Chương 7 : Ta thân ái đồng đồng
Lăng Phàm nghiêng người, khiến mặt phải của hắn vừa vặn đối diện với Hạ Đồng.
Nhìn thấy gương mặt bạch cốt u minh này của nam nhân, mặc dù đã nhìn qua vài lần, nhưng Hạ Đồng vẫn không cấm kinh sợ lùi về sau vài bước.
Sau đó, nàng phảng phất nhớ tới tình trạng hiện nay của mình, vội vàng cưỡng ép bản thân trấn định lại. Nhưng tiếu dung lại có chút gượng gạo:"Đại thiếu gia, người cũng đừng trêu chọc Hạ Đồng a. Hạ Đồng chỉ là nhìn thấy đèn trong phòng của người chưa tắt, cho nên mới đến xem xét mà thôi."
Không có tiếp lời, Lăng Phàm tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng. Sau đó mới hơi ngoắc ngoắc ngón tay, giọng nói mang theo dụ hoặc:"Ta thân ái Đồng Đồng, vào đây."
Nuốt nước miếng một chút, Hạ Đồng cũng không biết vì sao, đại thiếu gia lúc này lại khiến nàng có chút sợ hãi. Nhưng rốt cuộc, bản thân chỉ là hạ nhân mà thôi, cho nên, nàng liền miễn cưỡng bước vào phòng.
"Ta thân ái, trời tối, gió rất lạnh, nàng vẫn là nên đóng cửa lại đi." Lăng Phàm tươi cười, quan tâm nói.
Hai tay hơi run rẩy, Hạ Đồng liền theo lời của hắn, đem cửa phòng đóng lại. Nhưng đáy lòng vẫn có chút không yên.
Đại thiếu gia thường ngày vẫn tương đối kiệm lời, thích một mình ngốc một chỗ, hành động cũng tương đương quái gở.
Nhưng tối nay, đại thiếu gia giống như biến. Không chỉ để nàng cảm thấy vô cùng xa lạ, kinh hoảng, mà còn cao thâm khó dò.
Thấy Hạ Đồng nghe lời như vậy, Lăng Phàm liền gật gật đầu, giống như rất là vừa lòng đối với phản ứng của nàng.
Hắn đi đến cạnh giường, nằm xuống trên ghế quý phi, hơi híp mắt nhìn nàng, lại tiếp tục ra lệnh:"Thân ái, đến đây, ngồi ở chỗ này."
Chỗ mà hắn chỉ, chính là vị trí ở trên sàn nhà, ghé sát vào bên chân của hắn.
Trong lòng có chút giãy giụa, cố gắng đè nén sự chán ghét dưới đáy lòng, Hạ Đồng liền cẩn trọng đi qua. Lại đấu tranh một phút lâu, mới ngồi xuống bên người hắn, cố gắng nặn ra một nụ cười:"Đại thiếu gia, người có gì căn dặn Hạ Đồng sao?"
Vị trí của Hạ Đồng và Lăng Phàm lúc này, vừa vặn giống như giữa một chỉ cẩu và chủ nhân. Nhưng Hạ Đồng giống như vẫn chưa ý thức được tới vấn đề này, trái lại, Lăng Phàm lại giống như có phần hưởng thụ.
Theo trí nhớ Lâm Hạo Phàm lưu lại. Hạ Đồng là nha hoàn thông phòng mà mẫu thân hắn đưa tới. Vừa xem như tai mắt dùng để giám thị hắn, tránh cho hắn gây chuyện. Lại vừa có thể kiềm chế hắn, đem hắn tẩy não, dưỡng thành một cái phế vật, có thể vì đệ đệ hy sinh cả tính mạng.
Thế nhưng, Lâm Hạo Phàm cũng không phải là ăn chay, hắn rất thông minh, cũng rất có chủ kiến.
Hắn đối với Hạ Đồng luôn là một mặt phòng bị. Đồng thời cũng nhìn ra được tính toán của mẫu thân hắn.
Đồng thời, theo như Lâm Hạo Phàm được biết, thì Lâm Hạo Thiên giống như là rất yêu thích Hạ Đồng, bọn họ đã sớm cấu kết lại cùng một chỗ với nhau.
Nếu không phải trở ngại Lâm mẫu, thì Hạ Đồng đã sớm quẳng bỏ Lâm Hạo Phàm, đầu nhập vào ôm ấp của Lăng Hạo Thiên.
