ Dạ Tuân mong mỏi.
"Mọi người, hôm nay ta làm bánh đậu đỏ, mọi người ăn thử đi."
Tử Ngọc chia cho từng người, cử chỉ chẳng có gì thân mật nhưng người khác điều nhận ra cô đang chú ý đến nam nhân này. Thuộc hạ của Từ Dạ Tuân đều trải qua tình trường, họ chỉ cần quan sát cẩn thận một chút liền hiểu phong tình, chỉ có Từ Dạ Tuân đơn thuần lại không nhận ra điều khác thường, dù cho thuộc hạ của người nhiều lần gợi ý thì người vẫn là kẻ đầu đất.
"Ngon không?"
Nữ tử tò mò hỏi, ai cũng gật đầu khen lấy khen để, đợi họ ăn xong Tử Ngọc còn cố tình nán lại một chút nói chuyện phiếm, muốn kéo dài thời gian cho kẻ tra nam kia chờ mỏi mòn.
Rất lâu sau đó Tử Ngọc mới đem giỏ bánh còn lại đến Ngự Thư phòng tìm Minh Hiên Nhiên, cô vào trong quỳ phục dưới sàn hành lễ.
"Hoàng thượng."
"Đứng dậy đi!"
Thanh âm sắc lạnh cứng như băng, Tử Ngọc đứng dậy cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, dường nhu có chút khó chịu, chắc chắn đã biết chuyện cô đưa điểm tâm cho Từ Dạ Tuân trước khi dâng lên hắn.
Trong lòng cô không khỏi thập phần vui sướng, trông vẻ mặt tối om của hắn suýt nữa làm cô bật cười. Cô nhanh chóng điều tiết lại cảm xúc, chậm rãi đặt điểm tâm lên bàn, mọi thứ đều đã nguội lạnh, nhìn thôi cũng đã chán chứ đừng nói ăn.
Tử Ngọc tự mình thử độc một chiếc bánh, Minh Hiên Nhiên đến một cái liếc mắt cũng không có, đợi cô thử xong cũng không động đũa, đăm đăm ánh mắt bực dọc xuống tấu chương.
"Hoàng thượng, sao người không ăn đi ạ?
Thần đã thử độc rồi đấy!"
Cô đích thân lấy một miếng bánh hai tay kính cẩn dâng lên, hắn miễn cưỡng hậm hực cầm lấy rồi cắn một góc nhỏ, nhìn cô u trầm không hài lòng hỏi.
"Tại sao tới giờ này nàng mới mang điểm tâm cho ta?"
"Ra ngoài đi, để ta!"
Manh Tử Ngọc lạnh giọng nói ra, thanh âm của cô đối với người khác luôn sắc lạnh như thế, nhưng lại pha vào chút ôn nhu lương thiện, làm cho tiểu muội muội vừa nghe cũng buông lỏng sự gò bó.
Hai đứa trẻ chỉ mới chạc 13 14 tuổi, cũng đã đến tuổi tiếp thu, cô buộc lòng phải tách hai đứa ra, tắm cho từng đứa. Tới tiểu đệ đệ cô lại có chút sượng sùng trong hành động, dẫu sao cũng là nam nhi, còn là đang tuổi lớn, cô nhìn thấy hết đúng là điều không nên, miễn cưỡng bảo người tự tắm, cô đứng ở ngoài canh chừng, sửa soạn tiểu muội muội.
Xong xuôi, Tử Ngọc dẫn cả hai đứa nhỏ về phòng riêng, chợt phát hiện, tiểu đệ nắm rất chặt tay cô, ánh mắt thanh lãnh nhìn cô mãi. Cô còn làm tưởng người sợ, nhẹ mỉm cười trấn an.
"Đừng sợ, sau này các ngươi ở đây, theo ta thì phải nghe lời của ta!"
"Dạ, tỷ tỷ."
