Chương : 4
“Nhậm Oánh làm sao cơ?” Hồng Hà và Phương Tình đều bị tôi làm cho căng thẳng.
“Không… Không có gì…
Tôi vội vàng quay đầu nhìn lại, đã không thấy Nhậm Oánh đang bò từ dưới đất dậy đâu nữa.
Chẳng lẽ ban nấy chỉ là ảo giác của tôi? Tôi còn chưa kịp suy nghĩ thêm về điều đó, quay đầu nhìn lại chợt thấy một bóng dáng màu trắng đang đứng trên cầu thang phía sau tòa giảng đường.
Chính là Nhậm Oánh! Trái tim tôi lập tức nhảy vọt lên cổ họng! Lần này tôi đã học được một bài học, không tiếp tục la lên nữa.
Lúc này, tôi thấy Nhậm Oánh đang đứng ở câu thang đột nhiên quay đầu chạy thẳng lên trên.
Động tác của cô ấy rất nhanh, chớp mắt đã biến mất trên cầu thang.
Tôi còn chưa kịp hiểu cô ấy muốn làm gì, một cái bóng trắng lại đột ngột rơi từ trên không xuống.
“AI” Tuy là tôi đã cố gắng khiến bản thân bình tĩnh, nhưng vẫn không thể nhịn được mà hét toáng lên.
May mắn thay, tôi đã kịp thời che miệng lại nên mới không khiến cho Hồng Hà và Phương Tình chú ý.
Tôi nhìn thấy rõ ràng xác chết của Nhậm Oánh lại nằm trên nền đất trống! Tôi bỗng nhiên nhận ra, Nhậm Oánh ban nãy quả thật đã chạy lên lầu, và lại nhảy lâu một lần nữal Lúc này Nhậm Oánh rơi từ trên không xuống, rơi đúng y vào chỗ vẽ lại xác chết do cảnh sát dùng phấn vẽ lại trên mặt đất.
Trước khi nhịp tim của tôi kịp khôi phục, tôi lại thấy Nhậm Oánh trên mặt đất đột nhiên gật gà gật gù cử động với hình dáng quái dị.
Cả người tôi run lên.
Tôi thấy Nhậm Oánh kia sau khi ngồi dậy, lại chạy về phía cầu thang.
Chỉ một lát sau, một cái bóng trắng lại rơi xuống! Cứ mãi như vậy, lặp đi lặp lại.
Động tác của Nhậm Oánh rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã lặp lại việc nhảy lầu tới bốn lần.
Tôi đứng im tại chỗ, mặt cắt không còn giọt máu.
Nhậm Oánh đang không ngừng lặp lại quá trình bỏ mạng của chính mình? Chẳng lẽ cô ấy, vẫn chưa ý thức được bản thân đã chết rồi? Phương Tình và Hồng Hà không nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này, nhắc nhở tôi: “Tố Tố mau đi thôi, phải vào lớp rồi.” “Không!” Sắc mặt tôi tái nhợt, nhanh chóng túm lấy bọn họ.
Giờ họ đang đi về phía cầu thang mà Nhậm Oánh không ngừng chạy tới, với tốc độ đáng sợ của cô ấy, chúng tôi nhất định sẽ gặp cô ở trên cầu thang.
Phương Tình và Hồng Hà nhìn tôi khó hiểu.
Tôi không biết phải giải thích thế nào với bọn họ, chỉ có thể lo lắng nhìn về phía Nhậm Oánh đang liên tục nhảy lầu.
Nhậm Oánh đã bò từ dưới đất dậy tới lần thứ mười rồi.
Lần này, cuối cùng thì hình như cô ấy đã thấy tôi đang nhìn cô ấy.
Tôi thấy cổ của cô ấy chuyển động nhát gừng, hai mắt thiếu mất một tròng đang châm chậm nhìn về phía tôi.
Tôi tự nhủ với lòng phải mau mau nhìn đi chỗ khác, nhưng cơ thể lại giống như bị cố định, không thể cử động được.
Khi tôi và Nhậm Oánh sắp chạm mặt nhau, một bàn tay thon dài trắng trẻo bỗng nhiên che trước mắt tôi.
“Đừng nhìn.” Một giọng nói xa lạ dễ nghe vang lên bên tai.
Tôi lập tức quay đầu, liền nhìn thấy một nam sinh cao ráo, khá đẹp trai đang đứng ở bên cạnh mình.
Hồng Hà ở bên cạnh tôi kêu lên một cách khoa trương.
“Anh Tiết Phong?” Tôi ngơ ngẩn.
