Chương : 20
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Dĩ nhiên không giận.” Đứa bé trả lời không chút do dự, thanh âm non nớt mang theo đau lòng: “Dì Anna nói dì nhỏ vì kiếm tiền chữa bệnh cho con mà rất cực khổ.”
Mặc dù đứa bé không nhìn thấy, nhưng Cảnh Phạm vẫn dùng sức lắc đầu: “Dì nhỏ không hề cảm thấy cực khổ. Chỉ cần quả cam nhỏ của chúng ta có thể ngoan ngoãn, dì nhỏ làm gì cũng bằng lòng.”
Bên kia, Tiểu Chanh Tử buồn bực thật lâu.
Cảnh Phạm không nghe tiếng, mở miệng hỏi: “Có phải lại ngủ rồi không? Mệt lắm à?”
“Dì nhỏ, dì Sorghum cách vách nói con bệnh rất nặng, có phải con sắp chết không?”
Một chữ ‘chết’ tựa như cây kim đâm sâu vào tim Cảnh Phạm. Đau tới cực điểm.
Mắt cô chua xót, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, làm ướt khuôn mặt.
Bên kia, thanh âm Tiểu Chanh Tử tiếp tục truyền tới: “Nhưng con không muốn chết, con muốn ở lại cùng dì nhỏ, con muốn muốn dì nhỏ một mình.”
Đứa bé còn quá nhỏ, căn bản không biết chữ “chết” này đối với người lớn mà nói rốt cuộc hoảng sợ bao nhiêu.
Bé chỉ đơn thuần không muốn rời xa cô, chỉ vậy mà thôi.
Bên này.
Giọng nói Cảnh Phạm run rẩy. Cô che ống nghe, dùng sức hít thở sâu mấy lần, rốt cuộc ổn định ưu tư, tìm được giọng nói của mình: “Chanh Chanh, sau này dì nhỏ không cho phép con treo chữ “chết” bên mép. Con đã hứa với dì nhỏ, chúng ta phải cùng nhau cố gắng. Con dưỡng bệnh thật tốt, dì nhỏ kiếm tiền. Hử?”
Tiểu Chanh Tử hít cái mũi nhỏ, nồng đậm giọng mũi “dạ” một tiếng: “Dì nhỏ, con rất nhớ dì…”
Tim Cảnh Phạm níu lại: “Dì nhỏ sẽ nhanh chóng đón con tới. Chờ dì nhỏ một thời gian. Có được không?”
“Được ạ.” Tiểu Chanh Tử rất nghe lời.
Bên kia, thanh âm Anna vang lên, Cảnh Phạm dặn dò Anna đôi câu mới cúp điện thoại.
Cô ngây người nhìn ngoài cửa sổ, bóng đêm u tối làm cô phiền lòng.
Nghĩ đến Tiểu Chanh Tử đáng thương, nghĩ đến tiền, chỉ cảm thấy không thở nổi.
Hét lên phát tiết, ném điện thoại xuống, lên máy chạy bộ. Vừa chạy vừa hét: “Hoắc Cảnh Thành, anh là tên khốn kiếp!”
…
Hoắc Cảnh Thành vừa làm việc xong, chuẩn bị rời đi.
Nhưng đến lầu một, tiếng hét truyền vào trong tai anh.
Người phụ nữ đáng chết này!
Sắc mặt anh trầm xuống, đi về phía phòng thể dục.
Đẩy cửa ra, trên máy chạy bộ, người phụ nữ kia mặc đồ thể thao, lộ ra cánh tay trắng như tuyết và đôi chân thon dài.
Đuôi ngựa buộc sau ót, chạy vô cùng tinh thần đẹp mắt.
Nhưng mà bây giờ, Hoắc Cảnh Thành chỉ cảm thấy đáng ghét! Đáng ghét tới cực điểm!
Bởi vì trong miệng cô vẫn tiếp tục hùng hùng hổ hổ.
“Anh nhất định cảm thấy anh rất giỏi, hứ~ chỉ biết bắt nạt phụ nữ, có gì đặc biệt hơn người! Còn ra tay đánh phụ nữ, là đàn ông sao? Hả? Anh là đàn ông sao?”
“Tôi có phải đàn ông hay không, chẳng lẽ cô không biết?” Hừ lạnh một tiếng, giọng nói thâm trầm truyền tới. Anh trêu cợt nhìn người nào đó giống như nhìn thấy quỷ: “Hôm đó quỳ xuống giữa hai đùi tôi, chưa thỏa mãn?”
Anh xuất hiện bất ngờ, Cảnh Phạm bị dọa sợ, mặt mũi trắng bệch.
Câu nói sau của anh làm cô hụt chân, chợt ngã trên máy chạy bộ.
“A…” Cô đau đớn kêu thảm.
Hoắc Cảnh Thành mắt lạnh nhìn cô: “Đáng đời!”
“Anh có phải đàn ông hay không, lại đi nghe lén!” Cảnh Phạm tức chết. Chật vật muốn đứng dậy, tắt máy chạy. Nhưng vừa động, chân liền đau muốn chết.
Cô đành phải dời mông, ngồi xuống đất.
Hoắc Cảnh Thành đi tới, ngón tay dài nâng mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô: “Tôi có phải đàn ông hay không, không phải cô rõ nhất sao?”
Mặt Cảnh Phạm trắng rồi lại đỏ. Sau đó, đẩy tay anh ra, ngước đầu nhìn anh, cười như không cười: “Thật ngại, Hoắc tổng, chỗ của anh thật sự là cực kỳ cực kỳ nhỏ… Ừm. Có thể chỉ bằng một ngón tay út… Không…”
“Dĩ nhiên không giận.” Đứa bé trả lời không chút do dự, thanh âm non nớt mang theo đau lòng: “Dì Anna nói dì nhỏ vì kiếm tiền chữa bệnh cho con mà rất cực khổ.”
