Chương : 33
“Tiểu Lục, rốt cục thì xảy ra chuyện gì?” Chuyện đầu tiên sau khi Kỷ Hiểu Ngạn vội vàng chạy tới chính là hỏi Tiểu Lục rõ ràng xem chuyện gì đang diễn ra.
Tiểu Lục nghe Kỷ Hiểu Ngạn hỏi, vội vàng nhất ngũ nhất thập kể ra những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay.
一五一十: kể tường tận lại chuyện.
“Giữa trưa hôm nay, có khách gọi tới kêu bánh ngọt rồi yêu cầu chúng tôi đưa hàng tới, đúng dịp trong cửa hàng hôm nay cũng chỉ có mình tôi là tương đối rảnh rang, cho nên tôi đi. Nhưng, trên đường trở về, tôi thấy một cửa hàng bánh ngọt trong khu phố đặc biệt có bày bán loại bánh ngọt mà chỉ chúng ta mới có. Hơn nữa,” nói tới đây dừng một lát rồi mới nói tiếp: “Hơn nữa, không chỉ một loại.” Nói xong nhìn ông chủ Kỷ Hiểu Ngạn đang lãnh tĩnh chứ không còn hoạt bát như trước kia, lại nói: “Hình như đã được một thời gian.”
“Ừm.” Kỷ Hiểu Ngạn gật gật đầu dưới ánh mắt lo lắng của Tiểu Lục, tỏ vẻ mình đã rõ rồi.
Cùng một cửa hàng, nhiều hơn một loại hàng hóa, còn đã được thời gian? Là ai, rốt cục là ai làm? Mình cũng trang bị không ít hệ thống bảo vệ đối với các công thức, bọn họ rốt cục là làm thế nào mới thành công được?
Kỷ Hiểu Ngạn cẩn thận nhớ lại, gọi mấy chuyện luôn có trong đầu quay về. Đến tột cục là mình đã quên mất chỗ nào? Nhưng cẩn thận ngẫm thì mới thấy, không có khả năng a! Nhưng, nhưng, rốt cuộc thì làm thế nào mà công thức lại rò rỉ ra ngoài được?
Lí do trước kia mình trang bị lại hệ thống, là do sợ bí mật bị tiết lộ ra, cho nên lúc khai trương Thế giới cổ tích mình đã tình nguyện bỏ ra không ít tiền mua người máy, chứ không đồng ý thuê người tới đây làm việc.
Hơn nữa, từ khi mua được hệ thống phòng ngự từ Cù Vân Tâm, mọi chỉ số an toàn trong trọng điểm phòng bếp cũng tăng vọt lên bao nhiêu bội số, có nghĩa là, chuyện xảy ra trước lúc đó a!
Loại trừ đủ các khả năng, Kỷ Hiểu Ngạn cười khẽ một tiếng, tiếng cười cực dịu dàng, nhưng ý cười lại không len được vào trong mắt. Khiến cho người bên cạnh nghe được liền có một loại cảm giác tông tóc dựng đứng.
Hắn hừ lạnh trong lòng, ánh mắt cũng trở nên trào phúng. Quả nhiên là lần trước không giải quyết được mầm tai họa, khi quơ được ảnh chụp lần trước còn tưởng rằng đó lần lần đầu tiên phòng bếp bị chụp trộm, giờ thì sao, xem ra mình khờ đến quá đáng rồi. Những người đó, hừ! Chỉ vì lợi ích, thật là “bất khuất”.
Nhìn thấy biểu tình khinh thường của Kỷ Hiểu Ngạn, cùng với ánh mắt lộ ra vẻ “Tui hiểu rồi” rõ ràng, Leblan khó có khi bát quái hỏi: “Em biết ai làm?” Trong giọng nói tràn ngập sự quan tâm khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn, mà cũng không còn loại cảm giác như kiểu mọi chuyện đều không liên quan đến mình trước đây nữa.
bát quái: hóng hớt
“Tôi nào biết ai làm, nhưng tôi biết đối phương làm thế nào rồi. Không phải chính là thủ đoạn đùa giỡn sao? Chụp ảnh? Là khỉ gì chứ?” Càng nói thì mặt lại càng lạnh như băng, khiến cho ngay cả Leblan nghe được cũng phải ngây ra một lúc.