Nam sinh trước mặt này là Tiết Phong, là nhân vật nổi tiếng số một trong trường Đại học S của chúng tôi.
Hắn rất anh tuấn, bởi thế mà hắn thường là đề tài thảo luận của các nữ sinh Đại học S, quan trọng hơn, hắn còn là thiếu gia của tập đoàn Tiết thị, tập đoàn lớn nhất cả nước.
Nhưng hiện giờ tôi không có tâm trạng mê trai, tôi cố gắng trấn tĩnh lại tâm trạng kinh hoàng, hạ thấp giọng nói: “Anh, anh, anh cũng nhìn thấy sao?” “Ừm” Tiết Phong đáp lại nhẹ nhàng đơn giản: “Tôi có con mắt âm dương.
Tôi sững sờ.
Người có mắt âm dương sẽ nhìn thấy hồn ma.
Nhưng tôi đâu có nó.
Suốt hai mươi mốt năm qua, tôi chưa từng nhìn thấy vật kỳ quái gì cả, nhưng tại sao bắt đầu từ hôm qua, tôi lại có thể nhìn thấy những thứ đáng sợ này? “Rốt cuộc là cái gì vậy…” Tôi nhịn không được run rẩy hỏi.
“Là hồn ma của Nhậm Oánh.” Khác với sự hốt hoảng của tôi, Tiết Phong rất bình tĩnh: “Sau khi em làm đám cưới ma với vị đại nhân kia, đã bị nhiễm quỷ khí của hắn, nó cũng giống như việc có được con mắt âm dương, bởi vậy nên có thể nhìn thấy ma quỷ.” Thì ra là bởi con ma nam kia.
Tôi đang định cảm ơn Tiết Phong đã nói cho tôi biết những thứ này, nhưng đột nhiên lại nhận ra có gì đó không đúng.
“Làm sao anh biết tôi đã làm đám cưới ma?” Tôi nhìn chằm chằm vào Tiết Phong.
Vẻ lúng túng thoáng hiện lên trên gương mặt Tiết Phong.
Hắn vừa định trả lời thì một giọng con gái nũng nịu đột nhiên vang lên từ phía sau hắn.
“Tiết Phong, xong chưa vậy? Người ta muốn đi rồi đấy.” Tôi nhìn lướt qua bả vai của Tiết Phong, thấy một người con gái xinh đẹp, vóc dáng mảnh mai ở phía sau hắn không xa.
Tiết Phong nổi tiếng là một công tử đào hoa khắp Đại học S, thậm chí là cả thành phố S, tốc độ thay bạn gái của hắn thậm chí còn nhanh hơn tôi thay giấy nháp.
Tôi nhận ra cô gái xinh đẹp trước mặt này là một người mẫu rất hot dạo gần đây, có lẽ là bạn gái mới nhất của Tiết Phong.
Cô người mẫu đó đang nhìn tôi với vẻ mặt khó coi.
Lúc này tôi mới chú ý, không chỉ riêng cô ta, rất nhiều người đi ngang qua cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi và Tiết Phong, không ngừng xì xào bàn tán.
Tôi đột nhiên nhận ra dáng vẻ thì thâm to nhỏ của tôi và Tiết Phong có hơi thân mật quá mức, chắc là đã khiến mọi người hiểu lầm.
“Ngại quá, lần sau nói kỹ hơn nhé.” Tiết Phong ngượng ngùng cười cười với tôi, chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi đi vẫn nhắc nhở tôi: “Nhớ kỹ, đừng nhìn vào ánh mắt của ma nữ đó, nếu để cô ta phát hiện ra em nhìn thấy mình, cô ta sẽ ám em đó.” “Chờ một chút!” Tiết Phong bỏ đi rất nhanh, gần như là chạy trốn. Tôi muốn đuổi theo hỏi hắn, nhưng xung quanh quả thật rất đông người, Tiết Phong và bạn gái hắn nháy mắt đã biến mất giữa dòng người.
Bất lực, tôi chỉ có thể kéo Hồng Hà và Phương Tình đi về phía một cái cầu thang khác.
Suốt dọc đường đi, tôi nhớ tới lời Tiết Phong nói, không còn dám liếc mắt nhìn Nhậm Oánh kia một cái nào nữa.
“Tố Tố, cậu và anh Tiết Phong là sao vậy hả?” Vừa đi lên cầu thang, hai người Phương Tình và Hồng Hà đã không nén nổi sự tò mò.
“Không có chuyện gì cả, chỉ là hỏi hắn chút việc thôi.” Tôi lảng tránh chuyện chính.
Khó khăn lắm mới ngồi vào lớp học, nỗi lo lắng trong lòng tôi giờ mới hạ xuống.
