Chương : 141
Hoàng Cung: La Thần
Trước tường thành hoàng cung cao lớn, La Thần hiện như kiến nhỏ ngước mắt lên nhìn trong đêm đen. Liền lúc này La Thần dùng thần thức hỏi hệ thống.
"Hệ Thống.! Ngươi có cảm nhận được bên trong có gì không.?"
"Không cảm nhận được gì nhiều, bởi ắc bên trong hoàng cung luôn có trận pháp phòng ngự ngăn thần lực từ bên ngoài xâm nhập vào."
"Riêng cường giả cảnh giới cao có rất nhiều, vậy nên cũng có thể cảm nhận được một chút là ở bên trái hoàng cung có nhiều cường giả hơn."
"Bên trái kia sao.!" La Thần liền hơi chìm vào tính toán.
Bên trái nó chính là bắc hoàng cung, còn bên phải thì là nam hoàng cung, mặt tây hoàng cung thì là cổng chính giáp với hướng đông Kinh Sư này.
La Thần hắn từng hỏi qua có thể đem người theo cùng không, ấy nhưng hệ thống lại nói không được.
Bởi cường giả cảnh giới cao một khi bước vào trận pháp của hoàng cung thì liền sẽ bị phát hiện, duy chỉ cảnh giới thấp như La Thần thì tựa như kiến nhỏ mới không làm kinh động phát hiện.
Do bên trong hoàng cung ngoài cường giả thì cũng có rất nhiều binh lính tuần tra cảnh giới thấp, và còn có rất nhiều nô tì cảnh giới như kiến nhỏ nữa.
Dựa vào đó mà La Thần hắn mới dám can đảm để hòng trà trộn lẽn vào, tuy là không được có cảnh giới cao, cộng với không được tùy ý động linh lực, ấy nhưng La Thần hắn cũng còn rất nhiều cách khác để mà đột nhập đi vào.
Vì rằng là... mọi người chắc còn nhớ rằng La Thần hắn thiếu niên cũng là một tay trộm cắp lành nghề nhiều năm rồi đi.
"Hừ... Để rồi xem cái hoàng cung này bên trong có gì mà ghê gớm a..."
Nói xong La Thần liền lợi dụng trời tối lẽn đến góc phải mặt chính tường thành hoàng cung, mắt nhìn lên La Thần liền từ không gian chứa đồ của mình xuất ra một cây nỏ mà hắn tự chế.
Cộng thêm một móc sắt gắn dây, La Thần quỳ xuống một chân nhắm lên cao bắn lên móc sắt.
"Bặt..." Tiếng nỏ nhỏ bắn ra.
Liền một lúc sau, La Thần không sử dụng một chút linh lực nào mà cứ dùng sức tự bản thân hai chân đạp tường leo lên tường cao.
Do đây chính là ở chóp góc tường, nên nó cũng có chút khuất tầm nhìn quân lính đang đi tuần bên trong.
Gió đêm lạnh lẽo La Thần y phục hắc y ẩn mình trong đêm, mặt thì cũng đã được vãi đen che kín. Hắn ngồi chòm như mèo trên thành cao quan sát phía bên trong hoàng cung.
Liền thấy sân trước hoàng cung lát đá bằng phẳng rộng lớn vô cùng, còn có phía dưới từng nhóm, từng nhóm cũng không ngừng di chuyển tuần tra.
La Thần như sóc nhỏ định treo mình đi men theo tường cao dọc theo bên phải để đột nhập từ cánh phải hoàng cung. Ý định đã có, La Thần chuẩn bị di chuyển thì bỗng hệ thống lên tiếng.
"Kí chủ.! Người thật lòng muốn tự mình làm việc này sao.?"
Nghe vậy La Thần liền hơi lắc đầu mỉa mai bản thân đáp. "Mạng ta hiện như mành treo trước gió, còn gì để mà tiếc nuối nữa đây.!"
Hệ thống liền cũng đau lòng kí chủ tiếp dặn dò. "Kí chủ người một khi bước vào thì sẽ lập tức ngắt liên hệ với hệ thống rồi.!"
"Vậy nên người... xin hãy bảo trọng."
La Thần hiểu được hệ thống nó là đang lo lắng cho mình, vậy nên hắn cũng có chút ấm lòng. Ấy nhưng việc cần làm thì cũng phải làm thôi, vậy nên hắn liền cũng không lưỡng lự nữa, lập tức tiếp như mèo đen trong đêm phóng nhanh trên đỉnh tường cao.
"Bịnh.!" Âm thanh tiếp đất từ bên mạng phải của hoàng cung.
La Thần nhanh mắt thấy phía xa một nhóm lính đang tuần tra chuẩn bị tới, hắn liền khom người xuống thấp chạy nhanh nhất có thể để tiếp cận các viện tử bên trong.
Rất nhanh La Thần lại nhảy cao đạp lên một tượng sư tử đá bay thẳng lên nóc nhà cao, liền tiếp hắn cứ như con gián lập tức bò lên nóc nhà.
Viện tử nhà cao san sát rất nhiều, La Thần liền men theo trên mái nhà đi rất lâu ở trên đó. Bỗng nhiên lúc này hắn nhìn xa xa thấy một mái nhà cao cũng có không ít các lính gác đứng ở trên nóc canh phòng.
Thấy vậy La Thần liền biết những nơi như vậy ắc là những nơi cực kì quan trọng rồi, La Thần nhất thời không giám tới gần, liền mở những viên ngói xem bên trong các phòng nó có gì để cãi trang hay không.
Rất lâu La Thần sau khi chuyền cành qua nhiều mái nhà thì cũng phát hiện ra được một gian phòng nhỏ chuyên dành cho các cung nữ hay nô tài, chuyên dùng để ở lại bên cạnh chủ tử canh phòng giấc ngủ ban đêm cho chủ nhân.
La Thần nhìn vào thấy có vài tên thái giám đang ngồi giữa phòng nói chuyện cùng nhau, còn có trên giường cũng có vài tên đang nghỉ ngơi. Ắc hẳn là đang thay phiên cho nhau để canh phòng cho chủ tử.
La Thần xem xét xung quanh một chút liền nhanh leo xuống đất, tiếp lén mở cửa sổ ở trong phòng lẽn vào.
