Chương : 63
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc Hoắc Cảnh Thành lái về biệt thự Kinh Sơn, thì thấy trước cửa đang đỗ 1 chiếc xe.
Dưới đèn đường, Mộ Vãn ngủ thiếp đi trong xe.
Hoắc Cảnh Thành đến gần, gõ cửa xe, lúc này cô mới tỉnh lại. Nhìn thấy anh, mắt cô sáng lên, tinh thần phấn chấn.
“Anh về rồi sao?” Mộ Vãn mở cửa xe, ra ngoài.
“Sao em lại ngủ ở đây?”
“Em mới đi công tác về, nhớ ra hôm nay là một ngày đặc biệt, sợ anh khó chịu, cho nên đến thẳng đây luôn. Nhưng anh lại không ở nhà.”
“Em nên gọi điện thoại cho tôi.”
“Công việc bận quá, điện thoại của em hết pin, tắt máy rồi.” Mộ Vãn nhìn anh: “Anh lại uống rượu hả?”
“Một chút thôi.”
Mặt Mộ Vãn nghiêm lại: “Anh nên bảo vệ tốt sức khỏe của mình, cho dù không phải vì anh, thì cũng là vì bác gái.”
Hoắc Cảnh Thành không muốn nói mấy chuyện này nữa, cúi đầu xem đồng hồ: “Đã trễ lắm rồi, để anh đưa em về.”
Mộ Vãn có chút thất vọng: “Em cũng đã đến cửa nhà anh rồi, anh không thể mời em vào ngồi một chút sao?”
Anh như thể không hiểu đối phương đang ám chỉ điều gì, chỉ lạnh nhạt rút lấy chìa khóa xe trong tay cô: “Lên xe đi, anh đưa em về.”
Mộ Vãn cúi đầu.
Nhìn tấm lưng kia, cười khổ.
Người đàn ông này, cho dù có bất kì người phụ nữ nào đứng trước mặt cũng cực kì lạnh nhạt, chưa bao giờ có bất cứ hành vi vượt quá khuôn phép nào cả.
Cô nên vui vẻ mới đúng
Nhưng không hiểu sao lại cực kỳ thất vọng.
Bởi vì, cô cũng là 1 trong rất nhiều cô gái kia.
“Cảnh Thành.” Ngồi trên xe, Mộ Vãn gọi anh.
“Hửm?”
Cô si mê nhìn sườn mặt anh: “Có đôi lúc, em rất tò mò, liệu có cô gái nào có thể khiến anh mất khống chế, khiến anh không còn là mình không. Thế nhưng, em lại rất sợ người đó xuất hiện.”
Hoắc Cảnh Thành cau chặt mặt lại.
Lúc Mộ Vãn nói lời này, trong đầu anh đột nhiên hiện ra một khuôn mặt-- khiến anh phiền não.
“Nếu mệt thì ngủ một lát đi, tí nữa về đến nhà, anh sẽ gọi em.” Anh cảm thấy nhất định là vì đêm nay mình có uống chút rượu, nếu không thì tại sao có thể nhớ tới cô như vậy.
Mộ Vãn không biết suy nghĩ trong lòng anh, nhưng nghe anh nói vậy cũng biết anh không thích chuyện này, thế nên cô im lặng, không nói thêm nữa.
- - -
Đêm nay.
Tâm sự nặng nề.
Cảnh Phạm lăn qua lộn lại, mãi đến đêm muộn mới ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, cô hẹn Cảnh Uyên ăn cơm ở dưới nhà ăn của công ty.
Sau khi ngồi xuống, Cảnh Uyên thấy trên cổ cô dán băng gạc.
“Làm sao vậy?” Anh lo lắng vén tóc chỗ cổ cô lên: “Bị thương à? Sao lại thành thế này?”
“Là em không cẩn thận, không sao đâu, chỉ là vấn đề nhỏ thôi.” Cảnh Phạm sờ sờ băng gạc. Đó là bị Hoắc Cảnh Thành cắn.
Buổi sáng cô soi gương nhìn rất lâu, dấu răng rất rõ. Sợ là trong thời gian ngắn khó có thể tan được.
“Dạo này em hay bị thương quá đấy?”
“Đúng vậy, chắc là gặp phải vận đen gì đó.” Cứ gặp Hoắc Cảnh Thành, là không có ngày nào cô thuận lợi cả.
Cảnh Phạm không muốn để anh lo lắng cho mình, cho nên lấy 1 tờ chi phiếu trong túi ra đưa cho Cảnh Uyên: “Vừa đúng 10 vạn đồng.”
Cảnh Uyên nhìn tờ chi phiếu, liền thấy 3 chữ "Hoắc Cảnh Thành".
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hoắc Cảnh Thành bây giờ là ông chủ của em và Gia Ngôn, đây là tiền thưởng ông chủ cho Gia Ngôn, Gia Ngôn đưa lại cho em. Anh cầm trước đi.” Cảnh Phạm bắt đầu bịa chuyện.
Cảnh Uyên đẩy tờ chi phiếu về: “Em trả lại cho Gia Ngôn đi, anh không thể nhận tờ chi phiếu này được.”
“Anh, anh đừng đẩy tới đẩy lui với em nữa, cầm đi.”
