Chương 50: Không bỏ qua chuyện này
Cặp mắt ảm đạm chốc chốc tươi tỉnh, nhưng còn chưa được lâu cảm giác vui mừng tức thì vụt tắt. Hắn nhìn thấy một nam nhân khác từ đằng sau tới nắm lấy tay nữ nhân kia, không ai xa lạ chính là Từ Dạ Tuân.
"Ây, hoàng thượng, chàng nhìn xem, đó không phải Từ cẩm y vệ sao?
Cả hai sao lại..."
Âm Nguyệt Tuyết chĩa mũi nhọn vào cặp đôi đang xem náo nhiệt bên dưới. Để ý sắc mặt của đế vương càng lúc càng tối đen, nhưng người khác rất khó đoán được tâm tư của hắn.
Ở trên thành cao, dần có nhiều người nhìn thấy cặp đôi kia hơn, Tử Ngọc tay nắm tay Từ Dạ Tuân, chạy đến Ninh Hà dặn dò gì đó lại kéo Từ Dạ Tuân chen chúc trong đám đông.
Tay xách lồng đèn rực rỡ, cô nương cười tươi làm đắm lòng người, Từ Dạ Tuân sợ người đông đụng phải nữ nhân này, dùng thân mình ép sát, chắn cho người.
"Ngọc Nhi!"
Đột nhiên gọi tên, Tử Ngọc theo phản xạ xoay đầu nhìn, 4 mắt thâm tình chạm nhau có chút ngượng ngùng.
"A Tuân, có chuyện gì thế?"
"Ưm..."
Nam nhân ậm ừ một lúc, dồn hết can đảm lấy ra một cây trâm bạc, điêu khắc hình hồ điệp, ngắc ngứ nói.
"Ngọc Nhi...lần trước...ta làm bể cây trâm của nàng...
Bây giờ...ta đền cho nàng...
Nàng...nhận nó nhé?"
Cây trâm đơn giản vô cùng tinh tế, Tử Ngọc vừa nhìn đã ưng, dù không phải món đồ quý giá gì, nhưng của người mình thích tặng, làm sao cô có thể từ chối.
"Đồ chàng tặng làm sao ta không nhận?
Chàng cài lên giúp ta đi!"
"Được!"
Giữa biển người mênh mông, một cặp đôi đầy tình ý, cài trâm lên tóc người như vật định tình. Khung cảnh này lọt hết vào tầm mắt của những kẻ đứng trên thành cao nhìn xuống, Minh Hiên Nhiên gắt gao vo tay sau ống tay áo, đôi mắt chứa đựng toàn ghen ghét và hận thù.
Âm Nguyệt Tuyết đứng cạnh còn thêm lời khiến bao nhiêu tức giận đều lên tới não.
"A Nhiên, chàng xem, Manh tướng quân và Từ cẩm y vệ dường như rất thân thiết.
Hèn gì lúc trước người lại xin được chọn phu quân...xem ra...
Từ đầu họ đã có tình ý với nhau rồi!"
"Hoàng hậu nương nương nói đúng, nhìn Manh tướng quân và Từ cẩm y vệ rất hợp đôi!"
Hoàn Nhan thừa tướng đứng cạnh nghe được cũng chen lời, thêm vài câu tưởng chừng đẩy thuyền cho cặp đôi bên dưới. Nào ngờ, càng có nhiều câu khen ngợi đế vương càng bực tức trong lòng.
- Manh Tử Ngọc, thì ra nàng và hắn đã có gian díu với nhau.
- Nàng từ chối ta hết lần này đến lần khác là vì hắn?
Hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy bấy lâu nay hắn như một bù nhìn ngu dốt, để cả hai qua mặt dễ dàng. Đáng nhẽ hắn phải sớm nhận ra điều khác lạ khi Manh Tử Ngọc chủ động làm thức ăn cho Cẩm Y vệ, chứ không phải đến tận bây giờ chứng kiến cảnh đỏ mắt kia.
Hai con người ở bên dưới còn chưa biết mình bị nhìn thấy, Từ Dạ Tuân ở cạnh người mình yêu không kiềm cảm xúc bao lâu nay giấu kín trong lòng, giữa biển người qua lại người bạo gan yêu cầu.
"Ngọc Nhi, ta hôn nàng được không?"
"Hả?"
