Chương 4: Xin chào, thầy là giáo viên chủ nhiệm lớp, Tống Ôn Trạch
****************
- Tô Giang, anh đang làm cái gì đó?
Tô Giang là tên của thầy giám thị, nghe thì oai hùng lắm nhưng lại đặt lên người ông ta chẳng khác nào đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Tống Ôn Trạch giật mình, nhìn phía sau lão ta cũng có chút khó tin.
"Sao cô ta, lại xuất hiện ở đây?"
Nhìn Tiểu Đản Đản vẫn luôn bên cạnh, hỏi - " NPC không thể khác nhau được sao? Cứ na ná nhau thế này, chắc cũng cùng họ cùng tên phải không?"
Tiểu Đản Đản đáp - Chủ nhân thông cảm, NPC của mấy thế giới giả tưởng này, thỉnh thoảng sẽ khích hoạt vài nhân vật phụ giống nhau về gương mặt, tính cách,... nhưng chủ nhân yên tâm, bọn họ chỉ giống như một chiếc máy móc biết di chuyển thôi.
Tống Ôn Trạch cười trừ, không để ý nữa mà ngồi xuống.
Thầy giám thị nghe gọi tên, quay đầu lại định mắng đứa nào dám gọi thẳng tên ông.
Lời còn chưa kịp thốt ra, đã nhậm chặt môi nuốt vào trong, vì người vừa mới gọi ông ta chính là thầy hiệu trưởng.
Phía sau là thầy cô giáo bộ môn, trưởng khoa mình, Tô Giang vội vàng chạy tới cáo tội - Thầy hiệu trưởng, thầy nhìn xem, em này rất là vô lễ, tôi mới chỉ dạy dỗ lớp nói vài câu, em ấy lại đứng dậy chửi mắng tôi, còn....
Thầy hiệu trưởng đen mặt, lão ta nghĩ rằng mình đã đúng khi làm như vậy, miệng hùng hồn tuyên bố - Em ấy, còn nói, nói là chúng ta không có tư cách làm một giáo viên, sớm ngày về hưu đi.
Đây rõ rằng là tiếng lòng của lão ta, người nghe nếu vô ý sẽ không nhận ra.
Nhưng đây đâu phải nhà trẻ, đây là trường học, thầy hiệu trưởng cũng chẳng phải là con nít ranh mà không nghe hiểu.
Đám thầy cô phía sau, xì xào bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ cả lớp khiến bọn họ muốn thanh minh cũng không dám.
- Biết ngay mà, đám nhóc lớp 11a5 lại gây chuyện rồi.
- Thật thất vọng, cứ nghĩ để bọn chúng tự kiểm điểm vài ngày, ai dè nước đổ lá khoai, không thể bồi dưỡng được mà.
- Cũng không thể trách được, dù sao toàn bộ học sinh đều là cá biệt.
- Haizz~~ Đám học sinh này không đánh nhau, trốn học, bỏ học thì cũng là đám đầu trộm đuôi cướp, muốn thay đổi thật sự rất khó.
- Chỉ, đáng tiếc cho vài em học sinh, ngay cả sách vở đến trường cũng không có, nói chung là học phí?
- .......
Những lời mắng nhiếc, chửi rủa đến từ các thầy cô giáo khiến đám học sinh không dám ngẩng đầu.
Bên cạnh đó, tuy vẫn có vài lời khen ngợi nhưng vẫn như cũ, bị những lời nói phiến diện kia áp đi mất.
Thầy giám thị vẫn không dừng lại hành vi nói xấu kia, hăng hái nói không tiếc lời chửi mắng đám học sinh bên dưới.
"Không ngờ lão lại vô sỉ tới mức này, đổi trắng thay đen."
Đây là tiếng lòng của cả lớp, đưa ánh mắt tức giận của mình đồng loạt hướng về phía thầy giám thị.
Sở Vy Vy thấy tình cảnh lúc này đã không còn cứu vãn được, vội vội kéo tay Tống Ôn Trạch đứng dậy nhận lỗi.
