Chương : 66
“Tiểu Ánh, có chuyện gì không?” Áp chế sự quái dị đang lẩn quẩn nơi đáy lòng, Leblan giả bộ như không có chuyện gì hỏi Bạch Ánh, kín đáo thay đổi một tệp văn kiện khác lên xem.
“Em tới thăm anh một chút.” Bạch Ánh vô cùng ôn nhu nhìn Leblan, thấp giọng nhỏ nhẹ nói: “Chuyện lần trước không liên quan gì đến anh cả, anh chớ để trong lòng, lần sau cẩn thận một chút là được.”
“Sau này sẽ không xuất hiện sai lầm như vậy nữa.” Giọng điệu thản nhiên lộ ra sự quyết tâm khó có thể che dấu. Nói xong liếc mắt nhìn Bạch Ánh một cái, tuy rằng đây là hành động bày tỏ sự quyết tâm với mình của Leblan, nhưng ánh mắt sắc bén lại khiến anh không khỏi có chút bất tự nhiên, hoảng sợ.
Không có khả năng, Leblan chắc chắn sẽ không hoài nghi mình, mình hành sự vốn cũng kín đáo…, hơn nữa, quan hệ của mình với anh ta như vậy….trong lòng Bạch Ánh không ngừng tự an ủi bản thân, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn về phía Leblan nữa.
“Ừ, em tin anh, mọi chuyện sẽ khá hơn thôi!” Lúc nói những lời này, ánh mắt Bạch Ánh như có như không dừng trên người Leblan, thật ra trên dừng trên quần áo của gã. Bởi anh không dám đối diện với ánh mắt của người kia. Nhưng nếu không nhìn, chắc chắn anh ta sẽ cảm thấy mình có uẩn khúc.
“Ừm, em đi trước. Em còn có việc.” Nói xong, Bạch Ánh tiến tới cạnh Leblan như muốn hôn lên gò má gã một cái, ai ngờ lại bị Leblan khéo léo né tránh.
“A! Quên mất. Em đi rồi, anh nhớ giữ gìn thân thể!” Bạch Ánh nhìn tư thế né tránh của Leblan, trên mặt có nét xấu hổ. Ánh mắt có nét chua xót không nói lên lời, ửng đỏ.
“Tiểu Ánh, em….” Leblan có chút áy náy mở miệng. Nhìn cậu bạn ấm ức trước mặt, trong lòng đầy áy náy, suy nghĩ hoài nghi trong đầu trước đó cũng bị dập tắt. Nhìn cái người từ nhỏ đến lớn lên đều vô cùng dịu dàng và tốt bụng, Leblan không quá tin tưởng cậu ấy sẽ phản bội mình, phản bội liên bang.
“Em không sao, chỉ là có chút không quen…” Bạch Ánh ngửa đầu, nuốt nước mắt trở lại, mái tóc cột đuôi ngựa bằng sợi dây cột tóc màu xanh lam ngọc xõa xuống vai, càng tôn thêm khí chất ôn thuận của anh ta.
Qua một hồi lâu, Bạch Ánh mới cúi đầu, hút khí một hơi. Trong mắt anh ta không còn nước mắt nữa, nhưng vẫn ửng đỏ. “Leblan, chúng ta giờ còn là bạn không?” Bạch Ánh kéo tay Leblan một cái, có chút mờ mịt nhìn người đàn ông đã thay đổi thái độ rất nhiều với mình.
“Chúng ta là bạn, chỉ cần em nguyện ý, chúng ta sẽ làm bạn cả đời.” Leblan lắc đầu, đặt đồ trong tay xuống, có chút lo lắng nhìn anh ta, “Sắc mặt em không tốt lắm, có phải bị bệnh không?”
“Không, Leblan.”
