Chương : 25
Thẩm Phong cảm thấy việc này không còn chút hy vọng nào, người đứng đầu Đoàn Thiên đường đâu có phải muốn gặp là có thể gặp được, một người bảo vệ không có quyền hành gì thay một “cô gái yếu đuối” xin được gặp mặt, chắc chắn sẽ bị thư ký của chủ tịch chửi đến máu chó đầy đầu.
Thẩm Phong dù sao trước kia cũng từng đọc qua một ít nơi làm việc ở trong tiểu thuyết, đối với quy tắc ngầm ở thế giới này cũng biết một hai, hiện tại người bảo vệ nước mắt chảy đầy mặt, nhất định là bị mắng cho nên mới khóc, trong lòng Thẩm Phong không khỏi có phần áy náy.
Thôi đành vậy, dù sao cũng biết mục tiêu là ai, bây giờ nghĩ biện pháp khác vậy, mình không nên làm khó dễ cho bảo vệ nhỏ bé này.
Ngay thời điểm Thẩm Phong xoay người chuẩn bị rời đi, chỉ là khi hắn vừa mới quay đầu, suýt chút nữa bị dọa đến nhồi máu cơ tim.
Chỉ thấy xa xa có sáu người đi đến gần đây, đi đầu là một ông lão hai bên đầu tóc đã hoa dâm, ông lão kia hai tay chắp sau lưng, phần lưng hơi còng xuống, nhưng trong con mắt của ông lão không hề vẩn đục như các lão đầu cùng tuổi, tư thế bước đi khiến cho người ta cảm giác được một loại mạnh mẽ và uy vũ.
Theo sát phía sau có năm người trẻ gồm ba nam và hai nữ.
Ba người nam nhân kia lớn lên trông như thế nào Thẩm Phong không thèm quan tâm, vì lẽ đó hắn chỉ tập trung nhìn vào hai nữ, không nhìn thì thôi vừa nhìn sang đã khiến Thẩm Phong khiếp sợ.
Một người trong đó mặc đồ trắng, tóc rối bù xù, dài đen nhánh hòa toàn che khuất đi một nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt xanh sáng rực, nếu hiện tại là ban đêm chắc chắn sẽ khiến cho mọi người lầm tưởng là ma nữ, nhưng cho dù ban ngày, lần đầu tiên gặp mặt cũng khiến cho Thẩm Phong sợ hết hồn.
Nhưng càng làm cho Thẩm Phong kinh hãi là cô gái bên cạnh.
Cũng không phải bởi vì cô gái đó quá đáng sợ, mà ngược lại dung mạo của nàng rất đáng yêu, xinh xắn, da thịt trắng mịn, ngũ quan tinh xảo như búp bê, mắt to trong veo như nước, giảo hoạt và có thần, khiến người ta không nhịn được cảm khái đây là “Tiểu la lỵ đẹp nhất thế giới”.
Thế nhưng tiểu la lỵ này là Triệu Tiểu Hi, hiện tại Thẩm Phong chỉ muốn mắng to một câu “Thế giới à, sao mi lại nhỏ như thế!”
Thẩm Phong sợ hãi vội vã quay đầu đi, mặt hướng về vách tường, chỉ lo lắng Triệu Tiểu Hi sẽ phát hiện ra hắn.
Đối với kỹ thuật giả gái của mình, thực ra Thẩm Phong cũng không tự tin cho lắm, người bảo vệ có thể không nhận ra manh mối gì, nhưng Triệu Tiểu Hi tám chín phần mười có thể liếc mắt cái đã nhận ra hắn, hai người tốt xấu gì cũng là thanh mai chúc mã và bạn cùng bàn đến sáu năm, hơn nữa ngày hôm qua so tay đã khiến nàng ta nhục nhã 25 lần, sợ rằng cho dù hắn biến thành hạt bụi cũng sẽ bị Triệu Tiểu Hi phát hiện ra.
