Chương : 18
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tôi căm ghét môn Kinh Tế Học, làm thế nào để treo lên a? Cầu hổ sờ, cầu an ủi, thiệt đau lòng, lệ rơi đầy mặt!!!
Thật là xui, lâu lắm mới có dịp ra ngoài lại phải gặp cái tên khốn kiếp, cục băng khốn kiếp.
Ôm Tiểu Phong đầu ngập lụt chấm hỏi vì hành động của hai vị đại nhân, tâm Kỷ Hiểu Ngạn thủy chung không thể bình phục nổi, vô luận là trên mặt tỏ vẻ không gợn sóng không sợ hãi cỡ nào, thì trong lòng thật sự là đã không thể bình tâm được từ lâu. Trong lòng còn nhiều lần mắng to Leblan cùng Bạch Ánh mới gặp.
Mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào khi gặp lại, Kỷ Hiểu Ngạn sau khi gặp bọn họ trong lòng liền nghĩ ngay: quả nhiên Leblan rất vui vẻ sau khi ly hôn a? Mới qua có vài ngày mà đã không thể đợi nổi lật tức nhập đôi với người tình chính quy của mình rồi.
Nghĩ xong lại nhớ tới cảnh tượng mình mới nhìn thấy, tim gan của hắn đều đau đớn.
Đứng ở Khu giải trí Người Thân trong khu vui chơi Địa Cực, Kỷ Hiểu Ngạn khắc chế phẫn nộ muốn giết người của mình, chậm rãi hít sâu, cố gắng bình phục tâm tình mình.
Lại một hồi lâu trôi qua, Kỷ Hiểu Ngạn rốt cục cũng tỉnh táo lại, hắn bất đắc dĩ cười khổ với con đường mới đi qua.
Mặc kệ miệng nói như thế nào, cuối cùng hắn ta vẫn có thể dễ dàng gây ảnh hướng đến mình a, nhưng trên thực thế sao lại có thể không dễ dàng được, dù sao mình cũng đã từng đánh đổi cả sinh mệnh cho đoạn tình cảm đó rồi mà.
Kỷ Hiểu Ngạn ở trong lòng yên lặng hít một hơn, giữ chặt Tiểu Phong trong ngực rồi bắt đầu cuộc hành trình thăm thú khu trò chơi hôm nay.
Ôm con vừa đi vừa nhìn, đau đớn trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn chậm rãi bị cảnh đẹp trước mắt thay thế.
Tiểu Phong ngoan ngoãn bị Kỷ Hiểu Ngạn ôm đi một đường, chỉ có khi nào nhìn thấy đồ vật mình hứng thú nó mới vươn tay kéo kéo quần áo của Kỷ Hiểu Ngạn, khiến cho ba ba đang ôm mình dừng lại….
Tiểu Phong ngoan ngoãn nghe lời khiến cho Kỷ Hiểu Ngạn đỡ đi không ít phiền toái, ban đầu Kỷ Hiểu Ngạn hãy còn lo sợ Tiểu Phong sẽ tranh cãi ầm ĩ không ngừng rốt cục cũng yên lòng, thở phào một hơi thiệt lớn….
Khu giải trí Người Thân trong Khu vui chơi Vùng Địa Cực là khu tương đối thích hợp cho trẻ em, ở trong này có thể xem động thực vật, có cả khu vui chơi dành cho trẻ em từ 210 tuổi, nếu để bọn trẻ lớn hơn tới đây, thì tính thú vị của khu vui chơi Người thân sẽ giảm xuống, cho nên đám con nít lớn thường hay lựa chọn chơi những trò chơi theo các chủ đề khác của khu vui chơi Cực địa hơn.
Bởi vậy nên lượng người trong khu vui chơi Người thân hiện tại cũng không nhiều lắm, nhưng nơi nơi đều nghe thấy tiếng trẻ con đùa nghịch và tiếng trấn an hoặc quát lớn của nhóm phụ huynh, liên tưởng tới hành động muốn bắt tuyết hồ của Tiểu Phong khi ở trên đường, Kỷ Hiểu Ngạn đối với câu “Trẻ con lúc ngoan ngoan là một thiên thần, nhưng lúc nghịch ngợm lại là ác ma” thiệt đúng là tràn đầy cảm xúc.