“Em không nên suy nghĩ bậy bạ, mau đi nghỉ ngơi cho tốt đi, áp lực của em lớn quá.” Gã cảm thấy Bạch Ánh hôm nay có chút đa sầu đa cảm. Đối mặt với một người xa lạ như vậy, nội tâm Leblan dù cảm thấy rất quỷ quái, nhưng ngay lập tức nghĩ đến nghiệm vụ nghiên cứu sáng chế ra thuốc mới của Bạch Ánh, có lẽ là do vậy nên cậu ấy đã bị áp lực.
“Ừ.”
“Thiếu tướng, người nọ là bác sĩ Bạch Ánh?” Lúc Bạch Ánh vừa rời đi, Ireland có chút kinh ngạc hỏi. Bộ dạng vừa rồi của Bạch Ánh có chút kỳ quái, mà không, phải là vô cùng kỳ quái. Làm phụ tá của Leblan nhiều năm, mấy chuyện phát sinh giữa Leblan và Bạch Ánh trước đó, Ireland đều biết rõ. Nhưng thái độ hiện tại của Bạch Ánh khiến Ireland hoài nghi vô cùng, thậm chí còn tự hoài nghi nhận thức trước đó của mình. Không lẽ Bạch Ánh cho tới nay vẫn là si tâm thiếu tướng? Chỉ không biểu hiện ra ngoài thôi sao?
Leblan đứng bên cạnh Ireland, trong lòng không hề hỗn loạn như Ireland nghĩ, ngược lại vô cùng điềm nhiên. Nhìn cái người mình vốn đã trân trọng lâu nay vì mình mà phải chịu ấm ức, thật ra Leblan cũng có chút luyến tiếc. Nhưng nghĩ đến cái người đang chiếm cứ lòng mình. Gã thở dài…”Rất xin lỗi”, gã im lặng xin lỗi Bạch Ánh một câu trong lòng.
Mà cái người được xin lỗi kia, mặt mũi tái nhợt chạy về phòng mình. Dọc đường đụng phải vô số quân nhân có nhiệm vụ tuần tra.
Những người đó dùng ánh mắt lo lắng nhìn theo Bạch Ánh, cho đến khi cửa phòng anh ta đóng sập lại, ngăn cản tầm mắt của bọn họ.
“Cậu nói xem bác sĩ Bạch bị gì thế?” Người bên trái canh giữ ngoài cửa phòng Bạch Ánh thấp giọng hỏi người bên phải. Vừa nói vừa nhìn chằm chằm cái cửa đóng chặt. Vẻ mặt anh ta có vẻ không phải phường bát quái mà là đang quan tâm.
“Biết nào được. Đừng rảnh quá!” Người bên phải nghe thấy câu hỏi của anh ta, cau mày đáp lại một câu. Thế nhưng ánh mắt của anh ta vẫn không hề di chuyển, vẫn luôn vô cùng nghiêm túc trông cửa. Bộ dạng chăm chú kia làm như thể bên trong là bảo bối của anh ta không bằng.
Người bên trái nghe thế bĩu môi một cái, trong lòng âm thầm cười nhạo, “Ai chẳng biết cậu thích bác sĩ Bạch, nhưng mà cậu thân vậy gì a, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Hừ, cũng không thèm nghĩ xem người ta là thanh mai trúc mã với thiếu tướng Leblan a!!” Nhưng càng nó cái người bên trái càng thể hiện rõ ràng bản thân cũng đang ăn —— dấm chua. Vì thế hừ lạnh với người đối diện một tiếng, quyết định không thèm nói chuyện với anh ta một ngày.
“Phải làm sao đây? Mình phải làm sao bây giờ?” Không giống như người ngoài nghĩ “bác sĩ Bạch lúc này chắc chắn đang ngồi trong phòng khóc rấm rứt”. Anh ta vừa trở lại phòng, trên mặt không còn cái vẻ đau đớn kia nữa, ngược lại đầy lo lắng. Từ lúc bước chân vào phòng, sự lo lắng trên mặt anh không hề thay đổi chút nào.
Cả người đều đứng ngồi không yên, nội tâm Bạch Ánh lúc này là sự áy náy và đấu tranh. Đối với sự phản bội của mình, ngay cả chính anh cũng không chấp nhận nổi.
