Chương : 34
CHƯƠNG 34
Nhưng vô luận là búp bê hay người yêu, họ đều không có khả năng trình diễn trước mặt công chúng.
Lê Viêm trước giờ luôn ngỗ ngược bất kham, nhưng thực ra rất kén chọn, họ đi theo hắn mấy trăm năm còn chưa từng nghe nói hắn có búp bê, càng miễn bàn đến người yêu.
Song hôm nay… giữa lúc sắc trời còn sáng, trong vòng vây xem của mọi người, hắn lại mạnh mẽ cắn cổ một thiếu nữ, quả khiến người ta không khỏi kinh ngạc.
Nhưng khi máu thiếu nữ tuôn ra, tia máu tràn khỏi khóe miệng Lê Viêm, bọn họ mới bừng tỉnh đại ngộ.
Đúng là cực phẩm! Quả nhiên ngon tuyệt! Mùi hương thơm ngọt trực tiếp dụ dỗ bản năng ban sơ, thật khiến người khó lòng kiềm chế!
Nhất thời, trong đám Huyết tộc có chút xao động khó nhịn.
Lê Viêm nhạy bén cỡ nào chứ, hắn hơi nheo mắt, tia hàn quang chợt lóe nơi đáy mắt, tất cả tức khắc bừng tỉnh.
Dám tơ tưởng người của Lê Viêm, thật là tìm chết cũng chẳng đủ.
Tu vi bọn họ đều khá cao, tuy trong lòng bị dụ đến ngứa ngáy, nhưng lần lượt thi triển pháp thuật, phong bế năm giác quan là có thể chịu được dụ hoặc.
Lê Viêm thu hồi tầm mắt, tập trung lên người thiếu nữ dưới thân.
Vốn dĩ chỉ định lướt qua rồi ngưng, nào ngờ lại một phát không thể vãn hồi.
Hắn từng nếm hương vị của cậu, quả là quyến rũ cực điểm, nhưng bữa nay nhấm nháp còn thấy ngon hơn tưởng tượng gấp trăm lần, vô cùng hấp dẫn, khiến người ta muốn ngừng mà chẳng được.
Tuy nhiên, món ngon đâu thể một hơi hút khô, mắt thấy màu da cậu càng lúc càng trắng, gần như trong suốt, Lê Viêm mới tạm ngơi miệt mài, khoảnh khắc rút răng nanh ra, hắn quả thực nghe thấy tim mình đang hét to… uống thêm ít nữa, một chút nữa thôi.
Hắn nhìn chằm chằm máu trên làn da kia, rốt cuộc vẫn không nén nổi khát vọng dưới đáy lòng, một lần nữa ghì chặt cậu, sau đó liếm lên.
Mất máu quá nhiều sẽ khiến người ta choáng váng, Hà Duy vốn đang kiệt sức, làm sao chịu được máu cứ trôi đi như thế, nỗi sợ hãi tức khắc ập tới, cậu sợ mình sẽ ngất xỉu, vì thế vội mở miệng: “Khoan… khoan đã.”
Lê Viêm đang say sưa hưởng thụ, nghe giọng cậu mới miễn cưỡng hoàn hồn. Mắt thấy hút nữa sẽ xảy ra chuyện, hắn đành buộc mình dừng lại, đầu lưỡi liếm liếm lên cổ cậu, nhìn miệng vết thương dần khép với ánh mắt đầy tiếc nuối. Chờ khi mùi hương nồng nàn tan hẳn, hắn nhướn mày, đối diện với cậu.
Trong đôi mắt đỏ ngập tràn dục vọng cướp đoạt xâm chiếm trần trụi, hắn ngừng hút máu, nhưng không hề có ý buông Hà Duy.
Hà Duy cố gắng bình tĩnh, nghĩ thật nhanh xem làm thế nào đào thoát.
Ai mà ngờ, chưa đợi cậu lên tiếng, Lê Viêm đã chủ động chìa cành oliu: “Ta có thể giữ mạng cho hắn, nhưng ngươi phải đi theo ta.”
Hắn, đương nhiên là chỉ Lăng Vân Dực.
Tim Hà Duy nhảy loạn thình thịch, trong lòng đã có tính toán.
Hắn bình phục chút tâm tình, do dự chốc lát mới nhẹ nhàng đáp: “Được, ta đi theo ngươi.”
Lê Viêm cong môi, không chút khách khí nắm cằm cậu, ép cậu đối mặt với hắn, đoạn ác liệt cười nói: “Tiểu nha đầu, từ bỏ tâm tư nho nhỏ của ngươi đi, đừng nghĩ lại chết trước mặt ta, nếu ngươi tự sát, ta sẽ giết Lăng Vân Dực trước!”
Nghe hắn nói thế, Hà Duy phẫn nộ trừng hắn.
Cậu nổi giận, Lê Viêm lại càng cao hứng, “Ta sẽ không nuốt lời, hiện tại ta có thể thả hắn đi, song chỉ cần ngươi chết, ta lập tức đi tìm hắn, kế đó…” Hắn liếm liếm môi dưới đỏ tươi, “Uống cạn máu hắn!”