Thấy gần giường có y phục của Thái giám, La Thần liền gom lấy rồi chuồn lẹ ra ngoài, tiếp trên mái nhà ngay trong đêm La Thần không chút ngại ngùng liền thay đồ luôn ngoài trời.
- ---------...----------
Hoàng Cung: Đại Bảo Các.
Đại Bảo Các ý nghĩa như tên, bên trong tuy không để vàng bạc gì, nhưng lại cất chứa không ít bảo vật của Ngô Quốc. Và ở nơi này cũng có một món bảo vật rất trân quý không có giá trị kim tiền gì.
Bởi bảo vật này ngoài người hoàng thất thì chẳng một ai biết được cái đó là cái gì cả, riêng về bề ngoài của nó nhìn thôi thì cũng chẳng khác gì là cục sắt lớn cả.
Một màu đen tuyền hắc xích, cục đá to chừng một nắm tay có dấu nức gãy một mặt. Liền giống như là nó từ một khối nào đó bị vỡ ra vậy.
Lúc này Đại Bảo Các có ba tầng tháp canh phòng rất nghiêm ngặt, ấy nhưng bỗng có một hắc y nhân hiện không biết đã bằng cách gì mà đã có mặt ở đây rồi.
Tầng tháp cao thứ ba, tên hắc y nhân này đã trong tay hộp báo viên đá hắc xích kia. Tiếp bỗng thấy tên này lại từ nhẫn giới chỉ lấy ra một hộp báo giả y như đúc thay thế vào chỗ cũ.
Liền cái tên này giống như là cái gì cũng biết hết thảy vậy, từ hình dạng hộp báo cho đến đường đi nước bước đều rất rõ ràng mồn một.
Chỉ rất nhanh thì bỗng đã thấy hắc y nhân này đã thành công lẽn ra bên ngoài Đại Bảo Các rồi. Mắt thấy nhiều mái nhà san sát, hắn lại nhanh phi trên mái nhà hòng muốn đi đến một nơi nào đó trong hoàng cung nữa.
Được một lúc hắc y nhân này không biết là bị xui xẻo gì mà liền đến ngay chỗ một mái nhà, thấy trong đêm có một tên điên đang trần truồng đứng ở đó.
Mắt trừng to kinh ngạc không thôi, liền rất bất ngờ tên hắc y nhân lập tức chân không vững trượt té rơi xuống bên dưới.
"Xào... xào...." Tiếng ngói bị càng quét liền vang lên.
"Bịnh... Ui... da...." Hắn liền bị té đau khẽ phát ra âm thanh.
"Người đâu.... Có Trộm.....!" Một nữ tỳ gần đó nghe động liền chạy ra, mắt thấy hắc y nhân cô ta liền vội hô lớn.
Lập tức nhanh như thiểm điện, một nhóm quân tuần tra gần đó liền chạy tới nơi này hô vang. "Thích khách nơi nào dám, To gan.!"
"Cái tên điên kia... Là ngươi hại chết bản cô nương ta rồi a." Hắc y nhân liền nghiến răng khẽ nói.
- ---------...----------
Hoàng Cung: Ngự Thư Phòng
Hoàng thượng trong đêm vẫn đèn sáng trưng, lúc này hiện đang ở cùng với Quốc Cửu. Liền lúc này lại lên tiếng.
"Quốc cửu.! Phía Đại Phong Lâm đã có hồi đáp rồi."
"Hiện trong truyền thư trả về bọn họ bảo hai con hồn thú Ngư Long này chẳng có liên quan gì đến bọn họ cả."
"Vậy sao.!" Quốc Cửu có chút cau mày nói. "Nếu vậy thì mọi chuyện sẽ có chút dễ dàng hơn, nhưng... còn cái người có thể xé mở không gian kia quả thật cảnh giới cũng không nhỏ đâu."
"Quốc cửu yên tâm.! Những ngày qua trẫm cũng đã kêu gọi không ít nhân thủ rồi, vậy nên hiện chúng ta đã có thể tóm gọn một thể rồi."
"Hoàng thượng.! Lão thần nghĩ hay là hãy điều tra thêm một chút nữa đi."
"Không còn thời gian nữa đâu.! Bởi cái tên La Thần kia, hắn đã nhiều ngày cứ an phận thủ thường trốn ở trong nhà rồi."
"Nhìn thì có vẻ chẳng có gì đặc biệt, ấy nhưng một người thông minh như hắn ắc sẽ không phải là ngốc nghếch như vậy không đâu."
"Vậy nên chúng ta phải nhanh chóng trong lúc bất ngờ mà lập tức tấn công mới được."
"Hoàng thượng.! Lão thần có thể hiểu được, nhưng... lai lịch cái tên La Thần này quả thật có chút rất thần bí.. Đến hiện tại rồi ấy mà vẫn không điều tra được hắn là ai và từ đâu tới cả."
"Không quan trọng.! Hắn dù sao cũng là một Ma thú hóa hình kì lạ mà thôi, cái quan trọng chúng ta cần chính là hai Hồn thú Ngư Long kia."
"Hoàng thượng.! La Thần tên này rất thần bí, xin người hãy nghĩ lại thêm."
"Hừ... Đủ rồi.! Hắn ngang nghiên dẫn theo một dám Ma thú hóa hình hiên ngang lộng hành nhiều ngày rồi, vậy nên trẫm phải đích thân cho hắn một bài học mới được."
Bỗng ngay lúc này có một tên lính từ bên ngoài chạy đến hô lớn. "Báo... báo..."
Rất nhanh hắn đã được truyền vào nói. "Hoàng Thượng.! Phía gần Đại Bảo Các xuất hiện thích khách."
"Cái gì....! Lập tức bắt hắn lại cho trẫm..."
Tiếp hoàng thượng lại nói với lão Quốc cửu. "Quốc cửu.! Người hãy mau đi bắt hắn lại cho trẫm, lúc này đây trẫm không muốn có bất cứ sai sót nào xảy ra cả."
"Tuân mệnh.!" Đáp nhanh, Quốc cửu lập tức rời đi.
Cấm quân Hổ Đầu Quân, cùng Cẩm Y Vệ liền cũng rất đông xuất kích chạy loạn khắp hoàng cung. Hoàng thượng thì hiện ở ngự thư phòng được bảo hộ rất chặt chẽ.
- ---------...----------
La Thần mắt thấy tình hình có biến, hắn liền chạy xa một khoảng nhảy xuống bên dưới giả trang làm thái giám không dám vọng động chạy loạn nữa.
