Chương : 19
Mặt trăng lên cao với ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi cả khung trời, cô dừng lại nhìn lên cành cây. Người nam nhan đó dần đi về phía cô, chiếc mặt nạ chim ưng đáng sợ phản chiếu trong đêm. Cô mỉm cười nhẹ rồi quay lại đối diện với hắn, đôi mắt sau lớp vải mỏng bình thản không gợn sóng
" Thần thiếp tham kiến bệ hạ "
Hắn đứng đối diện cô với một khoảng cách gần
" Ngươi là ai? "
Tiếng nói lạnh lẽo uy nghiêm khiến người khác run sợ
" Ta là một trong hậu cung của người "
"... Tên "
" Huyết Ly Băng "
" Người của Huyết gia? Xem ra vẫn còn người sống sót "
" Ta đã vào cung trước khi Huyết gia ta suy tàn "
"... "
Cô lặng lẻ quay đầu nhìn những cánh hoa anh đào rơi mà ngân lên một bài thơ
" Trăng sáng nhẹ nhàng rọi xuống trần gian "
" Bóng hình phiêu dật dưới biển trời "
" Làn gió lướt qua tung bay áo "
" Nước mắt chảy dài nhớ cố hương "
" Mỹ nhân khuynh thế xoay thiên hạ "
" Khóe môi mỉm cười điên đảo chúng sinh "
" Ta đứng nơi đây dưới bóng người "
" Ma tôn kinh thế giết muôn loài "
" Khống khổ kêu gào trong tuyệt vọng "
" Chống đối thiên địa trong bàn tay "
" Thống nhất tam giới dưới thế trần "
" Cửu lôi huyền chân tuyệt không sợ "
" Trái tim tàn nhẫn giết chết người "
" Máu chảy thành sống một màu đẹp "
" Dẹp hết chướng ngại bước lên cao "
" Cửu ngũ chí tôn trong thiên hạ "
" Rồng đứng nơi đây giữa loài người "
" Thân phận thật không ai biết "
" Chỉ có trời đang nhìn đến ngươi... "
Đôi mắt hổ phách sau lớp mặt nạ ánh lên kinh ngạc, rồi lóe lên tia khát máu. Cô mỉm cười nhẹ xoay lại bước đến gần hắn
" Người sao vậy? "
" Ngươi biết được những gì? "
" Hử? Ta không hiểu bệ hạ đang nói gì cả "
" Giả ngốc với ta? "
Hắn đưa tay bóp lấy cổ cô, hàn khí tỏa ra lạnh lẽo
" Ưm... "
Cô khó thở nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn.
"... "
Hắn nhìn vào cô rồi buông ra xoay người bỏ đi, bóng lưng thẳng tấp uy quyền. Cô nhìn đến hắn, đôi mắt sau lớp vải ánh lên lạnh lẽo rồi trở về bình thản
[ Ký chủ ơi! Xém nữa ta chết ngất vì người đó ]
"... "
[ Ta cảm nhận được tà khí từ người tên đó. Vậy mà người còn nói ra mấy lời không hay đó nữa ]
" Ha! thú vị "
[ Nà ní 0o0??? ]
Cô nói rồi bỏ đi để lại khung cảnh tuyệt đẹp...
____________
Hắn trở về phòng ngồi xuống ghế, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về không trung. Hình ảnh cô vẫn còn trong đầu hắn, đưa bàn tay vừa bóp cổ cô lên thất thần
" Mịn thật... nàng ấy... còn rất thơm "
Không gian tâm tối với ánh sáng nhàn nhạt, hắn bỗng lạnh lẽo lên tiếng
" Hắc sát "
Từ không gian bỗng hiện lên hai bóng đen, cơ thể tỏa ra tà khí. Cả hai đồng loạt quỳ xuống
" Ma tôn có gì căn dặn? "
" Âm thầm đi theo một nữ nhân tên Huyết Ly Băng và báo cáo lại với ta. Nàng ta có gì mờ ám, và... bảo vệ nàng ấy "
Lời nói của hắn khiến cả hai bóng đen đều có chút bất ngờ. Sau đó cũng tuân mệnh mà biến mất...
Không gian lạnh lẽo bao trùm, hắn ngồi đó uy nghiêm...