Tống Ôn Trạch tránh khỏi bàn tay đang kéo mình lên, ngạc nhiên hỏi - Sao vậy?
Sở Vy Vy nói - Mau đứng dậy đi, xin lỗi thầy ấy, may ra vẫn còn cơ hội.
Tống Ôn Trạch nghiêng đầu hỏi - Tại sao?
Sở Vy Vy sắp khóc tới nơi, đáp - Anh chỉ vừa mới chuyển trường, nếu bị đuổi học ngay ngày đầu tiên, học bạ sẽ bị ghi xấu, hạnh kiểm không tốt, sau này ra trường xin việc rất khó.
Tống Ôn Trạch bật cười thành tiếng, hỏi - Em đang lo lắng cho anh sao?
Sở Vy Vy vừa nhìn thấy nụ cười bất chợt kia, mặt không biết vì tức giận hay vì lý do khác.
[ Tinh~~ Độ hảo cảm của nữ chính Sở Vy Vy +10, tổng 70. Xin kí chủ, hãy tiếp tục hoàn thành những nhiệm vụ khác. ]
Cô ấp úng nói - Dù sao, anh cũng đã hứa sẽ bổ túc sau giờ học cho em, không lẽ anh định thất hứa?
Tống Ôn Trạch che miệng ho khụ khụ vài cái, vỗ vỗ bàn tay đang nắm cổ tay mình kia chấn an nói - Đừng lo lắng. Người nên xin lỗi, không phải là chúng ta.
Nói xong, Tống Ôn Trạch liền gỡ bàn tay Sở Vy Vy ra, đứng dậy nói - Chuyện anh đã hứa, anh nhất định sẽ làm.
Tống Ôn Trạch xoa xoa đầu Sở Vy Vy, nói - Anh có chút chuyện phải giải quyết, lát nữa sẽ trở về.
Sở Vy Vy định nói gì đó, thì đã thấy Tống Ôn Trạch quay đầu đi đến phía thầy hiệu trưởng.
Tống Ôn Trạch không nhanh không chậm, bước tới hai tay cho vào túi quần.
Thầy hiệu trưởng từ nãy tới giờ, mặt đen như đít nồi, không nói dù chỉ một từ.
Tống Ôn Trạch từ từ bước đến, mặt lạnh như băng nói - Đây là cách tiếp đón nồng nhiệt của quý trường học đối với tôi sao, Hiệu trưởng Hạ?
Hiệu trưởng Hạ, Hạ Nhân, là hiệu trưởng của trường cấp ba danh tiếng lẫy lừng Quang Hạo.
Ngôi trường dành cho con em của giới thượng lưu, nhà giàu bậc nhất nhì Giang Thành đến học.
Hôm nay, Tống Ôn Trạch đến đột suất, sớm hơn thời gian đã đề cập, không nghĩ tới lại phát hiện ra điều thú vị này.
Thầy giám thị, ỷ mình có quan hệ thân thiết với hiệu trưởng trường, cả gan dám làm sằng làm bậy, bắt nạt chửi mắng các em học sinh.
Lớp thì không có lấy một giáo viên chủ nhiệm, biến thành một cái xã hội thu nhỏ, áp đặt lên chính các em học sinh.
Tống Ôn Trạch hỏi - Tốt nhất là giải thích cho tôi, tại sao lại như vậy? Nếu không, cả chức hiệu trưởng của ông cũng đừng hòng làm nữa.
Thầy hiệu trưởng im lặng, cúi đầu lẩm bẩm nói gì đó.
Thầy giám thị thấy vậy, mặt hầm hầm sát khí toan giơ thước đo lên đánh.
Ai ngờ, chưa kịp vung xuống thì ông ta đã bị lãnh trọn một cái tát đau điếng mà ngã ra sàn.
Nhìn người vừa ra tay đánh mình là thầy hiệu trưởng, ôm má hỏi - Anh rể, sao anh đánh em?
