Chương : 6
Sau khi thấy được hi vọng chiến thắng, trong lòng thanh niên tóc dài bù xù nhất thời cháy lên dục vọng cầu thắng mãnh liệt, đây là 10 vạn đồng tiến đó, nó không phải là một số tiền nhỏ đâu.
Nếu như có được số tiền kia, hắn chắc chắn sẽ hoàn thành được giấc mơ nhiều năm chưa thực hiện được của mình, trở thành một nam nhân trăm trận trăm thắng, haha.
“Hây!”
Thanh niên tóc dài bù xù gầm nhẹ một tiếng và không ngừng điều khiển linh năng lực về phía khớp cổ tay, trong nháy mắt, từng đường gân xanh lần lượt nổi lên, bắp thịt cũng gồ lên từng khối.
Hai người có lực lượng tương đương nhau, người đến ta đi vì vậy trong lúc nhất thời đôi bên rơi vào thế giằng co.
Nhưng đến cuối cùng rốt cuộc thanh niên tóc dài bù xù không còn đủ sức để giữ vững, sức lực trên cánh tay từ từ suy yếu và cánh tay cũng bị ép về phía trên mặt bàn.
“Bính!”
Sau khi trải qua một phút dài dằng dặc đọ sức, kết quả là thanh niên tóc dài bù xù rơi vào thế yếu rồi bị quật ngã.
- Thật đáng tiếc!
Quần chúng đang vây xem không ngừng phát ra âm thanh tiếc hận thay cho thanh niên tóc dài bù xù, nhưng một số thương nhân lại giống như nhìn thấy thương cơ (thời cơ thích hợp kinh doanh), ánh mắt sáng rực lên.
...
...
“Cộng 60 điểm sức mạnh!”
Hắn mới chỉ ra sức diễn một chút lại có thể thu hoạch được thêm 60 điểm sức mạnh, nhưng Thẩm Phong vẫn không nhịn được dùng ánh mắt xem thường nhìn thanh niên tóc dài bù xù (Dịch: Vãi, bản thân được có 50).
Rõ thật là bề ngoài trông cũng khá được mà lại chỉ là gối thêu hoa (ví với những người chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức tài năng), dùng hết sức lực bú sữa mẹ mới được 60 điểm, phải biết là Triệu Tiểu Hi chỉ tùy tiện ra tay đã có 1000 điểm sức mạnh, tên này ngay cả một nha đầu cũng không bằng, vậy mà cũng đòi làm nam nhân!
Trong lòng Thẩm Phong nhổ nước bọt khinh thường, hắn cũng đã quên mất rằng bản thân mình cũng chỉ có 50 điểm sức mạnh.
Tuy nhiên bề ngoài hắn vẫn tập trung vào diễn xuất, sau khi nhổ nước bọt khinh thường còn không quên làm ra vẻ thở dốc.
Chỉ thiếu chút nữa, chỉ một chút là hắn có thể thắng rồi!
-So lại một lần nữa!
Thanh niên tóc dài bù xù cắn răng một cái, nhọc nhằn khổ sở móc tiền ra rồi đặt trên bàn.
Thẩm Phong rơi vào trầm mặc, cố ý giả vờ dáng điệu do dự, qua một hồi lâu, hắn mới lắc đầu và nói:
-Mỗi người chỉ có thể cùng ta so tay một lần, mời người ngày mai quay lại.
Thanh niên tóc dài bù xù trừng mắt lên, tức giận phản đối:
-Quy định này từ lúc nào? Tại sao ngươi không nói sớm.
Thẩm Phong lặng im, dường như bị á khẩu đến nói không lên lời.
Thanh niên tóc dài bù xù cười nham hiểm lên tiếng:
-Chẳng lẽ, ngươi sợ?
Thẩm Phong vui mừng, người anh em, mời ngươi biểu diễn tiếp!
Thẩm Phong vội vàng làm vẻ mặt tái đi, lớn tiếng nói:
-Nói bậy! Ta vì sao phải sợ ngươi?
-Ha ha ha.
