Chương 8 : Đồ Nhi, Tới Tu Tiên (8)
>Edit: Ochibi
Phong Giác xem thư tịch có chút không vào, trong đầu loạn loạn, có rất nhiều lời muốn hỏi Lăng Thanh Huyền, nhưng lại sợ hỏi ra sẽ chọc nàng không thích.
Hắn còn muốn nỗ lực mạnh hơn, muốn thoát khỏi khống chế cha mẹ, hiện giờ có điều kiện, nhất định phải cố gắng tiến về phía trước.
Đọc sách không chớp mắt, học tập, tu luyện, giữa chừng thì ngủ thiếp đi, chờ lúc Phong Giác tỉnh lại, trên giường đã không có độ ấm của Lăng Thanh Huyền, hắn sờ sờ, siết chặt thư tịch, trong lòng có chút mất mát.
Càn Khôn Môn, đại tông môn tu tiên, hắn muốn vào trong đó, đi gặp nàng!
【 Độ hảo cảm của vai ác Phong Giác +5. 】
Lăng Thanh Huyền xuất phát đi về hướng bí cảnh, cảm thấy lúc này ra cái nhắc nhở có chút ồn ào.
【 Vị diện đầu tiên tương đối đơn giản, cũng là vì để ký chủ mau chóng làm quen, từ vị diện sau sẽ không báo cáo mọi lúc nữa. 】ZZ thở dài, 【 Ký chủ, ta có thể hỏi cô vì sao lại bỏ vai ác mà đi vậy? 】
Lưu tại bên người vai ác thật tốt, ngăn cản hắn hắc hóa, khuyên hắn về sau lương thiện không tốt hơn sao?
Bổn tọa nhìn qua nhàn rỗi đến thế sao, bổn tọa còn phải hoàn thành nhiệm vụ, ví dụ như đi tìm nữ chủ chơi đùa.
…… Ký chủ cô có phải hiểu lầm nhiệm vụ cái gì rồi hay không?
Tốt xấu gì thì ký chủ cũng nguyện ý hoàn thành nhiệm vụ, hít sâu hít sâu, thế giới mỹ lệ như thế, nó ngàn vạn không thể táo bạo.
Bí cảnh tượng cổ kia quyết định xuất nhập trước sau căn cứ vào tốc độ thông quan, sau khi Tề Viện ra ngoài phát hiện không có ai, mới biết được mình là người đầu tiên ra, trong lòng cảm giác về sự ưu việt thẳng tắp bay lên, cho dù trên người mang theo vết thương, cũng không ngăn cản đắc ý tươi cười trên mặt nàng ta, nàng ta phải dùng thực lực chứng minh, mình có thể kéo Lăng Thanh Huyền từ vị trí trên cao kia xuống dưới.
Những người khác vẫn chưa ra, nàng ta muốn tìm nơi có nước rửa sạch một chút, không khéo bên sơn động Phong Giác kia có một cái thác nước, thời điểm Tề Viện đi tới, vừa lúc đụng phải Phong Giác cũng đang rửa sạch mặt.
Ngọc bội bên hông, khí chất tuấn dật lại không gần người sống, làm nàng ta lập tức xác nhận người trước mặt này là con trai võ lâm minh chủ Mộ Lâm, Hoàng Cung cần lực lượng giang hồ, nếu có thể mượn sức mạnh võ lâm minh, địa vị nàng ta ở trước mặt Hoàng Thượng sẽ càng thêm củng cố.
“Công tử, công tử bị thương sao?” Tề viện đi qua, đưa bình dược lên, trên quần áo nàng ta thêu hai chữ ‘Càn Khôn’, làm ánh mắt Phong Giác dừng lại một chút.
Hắn không thích tiếp xúc với người khác, gặp người ngoài cũng sẽ trực tiếp tránh đi, nhưng thời điểm nhìn tới hai chữ này, không rõ sao sẽ nhớ tới Lăng Thanh Huyền, nàng rõ ràng là tính tình thanh lãnh, hắn lại nguyện ý đến gần.