Do Tiểu Phong còn quá nhỏ, nên Kỷ Hiểu Ngạn không mang Tiểu Phong tới khu trò chơi, mà chọn dành toàn bộ hành trình để đi thăm thú toàn bộ khu, bởi vậy hắn sẽ không biết ngay sau khi hắn vừa mới đi đám nhân dân quần chúng trong khu trò chơi đã lật tức biến hết thành thiên sứ do khu này xuất hiện thêm một người nữa …, ở trên người tên kia toát ra một cảm giác khiến bọn trẻ trở nên ngoan ngoãn đến thái quá, khiến cho người ta không thể không cảm khái uy lực gây sát thương mạnh mẽ của phái mạnh toàn thân lạnh giá với đám con nít.
Khi kẻ là niềm kiêu hãnh của liên bang kia hãy còn đang ở trong khu Người thân tàn sát chồi non liên bang, Kỷ Hiểu Ngạn đã bị Tiểu Phong tàn phá tới độ thần kinh suy nhược, đây thật sự không thể không nói Tiểu Phong và Leblan quả thật là hai cha con, ngay cả tàn phá cũng có tâm tình tự cảm ứng lẫn nhau hẹn giờ đồng để thời tiến hành nữa cơ.
Tiểu Phong vốn đang an tĩnh, đến nơi có thỏ tuyết tự nuôi lại bắt đầu trình diễn tiếp mục “Con muốn Tiểu Bạch” lần thứ hai.
Ông chủ Kỷ Hiểu Ngạn sáng suốt sau một lần dỗ Tiểu Phong, hiện đại đã hiểu được cái câu “Muốn Tiểu Bạch” là có ý gì…
Thì ra trong lòng Tiểu Phong, cứ trăng trắng, đáng yêu, có lông nhung thì chính là “Tiểu Bạch”, lý giải xong tâm tư của con mình xong tóc đen của Kỷ Hiểu Ngạn đã bạc mất vài sợi, náo loạn nửa ngày thì ra là do muốn có đồ mới.
Cho cũng không được mà không cho cũng chẳng xong, Kỷ Hiểu Ngạn suy sụp hạ bả vai xuống, ngồi xuống ghế dành cho người đi đường. Đặt con sang ghế ngồi đặc chế cho trẻ em, Kỷ Hiểu Ngạn xoa xoa cánh tay đau nhức.
Nhớ tới vừa rồi mình ngu xuẩn làm bộ tiêu sái xoay người đi trước mặt Leblan, để lại cho người ta một bóng lưng, nghĩ thế thôi là Kỷ Hiểu Ngạn đã nhịn không được muốn tự sát. Vốn là hết thảy đều không có sai, chỉ là —— bản thân cư nhiên quên luôn xe đẩy trẻ em của Tiểu Phong ở đó. Qủa thật rất kinh khủng mà, đúng không a!!!
Sao mình có thể ngu thế chứ? Kỷ Hiểu Ngạn nhịn không được yên lặng tự mắng chửi mình trong lòng, chuyện này đúng là chỉ thằng ngốc như mình mới làm được, không cần nghĩ, khẳng định bị bọn họ cười chết rồi. Trong óc Kỷ Hiểu Ngạn hiện lên một khuôn mặt, trong mắt lật tức hiện ra khuôn mặt cười nhạo châm chọc của Leblan, gã ta nhìn mình cười. Ánh mắt giống như đang nói, “Thì ra cậu cũng chẳng khá hơn gì cả, chỉ cần thấy tôi là bắt đầu rối loạn.”
Bị chính tưởng tượng của mình đả kích, Kỷ Hiểu Ngạn mất sạch hưng trí chơi bời, quay đầu thấy Tiểu Phong cạnh mình cũng có vẻ hơi mệt, mệt đến độ sắp ngủ gật mất rồi, Kỷ Hiểu Ngạn cũng không tiếp tục ý tưởng nghỉ ngơi.