Phía tên hắc y nhân kia thì rất nhanh cũng đã phi thân trốn chạy không ngừng, liền trong sự truy bắt hắc y nhân bỗng chạy đến viện tử của thất công chúa.
La Thần mù đường chẳng biết đi đâu, cứ lay hoay một hồi bỗng ngay lúc này từ trên mái nhà nhảy xuống một tên hắc y nhân.
"Á... Thích khách a..." La Thần liền vội nhập vai hô hoán.
"Chết tiệt..." Hắc y nhân tức giận vung kiếm đặt ngay cái cổ của La Thần.
"Hô nữa cho ta xem.!"
"Ặc... Là nữ nhân..." La Thần nghe ra đó là giọng nói của một cô nương.
"Nữ tặc a... Nô tài chỉ là phận nhỏ đáng thương... mẹ già ở nhà còn đang phải bệnh nặng chờ ta quay về a... Nữ đại hiệp nghĩ tình thương sót mà tha cho cái mạng nhỏ này đi a... Hic... hức..."
"Im miệng.! Ngươi còn nói nữa là ta sẽ giết ngươi ngay đấy."
"A... Đừng giết... đừng giết mà..."
Nữ tặc mắt lạnh bỗng nói. "Mau mở cửa bước vào.!"
La Thần liền rất bất đắc dĩ mở cửa phòng bên cạnh bước vào cùng với nữ tặc kia, liền trong phòng ánh đèn soi rọi, nữ tặc lúc này bỗng rất chấn kinh khi thấy rõ được gương mặt của La Thần.
"Là ngươi...."
"Ặc... Nữ đại hiệp quen ta sao.?"
"La Thần ngươi vào hoàng cung để làm gì.?"
"Ặc... Còn biết cả tên của ta.."
La Thần hoang mang tột độ, liền không biết phải làm sao nhanh nói. "Nữ tặc à... Đã là đồng ngộ thì cũng hãy xem như không thấy nhau đi nha."
"Cô đi đường cô, ta thì đi đường ta đi nha.!"
"Ta hỏi ngươi là vào hoàng cung làm gì.? Nói..."
"À.. Ta cũng như nữ đại hiệp đây, cũng là lén đột nhập vào đây thôi.!"
"La Thần ngươi vào là để làm gì.?" Nữ tặc đã có chút bực mình với cái tình vòng vo của La Thần rồi.
La Thần mắt bỗng đã bình tĩnh hơn đáp. "À... à... thì trong nhà hết tiền nên làm liều vào hoàng cung trộm ít tiền thôi."
"Nói láo... La Thần ngươi kinh doanh oanh động thành Kinh Sư chút tiền đó ngươi còn thiếu sao.?"
"Nữ đại hiệp không biết rồi.! Kinh doanh lớn thì cũng phải cần vốn rất lớn đó, vậy nên La Thần ta thật hiện rất nghèo lắm."
"La Thần ngươi muốn tiền thì ta có thể cho ngươi, nhưng ngươi phải chấp nhận một điều kiện của ta."
"Hả..." La Thần liền đã cảm thấy có gì đó sai sai rồi, liền hắn nói tiếp. "Không biết nữ đại hiệp là cần ta làm gì.?"
"Ngươi sau này hãy cùng dẫn ta cao chạy xa bay khỏi Ngô Quốc này là được.!"
"Hả...!" La Thần khó tin, mở to mắt nói.
"Lại là đồng cảnh ngộ nữa sao.!"
- ---------...----------
Một hồi sau, La Thần hiện cùng nữ tặc ngồi bệch dưới sàn nhà hỏi thăm tình hình khó khăn của nhau.
"Cô cũng bị triều đình Ngô Quốc giam giữ sao.?"
"Cũng có thể xem là như vậy đi.! Vậy còn La Thần ngươi thì sao.?"
"Ta thì cũng bị như thế, chỉ là phòng giam có chút lớn, nói chính xác hơn thì thành lớn Kinh Sư nó là phòng giam của ta."
"Sao có thể chứ.! Không phải ngươi là người mạnh nhất đó hay sao, sao lại bị Ngô Quốc giam được cơ chứ.?"
"Mạnh gì chứ.! La Thần ta cũng là người bình thường mà thôi, ấy nhưng ta lại có hai đệ muội Hồn thú Ngư Long rất cường đại bên mình, vậy nên triều đình liền ganh tị muốn giết người cướp của đấy."
"Ặc... La Thần ngươi nói như là triều đình Ngô Quốc xấu lắm không bằng."
"Chứ còn gì nữa.! La Thần ta tự hỏi với lòng chưa từng kiếm chuyện với bọn họ bao giờ, ấy vậy mà bọn họ cứ mãi muốn giết La Thần ta thôi."
"Vậy ngươi hôm nay là vào hoàng cung thật muốn cướp lại để trả thù sao.?"
"Đúng vậy.! La Thần ta uất nghẹn nhiều ngày rồi, liền muốn một kích trộm sạch bọn chúng đấy."
"À... Mà cô có biết khố phòng của bọn họ là ở đâu không, chỉ cho ta đi."
"Ngươi nghĩ hoàng cung khố phòng nó là quan trọng nhất sao.?"
"Không phải sao chứ.! Khố phòng nó là nơi cất giữ tiền bạc của triều đình, thử hỏi nó không quý nhất thì còn nơi nào quý nữa đây.?"
Nữ tặc hơi lắc đầu với sự ngây thơ của La Thần, liền cô lại nói. "La Thần ngươi định khi nào thì rời khỏi Ngô Quốc.?"
"Sẽ nhanh thôi.! Nói không chừng sẽ là tối ngày mai sẽ rời đi rồi, vậy nên nếu cô cũng muốn cùng đi cùng thì chúng ta hãy nhanh đến khố phòng đi."
"Được.! Ta tin ngươi."
Nói xong nữ tặc lập tức bước vào bên trong phòng trong thay ra bộ hắc y, liền thay vào đó là một bộ cổ phục rất xinh đẹp muôn phần.
Khi cô lại một lần nữa bước ra, La Thần liền cũng phải rất kinh ngạc với vẻ đẹp của cô ấy. Liền La Thần lên tiếng.
"Cô mặc đẹp như vậy để làm gì nha.. Giống như ta, cô hãy thay một bộ của nữ tỳ vào đi."