Thẩm Phong căng như dây đàn, hắn cảm thấy mặc nữ trang không đáng sợ, đáng sợ nhất là bị người quen vạch trần tại chỗ, trực tiếp nói cho mẹ của hắn biết, như vậy một đời oanh liệt của hắn phút chốc bị hủy hoại trong một ngày a!
“Không ai nhìn thấy ta! Không ai nhìn thấy ta!”
Thẩm Phong không ngừng cầu nguyện, nhưng những người này vẫn thẳng hướng phòng bảo vệ mà đi đến, trong vô tình đem các con đường có thể chạy trốn của Thẩm Phong phong tỏa.
Dưới tình thế cấp bách, Thẩm Phong không thể làm gì khác hơn là vỗ mạnh vào cửa sổ.
Đùng! Đùng! Đùng!
Sau khi Đoàn Nhâm Thiên nghe được âm thanh đập cửa, vội vàng quay đầu về phía cửa sổ, phát hiện là cô nương kia đang gõ mạnh vào cửa sổ, vẻ mặt nàng cấp thiết như đang gặp việc gì nguy hiểm.
Trong lòng Đoàn Nhâm Thiên giật mình, vội vàng cùng đầu bên kia điện thoại nói một câu sau đó tắt điện thoại rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng bảo vệ.
-Làm sao vậy?
Đoàn Nhâm Thiên hỏi gấp.
Thẩm Phong vội vả đưa tay chỉ về phía sau lưng mình, thừa dịp lúc Đoàn Nhâm Thiên quay đầu nhìn theo, Thẩm Phong như một làn khói vọt vào phòng bảo vệ sau đó “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Đoàn Nhâm Thiên ngạc nhiên, đến tột cùng có thú dữ gì mà đem tiểu cô nương dọa sợ đến mức này.
Hắn định thần nhìn qua, càng thêm ngạc nhiên.
-Tề lão sư?
Ông lão dẫn đầu là người quen của Đoàn Nhâm Thiên, ông tên là Tề Quần.
Thân phận ông lão không hề đơn giản, vừa là phó hội trưởng Hiệp hội Rèn Đúc, lại đảm nhiệm giảng dạy về rèn đúc tại Tinh Không học viện, mấy chục năm trước đã là một Lục tinh Đoán Tạo Sư, không biết hiện tại ông đang ở cấp bậc nào bởi vì từ sau đạt Lục tinh ông không hề tham gia vào bình xét cấp bậc rèn đúc, vì lẽ đó bề ngoài vẫn là Lục tinh, nhưng rất nhiều người cho rằng trình độ ông đã tiến tới Thất tinh.
Đoàn Nhâm Thiên khi còn trẻ cũng học trong Tinh Không học viện, Tề Quần chính là thầy giáo khoa Rèn Đúc, ngoại trừ Đoàn Tiểu Bạch thì Tề Quần là trưởng bối có ảnh hưởng lớn nhất đối với hắn, vì thế Đoàn Nhâm Thiên vẫn như cũ tôn xưng ông là “lão sư”.
Đoàn Nhâm Thiên vội vàng tiến lên nghênh đón.
Hắn hỏi:
- Hôm nay thầy làm sao lại tới đây vậy?
Đoàn Tiểu Bạch đã từng tam cố mao lư (ba lần đến mời) Tề Quần đến Đoàn Thiên Đường nhậm chức, nhưng liên tục bị từ chối, nhưng không nghĩ tới hôm nay thầy lại “tự mình đến cửa”.
Đầu tiên nhìn thấy Đoàn Nhâm Thiên, Tề lão đầu vẫn chưa thể nào nhận ra được đây là học trò đắc ý của mình, dù sao hiện tại Đoàn Nhâm Thiên thay đổi quá lớn, ông nghi ngờ và cẩn thận nhìn vài lần, mới chợt nói:
-Hóa ra là Tiểu Đoàn à! Con làm sao...lại khóc?
Đoàn Nhâm Thiên lúc này mới ý thức được viền mắt của bản thân vẫn còn ửng hồng, nước mắt trên mặt chưa kịp khô, mặt không khỏi đỏ lên, đem nước mắt đau khô, xấu hổ và lúng túng nói:
-Không có chuyện gì thưa thầy, vừa rồi có lẽ hạt cát bay vào mắt con!