Nhưng không như mong muốn, sự thoải mái này cũng chẳng duy trì được bao lâu.
Cô giáo dạy môn học này họ Nghề, là một trợ giảng vừa mới tới, ngoại hình trẻ trung xinh đẹp, rất được các sinh viên chào đón.
Trước đây tôi đã rất thích tiết học này, nhưng hôm nay vừa nhìn thấy trợ giảng Nghê, sắc mặt tôi liên tái nhợt.
Bởi vì tôi nhìn thấy, phía sau cô ấy có một đứa nhỏ máu thịt be bét đi theo.
Người nó nhỏ xíu, chỉ giống như đứa trẻ vừa mới chào đời, nghiêng ngả lảo đảo đi theo phía sau trợ giảng Nghê, giọng nói non nớt không ngừng gào thét.
“Mẹ… Sao mẹ không cần con nữa…” Tôi sợ tới mức hồn vía lên mây, gân như không suy nghĩ gì đã đứng bật dậy khỏi chỗ.
Trợ giảng Nghê thấy tôi đột ngột đứng dậy thì hơi cau mày: “An Tố, em làm sao vậy?” “Em… Em đau bụng, muốn đi vệ sinh một chút.” Tôi viện một lý do sứt sẹo, chạy thật nhanh ra khỏi lớp từ cửa sau.
Tôi chạy thẳng vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt cuối cùng mới tỉnh táo lại.
Xem ra, giờ tôi thật sự đã có con mắt âm dương, thứ yêu ma quỷ quái gì cũng nhìn thấy được.
Nghĩ tới đây, tôi không khỏi càng thêm chán ghét tên hôn ma Tiết Xán kia.
Đều tại hắn cải Chưa tính tới việc cướp mất sự trong trắng của tôi, hắn còn khiến tôi nhìn thấy những thứ khủng khiếp này.
Tôi biết mình không thể cúp học, chỉ có thể loẹt cà loẹt quẹt chuẩn bị về lớp học.
Nhưng tôi vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, cả cơ thể đột nhiên đông cứng lại.
Tôi nhìn thấy một bóng dáng vặn vẹo màu trắng đang đứng bên cửa sổ hành lang.
Tôi tái cả mặt.
Không xong rồi.
Sao tôi lại quên khuấy đi mất chứ, Nhậm Oánh đã nhảy xuống từ tầng lâu này.
“Không… Không có gì…
Tôi vội vàng quay đầu nhìn lại, đã không thấy Nhậm Oánh đang bò từ dưới đất dậy đâu nữa.
Chẳng lẽ ban nấy chỉ là ảo giác của tôi? Tôi còn chưa kịp suy nghĩ thêm về điều đó, quay đầu nhìn lại chợt thấy một bóng dáng màu trắng đang đứng trên cầu thang phía sau tòa giảng đường.
Chính là Nhậm Oánh! Trái tim tôi lập tức nhảy vọt lên cổ họng! Lần này tôi đã học được một bài học, không tiếp tục la lên nữa.
Lúc này, tôi thấy Nhậm Oánh đang đứng ở câu thang đột nhiên quay đầu chạy thẳng lên trên.
Động tác của cô ấy rất nhanh, chớp mắt đã biến mất trên cầu thang.
Tôi còn chưa kịp hiểu cô ấy muốn làm gì, một cái bóng trắng lại đột ngột rơi từ trên không xuống.
“AI” Tuy là tôi đã cố gắng khiến bản thân bình tĩnh, nhưng vẫn không thể nhịn được mà hét toáng lên.
May mắn thay, tôi đã kịp thời che miệng lại nên mới không khiến cho Hồng Hà và Phương Tình chú ý.
Tôi nhìn thấy rõ ràng xác chết của Nhậm Oánh lại nằm trên nền đất trống! Tôi bỗng nhiên nhận ra, Nhậm Oánh ban nãy quả thật đã chạy lên lầu, và lại nhảy lâu một lần nữal Lúc này Nhậm Oánh rơi từ trên không xuống, rơi đúng y vào chỗ vẽ lại xác chết do cảnh sát dùng phấn vẽ lại trên mặt đất.
Trước khi nhịp tim của tôi kịp khôi phục, tôi lại thấy Nhậm Oánh trên mặt đất đột nhiên gật gà gật gù cử động với hình dáng quái dị.
Cả người tôi run lên.
Tôi thấy Nhậm Oánh kia sau khi ngồi dậy, lại chạy về phía cầu thang.
Chỉ một lát sau, một cái bóng trắng lại rơi xuống! Cứ mãi như vậy, lặp đi lặp lại.
