Chương 37: Mạo muội
"Sư phụ! Đồ nhi xin kính chào!"
Hắn gặp sư phụ chẳng cần cúi đầu, chỉ có lời nói cho qua lễ, bởi hiện giờ hắn là vua không quỳ trước kẻ khác. Mà Đế Hạc cũng không cúi đầu trước hắn, ông xưa nay chẳng quan tâm lễ nghi quá mức, hắn lại từng là đồ đệ của ông, dù có làm vua thì cũng không khiến ông phải hành lễ.
Hai bên nói chuyện đôi ba câu, hắn lệnh cho người dọn dẹp chỗ ở, mời Đế Hạc ở lại trong cung chờ đến ngày làm lễ sắc phong. Nơi tụ tập cũng nhanh chóng tan rã, lúc Manh Tử Ngọc cáo lui Đế Hạc lại âm thầm nhìn cô với cặp mắt soi xét.
Cô trở về cung, trong phòng riêng đóng chặt cửa, gọi hệ thống xuất hiện để hỏi một số chuyện.
"Hệ thống, ta đọc truyện và xem phim không ít, thấy có một số hệ thống khác khi làm nhiệm vụ về tuyến tình cảm, sẽ thông báo mức độ yêu thích hoặc ghét của đối phương.
Liệu...hệ thống ở đây có thể làm điều đó không?"
"Có thể! Nhưng..."
Hệ thống vừa nhen nhóm cho Tử Ngọc hy vọng rồi lại vụt tắt, nó trả lời kèm câu sau khiến cô rơi vào tình thế khá khó khăn.
"Theo lập trình hệ thống có thể làm điều đó, nhưng với trường hợp xuyên sách, hệ thống sẽ không hiển thị.
Mục đích là để bạn tự thử sức với các tình huống bất ngờ do chính bạn tạo ra, vì hiện tại cốt truyện đang dần bị bạn thay đổi, về sau bạn phải đưa ra quyết định chọn giữa nam chính và nam phụ, ai mới là người giúp bạn có một chuyện tình khắc cốt ghi tâm.
Hệ thống chỉ có thể nhắc nhở, hỗ trợ bạn một số thông tin cần thiết, về tuyến tình cảm bạn hãy vận dụng khả năng của mình để sớm hoàn thành nhé!"
"Chúc bạn có một trải nghiệm đáng nhớ!"
Sau tiếng nói ấy, hệ thống cũng biến mất, Manh Tử Ngọc cũng hiểu, đây là một chuyến xuyên không thử sức, thu về cho mình những trải nghiệm. Cho nên, hệ thống sẽ không giúp đỡ cô quá nhiều, nhất là nhiệm vụ cuối cùng cô đang thực hiện, phải tự mình đưa ra quyết định.
Tử Ngọc cũng không còn thắc mắc nữa, cô đinh ninh trong tay nắm chắt cốt truyện vốn có sẽ không để mình thất bại.
"Từ Dạ Tuân, ta nhất định để chúng ta đến với nhau!"
Độc âm trong miệng, Tử Ngọc cỗ vũ chính bản thân mình, luôn giữ ý chí nối tình duyên với nam phụ, và làm cho nam chính ghét bỏ.
Cô bắt tay tiếp vào kế hoạch của mình, tranh thủ xử lí xong việc quốc, lại như mọi hôm, chuẩn bị thức ăn. Lần này, cô muốn làm Minh Hiên Nhiên phải nổi nóng, trực tiếp đến Ngự Thiện phòng, còn dẫn theo cả Vô Tường và Tĩnh Nhi đi theo.
....
Ngự Thiện phòng.
Các đầu bếp ở bên trong đang loay hoay chuẩn bị bữa ăn cho hoàng thất, Manh Tử Ngọc đột nhiên hiên ngang đi vào, liền bị trưởng quản của Ngự Thiện phòng ngăn cản.
"Manh tướng quân, sao người lại đến đây thế ạ?"
Hắn cúi người kính cẩn hỏi chuyện, Tử Ngọc đối với ai cũng một mặt sắc lạnh, giọng nói ra có phần kiêu căng.
"Ta đến làm thức ăn cho hoàng thượng!"
"Thức ăn...cho...hoàng thượng..."
Thanh âm ngắc ngứ, tất cả người trong Ngự Thiện phòng đều nhìn cô với ánh mắt băn khoăn, trưởng quản miễn cưỡng nặn nụ cười, ngay sau đó từ chối trực tiếp.
"Ngự Thiện phòng là nơi không phải ai muốn vào là vào!