Trên cái mặt than của Leblan tràn ngập ý không tin, hỏi Kỷ Hiểu Ngạn: “Em xác định?” Không phải Leblan không tin Kỷ Hiểu Ngạn, mà trực giác Leblan nói cho gã biết, mọi chuyện không có đơn giản như Kỷ Hiểu Ngạn nghĩ, cũng tuyệt đối không phải là trộm cắp đơn thuần như Kỷ Hiểu Ngạn tưởng. Trực giác gã vô cùng sắc bén, ở rất nhiều thời điểm cũng bởi gã tin tưởng vào trực giác tài năng của mình nên mới có thể chuyển nguy thành an, lấy được thành công.
Nhìn thấy thái độ không tin rõ ràng của Leblan, Kỷ Hiểu Ngạn cũng không buồn bực, mà lại hỏi ngược lại một câu: “Chẳng lẽ anh có ý tưởng gì mới sao, hay anh biết chuyện này do ai làm sao?” Ngữ khí không nặng nề, nhưng nói ra khỏi miệng lại khiến người nghe có một loại cảm giác rất khó chịu.
Sau khi nói xong, Kỷ Hiểu Ngạn cũng hiểu được lời của mình có vấn đề, Leblan cũng là quan tâm mình, vì thế nên mới xin lỗi nhìn gã một cái, nửa ngày mới mở miệng nói: “Xin lỗi, lời vừa rồi anh quên đi, là tôi thiếu kiên nhẫn.”
Nói xong, im lặng…
Leblan nhìn cái người nào đó đang im lặng, lòng có hơi hơi đau đớn, gã cũng không biết vì sao lại thế? Ánh mắt để lộ ra một chút lo lắng cho người trước mặt, cũng im lặng theo.
Qua một hồi lâu sau, Leblan mới đánh vỡ bầu không khí yên lặng, nói: “Tôi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản vậy đâu, trong lòng luôn luôn có cảm giác như đây là một âm mưu.” Khó có khi Leblan nói được một câu dài như vậy.
Kỷ Hiểu Ngạn nghe xong, còn có chút buồn cười, trong lòng nghĩ: “Leblan có phải bị di chứng sau khi đánh giặc không, thế mà cũng có âm mưu, âm mưu gì mà lại là âm mưu đi trộm công thức……”
Nhưng, ngay trong lúc Kỷ Hiểu Ngạn đang nghĩ vậy, Leblan dừng lại một chút, như là sợ Kỷ Hiểu Ngạn không tin nên nói tiếp: “Đây là giác quan thứ sáu của tôi.”
Nghe thấy gã nhắc đến giác quan thứ sau, Kỷ Hiểu Ngạn cũng không suy nghĩ nhiều gì thêm nữa.
“Khó nghĩ đến đây lại là âm mưu?” Kiếp trước ở bên người Leblan nhiều năm như thế khiến cho Kỷ Hiểu Ngạn cũng biết rất nhiều chuyện của Leblan, anh ta là một trong số ít những người có giác quan thứ sáu siêu mạnh, cũng biết chính cái giác quan thứ sáu này đã giúp anh ta tránh thoát khỏi rất nhiều đợt âm mưu quỷ kế, cũng tránh thoát được rất nhiều hiểm nguy, giác quan thứ sáu của anh ta chuẩn xác đến kỳ lạ! Nếu không, với tính cách của Leblan, muốn ngồi trên ngai vàng thiếu tướng ở cái tuổi này thì đúng là khó có khả năng.
Nghe đến đó, Kỷ Hiểu Ngạn lại bắt đầu trầm tư, trong đầu không ngừng nhớ lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay, xem có thể lần ra được ít manh mối nào trong đó hay không.
Nhưng, đáng tiếc, hắn thất bại!
Bình phục tâm tình một chút, Kỷ Hiểu Ngạn định đến cửa hàng kia một chuyến, xem có thể cân nhắc được biện pháp giải quyết hay không.
Nhưng, trước đó phải đi xem video ghi hình đã.
Nghĩ là làm, Kỷ Hiểu Ngạn mang theo đoàn người đi tới khu làm việc bên trong tòa lâu đài của Thế giới cổ tích, lấy video ghi hình từ lúc khai trương đến nay ra xem, đặc biệt là mấy ngày đáng nghi gần đây.