Nghe như sét đánh ngang tai, tức thì mặt hồng tai đỏ, đầu óc có chút bối rối, Tử Ngọc ngượng ngùng cúi đầu. Cô trải qua không ít mối tình ở hiện đại, cũng được xem là sành sỏi, đáng lí trong hoàn cảnh này cô sẽ không mất bình tĩnh, nhưng nam nhân ở cạnh quá đổi chân thành, khiến cô xấu hổ đến mức nhất thời không kịp phản ứng.
Từ Dạ Tuân không có được câu trả lời, ngầm hiểu Tử Ngọc đồng ý, người nhẹ nhàng nâng gương mặt mĩ miều mà e lệ lên, ngang nhiên công khai hôn nhau giữa chốn đông người, tựa như công khai mối quan hệ, đồng thời đánh dấu chủ quyền với nữ nhân mình yêu.
Ai ai cũng nhìn thấy họ hôn nhau, những kẻ ở trên cao cũng thấy, Minh Hiên Nhiên tức đỏ cả mắt, nhưng vì thể diện của một vị vua mà hắn không để lộ ra động thái khác thường. Bởi ai ở đây cũng đều nghĩ rằng, hắn và nữ nhân dưới kia đã kết thúc.
Người khác không nhìn ra sự phẫn nộ trong hắn, chỉ có Liêm Tĩnh hiểu hắn nhất, nhìn ra chắc chắn cặp đôi bên dưới sẽ gặp chuyện.
Sau màn triền miên say đắm, Từ Dạ Tuân một tay bế xốc cô nương nhỏ trên tay, đèo người đi khắp nơi nô đùa, tình tứ như một đôi uyên ương thực thụ.
Một lúc sau, Tử Ngọc mới ngẩng đầu lên, chợt chửng lại cảm xúc vui tươi, hàng tá ánh nhìn phức tạp của những kẻ lắm thị phi, còn có cả đế vương nhìn xuống làm cô chấn động.
Thế nhưng, cô rất nhanh lấy lại bình tĩnh, chuyện giữa cô và Từ Dạ Tuân sớm muộn gì cũng công khai, chi bằng...hiện giờ lật bài sớm hơn một tí.
Cô vẫy tay chào những ở trên thành cao, còn cười rất tươi như không để tâm, vô tình bẹo gan nam nhân nham hiểm kia.
- Manh Tử Ngọc, nàng giỏi lắm! Ta nhất định không bỏ qua chuyện này.
Hắn xác thực sẽ khiến cả hai chia cắt, ngoài mặt lạnh lùng không cảm xúc, trong lòng đầy những toan tính mưu mô.
Đêm Trung Thu cũng kết thúc êm đẹp, Tử Ngọc cùng những người kia trở về cung của mình, lúc đi ngang Hoàng Xuân điện không hiểu cô cứ có cảm giác như ai đang theo dõi mình, sau lưng lạnh toát đến đáng sợ.
Tử Ngọc nhanh chân bước vội, cả nhìn ra phía sau cũng không dám, trên nóc nhà Hoàng Xuân điện, bóng nam nhân mờ ảo hướng theo bước chân của Tử Ngọc, Minh Hiên Nhiên nhìn cho đến khi người về đến cửa Hà Ngọc cung.
....
Tháng thứ 4 qua đi, mùa đông cũng đã kéo đến khá lâu, trong cung cũng truyền đến tin Âm hoàng hậu mang thai, triều đình trên dưới vui mừng khôn xiết, chỉ có một người duy nhất không vui.
Tử Ngọc sau đêm Trung Thu qua được 10 ngày cô đã nhận thánh chỉ, xuất chinh để đoạt thành 3 thành đô còn lại. Dựa vào sức của Thương Ánh Tuyết, Tử Ngọc rất nhanh lấy được hai thành ở gần biên cương, giờ đây chỉ còn mỗi thành Quan Đông.
"Hoàng thượng ơi là hoàng thượng, ta ở đây cực như một con chó, còn ngươi ở hoàng cung sung sướng với nữ nhân ngươi yêu quá nhỉ?"
Cô ngồi trong doanh trại ngắm nhìn tấm thiếp màu đỏ, bên trong có kèm mật chỉ phải công hạ thành. Cô liền nhếch mép cười tà, đánh giá kẻ này đúng là trong mắt chỉ có giang sơn, gửi thiếp thông báo không quên nhắc nhở.
"Minh Hiên Nhiên, ngươi khỏi phải lo, kiểu gì ta cũng mang thắng lợi về cho ngươi."
"Cũng mang luôn thắng lợi về cho ta..."