Thầy hiệu trưởng tức giận, chỉ thẳng mặt ông ta mà mắng - Mày có biết, người này là ai không, mà dám đắc tội hả? Ngay cả tao, chức hiệu trưởng này, có cho thêm lá gan cũng không dám gây sự với người này.
Quay sang, giọng điệu yếu ớt nói với Tống Ôn Trạch - Tống thiếu, sao anh tới mà không báo tôi trước, để tôi còn chuẩn bị?
Tống Ôn Trạch hừ lạnh, nói - Nghe ông nói như vậy, lẽ nào tôi không được tới khi chưa có sự cho phép của ông?
Thầy hiệu trưởng lắc lắc cái đầu, hồ hởi nói - Ý tôi không phải vậy? Tống thiếu, ý tôi là bày tiệc tiếp đón anh, để hoan nghênh anh tới đây, sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi xin được giúp đỡ nhiều hơn.
Vừa nói thầy hiệu trưởng vừa giơ bàn tay ra giới thiệu, muốn bắt tay với Tống Ôn Trạch.
Tống Ôn Trạch hất bàn tay kia luôn, nói - Dừng!! Tôi sẽ không thành đồng nghiệp với cái loại người như ông, và đám giáo viên không có giáo dưỡng như đám người phía sau.
Một thầy giáo tức giận, nghiến răng khen khét nói - Nè, đừng tưởng bản thân được đích thân hiệu trưởng Hạ tiếp đón, thì nên mặt dạy đời người khác. Vào trong trường, sau này cũng chỉ là một thầy giáo quèn thôi.
Hắn ta cười, dang hai tay ra khoe mẽ - Chúng tôi chính là giáo viên bộ môn, có người là trưởng khoa, có người còn là giáo viên có thâm niên dạy học trong trường. Chỉ cần chúng tôi muốn, anh cũng sẽ dễ dàng bị đuổi khỏi ngôi trường này. Cảm thấy thế nào? Sợ chưa?
Tống Ôn Trạch nhìn bọn họ như nhìn đám chú hề nhảy nhót trước mặt, vỗ tay hoan hô nói - Ồ~~ Ghê gớm vậy sao? Ôi, tôi sợ quá ah~~
Thầy giáo kia nghe vậy, trong lòng vô cùng sung sướng mà ưỡn ngực, lưng thẳng thắp nói - Biết sợ là tốt?
Đám giáo viên phía sau cũng hùa theo, trước mắng chửi Tống Ôn Trạch, sau khen thầy giáo kia rất chính nghĩa.
Chỉ có một cô giáo vẫn đứng đó từ đầu tôi
Ngừng một lát, khuôn mặt bỗng chốc lạnh lùng nói - Ha ha ha~~ Nếu các người đã thích ức hiếp kẻ yếu như vậy, tôi cũng không cần nương tay nữa. Các người, kể cả ông nữa Hiệu trưởng Hạ, tất cả đều bị đuổi việc, tôi sẽ phong sát tất cả các người, để tôi xem còn ngôi trường nào dám thuê các người về dạy học nữa?
Thầy hiệu trưởng nghe vậy, khuôn mặt tái trắng, ngồi xụp xuống đất lẩm bẩm - Xong rồi, tất cả xong rồi!!
Đám giáo viên kia thấy vậy, lập tức chạy tới đỡ thầy hiệu trưởng đứng dậy, nhìn Tống Ôn Trạch sợ hãi.
Thầy giáo hùng hổ trước bao nhiêu, sợ hãi hỏi - Rốt cuộc, rốt cuộc thì mày là ai? Tại sao, chỉ cần một câu nói, có thể quyết định được?
Tống Ôn Trạch chưa kịp nói gì thì cô gái đứng gần đó đã lên tiếng, ôm một tập hồ sơ lên đứng trước mặt cả hai.
- Anh có phải là Tống Ôn Trạch? Xin chào, tôi là Tào An Chi, giáo viên phụ trách lưu giữ hồ sơ các giáo viên trong trường.
Tống Ôn Trạch gật đầu, nói - Cô Tào, xin chào.