Chính là, không có, cái gì cũng không phát hiện ra. Tuy rằng biết đây là tình huống khó có thể xảy ra nhất nhưng trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn vẫn nảy lên cảm giác thất vọng dày đặc.
Chuyện cho tới giờ, cũng không có biện pháp gì. Do dự thật lâu, sau khi màn đêm buông xuống, Kỷ Hiểu Ngạn định tới tìm chủ cửa hàng kia xem, nhưng cái chủ ý này vừa nói ra đã bị Leblan bác bỏ.
Dẫu cho chân tướng sự việc là gì, nhưng Kỷ Hiểu Ngạn cứ đi tùy tiện như vậy, chắc chắn sẽ không chiếm được gì tốt, nếu người ta đã dám làm như vậy, thì chắc chắn sẽ có đối sách tương ứng. Hơn nữa, chắc chắn người ta sẽ không chịu thừa nhận, đến lúc đó mà người ta trả đũa lại, đây mới thật sự là oan nhảy xuống Hoàng Hà rửa cũng không sạch.
“Tiểu Lục, bây giờ cậu hãy đi kiểm tra lại hệ thống một chút, xem có lỗ hổng hay không!” Suy nghĩ cẩn thận lại Kỷ Hiểu Ngạn lúc này mới chính thức tỉnh táo lại, đã bị trộm vài công thức bí mật rồi, thì càng phải bảo vệ thật tốt những công thức còn lại, nếu còn tổn thất nữa, Kỷ Hiểu Ngạn sẽ chịu không nổi.
Âm thầm thở dài, Kỷ Hiểu Ngạn cũng không nghĩ ra được biện pháp gì tốt, kế sách duy nhất lúc này chỉ có báo nguy, không nên trách hắn ấu trĩ, hắn chính là đang hy vọng có thể giải quyết việc này thông qua con đường bình thường.
Leblan nhìn Kỷ Hiểu Ngạn đã vội đến sức đầu mẻ trán, thản nhiên mở miệng: “Tôi sẽ điều tra rõ ràng cho em.”
Những lời này cũng thể hiện Leblan sẽ nhúng tay vào chuyện này.
Kỷ Hiểu Ngạn nghe vậy cũng không từ chối, yên lặng đáp lại: “Ừ” bản thân hắn cũng hiểu rằng trong chuyện này chọn tiếp nhận sự trợ giúp của Leblan mới là lựa chọn đúng đắn nhất.
“Về đi! Khuya rồi!” Leblan đứng cạnh cửa nói, tay còn vặn nắm cửa một phen.
“Ừ!” Kỷ Hiểu Ngạn bình tĩnh trả lời, nhưng hành động cắn môi vô ý đã tiết lộ cái nội tâm không hề bình tĩnh của hắn. Ngẩng đầu nhìn nhìn, sắc trời quả thật đã khuya, hắn cũng biết chuyện này không thể giải quyết trong thời gian ngắn được.
Kỷ Hiểu Ngạn dùng tay nhu nhu huyệt thái dương trên đầu, nhận lấy con từ trong tay tiểu Hồng, nhìn Tiểu Phong được bón no đến độ bụng nhỏ cũng phình ra từ tay Tiểu Hồng, rốt cục hắn cũng nở nụ cười. Thời gian này chỉ có con mới có thể làm tâm tình hắn thoải mái.
Không có gì ghê gớm, nhiều nhất thì mình đi nghiên cứu ra sản phẩm mới, hơn nữa qua vài ngày nữa là có thể mua công thức cấp bậc cao rồi. Kỷ Hiểu Ngạn tự an ủi mình như vậy trong lòng, có lẽ do an ủi như thế có kết quả, Kỷ Hiểu Ngạn thả lỏng chút chút, rồi theo leblan rời đi.
Dọc đường hai người không nói gì cùng đi nhìn qua thật tiêu sái không chớp mắt, tuy là đã từng là một nhà ba người, nhưng vẫn sinh ra cảm giác xa cách thản nhiên……
Đi được nửa đường, Leblan nhìn người bên cạnh, đột nhiên nói một cậu: “Em đang định tự giải quyết? Hay là….” Anh ta còn chưa nói dứt câu, Kỷ Hiểu Ngạn đã hiểu ý tứ trong đó.