Chỉ có tiểu muội muội đáp lời, tiểu đệ kia từ đầu chí cuối điều một mặt im thinh thích, Manh Tử Ngọc cũng không bận lòng, dẫn hai đến vào trong liền bắt đầu dò la thân thế.
Cả hai đều đã mất cha mẹ từ rất nhỏ, được người ta nhận nuôi, sau đó lại bị bán cho nhà khác làm nô bộc, cứ bán như vậy trong mấy năm qua ít nhiều cũng 5 6 lần.
Mỗi lần chúng bị bán đều kiên quyết ở cạnh nhau, còn không sẽ tự sát, Tử Ngọc nghe đến đây không khỏi kinh ngạc, tuổi còn nhỏ mà đã có gan như vầy, khiến cho cô phải có cái nhìn khác về chúng.
"Sao hai đứa còn nhỏ tuổi mà bị bán qua bán lại nhiều lần như vậy?"
"Vì...tụi muội..."
Tiểu muội muội có chút ngập ngừng, xong rồi lấy hết can đảm nói ra sự thật.
"Huynh muội bọn muội đều có số sát chủ, cho nên..."
"SÁT CHỦ?"
Manh Tử Ngọc lập tức chưng hửng, lỗ tai lùng bùng cả lên, hệ thống liền phát ra âm thanh nhắc nhở cô.
"Manh Tử Ngọc, hai đứa trẻ này đều không rõ lai lịch, hệ thống không khuyến cáo bạn giữ người, cũng không đồng tình bạn đuổi người, hãy cân nhắc trước khi đưa ra quyết định."
Thanh âm lập tức tắt ngấm, khóe miệng của Tử Ngọc giật giật không ngừng, cô thế mà lại ôm hai đứa sát chủ về nuôi. Nhưng, chỉ nghe chúng nói một phía, cô là người hiện đại làm sao lại tin vào những lời nói phù phiếm đó 100%?
Vả lại, trông chúng đáng thương thế này thật sự cô không nỡ bỏ rơi, bỏ rồi chúng sẽ đi về đâu? Cũng đã dẫn về phủ, chẳng lẽ cô độc ác đến mức bây giờ đuổi chúng đi?
- Manh Tử Ngọc, đừng có tin những lời tầm phào.
Cô cười tươi như chẳng hề để tâm, xoa đầu chúng thấp giọng trấn an.
"Không sao cả, đừng bận tâm.
Nếu thật sự sát chủ cùng lắm ta chết rồi mang theo hai đứa xuống địa phủ ở ta!"
Hai đứa nhỏ mặt không biến sắc, không vui không buồn, tĩnh lặng như tờ, cúi đầu như lạy Manh Tử Ngọc.
"Từ nay xin phó thác cuộc đời cho chủ nhân."
Trông bộ dáng của chúng hiểu chuyện đến đau lòng, cử chỉ và lời nói của chúng có đôi phần giống cái ngày cô được thầy nhận nuôi, cũng cúi đầu trước ông phó thác cuộc đời.
Chính sự trùng hợp này khiến Tử Ngọc kiên định, dù xảy ra chuyện gì cô cũng sẽ bảo vệ chúng.
"Hai đứa tên họ là gì?"
Bấy giờ cô mới hỏi đến tên tuổi, nhưng chúng căn bản cũng không biết, bởi vì lang thang từ nhỏ, đổi qua nhiều chủ, mỗi chủ đặt cho cái tên nên đã không còn biết tên thật sự là gì.
Tử Ngọc càng thêm thương cảm, bẹo má cả hai đứa, 3 phần ấm áp 7 phần yêu chiều, nói.
"Được rồi, vậy giờ ta sẽ đặt tên cho hai đứa!"
"Tiểu đệ đệ, từ nay ta gọi đệ là Vô Tường."
"Còn muội, ta sẽ gọi là Tĩnh Nhi nhé?"