"Không sao.! La Thần ngươi là thái giám thân phận nhỏ, sẽ không thể đi được đến nơi khố phòng đâu, vậy nên ta sẽ giả trang làm người có thân phận cùng ngươi đi đến khố phòng."
"Ặc... Được không đó.!" La Thần rất hoài nghi nói.
"Được.! La Thần ngươi hãy tin tưởng ta đi." Tiếp cô lại nói. "Giờ thì hiện bên ngoài đang rất loạn, vậy nên nhất thời chúng ta không thể đi loạn được."
"Vậy nên trước cứ ở đây một đêm, sáng mai chúng ta sẽ lập tức hành động."
"Ặc... Trộm vào ban ngày á..." La Thần tuy thấy rất hợp lý, nhưng... bản chất chỉ là một tên trộm vặt, hắn cũng rất sợ đi trộm vào ban ngày a... Bởi cái đó nó quá liều lĩnh rồi đi, cái đó chính xác mà nói thì có khác gì là cướp đâu chứ...
Tuy nghĩ lung tung nhiều thứ, nhưng La Thần hắn vẫn quyết định cùng với nữ tặc đồng hương này cùng nhau làm liều một phen xem sao.
"À.! Mà cô nương tên là gì vậy.?"
Nữ tặc sắc đẹp rất lung linh, ẩn chút vẻ ngây thơ chưa trưởng thành hết, liền nhanh lên tiếng đáp lời.
"Ta tên Chiêu Quân.!"
- ---------...----------
Ngự thư phòng: Hoàng Thượng.
Lúc này lão Quốc Cửu đã lại quay lại báo cáo tình hình với lão hoàng đế, liền các vị tướng lĩnh cấm quân hiện cũng rất mất mặt gụt đầu nghe hoàng thượng trúc giận.
"Cấm quân ba ngàn ấy vậy mà không bắt được một tên thích khách sao, các ngươi đây là ăn bỗng lộc của triều đình còn có tác dụng gì nữa hả."
Quốc cửu đứng một bên chờ hoàng thượng trúc giận xong thì mới lên tiếng nói. "Hoàng thượng.! Thích khách này hắn rất quen thuộc hoàng cung, đến ngay cả cấm quân cũng không quen thuộc bằng hắn nữa, vậy nên bọn họ cũng là thất sách mà thôi."
"Hừ... Vậy đã điều tra ra Đại Bảo Các có mất gì không.?"
Thái tổng quản liền nhanh đáp. "Bẩm hoàng thượng.! Đã kiểm tra qua, nhưng không thấy có gì biến mất cả."
"Kỳ quái.! Không lẽ hắn chỉ là một thân một mình vào hoàng cung dạo chơi thôi sao.?"
"Hoàng thượng.! Phía bên Thập Bát Thiên Sát bọn họ cũng đã báo rằng không có cảm nhận được linh lực mạnh mẽ nào đột nhập vào cả."
"Hử...." Hoàng đế càng thêm hoài nghi nói. "Quốc cửu.! Người thấy thế nào.?"
"Lão thần thấy người này cảnh giới không cao, nhưng lại rất quen thuộc hoàng cung nữa, vậy chắc mười phần là người bên trong hoàng cung rồi."
"Lập tức điều tra ngay cho trẫm.!" Hoàng thượng liền nhìn một tên tướng lĩnh cấm quân phân phó.
"Tuân lệnh.!" Các tướng lĩnh liền nhận mệnh, xong liền cũng vội nhanh rời đi tất cả.
Ngự thư phòng chỉ còn lại hoàng thượng và lão Quốc cửu, bỗng lão hoàng đế lại lên tiếng nói. "Quốc cửu.! Người hãy cũng âm thầm điều tra Thập Bát Thiên Sát xem."
Nghe vậy lão Quốc cửu liền rất kinh động nói. "Hoàng thượng người đây là..."
"Hừ... Thật Bát Thiên Sát là người quản lí trận pháp hoàng cung, vậy nên vấn đề có người tùy ý ra vào ắc hẳn bọn họ cũng có người liên quan đi."
"Vâng.!" Lão Quốc cửu cũng cảm thấy rất đúng đáp.
- ---------...----------
Viện tử: Lục Công Chúa
Lục công chúa Ngô Lạc Mặc lúc này đang ở trong phòng khách tiếp chuyện cùng với một lão nhân nào đó. Lúc này bỗng nghe nói.
"Liệt thúc thúc.! Hắc y nhân đã trốn thoát được chưa.?"
"Mặc nhi.! Con hãy yên tâm đi, bởi thúc đã đích thân bảo Thập Bát Thiên Sát họ làm ngơ chuyện đêm nay có người đột nhập rồi."
"Vậy nên chắc mười phần thất công chúa đã quay về an toàn rồi.!"
Bỗng ngay lúc này từ bên ngoài có một nhóm người bước vào, liền nhanh bước lên hướng lục công chúa thi lễ xưng tên.
"Thập Bát Thiên Sát thỉnh an lục công chúa.!"
"Thần tên Hắc Long Đao.!"
"Thần tên Hắc Phi Long.!"
"Thần tên Hắc Tàn Thư.!"
Tiếp bốn nữ nhân khác cũng đồng báo tên. "Thần tên Tử Liên Giáp, thần Tử Thanh Hà, thần Tử Hỏa Cung, thần Tử Hồng Ô."
"Chúng thần tham kiến công chúa.!"
Lục công chúa Ngô Lạc Mặc liền rất bất ngờ nhìn sang Liệt thúc, Liệt thúc cũng hiểu liền lên tiếng nói.
"Thập Bát Thiên Sát mười tám người, duy chỉ bảy người này là người trung thành với thúc thôi."
Nói xong Liệt thúc bỗng cũng bước ra quỳ xuống nói. "Thống lĩnh Thập Bát Thiên Sát Liệt Trùng Khánh nguyện trung thành với công chúa.!"
"Liệt thúc.! Thúc hãy đứng lên đi, cũng bảo mọi người cùng đứng lên đi."
"Tạ ơn Công Chúa.!" Liền tất cả lập tức tạ ơn đứng lên.
- ---------!!!----------
Hỏi vui: Vậy có ai hiểu ra vấn đề là sao La Thần hắn lại dễ dàng đột nhập hoàng cung chưa nha...