Tề lão đầu vui lòng nở nụ cười, cũng không vạch trần, đối với việc gặp được học trò nhiều năm của chính mình, ông cảm thấy vô cùng vui vẻ và xúc động.
Chỉ có điều khi nhìn thấy quần áo mà Đoàn Nhâm Thiên đang mặc, Tề lão đầu không nhịn được nhíu hai đầu lông mày, nói:
-Con bây giờ chỉ làm bảo vệ?
Đoàn Nhâm Thiên hơi cúi đầu “Vâng” một tiếng, rồi thấp giọng nói:
-Chuyện này, nói ra rất dài...
Đoàn Nhâm Thiên không biết nên giải thích ra sao, hắn chỉ cảm thấy hổ thẹn với sự dạy bảo và khuyên nhủ năm đó của Tề lão sư, vì vậy không thể làm gì hơn là nói lảng sang chuyện khác:
-Đúng rồi, Tề lão sư, lần này thầy tới có phải đã nghĩ thông suốt cho nên đến đây nhậm chức?
-Nhậm chức cái rắm, đời này lão già đây không bao giờ nhậm chức ở đây.
Tề lão đầu cười mắng:
-Hôm nay lão phu tới là để phá quán.
Đoàn Nhâm Thiên kinh ngạc:
-Phá quán?
Tề lão đầu tiếp tục nói:
-Mấy ngày trước lão phu cùng lão Đoàn uống rượu, tên kia dám đem Đoàn gia nhà hắn tâng bốc đến tận trời, ở trong mắt lão phu không phải chỉ có mấy người trẻ tuổi có chút thiên phú sao? Nếu đặt ở khoa rèn đúc của Tinh Không học viện, chỉ sợ không thể xếp vào ba hạng đầu. Kết quả lão Đoàn kia không phục, kiên quyết nhất định ước chiến. Đấu thì đấu, lão phu chả nhẽ lại sợ hắn? Vì lẽ đó hôm nay lão phu dẫn theo mấy học sinh đến, chuẩn bị đá cho hắn không còn manh giáp.
Đoàn Nhâm Thiên dở khóc dở cười, lão Đoàn trong miệng Tề lão sư chính là Đoàn Tiểu Bạch cha mình, xem ra phụ thân mình kiên quyết không từ bỏ Tề lão sư.
Gần như Đoàn Nhâm Thiên có thể khẳng định, uống rượu, khoe khoang, khiêu chiến, tất cả đều là mưu kế của phụ thân mình, tuy rằng Tinh Không học viện là học viện tốt nhất đế quốc, nhưng dù sao học sinh vẫn là học sinh, làm sao so sánh được với mấy người...nối nghiệp của Đoàn gia?
Rất hiển nhiên Đoàn Tiểu Bạch cố ý nói đông nói tây để khiến cho Tề Quần lầm tưởng người Đoàn gia là như vậy, kích Tề Quần đến phá quán, sau đó để Tề Quần mở rộng tầm mắt đối với người trẻ tuổi của Đoàn gia.
Đoàn Nhâm Thiên liếc nhìn năm học sinh đứng sau lưng Tề lão đầu, không khỏi có chút đồng tình, người trẻ tuổi tầm này ai cũng có máu hiếu thắng, nếu ngăn cản cũng không phải việc gì tốt.
Đoàn Nhâm Thiên cười nói:
-Tề lão sư, thầy giới thiệu một chút được không?
Tề Quần gật đầu, chỉ vào người đứng cuối bên phải với vóc dáng mập mạp nói:
-Vu Hoằng, xếp thứ bốn trong khoa Rèn Đúc, am hiểu rèn đúc phòng cụ.
Chỉ vào thiếu niên có khuôn mặt thanh tú:
-Từ Gia Ngôn, xếp thứ năm khoa Rèn Đúc, am hiểu rèn đúc vật trang sức.