Ngơ ngác ngồi trên giường, nghĩ đến sự kì lạ của Leblan cùng ánh mát hoài nghi của anh ta. Bạch Ánh liền có chút kích động. Không thể chối được gặp mặt Leblan khiến nội tâm anh cũng có chút yếu ớt xuất hiện, hai tay anh bưng mặt, nước mắt không ngừng rơi.
Không phải là hối hận vì đã làm những chuyện đó, chỉ là do mình sắp mất đi một người bạn đã vì mình lâu đến vậy. Cõi lòng không ngừng tự mắng bản thân mau chóng dừng tay lại, nhưng….
Cười khổ một tiếng, “Đây là đang làm bộ làm tịch sao? Bạch Ánh mày thật sự quá ghê tởm. Mày làm cái trò hề này cho ai nhìn?” Bạch Ánh thì thào tự nói. “Dù có quay lại trở lại, mày vẫn nghĩ rằng mày còn có thể dừng lại sao?”
Nói xong bèn nở một nụ cười tự giễu. Có thể nói đến đây, Bạch Ánh nhịn không được liếc mắt nhìn cuốn sách có tiêu đề 《Tiếng gọi của Chúa, dấu hiệu xuất hiện》, ánh mắt anh không ngừng trở nên sắc lạnh và kiên định.
“Đừng để bất cứ kẻ nào ngăn cản bước đi của mày. Mày sẽ thành công, người mày để ý sẽ không sao đâu…, thứ mày đang nghiên cứu cũng không thể bị phê chuẩn được?…, chẳng qua đây là chuyện của Liên bang, là chuyện của đám già khọm đã quen sống yên ổn ngày đêm sợ bị cướp mất quyền lực trong tay thôi. Mày can tâm chắc? Mày can tâm chịu năng lực của mày cứ mãi bị khống chế thế sao? Ha ha…” Quyển sách nọ không ngừng lặp đi lặp lại bên tai chủ nhân của mình….Cho đến khi người nọ an lòng.
“Đúng, tao không sai…, tao chỉ muốn giúp cái thế giới mục nát này sửa lại sao cho đúng thôi, tao làm vậy là đúng…, muốn thành công, nên hy sinh là không thể tránh khỏi…” Không ngừng tự ám thị bản thân, ánh mắt Bạch Ánh lại càng thêm kiên định, nhưng sự điên cuồng không thể giấu trong ánh mắt anh ta giờ đây lại khiến cho bất cứ ai thấy được sợ đến gai người.
“Đây là một loại thuốc mới có công dụng rút ngắn thời gian chữa thương, hơn nữa vì tôi đã tập trung toàn phần vào nó…, nên so với những thuốc bình thường, lượng thuốc cần để chữa trị vết thương cũng sẽ rút ngắn lại…., đại khái là vài giọt thuốc thôi cũng có thể chữa lành vết thương.” Tai trái Bạch Ánh cầm một cái bình phụt đường kính 2cm, cao 10cm, tay phải chỉ vào hình ảnh trong quang não mà bản thân đã mở ra trước đó, trên đó là hình một người bị thương nặng. “Những chai nước thuốc này có thể cho quân lính mang theo mỗi khi làm nhiệm vụ, như vậy sẽ đảm bảo sự sống cho họ hơn.” Nói rồi Bạch Ánh ngoài dự kiến của mọi người cầm cái dao nhỏ bên cạnh lên cứa lên tay mình một phát. Lực đạo rất lớn, miệng vết thương lập tức tóe máu ra như suối chảy. Nhưng bản thân anh ta lại không hề hoang mang, cầm bình xịt xịt lên tay mình một cái, qua vài giây đồng hồ, máu chậm rãi ngừng chảy. Mọi người lấy tay che mặt, không thể khống chế nổi vẻ kinh ngạc trên mặt mình. Nhưng vẫn chưa chấm dứt, Bạch Ánh cư nhiên lại xịt thêm một phát nữa lên vết thương đã được cầm máu của mình, qua mấy phút đồng hồ, vết thương ấy chậm rãi khép lại, chỉ để lại một dấu vết mờ. Kết quả này khiến cho mọi người đều cảm thấy khó có thể hô hấp.