Thanh niên tóc dài bù xù cười to, đáp:
-Chắc chắn là ngươi đang sợ! Vẻ mặt của ngươi đã để lộ ra sự khiếp đảm trong lòng ngươi! Ngươi thắng được một trận là do ngươi quá may mắn, vì điều đó mà ngươi sợ không dám so tay cùng ta, ngươi luôn coi mình là kẻ mạnh, hẳn là hiện tại ngươi không nghĩ rằng lại gặp đối thủ như ta, vì vậy ngươi hoảng sợ, để ta đoán thử nhé! Hiện tại trong đầu ngươi chắc chắn đang nghĩ các cách để chạy trốn chứ gì?
Khuôn mặt Thẩm Phong trở nên tái nhợt, sắc mặt khó coi đến cực điểm, phảng phất như hắn vừa bị vạch trần bộ mặt thật, thần sắc vội vàng lúng túng.
- Bà nó!
Ngón tay Thẩm Phong chỉ ra phương xa, thẹn quá hóa giận nói:
-Nơi này của ta không hoan nghênh ngươi!
Thanh niên tóc dài bù xù trêu tức cười to, đứng dậy chỉ tay vào Thẩm Phong rồi quay về phía mọi người lớn tiếng nói:
-Tên này căn bản không phải là cao thủ giả heo ăn hổ gì gì đó, chỉ có điều sau khi nghe xong sự tích so tay chi vương, đầu óc của hắn nóng lên, hắn tự coi mình là thanh niên sức dài vai rộng nên không ngán ai! Loại trẻ trâu chưa từng thấy mặt này ta nhìn qua là biết, mà hắn đang có 10 vạn đồng tiền phần thưởng đó, mọi người đừng để hắn chạy đi.
Thanh niên tóc dài bù xù nói to khiến cho sắc mặt Thẩm Phong càng lúc càng khó coi, hắn hét lớn:
-Ngươi cút! Đừng ở chỗ này của ta mà nói hươu nói vượn! Người tiếp theo, mau đến!
Quần chúng vây xem thấy bộ dạng này của Thẩm Phong, trong lòng mỗi người đều tính toán, bọn họ vốn không biết lúc trước Triệu Tiểu Hi là người trời sinh nắm giữ năng lực đặc thù, vẫn còn tưởng rằng hắn bắt nạt con gái, cho nên mới đoán sai thực lực của Thẩm Phong, toàn bộ nhìn vào trận so đấu của Thẩm Phong và thanh niên tóc dài bù xù mà suy tính.
Thẩm Phong tuy thắng nhưng thắng một cách khó khăn như vậy, cái này cũng có thể là có trong chiến thuật kinh doanh của hắn a.
Nhưng vẻ mặt cùng với lời nói của hắn quá chân thực, rất giống một tên thanh niên trẻ trâu không sợ trời không sợ đất.
Chẳng lẽ hành động đó cũng giả được sao?
Làm gì có ai giả đến trình độ như vậy được?
Nếu như thiếu niên này đúng là đang diễn, vậy thì có khi đến ông hoàng điện ảnh chắc cũng phải ngả mũ thán phục hắn, nhưng nếu như vậy hắn còn ở đây bày sạp so tay làm gì?
Mọi người không ai tin tưởng đây là hành động giả vờ, bởi vậy cảm thấy lời giải thích của thanh niên tóc dài bù xù rất có đạo lý, có khả năng thiếu niên này là một trong những người hâm mộ so tay chi vương, đầu óc nóng lên nảy ra ý nghĩ bắt chước theo chăng?
Tên này chính là một thanh niên còn sung sức không ngán ai, đến tặng tiền cho mọi người đây mà!
-Người kế tiếp nhanh đến!
-Để ta tới!
-Các ngươi đừng có đẩy a, từ từ đâu sẽ có đó, bây giờ mới bắt đầu thôi, nhường cho ta tới đi!
...
Mọi người tranh nhau chen lấn, chỉ lo người kế tiếp sẽ cướp mất 10 vạn đồng tiền thưởng, dù sao vừa rồi sau khi thấy Thẩm Phong thở hồng hộc, ai mà biết được vòng tiếp theo hắn còn so đấu nổi không.
-Các ngươi mau xếp hàng!
Nhìn thấy mọi người như ong vỡ tổ chen chúc nhau vào đây, chen nhau đến nỗi con kiến cũng chui không lọt, Thẩm Phong vội vàng hét to:
-Nếu mọi người không xếp hàng thì ta đi đây.