Chỉ vào thiếu niên cao gầy:
-Kỳ Thiên Hoa, xếp thứ hai khoa Rèn Đúc, am hiểu rèn đúc bảo cụ.
Sau đó chỉ vào Triệu Tiểu Hi đang đứng một bên nói:
-Triệu Tiểu Hi, học sinh khoa Linh Năng, được lão phu lôi kéo về bên khoa Rèn Đúc, kết quả kiểm tra lý thuyết tuy nghịch đảo với hạng đầu, nhưng kết quả kiểm tra thực hành lại xếp vào ba hạng đầu, am hiểu rèn đúc vũ khí.
Nghe đến đây Đoàn Nhâm Thiên có phần kinh ngạc, phải biết rèn đúc chia làm bốn loại gồm rèn đúc vũ khí, phòng cụ, trang sức và bảo cụ, trong đó rèn đúc trang sức đòi hỏi phải có con mắt tinh tế, rèn đúc bảo cụ cần phải có kỹ xảo, rèn đúc phòng cụ cần phải có tính kiên trì, còn rèn đúc vũ khí coi trọng nhất là sức mạnh thân thể.
Đoán Tạo Sư chỉ huy chì ở một sức mạnh nào đó cũng quyết định chất lượng của vũ khí, nhìn qua ai cũng nghĩ tiểu la lỵ này sẽ không bao giờ động đến việc này, ai ngờ lại am hiểu nhất là rèn đúc vũ khí.
-Hả? Triệu Tiểu Hi, em đang nhìn cái gì vậy?
Tề lão đầu bỗng nhiên quay đầu hỏi.
Chỉ thấy con mắt của Triệu Tiểu Hi nhìn chằm chằm vào cửa phòng bảo vệ, thỉnh thoảng lại nhón chân lên, dường như muốn chứng minh điều gì đó.
Triệu Tiểu Hi tiến lên vài bước đi tới gần cửa sổ, vừa đi vừa lẩm bẩm:
-Hình như vừa có một vị tỷ tỷ đứng ở đây mà, sau đó vì sao lại chạy vào bảo vệ rồi? Tiểu Hi cảm thấy bóng lưng của tỷ tỷ rất quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó, đúng vậy, chắc chắn đã gặp ở đâu đó, trực giác của tiểu Hi luôn rất chính xác.
Thẩm Phong dù sao trước kia cũng từng đọc qua một ít nơi làm việc ở trong tiểu thuyết, đối với quy tắc ngầm ở thế giới này cũng biết một hai, hiện tại người bảo vệ nước mắt chảy đầy mặt, nhất định là bị mắng cho nên mới khóc, trong lòng Thẩm Phong không khỏi có phần áy náy.
Thôi đành vậy, dù sao cũng biết mục tiêu là ai, bây giờ nghĩ biện pháp khác vậy, mình không nên làm khó dễ cho bảo vệ nhỏ bé này.
Ngay thời điểm Thẩm Phong xoay người chuẩn bị rời đi, chỉ là khi hắn vừa mới quay đầu, suýt chút nữa bị dọa đến nhồi máu cơ tim.
Chỉ thấy xa xa có sáu người đi đến gần đây, đi đầu là một ông lão hai bên đầu tóc đã hoa dâm, ông lão kia hai tay chắp sau lưng, phần lưng hơi còng xuống, nhưng trong con mắt của ông lão không hề vẩn đục như các lão đầu cùng tuổi, tư thế bước đi khiến cho người ta cảm giác được một loại mạnh mẽ và uy vũ.
Theo sát phía sau có năm người trẻ gồm ba nam và hai nữ.
Ba người nam nhân kia lớn lên trông như thế nào Thẩm Phong không thèm quan tâm, vì lẽ đó hắn chỉ tập trung nhìn vào hai nữ, không nhìn thì thôi vừa nhìn sang đã khiến Thẩm Phong khiếp sợ.
Một người trong đó mặc đồ trắng, tóc rối bù xù, dài đen nhánh hòa toàn che khuất đi một nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt xanh sáng rực, nếu hiện tại là ban đêm chắc chắn sẽ khiến cho mọi người lầm tưởng là ma nữ, nhưng cho dù ban ngày, lần đầu tiên gặp mặt cũng khiến cho Thẩm Phong sợ hết hồn.
