Chương : 27
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hoắc Cảnh Thành rời đi.
Chỉ lưu lại cho cô một bóng lưng vô tình.
“Hoắc tổng.” Lục Kiến Minh từ trên xe bước xuống, kéo cửa xe ghế sau ra.
Hoắc Cảnh Thành mang theo khuôn mặt nặng nề ngồi vào trong xe, không nói lời nào.
Lục Kiến Minh ngồi ở ghế lái, vừa nhìn đã thấy vẫn còn Cảnh Phạm ngồi ngây người ở dưới đất: “Hoắc tổng, có vẻ như cô ấy bị ngã rất đau. Anh có muốn tôi đi qua xem thử không?”
“Xem cái gì? Đáng đời cô ta!” Một người phụ nữ không thể yêu nổi, không đáng giá nhận được sự đồng tình của bất kỳ ai.
“…”
Lục Kiến Minh không nói gì thêm nữa, mà chậm rãi cho xe chạy.
Rốt cuộc thì Cảnh Phạm và Hoắc tổng có thâm thù đại hận gì, mà khiến Hoắc tổng chán ghét đến mức độ này?
Trong lòng Lục Kiến Minh tràn đầy hồ nghi.
“Giúp tôi gọi điện thoại cho giám đốc bộ phận môi giới.” người phía sau bỗng lên tiếng.
Lục Kiến Minh đáp lại, rồi vội vàng gọi điện thoại cho bên kia.
…………………….
Một lúc lâu sau.
Cảnh Phạm còn ngồi ngây người ở dưới đất, nhìn chiếc xe kia đi xa dần, ánh mắt khinh miệt của người đàn ông kia vẫn quanh quẩn trước mắt cô.
Hốc mắt lại tiếp tục ẩm ướt. Từng đợt sóng ủy khuất đan xen với nỗi buồn cứ ào ào chui vào lồng ngực của cô, khiến trái tim của cô bực bội khó chịu.
“Cô gái à, cô không sao chứ? Cô có thể ngồi dậy được không?”
Có bà lão đi qua bên cạnh cô, hảo tâm tới hỏi.
Cô phục hồi lại tinh thần, vội vàng thu hồi dáng vẻ yếu đuối lại, lắc đầu nói: “Cháu có thể, chuyện nhỏ mà thôi.”
Cô chống tay trên đất, muốn chống đỡ cơ thể để đứng lên. Nhưng mà, chân truyền đến cơn đau dữ dội, khiến cô vừa đứng lên lại bị ngã xuống.
Bà lão thở dài, đỡ cô dậy: “Cháu chỉ là một cô gái mà thôi, cũng đừng cậy mạnh, đã đau thành như vậy rồi, một mình thì không được.”
Chua sót trong lòng cô vốn đã được khống chế, lại bị những lời của bà làm dâng trào lên lần nữa. Chóp mũi dần cảm thấy chua, thiếu chút nữa là nước mắt rơi xuống.
Mấy năm qua ở nước ngoài, cô vẫn luôn chỉ có một mình.
Chăm sóc tiểu Chanh tử.
Đọc sách, đi làm, làm đủ các công việc bán thời gian.
Cô vốn cũng cho là chỉ một mình thì không làm được gì cả, nhưng về sau cô mới phát giác, con người vĩnh viễn luôn mạnh mẽ hơn so với mình tưởng tượng nhiều.
Chẳng qua là, vào những lúc đêm khuya vắng người, linh hồn bơ vơ yếu ớt của cô vẫn sẽ thỉnh thoảng chui ra ngoài, khiến trái tim kiên cường cảm thấy mệt mỏi… chán nản…
Giống như vào giờ phút này, chỉ một câu nói tùy tiện của người xa lạ đã đánh trúng chỗ yếu mềm nhất trong nội tâm của cô.
Cảnh Phạm nhịn cơn đau, gửi tiền tới tài khoản ở nước Mỹ.
Mặc dù có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô nên làm thế nào để trả khoản tiền này lại cho Cảnh Uyên, lại là vấn đề nhức đầu kế tiếp của cô.
Ở trước mặt cô, Cảnh Uyên vĩnh viễn chỉ nói chuyện tin vui không bao giờ nói chuyện buồn, nhưng mà, điều đó không có nghĩa là cô không biết chút nào về tình trạng của Cảnh gia.
Haizzzzzzz!
Nhìn kiểu này, chắc hôm nay mình lại đắc tội với Hoắc Cảnh Thành rồi!