Lời Thẩm Phong vừa ra, quần chúng ánh mắt sáng quắc, mọi người càng thêm tin tưởng suy đoán trong lòng mình.
-Ngươi không được đi, chúng ta xếp hàng ngay đây.
Quần chúng người chen ta đẩy, phải mất một hồi lâu mới có thể lập được một hàng dài, nếu như phóng tầm mắt nhìn tới có lẽ không một ai thấy đầu của người đứng cuối.
Thẩm Phong cực kỳ vui mừng.
Hóa ra không cần nói nhiều cũng được, chỉ cần một “lời nói dối có thiện ý” là có thể thay đổi tất cả!
...
...
Mười phút sau.
-Móa! Hắn ta đã thắng đến 15 người, vì sao còn chưa mất sức rồi chịu thua.
-Mẹ kiếp! Cái thằng nhãi này mỗi lần đều là thắng hiểm, đã mấy lần chỉ suýt chút nữa là bị đẩy đổ, nhưng cuối cùng hắn đều lật ngược tình thế, đây phải chăng là chiêu thức võ thuật!
-Không giống chiêu thức võ thuật, ngươi xem tên đó trên đầu đầy mồ hôi kìa, nếu giả bộ được như thế này, cũng không khỏi quá giống thật đi.
-
-Đứa nhỏ này sức mạnh vẫn còn, sức lực cũng không nhỏ, lại có nghị lực rất lớn, nhưng hắn quả thực cũng có phần mệt mỏi, điều này không thể giả vờ được, có lẽ hiện tại hắn dùng ý chí và nghị lực để chống đỡ, vấn đề bây giờ là thời gian, để xem cuối cùng ai có thể nhặt được đại tiện nghi này.
-Ta đi nhờ nào! Bây giờ đến lượt ta, ta tuyệt đối sẽ không thua.
-Trời ạ! Đằng trước ta còn mười người nữa, bao giờ mới đến lượt ta đây!
...
Quần chúng vây xem và xếp hàng sôi nổi thảo luận, chỉ trong thời gian ngắn khoảng mười phút, thiếu niên đã liên tiếp đánh bại 15 đối thủ, nhưng cách hắn thắng cũng không dễ dàng, đa số đều lấy sức lực trên đối thủ một tí để thắng, còn có vài người suýt chút nữa đem tay hắn đánh đổ.
Giờ phút này đầu thiếu niên đã đầy mồ hôi, nhìn qua có vẻ uể oải sắp không chống chịu được, phảng phất như ngọn nến trong gió bất cứ khi nào cũng có thể tắt.
Tuy trong lòng bọn họ có chút nghi ngờ... Nhưng lại bị ý nghĩ khác chen vào... Thiếu niên này sắp không trụ được nữa rồi!
Quả thực Thẩm Phong rất mệt mỏi, mồ hôi trên trán cũng không phải giả vờ, hắn thực sự rất mệt, nhưng đây là mệt mỏi đến từ tinh thần.
Rất hiển nhiên hắn có thể dễ dàng đẩy ngã đối thủ như ăn bánh, nhưng mỗi một lần hắn đều phải giả vờ hai người ngang sức làm cho hắn thật vất vả mới đẩy đổ được, thật là mệt chết hắn!
Mà càng làm cho hắn mệt chính là, đã qua 15 trận so tay mà không có một người nào vượt qua 100 điểm sức mạnh!
Tuy rằng đã rất “nỗ lực”.
Bên dưới, người xếp hàng càng ngày càng đông, hắn không cần lo sợ không có điểm sức mạnh, nhưng nếu tất cả đối thủ đều như vừa rồi, chẳng phải hắn phải đấu hơn một ngàn trận nữa sao!
Hiện tại mới thắng được 15 trận đã khiến cho tinh thần hắn sa sút, một ngàn trận sao? Giết hắn đi còn hơn!
Thẩm Phong vô cùng hối hận, lúc trước có một “quái vật” điểm sức mạnh hơn 1000 mà hắn lại không biết quý trọng! Đến khi đã mất hối hận cũng không kịp, nếu như ông trời cho hắn thêm một cơ hội, hắn sẽ không cần 25 lần đó nữa mà hắn sẽ nói với nàng: “Đừng chạy, ở lại đây chơi đi!”, nếu như nhất định hắn hy vọng đó không phải là 25 lần mà là 100 lần...100 lần a!