" Thật muốn xem... nàng giở trò gì... "
∆∆∆∆∆∆∆∆ Hơi ngắn nha! Tại có chút bất trắc. Chap sau mình bù cho... Cảm ơn các bạn đã ủng hộ >v<
" Thần thiếp tham kiến bệ hạ "
Hắn đứng đối diện cô với một khoảng cách gần
" Ngươi là ai? "
Tiếng nói lạnh lẽo uy nghiêm khiến người khác run sợ
" Ta là một trong hậu cung của người "
"... Tên "
" Huyết Ly Băng "
" Người của Huyết gia? Xem ra vẫn còn người sống sót "
" Ta đã vào cung trước khi Huyết gia ta suy tàn "
"... "
Cô lặng lẻ quay đầu nhìn những cánh hoa anh đào rơi mà ngân lên một bài thơ
" Trăng sáng nhẹ nhàng rọi xuống trần gian "
" Bóng hình phiêu dật dưới biển trời "
" Làn gió lướt qua tung bay áo "
" Nước mắt chảy dài nhớ cố hương "
" Mỹ nhân khuynh thế xoay thiên hạ "
" Khóe môi mỉm cười điên đảo chúng sinh "
" Ta đứng nơi đây dưới bóng người "
" Ma tôn kinh thế giết muôn loài "
" Khống khổ kêu gào trong tuyệt vọng "
" Chống đối thiên địa trong bàn tay "
" Thống nhất tam giới dưới thế trần "
" Cửu lôi huyền chân tuyệt không sợ "
" Trái tim tàn nhẫn giết chết người "
" Máu chảy thành sống một màu đẹp "
" Dẹp hết chướng ngại bước lên cao "
" Cửu ngũ chí tôn trong thiên hạ "
" Rồng đứng nơi đây giữa loài người "
" Thân phận thật không ai biết "
" Chỉ có trời đang nhìn đến ngươi... "
Đôi mắt hổ phách sau lớp mặt nạ ánh lên kinh ngạc, rồi lóe lên tia khát máu. Cô mỉm cười nhẹ xoay lại bước đến gần hắn
" Người sao vậy? "
" Ngươi biết được những gì? "
" Hử? Ta không hiểu bệ hạ đang nói gì cả "
" Giả ngốc với ta? "
Hắn đưa tay bóp lấy cổ cô, hàn khí tỏa ra lạnh lẽo
" Ưm... "
Cô khó thở nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn.
"... "
Hắn nhìn vào cô rồi buông ra xoay người bỏ đi, bóng lưng thẳng tấp uy quyền. Cô nhìn đến hắn, đôi mắt sau lớp vải ánh lên lạnh lẽo rồi trở về bình thản
[ Ký chủ ơi! Xém nữa ta chết ngất vì người đó ]
"... "
[ Ta cảm nhận được tà khí từ người tên đó. Vậy mà người còn nói ra mấy lời không hay đó nữa ]
" Ha! thú vị "
[ Nà ní 0o0??? ]
Cô nói rồi bỏ đi để lại khung cảnh tuyệt đẹp...
____________
Hắn trở về phòng ngồi xuống ghế, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về không trung. Hình ảnh cô vẫn còn trong đầu hắn, đưa bàn tay vừa bóp cổ cô lên thất thần
" Mịn thật... nàng ấy... còn rất thơm "
Không gian tâm tối với ánh sáng nhàn nhạt, hắn bỗng lạnh lẽo lên tiếng
" Hắc sát "
Từ không gian bỗng hiện lên hai bóng đen, cơ thể tỏa ra tà khí. Cả hai đồng loạt quỳ xuống
" Ma tôn có gì căn dặn? "
" Âm thầm đi theo một nữ nhân tên Huyết Ly Băng và báo cáo lại với ta. Nàng ta có gì mờ ám, và... bảo vệ nàng ấy "
Lời nói của hắn khiến cả hai bóng đen đều có chút bất ngờ. Sau đó cũng tuân mệnh mà biến mất...
Không gian lạnh lẽo bao trùm, hắn ngồi đó uy nghiêm...
" Thật muốn xem... nàng giở trò gì... "
∆∆∆∆∆∆∆∆ Hơi ngắn nha! Tại có chút bất trắc. Chap sau mình bù cho... Cảm ơn các bạn đã ủng hộ >v<