Tào An Chi không nói nhiều, liền đưa tập hồ sơ mà mình đang ôm cho Tống Ôn Trạch - Đây là toàn bộ chứng cứ, hành phi ăn hối lộ của thầy giám thị, số tiền biển thủ công quỹ của các giáo viên ở đây và sự tác trách của thầy hiệu trưởng. Mời anh xem.
Tống Ôn Trạch không khỏi ngạc nhiên, tay vươn ra cầm lấy tập hồ sơ kia, xem một lượt.
Càng xem gương mặt lạnh lùng kia dần chuyển từ tức giận sang tái trắng, đập mạnh hồ sơ lên mặt đám người kia.
Tống Ôn Trạch lạnh lùng nói - Các người đúng là cáo đội lớp cừu, đều là một tên đạo đức giả, bại hoại. Coi mà suy nghĩ, xem lại bản thân có đáng làm giáo viên không?
Thầy giáo kia cầm một tờ giấy gần đó xem, sắc mặt càng ngày càng tái trắng, vội vàng vo nhỏ lại trong lòng bàn tay, bất an ngẩng đầu nhìn cả hai hỏi - Tại sao, hai người lại có thứ này? Tôi vô tội, tôi không làm, các người đang giá họa cho tôi. Đúng, nhất định là vậy!!
Tống Ôn Trạch khoanh tay, đứng nhìn từ trên xuống dưới, vẻ mặt lúc này đã đen ngòm nói - Giá họa sao? Anh làm chuyện xấu, cây kim trong bọc còn có ngày lòi ra, chả nhẽ chúng tôi lại không điều tra được?
Lại nhũn đám người phía sau, trừng mắt nói - Còn các người thì sao? Dưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát.
Mấy giáo viên khác nghe vậy, ai ai sắc mặt cũng sợ hãi, nhìn tờ giấy trên tay run rẩy cầu xin nhưng Tống Ôn Trạch đâu có thể bỏ qua dễ dàng như vậy.
Tống Ôn Trạch nhìn Tào An Chi nói - Đưa tất cả bọn họ đến sở cảnh sát, tài liệu trong tay cô cũng phải giao cho họ. Tôi muốn bọn họ, mãi mãi biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Tào An Chi nhìn hiệu trưởng Hạ, tiếc nuối nói - Thật đáng thương, Hiệu trưởng Hạ là một người tốt, là giáo viên gương mẫu, là thủ lĩnh giỏi nhưng không ngờ lại nhận kết cục như thế này?
Tống Ôn Trạch thở dài nói - Được rồi, riêng ông ấy thì miễn đi, đưa về nhà nghỉ ngơi vài ngày, nửa tháng sau quay trở lại làm việc. OK chứ?
Tào An Chi vui mừng gật đầu đồng ý luôn, chạy tới đỡ Hiệu trưởng Hạ đứng dậy, cảnh sát cũng vừa tới gô cổ cả đám đi luôn.
Tống Ôn Trạch vì là nhân chứng, cảnh sát phải lấy lời khai, mất một lúc lâu mới tiễn bọn họ đi được.
Xong liền quay người đi vào trong, thấy đám học sinh nhao nhao về chỗ, ai ai cũng nhìn Tống Ôn Trạch với ánh mắt sợ hãi.
Có lẽ, bọn họ đã nghe thấy những gì Tống Ôn Trạch nói, sợ sẽ làm phật ý hắn thì không sống nổi.
Tống Ôn Trạch nhìn một lượt rồi chẳng quan tâm lắm, đi thẳng lên bục giảng, cầm viên phấn viết tên mình lên trên đó, quay đầu lại liền cầm cây thước đo gõ nhẹ vào bảng.
Cả lớp im lặng lắng nghe, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên phía bục giảng, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.
Tống Ôn Trạch nói - Xin chào các em, tôi là Tống Ôn Trạch, là giáo viên mới được giao trọng trách làm chủ nhiệm lớp 11a5, rất mong được các em giúp đỡ.
