Chương : 43
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cảnh Phạm cong môi cười.
Mặc dù không gian chung quanh đều mờ tối, nhưng lúc nụ cười của cô hiện ra, khóe mắt con cong như hình vầng trăng, nhìn rất chói mắt.
Hơn nữa…
Còn rất đẹp mắt.
Thật là gặp quỷ!
Lúc cái ý niệm này lóe lên trong đầu mình, Hoắc Cảnh Thành nhíu mày lại, anh nhanh chóng dời mắt khỏi khuôn mắt của cô, dư quang cũng không nhìn về phía cô nữa.
Mình nhất định là bị bệnh không nhẹ rồi, nếu không sao có thể hoa mắt thành như vậy?
Lại mù đến mức cảm thấy người phụ nữ này rất xinh đẹp!
Cảnh Phạm không biết đáy lòng của người đàn ông đối diện đang bách chuyển thiên hồi như thế nào, cô chỉ chú ý dời người xuống, đứng thấp hơn hai bậc thang so với anh, xoa xoa ngực cho anh.
Động tác của cô vừa nhẹ lại vừa chậm.
Ngón tay mềm mại.
Lòng bàn tay rơi vào ngực anh, vô hình, như đè ép tất cả đau đớn của anh xuống. Còn sót lại, chỉ là một loại cảm giác không ổn định khó nói ra lời và sự ấm áp.
Hoắc Cảnh Thành mở mắt ra, lại dời tầm mắt trở lại, không kềm hãm được nhìn vào không mặt anh.
Trong biệt thự, chỉ có ánh đèn mờ tối ở trên tầng chiếu xuống.
Ánh sáng vàng mờ ảo chiếu xuống, hòa hợp với khuôn mặt lơn chừng bàn tay của cô, càng làm nổi bật lên làn da mịn màng trắng nõn của cô.
Cảnh Phạm lơ đãng chuyển tầm mắt, đối diện với ánh mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp của anh.
Nhịp tim… như lỡ một nhịp.
Động tác trên tay, hơi cứng ngắc.
“Anh nhìn cái gì?”
Ánh mắt của anh sâu hun hút giống như một vòng xoáy, làm cho không khí dần vô hình trở nên rất mập mờ.
“Không gì cả.” Rốt cuộc anh cũng mở miệng, quay mặt đi chỗ khác.
Trong lúc nhất thời, cả hai người đều không nói gì thêm nữa.
Bầu không khí đột nhiên trở nên rất lúng túng.
Cộng thêm khoảng cách gần như vậy, hô hấp của cả hai gần như dây dưa quấn quýt lấy nhau.
Cảnh Phạm sợ quá mức an tĩnh, tiếng tim đập lỗi nhịp của mình sẽ bị anh nghe thấy, cô chủ động mở miệng: “Anh bị bệnh gì vậy?”
“Bệnh cũ.”
“Giống với anh Quân Thâm à?”
Nhắc tới anh trai, hô hấp của Hoắc Cảnh Thành dần trở nên nặng nề, ánh mắt nhìn cô cũng lạnh dần xuống.
Cảnh Phạm biết mình vừa lỡ lời đâm vào chỗ đau của anh, nhưng cô vẫn cố chấp, phập phòng lo sợ hỏi: “Có phải tim của anh cũng có vấn đề hay không?”
Hoắc Cảnh Thành nhíu nhíu mày lại, rốt cuộc vẫn gật đầu.
Hô hấp của Cảnh Phạm chợt nặng nề, động tác trên ngực anh bống dưng ngừng lại.
Cô hơi giật mình nhìn anh, một lúc lâu sau, cô khẽ mấp máy môi, mới rốt cuộc tìm về được giọng nói của mình: “Vậy sẽ nguy hiểm đến tính mạng sao?”
“Có.” Một chữ, rất bực bội.
Cũng giống vậy, ngực của Cảnh Phạm, cũng dần cảm thấy bực bội. Giống như có một tảng đá lớn nặng nề đặt ở trong lòng cô vậy.
Cô im lặng, muốn nói cái gì, nhưng mà, cổ họng lại giống như bị nhét bông vải vào, chặn lại khiến cô không thể nói được câu gì.
…………………………….
Không biết qua bao lâu, Hoắc Cảnh Thành dần chìm vào giấc ngủ.
Người chống đỡ hết nổi ngả về phía trước, đầu tựa vào trên bả vai của Cảnh Phạm.
Cô chợt giật mình, giang hai tay ra, ôm chặt anh vào trong lòng.
Trái tim trống rỗng từ lâu, lúc này, có loại cảm giác thỏa mãn ngắn ngủi.
Cô không buồn ngủ chút nào.
Tất cả các loại cảm xúc phức tạp trong lòng cứ đan xen nhau, cấu xé trái tim cô.
Mượn ánh sáng dần sáng lên ngoài cửa sổ, cô gần như si mê chăm chú nhìn khuôn mặt không có chút huyết sắc nào của người đàn ông trước mặt.
Cô nghĩ, lúc này, mình nhất định là giống như mộ tên ăn trộm tham lam.
Cô muốn trộm rất nhiều…
Trái tim anh, thân thể của anh, thậm chí, tất cả mọi thứ của anh, cô đều muốn tất, nhưng mà… không thể được…
Ngón tay, lướt qua từ trên trán của người đàn ông, một đường đi thẳng xuống, đến chóp mũi đứng thẳng của anh, rồi đôi môi hấp dẫn…
Càng đi xuống, trái tim càng chua xót.
Cuối cùng, cô thu hồi tay lại. Chỉ cứng ngắc ngồi ở đó, để yên cho anh dựa vào mình ngủ say. Lo lắng sợ đánh thức anh dậy, nên ngay cả động cô cũng không dám động.