Tiểu Phong ngồi trên ghế trẻ em dùng cánh tay mập mạp nhỏ bé của mình dụi dụi hai mắt, trên khuôn mặt tinh xảo đầy ý buồn ngủ, bộ dạng đôi mắt như sắp sửa rớt xuống chọc người ta trìu mến, cái miệng hồng hồng nộn nộn nhỏ nhắn không ngừng kêu: “Ba ba, ba ba.” Gọi đến độ cái tâm kiên cường của Kỷ Hiểu Ngạn không khỏi mềm xuống.
Nhìn Tiểu Phong vươn tay ra tỏ ý muốn ba, Kỷ Hiểu Ngạn thở ra một hơi, mỉm cười đi lên trước ôm lấy đứa con vẫn đang vừa dụi mắt vừa kêu “Ba ba”, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.
Tuy rằng buổi đi chơi hôm nay không được tận hứng, nhưng Kỷ Hiểu Ngạn cũng thỏa mãn, khó mới có được một ngày rảnh để ra ngoài chơi với con, là lần đầu tiên suốt hai kiếp sống, hẳn là đủ để thỏa mãn rồi.
Kỷ Hiểu Ngạn ôm con trở lại đường, khu vui chơi Người thân không chỉ có một đường vào giống những khu chủ đề khác trong công viên, người thiết kế hẳn là đã suy xét đến những yếu tố an toàn, cho nên khu Người Thân này là có nhiều đường ra lối vào nhất.
Kỷ Hiểu Ngạn hiện tại là đang đi trong một con đường khiêm tốn nhất trong tất cả các lối đi.
Dọc theo lối đi “bình thường” này, trời băng đất tuyết chậm rãi rời xa hai cha con họ. Nhìn Tiểu Phong từ từ ngủ say trong ngực mình, bước đi của Kỷ Hiểu Ngạn dần chậm lại, không vì cái gì khác, chỉ là hắn hy vọng Tiểu Phong có thể ngủ an ổn một lát trong ngực mình.
… …
Vừa ra tới cửa đã thấy một hình ảnh kỳ lạ, Leblan vốn hẳn là nên cùng Bạch Ánh ngọt ngọt ngào ngào đi chơi trong Công viên Vùng Cực Địa, nay cư nhiên lại đứng chờ một mình ở lối ra, trên người gã toát ra khí lạnh khiến cho mảnh đất xung quanh gã hình thành một khoảng trống giữa cả đám người chật chội. Khiến cho vô số thiếu nam thiếu nữ âm thầm chú ý, là ai đi chăng nữa cứ đi qua người Leblan là đều phải quay đầu lại trộm ngắm gã vài lần, tự cho là không ai biết, kỳ thật trong lòng đại gia kia đều đã rõ cả.
Kỷ Hiểu Ngạn không muốn liên quan với tên Leblan đang đứng ở cửa, cũng không muốn trở thành mục tiêu chú ý của mọi người, nhưng mà dường như hắn không còn cách nào khác ngoài ôm con xuyên qua đám người.
Phát huy năng lực khi đợi xe bus ở thế kỷ 21, Kỷ Hiểu Ngạn cư nhiên có thể vừa không đánh thức con mình vừa vội vã đi ra khỏi cửa vào, phải nói là “Chen” công của hắn là rất thâm hậu đó.
Thở phào một hơi, Kỷ Hiểu Ngạn không thèm liếc mắt nhìn Leblan đến một cái, trả lại bao cổ tay cho chỗ quản lý bao tay ở cửa chính rồi lật tức rời đi.
Kỷ Hiểu Ngạn còn nhớ rõ đường đi trực tiếp đi về hướng nhà ga, vừa bước được có vài bước Kỷ Hiểu Ngạn đột nhiên lại bị người kéo giật lại, sợ đến độ thiếu chút nữa văng cả Tiểu Phong trên tay.
Kỷ Hiểu Ngạn phục hồi lại tinh thần lật tức kiểm tra xem con mình có bị thương hay hoảng sợ hay không.