Cả lớp đồng loạt hô - Dạ vâng!!
- Tô Giang, anh đang làm cái gì đó?
Tô Giang là tên của thầy giám thị, nghe thì oai hùng lắm nhưng lại đặt lên người ông ta chẳng khác nào đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Tống Ôn Trạch giật mình, nhìn phía sau lão ta cũng có chút khó tin.
"Sao cô ta, lại xuất hiện ở đây?"
Nhìn Tiểu Đản Đản vẫn luôn bên cạnh, hỏi - " NPC không thể khác nhau được sao? Cứ na ná nhau thế này, chắc cũng cùng họ cùng tên phải không?"
Tiểu Đản Đản đáp - Chủ nhân thông cảm, NPC của mấy thế giới giả tưởng này, thỉnh thoảng sẽ khích hoạt vài nhân vật phụ giống nhau về gương mặt, tính cách,... nhưng chủ nhân yên tâm, bọn họ chỉ giống như một chiếc máy móc biết di chuyển thôi.
Tống Ôn Trạch cười trừ, không để ý nữa mà ngồi xuống.
Thầy giám thị nghe gọi tên, quay đầu lại định mắng đứa nào dám gọi thẳng tên ông.
Lời còn chưa kịp thốt ra, đã nhậm chặt môi nuốt vào trong, vì người vừa mới gọi ông ta chính là thầy hiệu trưởng.
Phía sau là thầy cô giáo bộ môn, trưởng khoa mình, Tô Giang vội vàng chạy tới cáo tội - Thầy hiệu trưởng, thầy nhìn xem, em này rất là vô lễ, tôi mới chỉ dạy dỗ lớp nói vài câu, em ấy lại đứng dậy chửi mắng tôi, còn....
Thầy hiệu trưởng đen mặt, lão ta nghĩ rằng mình đã đúng khi làm như vậy, miệng hùng hồn tuyên bố - Em ấy, còn nói, nói là chúng ta không có tư cách làm một giáo viên, sớm ngày về hưu đi.
Đây rõ rằng là tiếng lòng của lão ta, người nghe nếu vô ý sẽ không nhận ra.
Nhưng đây đâu phải nhà trẻ, đây là trường học, thầy hiệu trưởng cũng chẳng phải là con nít ranh mà không nghe hiểu.
Đám thầy cô phía sau, xì xào bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ cả lớp khiến bọn họ muốn thanh minh cũng không dám.
- Biết ngay mà, đám nhóc lớp 11a5 lại gây chuyện rồi.
- Thật thất vọng, cứ nghĩ để bọn chúng tự kiểm điểm vài ngày, ai dè nước đổ lá khoai, không thể bồi dưỡng được mà.
- Cũng không thể trách được, dù sao toàn bộ học sinh đều là cá biệt.
- Haizz~~ Đám học sinh này không đánh nhau, trốn học, bỏ học thì cũng là đám đầu trộm đuôi cướp, muốn thay đổi thật sự rất khó.
- Chỉ, đáng tiếc cho vài em học sinh, ngay cả sách vở đến trường cũng không có, nói chung là học phí?
- .......
Những lời mắng nhiếc, chửi rủa đến từ các thầy cô giáo khiến đám học sinh không dám ngẩng đầu.
Bên cạnh đó, tuy vẫn có vài lời khen ngợi nhưng vẫn như cũ, bị những lời nói phiến diện kia áp đi mất.
Thầy giám thị vẫn không dừng lại hành vi nói xấu kia, hăng hái nói không tiếc lời chửi mắng đám học sinh bên dưới.
"Không ngờ lão lại vô sỉ tới mức này, đổi trắng thay đen."
Đây là tiếng lòng của cả lớp, đưa ánh mắt tức giận của mình đồng loạt hướng về phía thầy giám thị.
Sở Vy Vy thấy tình cảnh lúc này đã không còn cứu vãn được, vội vội kéo tay Tống Ôn Trạch đứng dậy nhận lỗi.
