Chương 78: 78: Coi Chừng Ta Đốt Nhà Ngươi!
...Cảnh Thiên - Năm thứ 3....Thời gian quay về 5 năm trước, khi Bạch Diệp Yên mới 17 tuổi....Bạch Diệp Yên tỉnh lại sau khi bị rơi xuống hồ nước.Thần trí nàng ta cứ mơ mơ hồ hồ không được tỉnh táo.Vừa tỉnh dậy đã đòi tự sát nói những từ kì lạ hành động điên điên khùng khùng.Nàng đang ở Điện Thanh Loan thì Thư Nhiễm vào bẩm báo chuyện này.Nghe nói Bạch Tư Thành đã về phủ xem thử.Vứt ngay đống tấu chương vớ vẩn này đi nàng lập tức căn dặn người ở đây trông coi nơi này rồi lập tức xuất cung.Đáng lẽ ra nàng có thể an nhàn ra ngoài nhưng ai ngờ Phong Lan Thần có việc gấp phải rời khỏi Bắc Minh nên mọi việc sẽ do nàng quyết định.Chàng còn nói nếu không hiểu thì hỏi Bạch Tư Thành...rõ biết nàng và hắn như nước với lửa mà chàng còn làm thế.Cố ý!...----------------......Bên ngoài cung....Trên xe ngựa nàng không biết tí nữa nên đối phó với Bạch Tư Thành kiểu gì? Bạch Diệp Yên này chẳng biết là ai xuyên vào nữa...!hắn ta giờ này chắc đang thầm chửi nàng đây....Phủ Nhiếp Chính Vương....Sau khi tỉnh lại Bạch Diệp Yên cứ luôn miệng nói muốn về nhà thậm chí còn đòi tự sát nhưng bị người hầu cản lại.May là Bạch Tư Thành về kịp...- Vương gia! Người mau đi xem tiểu thư đi người vừa tỉnh dậy đã muốn tự sát rồi.Nô tỳ thân cận của nguyên chủ tên Mộng Nhi gấp gáp bẩm báo.- Tiểu thư đâu?- Đang ở trong phòng ạ!Nghe được câu trả lời hắn liền một mạch đi thẳng tới phòng Bạch Diệp Yên.Vừa bước vào đã thấy nàng ta cầm trên tay một con dao găm khua khua dọa người hầu xung quanh sợ hãi.Thấy Bạch Tư Thành bước vào mọi người liền hiểu ý ra ngoài.- Ngươi là tên nào?Bạch Tiểu Yên chính là tên thật của cô ấy.Nàng ấy không ngần ngại đưa dao về phía hắn với vẻ mặt cảnh giác.- Yên Nhi! Nàng sao vậy.Ta là Bạch Tư Thành.- Không quen biết! Tránh ra ta muốn rời khỏi đây?Nàng ấy vừa đến cộng thêm chưa có kí ức của nguyên chủ cũ nên tinh thần hơi loạn.- Được! Mau bỏ dao xuống đã...cẩn thận bị thương.Bạch Tư Thành nói vậy để nàng ấy lơ là cảnh giác sau đó chớp thời cơ một chiêu giật lấy con dao trên tay.Bạch Tiểu Yên cũng chẳng vừa nàng ta biết võ nên trực tiếp đánh nhau với hắn một trận.Kết quả đã đoán trước được hắn ta biết tiên pháp khắc chế nàng ta là chuyện hiển nhiên.- Tên khốn kiếp! Buông bà ra.Coi chừng ta đốt nhà ngươi.- Đợi nàng thoát ra được rồi tính.Hắn trực tiếp điểm huyệt nàng ấy rồi bê lên giường.Chết tiệt! Hàn Dung Ly ngươi đợi đấy!.........................Quay về phía nàng....Đang ngồi trên xe ngựa bỗng nàng hắt hơi 2 cái.Mẹ kiếp! Tên nhãi con nào dám chửi nàng.Hay là tên Bạch Tư Thành đang nguyền rủa nàng nhỉ.Chút nữa tới đó sẽ biết ngay thôi.- Cảnh báo cảnh báo! Độ thiện cảm của nguyên chủ Bạch Diệp Yên là -10%....-20...-30..