Nhưng càng làm cho Thẩm Phong kinh hãi là cô gái bên cạnh.
Cũng không phải bởi vì cô gái đó quá đáng sợ, mà ngược lại dung mạo của nàng rất đáng yêu, xinh xắn, da thịt trắng mịn, ngũ quan tinh xảo như búp bê, mắt to trong veo như nước, giảo hoạt và có thần, khiến người ta không nhịn được cảm khái đây là “Tiểu la lỵ đẹp nhất thế giới”.
Thế nhưng tiểu la lỵ này là Triệu Tiểu Hi, hiện tại Thẩm Phong chỉ muốn mắng to một câu “Thế giới à, sao mi lại nhỏ như thế!”
Thẩm Phong sợ hãi vội vã quay đầu đi, mặt hướng về vách tường, chỉ lo lắng Triệu Tiểu Hi sẽ phát hiện ra hắn.
Đối với kỹ thuật giả gái của mình, thực ra Thẩm Phong cũng không tự tin cho lắm, người bảo vệ có thể không nhận ra manh mối gì, nhưng Triệu Tiểu Hi tám chín phần mười có thể liếc mắt cái đã nhận ra hắn, hai người tốt xấu gì cũng là thanh mai chúc mã và bạn cùng bàn đến sáu năm, hơn nữa ngày hôm qua so tay đã khiến nàng ta nhục nhã 25 lần, sợ rằng cho dù hắn biến thành hạt bụi cũng sẽ bị Triệu Tiểu Hi phát hiện ra.
Thẩm Phong căng như dây đàn, hắn cảm thấy mặc nữ trang không đáng sợ, đáng sợ nhất là bị người quen vạch trần tại chỗ, trực tiếp nói cho mẹ của hắn biết, như vậy một đời oanh liệt của hắn phút chốc bị hủy hoại trong một ngày a!
“Không ai nhìn thấy ta! Không ai nhìn thấy ta!”
Thẩm Phong không ngừng cầu nguyện, nhưng những người này vẫn thẳng hướng phòng bảo vệ mà đi đến, trong vô tình đem các con đường có thể chạy trốn của Thẩm Phong phong tỏa.
Dưới tình thế cấp bách, Thẩm Phong không thể làm gì khác hơn là vỗ mạnh vào cửa sổ.
Đùng! Đùng! Đùng!
Sau khi Đoàn Nhâm Thiên nghe được âm thanh đập cửa, vội vàng quay đầu về phía cửa sổ, phát hiện là cô nương kia đang gõ mạnh vào cửa sổ, vẻ mặt nàng cấp thiết như đang gặp việc gì nguy hiểm.
Trong lòng Đoàn Nhâm Thiên giật mình, vội vàng cùng đầu bên kia điện thoại nói một câu sau đó tắt điện thoại rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng bảo vệ.
-Làm sao vậy?
Đoàn Nhâm Thiên hỏi gấp.
Thẩm Phong vội vả đưa tay chỉ về phía sau lưng mình, thừa dịp lúc Đoàn Nhâm Thiên quay đầu nhìn theo, Thẩm Phong như một làn khói vọt vào phòng bảo vệ sau đó “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Đoàn Nhâm Thiên ngạc nhiên, đến tột cùng có thú dữ gì mà đem tiểu cô nương dọa sợ đến mức này.
Hắn định thần nhìn qua, càng thêm ngạc nhiên.
-Tề lão sư?
Ông lão dẫn đầu là người quen của Đoàn Nhâm Thiên, ông tên là Tề Quần.
Thân phận ông lão không hề đơn giản, vừa là phó hội trưởng Hiệp hội Rèn Đúc, lại đảm nhiệm giảng dạy về rèn đúc tại Tinh Không học viện, mấy chục năm trước đã là một Lục tinh Đoán Tạo Sư, không biết hiện tại ông đang ở cấp bậc nào bởi vì từ sau đạt Lục tinh ông không hề tham gia vào bình xét cấp bậc rèn đúc, vì lẽ đó bề ngoài vẫn là Lục tinh, nhưng rất nhiều người cho rằng trình độ ông đã tiến tới Thất tinh.