“Cao thủ đâu mau đến đây đi!”
Nếu như có được số tiền kia, hắn chắc chắn sẽ hoàn thành được giấc mơ nhiều năm chưa thực hiện được của mình, trở thành một nam nhân trăm trận trăm thắng, haha.
“Hây!”
Thanh niên tóc dài bù xù gầm nhẹ một tiếng và không ngừng điều khiển linh năng lực về phía khớp cổ tay, trong nháy mắt, từng đường gân xanh lần lượt nổi lên, bắp thịt cũng gồ lên từng khối.
Hai người có lực lượng tương đương nhau, người đến ta đi vì vậy trong lúc nhất thời đôi bên rơi vào thế giằng co.
Nhưng đến cuối cùng rốt cuộc thanh niên tóc dài bù xù không còn đủ sức để giữ vững, sức lực trên cánh tay từ từ suy yếu và cánh tay cũng bị ép về phía trên mặt bàn.
“Bính!”
Sau khi trải qua một phút dài dằng dặc đọ sức, kết quả là thanh niên tóc dài bù xù rơi vào thế yếu rồi bị quật ngã.
- Thật đáng tiếc!
Quần chúng đang vây xem không ngừng phát ra âm thanh tiếc hận thay cho thanh niên tóc dài bù xù, nhưng một số thương nhân lại giống như nhìn thấy thương cơ (thời cơ thích hợp kinh doanh), ánh mắt sáng rực lên.
...
...
“Cộng 60 điểm sức mạnh!”
Hắn mới chỉ ra sức diễn một chút lại có thể thu hoạch được thêm 60 điểm sức mạnh, nhưng Thẩm Phong vẫn không nhịn được dùng ánh mắt xem thường nhìn thanh niên tóc dài bù xù (Dịch: Vãi, bản thân được có 50).
Rõ thật là bề ngoài trông cũng khá được mà lại chỉ là gối thêu hoa (ví với những người chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức tài năng), dùng hết sức lực bú sữa mẹ mới được 60 điểm, phải biết là Triệu Tiểu Hi chỉ tùy tiện ra tay đã có 1000 điểm sức mạnh, tên này ngay cả một nha đầu cũng không bằng, vậy mà cũng đòi làm nam nhân!
Trong lòng Thẩm Phong nhổ nước bọt khinh thường, hắn cũng đã quên mất rằng bản thân mình cũng chỉ có 50 điểm sức mạnh.
Tuy nhiên bề ngoài hắn vẫn tập trung vào diễn xuất, sau khi nhổ nước bọt khinh thường còn không quên làm ra vẻ thở dốc.
Chỉ thiếu chút nữa, chỉ một chút là hắn có thể thắng rồi!
-So lại một lần nữa!
Thanh niên tóc dài bù xù cắn răng một cái, nhọc nhằn khổ sở móc tiền ra rồi đặt trên bàn.
Thẩm Phong rơi vào trầm mặc, cố ý giả vờ dáng điệu do dự, qua một hồi lâu, hắn mới lắc đầu và nói:
-Mỗi người chỉ có thể cùng ta so tay một lần, mời người ngày mai quay lại.
Thanh niên tóc dài bù xù trừng mắt lên, tức giận phản đối:
-Quy định này từ lúc nào? Tại sao ngươi không nói sớm.
Thẩm Phong lặng im, dường như bị á khẩu đến nói không lên lời.
Thanh niên tóc dài bù xù cười nham hiểm lên tiếng:
-Chẳng lẽ, ngươi sợ?
Thẩm Phong vui mừng, người anh em, mời ngươi biểu diễn tiếp!
Thẩm Phong vội vàng làm vẻ mặt tái đi, lớn tiếng nói:
-Nói bậy! Ta vì sao phải sợ ngươi?
-Ha ha ha.
Thanh niên tóc dài bù xù cười to, đáp:
-Chắc chắn là ngươi đang sợ! Vẻ mặt của ngươi đã để lộ ra sự khiếp đảm trong lòng ngươi! Ngươi thắng được một trận là do ngươi quá may mắn, vì điều đó mà ngươi sợ không dám so tay cùng ta, ngươi luôn coi mình là kẻ mạnh, hẳn là hiện tại ngươi không nghĩ rằng lại gặp đối thủ như ta, vì vậy ngươi hoảng sợ, để ta đoán thử nhé! Hiện tại trong đầu ngươi chắc chắn đang nghĩ các cách để chạy trốn chứ gì?