Chẳng hay...Manh tướng quân đây có ý chỉ hay là khẩu dụ của hoàng thượng không?"
"Không có!"
Tử Ngọc dõng dạc đáp, còn khoanh hai tay kiêu căng trước những ánh mắt phức tạp, là cô cố ý nói như để kích động trưởng quản Ngự Thiện phòng.
Hắn mất kiên nhẫn, thật không cho Tử Ngọc vào trong, cô chẳng chút kiên dè rút ngay con dao phòng thân từ trong người ra, quát tháo.
"Ai dám cản ta đừng có trách! Ta sẽ giết kẻ đó!"
Cô là tướng quân hùng dũng nhất Nhiên triều, ai cũng sợ hãi trước khí thế oai hùng và tiếng tăm lừng lẫy của cô. Sức mạnh của cô ai ai cũng biết, chính thế mà họ không dám động vào hổ dữ, trưởng quản Ngự Thiện phòng buộc lòng sai người báo ngay đến Minh Hiên Nhiên.
....
Hoàng Xuân điện.
"Cái gì chứ? Nàng ấy dám làm vậy sao?"
Minh Hiên Nhiên lập tức bỏ ngay tấu chương đang đọc dở, tức tốc tới Ngự Thiện phòng xem xét.
Hắn đi rất vội, một lúc sau cũng đến chỗ Ngự Thiện phòng, trưởng quản và những đầu bếp khác đều bị Tử Ngọc đuổi ra ngoài, đứng chàng ràng sốt ruột không hết.
Thấy bóng của đế vương đến, trưởng quản lập tức nghênh đón.
"Hoàng thượng, người đến rồi, Manh tướng quân..."
Bàn tay thô ráp tức thì đưa ra chặn lại tiếng nói, Minh Hiên Nhiên bước đến cửa Ngự Thiện phòng lén nhìn vào trong.
Tử Ngọc và hai đứa trẻ cô dẫn theo đang chuẩn bị thức ăn, có điều...
"Manh Tử Ngọc, nàng đang làm cái trò gì vậy?"
Cả Ngự Thiện phòng bị cô làm náo loạn, khói bốc nghi ngút, Minh Hiên Nhiên chứng kiến thật sự muốn nổi trận lôi đình. Nhưng rất nhanh cảm giác bực bội nhanh chóng lắng xuống, bởi hắn nhìn thấy nữ nhân kia cùng hai đứa trẻ ngồi dưới đất chơi trò oẳn tù tì, ai thua sẽ bị người thắng quẹt nhọ nồi lên mặt.
"Hoàng thượng!"
Tử Ngọc biết hắn sẽ đến, vốn đã chuẩn bị tâm lý, cô cùng Vô Tường và Tĩnh Nhi nửa cúi người hành lễ.
Vẻ mặt dính đầy nhọ nồi của cả ba làm hắn kiềm chế không được mà cười trong lòng.
"Tử Ngọc, nàng đang làm gì thế này?"
"Hoàng thượng, thần...đang nấu thức ăn cho người ạ!"
Cô cúi đầu hèn mọn trước hắn, nhưng giọng nói lại chua ngoa chưa bao giờ thay đổi, Vô Tường và Tĩnh Nhi trông thấy được sự kiêu ngạo của cô không khỏi trầm trồ trong lòng. Có lẽ...nữ tử này là người duy nhất dám lên mặt với hoàng đế.
Minh Hiên Nhiên không hề tức giận, không biết từ khi nào mà hắn đã quen với cách hành xử đó của Tử Ngọc, hắn khiễng chân vào trong, nét ngoài luôn nghiêm túc cao lãnh, nhả giọng có ý trách móc.
"Ngự Thiện phòng không phải là nơi muốn đến là đến!
Nàng không có ý chỉ của trẫm sao lại dám tự tiện như thế?"
Nữ tử vẫn cúi đầu, hai tay đầy nhọ đen chắp ra trước, thừa biết hắn sẽ làm khó, đúng với kế hoạch của Tử Ngọc, cô liền bình tĩnh gây khiêu khích với hắn.
"Hoàng thượng, vì thần nghèo quá, không còn đủ kinh phí để mua những thứ sơn hào hải vị nấu dâng lên cho người.
Để người ăn mấy món tầm thường, sợ lâu ngày sẽ không tốt, cho nên thần mới mạo muội làm vậy.
Xin hoàng thượng trách phạt."
Cô ngay lập tức quỳ rạp bên dưới như nhận tội, Vô Tường và Tĩnh Nhi cũng quỳ theo chủ.
