Chương : 18
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô nhìn Mộ Vãn, giải thích: “Hình ảnh vừa rồi, không phải như các người thấy. Thật ra tôi…”
“Thật ra cô không cần cố ý giải thích với tôi.” Mộ Vãn ngắt lời Cảnh Phạm muốn giải thích. Cô ta xoay người, mặt đối mặt với Cảnh Phạm: “Tôi tin tưởng Cảnh Thành.”
“À…” Lời giải thích của Cảnh Phạm bị nghẹn lại trong họng, cô ngượng ngùng cười một tiếng: “Vậy thì tốt.”
Đúng thế! Tình cảm vợ chồng người ta rất tốt, Hoắc Cảnh Thành không vội giải thích, một người ngoài như cô lại lo nghĩ lung tung cái gì?
“Cảnh Thành anh ấy đối với cô… Có lẽ cô không biết, nhưng tôi vô cùng hiểu rõ, nếu như không phải vô tình, tôi nghĩ, anh ấy sẽ không tiếp xúc khoảng cách gần với cô. Cho nên, hình ảnh vừa rồi, tôi sẽ không nghĩ nhiều.”
Ngực Cảnh Phạm khó thở.
Bỏ qua lời Mộ Vãn nói, cô sẽ không nghe không hiểu.
Trước kia có lẽ không biết anh căm ghét mình bao nhiêu, nhưng bây giờ, cô đã rất rõ ràng.
“Cảnh Phạm, hy vọng cô đừng cảm thấy tôi nói chuyện quá trực tiếp, cũng hy vọng cô đừng vì thế mà trách Cảnh Thành. Tim anh Vân Thâm vốn có rất nhiều cơ hội chữa khỏi, nhưng chuyện lần đó của cô đả kích anh ấy quá lớn…”
Nhắc đến Hoắc Quân Thâm, Cảnh Phạm bị sâu đậm tự trách và áy náy ép tới mức có chút không thở nổi.
Một đêm phóng túng cùng Hoắc Cảnh Thành, hôm nay đã biến thành ác mộng của cô.
Bầu không khí trong thang máy nhất thời trở nên vô cùng ngột ngạt.
Mộ Vãn hàn huyên hỏi: “Bây giờ cô có bạn trai chưa?”
Cảnh Phạm phục hồi tinh thần, khẽ lắc đầu.
Mộ Vãn giống như rất kinh ngạc: “Tôi cho là cô sẽ qua lại với người năm năm trước.”
Đáy mắt Cảnh Phạm xẹt qua gợn sóng chứng tỏ tim cô đang phập phồng.
Mộ Vãn thấy cô trầm mặc, tiếp túc nói: “Thật ra tôi luôn tò mò, người đàn ông năm năm trước rốt cuộc là một người thế nào, có thân phận địa vị gì, mà có thể khiến cô ngay cả người đàn ông ưu tú như anh Quân Thâm cũng không tiếc từ bỏ.”
“Nhẫn cưới của cô rất đẹp.” Cảnh Phạm đột nhiên mở miệng, đổi chủ đề.
Một câu không đầu không đuôi làm Mộ Vãn ngẩn ra, chợt cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay mình: “Cô nói cái này?”
“Năm năm trước, trước khi tôi đi Nam California, nghe nói cô và Hoắc tổng sắp kết hôn. Nhiều năm như vậy, hai người đã có con rồi đúng không?” Cô giống như thuận miệng hỏi.
Nghe thế, tầm mắt Mộ Vãn từ chiếc nhẫn từ từ chuyển qua mặt Cảnh Phạm.
Thì ra cô ấy cho là năm năm trước mình và Cảnh Thành đã kết hôn.
Mộ Vãn cong môi: “Chưa có, chúng tôi còn trẻ, tạm thời không muốn có con.”
Cái này cũng không coi là nói dối.
Cảnh Phạm sâu kín gật đầu, còn muốn nói gì, điện thoại cô bỗng nhiên vang lên.
Tiếng chuông trong không gian trống càng rõ hơn.
Cảnh Phạm lấy điện thoại ra, nhìn màn hình, là số Mỹ.
Tay cầm điện thoại không khỏi siết chặt, cô theo bản năng nhìn Mộ Vãn. Mộ Vãn cong môi cười: “Cô nghe điện thoại trước đi!”
Cảnh Phạm gật đầu, lui về trong góc đứng, mới đưa điện thoại sát bên tai. Bên kia truyền tới thanh âm quen thuộc: “Cảnh tiểu thư.”
Tiếng Trung của đối phương rất không rõ, mang khẩu âm của Mỹ.
“Là tôi.” Cô tận lực đè thấp giọng.
“Trong bệnh viện lại bắt đóng tiền, tuần tới là kỳ hạn cuối cùng.”
“… Tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách.” Tâm tình Cảnh Phạm càng nặng nề.
“Bây giờ cô tiện nói chuyện với bé không? Bé rất nhớ cô.”
Nghe câu này, trong lòng Cảnh Phạm đau thắt.
Sao cô không nhớ đứa bé chứ?