Quay đầu, nhìn anh ta, nghiêm túc mà cố chấp nói, “Tôi định tự mình giải quyết. Ngoài con ra, tôi chỉ có một thân một mình, gặp chuyện như thế, cũng nên học cách tự mình giải quyết, không ai có thể giúp ai cả đời được.”
Sự nghiêm túc trong ánh mắt Kỷ Hiểu Ngạn chạy thẳng vào tâm Leblan, trong lòng hắn không khỏi tán thưởng, nội tâm cũng đồng ý với gã. Nhưng đồng thời, nhìn ánh mắt kiên định của người trước mặt, gã lại có chút chua xót hiểu được rằng: Trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn, mình thật sự là chồng cũ!Leblan chưa từng có cảm thụ khắc sâu như thế, trong lòng chợt dâng lên một cỗ mất mát thản nhiên. Nhưng sau đó, Leblan lại lý giải nó thành sự đồng tình đối với kẻ yếu.
Về đến nhà, chuyện thứ nhất Kỷ Hiểu Ngạn là không phải là báo nguy, dỗ Tiểu Phong ngủ xong hắn đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện, công thức của hắn không có bằng sáng chế độc quyền, lúc ấy mình cảm thấy qua một đoạn thời gian, nhiều công thức thì sẽ tương đối tốt. Nhưng giờ hiện tại? Kỷ Hiểu Ngạn nghĩ đến có chút nóng nảy, mở mạng ra, động tác mau lẹ tìm độc quyền trên mạng.
Quả nhiên, Kỷ Hiểu Ngạn cười khổ, ban đầu bản thân mình quá lười biếng….Trong bảng độc quyền trên mạng, Kỷ Hiểu Ngạn tìm được vài sản phẩm độc quyền của mình, nhưng chỗ tác giả phía dưới lại không phải mình, mà là một cái tên xa lạ.
Chưa từng nghĩ có thể xuất hiện loại tình huống này, Kỷ Hiểu Ngạn tiêu cực mà nghĩ: Có thật là mình không có đầu óc hay chăng? Phương diện này môn môn đạo đạo, rất nhiều thứ căn bản là rất khó để cảm nhận ra, lúc đầu cho rằng cái bằng sáng chế độc quyền này có cũng như không, chỉ cần mình nắm giữ công thức trong tay là có thể vạn vô nhất nhất, xem ra, lần này bản thân đã khinh địch rồi.
môn môn đạo đạo: mỗi ngành đều có bí quyết riêng.
vạn vô nhất nhất: nắm chắc được.
nguyên văn: thác đại – được hiểu theo hai nghĩa: kinh thường (người khác), kiêu căng tự mãn.
Nhưng mà, Marcus Maugham, mi đã chọc giận ông thành công rồi, đã có lá gan làm chuyện này, thì mi nên có lá gan tiếp thu lửa giận của ông đây.
Công thức sao? Cho mi đó! Chết ở chỗ là trong tay ông đây còn rất là nhiều công thức cơ. Kỷ Hiểu Ngạn không khống chế được lửa giận của mình, trong lòng đang tính xem làm thế nào để chỉnh cửa hàng đối phương suy sụp luôn, thật sự là cho tới bây giờ chưa từng gặp tên khốn nào vô sỉ đến thế, còn bày đặc độc quyền, thế cũng dám làm!
Mà dưới lầu Leblan lại nhận được điện thoại từ phụ tá, tăng thêm nhân thủ xong, rồi mới rời khỏi nhà Kỷ Hiểu Ngạn.
Bước dưới ánh trăng, về tới nhà mình, Leblan liền gặp cấp dưới đắc lực của mình.
“Thiếu tướng, thuộc hạ đã tra ra rốt cục thì ai muốn gây bất lợi với thiếu gia Phil rồi.” Một thân áo gió màu đen, người đàn ông mặt mày nghiêm nghị góc cạnh rõ ràng nói.
“Ai?”
“Nhà Sanoh.”
Nghe thấy tên nhà Sanoh, Leblan thiếu tướng thầm nghĩ: thì ra là có chuyện như vậy. Ánh mắt gã không khỏi lộ ra sự trào phúng khó sửa: Thì ra là có người đến báo thù.
“Thuộc hạ còn tra được một chuyện.”
“Nói” Leblan gật đầu, ý bảo anh ta nói tiếp.