Tống Ôn Trạch tránh khỏi bàn tay đang kéo mình lên, ngạc nhiên hỏi - Sao vậy?
Sở Vy Vy nói - Mau đứng dậy đi, xin lỗi thầy ấy, may ra vẫn còn cơ hội.
Tống Ôn Trạch nghiêng đầu hỏi - Tại sao?
Sở Vy Vy sắp khóc tới nơi, đáp - Anh chỉ vừa mới chuyển trường, nếu bị đuổi học ngay ngày đầu tiên, học bạ sẽ bị ghi xấu, hạnh kiểm không tốt, sau này ra trường xin việc rất khó.
Tống Ôn Trạch bật cười thành tiếng, hỏi - Em đang lo lắng cho anh sao?
Sở Vy Vy vừa nhìn thấy nụ cười bất chợt kia, mặt không biết vì tức giận hay vì lý do khác.
[ Tinh~~ Độ hảo cảm của nữ chính Sở Vy Vy +10, tổng 70. Xin kí chủ, hãy tiếp tục hoàn thành những nhiệm vụ khác. ]
Cô ấp úng nói - Dù sao, anh cũng đã hứa sẽ bổ túc sau giờ học cho em, không lẽ anh định thất hứa?
Tống Ôn Trạch che miệng ho khụ khụ vài cái, vỗ vỗ bàn tay đang nắm cổ tay mình kia chấn an nói - Đừng lo lắng. Người nên xin lỗi, không phải là chúng ta.
Nói xong, Tống Ôn Trạch liền gỡ bàn tay Sở Vy Vy ra, đứng dậy nói - Chuyện anh đã hứa, anh nhất định sẽ làm.
Tống Ôn Trạch xoa xoa đầu Sở Vy Vy, nói - Anh có chút chuyện phải giải quyết, lát nữa sẽ trở về.
Sở Vy Vy định nói gì đó, thì đã thấy Tống Ôn Trạch quay đầu đi đến phía thầy hiệu trưởng.
Tống Ôn Trạch không nhanh không chậm, bước tới hai tay cho vào túi quần.
Thầy hiệu trưởng từ nãy tới giờ, mặt đen như đít nồi, không nói dù chỉ một từ.
Tống Ôn Trạch từ từ bước đến, mặt lạnh như băng nói - Đây là cách tiếp đón nồng nhiệt của quý trường học đối với tôi sao, Hiệu trưởng Hạ?
Hiệu trưởng Hạ, Hạ Nhân, là hiệu trưởng của trường cấp ba danh tiếng lẫy lừng Quang Hạo.
Ngôi trường dành cho con em của giới thượng lưu, nhà giàu bậc nhất nhì Giang Thành đến học.
Hôm nay, Tống Ôn Trạch đến đột suất, sớm hơn thời gian đã đề cập, không nghĩ tới lại phát hiện ra điều thú vị này.
Thầy giám thị, ỷ mình có quan hệ thân thiết với hiệu trưởng trường, cả gan dám làm sằng làm bậy, bắt nạt chửi mắng các em học sinh.
Lớp thì không có lấy một giáo viên chủ nhiệm, biến thành một cái xã hội thu nhỏ, áp đặt lên chính các em học sinh.
Tống Ôn Trạch hỏi - Tốt nhất là giải thích cho tôi, tại sao lại như vậy? Nếu không, cả chức hiệu trưởng của ông cũng đừng hòng làm nữa.
Thầy hiệu trưởng im lặng, cúi đầu lẩm bẩm nói gì đó.
Thầy giám thị thấy vậy, mặt hầm hầm sát khí toan giơ thước đo lên đánh.
Ai ngờ, chưa kịp vung xuống thì ông ta đã bị lãnh trọn một cái tát đau điếng mà ngã ra sàn.
Nhìn người vừa ra tay đánh mình là thầy hiệu trưởng, ôm má hỏi - Anh rể, sao anh đánh em?
