Chương 60: Không thể tiếp tục
Bàn tay nhỏ bé sờ vào bụng, giọt lệ đắng âm thầm rơi không dứt, tiếng nấc nghẹn theo tiếng khóc vang lên nhu hòa. Tử Ngọc từng tự tin bao nhiêu phần thắng sẽ thuộc về mình, rốt cuộc trong một khắc lại bị hủy hoại tất cả.
Cô khóc đến tê tâm, tột cùng không rõ vì điều gì mọi chuyện trở nên rối như tơ vò, nam nhân kia thừa lúc tâm trí người đang không ổn, ra sức làm người tốt.
"Tử Ngọc, nàng đừng khóc nữa.
Đừng làm ảnh hưởng thai nhi!"
- Đừng làm ảnh hưởng...thai nhi...
Tử Ngọc nghe câu này chợt nhớ đến hắn, có lẽ hắn cũng đã biết cô mang thai con của ai. Ngu dốt quỳ rạp, cúi đầu khẩn xin kẻ đã hại mình.
"Hoàng thượng, xin người hãy tha cho Từ Dạ Tuân.
Thần biết chắc chắn chàng ấy không hề cố ý làm như vậy.
Xin người hãy niệm tình Tử Ngọc trung thành bao lâu nay mà khai ân với Từ Dạ Tuân!"
Cô dập đầu trước mắt hắn, sau tất cả cô vẫn một lòng muốn chọn Từ Dạ Tuân, làm cho hắn tức trong lòng mà không thể nói ra. Hắn làm sao có thể để cho người và Từ Dạ Tuân đến với nhau, bèn dùng lời hoa mỹ lừa người.
"Tử Ngọc, ta không phải không hiểu sự tình...mà tất cả chứng cứ đều chĩa vào Từ Dạ Tuân, ta thật sự tiến thoái lưỡng nan.
Công chúa kia sau khi kiểm tra thật sự bị Từ Dạ Tuân cướp đi trong sạch, bây giờ không thể làm phi tử của ta, mà cũng không thể gả cho các đại thần khác.
Đây là sự sỉ nhục đối với hai nước, không phải chuyện đơn giản có thể xóa tội!"
Hắn làm ra vẻ bất lực, mà tất cả những chuyện này đều do một tay hắn dựng lên, vị công chúa kia cũng là người vô tình bị hắn lợi dụng, làm quân cờ trong kế hoạch của hắn.
Vì muốn cướp lại Manh Tử Ngọc mà hắn không từ bất cứ thủ đoạn hèn hạ nào, khiến cho mối quan hệ của cả hai rơi vào bế tắc.
Tử Ngọc cũng hiểu chuyện, một khi đã vây vào người của hoàng tộc thì khó mà tránh được kiếp nạn. Cô biết lần này Từ Dạ Tuân lành ít dữ nhiều, nhưng vẫn muốn xin xỏ.
"Hoàng thượng, Tử Ngọc biết tội trạng của Dạ Tuân khó có thể tha, nhưng xin người hãy nương tay.
Thần không muốn chàng ấy chết!"
Cô khóc đến ướt đẫm hai má, làm cho hắn cũng có chút dao động, nhưng không phải áy náy về việc hắn làm, mà đang lo người khóc đến kiệt quệ, ảnh hưởng long thai trong bụng.
"Tử Ngọc, trẫm vì nàng sẽ cố gắng giải quyết ổn thỏa.
Nhưng nàng và Từ Dạ Tuân có lẽ không thể thành hôn nữa.
Nàng nên tính chuyện cho cái thai trong bụng đi!"
"Hoàng thượng..."
Tử Ngọc ngẩng mặt thất thần, lời hắn nói như dao cứa vào da thịt, đau đớn đến tận xương tủy. Tử Ngọc cứ nghĩ mình mang thai với Từ Dạ Tuân mà hiện giờ lại chẳng thể đến với nhau, khóc không thành tiếng.
Minh Hiên Nhiên duỗi tay tùy ý đặt lên vai nhỏ, thấp giọng an ủi. Một lúc sau hắn cũng rời đi, cả đêm hôm đó Tử Ngọc không ngủ được, ai đến thăm cô cũng đều từ chối gặp mặt.
Chẳng mấy chốc tin tức Từ Dạ Tuân làm nhục công chúa Lưu Quốc đã đồn khắp nơi. Từ Dạ Tuân ở đại lao chịu đủ cực hình tra tấn, Tử Ngọc nhiều lần khẩn xin đến thăm nhưng đều bị Minh Hiên Nhiên từ chối, viện cớ vì cái thai trong bụng cô mà không cho đôi uyên ương gặp nhau.