“Chuyện công thức trong cửa hàng của phu nhân bị lộ ra ngoài cũng có liên quan chặt chẽ đến bọn họ…..”
Tiểu Lục nghe Kỷ Hiểu Ngạn hỏi, vội vàng nhất ngũ nhất thập kể ra những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay.
一五一十: kể tường tận lại chuyện.
“Giữa trưa hôm nay, có khách gọi tới kêu bánh ngọt rồi yêu cầu chúng tôi đưa hàng tới, đúng dịp trong cửa hàng hôm nay cũng chỉ có mình tôi là tương đối rảnh rang, cho nên tôi đi. Nhưng, trên đường trở về, tôi thấy một cửa hàng bánh ngọt trong khu phố đặc biệt có bày bán loại bánh ngọt mà chỉ chúng ta mới có. Hơn nữa,” nói tới đây dừng một lát rồi mới nói tiếp: “Hơn nữa, không chỉ một loại.” Nói xong nhìn ông chủ Kỷ Hiểu Ngạn đang lãnh tĩnh chứ không còn hoạt bát như trước kia, lại nói: “Hình như đã được một thời gian.”
“Ừm.” Kỷ Hiểu Ngạn gật gật đầu dưới ánh mắt lo lắng của Tiểu Lục, tỏ vẻ mình đã rõ rồi.
Cùng một cửa hàng, nhiều hơn một loại hàng hóa, còn đã được thời gian? Là ai, rốt cục là ai làm? Mình cũng trang bị không ít hệ thống bảo vệ đối với các công thức, bọn họ rốt cục là làm thế nào mới thành công được?
Kỷ Hiểu Ngạn cẩn thận nhớ lại, gọi mấy chuyện luôn có trong đầu quay về. Đến tột cục là mình đã quên mất chỗ nào? Nhưng cẩn thận ngẫm thì mới thấy, không có khả năng a! Nhưng, nhưng, rốt cuộc thì làm thế nào mà công thức lại rò rỉ ra ngoài được?
Lí do trước kia mình trang bị lại hệ thống, là do sợ bí mật bị tiết lộ ra, cho nên lúc khai trương Thế giới cổ tích mình đã tình nguyện bỏ ra không ít tiền mua người máy, chứ không đồng ý thuê người tới đây làm việc.
Hơn nữa, từ khi mua được hệ thống phòng ngự từ Cù Vân Tâm, mọi chỉ số an toàn trong trọng điểm phòng bếp cũng tăng vọt lên bao nhiêu bội số, có nghĩa là, chuyện xảy ra trước lúc đó a!
Loại trừ đủ các khả năng, Kỷ Hiểu Ngạn cười khẽ một tiếng, tiếng cười cực dịu dàng, nhưng ý cười lại không len được vào trong mắt. Khiến cho người bên cạnh nghe được liền có một loại cảm giác tông tóc dựng đứng.
Hắn hừ lạnh trong lòng, ánh mắt cũng trở nên trào phúng. Quả nhiên là lần trước không giải quyết được mầm tai họa, khi quơ được ảnh chụp lần trước còn tưởng rằng đó lần lần đầu tiên phòng bếp bị chụp trộm, giờ thì sao, xem ra mình khờ đến quá đáng rồi. Những người đó, hừ! Chỉ vì lợi ích, thật là “bất khuất”.
Nhìn thấy biểu tình khinh thường của Kỷ Hiểu Ngạn, cùng với ánh mắt lộ ra vẻ “Tui hiểu rồi” rõ ràng, Leblan khó có khi bát quái hỏi: “Em biết ai làm?” Trong giọng nói tràn ngập sự quan tâm khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn, mà cũng không còn loại cảm giác như kiểu mọi chuyện đều không liên quan đến mình trước đây nữa.
bát quái: hóng hớt
“Tôi nào biết ai làm, nhưng tôi biết đối phương làm thế nào rồi. Không phải chính là thủ đoạn đùa giỡn sao? Chụp ảnh? Là khỉ gì chứ?” Càng nói thì mặt lại càng lạnh như băng, khiến cho ngay cả Leblan nghe được cũng phải ngây ra một lúc.