Trước tường thành hoàng cung cao lớn, La Thần hiện như kiến nhỏ ngước mắt lên nhìn trong đêm đen. Liền lúc này La Thần dùng thần thức hỏi hệ thống.
"Hệ Thống.! Ngươi có cảm nhận được bên trong có gì không.?"
"Không cảm nhận được gì nhiều, bởi ắc bên trong hoàng cung luôn có trận pháp phòng ngự ngăn thần lực từ bên ngoài xâm nhập vào."
"Riêng cường giả cảnh giới cao có rất nhiều, vậy nên cũng có thể cảm nhận được một chút là ở bên trái hoàng cung có nhiều cường giả hơn."
"Bên trái kia sao.!" La Thần liền hơi chìm vào tính toán.
Bên trái nó chính là bắc hoàng cung, còn bên phải thì là nam hoàng cung, mặt tây hoàng cung thì là cổng chính giáp với hướng đông Kinh Sư này.
La Thần hắn từng hỏi qua có thể đem người theo cùng không, ấy nhưng hệ thống lại nói không được.
Bởi cường giả cảnh giới cao một khi bước vào trận pháp của hoàng cung thì liền sẽ bị phát hiện, duy chỉ cảnh giới thấp như La Thần thì tựa như kiến nhỏ mới không làm kinh động phát hiện.
Do bên trong hoàng cung ngoài cường giả thì cũng có rất nhiều binh lính tuần tra cảnh giới thấp, và còn có rất nhiều nô tì cảnh giới như kiến nhỏ nữa.
Dựa vào đó mà La Thần hắn mới dám can đảm để hòng trà trộn lẽn vào, tuy là không được có cảnh giới cao, cộng với không được tùy ý động linh lực, ấy nhưng La Thần hắn cũng còn rất nhiều cách khác để mà đột nhập đi vào.
Vì rằng là... mọi người chắc còn nhớ rằng La Thần hắn thiếu niên cũng là một tay trộm cắp lành nghề nhiều năm rồi đi.
"Hừ... Để rồi xem cái hoàng cung này bên trong có gì mà ghê gớm a..."
Nói xong La Thần liền lợi dụng trời tối lẽn đến góc phải mặt chính tường thành hoàng cung, mắt nhìn lên La Thần liền từ không gian chứa đồ của mình xuất ra một cây nỏ mà hắn tự chế.
Cộng thêm một móc sắt gắn dây, La Thần quỳ xuống một chân nhắm lên cao bắn lên móc sắt.
"Bặt..." Tiếng nỏ nhỏ bắn ra.
Liền một lúc sau, La Thần không sử dụng một chút linh lực nào mà cứ dùng sức tự bản thân hai chân đạp tường leo lên tường cao.
Do đây chính là ở chóp góc tường, nên nó cũng có chút khuất tầm nhìn quân lính đang đi tuần bên trong.
Gió đêm lạnh lẽo La Thần y phục hắc y ẩn mình trong đêm, mặt thì cũng đã được vãi đen che kín. Hắn ngồi chòm như mèo trên thành cao quan sát phía bên trong hoàng cung.
Liền thấy sân trước hoàng cung lát đá bằng phẳng rộng lớn vô cùng, còn có phía dưới từng nhóm, từng nhóm cũng không ngừng di chuyển tuần tra.
La Thần như sóc nhỏ định treo mình đi men theo tường cao dọc theo bên phải để đột nhập từ cánh phải hoàng cung. Ý định đã có, La Thần chuẩn bị di chuyển thì bỗng hệ thống lên tiếng.
"Kí chủ.! Người thật lòng muốn tự mình làm việc này sao.?"
Nghe vậy La Thần liền hơi lắc đầu mỉa mai bản thân đáp. "Mạng ta hiện như mành treo trước gió, còn gì để mà tiếc nuối nữa đây.!"
Hệ thống liền cũng đau lòng kí chủ tiếp dặn dò. "Kí chủ người một khi bước vào thì sẽ lập tức ngắt liên hệ với hệ thống rồi.!"
"Vậy nên người... xin hãy bảo trọng."
La Thần hiểu được hệ thống nó là đang lo lắng cho mình, vậy nên hắn cũng có chút ấm lòng. Ấy nhưng việc cần làm thì cũng phải làm thôi, vậy nên hắn liền cũng không lưỡng lự nữa, lập tức tiếp như mèo đen trong đêm phóng nhanh trên đỉnh tường cao.
"Bịnh.!" Âm thanh tiếp đất từ bên mạng phải của hoàng cung.
La Thần nhanh mắt thấy phía xa một nhóm lính đang tuần tra chuẩn bị tới, hắn liền khom người xuống thấp chạy nhanh nhất có thể để tiếp cận các viện tử bên trong.
Rất nhanh La Thần lại nhảy cao đạp lên một tượng sư tử đá bay thẳng lên nóc nhà cao, liền tiếp hắn cứ như con gián lập tức bò lên nóc nhà.
Viện tử nhà cao san sát rất nhiều, La Thần liền men theo trên mái nhà đi rất lâu ở trên đó. Bỗng nhiên lúc này hắn nhìn xa xa thấy một mái nhà cao cũng có không ít các lính gác đứng ở trên nóc canh phòng.
Thấy vậy La Thần liền biết những nơi như vậy ắc là những nơi cực kì quan trọng rồi, La Thần nhất thời không giám tới gần, liền mở những viên ngói xem bên trong các phòng nó có gì để cãi trang hay không.
Rất lâu La Thần sau khi chuyền cành qua nhiều mái nhà thì cũng phát hiện ra được một gian phòng nhỏ chuyên dành cho các cung nữ hay nô tài, chuyên dùng để ở lại bên cạnh chủ tử canh phòng giấc ngủ ban đêm cho chủ nhân.
La Thần nhìn vào thấy có vài tên thái giám đang ngồi giữa phòng nói chuyện cùng nhau, còn có trên giường cũng có vài tên đang nghỉ ngơi. Ắc hẳn là đang thay phiên cho nhau để canh phòng cho chủ tử.
La Thần xem xét xung quanh một chút liền nhanh leo xuống đất, tiếp lén mở cửa sổ ở trong phòng lẽn vào.