Thầy hiệu trưởng tức giận, chỉ thẳng mặt ông ta mà mắng - Mày có biết, người này là ai không, mà dám đắc tội hả? Ngay cả tao, chức hiệu trưởng này, có cho thêm lá gan cũng không dám gây sự với người này.
Quay sang, giọng điệu yếu ớt nói với Tống Ôn Trạch - Tống thiếu, sao anh tới mà không báo tôi trước, để tôi còn chuẩn bị?
Tống Ôn Trạch hừ lạnh, nói - Nghe ông nói như vậy, lẽ nào tôi không được tới khi chưa có sự cho phép của ông?
Thầy hiệu trưởng lắc lắc cái đầu, hồ hởi nói - Ý tôi không phải vậy? Tống thiếu, ý tôi là bày tiệc tiếp đón anh, để hoan nghênh anh tới đây, sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi xin được giúp đỡ nhiều hơn.
Vừa nói thầy hiệu trưởng vừa giơ bàn tay ra giới thiệu, muốn bắt tay với Tống Ôn Trạch.
Tống Ôn Trạch hất bàn tay kia luôn, nói - Dừng!! Tôi sẽ không thành đồng nghiệp với cái loại người như ông, và đám giáo viên không có giáo dưỡng như đám người phía sau.
Một thầy giáo tức giận, nghiến răng khen khét nói - Nè, đừng tưởng bản thân được đích thân hiệu trưởng Hạ tiếp đón, thì nên mặt dạy đời người khác. Vào trong trường, sau này cũng chỉ là một thầy giáo quèn thôi.
Hắn ta cười, dang hai tay ra khoe mẽ - Chúng tôi chính là giáo viên bộ môn, có người là trưởng khoa, có người còn là giáo viên có thâm niên dạy học trong trường. Chỉ cần chúng tôi muốn, anh cũng sẽ dễ dàng bị đuổi khỏi ngôi trường này. Cảm thấy thế nào? Sợ chưa?
Tống Ôn Trạch nhìn bọn họ như nhìn đám chú hề nhảy nhót trước mặt, vỗ tay hoan hô nói - Ồ~~ Ghê gớm vậy sao? Ôi, tôi sợ quá ah~~
Thầy giáo kia nghe vậy, trong lòng vô cùng sung sướng mà ưỡn ngực, lưng thẳng thắp nói - Biết sợ là tốt?
Đám giáo viên phía sau cũng hùa theo, trước mắng chửi Tống Ôn Trạch, sau khen thầy giáo kia rất chính nghĩa.
Chỉ có một cô giáo vẫn đứng đó từ đầu tôi
Ngừng một lát, khuôn mặt bỗng chốc lạnh lùng nói - Ha ha ha~~ Nếu các người đã thích ức hiếp kẻ yếu như vậy, tôi cũng không cần nương tay nữa. Các người, kể cả ông nữa Hiệu trưởng Hạ, tất cả đều bị đuổi việc, tôi sẽ phong sát tất cả các người, để tôi xem còn ngôi trường nào dám thuê các người về dạy học nữa?
Thầy hiệu trưởng nghe vậy, khuôn mặt tái trắng, ngồi xụp xuống đất lẩm bẩm - Xong rồi, tất cả xong rồi!!
Đám giáo viên kia thấy vậy, lập tức chạy tới đỡ thầy hiệu trưởng đứng dậy, nhìn Tống Ôn Trạch sợ hãi.
Thầy giáo hùng hổ trước bao nhiêu, sợ hãi hỏi - Rốt cuộc, rốt cuộc thì mày là ai? Tại sao, chỉ cần một câu nói, có thể quyết định được?
Tống Ôn Trạch chưa kịp nói gì thì cô gái đứng gần đó đã lên tiếng, ôm một tập hồ sơ lên đứng trước mặt cả hai.
- Anh có phải là Tống Ôn Trạch? Xin chào, tôi là Tào An Chi, giáo viên phụ trách lưu giữ hồ sơ các giáo viên trong trường.
Tống Ôn Trạch gật đầu, nói - Cô Tào, xin chào.