“Bác sĩ Bạch Ánh, cậu thật sự quá thần kỳ….”, Catherine tán thưởng nói, không vì cái gì khác, mà là vì chỉ số thông minh cùng phát minh thiên tài của anh ta.
“Bạch Ánh, em…”, cho đến lúc này Leblan vẫn chưa tin Bạch Ánh sẽ làm một chuyện dũng cảm(?)như thế, đối với lời khen Bạch Ánh lợi hại trong mảng y học, Leblan từ chối cho ý kiến. Nhưng căn cứ vào sự hiểu biết của gã với người kia, cậu ta nhất định không phải người như vậy. Làm đến mức đó, là vì cái gì?
… …
“Bác sĩ Bạch ở lại, còn lại lui ra, Catherine phụ trách báo cáo về loại thuốc này”, đối mặt với loại thuốc khiến người ta khiếp sợ nọ. Ngữ khí của Cù Vân Tâm không hề có bất cứ thay đổi gì, vẻ mặt gã trước mặt mọi người vẫn là một núi băng chẳng hề đổi sắc.
“Bạch Ánh, anh đừng đùa nữa.” Sau khi mọi người đều lui ra, Cù Vân Tâm lười đóng kịch, ánh mắt mạnh mẽ nhìn Bạch Ánh trước mặt mình. Sự khinh thường trong giọng nói khiến sắc mặt vốn đang vui vẻ của người ta trắng bệch.
Lúc nghe thấy câu đó, Bạch Ánh không dám tin nhìn cái người mặt mày xanh lét trước mặt mình.
“Đùa giỡn gì cơ, tôi có đùa gì đâu, Cù Vân Tâm, sao tôi có thể đùa giỡn chuyện này được?” Đôi mắt hồng hồng và ngập nước kia có thể khiến cho người có lòng dạ sắt đá nhất cũng mềm lòng, nhưng…
“Hừ, thu hồi cái bộ dạng của anh đi, anh cho tôi là Leblan chắc? Nhìn phát tởm.” Không có một tia tình cảm nào, Cù Vân Tâm khinh nhiệt nói. Ngoài khóe miệng cong lên, ánh mắt không lộ vẻ gì quả thật khiến Bạch Ánh cảm thấy sợ hãi.
“Vân Tâm, anh hiểu lầm tôi, tôi, tôi thật sự không hề nghĩ đến chuyện gì khác.” Bạch Ánh nghe lời của Cù Vân Tâm càng ngày càng thêm khinh miệt, ngữ khí đã dịu xuống. Nói xong những lời này, thấy người ta không hề phản ứng. Trong lòng anh ta sốt ruột, quên béng mất người trước mặt ghét mình thế nào, giơ tay kéo kéo tay áo anh ta.
“Bốp!”
“Đừng động vào tôi. Anh tốt nhất nên nhớ cho kĩ sao anh lại đứng ở đây. Đừng có si tâm vọng tưởng thêm bất cứ một cái gì nữa.” Nói rồi, quay người bỏ đi, chỉ để lại một kẻ đang thương tâm muốn chết.
Ngơ ngác nhìn cái tay đã sưng đỏ của mình. Sự đau xót khiến Bạch Ánh biết, người đàn ông nọ căn bản không hề nương tay…Ha ha! Là do trong lòng không có một góc nào dành cho mình sao?
Hơn nữa, ngay cả cho mình một chút thương tiếc…cũng không. Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, lòng anh đau như thể bị xé rách.
Nhưng cùng với khuôn mặt đau đớn đến vặn vẹo, ánh mắt anh ta cũng trở nên lạnh ngắt, trong mắt chậm rãi bị nỗi hận tình bao trùm.