Khuôn mặt Thẩm Phong trở nên tái nhợt, sắc mặt khó coi đến cực điểm, phảng phất như hắn vừa bị vạch trần bộ mặt thật, thần sắc vội vàng lúng túng.
- Bà nó!
Ngón tay Thẩm Phong chỉ ra phương xa, thẹn quá hóa giận nói:
-Nơi này của ta không hoan nghênh ngươi!
Thanh niên tóc dài bù xù trêu tức cười to, đứng dậy chỉ tay vào Thẩm Phong rồi quay về phía mọi người lớn tiếng nói:
-Tên này căn bản không phải là cao thủ giả heo ăn hổ gì gì đó, chỉ có điều sau khi nghe xong sự tích so tay chi vương, đầu óc của hắn nóng lên, hắn tự coi mình là thanh niên sức dài vai rộng nên không ngán ai! Loại trẻ trâu chưa từng thấy mặt này ta nhìn qua là biết, mà hắn đang có 10 vạn đồng tiền phần thưởng đó, mọi người đừng để hắn chạy đi.
Thanh niên tóc dài bù xù nói to khiến cho sắc mặt Thẩm Phong càng lúc càng khó coi, hắn hét lớn:
-Ngươi cút! Đừng ở chỗ này của ta mà nói hươu nói vượn! Người tiếp theo, mau đến!
Quần chúng vây xem thấy bộ dạng này của Thẩm Phong, trong lòng mỗi người đều tính toán, bọn họ vốn không biết lúc trước Triệu Tiểu Hi là người trời sinh nắm giữ năng lực đặc thù, vẫn còn tưởng rằng hắn bắt nạt con gái, cho nên mới đoán sai thực lực của Thẩm Phong, toàn bộ nhìn vào trận so đấu của Thẩm Phong và thanh niên tóc dài bù xù mà suy tính.
Thẩm Phong tuy thắng nhưng thắng một cách khó khăn như vậy, cái này cũng có thể là có trong chiến thuật kinh doanh của hắn a.
Nhưng vẻ mặt cùng với lời nói của hắn quá chân thực, rất giống một tên thanh niên trẻ trâu không sợ trời không sợ đất.
Chẳng lẽ hành động đó cũng giả được sao?
Làm gì có ai giả đến trình độ như vậy được?
Nếu như thiếu niên này đúng là đang diễn, vậy thì có khi đến ông hoàng điện ảnh chắc cũng phải ngả mũ thán phục hắn, nhưng nếu như vậy hắn còn ở đây bày sạp so tay làm gì?
Mọi người không ai tin tưởng đây là hành động giả vờ, bởi vậy cảm thấy lời giải thích của thanh niên tóc dài bù xù rất có đạo lý, có khả năng thiếu niên này là một trong những người hâm mộ so tay chi vương, đầu óc nóng lên nảy ra ý nghĩ bắt chước theo chăng?
Tên này chính là một thanh niên còn sung sức không ngán ai, đến tặng tiền cho mọi người đây mà!
-Người kế tiếp nhanh đến!
-Để ta tới!
-Các ngươi đừng có đẩy a, từ từ đâu sẽ có đó, bây giờ mới bắt đầu thôi, nhường cho ta tới đi!
...
Mọi người tranh nhau chen lấn, chỉ lo người kế tiếp sẽ cướp mất 10 vạn đồng tiền thưởng, dù sao vừa rồi sau khi thấy Thẩm Phong thở hồng hộc, ai mà biết được vòng tiếp theo hắn còn so đấu nổi không.
-Các ngươi mau xếp hàng!
Nhìn thấy mọi người như ong vỡ tổ chen chúc nhau vào đây, chen nhau đến nỗi con kiến cũng chui không lọt, Thẩm Phong vội vàng hét to:
-Nếu mọi người không xếp hàng thì ta đi đây.
Lời Thẩm Phong vừa ra, quần chúng ánh mắt sáng quắc, mọi người càng thêm tin tưởng suy đoán trong lòng mình.