Nhìn thấy Tiểu Phong vẫn đang ngủ vù vù hệt như heo con như trước, Kỷ Hiểu Ngạn mới yên tâm, người lại đem toàn bộ tức giật đổ về trên đầu tên hung thủ kéo giật mình lại mà đến giờ vẫn chưa chịu buông tay.
Kỷ Hiểu Ngạn vốn đang khó chịu, khi quay đầu lại thấy kẻ bắt lấy mình cư nhiên chính là Leblan, hắn lật tức bạo phát.
“Anh rốt cục là muốn thế nào a? Muốn ly hôn cũng chính là anh, bây giờ dây dưa không rõ cũng là anh, anh có phải đàn ông không đó?” Kỷ Hiểu Ngạn phẫn nộ gầm nhẹ với gã đàn ông mặt lạnh như băng trước mặt.
Nghe thấy Kỷ Hiểu Ngạn nói, gã đàn ông lật tức trầm mặt xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn Kỷ Hiểu Ngạn hệt như kẻ thù mình sắp giết chết.
“Đừng nghĩ là không nói lời nào thì người khác sẽ sợ anh, buông tôi ra.” Kỷ Hiểu Ngạn giãy dụa.
“Vừa nãy cậu quên xe.” Leblan lạnh lùng nói. Ngụ ý tức là cậu ảo tưởng sức mạnh quá mức rồi, tôi chỉ muốn đem xe của con trả lại cậu, cậu lại suy ra luôn chuyện của mình.
Nghe hiểu ngụ ý của Leblan, Kỷ Hiểu Ngạn càng giận thêm, khẩu bất trạch ngôn nói: “Đồ của Kỷ Linh Phong? Anh cầm?…Hừ!”(Khẩu bất trạch ngôn: Trong tình thế cấp bách nên tùy tiện nói ra)
“Đi đi, tự nhiên nha, tạm biệt, không tiễn.” Ngữ khí hệt như đang đuổi người hầu tự nhiên tràn ra khi đối mặt với người mình căm ghét.
Nghe mấy lời này, Leblan vẫn im lặng, lấy xe đẩy từ trong không gian lưu trữ ra rồi xoay người rời đi, không nói thêm bất cứ một câu nào nữa. Cho đến khi biến mất hoàn toàn sau chỗ rẽ.
Nhìn nơi Leblan biến mất, Kỷ Hiểu Ngạn kìm hãm cảm xúc không đành lòng và đau đớn khôn kể trong lòng xuống, kêu lên một tiếng rồi đẩy xe rời đi.
Bởi rời đi nên hắn không biết Leblan thực ra không đi, chính là đứng ở ngã rẽ lẳng lặng nhìn hắn, nhìn hắn nhẹ nhàng đặt Tiểu Phong xuống xe đẩy, rồi lại nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Phong, chậm rãi lên xe, cho đến khi chiếc xe chở bọn họ biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Leblan không biết mình vì sao lại muốn đứng đây nhìn hắn rời đi, trong lòng có một loại cảm giác khó có thể hình dung mà gã chưa từng gặp phải, một cảm giác hoàn toàn xa lạ, gã không biết mình vì sao lại dành đoạn thời gian cuối cùng của ngày nghỉ để chờ đợi hắn, không biết, không biết.
Nghĩ đến tới ba chữ “Kỷ Linh Phong” kia, nhớ tới đứa bé tinh xảo vừa khóc lớn giữa khu vui chơi rồi lại vừa say ngủ trong ngực Kỷ Hiểu Ngạn, gã hiểu rằng một số vật chỉ cần buông tay ra là sẽ không thể trở về được nữa, thật sự không trở về được.
Ngẩng đầu lại nhìn thoáng qua cái nhà ga kia, khóe miệng hơi nhếch lên, vứt hộp quà vào cái thùng rác bên cạnh, rồi xoay người rời đi.
Một trận gió thổi qua trên con đường không một bóng người, bụi và lá rơi cuồn cuộn bay bay, nó thổi đến cả chiếc hộp quà nhỏ nhắn, bên trong nó không chứa gì cả, nơi này ban đầu chính là nơi chứa món quà Leblan tính tặng cho Phil nhân ngày nó lên một.