Cảnh Phạm cong môi cười.
Mặc dù không gian chung quanh đều mờ tối, nhưng lúc nụ cười của cô hiện ra, khóe mắt con cong như hình vầng trăng, nhìn rất chói mắt.
Hơn nữa…
Còn rất đẹp mắt.
Thật là gặp quỷ!
Lúc cái ý niệm này lóe lên trong đầu mình, Hoắc Cảnh Thành nhíu mày lại, anh nhanh chóng dời mắt khỏi khuôn mắt của cô, dư quang cũng không nhìn về phía cô nữa.
Mình nhất định là bị bệnh không nhẹ rồi, nếu không sao có thể hoa mắt thành như vậy?
Lại mù đến mức cảm thấy người phụ nữ này rất xinh đẹp!
Cảnh Phạm không biết đáy lòng của người đàn ông đối diện đang bách chuyển thiên hồi như thế nào, cô chỉ chú ý dời người xuống, đứng thấp hơn hai bậc thang so với anh, xoa xoa ngực cho anh.
Động tác của cô vừa nhẹ lại vừa chậm.
Ngón tay mềm mại.
Lòng bàn tay rơi vào ngực anh, vô hình, như đè ép tất cả đau đớn của anh xuống. Còn sót lại, chỉ là một loại cảm giác không ổn định khó nói ra lời và sự ấm áp.
Hoắc Cảnh Thành mở mắt ra, lại dời tầm mắt trở lại, không kềm hãm được nhìn vào không mặt anh.
Trong biệt thự, chỉ có ánh đèn mờ tối ở trên tầng chiếu xuống.
Ánh sáng vàng mờ ảo chiếu xuống, hòa hợp với khuôn mặt lơn chừng bàn tay của cô, càng làm nổi bật lên làn da mịn màng trắng nõn của cô.
Cảnh Phạm lơ đãng chuyển tầm mắt, đối diện với ánh mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp của anh.
Nhịp tim… như lỡ một nhịp.
Động tác trên tay, hơi cứng ngắc.
“Anh nhìn cái gì?”
Ánh mắt của anh sâu hun hút giống như một vòng xoáy, làm cho không khí dần vô hình trở nên rất mập mờ.
“Không gì cả.” Rốt cuộc anh cũng mở miệng, quay mặt đi chỗ khác.
Trong lúc nhất thời, cả hai người đều không nói gì thêm nữa.
Bầu không khí đột nhiên trở nên rất lúng túng.
Cộng thêm khoảng cách gần như vậy, hô hấp của cả hai gần như dây dưa quấn quýt lấy nhau.
Cảnh Phạm sợ quá mức an tĩnh, tiếng tim đập lỗi nhịp của mình sẽ bị anh nghe thấy, cô chủ động mở miệng: “Anh bị bệnh gì vậy?”
“Bệnh cũ.”
“Giống với anh Quân Thâm à?”
Nhắc tới anh trai, hô hấp của Hoắc Cảnh Thành dần trở nên nặng nề, ánh mắt nhìn cô cũng lạnh dần xuống.
Cảnh Phạm biết mình vừa lỡ lời đâm vào chỗ đau của anh, nhưng cô vẫn cố chấp, phập phòng lo sợ hỏi: “Có phải tim của anh cũng có vấn đề hay không?”
Hoắc Cảnh Thành nhíu nhíu mày lại, rốt cuộc vẫn gật đầu.
Hô hấp của Cảnh Phạm chợt nặng nề, động tác trên ngực anh bống dưng ngừng lại.
Cô hơi giật mình nhìn anh, một lúc lâu sau, cô khẽ mấp máy môi, mới rốt cuộc tìm về được giọng nói của mình: “Vậy sẽ nguy hiểm đến tính mạng sao?”
“Có.” Một chữ, rất bực bội.
Cũng giống vậy, ngực của Cảnh Phạm, cũng dần cảm thấy bực bội. Giống như có một tảng đá lớn nặng nề đặt ở trong lòng cô vậy.
Cô im lặng, muốn nói cái gì, nhưng mà, cổ họng lại giống như bị nhét bông vải vào, chặn lại khiến cô không thể nói được câu gì.
…………………………….
Không biết qua bao lâu, Hoắc Cảnh Thành dần chìm vào giấc ngủ.
Người chống đỡ hết nổi ngả về phía trước, đầu tựa vào trên bả vai của Cảnh Phạm.
Cô chợt giật mình, giang hai tay ra, ôm chặt anh vào trong lòng.
Trái tim trống rỗng từ lâu, lúc này, có loại cảm giác thỏa mãn ngắn ngủi.
Cô không buồn ngủ chút nào.
Tất cả các loại cảm xúc phức tạp trong lòng cứ đan xen nhau, cấu xé trái tim cô.
Mượn ánh sáng dần sáng lên ngoài cửa sổ, cô gần như si mê chăm chú nhìn khuôn mặt không có chút huyết sắc nào của người đàn ông trước mặt.
Cô nghĩ, lúc này, mình nhất định là giống như mộ tên ăn trộm tham lam.
Cô muốn trộm rất nhiều…
Trái tim anh, thân thể của anh, thậm chí, tất cả mọi thứ của anh, cô đều muốn tất, nhưng mà… không thể được…
Ngón tay, lướt qua từ trên trán của người đàn ông, một đường đi thẳng xuống, đến chóp mũi đứng thẳng của anh, rồi đôi môi hấp dẫn…
Càng đi xuống, trái tim càng chua xót.
Cuối cùng, cô thu hồi tay lại. Chỉ cứng ngắc ngồi ở đó, để yên cho anh dựa vào mình ngủ say. Lo lắng sợ đánh thức anh dậy, nên ngay cả động cô cũng không dám động.