Thấy gần giường có y phục của Thái giám, La Thần liền gom lấy rồi chuồn lẹ ra ngoài, tiếp trên mái nhà ngay trong đêm La Thần không chút ngại ngùng liền thay đồ luôn ngoài trời.
- ---------...----------
Hoàng Cung: Đại Bảo Các.
Đại Bảo Các ý nghĩa như tên, bên trong tuy không để vàng bạc gì, nhưng lại cất chứa không ít bảo vật của Ngô Quốc. Và ở nơi này cũng có một món bảo vật rất trân quý không có giá trị kim tiền gì.
Bởi bảo vật này ngoài người hoàng thất thì chẳng một ai biết được cái đó là cái gì cả, riêng về bề ngoài của nó nhìn thôi thì cũng chẳng khác gì là cục sắt lớn cả.
Một màu đen tuyền hắc xích, cục đá to chừng một nắm tay có dấu nức gãy một mặt. Liền giống như là nó từ một khối nào đó bị vỡ ra vậy.
Lúc này Đại Bảo Các có ba tầng tháp canh phòng rất nghiêm ngặt, ấy nhưng bỗng có một hắc y nhân hiện không biết đã bằng cách gì mà đã có mặt ở đây rồi.
Tầng tháp cao thứ ba, tên hắc y nhân này đã trong tay hộp báo viên đá hắc xích kia. Tiếp bỗng thấy tên này lại từ nhẫn giới chỉ lấy ra một hộp báo giả y như đúc thay thế vào chỗ cũ.
Liền cái tên này giống như là cái gì cũng biết hết thảy vậy, từ hình dạng hộp báo cho đến đường đi nước bước đều rất rõ ràng mồn một.
Chỉ rất nhanh thì bỗng đã thấy hắc y nhân này đã thành công lẽn ra bên ngoài Đại Bảo Các rồi. Mắt thấy nhiều mái nhà san sát, hắn lại nhanh phi trên mái nhà hòng muốn đi đến một nơi nào đó trong hoàng cung nữa.
Được một lúc hắc y nhân này không biết là bị xui xẻo gì mà liền đến ngay chỗ một mái nhà, thấy trong đêm có một tên điên đang trần truồng đứng ở đó.
Mắt trừng to kinh ngạc không thôi, liền rất bất ngờ tên hắc y nhân lập tức chân không vững trượt té rơi xuống bên dưới.
"Xào... xào...." Tiếng ngói bị càng quét liền vang lên.
"Bịnh... Ui... da...." Hắn liền bị té đau khẽ phát ra âm thanh.
"Người đâu.... Có Trộm.....!" Một nữ tỳ gần đó nghe động liền chạy ra, mắt thấy hắc y nhân cô ta liền vội hô lớn.
Lập tức nhanh như thiểm điện, một nhóm quân tuần tra gần đó liền chạy tới nơi này hô vang. "Thích khách nơi nào dám, To gan.!"
"Cái tên điên kia... Là ngươi hại chết bản cô nương ta rồi a." Hắc y nhân liền nghiến răng khẽ nói.
- ---------...----------
Hoàng Cung: Ngự Thư Phòng
Hoàng thượng trong đêm vẫn đèn sáng trưng, lúc này hiện đang ở cùng với Quốc Cửu. Liền lúc này lại lên tiếng.
"Quốc cửu.! Phía Đại Phong Lâm đã có hồi đáp rồi."
"Hiện trong truyền thư trả về bọn họ bảo hai con hồn thú Ngư Long này chẳng có liên quan gì đến bọn họ cả."
"Vậy sao.!" Quốc Cửu có chút cau mày nói. "Nếu vậy thì mọi chuyện sẽ có chút dễ dàng hơn, nhưng... còn cái người có thể xé mở không gian kia quả thật cảnh giới cũng không nhỏ đâu."
"Quốc cửu yên tâm.! Những ngày qua trẫm cũng đã kêu gọi không ít nhân thủ rồi, vậy nên hiện chúng ta đã có thể tóm gọn một thể rồi."
"Hoàng thượng.! Lão thần nghĩ hay là hãy điều tra thêm một chút nữa đi."
"Không còn thời gian nữa đâu.! Bởi cái tên La Thần kia, hắn đã nhiều ngày cứ an phận thủ thường trốn ở trong nhà rồi."
"Nhìn thì có vẻ chẳng có gì đặc biệt, ấy nhưng một người thông minh như hắn ắc sẽ không phải là ngốc nghếch như vậy không đâu."
"Vậy nên chúng ta phải nhanh chóng trong lúc bất ngờ mà lập tức tấn công mới được."
"Hoàng thượng.! Lão thần có thể hiểu được, nhưng... lai lịch cái tên La Thần này quả thật có chút rất thần bí.. Đến hiện tại rồi ấy mà vẫn không điều tra được hắn là ai và từ đâu tới cả."
"Không quan trọng.! Hắn dù sao cũng là một Ma thú hóa hình kì lạ mà thôi, cái quan trọng chúng ta cần chính là hai Hồn thú Ngư Long kia."
"Hoàng thượng.! La Thần tên này rất thần bí, xin người hãy nghĩ lại thêm."
"Hừ... Đủ rồi.! Hắn ngang nghiên dẫn theo một dám Ma thú hóa hình hiên ngang lộng hành nhiều ngày rồi, vậy nên trẫm phải đích thân cho hắn một bài học mới được."
Bỗng ngay lúc này có một tên lính từ bên ngoài chạy đến hô lớn. "Báo... báo..."
Rất nhanh hắn đã được truyền vào nói. "Hoàng Thượng.! Phía gần Đại Bảo Các xuất hiện thích khách."
"Cái gì....! Lập tức bắt hắn lại cho trẫm..."
Tiếp hoàng thượng lại nói với lão Quốc cửu. "Quốc cửu.! Người hãy mau đi bắt hắn lại cho trẫm, lúc này đây trẫm không muốn có bất cứ sai sót nào xảy ra cả."
"Tuân mệnh.!" Đáp nhanh, Quốc cửu lập tức rời đi.
Cấm quân Hổ Đầu Quân, cùng Cẩm Y Vệ liền cũng rất đông xuất kích chạy loạn khắp hoàng cung. Hoàng thượng thì hiện ở ngự thư phòng được bảo hộ rất chặt chẽ.
- ---------...----------
La Thần mắt thấy tình hình có biến, hắn liền chạy xa một khoảng nhảy xuống bên dưới giả trang làm thái giám không dám vọng động chạy loạn nữa.