Hắn gặp sư phụ chẳng cần cúi đầu, chỉ có lời nói cho qua lễ, bởi hiện giờ hắn là vua không quỳ trước kẻ khác. Mà Đế Hạc cũng không cúi đầu trước hắn, ông xưa nay chẳng quan tâm lễ nghi quá mức, hắn lại từng là đồ đệ của ông, dù có làm vua thì cũng không khiến ông phải hành lễ.
Hai bên nói chuyện đôi ba câu, hắn lệnh cho người dọn dẹp chỗ ở, mời Đế Hạc ở lại trong cung chờ đến ngày làm lễ sắc phong. Nơi tụ tập cũng nhanh chóng tan rã, lúc Manh Tử Ngọc cáo lui Đế Hạc lại âm thầm nhìn cô với cặp mắt soi xét.
Cô trở về cung, trong phòng riêng đóng chặt cửa, gọi hệ thống xuất hiện để hỏi một số chuyện.
"Hệ thống, ta đọc truyện và xem phim không ít, thấy có một số hệ thống khác khi làm nhiệm vụ về tuyến tình cảm, sẽ thông báo mức độ yêu thích hoặc ghét của đối phương.
Liệu...hệ thống ở đây có thể làm điều đó không?"
"Có thể! Nhưng..."
Hệ thống vừa nhen nhóm cho Tử Ngọc hy vọng rồi lại vụt tắt, nó trả lời kèm câu sau khiến cô rơi vào tình thế khá khó khăn.
"Theo lập trình hệ thống có thể làm điều đó, nhưng với trường hợp xuyên sách, hệ thống sẽ không hiển thị.
Mục đích là để bạn tự thử sức với các tình huống bất ngờ do chính bạn tạo ra, vì hiện tại cốt truyện đang dần bị bạn thay đổi, về sau bạn phải đưa ra quyết định chọn giữa nam chính và nam phụ, ai mới là người giúp bạn có một chuyện tình khắc cốt ghi tâm.
Hệ thống chỉ có thể nhắc nhở, hỗ trợ bạn một số thông tin cần thiết, về tuyến tình cảm bạn hãy vận dụng khả năng của mình để sớm hoàn thành nhé!"
"Chúc bạn có một trải nghiệm đáng nhớ!"
Sau tiếng nói ấy, hệ thống cũng biến mất, Manh Tử Ngọc cũng hiểu, đây là một chuyến xuyên không thử sức, thu về cho mình những trải nghiệm. Cho nên, hệ thống sẽ không giúp đỡ cô quá nhiều, nhất là nhiệm vụ cuối cùng cô đang thực hiện, phải tự mình đưa ra quyết định.
Tử Ngọc cũng không còn thắc mắc nữa, cô đinh ninh trong tay nắm chắt cốt truyện vốn có sẽ không để mình thất bại.
"Từ Dạ Tuân, ta nhất định để chúng ta đến với nhau!"
Độc âm trong miệng, Tử Ngọc cỗ vũ chính bản thân mình, luôn giữ ý chí nối tình duyên với nam phụ, và làm cho nam chính ghét bỏ.
Cô bắt tay tiếp vào kế hoạch của mình, tranh thủ xử lí xong việc quốc, lại như mọi hôm, chuẩn bị thức ăn. Lần này, cô muốn làm Minh Hiên Nhiên phải nổi nóng, trực tiếp đến Ngự Thiện phòng, còn dẫn theo cả Vô Tường và Tĩnh Nhi đi theo.
....
Ngự Thiện phòng.
Các đầu bếp ở bên trong đang loay hoay chuẩn bị bữa ăn cho hoàng thất, Manh Tử Ngọc đột nhiên hiên ngang đi vào, liền bị trưởng quản của Ngự Thiện phòng ngăn cản.
"Manh tướng quân, sao người lại đến đây thế ạ?"
Hắn cúi người kính cẩn hỏi chuyện, Tử Ngọc đối với ai cũng một mặt sắc lạnh, giọng nói ra có phần kiêu căng.
"Ta đến làm thức ăn cho hoàng thượng!"
"Thức ăn...cho...hoàng thượng..."
Thanh âm ngắc ngứ, tất cả người trong Ngự Thiện phòng đều nhìn cô với ánh mắt băn khoăn, trưởng quản miễn cưỡng nặn nụ cười, ngay sau đó từ chối trực tiếp.
"Ngự Thiện phòng là nơi không phải ai muốn vào là vào!