Trên cái mặt than của Leblan tràn ngập ý không tin, hỏi Kỷ Hiểu Ngạn: “Em xác định?” Không phải Leblan không tin Kỷ Hiểu Ngạn, mà trực giác Leblan nói cho gã biết, mọi chuyện không có đơn giản như Kỷ Hiểu Ngạn nghĩ, cũng tuyệt đối không phải là trộm cắp đơn thuần như Kỷ Hiểu Ngạn tưởng. Trực giác gã vô cùng sắc bén, ở rất nhiều thời điểm cũng bởi gã tin tưởng vào trực giác tài năng của mình nên mới có thể chuyển nguy thành an, lấy được thành công.
Nhìn thấy thái độ không tin rõ ràng của Leblan, Kỷ Hiểu Ngạn cũng không buồn bực, mà lại hỏi ngược lại một câu: “Chẳng lẽ anh có ý tưởng gì mới sao, hay anh biết chuyện này do ai làm sao?” Ngữ khí không nặng nề, nhưng nói ra khỏi miệng lại khiến người nghe có một loại cảm giác rất khó chịu.
Sau khi nói xong, Kỷ Hiểu Ngạn cũng hiểu được lời của mình có vấn đề, Leblan cũng là quan tâm mình, vì thế nên mới xin lỗi nhìn gã một cái, nửa ngày mới mở miệng nói: “Xin lỗi, lời vừa rồi anh quên đi, là tôi thiếu kiên nhẫn.”
Nói xong, im lặng…
Leblan nhìn cái người nào đó đang im lặng, lòng có hơi hơi đau đớn, gã cũng không biết vì sao lại thế? Ánh mắt để lộ ra một chút lo lắng cho người trước mặt, cũng im lặng theo.
Qua một hồi lâu sau, Leblan mới đánh vỡ bầu không khí yên lặng, nói: “Tôi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản vậy đâu, trong lòng luôn luôn có cảm giác như đây là một âm mưu.” Khó có khi Leblan nói được một câu dài như vậy.
Kỷ Hiểu Ngạn nghe xong, còn có chút buồn cười, trong lòng nghĩ: “Leblan có phải bị di chứng sau khi đánh giặc không, thế mà cũng có âm mưu, âm mưu gì mà lại là âm mưu đi trộm công thức……”
Nhưng, ngay trong lúc Kỷ Hiểu Ngạn đang nghĩ vậy, Leblan dừng lại một chút, như là sợ Kỷ Hiểu Ngạn không tin nên nói tiếp: “Đây là giác quan thứ sáu của tôi.”
Nghe thấy gã nhắc đến giác quan thứ sau, Kỷ Hiểu Ngạn cũng không suy nghĩ nhiều gì thêm nữa.
“Khó nghĩ đến đây lại là âm mưu?” Kiếp trước ở bên người Leblan nhiều năm như thế khiến cho Kỷ Hiểu Ngạn cũng biết rất nhiều chuyện của Leblan, anh ta là một trong số ít những người có giác quan thứ sáu siêu mạnh, cũng biết chính cái giác quan thứ sáu này đã giúp anh ta tránh thoát khỏi rất nhiều đợt âm mưu quỷ kế, cũng tránh thoát được rất nhiều hiểm nguy, giác quan thứ sáu của anh ta chuẩn xác đến kỳ lạ! Nếu không, với tính cách của Leblan, muốn ngồi trên ngai vàng thiếu tướng ở cái tuổi này thì đúng là khó có khả năng.
Nghe đến đó, Kỷ Hiểu Ngạn lại bắt đầu trầm tư, trong đầu không ngừng nhớ lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay, xem có thể lần ra được ít manh mối nào trong đó hay không.
Nhưng, đáng tiếc, hắn thất bại!
Bình phục tâm tình một chút, Kỷ Hiểu Ngạn định đến cửa hàng kia một chuyến, xem có thể cân nhắc được biện pháp giải quyết hay không.
Nhưng, trước đó phải đi xem video ghi hình đã.
Nghĩ là làm, Kỷ Hiểu Ngạn mang theo đoàn người đi tới khu làm việc bên trong tòa lâu đài của Thế giới cổ tích, lấy video ghi hình từ lúc khai trương đến nay ra xem, đặc biệt là mấy ngày đáng nghi gần đây.
Chính là, không có, cái gì cũng không phát hiện ra. Tuy rằng biết đây là tình huống khó có thể xảy ra nhất nhưng trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn vẫn nảy lên cảm giác thất vọng dày đặc.