5 ngày tiếp theo qua đi, đế vương bất ngờ tìm đến, Tử Ngọc ủ rũ nằm trên giường, vì lo âu mà cô đổ bệnh, khi hắn đến Tử Ngọc không hề quan tâm, vẫn nằm gục trên giường, đờ mặt buồn bã.
"Hoàng thượng, Manh chủ tử..."
Liêm Tĩnh vừa thốt liền bị Minh Hiên Nhiên phẩy tay ra hiệu cho im lặng, mình hắn vào trong.
Căn phòng yên ắng ảm đạm đến lạnh người, hắn ngồi ở mép giường nhìn nữ nhân đang đau khổ, ngoài mặt lo lắng trong lòng lại thập phần vui sướng, hắn vuốt lên tóc sương lê của Tử Ngọc, khe khẽ nói.
"Tử Ngọc, sau trông nàng tiều tụy thế kia?
Nàng không lo cho bản thân, nhưng cũng phải lo cho thai nhi chứ?
Nàng và con bị gì thì phải làm sao?"
Nữ nhân đáng thương vẫn im lặng không nói, đột nhiên lại rơi lệ, ôm bụng cảm thấy lạc lõng.
Minh Hiên Nhiên đến đây vốn không có ý tốt, hắn nhanh chóng quay lại vẻ ngoài nghiêm túc cao lãnh của mình, nhả giọng sắc lạnh.
"Tử Ngọc, chuyện của Từ Dạ Tuân ta đã giải quyết xong rồi!"
"Xong rồi?"
Tử Ngọc liền có phản ứng tức thì, bật người dậy, vội vàng quỳ bó gối, vô thức nắm lấy một góc tay áo của hắn, dò hỏi.
"Hoàng thượng, Dạ Tuân làm sao rồi?
Người mau nói cho thần biết đi!"
Góc áo bị cô giật mạnh, Minh Hiên Nhiên đột nhiên thở dài, vương tay đặt lên vai Tử Ngọc như trấn an.
"Tử Ngọc, chuyện ta đã giải quyết ổn thỏa, nhưng nàng và Từ Dạ Tuân từ giờ không thể đến được với nhau nữa.
Vị công chúa kia ép Từ Dạ Tuân phải lấy nàng ta, còn không cho lập nàng làm thiếp, ép trẫm phải phong hầu cho Từ Dạ Tuân để nàng ta gả đi vinh quang.
Ta đã suy nghĩ rất lâu và đồng ý tất cả rồi, Tử Ngọc ta chỉ có thể làm đến thế!"
Hơi thở nặng mề trước mặt nữ nhân đang rơi lệ đáng thương, hắn tỏ ra lực bất tòng tâm, làm cho Tử Ngọc chết lặng. Tuy Từ Dạ Tuân giữ được mạng, nhưng người người lấy không phải là cô, cả đứa bé trong bụng cũng không được nhận cha.
Tử Ngọc đau đớn trong lòng, cúi mặt chẳng còn lời để thốt nên lời, cô gục ngã ra giường lạnh lẽo, ôm chặt chẽ lấy góc chăn.
Kẻ ở kia không có hành động gì khác lạ, cũng không nóng vội chiếm lấy Tử Ngọc, hắn cứ theo kế hoạch từ từ lừa Tử Ngọc vào bẫy.
Mấy ngày sau, Từ Dạ Tuân cũng được thả tự do, còn được phong hầu để chuẩn bị cử hành hôn lễ với công chúa kia. Từ Dạ Tuân trước khi thành thân vẫn còn đến trước Hà Ngọc cung.
Người quỳ trước cổng lớn như hối lỗi, nhưng Tử Ngọc không ra gặp mặt, trả lại tất cả những gì Từ Dạ Tuân tặng cho cô, bao gồm cả cây trâm bạc của người, nhờ Ninh Hà đuổi người đi.
Từ Dạ Tuân quỳ ở đó ba ngày ba đêm không đi, Tử Ngọc cũng không bước ra khỏi cửa Hà Ngọc cung cho đến khi người bị cưỡng chế đưa về phủ đệ, Tử Ngọc mới bước ra nhìn bóng lưng.
Nội tâm như đóng tro tàn nguội lạnh, chợt nhận ra Từ Dạ Tuân đối với ý chỉ của hoàng đế quan trọng hơn cả chuyện của họ. Có lẽ, chỉ khi cô chết đi thì tình yêu thật sự mới lộ rõ, hiện giờ thứ tình yêu đó trong Từ Dạ Tuân vẫn bị trói buộc bởi quyền lực của đế vương.