Thật là xui, lâu lắm mới có dịp ra ngoài lại phải gặp cái tên khốn kiếp, cục băng khốn kiếp.
Ôm Tiểu Phong đầu ngập lụt chấm hỏi vì hành động của hai vị đại nhân, tâm Kỷ Hiểu Ngạn thủy chung không thể bình phục nổi, vô luận là trên mặt tỏ vẻ không gợn sóng không sợ hãi cỡ nào, thì trong lòng thật sự là đã không thể bình tâm được từ lâu. Trong lòng còn nhiều lần mắng to Leblan cùng Bạch Ánh mới gặp.
Mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào khi gặp lại, Kỷ Hiểu Ngạn sau khi gặp bọn họ trong lòng liền nghĩ ngay: quả nhiên Leblan rất vui vẻ sau khi ly hôn a? Mới qua có vài ngày mà đã không thể đợi nổi lật tức nhập đôi với người tình chính quy của mình rồi.
Nghĩ xong lại nhớ tới cảnh tượng mình mới nhìn thấy, tim gan của hắn đều đau đớn.
Đứng ở Khu giải trí Người Thân trong khu vui chơi Địa Cực, Kỷ Hiểu Ngạn khắc chế phẫn nộ muốn giết người của mình, chậm rãi hít sâu, cố gắng bình phục tâm tình mình.
Lại một hồi lâu trôi qua, Kỷ Hiểu Ngạn rốt cục cũng tỉnh táo lại, hắn bất đắc dĩ cười khổ với con đường mới đi qua.
Mặc kệ miệng nói như thế nào, cuối cùng hắn ta vẫn có thể dễ dàng gây ảnh hướng đến mình a, nhưng trên thực thế sao lại có thể không dễ dàng được, dù sao mình cũng đã từng đánh đổi cả sinh mệnh cho đoạn tình cảm đó rồi mà.
Kỷ Hiểu Ngạn ở trong lòng yên lặng hít một hơn, giữ chặt Tiểu Phong trong ngực rồi bắt đầu cuộc hành trình thăm thú khu trò chơi hôm nay.
Ôm con vừa đi vừa nhìn, đau đớn trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn chậm rãi bị cảnh đẹp trước mắt thay thế.
Tiểu Phong ngoan ngoãn bị Kỷ Hiểu Ngạn ôm đi một đường, chỉ có khi nào nhìn thấy đồ vật mình hứng thú nó mới vươn tay kéo kéo quần áo của Kỷ Hiểu Ngạn, khiến cho ba ba đang ôm mình dừng lại….
Tiểu Phong ngoan ngoãn nghe lời khiến cho Kỷ Hiểu Ngạn đỡ đi không ít phiền toái, ban đầu Kỷ Hiểu Ngạn hãy còn lo sợ Tiểu Phong sẽ tranh cãi ầm ĩ không ngừng rốt cục cũng yên lòng, thở phào một hơi thiệt lớn….
Khu giải trí Người Thân trong Khu vui chơi Vùng Địa Cực là khu tương đối thích hợp cho trẻ em, ở trong này có thể xem động thực vật, có cả khu vui chơi dành cho trẻ em từ 210 tuổi, nếu để bọn trẻ lớn hơn tới đây, thì tính thú vị của khu vui chơi Người thân sẽ giảm xuống, cho nên đám con nít lớn thường hay lựa chọn chơi những trò chơi theo các chủ đề khác của khu vui chơi Cực địa hơn.
Bởi vậy nên lượng người trong khu vui chơi Người thân hiện tại cũng không nhiều lắm, nhưng nơi nơi đều nghe thấy tiếng trẻ con đùa nghịch và tiếng trấn an hoặc quát lớn của nhóm phụ huynh, liên tưởng tới hành động muốn bắt tuyết hồ của Tiểu Phong khi ở trên đường, Kỷ Hiểu Ngạn đối với câu “Trẻ con lúc ngoan ngoan là một thiên thần, nhưng lúc nghịch ngợm lại là ác ma” thiệt đúng là tràn đầy cảm xúc.