-40...!Mẹ kiếp thật rốt cuộc bên kia hị đang làm trò gì vậy độ hảo cảm cứ vậy mà âm rồi....Thanh Loan Điện....Dương Nhất vừa bước vào điện trên tay ôm một chồng tấu chương chất đầy như núi.Cứ ngỡ bê xong đống tấu này sẽ được về nghỉ ngơi ai ngờ vào đến điện chỉ thấy mỗi Trương Tổng Quản.- Trương Tổng Quản! Sao ông lại ở đây Hoàng Hậu nương nương nương đâu?- Là Dương thị vệ à! Hoàng hậu có chuyện gấp nên ra ngoài rồi.Trương Tổng Quản ngồi trên ghế chính đang xem tấu sớ.- RA NGOÀI...ông không ngăn nương nương lại à!Dương Nhất vẻ mặt hết sức bất ngờ.- Ta có ngăn nhưng cũng đâu có được.- Hoàng Hậu đi rồi thì ai phê đống tấu này.Lão Trương bất lực mà cầm quyển tấu đưa cho Dương Nhất.- Nếu đã đến rồi thì hộ ta duyệt tấu chương đi chút nữa nương nương sẽ quay về mà.- Nhiều tấu thế này biết duyệt tới khi nào...Dương Nhất khóc không ra nước mắt cùng Trương Tổng Quản xem tấu....----------------......Phủ Nhiếp Chính Vương....Vừa vào phủ nàng đã nghe thấy tiếng chén vỡ choang choang vang ra từ phía phòng Bạch Diệp Yên.- Uống cái đầu nhà ngươi ấy! Bà đây rất khỏe không bị bệnh.Muốn khám thì ra mà xem cái tên mặt lạnh ngoài kia kìa.- Tránh ra! Lang băm! Ngươi mới bị bệnh đó.Haha! Nghe ngữ điệu này hơi quen quen nha! Thấy hệ thống nói là nguyên chủ mới có họ tên gần trùng với Bạch Diệp Yên.Chẳng biết Bạch Tư Thành từ đâu chui ra mang theo sát khí hừng hực tiến đến chỗ nàng.- Hàn Dung Ly! Ngươi giải thích đi.- Biết rồi! Ta nói trước có thể muội muội ngươi mất trí nhớ rồi cũng có thể là người khác nhập vào.Nhưng chung quy đó vẫn là một người có thể là cho cô ta thích ngươi hay khí là việc của ngươi ta chỉ tới giúp thôi.Tránh ra bổn cung đi xem thử một chút.Nàng tuôn ra một chàng khiến hắn nghe câu được câu không.Bước vào khuê phòng của Bạch Diệp Yên nàng đã thấy vỏ sứ vỡ rải đầy sàn.- Bà đây đã nói là ta không có bệnh mau đuổi người đi cho ta.- Bạch Tiểu Thư chắc chắn muốn đuổi ta đi sao?Bạch Tiểu Yên là bạn thân của nàng ở thế giới hiện đại hai người cùng gia nhập một bang phái làm việc cùng nhau thân hơn các mối quan hệ bình thường.- Tiểu Ly! Cô là Tiểu Ly...đúng không?Bạch Tiểu Yên lúc này mới nhận ra được giọng nói này.Khi nhìn thấy nàng thì càng chắc chắn hơn.- Bạch tiểu thư quên cả bạn thân à! Có tin mình đánh cậu một trận không?Nàng bước đến ngồi xuống cạnh giường.- Là câu nói này! Ly Ly! Mình nhớ cậu lắm.Bạch Tiểu Yên thấy nàng thì kích động nhảy vào ôm rất chặt.Nàng nghẹt thở thở mất.- Bạch Tiểu Yên! Cậu sến quá đấy! Buông ra đi mình nghẹt chết rồi.Nàng trực tiếp đẩy đầy cô bạn thân ra một cách vô tình.Tiểu Yên xúc động đến phát khóc luôn rồi mà lại bị bạn thân lạnh nhạt.Thật không ngờ Bạch Tiểu Yên lại có mối liên hệ với thế giới này.Xem ra thế giới này không đơn giản như nàng tưởng, vốn dĩ định làm xong nhiệm vụ này nàng sẽ được về ai ngờ Tiểu Yên đã đến đây rồi.Nhất định nàng sẽ không để cô ấy bị kéo vào trận chiến ở thế giới này..