Mặc dù đứa bé không nhìn thấy, nhưng Cảnh Phạm vẫn dùng sức lắc đầu: “Dì nhỏ không hề cảm thấy cực khổ. Chỉ cần quả cam nhỏ của chúng ta có thể ngoan ngoãn, dì nhỏ làm gì cũng bằng lòng.”
Bên kia, Tiểu Chanh Tử buồn bực thật lâu.
Cảnh Phạm không nghe tiếng, mở miệng hỏi: “Có phải lại ngủ rồi không? Mệt lắm à?”
“Dì nhỏ, dì Sorghum cách vách nói con bệnh rất nặng, có phải con sắp chết không?”
Một chữ ‘chết’ tựa như cây kim đâm sâu vào tim Cảnh Phạm. Đau tới cực điểm.
Mắt cô chua xót, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, làm ướt khuôn mặt.
Bên kia, thanh âm Tiểu Chanh Tử tiếp tục truyền tới: “Nhưng con không muốn chết, con muốn ở lại cùng dì nhỏ, con muốn muốn dì nhỏ một mình.”
Đứa bé còn quá nhỏ, căn bản không biết chữ “chết” này đối với người lớn mà nói rốt cuộc hoảng sợ bao nhiêu.
Bé chỉ đơn thuần không muốn rời xa cô, chỉ vậy mà thôi.
Bên này.
Giọng nói Cảnh Phạm run rẩy. Cô che ống nghe, dùng sức hít thở sâu mấy lần, rốt cuộc ổn định ưu tư, tìm được giọng nói của mình: “Chanh Chanh, sau này dì nhỏ không cho phép con treo chữ “chết” bên mép. Con đã hứa với dì nhỏ, chúng ta phải cùng nhau cố gắng. Con dưỡng bệnh thật tốt, dì nhỏ kiếm tiền. Hử?”
Tiểu Chanh Tử hít cái mũi nhỏ, nồng đậm giọng mũi “dạ” một tiếng: “Dì nhỏ, con rất nhớ dì…”
Tim Cảnh Phạm níu lại: “Dì nhỏ sẽ nhanh chóng đón con tới. Chờ dì nhỏ một thời gian. Có được không?”
“Được ạ.” Tiểu Chanh Tử rất nghe lời.
Bên kia, thanh âm Anna vang lên, Cảnh Phạm dặn dò Anna đôi câu mới cúp điện thoại.
Cô ngây người nhìn ngoài cửa sổ, bóng đêm u tối làm cô phiền lòng.
Nghĩ đến Tiểu Chanh Tử đáng thương, nghĩ đến tiền, chỉ cảm thấy không thở nổi.
Hét lên phát tiết, ném điện thoại xuống, lên máy chạy bộ. Vừa chạy vừa hét: “Hoắc Cảnh Thành, anh là tên khốn kiếp!”
…
Hoắc Cảnh Thành vừa làm việc xong, chuẩn bị rời đi.
Nhưng đến lầu một, tiếng hét truyền vào trong tai anh.
Người phụ nữ đáng chết này!
Sắc mặt anh trầm xuống, đi về phía phòng thể dục.
Đẩy cửa ra, trên máy chạy bộ, người phụ nữ kia mặc đồ thể thao, lộ ra cánh tay trắng như tuyết và đôi chân thon dài.
Đuôi ngựa buộc sau ót, chạy vô cùng tinh thần đẹp mắt.
Nhưng mà bây giờ, Hoắc Cảnh Thành chỉ cảm thấy đáng ghét! Đáng ghét tới cực điểm!
Bởi vì trong miệng cô vẫn tiếp tục hùng hùng hổ hổ.
“Anh nhất định cảm thấy anh rất giỏi, hứ~ chỉ biết bắt nạt phụ nữ, có gì đặc biệt hơn người! Còn ra tay đánh phụ nữ, là đàn ông sao? Hả? Anh là đàn ông sao?”
“Tôi có phải đàn ông hay không, chẳng lẽ cô không biết?” Hừ lạnh một tiếng, giọng nói thâm trầm truyền tới. Anh trêu cợt nhìn người nào đó giống như nhìn thấy quỷ: “Hôm đó quỳ xuống giữa hai đùi tôi, chưa thỏa mãn?”
Anh xuất hiện bất ngờ, Cảnh Phạm bị dọa sợ, mặt mũi trắng bệch.
Câu nói sau của anh làm cô hụt chân, chợt ngã trên máy chạy bộ.
“A…” Cô đau đớn kêu thảm.
Hoắc Cảnh Thành mắt lạnh nhìn cô: “Đáng đời!”
“Anh có phải đàn ông hay không, lại đi nghe lén!” Cảnh Phạm tức chết. Chật vật muốn đứng dậy, tắt máy chạy. Nhưng vừa động, chân liền đau muốn chết.
Cô đành phải dời mông, ngồi xuống đất.
Hoắc Cảnh Thành đi tới, ngón tay dài nâng mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô: “Tôi có phải đàn ông hay không, không phải cô rõ nhất sao?”
Mặt Cảnh Phạm trắng rồi lại đỏ. Sau đó, đẩy tay anh ra, ngước đầu nhìn anh, cười như không cười: “Thật ngại, Hoắc tổng, chỗ của anh thật sự là cực kỳ cực kỳ nhỏ… Ừm. Có thể chỉ bằng một ngón tay út… Không…”