Do Tiểu Phong còn quá nhỏ, nên Kỷ Hiểu Ngạn không mang Tiểu Phong tới khu trò chơi, mà chọn dành toàn bộ hành trình để đi thăm thú toàn bộ khu, bởi vậy hắn sẽ không biết ngay sau khi hắn vừa mới đi đám nhân dân quần chúng trong khu trò chơi đã lật tức biến hết thành thiên sứ do khu này xuất hiện thêm một người nữa …, ở trên người tên kia toát ra một cảm giác khiến bọn trẻ trở nên ngoan ngoãn đến thái quá, khiến cho người ta không thể không cảm khái uy lực gây sát thương mạnh mẽ của phái mạnh toàn thân lạnh giá với đám con nít.
Khi kẻ là niềm kiêu hãnh của liên bang kia hãy còn đang ở trong khu Người thân tàn sát chồi non liên bang, Kỷ Hiểu Ngạn đã bị Tiểu Phong tàn phá tới độ thần kinh suy nhược, đây thật sự không thể không nói Tiểu Phong và Leblan quả thật là hai cha con, ngay cả tàn phá cũng có tâm tình tự cảm ứng lẫn nhau hẹn giờ đồng để thời tiến hành nữa cơ.
Tiểu Phong vốn đang an tĩnh, đến nơi có thỏ tuyết tự nuôi lại bắt đầu trình diễn tiếp mục “Con muốn Tiểu Bạch” lần thứ hai.
Ông chủ Kỷ Hiểu Ngạn sáng suốt sau một lần dỗ Tiểu Phong, hiện đại đã hiểu được cái câu “Muốn Tiểu Bạch” là có ý gì…
Thì ra trong lòng Tiểu Phong, cứ trăng trắng, đáng yêu, có lông nhung thì chính là “Tiểu Bạch”, lý giải xong tâm tư của con mình xong tóc đen của Kỷ Hiểu Ngạn đã bạc mất vài sợi, náo loạn nửa ngày thì ra là do muốn có đồ mới.
Cho cũng không được mà không cho cũng chẳng xong, Kỷ Hiểu Ngạn suy sụp hạ bả vai xuống, ngồi xuống ghế dành cho người đi đường. Đặt con sang ghế ngồi đặc chế cho trẻ em, Kỷ Hiểu Ngạn xoa xoa cánh tay đau nhức.
Nhớ tới vừa rồi mình ngu xuẩn làm bộ tiêu sái xoay người đi trước mặt Leblan, để lại cho người ta một bóng lưng, nghĩ thế thôi là Kỷ Hiểu Ngạn đã nhịn không được muốn tự sát. Vốn là hết thảy đều không có sai, chỉ là —— bản thân cư nhiên quên luôn xe đẩy trẻ em của Tiểu Phong ở đó. Qủa thật rất kinh khủng mà, đúng không a!!!
Sao mình có thể ngu thế chứ? Kỷ Hiểu Ngạn nhịn không được yên lặng tự mắng chửi mình trong lòng, chuyện này đúng là chỉ thằng ngốc như mình mới làm được, không cần nghĩ, khẳng định bị bọn họ cười chết rồi. Trong óc Kỷ Hiểu Ngạn hiện lên một khuôn mặt, trong mắt lật tức hiện ra khuôn mặt cười nhạo châm chọc của Leblan, gã ta nhìn mình cười. Ánh mắt giống như đang nói, “Thì ra cậu cũng chẳng khá hơn gì cả, chỉ cần thấy tôi là bắt đầu rối loạn.”
Bị chính tưởng tượng của mình đả kích, Kỷ Hiểu Ngạn mất sạch hưng trí chơi bời, quay đầu thấy Tiểu Phong cạnh mình cũng có vẻ hơi mệt, mệt đến độ sắp ngủ gật mất rồi, Kỷ Hiểu Ngạn cũng không tiếp tục ý tưởng nghỉ ngơi.