Rõ ràng là muốn đột phá từ chỗ của anh, lại càng khó khăn hơn!
Nghĩ tới đây, Cảnh Phạm chán nản cọ cọ đầu vào trên bức tường trước cửa ngân hàng.
Lúc này, chuông điện thoại di động của cô chợt vang lên.
Cảnh Phạm không có tinh thần lấy điện thoại di động ra, trên màn hình hiện lên ba chữ Thịnh Gia Ngôn.
“A lô.”
“Cậu đang ở đâu vậy?”
“Ở ngân hàng. Mình vừa mới chuyển tiền.”
“Tiền ở đâu ra?”
“Tìm anh mình mượn.” Cảnh Phạm đáp lại: “Mình giải quyết tình hình khẩn cấp trước mắt đã, mình muốn giải quyết càng sớm càng tốt. Dù mình biết chỗ anh mình bây giờ cũng đang gặp khó khăn...”
Thịnh Gia Ngôn trầm mặc một lát, không lên tiếng.
“Sao vậy? Có chuyện gì muốn nói với mình à?”
“Phạm Phạm, cậu có muốn kiếm tiền hay không?” Thịnh Gia Ngôn hỏi.
“Cậu nói nhảm gì vậy? Bây giờ chỉ nằm mơ thôi mình cũng nghĩ tới chuyện kiếm tiền.” tinh thần như lập tức tỉnh táo, Cảnh Phạm đứng thẳng người lại, đôi mắt của cô sáng lên: “Có phải có cơ hội hay không? Hoắc Cảnh Thành đột nhiên muốn mở một con đường cho mình?”
“Vừa rồi giám đốc Tô gọi điện thoại tới cho mình, đúng là có một cơ hội. Tuy nhiên, là chụp quảng cáo đồ lót.”
“Quảng cáo đồ lót thì sao? Chị Chí Linh cũng đã từng chụp quảng cáo đồ lót đấy! Sao mà cậu ủ rũ như vậy?” Cảnh Phạm sục sôi nói, tràn đầy năng lượng.
Thịnh Gia Ngôn mím môi, im lặng trong giây lát rồi mới nói “Là thế thân. Người phát ngôn của Summer không muốn lộ ngực.”
Hoắc Cảnh Thành rời đi.
Chỉ lưu lại cho cô một bóng lưng vô tình.
“Hoắc tổng.” Lục Kiến Minh từ trên xe bước xuống, kéo cửa xe ghế sau ra.
Hoắc Cảnh Thành mang theo khuôn mặt nặng nề ngồi vào trong xe, không nói lời nào.
Lục Kiến Minh ngồi ở ghế lái, vừa nhìn đã thấy vẫn còn Cảnh Phạm ngồi ngây người ở dưới đất: “Hoắc tổng, có vẻ như cô ấy bị ngã rất đau. Anh có muốn tôi đi qua xem thử không?”
“Xem cái gì? Đáng đời cô ta!” Một người phụ nữ không thể yêu nổi, không đáng giá nhận được sự đồng tình của bất kỳ ai.
“…”
Lục Kiến Minh không nói gì thêm nữa, mà chậm rãi cho xe chạy.
Rốt cuộc thì Cảnh Phạm và Hoắc tổng có thâm thù đại hận gì, mà khiến Hoắc tổng chán ghét đến mức độ này?
Trong lòng Lục Kiến Minh tràn đầy hồ nghi.
“Giúp tôi gọi điện thoại cho giám đốc bộ phận môi giới.” người phía sau bỗng lên tiếng.
Lục Kiến Minh đáp lại, rồi vội vàng gọi điện thoại cho bên kia.
…………………….
Một lúc lâu sau.
Cảnh Phạm còn ngồi ngây người ở dưới đất, nhìn chiếc xe kia đi xa dần, ánh mắt khinh miệt của người đàn ông kia vẫn quanh quẩn trước mắt cô.
Hốc mắt lại tiếp tục ẩm ướt. Từng đợt sóng ủy khuất đan xen với nỗi buồn cứ ào ào chui vào lồng ngực của cô, khiến trái tim của cô bực bội khó chịu.
“Cô gái à, cô không sao chứ? Cô có thể ngồi dậy được không?”
Có bà lão đi qua bên cạnh cô, hảo tâm tới hỏi.
Cô phục hồi lại tinh thần, vội vàng thu hồi dáng vẻ yếu đuối lại, lắc đầu nói: “Cháu có thể, chuyện nhỏ mà thôi.”