Nữ tử trước mặt cũng là người Càn Khôn Môn, tông môn bọn họ thích giúp đỡ mọi người như thế, Phong Giác càng muốn đi.
“Không có việc gì.” Phong Giác không có nhận bình dược của nàng ta, thương tích trên người hắn gần như đã được chữa lành rồi.
Tề Viện hơi mỉm cười, bày ra ưu thế của bản thân, lại không có biểu hiện ra mình đã biết thân phận của hắn, mà là muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt hắn, vương cung quyền quý đều ngăn cản không được mị lực của nàng ta, huống chi thiếu niên trước mắt.
Phong Giác có chút co quắp, hắn xoay người muốn đi, rồi lại quay đầu, “Xin hỏi Càn Khôn Môn còn thu đệ tử sao?”
Quả nhiên, nam nhân đều cùng một dạng, mới vừa quen biết, con trai võ lâm minh chủ này đã muốn sớm chiều ở chung một chỗ với nàng ta.
Tề Viện cao quý gật đầu, “Ta tên Tề Viện, là đệ tử nội môn của Càn Khôn Môn, nếu công tử muốn đến Càn Khôn Môn, báo tên họ cho ta là được rồi.”
Chỉ cần báo tên là có thể đi vào, trong lòng Phong Giác mang theo kích động cùng khẩn trương, hắn có thể nhìn thấy Lăng Thanh Huyền, vì thế vội vàng trả lời, “Được, cảm ơn cô nương.”
“Gọi ta Tề Viện là được.” Tề Viện cho hắn bản đồ đi đến Càn Khôn Môn, để mấy bình dược liền chạy nhanh rửa sạch rồi rời đi.
Người Càn Khôn, thật khiêm tốn ở chung. Đại tông môn quả nhiên chính đạo bất đồng với những người khác sao?
30/1/2020
Chương 9: Đồ Nhi, Tới Tu Tiên (9)
>Edit: Ochibi
Tề Viện vui rạo rực mà trở về, lại bắt gặp khuôn mặt nghiêm túc của Lăng Thanh Huyền, mấy đệ tử phía sau không phải bị thương thì chính là hôn mê, Lâm Nhạc vừa thấy nàng ta trở lại, không khỏi lẩm bẩm, “Sư tỷ, sư tỷ đi đâu, khi chúng ta ra tới không phát hiện sư tỷ, cho rằng sư tỷ xảy ra chuyện gì, liền muốn đi tìm sư tỷ, không nghĩ bị phản phệ bị thương.”
Bộ dáng cùng ngữ khí kia, nhiều ủy khuất miễn bàn.
Tề Viện trong lòng hừ lạnh, chịu trọng thương như vậy hoàn toàn là do bọn họ vô dụng, vậy mà lại đổ lỗi lên đầu nàng ta, chắc là bởi Lăng Thanh Huyền xúi giục.
Mà Lăng Thanh Huyền chiếu theo cốt truyện ZZ nhắc nhở thì thầm: “Tề Viện, ngươi thân là sư tỷ, thế nhưng một mình rời đi, không màng tính mạng sư huynh muội, sau khi trở về tự lãnh phạt.”
Vì sao phải về lãnh phạt, hiện tại bổn tọa lấy kiếm ra phạt nàng ta tiện hơn mà.
【 Ký chủ, cốt truyện yêu cầu, thuận tiện nhắc nhở một chút, Tề Viện đã gặp Phong Giác. 】
Cho nên Phong Giác thích nàng ta rồi sao?
【 Tạm thời không, nhưng hảo cảm vẫn phải có. 】
Quả nhiên vai ác kia đối với ai cũng dễ dàng sinh ra hảo cảm, Lăng Thanh Huyền sờ soạng kiếm một phen, nhìn về phía Tề Viện không phục, “Nếu ngươi dị nghị với cách xử lý của bổn tọa, có thể cùng bổn tọa tỷ thí.”
“Nếu ngươi thắng, liền nghe ngươi.”
“Ta……” Tề Viện tay cầm kiếm nắm chặt, thực lực nàng ta hiện tại chênh lệch so với Lăng Thanh Huyền, hơn nữa nàng ta mới từ bí cảnh ra tới, sao có thể đánh thắng được nàng, nàng nói chết đến như vậy, chính là vì làm nàng ta xấu hổ đi!