Mối tình khắc cốt ghi tâm, xem ra...không thể tiếp tục tìm kiếm trên người nam nhân kia.
Cô khóc đến tê tâm, tột cùng không rõ vì điều gì mọi chuyện trở nên rối như tơ vò, nam nhân kia thừa lúc tâm trí người đang không ổn, ra sức làm người tốt.
"Tử Ngọc, nàng đừng khóc nữa.
Đừng làm ảnh hưởng thai nhi!"
- Đừng làm ảnh hưởng...thai nhi...
Tử Ngọc nghe câu này chợt nhớ đến hắn, có lẽ hắn cũng đã biết cô mang thai con của ai. Ngu dốt quỳ rạp, cúi đầu khẩn xin kẻ đã hại mình.
"Hoàng thượng, xin người hãy tha cho Từ Dạ Tuân.
Thần biết chắc chắn chàng ấy không hề cố ý làm như vậy.
Xin người hãy niệm tình Tử Ngọc trung thành bao lâu nay mà khai ân với Từ Dạ Tuân!"
Cô dập đầu trước mắt hắn, sau tất cả cô vẫn một lòng muốn chọn Từ Dạ Tuân, làm cho hắn tức trong lòng mà không thể nói ra. Hắn làm sao có thể để cho người và Từ Dạ Tuân đến với nhau, bèn dùng lời hoa mỹ lừa người.
"Tử Ngọc, ta không phải không hiểu sự tình...mà tất cả chứng cứ đều chĩa vào Từ Dạ Tuân, ta thật sự tiến thoái lưỡng nan.
Công chúa kia sau khi kiểm tra thật sự bị Từ Dạ Tuân cướp đi trong sạch, bây giờ không thể làm phi tử của ta, mà cũng không thể gả cho các đại thần khác.
Đây là sự sỉ nhục đối với hai nước, không phải chuyện đơn giản có thể xóa tội!"
Hắn làm ra vẻ bất lực, mà tất cả những chuyện này đều do một tay hắn dựng lên, vị công chúa kia cũng là người vô tình bị hắn lợi dụng, làm quân cờ trong kế hoạch của hắn.
Vì muốn cướp lại Manh Tử Ngọc mà hắn không từ bất cứ thủ đoạn hèn hạ nào, khiến cho mối quan hệ của cả hai rơi vào bế tắc.
Tử Ngọc cũng hiểu chuyện, một khi đã vây vào người của hoàng tộc thì khó mà tránh được kiếp nạn. Cô biết lần này Từ Dạ Tuân lành ít dữ nhiều, nhưng vẫn muốn xin xỏ.
"Hoàng thượng, Tử Ngọc biết tội trạng của Dạ Tuân khó có thể tha, nhưng xin người hãy nương tay.
Thần không muốn chàng ấy chết!"
Cô khóc đến ướt đẫm hai má, làm cho hắn cũng có chút dao động, nhưng không phải áy náy về việc hắn làm, mà đang lo người khóc đến kiệt quệ, ảnh hưởng long thai trong bụng.
"Tử Ngọc, trẫm vì nàng sẽ cố gắng giải quyết ổn thỏa.
Nhưng nàng và Từ Dạ Tuân có lẽ không thể thành hôn nữa.
Nàng nên tính chuyện cho cái thai trong bụng đi!"
"Hoàng thượng..."
Tử Ngọc ngẩng mặt thất thần, lời hắn nói như dao cứa vào da thịt, đau đớn đến tận xương tủy. Tử Ngọc cứ nghĩ mình mang thai với Từ Dạ Tuân mà hiện giờ lại chẳng thể đến với nhau, khóc không thành tiếng.
Minh Hiên Nhiên duỗi tay tùy ý đặt lên vai nhỏ, thấp giọng an ủi. Một lúc sau hắn cũng rời đi, cả đêm hôm đó Tử Ngọc không ngủ được, ai đến thăm cô cũng đều từ chối gặp mặt.
Chẳng mấy chốc tin tức Từ Dạ Tuân làm nhục công chúa Lưu Quốc đã đồn khắp nơi. Từ Dạ Tuân ở đại lao chịu đủ cực hình tra tấn, Tử Ngọc nhiều lần khẩn xin đến thăm nhưng đều bị Minh Hiên Nhiên từ chối, viện cớ vì cái thai trong bụng cô mà không cho đôi uyên ương gặp nhau.