Chuyện cho tới giờ, cũng không có biện pháp gì. Do dự thật lâu, sau khi màn đêm buông xuống, Kỷ Hiểu Ngạn định tới tìm chủ cửa hàng kia xem, nhưng cái chủ ý này vừa nói ra đã bị Leblan bác bỏ.
Dẫu cho chân tướng sự việc là gì, nhưng Kỷ Hiểu Ngạn cứ đi tùy tiện như vậy, chắc chắn sẽ không chiếm được gì tốt, nếu người ta đã dám làm như vậy, thì chắc chắn sẽ có đối sách tương ứng. Hơn nữa, chắc chắn người ta sẽ không chịu thừa nhận, đến lúc đó mà người ta trả đũa lại, đây mới thật sự là oan nhảy xuống Hoàng Hà rửa cũng không sạch.
“Tiểu Lục, bây giờ cậu hãy đi kiểm tra lại hệ thống một chút, xem có lỗ hổng hay không!” Suy nghĩ cẩn thận lại Kỷ Hiểu Ngạn lúc này mới chính thức tỉnh táo lại, đã bị trộm vài công thức bí mật rồi, thì càng phải bảo vệ thật tốt những công thức còn lại, nếu còn tổn thất nữa, Kỷ Hiểu Ngạn sẽ chịu không nổi.
Âm thầm thở dài, Kỷ Hiểu Ngạn cũng không nghĩ ra được biện pháp gì tốt, kế sách duy nhất lúc này chỉ có báo nguy, không nên trách hắn ấu trĩ, hắn chính là đang hy vọng có thể giải quyết việc này thông qua con đường bình thường.
Leblan nhìn Kỷ Hiểu Ngạn đã vội đến sức đầu mẻ trán, thản nhiên mở miệng: “Tôi sẽ điều tra rõ ràng cho em.”
Những lời này cũng thể hiện Leblan sẽ nhúng tay vào chuyện này.
Kỷ Hiểu Ngạn nghe vậy cũng không từ chối, yên lặng đáp lại: “Ừ” bản thân hắn cũng hiểu rằng trong chuyện này chọn tiếp nhận sự trợ giúp của Leblan mới là lựa chọn đúng đắn nhất.
“Về đi! Khuya rồi!” Leblan đứng cạnh cửa nói, tay còn vặn nắm cửa một phen.
“Ừ!” Kỷ Hiểu Ngạn bình tĩnh trả lời, nhưng hành động cắn môi vô ý đã tiết lộ cái nội tâm không hề bình tĩnh của hắn. Ngẩng đầu nhìn nhìn, sắc trời quả thật đã khuya, hắn cũng biết chuyện này không thể giải quyết trong thời gian ngắn được.
Kỷ Hiểu Ngạn dùng tay nhu nhu huyệt thái dương trên đầu, nhận lấy con từ trong tay tiểu Hồng, nhìn Tiểu Phong được bón no đến độ bụng nhỏ cũng phình ra từ tay Tiểu Hồng, rốt cục hắn cũng nở nụ cười. Thời gian này chỉ có con mới có thể làm tâm tình hắn thoải mái.
Không có gì ghê gớm, nhiều nhất thì mình đi nghiên cứu ra sản phẩm mới, hơn nữa qua vài ngày nữa là có thể mua công thức cấp bậc cao rồi. Kỷ Hiểu Ngạn tự an ủi mình như vậy trong lòng, có lẽ do an ủi như thế có kết quả, Kỷ Hiểu Ngạn thả lỏng chút chút, rồi theo leblan rời đi.
Dọc đường hai người không nói gì cùng đi nhìn qua thật tiêu sái không chớp mắt, tuy là đã từng là một nhà ba người, nhưng vẫn sinh ra cảm giác xa cách thản nhiên……
Đi được nửa đường, Leblan nhìn người bên cạnh, đột nhiên nói một cậu: “Em đang định tự giải quyết? Hay là….” Anh ta còn chưa nói dứt câu, Kỷ Hiểu Ngạn đã hiểu ý tứ trong đó.
Quay đầu, nhìn anh ta, nghiêm túc mà cố chấp nói, “Tôi định tự mình giải quyết. Ngoài con ra, tôi chỉ có một thân một mình, gặp chuyện như thế, cũng nên học cách tự mình giải quyết, không ai có thể giúp ai cả đời được.”