Đoàn Nhâm Thiên khi còn trẻ cũng học trong Tinh Không học viện, Tề Quần chính là thầy giáo khoa Rèn Đúc, ngoại trừ Đoàn Tiểu Bạch thì Tề Quần là trưởng bối có ảnh hưởng lớn nhất đối với hắn, vì thế Đoàn Nhâm Thiên vẫn như cũ tôn xưng ông là “lão sư”.
Đoàn Nhâm Thiên vội vàng tiến lên nghênh đón.
Hắn hỏi:
- Hôm nay thầy làm sao lại tới đây vậy?
Đoàn Tiểu Bạch đã từng tam cố mao lư (ba lần đến mời) Tề Quần đến Đoàn Thiên Đường nhậm chức, nhưng liên tục bị từ chối, nhưng không nghĩ tới hôm nay thầy lại “tự mình đến cửa”.
Đầu tiên nhìn thấy Đoàn Nhâm Thiên, Tề lão đầu vẫn chưa thể nào nhận ra được đây là học trò đắc ý của mình, dù sao hiện tại Đoàn Nhâm Thiên thay đổi quá lớn, ông nghi ngờ và cẩn thận nhìn vài lần, mới chợt nói:
-Hóa ra là Tiểu Đoàn à! Con làm sao...lại khóc?
Đoàn Nhâm Thiên lúc này mới ý thức được viền mắt của bản thân vẫn còn ửng hồng, nước mắt trên mặt chưa kịp khô, mặt không khỏi đỏ lên, đem nước mắt đau khô, xấu hổ và lúng túng nói:
-Không có chuyện gì thưa thầy, vừa rồi có lẽ hạt cát bay vào mắt con!
Tề lão đầu vui lòng nở nụ cười, cũng không vạch trần, đối với việc gặp được học trò nhiều năm của chính mình, ông cảm thấy vô cùng vui vẻ và xúc động.
Chỉ có điều khi nhìn thấy quần áo mà Đoàn Nhâm Thiên đang mặc, Tề lão đầu không nhịn được nhíu hai đầu lông mày, nói:
-Con bây giờ chỉ làm bảo vệ?
Đoàn Nhâm Thiên hơi cúi đầu “Vâng” một tiếng, rồi thấp giọng nói:
-Chuyện này, nói ra rất dài...
Đoàn Nhâm Thiên không biết nên giải thích ra sao, hắn chỉ cảm thấy hổ thẹn với sự dạy bảo và khuyên nhủ năm đó của Tề lão sư, vì vậy không thể làm gì hơn là nói lảng sang chuyện khác:
-Đúng rồi, Tề lão sư, lần này thầy tới có phải đã nghĩ thông suốt cho nên đến đây nhậm chức?
-Nhậm chức cái rắm, đời này lão già đây không bao giờ nhậm chức ở đây.
Tề lão đầu cười mắng:
-Hôm nay lão phu tới là để phá quán.
Đoàn Nhâm Thiên kinh ngạc:
-Phá quán?
Tề lão đầu tiếp tục nói:
-Mấy ngày trước lão phu cùng lão Đoàn uống rượu, tên kia dám đem Đoàn gia nhà hắn tâng bốc đến tận trời, ở trong mắt lão phu không phải chỉ có mấy người trẻ tuổi có chút thiên phú sao? Nếu đặt ở khoa rèn đúc của Tinh Không học viện, chỉ sợ không thể xếp vào ba hạng đầu. Kết quả lão Đoàn kia không phục, kiên quyết nhất định ước chiến. Đấu thì đấu, lão phu chả nhẽ lại sợ hắn? Vì lẽ đó hôm nay lão phu dẫn theo mấy học sinh đến, chuẩn bị đá cho hắn không còn manh giáp.