5 ngày tiếp theo qua đi, đế vương bất ngờ tìm đến, Tử Ngọc ủ rũ nằm trên giường, vì lo âu mà cô đổ bệnh, khi hắn đến Tử Ngọc không hề quan tâm, vẫn nằm gục trên giường, đờ mặt buồn bã.
"Hoàng thượng, Manh chủ tử..."
Liêm Tĩnh vừa thốt liền bị Minh Hiên Nhiên phẩy tay ra hiệu cho im lặng, mình hắn vào trong.
Căn phòng yên ắng ảm đạm đến lạnh người, hắn ngồi ở mép giường nhìn nữ nhân đang đau khổ, ngoài mặt lo lắng trong lòng lại thập phần vui sướng, hắn vuốt lên tóc sương lê của Tử Ngọc, khe khẽ nói.
"Tử Ngọc, sau trông nàng tiều tụy thế kia?
Nàng không lo cho bản thân, nhưng cũng phải lo cho thai nhi chứ?
Nàng và con bị gì thì phải làm sao?"
Nữ nhân đáng thương vẫn im lặng không nói, đột nhiên lại rơi lệ, ôm bụng cảm thấy lạc lõng.
Minh Hiên Nhiên đến đây vốn không có ý tốt, hắn nhanh chóng quay lại vẻ ngoài nghiêm túc cao lãnh của mình, nhả giọng sắc lạnh.
"Tử Ngọc, chuyện của Từ Dạ Tuân ta đã giải quyết xong rồi!"
"Xong rồi?"
Tử Ngọc liền có phản ứng tức thì, bật người dậy, vội vàng quỳ bó gối, vô thức nắm lấy một góc tay áo của hắn, dò hỏi.
"Hoàng thượng, Dạ Tuân làm sao rồi?
Người mau nói cho thần biết đi!"
Góc áo bị cô giật mạnh, Minh Hiên Nhiên đột nhiên thở dài, vương tay đặt lên vai Tử Ngọc như trấn an.
"Tử Ngọc, chuyện ta đã giải quyết ổn thỏa, nhưng nàng và Từ Dạ Tuân từ giờ không thể đến được với nhau nữa.
Vị công chúa kia ép Từ Dạ Tuân phải lấy nàng ta, còn không cho lập nàng làm thiếp, ép trẫm phải phong hầu cho Từ Dạ Tuân để nàng ta gả đi vinh quang.
Ta đã suy nghĩ rất lâu và đồng ý tất cả rồi, Tử Ngọc ta chỉ có thể làm đến thế!"
Hơi thở nặng mề trước mặt nữ nhân đang rơi lệ đáng thương, hắn tỏ ra lực bất tòng tâm, làm cho Tử Ngọc chết lặng. Tuy Từ Dạ Tuân giữ được mạng, nhưng người người lấy không phải là cô, cả đứa bé trong bụng cũng không được nhận cha.
Tử Ngọc đau đớn trong lòng, cúi mặt chẳng còn lời để thốt nên lời, cô gục ngã ra giường lạnh lẽo, ôm chặt chẽ lấy góc chăn.
Kẻ ở kia không có hành động gì khác lạ, cũng không nóng vội chiếm lấy Tử Ngọc, hắn cứ theo kế hoạch từ từ lừa Tử Ngọc vào bẫy.
Mấy ngày sau, Từ Dạ Tuân cũng được thả tự do, còn được phong hầu để chuẩn bị cử hành hôn lễ với công chúa kia. Từ Dạ Tuân trước khi thành thân vẫn còn đến trước Hà Ngọc cung.
Người quỳ trước cổng lớn như hối lỗi, nhưng Tử Ngọc không ra gặp mặt, trả lại tất cả những gì Từ Dạ Tuân tặng cho cô, bao gồm cả cây trâm bạc của người, nhờ Ninh Hà đuổi người đi.
Từ Dạ Tuân quỳ ở đó ba ngày ba đêm không đi, Tử Ngọc cũng không bước ra khỏi cửa Hà Ngọc cung cho đến khi người bị cưỡng chế đưa về phủ đệ, Tử Ngọc mới bước ra nhìn bóng lưng.
Nội tâm như đóng tro tàn nguội lạnh, chợt nhận ra Từ Dạ Tuân đối với ý chỉ của hoàng đế quan trọng hơn cả chuyện của họ. Có lẽ, chỉ khi cô chết đi thì tình yêu thật sự mới lộ rõ, hiện giờ thứ tình yêu đó trong Từ Dạ Tuân vẫn bị trói buộc bởi quyền lực của đế vương.
Mối tình khắc cốt ghi tâm, xem ra...không thể tiếp tục tìm kiếm trên người nam nhân kia.