Cô nhìn Mộ Vãn, giải thích: “Hình ảnh vừa rồi, không phải như các người thấy. Thật ra tôi…”
“Thật ra cô không cần cố ý giải thích với tôi.” Mộ Vãn ngắt lời Cảnh Phạm muốn giải thích. Cô ta xoay người, mặt đối mặt với Cảnh Phạm: “Tôi tin tưởng Cảnh Thành.”
“À…” Lời giải thích của Cảnh Phạm bị nghẹn lại trong họng, cô ngượng ngùng cười một tiếng: “Vậy thì tốt.”
Đúng thế! Tình cảm vợ chồng người ta rất tốt, Hoắc Cảnh Thành không vội giải thích, một người ngoài như cô lại lo nghĩ lung tung cái gì?
“Cảnh Thành anh ấy đối với cô… Có lẽ cô không biết, nhưng tôi vô cùng hiểu rõ, nếu như không phải vô tình, tôi nghĩ, anh ấy sẽ không tiếp xúc khoảng cách gần với cô. Cho nên, hình ảnh vừa rồi, tôi sẽ không nghĩ nhiều.”
Ngực Cảnh Phạm khó thở.
Bỏ qua lời Mộ Vãn nói, cô sẽ không nghe không hiểu.
Trước kia có lẽ không biết anh căm ghét mình bao nhiêu, nhưng bây giờ, cô đã rất rõ ràng.
“Cảnh Phạm, hy vọng cô đừng cảm thấy tôi nói chuyện quá trực tiếp, cũng hy vọng cô đừng vì thế mà trách Cảnh Thành. Tim anh Vân Thâm vốn có rất nhiều cơ hội chữa khỏi, nhưng chuyện lần đó của cô đả kích anh ấy quá lớn…”
Nhắc đến Hoắc Quân Thâm, Cảnh Phạm bị sâu đậm tự trách và áy náy ép tới mức có chút không thở nổi.
Một đêm phóng túng cùng Hoắc Cảnh Thành, hôm nay đã biến thành ác mộng của cô.
Bầu không khí trong thang máy nhất thời trở nên vô cùng ngột ngạt.
Mộ Vãn hàn huyên hỏi: “Bây giờ cô có bạn trai chưa?”
Cảnh Phạm phục hồi tinh thần, khẽ lắc đầu.
Mộ Vãn giống như rất kinh ngạc: “Tôi cho là cô sẽ qua lại với người năm năm trước.”
Đáy mắt Cảnh Phạm xẹt qua gợn sóng chứng tỏ tim cô đang phập phồng.
Mộ Vãn thấy cô trầm mặc, tiếp túc nói: “Thật ra tôi luôn tò mò, người đàn ông năm năm trước rốt cuộc là một người thế nào, có thân phận địa vị gì, mà có thể khiến cô ngay cả người đàn ông ưu tú như anh Quân Thâm cũng không tiếc từ bỏ.”
“Nhẫn cưới của cô rất đẹp.” Cảnh Phạm đột nhiên mở miệng, đổi chủ đề.
Một câu không đầu không đuôi làm Mộ Vãn ngẩn ra, chợt cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay mình: “Cô nói cái này?”
“Năm năm trước, trước khi tôi đi Nam California, nghe nói cô và Hoắc tổng sắp kết hôn. Nhiều năm như vậy, hai người đã có con rồi đúng không?” Cô giống như thuận miệng hỏi.
Nghe thế, tầm mắt Mộ Vãn từ chiếc nhẫn từ từ chuyển qua mặt Cảnh Phạm.
Thì ra cô ấy cho là năm năm trước mình và Cảnh Thành đã kết hôn.
Mộ Vãn cong môi: “Chưa có, chúng tôi còn trẻ, tạm thời không muốn có con.”
Cái này cũng không coi là nói dối.
Cảnh Phạm sâu kín gật đầu, còn muốn nói gì, điện thoại cô bỗng nhiên vang lên.
Tiếng chuông trong không gian trống càng rõ hơn.
Cảnh Phạm lấy điện thoại ra, nhìn màn hình, là số Mỹ.
Tay cầm điện thoại không khỏi siết chặt, cô theo bản năng nhìn Mộ Vãn. Mộ Vãn cong môi cười: “Cô nghe điện thoại trước đi!”
Cảnh Phạm gật đầu, lui về trong góc đứng, mới đưa điện thoại sát bên tai. Bên kia truyền tới thanh âm quen thuộc: “Cảnh tiểu thư.”
Tiếng Trung của đối phương rất không rõ, mang khẩu âm của Mỹ.
“Là tôi.” Cô tận lực đè thấp giọng.
“Trong bệnh viện lại bắt đóng tiền, tuần tới là kỳ hạn cuối cùng.”
“… Tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách.” Tâm tình Cảnh Phạm càng nặng nề.
“Bây giờ cô tiện nói chuyện với bé không? Bé rất nhớ cô.”
Nghe câu này, trong lòng Cảnh Phạm đau thắt.
Sao cô không nhớ đứa bé chứ?