Tiểu Phong ngồi trên ghế trẻ em dùng cánh tay mập mạp nhỏ bé của mình dụi dụi hai mắt, trên khuôn mặt tinh xảo đầy ý buồn ngủ, bộ dạng đôi mắt như sắp sửa rớt xuống chọc người ta trìu mến, cái miệng hồng hồng nộn nộn nhỏ nhắn không ngừng kêu: “Ba ba, ba ba.” Gọi đến độ cái tâm kiên cường của Kỷ Hiểu Ngạn không khỏi mềm xuống.
Nhìn Tiểu Phong vươn tay ra tỏ ý muốn ba, Kỷ Hiểu Ngạn thở ra một hơi, mỉm cười đi lên trước ôm lấy đứa con vẫn đang vừa dụi mắt vừa kêu “Ba ba”, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.
Tuy rằng buổi đi chơi hôm nay không được tận hứng, nhưng Kỷ Hiểu Ngạn cũng thỏa mãn, khó mới có được một ngày rảnh để ra ngoài chơi với con, là lần đầu tiên suốt hai kiếp sống, hẳn là đủ để thỏa mãn rồi.
Kỷ Hiểu Ngạn ôm con trở lại đường, khu vui chơi Người thân không chỉ có một đường vào giống những khu chủ đề khác trong công viên, người thiết kế hẳn là đã suy xét đến những yếu tố an toàn, cho nên khu Người Thân này là có nhiều đường ra lối vào nhất.
Kỷ Hiểu Ngạn hiện tại là đang đi trong một con đường khiêm tốn nhất trong tất cả các lối đi.
Dọc theo lối đi “bình thường” này, trời băng đất tuyết chậm rãi rời xa hai cha con họ. Nhìn Tiểu Phong từ từ ngủ say trong ngực mình, bước đi của Kỷ Hiểu Ngạn dần chậm lại, không vì cái gì khác, chỉ là hắn hy vọng Tiểu Phong có thể ngủ an ổn một lát trong ngực mình.
… …
Vừa ra tới cửa đã thấy một hình ảnh kỳ lạ, Leblan vốn hẳn là nên cùng Bạch Ánh ngọt ngọt ngào ngào đi chơi trong Công viên Vùng Cực Địa, nay cư nhiên lại đứng chờ một mình ở lối ra, trên người gã toát ra khí lạnh khiến cho mảnh đất xung quanh gã hình thành một khoảng trống giữa cả đám người chật chội. Khiến cho vô số thiếu nam thiếu nữ âm thầm chú ý, là ai đi chăng nữa cứ đi qua người Leblan là đều phải quay đầu lại trộm ngắm gã vài lần, tự cho là không ai biết, kỳ thật trong lòng đại gia kia đều đã rõ cả.
Kỷ Hiểu Ngạn không muốn liên quan với tên Leblan đang đứng ở cửa, cũng không muốn trở thành mục tiêu chú ý của mọi người, nhưng mà dường như hắn không còn cách nào khác ngoài ôm con xuyên qua đám người.
Phát huy năng lực khi đợi xe bus ở thế kỷ 21, Kỷ Hiểu Ngạn cư nhiên có thể vừa không đánh thức con mình vừa vội vã đi ra khỏi cửa vào, phải nói là “Chen” công của hắn là rất thâm hậu đó.
Thở phào một hơi, Kỷ Hiểu Ngạn không thèm liếc mắt nhìn Leblan đến một cái, trả lại bao cổ tay cho chỗ quản lý bao tay ở cửa chính rồi lật tức rời đi.
Kỷ Hiểu Ngạn còn nhớ rõ đường đi trực tiếp đi về hướng nhà ga, vừa bước được có vài bước Kỷ Hiểu Ngạn đột nhiên lại bị người kéo giật lại, sợ đến độ thiếu chút nữa văng cả Tiểu Phong trên tay.
Kỷ Hiểu Ngạn phục hồi lại tinh thần lật tức kiểm tra xem con mình có bị thương hay hoảng sợ hay không.