Chẳng hay...Manh tướng quân đây có ý chỉ hay là khẩu dụ của hoàng thượng không?"
"Không có!"
Tử Ngọc dõng dạc đáp, còn khoanh hai tay kiêu căng trước những ánh mắt phức tạp, là cô cố ý nói như để kích động trưởng quản Ngự Thiện phòng.
Hắn mất kiên nhẫn, thật không cho Tử Ngọc vào trong, cô chẳng chút kiên dè rút ngay con dao phòng thân từ trong người ra, quát tháo.
"Ai dám cản ta đừng có trách! Ta sẽ giết kẻ đó!"
Cô là tướng quân hùng dũng nhất Nhiên triều, ai cũng sợ hãi trước khí thế oai hùng và tiếng tăm lừng lẫy của cô. Sức mạnh của cô ai ai cũng biết, chính thế mà họ không dám động vào hổ dữ, trưởng quản Ngự Thiện phòng buộc lòng sai người báo ngay đến Minh Hiên Nhiên.
....
Hoàng Xuân điện.
"Cái gì chứ? Nàng ấy dám làm vậy sao?"
Minh Hiên Nhiên lập tức bỏ ngay tấu chương đang đọc dở, tức tốc tới Ngự Thiện phòng xem xét.
Hắn đi rất vội, một lúc sau cũng đến chỗ Ngự Thiện phòng, trưởng quản và những đầu bếp khác đều bị Tử Ngọc đuổi ra ngoài, đứng chàng ràng sốt ruột không hết.
Thấy bóng của đế vương đến, trưởng quản lập tức nghênh đón.
"Hoàng thượng, người đến rồi, Manh tướng quân..."
Bàn tay thô ráp tức thì đưa ra chặn lại tiếng nói, Minh Hiên Nhiên bước đến cửa Ngự Thiện phòng lén nhìn vào trong.
Tử Ngọc và hai đứa trẻ cô dẫn theo đang chuẩn bị thức ăn, có điều...
"Manh Tử Ngọc, nàng đang làm cái trò gì vậy?"
Cả Ngự Thiện phòng bị cô làm náo loạn, khói bốc nghi ngút, Minh Hiên Nhiên chứng kiến thật sự muốn nổi trận lôi đình. Nhưng rất nhanh cảm giác bực bội nhanh chóng lắng xuống, bởi hắn nhìn thấy nữ nhân kia cùng hai đứa trẻ ngồi dưới đất chơi trò oẳn tù tì, ai thua sẽ bị người thắng quẹt nhọ nồi lên mặt.
"Hoàng thượng!"
Tử Ngọc biết hắn sẽ đến, vốn đã chuẩn bị tâm lý, cô cùng Vô Tường và Tĩnh Nhi nửa cúi người hành lễ.
Vẻ mặt dính đầy nhọ nồi của cả ba làm hắn kiềm chế không được mà cười trong lòng.
"Tử Ngọc, nàng đang làm gì thế này?"
"Hoàng thượng, thần...đang nấu thức ăn cho người ạ!"
Cô cúi đầu hèn mọn trước hắn, nhưng giọng nói lại chua ngoa chưa bao giờ thay đổi, Vô Tường và Tĩnh Nhi trông thấy được sự kiêu ngạo của cô không khỏi trầm trồ trong lòng. Có lẽ...nữ tử này là người duy nhất dám lên mặt với hoàng đế.
Minh Hiên Nhiên không hề tức giận, không biết từ khi nào mà hắn đã quen với cách hành xử đó của Tử Ngọc, hắn khiễng chân vào trong, nét ngoài luôn nghiêm túc cao lãnh, nhả giọng có ý trách móc.
"Ngự Thiện phòng không phải là nơi muốn đến là đến!
Nàng không có ý chỉ của trẫm sao lại dám tự tiện như thế?"
Nữ tử vẫn cúi đầu, hai tay đầy nhọ đen chắp ra trước, thừa biết hắn sẽ làm khó, đúng với kế hoạch của Tử Ngọc, cô liền bình tĩnh gây khiêu khích với hắn.
"Hoàng thượng, vì thần nghèo quá, không còn đủ kinh phí để mua những thứ sơn hào hải vị nấu dâng lên cho người.
Để người ăn mấy món tầm thường, sợ lâu ngày sẽ không tốt, cho nên thần mới mạo muội làm vậy.
Xin hoàng thượng trách phạt."
Cô ngay lập tức quỳ rạp bên dưới như nhận tội, Vô Tường và Tĩnh Nhi cũng quỳ theo chủ.