P/S: Màu hồng đất: Tác giả, màu đỏ: Hệ thống, màu xanh tím: MC
“Em tới thăm anh một chút.” Bạch Ánh vô cùng ôn nhu nhìn Leblan, thấp giọng nhỏ nhẹ nói: “Chuyện lần trước không liên quan gì đến anh cả, anh chớ để trong lòng, lần sau cẩn thận một chút là được.”
“Sau này sẽ không xuất hiện sai lầm như vậy nữa.” Giọng điệu thản nhiên lộ ra sự quyết tâm khó có thể che dấu. Nói xong liếc mắt nhìn Bạch Ánh một cái, tuy rằng đây là hành động bày tỏ sự quyết tâm với mình của Leblan, nhưng ánh mắt sắc bén lại khiến anh không khỏi có chút bất tự nhiên, hoảng sợ.
Không có khả năng, Leblan chắc chắn sẽ không hoài nghi mình, mình hành sự vốn cũng kín đáo…, hơn nữa, quan hệ của mình với anh ta như vậy….trong lòng Bạch Ánh không ngừng tự an ủi bản thân, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn về phía Leblan nữa.
“Ừ, em tin anh, mọi chuyện sẽ khá hơn thôi!” Lúc nói những lời này, ánh mắt Bạch Ánh như có như không dừng trên người Leblan, thật ra trên dừng trên quần áo của gã. Bởi anh không dám đối diện với ánh mắt của người kia. Nhưng nếu không nhìn, chắc chắn anh ta sẽ cảm thấy mình có uẩn khúc.
“Ừm, em đi trước. Em còn có việc.” Nói xong, Bạch Ánh tiến tới cạnh Leblan như muốn hôn lên gò má gã một cái, ai ngờ lại bị Leblan khéo léo né tránh.
“A! Quên mất. Em đi rồi, anh nhớ giữ gìn thân thể!” Bạch Ánh nhìn tư thế né tránh của Leblan, trên mặt có nét xấu hổ. Ánh mắt có nét chua xót không nói lên lời, ửng đỏ.
“Tiểu Ánh, em….” Leblan có chút áy náy mở miệng. Nhìn cậu bạn ấm ức trước mặt, trong lòng đầy áy náy, suy nghĩ hoài nghi trong đầu trước đó cũng bị dập tắt. Nhìn cái người từ nhỏ đến lớn lên đều vô cùng dịu dàng và tốt bụng, Leblan không quá tin tưởng cậu ấy sẽ phản bội mình, phản bội liên bang.
“Em không sao, chỉ là có chút không quen…” Bạch Ánh ngửa đầu, nuốt nước mắt trở lại, mái tóc cột đuôi ngựa bằng sợi dây cột tóc màu xanh lam ngọc xõa xuống vai, càng tôn thêm khí chất ôn thuận của anh ta.
Qua một hồi lâu, Bạch Ánh mới cúi đầu, hút khí một hơi. Trong mắt anh ta không còn nước mắt nữa, nhưng vẫn ửng đỏ. “Leblan, chúng ta giờ còn là bạn không?” Bạch Ánh kéo tay Leblan một cái, có chút mờ mịt nhìn người đàn ông đã thay đổi thái độ rất nhiều với mình.
“Chúng ta là bạn, chỉ cần em nguyện ý, chúng ta sẽ làm bạn cả đời.” Leblan lắc đầu, đặt đồ trong tay xuống, có chút lo lắng nhìn anh ta, “Sắc mặt em không tốt lắm, có phải bị bệnh không?”
“Không, Leblan.”
“Em không nên suy nghĩ bậy bạ, mau đi nghỉ ngơi cho tốt đi, áp lực của em lớn quá.” Gã cảm thấy Bạch Ánh hôm nay có chút đa sầu đa cảm. Đối mặt với một người xa lạ như vậy, nội tâm Leblan dù cảm thấy rất quỷ quái, nhưng ngay lập tức nghĩ đến nghiệm vụ nghiên cứu sáng chế ra thuốc mới của Bạch Ánh, có lẽ là do vậy nên cậu ấy đã bị áp lực.