Nhìn thấy Tiểu Phong vẫn đang ngủ vù vù hệt như heo con như trước, Kỷ Hiểu Ngạn mới yên tâm, người lại đem toàn bộ tức giật đổ về trên đầu tên hung thủ kéo giật mình lại mà đến giờ vẫn chưa chịu buông tay.
Kỷ Hiểu Ngạn vốn đang khó chịu, khi quay đầu lại thấy kẻ bắt lấy mình cư nhiên chính là Leblan, hắn lật tức bạo phát.
“Anh rốt cục là muốn thế nào a? Muốn ly hôn cũng chính là anh, bây giờ dây dưa không rõ cũng là anh, anh có phải đàn ông không đó?” Kỷ Hiểu Ngạn phẫn nộ gầm nhẹ với gã đàn ông mặt lạnh như băng trước mặt.
Nghe thấy Kỷ Hiểu Ngạn nói, gã đàn ông lật tức trầm mặt xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn Kỷ Hiểu Ngạn hệt như kẻ thù mình sắp giết chết.
“Đừng nghĩ là không nói lời nào thì người khác sẽ sợ anh, buông tôi ra.” Kỷ Hiểu Ngạn giãy dụa.
“Vừa nãy cậu quên xe.” Leblan lạnh lùng nói. Ngụ ý tức là cậu ảo tưởng sức mạnh quá mức rồi, tôi chỉ muốn đem xe của con trả lại cậu, cậu lại suy ra luôn chuyện của mình.
Nghe hiểu ngụ ý của Leblan, Kỷ Hiểu Ngạn càng giận thêm, khẩu bất trạch ngôn nói: “Đồ của Kỷ Linh Phong? Anh cầm?…Hừ!”(Khẩu bất trạch ngôn: Trong tình thế cấp bách nên tùy tiện nói ra)
“Đi đi, tự nhiên nha, tạm biệt, không tiễn.” Ngữ khí hệt như đang đuổi người hầu tự nhiên tràn ra khi đối mặt với người mình căm ghét.
Nghe mấy lời này, Leblan vẫn im lặng, lấy xe đẩy từ trong không gian lưu trữ ra rồi xoay người rời đi, không nói thêm bất cứ một câu nào nữa. Cho đến khi biến mất hoàn toàn sau chỗ rẽ.
Nhìn nơi Leblan biến mất, Kỷ Hiểu Ngạn kìm hãm cảm xúc không đành lòng và đau đớn khôn kể trong lòng xuống, kêu lên một tiếng rồi đẩy xe rời đi.
Bởi rời đi nên hắn không biết Leblan thực ra không đi, chính là đứng ở ngã rẽ lẳng lặng nhìn hắn, nhìn hắn nhẹ nhàng đặt Tiểu Phong xuống xe đẩy, rồi lại nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Phong, chậm rãi lên xe, cho đến khi chiếc xe chở bọn họ biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Leblan không biết mình vì sao lại muốn đứng đây nhìn hắn rời đi, trong lòng có một loại cảm giác khó có thể hình dung mà gã chưa từng gặp phải, một cảm giác hoàn toàn xa lạ, gã không biết mình vì sao lại dành đoạn thời gian cuối cùng của ngày nghỉ để chờ đợi hắn, không biết, không biết.
Nghĩ đến tới ba chữ “Kỷ Linh Phong” kia, nhớ tới đứa bé tinh xảo vừa khóc lớn giữa khu vui chơi rồi lại vừa say ngủ trong ngực Kỷ Hiểu Ngạn, gã hiểu rằng một số vật chỉ cần buông tay ra là sẽ không thể trở về được nữa, thật sự không trở về được.
Ngẩng đầu lại nhìn thoáng qua cái nhà ga kia, khóe miệng hơi nhếch lên, vứt hộp quà vào cái thùng rác bên cạnh, rồi xoay người rời đi.
Một trận gió thổi qua trên con đường không một bóng người, bụi và lá rơi cuồn cuộn bay bay, nó thổi đến cả chiếc hộp quà nhỏ nhắn, bên trong nó không chứa gì cả, nơi này ban đầu chính là nơi chứa món quà Leblan tính tặng cho Phil nhân ngày nó lên một.