Phía tên hắc y nhân kia thì rất nhanh cũng đã phi thân trốn chạy không ngừng, liền trong sự truy bắt hắc y nhân bỗng chạy đến viện tử của thất công chúa.
La Thần mù đường chẳng biết đi đâu, cứ lay hoay một hồi bỗng ngay lúc này từ trên mái nhà nhảy xuống một tên hắc y nhân.
"Á... Thích khách a..." La Thần liền vội nhập vai hô hoán.
"Chết tiệt..." Hắc y nhân tức giận vung kiếm đặt ngay cái cổ của La Thần.
"Hô nữa cho ta xem.!"
"Ặc... Là nữ nhân..." La Thần nghe ra đó là giọng nói của một cô nương.
"Nữ tặc a... Nô tài chỉ là phận nhỏ đáng thương... mẹ già ở nhà còn đang phải bệnh nặng chờ ta quay về a... Nữ đại hiệp nghĩ tình thương sót mà tha cho cái mạng nhỏ này đi a... Hic... hức..."
"Im miệng.! Ngươi còn nói nữa là ta sẽ giết ngươi ngay đấy."
"A... Đừng giết... đừng giết mà..."
Nữ tặc mắt lạnh bỗng nói. "Mau mở cửa bước vào.!"
La Thần liền rất bất đắc dĩ mở cửa phòng bên cạnh bước vào cùng với nữ tặc kia, liền trong phòng ánh đèn soi rọi, nữ tặc lúc này bỗng rất chấn kinh khi thấy rõ được gương mặt của La Thần.
"Là ngươi...."
"Ặc... Nữ đại hiệp quen ta sao.?"
"La Thần ngươi vào hoàng cung để làm gì.?"
"Ặc... Còn biết cả tên của ta.."
La Thần hoang mang tột độ, liền không biết phải làm sao nhanh nói. "Nữ tặc à... Đã là đồng ngộ thì cũng hãy xem như không thấy nhau đi nha."
"Cô đi đường cô, ta thì đi đường ta đi nha.!"
"Ta hỏi ngươi là vào hoàng cung làm gì.? Nói..."
"À.. Ta cũng như nữ đại hiệp đây, cũng là lén đột nhập vào đây thôi.!"
"La Thần ngươi vào là để làm gì.?" Nữ tặc đã có chút bực mình với cái tình vòng vo của La Thần rồi.
La Thần mắt bỗng đã bình tĩnh hơn đáp. "À... à... thì trong nhà hết tiền nên làm liều vào hoàng cung trộm ít tiền thôi."
"Nói láo... La Thần ngươi kinh doanh oanh động thành Kinh Sư chút tiền đó ngươi còn thiếu sao.?"
"Nữ đại hiệp không biết rồi.! Kinh doanh lớn thì cũng phải cần vốn rất lớn đó, vậy nên La Thần ta thật hiện rất nghèo lắm."
"La Thần ngươi muốn tiền thì ta có thể cho ngươi, nhưng ngươi phải chấp nhận một điều kiện của ta."
"Hả..." La Thần liền đã cảm thấy có gì đó sai sai rồi, liền hắn nói tiếp. "Không biết nữ đại hiệp là cần ta làm gì.?"
"Ngươi sau này hãy cùng dẫn ta cao chạy xa bay khỏi Ngô Quốc này là được.!"
"Hả...!" La Thần khó tin, mở to mắt nói.
"Lại là đồng cảnh ngộ nữa sao.!"
- ---------...----------
Một hồi sau, La Thần hiện cùng nữ tặc ngồi bệch dưới sàn nhà hỏi thăm tình hình khó khăn của nhau.
"Cô cũng bị triều đình Ngô Quốc giam giữ sao.?"
"Cũng có thể xem là như vậy đi.! Vậy còn La Thần ngươi thì sao.?"
"Ta thì cũng bị như thế, chỉ là phòng giam có chút lớn, nói chính xác hơn thì thành lớn Kinh Sư nó là phòng giam của ta."
"Sao có thể chứ.! Không phải ngươi là người mạnh nhất đó hay sao, sao lại bị Ngô Quốc giam được cơ chứ.?"
"Mạnh gì chứ.! La Thần ta cũng là người bình thường mà thôi, ấy nhưng ta lại có hai đệ muội Hồn thú Ngư Long rất cường đại bên mình, vậy nên triều đình liền ganh tị muốn giết người cướp của đấy."
"Ặc... La Thần ngươi nói như là triều đình Ngô Quốc xấu lắm không bằng."
"Chứ còn gì nữa.! La Thần ta tự hỏi với lòng chưa từng kiếm chuyện với bọn họ bao giờ, ấy vậy mà bọn họ cứ mãi muốn giết La Thần ta thôi."
"Vậy ngươi hôm nay là vào hoàng cung thật muốn cướp lại để trả thù sao.?"
"Đúng vậy.! La Thần ta uất nghẹn nhiều ngày rồi, liền muốn một kích trộm sạch bọn chúng đấy."
"À... Mà cô có biết khố phòng của bọn họ là ở đâu không, chỉ cho ta đi."
"Ngươi nghĩ hoàng cung khố phòng nó là quan trọng nhất sao.?"
"Không phải sao chứ.! Khố phòng nó là nơi cất giữ tiền bạc của triều đình, thử hỏi nó không quý nhất thì còn nơi nào quý nữa đây.?"
Nữ tặc hơi lắc đầu với sự ngây thơ của La Thần, liền cô lại nói. "La Thần ngươi định khi nào thì rời khỏi Ngô Quốc.?"
"Sẽ nhanh thôi.! Nói không chừng sẽ là tối ngày mai sẽ rời đi rồi, vậy nên nếu cô cũng muốn cùng đi cùng thì chúng ta hãy nhanh đến khố phòng đi."
"Được.! Ta tin ngươi."
Nói xong nữ tặc lập tức bước vào bên trong phòng trong thay ra bộ hắc y, liền thay vào đó là một bộ cổ phục rất xinh đẹp muôn phần.
Khi cô lại một lần nữa bước ra, La Thần liền cũng phải rất kinh ngạc với vẻ đẹp của cô ấy. Liền La Thần lên tiếng.
"Cô mặc đẹp như vậy để làm gì nha.. Giống như ta, cô hãy thay một bộ của nữ tỳ vào đi."