“Ừ.”
“Thiếu tướng, người nọ là bác sĩ Bạch Ánh?” Lúc Bạch Ánh vừa rời đi, Ireland có chút kinh ngạc hỏi. Bộ dạng vừa rồi của Bạch Ánh có chút kỳ quái, mà không, phải là vô cùng kỳ quái. Làm phụ tá của Leblan nhiều năm, mấy chuyện phát sinh giữa Leblan và Bạch Ánh trước đó, Ireland đều biết rõ. Nhưng thái độ hiện tại của Bạch Ánh khiến Ireland hoài nghi vô cùng, thậm chí còn tự hoài nghi nhận thức trước đó của mình. Không lẽ Bạch Ánh cho tới nay vẫn là si tâm thiếu tướng? Chỉ không biểu hiện ra ngoài thôi sao?
Leblan đứng bên cạnh Ireland, trong lòng không hề hỗn loạn như Ireland nghĩ, ngược lại vô cùng điềm nhiên. Nhìn cái người mình vốn đã trân trọng lâu nay vì mình mà phải chịu ấm ức, thật ra Leblan cũng có chút luyến tiếc. Nhưng nghĩ đến cái người đang chiếm cứ lòng mình. Gã thở dài…”Rất xin lỗi”, gã im lặng xin lỗi Bạch Ánh một câu trong lòng.
Mà cái người được xin lỗi kia, mặt mũi tái nhợt chạy về phòng mình. Dọc đường đụng phải vô số quân nhân có nhiệm vụ tuần tra.
Những người đó dùng ánh mắt lo lắng nhìn theo Bạch Ánh, cho đến khi cửa phòng anh ta đóng sập lại, ngăn cản tầm mắt của bọn họ.
“Cậu nói xem bác sĩ Bạch bị gì thế?” Người bên trái canh giữ ngoài cửa phòng Bạch Ánh thấp giọng hỏi người bên phải. Vừa nói vừa nhìn chằm chằm cái cửa đóng chặt. Vẻ mặt anh ta có vẻ không phải phường bát quái mà là đang quan tâm.
“Biết nào được. Đừng rảnh quá!” Người bên phải nghe thấy câu hỏi của anh ta, cau mày đáp lại một câu. Thế nhưng ánh mắt của anh ta vẫn không hề di chuyển, vẫn luôn vô cùng nghiêm túc trông cửa. Bộ dạng chăm chú kia làm như thể bên trong là bảo bối của anh ta không bằng.
Người bên trái nghe thế bĩu môi một cái, trong lòng âm thầm cười nhạo, “Ai chẳng biết cậu thích bác sĩ Bạch, nhưng mà cậu thân vậy gì a, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Hừ, cũng không thèm nghĩ xem người ta là thanh mai trúc mã với thiếu tướng Leblan a!!” Nhưng càng nó cái người bên trái càng thể hiện rõ ràng bản thân cũng đang ăn —— dấm chua. Vì thế hừ lạnh với người đối diện một tiếng, quyết định không thèm nói chuyện với anh ta một ngày.
“Phải làm sao đây? Mình phải làm sao bây giờ?” Không giống như người ngoài nghĩ “bác sĩ Bạch lúc này chắc chắn đang ngồi trong phòng khóc rấm rứt”. Anh ta vừa trở lại phòng, trên mặt không còn cái vẻ đau đớn kia nữa, ngược lại đầy lo lắng. Từ lúc bước chân vào phòng, sự lo lắng trên mặt anh không hề thay đổi chút nào.
Cả người đều đứng ngồi không yên, nội tâm Bạch Ánh lúc này là sự áy náy và đấu tranh. Đối với sự phản bội của mình, ngay cả chính anh cũng không chấp nhận nổi.