Cô chống tay trên đất, muốn chống đỡ cơ thể để đứng lên. Nhưng mà, chân truyền đến cơn đau dữ dội, khiến cô vừa đứng lên lại bị ngã xuống.
Bà lão thở dài, đỡ cô dậy: “Cháu chỉ là một cô gái mà thôi, cũng đừng cậy mạnh, đã đau thành như vậy rồi, một mình thì không được.”
Chua sót trong lòng cô vốn đã được khống chế, lại bị những lời của bà làm dâng trào lên lần nữa. Chóp mũi dần cảm thấy chua, thiếu chút nữa là nước mắt rơi xuống.
Mấy năm qua ở nước ngoài, cô vẫn luôn chỉ có một mình.
Chăm sóc tiểu Chanh tử.
Đọc sách, đi làm, làm đủ các công việc bán thời gian.
Cô vốn cũng cho là chỉ một mình thì không làm được gì cả, nhưng về sau cô mới phát giác, con người vĩnh viễn luôn mạnh mẽ hơn so với mình tưởng tượng nhiều.
Chẳng qua là, vào những lúc đêm khuya vắng người, linh hồn bơ vơ yếu ớt của cô vẫn sẽ thỉnh thoảng chui ra ngoài, khiến trái tim kiên cường cảm thấy mệt mỏi… chán nản…
Giống như vào giờ phút này, chỉ một câu nói tùy tiện của người xa lạ đã đánh trúng chỗ yếu mềm nhất trong nội tâm của cô.
Cảnh Phạm nhịn cơn đau, gửi tiền tới tài khoản ở nước Mỹ.
Mặc dù có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô nên làm thế nào để trả khoản tiền này lại cho Cảnh Uyên, lại là vấn đề nhức đầu kế tiếp của cô.
Ở trước mặt cô, Cảnh Uyên vĩnh viễn chỉ nói chuyện tin vui không bao giờ nói chuyện buồn, nhưng mà, điều đó không có nghĩa là cô không biết chút nào về tình trạng của Cảnh gia.
Haizzzzzzz!
Nhìn kiểu này, chắc hôm nay mình lại đắc tội với Hoắc Cảnh Thành rồi!
Rõ ràng là muốn đột phá từ chỗ của anh, lại càng khó khăn hơn!
Nghĩ tới đây, Cảnh Phạm chán nản cọ cọ đầu vào trên bức tường trước cửa ngân hàng.
Lúc này, chuông điện thoại di động của cô chợt vang lên.
Cảnh Phạm không có tinh thần lấy điện thoại di động ra, trên màn hình hiện lên ba chữ Thịnh Gia Ngôn.
“A lô.”
“Cậu đang ở đâu vậy?”
“Ở ngân hàng. Mình vừa mới chuyển tiền.”
“Tiền ở đâu ra?”
“Tìm anh mình mượn.” Cảnh Phạm đáp lại: “Mình giải quyết tình hình khẩn cấp trước mắt đã, mình muốn giải quyết càng sớm càng tốt. Dù mình biết chỗ anh mình bây giờ cũng đang gặp khó khăn...”
Thịnh Gia Ngôn trầm mặc một lát, không lên tiếng.
“Sao vậy? Có chuyện gì muốn nói với mình à?”
“Phạm Phạm, cậu có muốn kiếm tiền hay không?” Thịnh Gia Ngôn hỏi.
“Cậu nói nhảm gì vậy? Bây giờ chỉ nằm mơ thôi mình cũng nghĩ tới chuyện kiếm tiền.” tinh thần như lập tức tỉnh táo, Cảnh Phạm đứng thẳng người lại, đôi mắt của cô sáng lên: “Có phải có cơ hội hay không? Hoắc Cảnh Thành đột nhiên muốn mở một con đường cho mình?”
“Vừa rồi giám đốc Tô gọi điện thoại tới cho mình, đúng là có một cơ hội. Tuy nhiên, là chụp quảng cáo đồ lót.”
“Quảng cáo đồ lót thì sao? Chị Chí Linh cũng đã từng chụp quảng cáo đồ lót đấy! Sao mà cậu ủ rũ như vậy?” Cảnh Phạm sục sôi nói, tràn đầy năng lượng.
Thịnh Gia Ngôn mím môi, im lặng trong giây lát rồi mới nói “Là thế thân. Người phát ngôn của Summer không muốn lộ ngực.”