Động tác của Nhậm Oánh rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã lặp lại việc nhảy lầu tới bốn lần.
Tôi đứng im tại chỗ, mặt cắt không còn giọt máu.
Nhậm Oánh đang không ngừng lặp lại quá trình bỏ mạng của chính mình? Chẳng lẽ cô ấy, vẫn chưa ý thức được bản thân đã chết rồi? Phương Tình và Hồng Hà không nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này, nhắc nhở tôi: “Tố Tố mau đi thôi, phải vào lớp rồi.” “Không!” Sắc mặt tôi tái nhợt, nhanh chóng túm lấy bọn họ.
Giờ họ đang đi về phía cầu thang mà Nhậm Oánh không ngừng chạy tới, với tốc độ đáng sợ của cô ấy, chúng tôi nhất định sẽ gặp cô ở trên cầu thang.
Phương Tình và Hồng Hà nhìn tôi khó hiểu.
Tôi không biết phải giải thích thế nào với bọn họ, chỉ có thể lo lắng nhìn về phía Nhậm Oánh đang liên tục nhảy lầu.
Nhậm Oánh đã bò từ dưới đất dậy tới lần thứ mười rồi.
Lần này, cuối cùng thì hình như cô ấy đã thấy tôi đang nhìn cô ấy.
Tôi thấy cổ của cô ấy chuyển động nhát gừng, hai mắt thiếu mất một tròng đang châm chậm nhìn về phía tôi.
Tôi tự nhủ với lòng phải mau mau nhìn đi chỗ khác, nhưng cơ thể lại giống như bị cố định, không thể cử động được.
Khi tôi và Nhậm Oánh sắp chạm mặt nhau, một bàn tay thon dài trắng trẻo bỗng nhiên che trước mắt tôi.
“Đừng nhìn.” Một giọng nói xa lạ dễ nghe vang lên bên tai.
Tôi lập tức quay đầu, liền nhìn thấy một nam sinh cao ráo, khá đẹp trai đang đứng ở bên cạnh mình.
Hồng Hà ở bên cạnh tôi kêu lên một cách khoa trương.
“Anh Tiết Phong?” Tôi ngơ ngẩn.
Nam sinh trước mặt này là Tiết Phong, là nhân vật nổi tiếng số một trong trường Đại học S của chúng tôi.
Hắn rất anh tuấn, bởi thế mà hắn thường là đề tài thảo luận của các nữ sinh Đại học S, quan trọng hơn, hắn còn là thiếu gia của tập đoàn Tiết thị, tập đoàn lớn nhất cả nước.
Nhưng hiện giờ tôi không có tâm trạng mê trai, tôi cố gắng trấn tĩnh lại tâm trạng kinh hoàng, hạ thấp giọng nói: “Anh, anh, anh cũng nhìn thấy sao?” “Ừm” Tiết Phong đáp lại nhẹ nhàng đơn giản: “Tôi có con mắt âm dương.
Tôi sững sờ.
Người có mắt âm dương sẽ nhìn thấy hồn ma.
Nhưng tôi đâu có nó.
Suốt hai mươi mốt năm qua, tôi chưa từng nhìn thấy vật kỳ quái gì cả, nhưng tại sao bắt đầu từ hôm qua, tôi lại có thể nhìn thấy những thứ đáng sợ này? “Rốt cuộc là cái gì vậy…” Tôi nhịn không được run rẩy hỏi.
“Là hồn ma của Nhậm Oánh.” Khác với sự hốt hoảng của tôi, Tiết Phong rất bình tĩnh: “Sau khi em làm đám cưới ma với vị đại nhân kia, đã bị nhiễm quỷ khí của hắn, nó cũng giống như việc có được con mắt âm dương, bởi vậy nên có thể nhìn thấy ma quỷ.” Thì ra là bởi con ma nam kia.
Tôi đang định cảm ơn Tiết Phong đã nói cho tôi biết những thứ này, nhưng đột nhiên lại nhận ra có gì đó không đúng.
“Làm sao anh biết tôi đã làm đám cưới ma?” Tôi nhìn chằm chằm vào Tiết Phong.
Vẻ lúng túng thoáng hiện lên trên gương mặt Tiết Phong.
Hắn vừa định trả lời thì một giọng con gái nũng nịu đột nhiên vang lên từ phía sau hắn.
“Tiết Phong, xong chưa vậy? Người ta muốn đi rồi đấy.” Tôi nhìn lướt qua bả vai của Tiết Phong, thấy một người con gái xinh đẹp, vóc dáng mảnh mai ở phía sau hắn không xa.