Ngơ ngác ngồi trên giường, nghĩ đến sự kì lạ của Leblan cùng ánh mát hoài nghi của anh ta. Bạch Ánh liền có chút kích động. Không thể chối được gặp mặt Leblan khiến nội tâm anh cũng có chút yếu ớt xuất hiện, hai tay anh bưng mặt, nước mắt không ngừng rơi.
Không phải là hối hận vì đã làm những chuyện đó, chỉ là do mình sắp mất đi một người bạn đã vì mình lâu đến vậy. Cõi lòng không ngừng tự mắng bản thân mau chóng dừng tay lại, nhưng….
Cười khổ một tiếng, “Đây là đang làm bộ làm tịch sao? Bạch Ánh mày thật sự quá ghê tởm. Mày làm cái trò hề này cho ai nhìn?” Bạch Ánh thì thào tự nói. “Dù có quay lại trở lại, mày vẫn nghĩ rằng mày còn có thể dừng lại sao?”
Nói xong bèn nở một nụ cười tự giễu. Có thể nói đến đây, Bạch Ánh nhịn không được liếc mắt nhìn cuốn sách có tiêu đề 《Tiếng gọi của Chúa, dấu hiệu xuất hiện》, ánh mắt anh không ngừng trở nên sắc lạnh và kiên định.
“Đừng để bất cứ kẻ nào ngăn cản bước đi của mày. Mày sẽ thành công, người mày để ý sẽ không sao đâu…, thứ mày đang nghiên cứu cũng không thể bị phê chuẩn được?…, chẳng qua đây là chuyện của Liên bang, là chuyện của đám già khọm đã quen sống yên ổn ngày đêm sợ bị cướp mất quyền lực trong tay thôi. Mày can tâm chắc? Mày can tâm chịu năng lực của mày cứ mãi bị khống chế thế sao? Ha ha…” Quyển sách nọ không ngừng lặp đi lặp lại bên tai chủ nhân của mình….Cho đến khi người nọ an lòng.
“Đúng, tao không sai…, tao chỉ muốn giúp cái thế giới mục nát này sửa lại sao cho đúng thôi, tao làm vậy là đúng…, muốn thành công, nên hy sinh là không thể tránh khỏi…” Không ngừng tự ám thị bản thân, ánh mắt Bạch Ánh lại càng thêm kiên định, nhưng sự điên cuồng không thể giấu trong ánh mắt anh ta giờ đây lại khiến cho bất cứ ai thấy được sợ đến gai người.
“Đây là một loại thuốc mới có công dụng rút ngắn thời gian chữa thương, hơn nữa vì tôi đã tập trung toàn phần vào nó…, nên so với những thuốc bình thường, lượng thuốc cần để chữa trị vết thương cũng sẽ rút ngắn lại…., đại khái là vài giọt thuốc thôi cũng có thể chữa lành vết thương.” Tai trái Bạch Ánh cầm một cái bình phụt đường kính 2cm, cao 10cm, tay phải chỉ vào hình ảnh trong quang não mà bản thân đã mở ra trước đó, trên đó là hình một người bị thương nặng. “Những chai nước thuốc này có thể cho quân lính mang theo mỗi khi làm nhiệm vụ, như vậy sẽ đảm bảo sự sống cho họ hơn.” Nói rồi Bạch Ánh ngoài dự kiến của mọi người cầm cái dao nhỏ bên cạnh lên cứa lên tay mình một phát. Lực đạo rất lớn, miệng vết thương lập tức tóe máu ra như suối chảy. Nhưng bản thân anh ta lại không hề hoang mang, cầm bình xịt xịt lên tay mình một cái, qua vài giây đồng hồ, máu chậm rãi ngừng chảy. Mọi người lấy tay che mặt, không thể khống chế nổi vẻ kinh ngạc trên mặt mình. Nhưng vẫn chưa chấm dứt, Bạch Ánh cư nhiên lại xịt thêm một phát nữa lên vết thương đã được cầm máu của mình, qua mấy phút đồng hồ, vết thương ấy chậm rãi khép lại, chỉ để lại một dấu vết mờ. Kết quả này khiến cho mọi người đều cảm thấy khó có thể hô hấp.