Hà Duy hít sâu một hơi, bình thản nói: “Ta sẽ không tự sát, nhưng ta có điều kiện.”
Lê Viêm nhìn thẳng vào cậu: “Nói đi.”
Hà Duy nhìn lại chẳng chút sợ hãi: “Ta muốn tự thu xếp cho Lăng Vân Dực.”
“Gì cơ? Thu xếp ổn thỏa cho hắn, sau đó chạy trốn một mình hả?“
Miệng Hà Duy giật giật: “Ngươi đi với ta là được chứ gì.” Nói đoạn, cậu bổ sung thêm một câu, “Hay ngươi cho rằng ta có thể chạy trốn ngay trước mắt ngươi?”
Lê Viêm nhướn mày, nốt ruồi dưới mắt lóe lên, hết sức ngả ngớn: “Tiểu nha đầu, đừng khích ta, ta chịu không nổi kiểu đó nhất, chốc nữa nhịn không được…” Hắn thì thầm ám muội, Hà Duy không khỏi giật thót, ngay sau đó Lê Viêm dán sát tai cậu, “Nếu nhịn không được chỉ đành ăn sạch ngươi thôi.”
Toàn thân Hà Duy cứng đờ, trái tim nhỏ bé của cậu run bần bật như cái sàng, mẹ kiếp, đại biến thái mi nói mấy ý vậy! Ăn sạch… là ăn thật hay ăn kiểu ví von!
Hà Duy tưởng tượng một chút, cả người nhất thời không xong, mặc kệ ăn thế nào cũng mịa nó khủng bố!
Nhịn… nhịn thôi! Trước hết phải dàn xếp cho Lăng Vân Dực, cậu còn… còn hậu chiêu mà.
“Ta đâu khích ngươi, nếu… nếu ngươi đồng ý, ta chắc chắn sẽ theo ngươi!” Hà Duy cố bình tĩnh cất lời.
“Được,” Lê Viêm buông cậu ra, “ta đồng ý.”
Hà Duy thoáng thở phào, ngay lập tức niết quyết, vừa định kéo Lăng Vân Dực lên, Lê Viêm liền chế giễu: “Ngươi đúng là quá yếu.”
Hà Duy: “…”
Chỉ thấy Lê Viêm nâng nâng tay, một huyết ma bỗng dưng xuất hiện. Hà Duy bắt gặp thứ đáng sợ ấy, tìm liền xoắn lại, thấy nó bay tới cạnh Lăng Vân Dực, tim càng như muốn vọt ra: “Ngươi… ngươi!” Quả nhiên không tin được đại biến thái, vậy mà dám lật lọng!
Dè đâu cậu chưa nói dứt câu, huyết ma hung tàn đã khom lưng cẩn thận khiêng Lăng Vân Dực lên.
Lê Viêm nhướn mày: “Có đi không? Bằng không ta đổi ý bây giờ!”
Hà Duy: “Đi! Đi liền đây!”
Hà Duy đi mà bước chân run run, chưa từng thấy huyết ma nào dịu dàng thế này đâu nha! Còn mợ nó khiêng người, còn kính cẩn vâng lời nhu thuận thấy sợ, còn dùng đôi mắt to đỏ rực liếc trộm Lê Viêm lấy lòng… Ôi cái định mệnh, cậu sắp bị lôi choáng ngất rồi biết không!
Hên là lộ trình không dài, băng qua phế tích ảnh lan, rồi đi qua một đống nhà cửa đổ nát là tới chỗ tượng cự long hai đầu.
Hà Duy gắng hồi tưởng một chút, rốt cuộc nhớ ra cơ quan mở cửa.
Cự long hai đầu có một cặp chân trước vô cùng ngắn nhỏ, móng chân là Bích Tâm thạch hiếm thấy. Tên như hình dạng, bao ngoài bảo thạch là đá bình thường, nhưng đập ra sẽ thấy một màu xanh biếc như nước suối lưu chuyển, đẹp mắt cực kỳ.
Mà cơ quan nằm ngay trên mấy móng chân ấy, Hà Duy xem xét kỹ lưỡng, trong số tám móng có một khối Bích Tâm thạch giả, đồng thời là cơ quan mở ra động ngầm.
Hà Duy quan sát nửa ngày vẫn chưa nhìn ra chỗ nào bất đồng, ngược lại Lê Viêm cười nói: “Vàng thau lẫn lộn, ngươi muốn tìm viên đá giả này à?”
Lông mày Hà Duy nhảy dựng, đành phải gật đầu.
Lê Viêm giơ tay chọn viên đá giả ra. Ngay tiếp theo là tiếng nổ ầm vang, cái bệ dưới tượng cự long hai đầu chậm rãi dịch ra, một động ngầm tối như mực xuất hiện trước mắt.
Trong lòng Hà Duy thả lỏng, cậu tiến vào đầu tiên, Lê Viêm theo chân, huyết ma đi theo hắn, trong động cũng có ít hồng quang.