Độc âm trong miệng, Tử Ngọc cười chúm chím, sau khi lấy được thành Quan Đông trở về thì đã có thể gả cho người mình thích, kết thúc nhiệm vụ mĩ mãn.
"Ây, hoàng thượng, chàng nhìn xem, đó không phải Từ cẩm y vệ sao?
Cả hai sao lại..."
Âm Nguyệt Tuyết chĩa mũi nhọn vào cặp đôi đang xem náo nhiệt bên dưới. Để ý sắc mặt của đế vương càng lúc càng tối đen, nhưng người khác rất khó đoán được tâm tư của hắn.
Ở trên thành cao, dần có nhiều người nhìn thấy cặp đôi kia hơn, Tử Ngọc tay nắm tay Từ Dạ Tuân, chạy đến Ninh Hà dặn dò gì đó lại kéo Từ Dạ Tuân chen chúc trong đám đông.
Tay xách lồng đèn rực rỡ, cô nương cười tươi làm đắm lòng người, Từ Dạ Tuân sợ người đông đụng phải nữ nhân này, dùng thân mình ép sát, chắn cho người.
"Ngọc Nhi!"
Đột nhiên gọi tên, Tử Ngọc theo phản xạ xoay đầu nhìn, 4 mắt thâm tình chạm nhau có chút ngượng ngùng.
"A Tuân, có chuyện gì thế?"
"Ưm..."
Nam nhân ậm ừ một lúc, dồn hết can đảm lấy ra một cây trâm bạc, điêu khắc hình hồ điệp, ngắc ngứ nói.
"Ngọc Nhi...lần trước...ta làm bể cây trâm của nàng...
Bây giờ...ta đền cho nàng...
Nàng...nhận nó nhé?"
Cây trâm đơn giản vô cùng tinh tế, Tử Ngọc vừa nhìn đã ưng, dù không phải món đồ quý giá gì, nhưng của người mình thích tặng, làm sao cô có thể từ chối.
"Đồ chàng tặng làm sao ta không nhận?
Chàng cài lên giúp ta đi!"
"Được!"
Giữa biển người mênh mông, một cặp đôi đầy tình ý, cài trâm lên tóc người như vật định tình. Khung cảnh này lọt hết vào tầm mắt của những kẻ đứng trên thành cao nhìn xuống, Minh Hiên Nhiên gắt gao vo tay sau ống tay áo, đôi mắt chứa đựng toàn ghen ghét và hận thù.
Âm Nguyệt Tuyết đứng cạnh còn thêm lời khiến bao nhiêu tức giận đều lên tới não.
"A Nhiên, chàng xem, Manh tướng quân và Từ cẩm y vệ dường như rất thân thiết.
Hèn gì lúc trước người lại xin được chọn phu quân...xem ra...
Từ đầu họ đã có tình ý với nhau rồi!"
"Hoàng hậu nương nương nói đúng, nhìn Manh tướng quân và Từ cẩm y vệ rất hợp đôi!"
Hoàn Nhan thừa tướng đứng cạnh nghe được cũng chen lời, thêm vài câu tưởng chừng đẩy thuyền cho cặp đôi bên dưới. Nào ngờ, càng có nhiều câu khen ngợi đế vương càng bực tức trong lòng.
- Manh Tử Ngọc, thì ra nàng và hắn đã có gian díu với nhau.
- Nàng từ chối ta hết lần này đến lần khác là vì hắn?
Hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy bấy lâu nay hắn như một bù nhìn ngu dốt, để cả hai qua mặt dễ dàng. Đáng nhẽ hắn phải sớm nhận ra điều khác lạ khi Manh Tử Ngọc chủ động làm thức ăn cho Cẩm Y vệ, chứ không phải đến tận bây giờ chứng kiến cảnh đỏ mắt kia.
Hai con người ở bên dưới còn chưa biết mình bị nhìn thấy, Từ Dạ Tuân ở cạnh người mình yêu không kiềm cảm xúc bao lâu nay giấu kín trong lòng, giữa biển người qua lại người bạo gan yêu cầu.
"Ngọc Nhi, ta hôn nàng được không?"
"Hả?"
Nghe như sét đánh ngang tai, tức thì mặt hồng tai đỏ, đầu óc có chút bối rối, Tử Ngọc ngượng ngùng cúi đầu. Cô trải qua không ít mối tình ở hiện đại, cũng được xem là sành sỏi, đáng lí trong hoàn cảnh này cô sẽ không mất bình tĩnh, nhưng nam nhân ở cạnh quá đổi chân thành, khiến cô xấu hổ đến mức nhất thời không kịp phản ứng.