-Ngươi không được đi, chúng ta xếp hàng ngay đây.
Quần chúng người chen ta đẩy, phải mất một hồi lâu mới có thể lập được một hàng dài, nếu như phóng tầm mắt nhìn tới có lẽ không một ai thấy đầu của người đứng cuối.
Thẩm Phong cực kỳ vui mừng.
Hóa ra không cần nói nhiều cũng được, chỉ cần một “lời nói dối có thiện ý” là có thể thay đổi tất cả!
...
...
Mười phút sau.
-Móa! Hắn ta đã thắng đến 15 người, vì sao còn chưa mất sức rồi chịu thua.
-Mẹ kiếp! Cái thằng nhãi này mỗi lần đều là thắng hiểm, đã mấy lần chỉ suýt chút nữa là bị đẩy đổ, nhưng cuối cùng hắn đều lật ngược tình thế, đây phải chăng là chiêu thức võ thuật!
-Không giống chiêu thức võ thuật, ngươi xem tên đó trên đầu đầy mồ hôi kìa, nếu giả bộ được như thế này, cũng không khỏi quá giống thật đi.
-
-Đứa nhỏ này sức mạnh vẫn còn, sức lực cũng không nhỏ, lại có nghị lực rất lớn, nhưng hắn quả thực cũng có phần mệt mỏi, điều này không thể giả vờ được, có lẽ hiện tại hắn dùng ý chí và nghị lực để chống đỡ, vấn đề bây giờ là thời gian, để xem cuối cùng ai có thể nhặt được đại tiện nghi này.
-Ta đi nhờ nào! Bây giờ đến lượt ta, ta tuyệt đối sẽ không thua.
-Trời ạ! Đằng trước ta còn mười người nữa, bao giờ mới đến lượt ta đây!
...
Quần chúng vây xem và xếp hàng sôi nổi thảo luận, chỉ trong thời gian ngắn khoảng mười phút, thiếu niên đã liên tiếp đánh bại 15 đối thủ, nhưng cách hắn thắng cũng không dễ dàng, đa số đều lấy sức lực trên đối thủ một tí để thắng, còn có vài người suýt chút nữa đem tay hắn đánh đổ.
Giờ phút này đầu thiếu niên đã đầy mồ hôi, nhìn qua có vẻ uể oải sắp không chống chịu được, phảng phất như ngọn nến trong gió bất cứ khi nào cũng có thể tắt.
Tuy trong lòng bọn họ có chút nghi ngờ... Nhưng lại bị ý nghĩ khác chen vào... Thiếu niên này sắp không trụ được nữa rồi!
Quả thực Thẩm Phong rất mệt mỏi, mồ hôi trên trán cũng không phải giả vờ, hắn thực sự rất mệt, nhưng đây là mệt mỏi đến từ tinh thần.
Rất hiển nhiên hắn có thể dễ dàng đẩy ngã đối thủ như ăn bánh, nhưng mỗi một lần hắn đều phải giả vờ hai người ngang sức làm cho hắn thật vất vả mới đẩy đổ được, thật là mệt chết hắn!
Mà càng làm cho hắn mệt chính là, đã qua 15 trận so tay mà không có một người nào vượt qua 100 điểm sức mạnh!
Tuy rằng đã rất “nỗ lực”.
Bên dưới, người xếp hàng càng ngày càng đông, hắn không cần lo sợ không có điểm sức mạnh, nhưng nếu tất cả đối thủ đều như vừa rồi, chẳng phải hắn phải đấu hơn một ngàn trận nữa sao!
Hiện tại mới thắng được 15 trận đã khiến cho tinh thần hắn sa sút, một ngàn trận sao? Giết hắn đi còn hơn!
Thẩm Phong vô cùng hối hận, lúc trước có một “quái vật” điểm sức mạnh hơn 1000 mà hắn lại không biết quý trọng! Đến khi đã mất hối hận cũng không kịp, nếu như ông trời cho hắn thêm một cơ hội, hắn sẽ không cần 25 lần đó nữa mà hắn sẽ nói với nàng: “Đừng chạy, ở lại đây chơi đi!”, nếu như nhất định hắn hy vọng đó không phải là 25 lần mà là 100 lần...100 lần a!
“Cao thủ đâu mau đến đây đi!”