Hà Duy thế mới biết, té ra thứ này dạ quang, còn biết chiếu sáng… Thiệt đa dụng quá trời!
Hiền lành vậy cơ mà, làm cậu cũng muốn có rồi này… mới là lạ!
Ma vật khát máu hung tàn cỡ đó, có quỷ mới thèm!
Vào động ngầm, Hà Duy nào dám đi vào sâu, chỉ tìm một chỗ trống trải, rồi bảo: “Ở đây đi.”
Lê Viêm nhướn mày không tỏ ý kiến, huyết ma liền đặt Lăng Vân Dực xuống đất.
Hà Duy nhìn mà có chút phiền muộn, cậu đi qua, moi hết quần áo trong ba lô hệ thống, sau đó lấy thêm ít đồ ăn, đoạn nhét toàn bộ vào túi càn khôn của Lăng Vân Dực.
Hà Duy ngẫm nghĩ, lại viết một tờ giấy bỏ vào.
Làm xong hết, cậu mới nhìn sang Lê Viêm vẫn đang dõi theo mình.
Hà Duy thở dài, nhận mệnh nói: “Được rồi, ta đi theo ngươi.”
Lê Viêm dùng một tay kéo cậu lại, môi dán lên cổ cậu, hung tợn nói: “Ngươi đối với hắn thật tốt!”
Tim Hà Duy nhảy lên.
Lê Viêm thấy người cậu cứng ngắc, trong lòng càng không vui, hắn nghiến răng với cái cổ trắng nõn, cuối cùng cũng không cắn xuống, chẳng qua giọng phát ra càng trầm thấp: “Ta sẽ không biến ngươi thành búp bê.”
Hà Duy đâu dám nhúc nhích, càng chẳng dám mở miệng.
Nháy mắt sau đó, cậu nghe Lê Viêm ghé tai mình thầm thì: “Ta muốn cưới ngươi làm vợ!”
Hà Duy… triệt để đần thối.
Này, này mẹ nó là tiết tấu gì?!
Chưa đợi cậu phục hồi tinh thần, Lê Viêm đã bế cậu lên, tiến nhanh ra khỏi động ngầm ngay.
Có điều ra ngoài rồi Lê Viêm vẫn không thả cậu xuống, bế cậu đi thẳng tới phế tích, hạ lệnh luôn với thuộc hạ chẳng quay đầu lại: “Về chuẩn bị đi, ta muốn kết hôn.”
Huyết tộc đi cùng hắn chợt lảo đảo, xém nữa vồ ếch: “Gì… gì cơ ạ?”
Lê Viêm ngoảnh lại, nhếch mày cười lạnh: “Sao, điếc hử?”
“Dạ không!” Tiếng trả lời chắc như đinh đóng cột.
“Vậy còn không mau đi chuẩn bị! Đêm nay ta muốn động phòng hoa chúc ngay!”
“… Tuân, tuân mệnh!”
Vùng đất Thẩm Phán, thành Trung Ương, bị tin tức kinh người này lật nhào trong một đêm.
Lê Viêm, thủ lĩnh Huyết tộc, thành chủ thành Trung Ương, muốn đại hôn!
Đối tượng kết hôn là ai?
Ai mà biết?
Khi nào tổ chức hôn lễ?
Hôm nay!
A a a… nhất thời, toàn thành Trung Ương nhốn nháo loạn cả lên!
Kết hôn đó! Kết hôn thiệt đó!
Huyết tộc với Tu La tộc bất đồng, dẫu hai chủng tộc đều là quái vật không cha không mẹ do tự nhiên sinh ra, song Huyết tộc lại có khái niệm bạn đời.
Tuy chẳng phải một đời một kiếp, nhưng cử hành xong nghi thức bầu bạn là có thể trao đổi máu!
Việc này đối với chủng tộc khác không là gì. Nhưng lại mang ý nghĩa trọng đại với Huyết tộc.
Nếu Huyết tộc cấp thấp uống được máu của Huyết tộc cấp cao thì cảnh giới sẽ tăng vùn vụt, tu luyện làm ít công to!
Lê Viêm là ai? Là nam nhân mà mọi Huyết tộc tha thiết mơ ước… à ờ… sùng bái kính ngưỡng chớ!
Đấu Linh của hắn là thánh linh Huyết tộc, nếu được uống máu hắn, vậy thực sự… thực sự… một đêm thành thần nào còn là mộng ảo!
Có điều Lê Viêm trước nay mắt cao hơn đầu, chưa từng coi trọng bất kỳ ai, sao hôm nay tự dưng nghĩ thoáng rồi?
A a a, rốt cuộc là ai!
Số gì mà đỏ thế! Hâm mộ ghen tị hận chết mất thôi!
So với sự náo loạn ở thành Trung Ương, Hà Duy cũng chấn động chả kém.
Cậu mặc xác Lăng Vân Dực, giờ lập tức lập tức tự sát còn kịp không?