Đoàn Nhâm Thiên dở khóc dở cười, lão Đoàn trong miệng Tề lão sư chính là Đoàn Tiểu Bạch cha mình, xem ra phụ thân mình kiên quyết không từ bỏ Tề lão sư.
Gần như Đoàn Nhâm Thiên có thể khẳng định, uống rượu, khoe khoang, khiêu chiến, tất cả đều là mưu kế của phụ thân mình, tuy rằng Tinh Không học viện là học viện tốt nhất đế quốc, nhưng dù sao học sinh vẫn là học sinh, làm sao so sánh được với mấy người...nối nghiệp của Đoàn gia?
Rất hiển nhiên Đoàn Tiểu Bạch cố ý nói đông nói tây để khiến cho Tề Quần lầm tưởng người Đoàn gia là như vậy, kích Tề Quần đến phá quán, sau đó để Tề Quần mở rộng tầm mắt đối với người trẻ tuổi của Đoàn gia.
Đoàn Nhâm Thiên liếc nhìn năm học sinh đứng sau lưng Tề lão đầu, không khỏi có chút đồng tình, người trẻ tuổi tầm này ai cũng có máu hiếu thắng, nếu ngăn cản cũng không phải việc gì tốt.
Đoàn Nhâm Thiên cười nói:
-Tề lão sư, thầy giới thiệu một chút được không?
Tề Quần gật đầu, chỉ vào người đứng cuối bên phải với vóc dáng mập mạp nói:
-Vu Hoằng, xếp thứ bốn trong khoa Rèn Đúc, am hiểu rèn đúc phòng cụ.
Chỉ vào thiếu niên có khuôn mặt thanh tú:
-Từ Gia Ngôn, xếp thứ năm khoa Rèn Đúc, am hiểu rèn đúc vật trang sức.
Chỉ vào thiếu niên cao gầy:
-Kỳ Thiên Hoa, xếp thứ hai khoa Rèn Đúc, am hiểu rèn đúc bảo cụ.
Sau đó chỉ vào Triệu Tiểu Hi đang đứng một bên nói:
-Triệu Tiểu Hi, học sinh khoa Linh Năng, được lão phu lôi kéo về bên khoa Rèn Đúc, kết quả kiểm tra lý thuyết tuy nghịch đảo với hạng đầu, nhưng kết quả kiểm tra thực hành lại xếp vào ba hạng đầu, am hiểu rèn đúc vũ khí.
Nghe đến đây Đoàn Nhâm Thiên có phần kinh ngạc, phải biết rèn đúc chia làm bốn loại gồm rèn đúc vũ khí, phòng cụ, trang sức và bảo cụ, trong đó rèn đúc trang sức đòi hỏi phải có con mắt tinh tế, rèn đúc bảo cụ cần phải có kỹ xảo, rèn đúc phòng cụ cần phải có tính kiên trì, còn rèn đúc vũ khí coi trọng nhất là sức mạnh thân thể.
Đoán Tạo Sư chỉ huy chì ở một sức mạnh nào đó cũng quyết định chất lượng của vũ khí, nhìn qua ai cũng nghĩ tiểu la lỵ này sẽ không bao giờ động đến việc này, ai ngờ lại am hiểu nhất là rèn đúc vũ khí.
-Hả? Triệu Tiểu Hi, em đang nhìn cái gì vậy?
Tề lão đầu bỗng nhiên quay đầu hỏi.
Chỉ thấy con mắt của Triệu Tiểu Hi nhìn chằm chằm vào cửa phòng bảo vệ, thỉnh thoảng lại nhón chân lên, dường như muốn chứng minh điều gì đó.
Triệu Tiểu Hi tiến lên vài bước đi tới gần cửa sổ, vừa đi vừa lẩm bẩm:
-Hình như vừa có một vị tỷ tỷ đứng ở đây mà, sau đó vì sao lại chạy vào bảo vệ rồi? Tiểu Hi cảm thấy bóng lưng của tỷ tỷ rất quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó, đúng vậy, chắc chắn đã gặp ở đâu đó, trực giác của tiểu Hi luôn rất chính xác.