Lúc Hoắc Cảnh Thành lái về biệt thự Kinh Sơn, thì thấy trước cửa đang đỗ 1 chiếc xe.
Dưới đèn đường, Mộ Vãn ngủ thiếp đi trong xe.
Hoắc Cảnh Thành đến gần, gõ cửa xe, lúc này cô mới tỉnh lại. Nhìn thấy anh, mắt cô sáng lên, tinh thần phấn chấn.
“Anh về rồi sao?” Mộ Vãn mở cửa xe, ra ngoài.
“Sao em lại ngủ ở đây?”
“Em mới đi công tác về, nhớ ra hôm nay là một ngày đặc biệt, sợ anh khó chịu, cho nên đến thẳng đây luôn. Nhưng anh lại không ở nhà.”
“Em nên gọi điện thoại cho tôi.”
“Công việc bận quá, điện thoại của em hết pin, tắt máy rồi.” Mộ Vãn nhìn anh: “Anh lại uống rượu hả?”
“Một chút thôi.”
Mặt Mộ Vãn nghiêm lại: “Anh nên bảo vệ tốt sức khỏe của mình, cho dù không phải vì anh, thì cũng là vì bác gái.”
Hoắc Cảnh Thành không muốn nói mấy chuyện này nữa, cúi đầu xem đồng hồ: “Đã trễ lắm rồi, để anh đưa em về.”
Mộ Vãn có chút thất vọng: “Em cũng đã đến cửa nhà anh rồi, anh không thể mời em vào ngồi một chút sao?”
Anh như thể không hiểu đối phương đang ám chỉ điều gì, chỉ lạnh nhạt rút lấy chìa khóa xe trong tay cô: “Lên xe đi, anh đưa em về.”
Mộ Vãn cúi đầu.
Nhìn tấm lưng kia, cười khổ.
Người đàn ông này, cho dù có bất kì người phụ nữ nào đứng trước mặt cũng cực kì lạnh nhạt, chưa bao giờ có bất cứ hành vi vượt quá khuôn phép nào cả.
Cô nên vui vẻ mới đúng
Nhưng không hiểu sao lại cực kỳ thất vọng.
Bởi vì, cô cũng là 1 trong rất nhiều cô gái kia.
“Cảnh Thành.” Ngồi trên xe, Mộ Vãn gọi anh.
“Hửm?”
Cô si mê nhìn sườn mặt anh: “Có đôi lúc, em rất tò mò, liệu có cô gái nào có thể khiến anh mất khống chế, khiến anh không còn là mình không. Thế nhưng, em lại rất sợ người đó xuất hiện.”
Hoắc Cảnh Thành cau chặt mặt lại.
Lúc Mộ Vãn nói lời này, trong đầu anh đột nhiên hiện ra một khuôn mặt-- khiến anh phiền não.
“Nếu mệt thì ngủ một lát đi, tí nữa về đến nhà, anh sẽ gọi em.” Anh cảm thấy nhất định là vì đêm nay mình có uống chút rượu, nếu không thì tại sao có thể nhớ tới cô như vậy.
Mộ Vãn không biết suy nghĩ trong lòng anh, nhưng nghe anh nói vậy cũng biết anh không thích chuyện này, thế nên cô im lặng, không nói thêm nữa.
- - -
Đêm nay.
Tâm sự nặng nề.
Cảnh Phạm lăn qua lộn lại, mãi đến đêm muộn mới ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, cô hẹn Cảnh Uyên ăn cơm ở dưới nhà ăn của công ty.
Sau khi ngồi xuống, Cảnh Uyên thấy trên cổ cô dán băng gạc.
“Làm sao vậy?” Anh lo lắng vén tóc chỗ cổ cô lên: “Bị thương à? Sao lại thành thế này?”
“Là em không cẩn thận, không sao đâu, chỉ là vấn đề nhỏ thôi.” Cảnh Phạm sờ sờ băng gạc. Đó là bị Hoắc Cảnh Thành cắn.
Buổi sáng cô soi gương nhìn rất lâu, dấu răng rất rõ. Sợ là trong thời gian ngắn khó có thể tan được.
“Dạo này em hay bị thương quá đấy?”
“Đúng vậy, chắc là gặp phải vận đen gì đó.” Cứ gặp Hoắc Cảnh Thành, là không có ngày nào cô thuận lợi cả.
Cảnh Phạm không muốn để anh lo lắng cho mình, cho nên lấy 1 tờ chi phiếu trong túi ra đưa cho Cảnh Uyên: “Vừa đúng 10 vạn đồng.”
Cảnh Uyên nhìn tờ chi phiếu, liền thấy 3 chữ "Hoắc Cảnh Thành".
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hoắc Cảnh Thành bây giờ là ông chủ của em và Gia Ngôn, đây là tiền thưởng ông chủ cho Gia Ngôn, Gia Ngôn đưa lại cho em. Anh cầm trước đi.” Cảnh Phạm bắt đầu bịa chuyện.
Cảnh Uyên đẩy tờ chi phiếu về: “Em trả lại cho Gia Ngôn đi, anh không thể nhận tờ chi phiếu này được.”
“Anh, anh đừng đẩy tới đẩy lui với em nữa, cầm đi.”