Tào An Chi không nói nhiều, liền đưa tập hồ sơ mà mình đang ôm cho Tống Ôn Trạch - Đây là toàn bộ chứng cứ, hành phi ăn hối lộ của thầy giám thị, số tiền biển thủ công quỹ của các giáo viên ở đây và sự tác trách của thầy hiệu trưởng. Mời anh xem.
Tống Ôn Trạch không khỏi ngạc nhiên, tay vươn ra cầm lấy tập hồ sơ kia, xem một lượt.
Càng xem gương mặt lạnh lùng kia dần chuyển từ tức giận sang tái trắng, đập mạnh hồ sơ lên mặt đám người kia.
Tống Ôn Trạch lạnh lùng nói - Các người đúng là cáo đội lớp cừu, đều là một tên đạo đức giả, bại hoại. Coi mà suy nghĩ, xem lại bản thân có đáng làm giáo viên không?
Thầy giáo kia cầm một tờ giấy gần đó xem, sắc mặt càng ngày càng tái trắng, vội vàng vo nhỏ lại trong lòng bàn tay, bất an ngẩng đầu nhìn cả hai hỏi - Tại sao, hai người lại có thứ này? Tôi vô tội, tôi không làm, các người đang giá họa cho tôi. Đúng, nhất định là vậy!!
Tống Ôn Trạch khoanh tay, đứng nhìn từ trên xuống dưới, vẻ mặt lúc này đã đen ngòm nói - Giá họa sao? Anh làm chuyện xấu, cây kim trong bọc còn có ngày lòi ra, chả nhẽ chúng tôi lại không điều tra được?
Lại nhũn đám người phía sau, trừng mắt nói - Còn các người thì sao? Dưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát.
Mấy giáo viên khác nghe vậy, ai ai sắc mặt cũng sợ hãi, nhìn tờ giấy trên tay run rẩy cầu xin nhưng Tống Ôn Trạch đâu có thể bỏ qua dễ dàng như vậy.
Tống Ôn Trạch nhìn Tào An Chi nói - Đưa tất cả bọn họ đến sở cảnh sát, tài liệu trong tay cô cũng phải giao cho họ. Tôi muốn bọn họ, mãi mãi biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Tào An Chi nhìn hiệu trưởng Hạ, tiếc nuối nói - Thật đáng thương, Hiệu trưởng Hạ là một người tốt, là giáo viên gương mẫu, là thủ lĩnh giỏi nhưng không ngờ lại nhận kết cục như thế này?
Tống Ôn Trạch thở dài nói - Được rồi, riêng ông ấy thì miễn đi, đưa về nhà nghỉ ngơi vài ngày, nửa tháng sau quay trở lại làm việc. OK chứ?
Tào An Chi vui mừng gật đầu đồng ý luôn, chạy tới đỡ Hiệu trưởng Hạ đứng dậy, cảnh sát cũng vừa tới gô cổ cả đám đi luôn.
Tống Ôn Trạch vì là nhân chứng, cảnh sát phải lấy lời khai, mất một lúc lâu mới tiễn bọn họ đi được.
Xong liền quay người đi vào trong, thấy đám học sinh nhao nhao về chỗ, ai ai cũng nhìn Tống Ôn Trạch với ánh mắt sợ hãi.
Có lẽ, bọn họ đã nghe thấy những gì Tống Ôn Trạch nói, sợ sẽ làm phật ý hắn thì không sống nổi.
Tống Ôn Trạch nhìn một lượt rồi chẳng quan tâm lắm, đi thẳng lên bục giảng, cầm viên phấn viết tên mình lên trên đó, quay đầu lại liền cầm cây thước đo gõ nhẹ vào bảng.
Cả lớp im lặng lắng nghe, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên phía bục giảng, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.
Tống Ôn Trạch nói - Xin chào các em, tôi là Tống Ôn Trạch, là giáo viên mới được giao trọng trách làm chủ nhiệm lớp 11a5, rất mong được các em giúp đỡ.
Cả lớp đồng loạt hô - Dạ vâng!!