Tiết Phong nổi tiếng là một công tử đào hoa khắp Đại học S, thậm chí là cả thành phố S, tốc độ thay bạn gái của hắn thậm chí còn nhanh hơn tôi thay giấy nháp.
Tôi nhận ra cô gái xinh đẹp trước mặt này là một người mẫu rất hot dạo gần đây, có lẽ là bạn gái mới nhất của Tiết Phong.
Cô người mẫu đó đang nhìn tôi với vẻ mặt khó coi.
Lúc này tôi mới chú ý, không chỉ riêng cô ta, rất nhiều người đi ngang qua cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi và Tiết Phong, không ngừng xì xào bàn tán.
Tôi đột nhiên nhận ra dáng vẻ thì thâm to nhỏ của tôi và Tiết Phong có hơi thân mật quá mức, chắc là đã khiến mọi người hiểu lầm.
“Ngại quá, lần sau nói kỹ hơn nhé.” Tiết Phong ngượng ngùng cười cười với tôi, chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi đi vẫn nhắc nhở tôi: “Nhớ kỹ, đừng nhìn vào ánh mắt của ma nữ đó, nếu để cô ta phát hiện ra em nhìn thấy mình, cô ta sẽ ám em đó.” “Chờ một chút!” Tiết Phong bỏ đi rất nhanh, gần như là chạy trốn. Tôi muốn đuổi theo hỏi hắn, nhưng xung quanh quả thật rất đông người, Tiết Phong và bạn gái hắn nháy mắt đã biến mất giữa dòng người.
Bất lực, tôi chỉ có thể kéo Hồng Hà và Phương Tình đi về phía một cái cầu thang khác.
Suốt dọc đường đi, tôi nhớ tới lời Tiết Phong nói, không còn dám liếc mắt nhìn Nhậm Oánh kia một cái nào nữa.
“Tố Tố, cậu và anh Tiết Phong là sao vậy hả?” Vừa đi lên cầu thang, hai người Phương Tình và Hồng Hà đã không nén nổi sự tò mò.
“Không có chuyện gì cả, chỉ là hỏi hắn chút việc thôi.” Tôi lảng tránh chuyện chính.
Khó khăn lắm mới ngồi vào lớp học, nỗi lo lắng trong lòng tôi giờ mới hạ xuống.
Nhưng không như mong muốn, sự thoải mái này cũng chẳng duy trì được bao lâu.
Cô giáo dạy môn học này họ Nghề, là một trợ giảng vừa mới tới, ngoại hình trẻ trung xinh đẹp, rất được các sinh viên chào đón.
Trước đây tôi đã rất thích tiết học này, nhưng hôm nay vừa nhìn thấy trợ giảng Nghê, sắc mặt tôi liên tái nhợt.
Bởi vì tôi nhìn thấy, phía sau cô ấy có một đứa nhỏ máu thịt be bét đi theo.
Người nó nhỏ xíu, chỉ giống như đứa trẻ vừa mới chào đời, nghiêng ngả lảo đảo đi theo phía sau trợ giảng Nghê, giọng nói non nớt không ngừng gào thét.
“Mẹ… Sao mẹ không cần con nữa…” Tôi sợ tới mức hồn vía lên mây, gân như không suy nghĩ gì đã đứng bật dậy khỏi chỗ.
Trợ giảng Nghê thấy tôi đột ngột đứng dậy thì hơi cau mày: “An Tố, em làm sao vậy?” “Em… Em đau bụng, muốn đi vệ sinh một chút.” Tôi viện một lý do sứt sẹo, chạy thật nhanh ra khỏi lớp từ cửa sau.
Tôi chạy thẳng vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt cuối cùng mới tỉnh táo lại.
Xem ra, giờ tôi thật sự đã có con mắt âm dương, thứ yêu ma quỷ quái gì cũng nhìn thấy được.
Nghĩ tới đây, tôi không khỏi càng thêm chán ghét tên hôn ma Tiết Xán kia.
Đều tại hắn cải Chưa tính tới việc cướp mất sự trong trắng của tôi, hắn còn khiến tôi nhìn thấy những thứ khủng khiếp này.
Tôi biết mình không thể cúp học, chỉ có thể loẹt cà loẹt quẹt chuẩn bị về lớp học.
Nhưng tôi vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, cả cơ thể đột nhiên đông cứng lại.
Tôi nhìn thấy một bóng dáng vặn vẹo màu trắng đang đứng bên cửa sổ hành lang.
Tôi tái cả mặt.
Không xong rồi.
Sao tôi lại quên khuấy đi mất chứ, Nhậm Oánh đã nhảy xuống từ tầng lâu này.