"Không sao.! La Thần ngươi là thái giám thân phận nhỏ, sẽ không thể đi được đến nơi khố phòng đâu, vậy nên ta sẽ giả trang làm người có thân phận cùng ngươi đi đến khố phòng."
"Ặc... Được không đó.!" La Thần rất hoài nghi nói.
"Được.! La Thần ngươi hãy tin tưởng ta đi." Tiếp cô lại nói. "Giờ thì hiện bên ngoài đang rất loạn, vậy nên nhất thời chúng ta không thể đi loạn được."
"Vậy nên trước cứ ở đây một đêm, sáng mai chúng ta sẽ lập tức hành động."
"Ặc... Trộm vào ban ngày á..." La Thần tuy thấy rất hợp lý, nhưng... bản chất chỉ là một tên trộm vặt, hắn cũng rất sợ đi trộm vào ban ngày a... Bởi cái đó nó quá liều lĩnh rồi đi, cái đó chính xác mà nói thì có khác gì là cướp đâu chứ...
Tuy nghĩ lung tung nhiều thứ, nhưng La Thần hắn vẫn quyết định cùng với nữ tặc đồng hương này cùng nhau làm liều một phen xem sao.
"À.! Mà cô nương tên là gì vậy.?"
Nữ tặc sắc đẹp rất lung linh, ẩn chút vẻ ngây thơ chưa trưởng thành hết, liền nhanh lên tiếng đáp lời.
"Ta tên Chiêu Quân.!"
- ---------...----------
Ngự thư phòng: Hoàng Thượng.
Lúc này lão Quốc Cửu đã lại quay lại báo cáo tình hình với lão hoàng đế, liền các vị tướng lĩnh cấm quân hiện cũng rất mất mặt gụt đầu nghe hoàng thượng trúc giận.
"Cấm quân ba ngàn ấy vậy mà không bắt được một tên thích khách sao, các ngươi đây là ăn bỗng lộc của triều đình còn có tác dụng gì nữa hả."
Quốc cửu đứng một bên chờ hoàng thượng trúc giận xong thì mới lên tiếng nói. "Hoàng thượng.! Thích khách này hắn rất quen thuộc hoàng cung, đến ngay cả cấm quân cũng không quen thuộc bằng hắn nữa, vậy nên bọn họ cũng là thất sách mà thôi."
"Hừ... Vậy đã điều tra ra Đại Bảo Các có mất gì không.?"
Thái tổng quản liền nhanh đáp. "Bẩm hoàng thượng.! Đã kiểm tra qua, nhưng không thấy có gì biến mất cả."
"Kỳ quái.! Không lẽ hắn chỉ là một thân một mình vào hoàng cung dạo chơi thôi sao.?"
"Hoàng thượng.! Phía bên Thập Bát Thiên Sát bọn họ cũng đã báo rằng không có cảm nhận được linh lực mạnh mẽ nào đột nhập vào cả."
"Hử...." Hoàng đế càng thêm hoài nghi nói. "Quốc cửu.! Người thấy thế nào.?"
"Lão thần thấy người này cảnh giới không cao, nhưng lại rất quen thuộc hoàng cung nữa, vậy chắc mười phần là người bên trong hoàng cung rồi."
"Lập tức điều tra ngay cho trẫm.!" Hoàng thượng liền nhìn một tên tướng lĩnh cấm quân phân phó.
"Tuân lệnh.!" Các tướng lĩnh liền nhận mệnh, xong liền cũng vội nhanh rời đi tất cả.
Ngự thư phòng chỉ còn lại hoàng thượng và lão Quốc cửu, bỗng lão hoàng đế lại lên tiếng nói. "Quốc cửu.! Người hãy cũng âm thầm điều tra Thập Bát Thiên Sát xem."
Nghe vậy lão Quốc cửu liền rất kinh động nói. "Hoàng thượng người đây là..."
"Hừ... Thật Bát Thiên Sát là người quản lí trận pháp hoàng cung, vậy nên vấn đề có người tùy ý ra vào ắc hẳn bọn họ cũng có người liên quan đi."
"Vâng.!" Lão Quốc cửu cũng cảm thấy rất đúng đáp.
- ---------...----------
Viện tử: Lục Công Chúa
Lục công chúa Ngô Lạc Mặc lúc này đang ở trong phòng khách tiếp chuyện cùng với một lão nhân nào đó. Lúc này bỗng nghe nói.
"Liệt thúc thúc.! Hắc y nhân đã trốn thoát được chưa.?"
"Mặc nhi.! Con hãy yên tâm đi, bởi thúc đã đích thân bảo Thập Bát Thiên Sát họ làm ngơ chuyện đêm nay có người đột nhập rồi."
"Vậy nên chắc mười phần thất công chúa đã quay về an toàn rồi.!"
Bỗng ngay lúc này từ bên ngoài có một nhóm người bước vào, liền nhanh bước lên hướng lục công chúa thi lễ xưng tên.
"Thập Bát Thiên Sát thỉnh an lục công chúa.!"
"Thần tên Hắc Long Đao.!"
"Thần tên Hắc Phi Long.!"
"Thần tên Hắc Tàn Thư.!"
Tiếp bốn nữ nhân khác cũng đồng báo tên. "Thần tên Tử Liên Giáp, thần Tử Thanh Hà, thần Tử Hỏa Cung, thần Tử Hồng Ô."
"Chúng thần tham kiến công chúa.!"
Lục công chúa Ngô Lạc Mặc liền rất bất ngờ nhìn sang Liệt thúc, Liệt thúc cũng hiểu liền lên tiếng nói.
"Thập Bát Thiên Sát mười tám người, duy chỉ bảy người này là người trung thành với thúc thôi."
Nói xong Liệt thúc bỗng cũng bước ra quỳ xuống nói. "Thống lĩnh Thập Bát Thiên Sát Liệt Trùng Khánh nguyện trung thành với công chúa.!"
"Liệt thúc.! Thúc hãy đứng lên đi, cũng bảo mọi người cùng đứng lên đi."
"Tạ ơn Công Chúa.!" Liền tất cả lập tức tạ ơn đứng lên.
- ---------!!!----------
Hỏi vui: Vậy có ai hiểu ra vấn đề là sao La Thần hắn lại dễ dàng đột nhập hoàng cung chưa nha...