Còn có, mỗi đêm canh ba, sau khi đợi nguyên chủ "ngủ", Hạ Đồng đều sẽ lén lút đi đông viện tìm Lâm Hạo Thiên. Về phần làm cái gì? Ha, đều là người trưởng thành, chắc cũng có thể tự hiểu...
Lăng Phàm đối với nữ nhân, từ trước tới giờ đều chỉ coi trọng nàng ta có còn là xử nữ hay không mà thôi. Không phải vì thói ở sạch, mà là vì chỉ có bọn họ mới có thể cung cấp được Âm nguyên cho hắn.
Âm nguyên có thể giúp hắn tu luyện, chữa trị thương thế,... nói chung là đủ loại chỗ tốt.
Chỉ có giao hợp với nữ tử vẫn còn là xử nữ chi thân, thì hắn mới có thể lấy được Âm nguyên.
Về phần Hạ Đồng, Âm nguyên của nàng rõ ràng đã biến mất, trong người lưu chuyển một cỗ Dương khí vô cùng rõ ràng. Chứng tỏ nàng ta đã không còn là hoàng hoa khuê nữ nữa.
Mà nếu đã vậy, thì chính là rác rưởi, đồ bỏ đi.
Đáy mắt âm u, Lăng Phàm đưa tay vuốt ve sườn mặt của nàng, động tác ái muội giống như giữa tình nhân với nhau. Nhưng lời nói nói ra, lại khiến tâm của Hạ Đồng lạnh hơn nửa:"Thân ái, nói cho ta biết, ngươi có phải hay không chuẩn bị đi đông viện tìm vị đệ đệ tốt kia của ta?"
Hạ Đồng giật thót ở trong lòng, len lén liếc nhìn Lăng Phàm, muốn từ trên mặt của hắn nhìn ra một điểm sắc thái nào đó. Nhưng để nàng thất vọng chính là, nam nhân này vẫn giữ nụ cười nghiền ngẫm, căn bản không có cách nào đoán được tâm ý của hắn.
"Đại thiếu gia...Hạ Đồng không có..." Hạ Đồng cắn răng, lộ ra một bộ dạng điềm đạm đáng yêu, ủy khuất phản bác, khiến người ta nhìn thấy liền không nhịn được tâm sinh thương tiếc.
Thế nhưng, Lăng Phàm vẫn giữ vững tiếu dung nhìn nàng như vậy, cũng không nói một lời.
Sườn mặt bị hắn ôn nhu vuốt ve, nhưng Hạ Đồng chỉ cảm giác được, bàn tay của hắn thật lạnh, thật lạnh, giống như một tảng băng vậy. Khiến nàng không nhịn được dựng đứng tóc gáy. Biểu tình oan ức trên mặt cũng ngày càng cứng đờ.
Có lẽ cảm thấy không mấy thú vị, Lăng Phàm liền hơi thả lỏng tay ra, nói tiếp:"Thân ái a, nếu ta nhớ không lầm, thì mẫu thân của ta đưa ngươi tới là để làm nha hoàn thông phòng cho ta có đúng không?"
"Nhưng thiếu gia thương ngươi, từ trước đến giờ cũng chưa từng chạm vào ngươi..."
Lăng Phàm nhắc tới việc này, khiến đáy lòng Hạ Đồng không khỏi lộp bộp. Chẳng lẽ, nam nhân này là muốn...thượng nàng?
Không thể được, nàng làm sao có thể trao thân cho một kẻ không có tiền đồ, lại người không ra người, quỷ không ra quỷ như hắn được a! Ít nhất cũng phải lấy người như nhị thiếu gia vậy kia.
Liếc nhìn biểu lộ hoảng loạn của Hạ Đồng, Lăng Phàm liền cười lạnh trong lòng. Hắn làm sao không biết được ả tiện nhân này là đang nghĩ gì kia chứ. Loại trà xanh biểu như thế này, hắn còn ngại bẩn đâu.
"Nhưng ngươi làm ta quá thất vọng a thân ái. Ngươi nói, nếu ta đi tìm bà mụ đến vì ngươi nghiệm thân, còn phát hiện ra ngươi không còn là thân hoàn bích nữa. Sau đó đem chuyện ngươi cùng người tư bôn tố giác đến chỗ mẫu thân ta, thì hạ tràng của ngươi sẽ là gì?"
"Để ta nghĩ nghĩ xem, là tròng lồng heo thả trôi sông, bị loạn côn đánh chết, hay là bán vào kỹ viện đây?"
**Truyện không có nữ chính, main độc lai độc vãng. Nhân vật nữ trong truyện chỉ là người qua đường cùng main có chút day dưa.
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m