Từ Dạ Tuân không có được câu trả lời, ngầm hiểu Tử Ngọc đồng ý, người nhẹ nhàng nâng gương mặt mĩ miều mà e lệ lên, ngang nhiên công khai hôn nhau giữa chốn đông người, tựa như công khai mối quan hệ, đồng thời đánh dấu chủ quyền với nữ nhân mình yêu.
Ai ai cũng nhìn thấy họ hôn nhau, những kẻ ở trên cao cũng thấy, Minh Hiên Nhiên tức đỏ cả mắt, nhưng vì thể diện của một vị vua mà hắn không để lộ ra động thái khác thường. Bởi ai ở đây cũng đều nghĩ rằng, hắn và nữ nhân dưới kia đã kết thúc.
Người khác không nhìn ra sự phẫn nộ trong hắn, chỉ có Liêm Tĩnh hiểu hắn nhất, nhìn ra chắc chắn cặp đôi bên dưới sẽ gặp chuyện.
Sau màn triền miên say đắm, Từ Dạ Tuân một tay bế xốc cô nương nhỏ trên tay, đèo người đi khắp nơi nô đùa, tình tứ như một đôi uyên ương thực thụ.
Một lúc sau, Tử Ngọc mới ngẩng đầu lên, chợt chửng lại cảm xúc vui tươi, hàng tá ánh nhìn phức tạp của những kẻ lắm thị phi, còn có cả đế vương nhìn xuống làm cô chấn động.
Thế nhưng, cô rất nhanh lấy lại bình tĩnh, chuyện giữa cô và Từ Dạ Tuân sớm muộn gì cũng công khai, chi bằng...hiện giờ lật bài sớm hơn một tí.
Cô vẫy tay chào những ở trên thành cao, còn cười rất tươi như không để tâm, vô tình bẹo gan nam nhân nham hiểm kia.
- Manh Tử Ngọc, nàng giỏi lắm! Ta nhất định không bỏ qua chuyện này.
Hắn xác thực sẽ khiến cả hai chia cắt, ngoài mặt lạnh lùng không cảm xúc, trong lòng đầy những toan tính mưu mô.
Đêm Trung Thu cũng kết thúc êm đẹp, Tử Ngọc cùng những người kia trở về cung của mình, lúc đi ngang Hoàng Xuân điện không hiểu cô cứ có cảm giác như ai đang theo dõi mình, sau lưng lạnh toát đến đáng sợ.
Tử Ngọc nhanh chân bước vội, cả nhìn ra phía sau cũng không dám, trên nóc nhà Hoàng Xuân điện, bóng nam nhân mờ ảo hướng theo bước chân của Tử Ngọc, Minh Hiên Nhiên nhìn cho đến khi người về đến cửa Hà Ngọc cung.
....
Tháng thứ 4 qua đi, mùa đông cũng đã kéo đến khá lâu, trong cung cũng truyền đến tin Âm hoàng hậu mang thai, triều đình trên dưới vui mừng khôn xiết, chỉ có một người duy nhất không vui.
Tử Ngọc sau đêm Trung Thu qua được 10 ngày cô đã nhận thánh chỉ, xuất chinh để đoạt thành 3 thành đô còn lại. Dựa vào sức của Thương Ánh Tuyết, Tử Ngọc rất nhanh lấy được hai thành ở gần biên cương, giờ đây chỉ còn mỗi thành Quan Đông.
"Hoàng thượng ơi là hoàng thượng, ta ở đây cực như một con chó, còn ngươi ở hoàng cung sung sướng với nữ nhân ngươi yêu quá nhỉ?"
Cô ngồi trong doanh trại ngắm nhìn tấm thiếp màu đỏ, bên trong có kèm mật chỉ phải công hạ thành. Cô liền nhếch mép cười tà, đánh giá kẻ này đúng là trong mắt chỉ có giang sơn, gửi thiếp thông báo không quên nhắc nhở.
"Minh Hiên Nhiên, ngươi khỏi phải lo, kiểu gì ta cũng mang thắng lợi về cho ngươi."
"Cũng mang luôn thắng lợi về cho ta..."
Độc âm trong miệng, Tử Ngọc cười chúm chím, sau khi lấy được thành Quan Đông trở về thì đã có thể gả cho người mình thích, kết thúc nhiệm vụ mĩ mãn.