Sự nghiêm túc trong ánh mắt Kỷ Hiểu Ngạn chạy thẳng vào tâm Leblan, trong lòng hắn không khỏi tán thưởng, nội tâm cũng đồng ý với gã. Nhưng đồng thời, nhìn ánh mắt kiên định của người trước mặt, gã lại có chút chua xót hiểu được rằng: Trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn, mình thật sự là chồng cũ!Leblan chưa từng có cảm thụ khắc sâu như thế, trong lòng chợt dâng lên một cỗ mất mát thản nhiên. Nhưng sau đó, Leblan lại lý giải nó thành sự đồng tình đối với kẻ yếu.
Về đến nhà, chuyện thứ nhất Kỷ Hiểu Ngạn là không phải là báo nguy, dỗ Tiểu Phong ngủ xong hắn đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện, công thức của hắn không có bằng sáng chế độc quyền, lúc ấy mình cảm thấy qua một đoạn thời gian, nhiều công thức thì sẽ tương đối tốt. Nhưng giờ hiện tại? Kỷ Hiểu Ngạn nghĩ đến có chút nóng nảy, mở mạng ra, động tác mau lẹ tìm độc quyền trên mạng.
Quả nhiên, Kỷ Hiểu Ngạn cười khổ, ban đầu bản thân mình quá lười biếng….Trong bảng độc quyền trên mạng, Kỷ Hiểu Ngạn tìm được vài sản phẩm độc quyền của mình, nhưng chỗ tác giả phía dưới lại không phải mình, mà là một cái tên xa lạ.
Chưa từng nghĩ có thể xuất hiện loại tình huống này, Kỷ Hiểu Ngạn tiêu cực mà nghĩ: Có thật là mình không có đầu óc hay chăng? Phương diện này môn môn đạo đạo, rất nhiều thứ căn bản là rất khó để cảm nhận ra, lúc đầu cho rằng cái bằng sáng chế độc quyền này có cũng như không, chỉ cần mình nắm giữ công thức trong tay là có thể vạn vô nhất nhất, xem ra, lần này bản thân đã khinh địch rồi.
môn môn đạo đạo: mỗi ngành đều có bí quyết riêng.
vạn vô nhất nhất: nắm chắc được.
nguyên văn: thác đại – được hiểu theo hai nghĩa: kinh thường (người khác), kiêu căng tự mãn.
Nhưng mà, Marcus Maugham, mi đã chọc giận ông thành công rồi, đã có lá gan làm chuyện này, thì mi nên có lá gan tiếp thu lửa giận của ông đây.
Công thức sao? Cho mi đó! Chết ở chỗ là trong tay ông đây còn rất là nhiều công thức cơ. Kỷ Hiểu Ngạn không khống chế được lửa giận của mình, trong lòng đang tính xem làm thế nào để chỉnh cửa hàng đối phương suy sụp luôn, thật sự là cho tới bây giờ chưa từng gặp tên khốn nào vô sỉ đến thế, còn bày đặc độc quyền, thế cũng dám làm!
Mà dưới lầu Leblan lại nhận được điện thoại từ phụ tá, tăng thêm nhân thủ xong, rồi mới rời khỏi nhà Kỷ Hiểu Ngạn.
Bước dưới ánh trăng, về tới nhà mình, Leblan liền gặp cấp dưới đắc lực của mình.
“Thiếu tướng, thuộc hạ đã tra ra rốt cục thì ai muốn gây bất lợi với thiếu gia Phil rồi.” Một thân áo gió màu đen, người đàn ông mặt mày nghiêm nghị góc cạnh rõ ràng nói.
“Ai?”
“Nhà Sanoh.”
Nghe thấy tên nhà Sanoh, Leblan thiếu tướng thầm nghĩ: thì ra là có chuyện như vậy. Ánh mắt gã không khỏi lộ ra sự trào phúng khó sửa: Thì ra là có người đến báo thù.
“Thuộc hạ còn tra được một chuyện.”
“Nói” Leblan gật đầu, ý bảo anh ta nói tiếp.
“Chuyện công thức trong cửa hàng của phu nhân bị lộ ra ngoài cũng có liên quan chặt chẽ đến bọn họ…..”