“Bác sĩ Bạch Ánh, cậu thật sự quá thần kỳ….”, Catherine tán thưởng nói, không vì cái gì khác, mà là vì chỉ số thông minh cùng phát minh thiên tài của anh ta.
“Bạch Ánh, em…”, cho đến lúc này Leblan vẫn chưa tin Bạch Ánh sẽ làm một chuyện dũng cảm(?)như thế, đối với lời khen Bạch Ánh lợi hại trong mảng y học, Leblan từ chối cho ý kiến. Nhưng căn cứ vào sự hiểu biết của gã với người kia, cậu ta nhất định không phải người như vậy. Làm đến mức đó, là vì cái gì?
… …
“Bác sĩ Bạch ở lại, còn lại lui ra, Catherine phụ trách báo cáo về loại thuốc này”, đối mặt với loại thuốc khiến người ta khiếp sợ nọ. Ngữ khí của Cù Vân Tâm không hề có bất cứ thay đổi gì, vẻ mặt gã trước mặt mọi người vẫn là một núi băng chẳng hề đổi sắc.
“Bạch Ánh, anh đừng đùa nữa.” Sau khi mọi người đều lui ra, Cù Vân Tâm lười đóng kịch, ánh mắt mạnh mẽ nhìn Bạch Ánh trước mặt mình. Sự khinh thường trong giọng nói khiến sắc mặt vốn đang vui vẻ của người ta trắng bệch.
Lúc nghe thấy câu đó, Bạch Ánh không dám tin nhìn cái người mặt mày xanh lét trước mặt mình.
“Đùa giỡn gì cơ, tôi có đùa gì đâu, Cù Vân Tâm, sao tôi có thể đùa giỡn chuyện này được?” Đôi mắt hồng hồng và ngập nước kia có thể khiến cho người có lòng dạ sắt đá nhất cũng mềm lòng, nhưng…
“Hừ, thu hồi cái bộ dạng của anh đi, anh cho tôi là Leblan chắc? Nhìn phát tởm.” Không có một tia tình cảm nào, Cù Vân Tâm khinh nhiệt nói. Ngoài khóe miệng cong lên, ánh mắt không lộ vẻ gì quả thật khiến Bạch Ánh cảm thấy sợ hãi.
“Vân Tâm, anh hiểu lầm tôi, tôi, tôi thật sự không hề nghĩ đến chuyện gì khác.” Bạch Ánh nghe lời của Cù Vân Tâm càng ngày càng thêm khinh miệt, ngữ khí đã dịu xuống. Nói xong những lời này, thấy người ta không hề phản ứng. Trong lòng anh ta sốt ruột, quên béng mất người trước mặt ghét mình thế nào, giơ tay kéo kéo tay áo anh ta.
“Bốp!”
“Đừng động vào tôi. Anh tốt nhất nên nhớ cho kĩ sao anh lại đứng ở đây. Đừng có si tâm vọng tưởng thêm bất cứ một cái gì nữa.” Nói rồi, quay người bỏ đi, chỉ để lại một kẻ đang thương tâm muốn chết.
Ngơ ngác nhìn cái tay đã sưng đỏ của mình. Sự đau xót khiến Bạch Ánh biết, người đàn ông nọ căn bản không hề nương tay…Ha ha! Là do trong lòng không có một góc nào dành cho mình sao?
Hơn nữa, ngay cả cho mình một chút thương tiếc…cũng không. Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, lòng anh đau như thể bị xé rách.
Nhưng cùng với khuôn mặt đau đớn đến vặn vẹo, ánh mắt anh ta cũng trở nên lạnh ngắt, trong mắt chậm rãi bị nỗi hận tình bao trùm.
P/S: Màu hồng đất: Tác giả, màu đỏ: Hệ thống, màu xanh tím: MC