Cô xoa đầu hai đứa nhỏ, chúng rất biết nghe lời, nhận được tên lại cúi đầu ngầm tạ ơn, sau đó Manh Tử Ngọc liền sai nha hoàn mang chút thức ăn đến cho chúng lót dạ.
Cả hai đều rất ngoan, không quấy rối, không làm phiền, nhất là bé trai Vô Tường, khá ít nói, lạnh lùng nhưng cũng không phải là vấn đề.
Chiều tối, Tử Ngọc bắt đầu vào việc cần làm, hôm nay cô lại làm món bánh đậu đỏ, kì công vô cùng, Vô Tường và Tĩnh Nhi mới đến rất hiểu chuyện, còn ra phụ giúp cô một tay.
Tối đến, Tử Ngọc mang theo hai giỏ điểm tâm, tay cầm chiếc đèn lồng đến ngay Đại Điện chờ người đi qua.
Từ Dạ Tuân cùng thuộc hạ vừa xuất hiện cô bèn nhanh chân đi qua chỗ người.
"Từ cẩm y vệ!"
"Manh tướng quân!"
Trông người xách đồ lỉnh kỉnh, Từ Dạ Tuân thầm mừng trong lòng, ngày nào cũng được ăn đồ của người mình thích, mặc dù không phải làm riêng cho một mình mình, nhưng thế cũng đã vượt qua những mơ ước mà Từ Dạ Tuân mong mỏi.
"Mọi người, hôm nay ta làm bánh đậu đỏ, mọi người ăn thử đi."
Tử Ngọc chia cho từng người, cử chỉ chẳng có gì thân mật nhưng người khác điều nhận ra cô đang chú ý đến nam nhân này. Thuộc hạ của Từ Dạ Tuân đều trải qua tình trường, họ chỉ cần quan sát cẩn thận một chút liền hiểu phong tình, chỉ có Từ Dạ Tuân đơn thuần lại không nhận ra điều khác thường, dù cho thuộc hạ của người nhiều lần gợi ý thì người vẫn là kẻ đầu đất.
"Ngon không?"
Nữ tử tò mò hỏi, ai cũng gật đầu khen lấy khen để, đợi họ ăn xong Tử Ngọc còn cố tình nán lại một chút nói chuyện phiếm, muốn kéo dài thời gian cho kẻ tra nam kia chờ mỏi mòn.
Rất lâu sau đó Tử Ngọc mới đem giỏ bánh còn lại đến Ngự Thư phòng tìm Minh Hiên Nhiên, cô vào trong quỳ phục dưới sàn hành lễ.
"Hoàng thượng."
"Đứng dậy đi!"
Thanh âm sắc lạnh cứng như băng, Tử Ngọc đứng dậy cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, dường nhu có chút khó chịu, chắc chắn đã biết chuyện cô đưa điểm tâm cho Từ Dạ Tuân trước khi dâng lên hắn.
Trong lòng cô không khỏi thập phần vui sướng, trông vẻ mặt tối om của hắn suýt nữa làm cô bật cười. Cô nhanh chóng điều tiết lại cảm xúc, chậm rãi đặt điểm tâm lên bàn, mọi thứ đều đã nguội lạnh, nhìn thôi cũng đã chán chứ đừng nói ăn.
Tử Ngọc tự mình thử độc một chiếc bánh, Minh Hiên Nhiên đến một cái liếc mắt cũng không có, đợi cô thử xong cũng không động đũa, đăm đăm ánh mắt bực dọc xuống tấu chương.
"Hoàng thượng, sao người không ăn đi ạ?
Thần đã thử độc rồi đấy!"
Cô đích thân lấy một miếng bánh hai tay kính cẩn dâng lên, hắn miễn cưỡng hậm hực cầm lấy rồi cắn một góc nhỏ, nhìn cô u trầm không hài lòng hỏi.
"Tại sao tới giờ này nàng mới mang điểm tâm cho ta?"