“Lăng trưởng lão, không trách sư tỷ, là tại chúng ta quá lỗ mãng, phạt này xin hãy hủy bỏ.” Lâm Nhạc vì Tề Viện cầu tình, nhưng tự tôn Tề Viện không cho phép, rụt đầu lại, Tề Viện đồng ý, “Là ta sai, Lăng trưởng lão, trở về ta liền lãnh phạt.”
Lãnh phạt mất mặt, nhưng đánh không lại, càng mất mặt hơn.
Đoàn người Lăng Thanh Huyền đuổi trở về trong thời gian quy định, Tề Viện thân là tông môn được xem trọng nhất, một hồi tự hướng chưởng môn lãnh phạt.
Trong Càn Khôn Môn suy đoán bất quá có hai loại, một loại là Lăng Thanh Huyền cố ý trừng phạt Tề Viện, một loại là Tề Viện thật sự làm chuyện sai, nhưng Tề Viện vẫn luôn là tấm gương tốt, sao có thể sẽ làm chuyện sai, như vậy chính là Lăng Thanh Huyền cố ý gây khó xử.
Vì thế ánh mắt toàn tông môn nhìn Lăng Thanh Huyền liền có chút thay đổi, rốt cuộc Tề Viện cũng không có để lộ chuyện lúc trước quá, Lăng trưởng lão giống như không thích nàng ta lắm.
Không ngờ thanh danh bổn tọa kém như thế.
Huyền Thanh điện, Lăng Thanh Huyền bưng chén trà, uống một ngụm nhỏ.
ZZ có chút bất đắc dĩ, ở trong thế giới của của chính mình, ký chủ được vạn người kính ngưỡng, không nghĩ đi vào đây lại bị xem thường, có khi nào tâm lý ký chủ chịu không nổi, liền đồ sát hết Càn Khôn Môn luôn không? ZZ từ bất đắc dĩ biến thành lo lắng.
Lăng Thanh Huyền khiến người lo lắng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn khách không mời mà đến, môn chủ Càn Khôn Môn Tề Cần Tử.
“Thanh Huyền, Tề Viện vẫn là tiểu hài tử, không hiểu chuyện, ngươi thân là trưởng lão, so đo cùng nàng cái gì.” Tề Cần Tử một thân đạo bào, tuy là dung mạo trung niên, cũng không mất đi vẻ tuấn lãng, ngoài miệng hai chòm râu rất có tính tiêu chí, theo hắn nói chuyện, kia râu cũng động đậy.
【 Ký chủ cô nhìn chằm chằm râu người ta như vậy, người ta sẽ cho rằng cô có ý với người ta đó. 】
Chén trà trong tay Lăng Thanh Huyền nứt ra.
Tề Cần Tử cho rằng nàng đang tức giận, trấn an nói: “Thanh Huyền, tuổi ngươi cũng không nhỏ, không đáng vì những việc này sinh khí, các đệ tử đều nhìn, Tề Viện thân là tấm gương lại bị phạt, không chỉ mỗi mặt mũi nàng bị mất…”
Nói cái gì tuổi bổn tọa không nhỏ, bổn tọa là cô nương chỉ mới mấy ngàn tuổi!
Sau khi Lăng Thanh Huyền mặt không gợn sóng nghe Tề Cần Tử nói xong, lại cầm lấy một chén trà, “Sư huynh quyết định là được rồi.”
Lời này muốn nói ra sớm một chút, Tề Cần Tử không cần tốn nhiều miệng lưỡi, hắn đến đây tìm Lăng Thanh Huyền để thương lượng, vì xem mặt mũi nàng là nữ trưởng lão duy nhất của tông môn.
Tề Cần Tử cáo từ, Lăng Thanh Huyền trở lại nội tẩm, sau khi thấy giường lớn cứng cáp của mình, nàng không muốn nằm trên đó.
【 Ký chủ giống như…… Có điểm kén giường. 】
31/1/2020